CHƯƠNG 8
Kệ sách lớn chiếm trọn một bức tường, chất đầy tài liệu về đàm phán.
Trong thời gian học thạc sĩ chính trị, Baek Sa-eon từng tham gia khóa huấn luyện tại Học viện FBI của Mỹ và hoàn thành chương trình đào tạo đàm phán con tin của Sở Cảnh sát New York.
Phần lớn các học viên khi đối diện tình huống con tin đều dễ dàng bị cảm xúc chi phối. Nhưng Baek Sa-eon, ngay cả khi đứng trước lời đe dọa hay nòng súng, lại không hề dao động.
Cốt lõi của đàm phán là đối thoại, là thấu hiểu đối phương từ góc nhìn của họ.
Nhưng Baek Sa-eon đi ngược lại nguyên tắc đó.
Anh không đồng cảm, càng không để cảm xúc len lỏi vào công việc.
Lạnh lùng và tàn nhẫn.
Anh tính toán chính xác đến từng chi tiết, không bận tâm đến đạo đức.
Đây không phải hình mẫu lý tưởng của một chuyên gia đàm phán.
Baek Sa-eon không hề quan tâm đến sự an toàn của con tin. Thay vào đó, anh tìm thấy niềm vui trong việc nghiền nát tâm lý của tên bắt cóc.
Mẹ anh nhận ra khuyết điểm này ở con trai, cảm thấy không thể chấp nhận nổi và đã tức giận đến mức cương quyết ngăn cản anh tiếp tục theo đuổi lĩnh vực này.
“Nó chỉ là một kẻ độc miệng, không thể trở thành chuyên gia đàm phán.”
Đó là nhận xét sắc lạnh mà bà dành cho anh.
Thế nhưng, điều bà không ngờ tới là chính khuyết điểm đó lại trở thành lợi thế, giúp anh phát huy tài năng trên chính trường.
“Con chuột phía sau giọng nói.”
Anh gõ nhẹ ngón tay lên trang sách, giọng khàn đặc của anh vang lên, mỗi âm tiết cất ra như tiếng cọ xát của giấy ráp, vừa khô khốc vừa sắc bén.
***
Ánh mắt Hee-joo dán chặt vào màn hình đang chiếu cảnh một kẻ có biểu hiện tâm thần bất thường.
[Lưỡi của mày sẽ tê cứng, không thể nói được nữa!]
Hee-joo tập trung cao độ làm động tác thủ ngữ theo lời thoại. Vẻ mặt cô căng thẳng, quai hàm siết chặt, đôi tay đan vào nhau trong tư thế có phần cứng nhắc, tạo cảm giác dữ dội.
Không phải cô chưa từng cân nhắc giải pháp khác.
Cô từng tìm đến luật sư để tham vấn về hợp đồng hôn nhân bất công này. Nhưng bất kể là tư vấn miễn phí hay từ các hãng luật danh tiếng, câu trả lời cô nhận được đều giống nhau.
“… Nghị sĩ Baek sao?”
“Nhật báo Chungwoon á?”
Mối quan hệ sâu xa giữa cha dượng cô và cha chồng đã lan khắp giới pháp lý. Không một ai dám chạm đến vị nghị sĩ đang được nhắm làm ứng viên tổng thống này.
[Phá hủy hết tất cả đi nhé?]
Trong phòng video của trung tâm phiên dịch thủ ngữ, bàn tay của Hee-joo nhanh nhẹn lướt đi, thực hiện những động tác chuẩn xác và mạnh mẽ.
[Đừng cử động, sẽ bị thương đấy. Nhúc nhích sẽ chết ngay!]
Hee-joo diễn đạt những câu thoại, đôi mày nhíu lại, khuôn mặt cô thoáng qua vẻ giận dữ, giống như một diễn viên đang nhập vai đầy cảm xúc.
Cuối cùng, ngày này cũng đến.
Tối nay…!
Hee-joo sẽ gọi điện cho Baek Sa-eon.
Với kinh nghiệm của một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, cô quen thuộc với việc truyền đạt cảm xúc và ngữ điệu của người khác.
Việc thường xuyên luyện dịch bằng cách xem video khiến việc bắt chước các nhân vật, thậm chí cả tên bắt cóc, không còn là điều khó khăn đối với cô.
“Hee-joo, em đang làm… Ơ, hả?”
Lúc này, giám đốc trung tâm tò mò thò đầu qua khe cửa khép hờ, ngạc nhiên hỏi.
Trên màn hình chính, một cảnh tượng rợn người hiện ra: một người đàn ông hung dữ đang đe dọa nạn nhân bị tr.a t.ấ.n thảm khốc, kèm theo những lời thoại u ám và đáng sợ.
“Hee-joo, cái này là gì thế, em…?”
Người đàn ông ngoài bốn mươi vội vã bước vào, nhưng Hee-joo dường như không để tâm, vẫn chìm trong thế giới riêng của mình.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô dùng toàn bộ cơ thể, từ nét mặt đến cử động tay chân, để diễn đạt.
“Trời ạ, em đổi đam mê rồi sao?”
Hee-joo ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng.
Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng dài, mặc áo sơ mi sặc sỡ kiểu Hawaii bước vào. Trông anh ta chẳng khác gì một rapper.
“Vì thất nghiệp đúng không? Anh có thể giúp em tìm việc khác mà…”
[Chỉ là luyện tập thôi ạ.] Hee-joo bình tĩnh ra dấu tay.
Nếu có âm thanh, chắc hẳn cử động của cô sẽ giống như một quý cô tao nhã. Các động tác của cô đều đặn, tinh tế và uyển chuyển, như thể mọi thứ đã được tính toán kỹ càng.
“Nhưng cách luyện tập này trông hơi đáng sợ đấy?”
[Chỉ là để phòng ngừa thôi.]
“Phòng ngừa? Kiểu chuyện gì mà phải cần phòng ngừa thế này?”
“Trung tâm không có dự án nào đặc biệt. Em có nhận được yêu cầu dịch nào từ sở cảnh sát không? Hay từ mấy công ty cho vay nặng lãi? Kiểu như người vay là người khiếm thính ấy?”
[Không phải đâu.]
“Vậy thì sao em lại làm mấy chuyện kỳ quặc này? Làm anh sợ muốn rớt cả tim đây!”
Giám đốc khoa trương ôm lấy ngực, thở dài ngao ngán.
“Anh đang tìm công việc khác cho em đấy. Trong lúc chờ đợi, nghỉ ngơi đi. Đừng làm những chuyện kinh dị này để giải tỏa căng thẳng nữa.”
Hee-joo là một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu còn non trẻ.
Khi đứng trước người khác, cổ họng cô như bị phong ấn vì chuyện của ngày xưa đó, cô không nói được, vì vậy số lượng công việc cô nhận được cũng rất hạn chế.
Ngôn ngữ ký hiệu không chỉ dừng lại ở việc sử dụng đôi tay. Để thể hiện trọn vẹn sắc thái và cảm xúc, biểu cảm của cả khuôn mặt và cơ thể cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Trong lĩnh vực này, Hee-joo là một ví dụ điển hình cho sự khác biệt giữa việc ‘làm tốt’ và ‘làm quá mức tốt’.
Mỗi động tác tay, nét mặt, thậm chí đến cả tư thế cơ thể của cô đều được trau chuốt tỉ mỉ, không hề tùy tiện.
Trong cuộc sống thường nhật, cô có thể không quá nổi bật. Nhưng khi dịch, cô lại có khả năng truyền đạt cảm xúc một cách sinh động, như thổi hồn vào những ký hiệu vậy.
Cô là một đứa trẻ tự học, không cần ai hướng dẫn cũng có thể thành thạo. Cô hiểu rằng, một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu nên hiện diện như một cái bóng, một phần bối cảnh hoặc chỉ như một tấm bảng dẫn đường.
Chính điều này lại càng khiến người khác không khỏi tiếc nuối.
Là người giúp người khác giao tiếp, nhưng bản thân cô lại không thể nói. Nếu không thể truyền tải thông điệp cả hai chiều, cô mãi mãi chỉ là một phiên dịch viên chưa trọn vẹn.
“Hee-joo, nếu em cảm thấy ngại tay khi tập nói…”
Giám đốc trung tâm khoanh tay trước ngực, nghiêm túc lên tiếng.
“Sao em không thử xem video của phát ngôn viên Baek Sa-eon?”
[…!]
Gì đây? Giám đốc trung tâm bất chợt cảm thấy một cơn đau nhói, tựa như bị ai đó véo mạnh.
Hee-joo mặc áo thun rộng và quần jeans, đầu đội mũ lưỡi trai, trông chẳng khác nào một sinh viên bình thường. Nhưng ánh mắt dưới vành mũ kia khiến người ta không khỏi giật mình.
Giám đốc trung tâm như muốn xua đi cảm giác lạnh lẽo, tiếp tục nói:
“Gần đây phát ngôn viên Baek Sa-eon có rất nhiều video mới. Anh lấy vài đoạn cho em xem nhé? Không phải em từng khen video của anh ta hoàn hảo như sách giáo khoa sao?”
[…?]
“Lúc em chưa qua được kỳ thi chứng chỉ, còn nói với anh rằng…”
[…?]
“Em bảo, chỉ cần được xuất hiện trong góc 1/16 màn hình cùng anh ta cũng được. Vì phát âm và giọng nói của Baek Sa-eon quá đỗi chuẩn mực…”
Đột nhiên, Hee-joo im lặng bước lại gần.
Giám đốc trung tâm theo bản năng lùi một bước, cô nhẹ nhàng giật lấy chiếc điều khiển từ xa.
[Em xem video của Baek Sa-eon đủ rồi, không cần xem thêm.] Hee-joo ra dấu.
“Được thôi.”
Trước những cử chỉ dứt khoát ấy, giám đốc trung tâm bất giác gật đầu.
Hee-joo quay lại với màn hình video đang phát bộ phim kinh dị.
Không chút do dự, cô lặp lại những câu chửi rủa trong video. Khuôn mặt cô ánh lên một nhiệt huyết khó hiểu, tựa như đang mang một quyết tâm mãnh liệt.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Cô bé Hee-joo ngày nào đâu phải như thế này?
Đôi mắt từng vô hồn của cô giờ đây lại sáng rực, tràn đầy sinh khí. Giám đốc trung tâm bất giác rùng mình.
Rốt cuộc là sao thế nhỉ?
***
Hee-joo nhìn chiếc điện thoại nằm chơ vơ trên bàn, lòng bồn chồn không yên. Cô cố tình phớt lờ ánh mắt lo lắng của giám đốc trung tâm, nhưng đó là vì có lý do.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình cất tiếng nói với Baek Sa-eon lại là trong một cuộc gọi uy hiếp…
Giọng nói được xử lý biến âm, làm giả số gọi đến, khiến người ta không thể lần ra vị trí.
Suốt mấy ngày qua, chiếc điện thoại này chẳng nhận thêm cuộc gọi nào. Điều khiến người ta kinh hãi là lời của tên bắt cóc hoàn toàn là sự thật.
Baek Sa-eon không chỉ không điều tra được gì mà còn chẳng thu thập nổi thông tin nào.
Phải chăng vụ “quấy rối qua điện thoại” này đã khiến họ hết hứng thú, hay đã hoàn toàn bế tắc?
Dù giữ trong tay chiếc điện thoại của tên bắt cócc, cô vẫn cảm thấy sự an toàn của mình không hề bị ảnh hưởng.
Cuộc sống thường ngày của cô vẫn diễn ra như cũ.
Người đàn ông vẫn im lặng như thường lệ, đi lướt qua cô như một cơn gió lạnh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh chỉ khẽ thay đổi biểu cảm rồi bước đi.
Hee-joo không thể nào lý giải được ánh mắt đó. Có lẽ là bất mãn, có thể là lo lắng, nhưng dù là gì đi nữa, ánh nhìn ấy vẫn khiến tim cô nhói đau.
Đã như vậy, cô chỉ còn một việc phải làm.
“Phù…”
Hee-joo chỉnh lại đồng hồ đếm ngược 9 phút, rồi hít sâu một hơi thật dài.
Đến tận hôm nay, mỗi khi cử động mạnh, cô vẫn đau đến không kìm được mà phát tiếng rên nho nhỏ. Những vết bầm trên người trông như dấu vết của một trận đòn nặng nề.
Dẫu lòng có chút chua xót, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị ý chí kiên định xóa sạch, nhường chỗ cho quyết tâm rực cháy.
Bây giờ, cô đã sẵn sàng.
“A… a…”
Hee-joo thử phát ra âm thanh từ cổ họng, tiếng run rẩy như một chú cừu nhỏ lạc đàn.
Con trai duy nhất của ứng cử viên tổng thống tương lai, bậc thầy thao túng truyền thông với miệng lưỡi sắc bén như dao.
Với cái miệng này của mình, dù có chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể thắng được anh ấy…!
Không sao, mình đã đủ mặt dày để bước tiếp.
Giờ thì trở thành một người phụ nữ ly hôn nổi loạn thôi!
Cô tự nhủ trong lòng, ánh mắt bừng sáng, rồi đưa điện thoại lên tai.
Chiếc điện thoại trong tay nặng trĩu, như một quả bom tự chế, khiến lòng người bỗng chùng xuống bởi nỗi sợ hãi nặng nề.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Cú rời đất xanh (Vĩ Ngư) – Full trọn bộ & Review
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…