CHƯƠNG 17
“Tôi đã lau sơ qua vết máu…” Y tá áy náy bổ sung thêm.
Ngay khi Hee-joo thấy viện dưỡng lão quen thuộc xuất hiện trên màn hình, cô đã lao ra ngoài trong hoảng loạn. Suốt chặng đường, đầu óc cô trống rỗng, cổ họng rát bỏng vì kìm nén tiếng gào thét.
Đồng thời, hàng loạt tin nhắn khẩn cấp của y tá ập đến như những cảnh báo thảm họa, dồn dập vang lên trong tâm trí cô
Một nỗi sợ hãi choáng ngợp bao trùm suy nghĩ của cô.
Tìm ai đây?
Trong tình huống này, cô nên nhờ ai giúp đỡ?
Trong thoáng chốc, cô nghĩ Beak Sa-eon, nhưng nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó —— rõ ràng anh không phải là người phù hợp.
Bàn tay run run, Hee-joo cẩn thận lau mặt cho ba.
“Cô là người nhà của nạn nhân?” Một cảnh sát bước đến, cầm theo một chiếc khăn.
Hee-joo gật đầu. Viên cảnh sát ngập ngừng một chút rồi mở khăn ra.
“A…!” Cô cảm thấy cổ họng nghẹn lại vì cơn buồn nôn.
“Cô cần đến đồn để trình báo.” Viên cảnh sát nói nghiêm nghị.
Bên trong chiếc khăn là bốn chiếc răng hàm dính máu, bị nhổ bật gốc nằm vương vãi
Nguồn cơn của vết máu trên người ba cô đã rõ ràng.
Toàn thân Hee-joo nổi da gà. Có lẽ ba cô đã vùng vẫy dữ dội, căn phòng của ông là một mớ hỗn độn. Máu không chỉ có trên giường mà còn loang lổ trên giấy dán tường, sàn nhà và thậm chí cả cửa kính.
“Tôi ra ngoài một lúc, quay lại thì thấy mặt ông ấy đầy máu…” Y tá nức nở.
Ba ơi…
Hee-joo không thể nào xua tan cú sốc . Ngoại trừ tên bắt cóc, cô không thể nghĩ ra ai có thể tàn bạo và man rợ như vậy.
Chỉ vì một cuộc điện thoại…
Vì cô đã không gọi điện thoại đe dọa Baek Sa-eon mấy ngày nay. Chỉ vì lý do đó, hắn ta đã nhổ răng của người khác…!
Mắt Hee-joo đỏ long lên vì tức giận.
“Ưm…”
Ông tiếp tục nhìn yếu ớt vào một điểm vô hình trong phòng. Rồi đột nhiên, đôi môi khô khốc của ông mấp máy.
Hee-joo cúi người xuống thật nhanh, kề tai sát vào.
“Gọi… điện thoại… gọi…”
“……!”
“Chị… gọi điện…”
Trong đôi mắt cứng đờ cuối cùng cũng rơi xuống một giọt nước mắt. Khoảnh khắc đó, Hee-joo hoàn toàn gục ngã.
Má cô tái nhợt tựa hờ hững lên lưng ghế xe cảnh sát. Tâm trí Hee-joo trống rỗng, bị mắc kẹt giữa cảm giác tê liệt và mơ hồ. Phải đến khi hai cảnh sát bước vào ghế trước, cô mới nhớ rằng mình đã đồng ý đi cùng họ đến đồn. Tất cả hành động và phản ứng dẫn đến giây phút này đều như một cái máy.
Ký ức rõ ràng cuối cùng của cô là hình ảnh ba cô, cuối cùng cũng ngủ được sau khi tiêm thuốc giảm đau.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chà xát ngón tay như muốn lau sạch vết máu. Mùi tanh nồng nặc chỉ có mình cô ngửi thấy khiến dạ dày cô quặn thắt.
“…Hả? Chuyện gì vậy?”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Không, cảnh sát Kim. Không có gì.”
“Tập trung lái xe đi.”
Hee-joo nhắm chặt mắt, nhưng sự bình tĩnh vẫn không đến. Mỗi lần cố trấn tĩnh, hình ảnh những chiếc răng bị nhổ, gương mặt tên bắt cóc và bầu trời xanh vô tận lại hiện lên trong đầu cô. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Rồi, tiếng rè rè đột ngột từ chiếc radio kéo cô ra khỏi vòng xoáy của những suy nghĩ.
Cùng lúc đó, viên cảnh sát ngồi ghế lái đập mạnh lên bảng điều khiển.
“Quái lạ thật…”
“Cái cậu này, sao cứ làm người ta giật mình hoài vậy?”
“Không phải, là cái này…”
Đúng lúc đó…
『 Bây giờ là đài JBS, 10 giờ 7 phút, có người đang đổ dầu và châm lửa. Cause baby, you’re a firework, thường thì nghi phạm mang lòng thù hận… 』
Chiếc radio lại bắt đầu phát ra những âm thanh hỗn loạn. Tin tức và bài hát pop trộn lẫn vào nhau.
Hee-joo giật mình vì cảm giác quen thuộc.
“Cái quái gì thế này?”
“Để tôi xem nào.” Cảnh sát ngồi bên ghế phụ lái đập mạnh vào bảng điều khiển nhưng vô ích.
Tất nhiên là vô ích rồi.
Chỉ mình Hee-joo, người từng sống qua trò chơi vặn vẹo này trước đây, mới hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Da cô trở nên lạnh ngắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc sống lưng. Cô siết chặt dây an toàn, hơi thở mỗi lúc một nông hơn qua từng giây trôi qua.
“Ây, chẳng biết bị làm sao nữa.” một viên cảnh sát lầm bầm.
“Để tôi thử,” người khác nói, với tay tới bảng điều khiển.
Trong lúc các viên cảnh sát lóng ngóng, thiết bị radio bắt đầu phát ra tiếng nhiễu chói tai. Chiếc bộ đàm cũ kỹ trên xe cảnh sát phát ra âm thanh rè rè đầy ma quái.
Từ trong mớ tạp âm hỗn độn ấy vang lên một giọng nói biến dạng, méo mó đến kỳ dị. Nó hát:
“You can ring my be-e-ell, ring my bell. You can ring my be-e-ell, ring my bell.”
“Cái quái gì thế này?” Viên cảnh sát Kim thốt lên, nắm chặt lấy bộ đàm.
Giai điệu ám ảnh tiếp tục vang lên, không mảy may bị gián đoạn bởi những nỗ lực cuống cuồng của viên cảnh sát.
Vô ích, tất nhiên.
Bởi vì đây không phải là sự cố.
Đây rõ ràng là một thông điệp ——một thông điệp dành riêng cho Hee-joo.
Đôi tay cô siết chặt thành nắm đấm, toàn thân cứng đờ như hóa đá.
Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“You can ring my be-e-ell… Ring my bell…”
“Tên điên này…” Hee-joo vô thức cào vào cổ.
Sự thật ập đến như một cơn sóng dữ: ngay cả xe cảnh sát cũng nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
Khi ý nghĩ ấy tràn ngập tâm trí, chiếc xe dường như trở nên ngột ngạt, như muốn bóp nghẹt cô. Cốp xe, ghế ngồi, gầm ghế, tất cả đều khiến cô cảm thấy bất an và sợ hãi.
Nhịp tim cô đập loạn xạ. Cô không thể ngồi yên. Từng tế bào trong cơ thể cô gào thét rằng cô phải thoát ra.
Cô không chịu nổi nữa. Cơn buồn nôn dâng lên, và cô bắt đầu đập mạnh vào cửa sổ.
Qua gương chiếu hậu, đôi mắt hoảng loạn của cô chạm phải ánh nhìn khó hiểu của các cảnh sát.
“Xin cho tôi xuống xe.” Cô khàn giọng nói.
“Cái gì?”
“Dừng xe. Thả tôi xuống đây,” Cô lặp lại, giọng run run.
“Cô nghĩ đây là taxi chắc?” một cảnh sát cáu kỉnh đáp.
“Làm ơn, thả tôi ra,” Hee-joo khẩn khoản, giọng đầy khẩn cấp.
“Không được. Đây là giữa đường. Chúng tôi không thể——”
“Chỉ cần thả tôi ra thôi! Mọi chuyện sẽ ổn cả! Tôi hứa——làm ơn, thả tôi ra!”
Sự tuyệt vọng của cô chạm đến cực điểm.
“Này! Bình tĩnh lại! Cô đang làm cái gì vậy——”
Hee-joo đột ngột kéo tay nắm cửa xe, vừa đập vào vừa kéo điên cuồng.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” cô hét lên, giọng khàn đặc.
“Này, dừng lại! Dừng ngay!” các cảnh sát la lớn, cố gắng kiểm soát tình hình hỗn loạn bên trong xe.
Trong bộ đàm giọng nói vẫn hát đi hát lại “Ring my bell”. Hee-joo cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
“Bình tĩnh lại! Cô phải bình tĩnh!” một cảnh sát hét từ ghế trước.
“Làm ơn, tôi xin các anh…” Hee-joo nói trong tiếng thở dốc trước khi dạ dày cô quặn lên. “Ụa…”
“Cảnh sát Kim, cô ấy trông không ổn lắm. Cô à, cô có thấy không khỏe không? Có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
“Chỉ cần thả tôi ra. Tôi ổn, cảm ơn——thả tôi ra đi,” cô nói, giọng nhỏ và yếu ớt.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, cô bám chặt ghế để giữ thăng bằng. Thấy tình trạng của cô, viên cảnh sát đạp mạnh phanh xe.
Chiếc xe dừng lại đột ngột, và Hee-joo ngay lập tức mở khóa cửa, loạng choạng bước ra, cúi gập người bên vệ đường.
“Ugh…ugh…!” Cô nôn thốc nôn tháo, nhưng chỉ có axit chua ngắt trào ra.
Hắn muốn mình thay thế giọng nói của hắn sao?
Hắn muốn mình gửi tin nhắn thay cho hắn?
Rột cuộc hắn muốn mình truyền đạt điều gì? Hắn muốn nghe điều gì từ Baek Sa-eon?
Ý nghĩ về tên bắt cóc——một người có thể đột nhập vào hệ thống xe cảnh sát và kiểm soát hệ thống liên lạc——khiến ngực Hee-joo như bị đá đè. Lý trí của cô, vốn đã rệu rã, giờ đây hoàn toàn tan rã dưới sức ép khủng khiếp.
Cô nghĩ mình đã trải qua nhiều chuyện, đã chịu đựng vô số thử thách, nhưng lâu lắm rồi cô mới cảm thấy bất lực đến thế, lạc lối đến thế. Những cảm xúc hỗn loạn bóp nghẹt bên trong cô.
Cố kìm nước mắt, cô khuỵu xuống, tay cắm sâu vào lớp đất bên đường, cố gắng giữ lấy chút tự chủ còn sót lại.
‘Cuộc gọi đó, cùng lắm thì cố gắng gọi lại là được…!’
Để bảo vệ ba mình và cuối cùng thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị mà cô đã thề sẽ kết thúc, Hee-joo siết chặt ý chí.
Mình đã quyết tâm đi đến cùng!
Nếu không thực hiện cuộc gọi này, mọi chuyện có thể vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tên bắt cóc cực kỳ vô lý và tâm thần bất ổn. Không ai có thể đoán được khi nào hắn sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
“…Hả?”
Một trong các cảnh sát, người vừa bước xuống xe, đột nhiên thốt lên. Anh ta tháo kính, đeo lại, mắt dán chặt vào thứ gì đó ở phía xa.
Ánh nhìn của anh ta căng thẳng đến mức như thể mắt sắp bật ra.
Đỗ bên vệ đường là một chiếc xe đen đồ sộ, nổi bật giữa khung cảnh xung quanh. Đáng ngờ hơn, nó đậu ngay cạnh xe cảnh sát, và từ ghế sau, một người đàn ông mặc vest bước ra.
Người này ăn mặc chỉnh tề: giày da đen bóng, quần tây thẳng tắp, áo vest ôm sát và đôi vai rộng. Vẻ ngoài hoàn hảo.
“Wow…! Đây chẳng phải là phát ngôn viên Nhà Xanh sao? Tôi đã thấy anh trên TV nhiều lần rồi!”
“Ôi trời, thật không thể tin được! Chào anh!”
“Vâng, chào anh.” Người đàn ông lên tiếng, giọng trầm và điềm đạm vang lên một cách tự nhiên.
“Oa, giống như đang mơ vậy…”
“Quá ngầu rồi!”
“Các anh vất vả rồi.”
Baek Sa-eon đáp lại một cách thoải mái, đồng thời liếc nhìn về phía này. Ánh mắt của anh chạm vào dáng vẻ chật vật và đôi mắt đỏ ửng của Hee-joo. Trong thoáng chốc, một cảm xúc không thể gọi tên lóe lên trên khuôn mặt vốn dửng dưng ấy.
Anh nói với cảnh sát nhưng vẫn nhìn Hee-joo:
“Các anh có thể về rồi.”
“Hả?”
“Cô ấy là người nhà của tôi.”
“……!”
”Cảm ơn các anh đã hỗ trợ cho đến giờ phút này.” Baek Sa-eon nói thêm, lịch sự nhưng giọng điệu ẩn chứa sự lạnh lùng đầy quyền uy.
Cảnh sát nhìn hai người họ với vẻ nghi hoặc.
Baek Sa-eon chặn tầm nhìn của họ, bàn tay đặt lên vai một viên cảnh sát với một lực ấn vừa đủ mạnh. “Tôi sẽ đích thân xử lý việc này.” Anh nói với giọng dứt khoát.
“Mối quan hệ giữa hai người là gì…?” viên cảnh sát thận trọng hỏi, ánh mắt liếc về phía Hee-joo. “Cô ấy trông không ổn lắm. Cô ấy thực sự nên đến bệnh viện…”
“Anh quan tâm cô ấy nhiều thật đấy.” Baek Sa-eon nhận xét, giọng thấp và chậm rãi.
“Sao?”
“Đây là cách anh thường làm nhiệm vụ sao?” Lông mày Baek Sa-eon hơi cau lại, giọng nói phảng phất sự không hài lòng.
Viên cảnh sát nghiêng đầu khó hiểu nhưng vẫn đáp nghiêm túc: “Cô ấy đã rất hoảng loạn trong xe.”
“Cô ấy thuộc trách nhiệm của tôi,” Baek Sa-eon khẳng định chắc nịch.
“Hả?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
“Ah…!”
Khuôn mặt viên cảnh sát lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt dán chặt vào Hee-joo, nay tràn ngập sự tò mò. Như thể bị lôi cuốn bởi sự hấp dẫn của câu chuyện, viên cảnh sát hơi nghiêng người về phía trước để quan sát cô kỹ hơn.
Nhưng Baek Sa-eon chuyển người, dùng bờ vai rộng dứt khoát chắn ngang hoàn toàn tầm nhìn của viên cảnh sát.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: