CHƯƠNG 20
“Con đến rồi à?” Mẹ chồng lên tiếng.
Giọng bà vẫn điềm tĩnh và ung dung như mọi khi, lập tức khiến Hee-joo ngồi thẳng người, cố gắng không để lộ bất kỳ sơ suất nào.
Họ đang ăn tối tại nhà hàng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn. Bố mẹ chồng cô, như thường lệ, vẫn toát lên vẻ thanh lịch hoàn hảo, tựa như những nhân vật bước ra từ một bức tranh tĩnh vật được tô điểm bởi ánh sáng ấm áp của đèn chùm.
Hee-joo khẽ nuốt khan, bàn tay dưới gầm bàn siết nhẹ lấy vạt váy, cảm giác căng thẳng khiến cô khó lòng thoải mái.
“Mẹ không nghĩ con sẽ đến,” Mẹ chồng cô nói, ánh mắt chậm rãi lướt qua bóng dáng cao lớn của Baek Sa-eon.
“Con không được phép sao?” Anh đáp, giọng pha chút hờ hững thường thấy.
“Hồi trước, mỗi lần mẹ bảo con đến, con đều từ chối hết. Hôm nay sao lại xuất hiện?”
“Nhân tiện ghé qua thôi.” Anh nhàn nhạt trả lời.
“Nhân tiện? Khách sạn này có gì để con ‘nhân tiện’ ghé qua sao?”
“Vì sao lại không?” Anh lạnh lùng đáp lại.
Không khí bàn ăn ngay lập tức căng như dây đàn. Thực ra, từ khi Baek Sa-eon xuất hiện, sự ngột ngạt dường như còn tăng thêm gấp bội.
Ở đây, dường như chỉ có một quy tắc bất thành văn: im lặng và ăn uống đúng phép.
Chuyện đó mình giỏi lắm!
Vừa ngồi xuống, chồng và bố chồng cô đã nhanh chóng bắt đầu một cuộc tranh luận chính trị.
Baek Yi Ryong, bố chồng cô, từ đầu đến cuối thậm chí không buồn liếc nhìn cô lấy một lần. Với ông, Hee-joo chỉ đơn giản là biểu tượng của một liên minh gia đình – một “cầu nối” hợp tác với nhật báo Chungwoon.
Trong lúc đó, mẹ chồng cô khẽ đặt đũa xuống, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ.
“Lâu rồi không gặp, nhưng tật xấu của con ngày càng nghiêm trọng hơn,” Bà nói, giọng sắc bén, ánh mắt như cắt xuyên qua bầu không khí.
Hee-joo giật mình, ngẩng lên, nhưng ánh mắt nghiêm khắc ấy lại đang hướng về phía Baek Sa-eon.
“Ngồi trên bàn ăn mà chăm chú vào điện thoại – con nghĩ đó là hành xử đúng mực sao?”
May mắn thay, lời khiển trách không dành cho cô.
“Con đang đợi một cuộc gọi quan trọng,” Baek Sa-eon đáp.
Hee-joo suýt sặc nước canh. Từ lúc ngồi xuống đến giờ, anh liên tục chăm chú vào chiếc điện thoại để chế độ im lặng, mỗi lần có cuộc gọi đến lại kiểm tra số rồi lập tức từ chối.
Dù là buổi tụ họp hiếm hoi của gia đình, Baek Sa-eon vẫn như bị chiếc điện thoại hút lấy toàn bộ sự chú ý, phớt lờ mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt sắc lạnh của mẹ anh từ phía đối diện bàn rõ ràng không bỏ sót điều này.
Chẳng lẽ… anh ấy đang đợi cuộc gọi đó?
Cổ họng khô khốc, Hee-joo nhanh chóng nâng ly nước lên uống.
“Cuộc gọi đó thực sự quan trọng đến mức ấy sao?” Mẹ anh hỏi, giọng chứa đựng sự nghi ngờ.
“Vâng,” Anh đáp, điềm nhiên đến mức khó chịu.
Mẹ anh dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt không biểu cảm của con trai, rồi lặng lẽ quay lại bữa ăn. Thế nhưng, khi anh tiếp tục từ chối một cuộc gọi khác bằng động tác dứt khoát, bà khẽ thở dài, múc một thìa canh sâm đặt vào bát anh.
“Con vẫn ấu trĩ như ngày nào.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc như dao khiến bầu không khí trên bàn ăn thêm phần nặng nề.
Baek Sa-eon khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tối trầm, như đang cố hiểu ẩn ý phía sau lời nói của mẹ.
“Những gì mẹ đã dạy, con đều quên hết sao? Sự nóng nảy, hấp tấp chính là rào cản lớn nhất trong giao tiếp. Điều đó, chẳng phải con đã từng thuộc nằm lòng rồi ư?”
“…”
“Con luôn tin rằng thái độ cứng rắn đồng nghĩa với chiến thắng, nhưng thực tế không phải vậy. Đó chỉ là sự bồng bột, dễ dàng dẫn đến phản kháng.”
Bà tiếp tục, giọng nói đều đặn nhưng đầy sức nặng.
“Một cuộc đàm phán không có niềm tin thì chẳng bao giờ đi đến đâu. Mẹ đã luôn dạy con điều đó, nhưng dường như con đã phớt lờ tất cả.”
Baek Sa-eon không nói gì, nhưng đường nét hàm anh siết lại, như thể những lời nói của bà đang chạm đến điều gì sâu kín trong anh.
“Con có thực sự hiểu người ở đầu dây bên kia không?” Bà ngừng lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào anh.
“Việc này không đơn giản như mẹ nghĩ,” Anh nói, giọng trầm thấp, nặng nề.
“Mẹ sống cả đời với nghề này, con nghĩ mẹ không hiểu sao?” Bà đáp, âm sắc lạnh lẽo quét qua từng lời nói, rồi ánh mắt xoáy sâu vào Hee-joo, khiến cô bất giác ngừng thở.
Quay lại nhìn chồng, bà nói thêm, giọng có phần châm chọc:
“Ví dụ nhé, nếu bố con ngoại tình, con nghĩ mình có thể hiểu và chấp nhận người phụ nữ đó không? Con có dám xây dựng mối quan hệ với cô ta không?”
Mẹ chồng cười khẽ, tiếng cười ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý.
“Con à, mẹ đã sống với bố con hơn nửa cuộc đời, còn sinh ra một đứa rắc rối như con nữa. Sau này chẳng còn ai mà mẹ không thể hiểu nổi.”
Câu nói dứt khoát của bà khiến Hee-joo khẽ cắn môi. Dường như bà đang ngầm ám chỉ rằng, không có thử thách nào khó hơn việc đối phó với đàn ông nhà họ Baek.
Ý nghĩ ấy vừa khiến Hee-joo bật cười, vừa gợi lên chút cảm giác an ủi mơ hồ.
“Ừm… có lẽ với con, điều này khó thật. Bởi vì đôi khi, công việc này chẳng khác gì làm tư vấn hôn nhân,” Bà thở dài.
Mẹ chồng cắt một miếng thịt, đặt vào bát của Baek Sa-eon, rồi tiếp lời:
“Mẹ luôn nhấn mạnh, mọi vấn đề đều nên giải quyết bằng đối thoại. Phải xác định mục tiêu rõ ràng, không đổ lỗi, không phá vỡ mối quan hệ. Trước khi quyết định, phải bàn bạc cẩn thận, và tuyệt đối không được phớt lờ những tín hiệu nhỏ nhặt nhất…”
“……”
“Về bản chất, chuyện này chẳng khác gì một mối quan hệ vợ chồng cả. Vì vậy, con trai mẹ không làm được thì cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Trên bàn ăn bà còn diễn thuyết dài dòng thế làm gì…” Bố chồng lúc này bực bội làu bàu.
“Thấy chưa?”
Mẹ chồng bĩu môi, ra hiệu cho Hee-joo nhìn sang ông.
Với Hee-joo, cha mẹ chồng là những người khó đối phó. Nhưng giờ đây, họ cũng chỉ như một cặp vợ chồng bình thường, chẳng hơn chẳng kém.
Ngày trước, giữa cô và họ chỉ có vài câu xã giao ngắn ngủi.
Giờ đây, Hee-joo nhận ra rõ ràng hơn rằng, cô chưa bao giờ thực sự được chào đón trong gia đình này. Nhưng cảm giác cô đơn ấy vốn chẳng xa lạ gì với cô.
Dù ở nhà bố mẹ ruột hay nhà chồng, cô cũng chưa từng có một nơi nào thực sự thuộc về mình.
Vô thức, Hee-joo lại liếc nhìn đồng hồ.
“Sa-eon, cả con và Hee-joo đều là những đứa trẻ vô tư, chưa đủ trưởng thành để hiểu được những điều này. Mẹ thật sự…” Mẹ chồng cô lắc đầu, giọng điệu nửa như trách móc, nửa như chế giễu.
Trong khi đó, bố chồng, người nãy giờ vẫn giữ im lặng, đột ngột lên tiếng:
“Nhưng hai đứa lấy nhau lâu vậy rồi, sao mãi chưa có tin vui?”
“…”
“Hợp đồng kết hôn đáng lẽ nên có điều khoản về chuyện cháu chắt mới phải.”
“…!”
Ánh mắt ông nhìn cô——lạnh lùng, xuyên thấu——chẳng khác gì ánh mắt của Baek Sa-eon. Hee-joo lặng lẽ cúi đầu.
Ngay cả Sa-eon, người đang chăm chú nhìn vào điện thoại, cũng bất ngờ ngẩng lên.
“Nếu In-ah quay lại, con định làm gì hay sao mà trì hoãn đến giờ?”
“…!”
Hee-joo sững người, tim như bị ai đó siết chặt.
Hong In-ah. Cô không ngờ cái tên ấy lại được nhắc đến ở đây.
“Kể cả mua đồ giảm giá cũng phải biết tính toán đường lui cho mình,” Bố chồng cô tiếp tục, giọng sắc lạnh. “Tôi thích những người thông minh, biết lo xa, hơn là những kẻ ngốc nghếch.”
Ông chậc lưỡi, vẻ mặt không hài lòng, rồi uống cạn ly rượu trong một hơi.
“Hừm… Dẫu không ở nhà chúng tôi, cô vẫn có thể tái giá với một gia đình khá hơn.”
“…”
“Suy cho cùng, Chủ tịch Hong nhận nuôi cô làm con gái riêng chẳng phải vì mục đích này sao? Người làm kinh doanh ai mà chẳng nghĩ giống nhau.”
“…”
“Lần này, hẳn ông ấy cũng thấy cô rất hợp làm ‘vật thay thế’, nên chắc sẽ tiếp tục như vậy thôi…”
Những lời nói cay nghiệt đó như từng nhát dao giáng xuống lòng tự trọng của Hee-joo. Dẫu cô đã quen với vị trí bấp bênh của mình, nhưng không có nghĩa cô sẵn sàng đón nhận sự phũ phàng này. Nỗi tủi hổ dâng trào, bóp nghẹt lồng ngực cô.
“Nhưng tôi lại khá thích cái vẻ nửa ngây thơ, nửa khờ khạo của cô đấy. Cô sẽ làm một món ‘đạo cụ’ tuyệt vời cho xe vận động tranh cử của tôi.”
“…!”
Cổ họng cô nghẹn lại, ngực thắt lại trong cơn ngột ngạt đã lâu không cảm thấy. Thế giới này chẳng phải nơi dễ dàng cứu vớt con người. Chỉ có dựa vào chính mình mới có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Hee-joo nhắm mắt, hít thở sâu và chậm rãi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trong khoảnh khắc đó, cô tự nhủ mình phải vững vàng hơn.
“Tôi sẽ thông báo lịch trình vận động tranh cử toàn quốc sau. Cô có thể phải ngồi trên xe tải rất lâu đấy. Nếu định có thai, thì tránh giai đoạn tranh cử ra. Tranh cử không phải công việc lao động cường độ thấp đâu…”
Đúng lúc ấy, tiếng ghế kéo mạnh trên sàn vang lên.
Mẹ chồng nhíu mày quay lại, thấy Baek Sa-eon đứng dậy.
“Con trai, con còn chưa ăn gì mà. Sao lại đứng lên?”
“Con đi đây,” Anh đáp cụt lủn.
“Cái gì?”
“Cô ấy sẽ không lên xe vận động tranh cử của bố.”
Hee-joo kinh ngạc nhìn anh, không biết phải phản ứng thế nào.
Vẻ mặt Sa-eon vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng anh rất kiên quyết. Anh bước tới, nắm lấy tay cô, kéo cô rời đi.
“Vì bố chỉ xem con như một con ngựa giống, con nghĩ chẳng cần phải giữ phép tắc ở đây nữa.”
“Cái… cái gì?” Giọng bố chồng run lên, không tin vào tai mình.
“Ngựa giống thì làm gì có thời gian ngồi ăn. Còn bận làm những việc khác, đúng không?”
“…!”
Mặt ông đỏ bừng, bàn tay đập mạnh xuống bàn. “Baek Sa-eon!”
Hee-joo giật mình, loạng choạng vì cú sốc từ lời tuyên bố của anh. Sa-eon kéo ghế của cô về phía sau, rồi dứt khoát lôi cô đứng dậy.
“Đứng lên đi.”
Hee-joo ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt trống rỗng.
“Sao? Không định đứng dậy à?”
Vẻ đờ đẫn của cô khiến anh nhíu mày. Mất kiên nhẫn, Baek Sa-eon siết chặt tay cô, kéo cô lên.
Cô đứng đó, ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nói rồi, đừng lên xe vận động tranh cử của bố.”
“???”
Hee-joo nhìn anh đầy bối rối. Sa-eon siết tay cô mạnh hơn, như muốn kéo cô trở lại thực tại.
“Em phải đứng bên cạnh tôi, không phải ông ấy.”
—
Chia sẻ link truyện này để giúp Google nhận diện web chính chủ, đẩy lùi mấy trang copy 📉, đồng thời giúp mình duy trì website lâu dài và mang đến cho bạn nhiều bộ truyện hay hơn nữa! 📚✨
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: