Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 23

Nghe vậy, Baek Sa-eon khẽ nhướng mày.

Người yêu cũ hoặc tình nhân hiện tại…

Khi kẻ uy hiếp mỉa mai, hỏi anh có phải đang hoang tưởng hay không mà lại kết luận ra như thế, anh đã cảm thấy như bị đập mạnh vào đầu.

Một cơn sóng hỗn loạn cuộn trào trong tâm trí anh.

Cái kiểu suy nghĩ hoang tưởng ấy, luôn mặc định rằng có ai đó đang cố cướp Hong Hee-joo khỏi tay anh.

Nhưng tại sao, tại sao tất cả mọi thứ luôn xoay quanh Hong Hee-joo? Và tại sao anh lại cho rằng điều đó như một lẽ hiển nhiên?

Nhận ra điều này, đối với Baek Sa-eon, chẳng khác nào chứng kiến một tòa nhà sụp đổ.

Đúng lúc đó, trợ lý Park vỗ tay và nói thêm:

“Không thể để người đó đùa giỡn với bể cá nữa, tiền bối cũng phải quản chặt chuyện này.”

“…”

Cảm giác có kẻ đang chen vào giữa hai vợ chồng vẫn cứ lởn vởn trong đầu anh.

Nếu số tiền 2 tỷ won kia bằng cách nào đó rơi vào tay Hong Hee-joo thì sao?

Nếu có kẻ đang ngấm ngầm đặt điều kiện với cô ấy?

Nếu vậy, ai mới thực sự đứng sau tất cả chuyện này? Và ai mới là kẻ tàn nhẫn nhất?

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Sắc mặt Baek Sa-eon tối lại. Chỉ có một cách giải quyết duy nhất.

“Giọng nói bị biến đổi ấy…” Anh lạnh lùng ra lệnh, “Kiểm tra xem có thể khôi phục nó về giọng gốc hay không.”

Nếu nước trong bể cá đang rò rỉ, thì phải bịt kín lỗ hổng.

***

“À… vậy ra đó là lý do có mùi nước tanh tưởi.”

Đây là lần đầu tiên Hee-joo 12 tuổi phải dịch một câu nói.

“Tôi ghét nước. Việc phải nuôi hai con cá vàng thật phiền phức.”

Giọng điệu của cậu thiếu niên hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào. Nhưng khi anh đặt sách xuống và thốt ra câu đó, giọng điệu lại dứt khoát đến lạ.

“Tại sao con gái của Chủ tịch Hong ai cũng có vấn đề vậy?”

Hee-joo còn chưa kịp phản ứng thì chị In-ah bên cạnh đã khẽ huých cô bằng khuỷu tay.

Cô phân vân không biết có nên dịch nguyên văn những lời đó hay không.

Cháu trai của nghị viên Baek sống ngay sát nhà họ, được chọn làm gia sư riêng cho In-ah.

Mọi chuyện vốn là sắp đặt của người lớn, nhưng khi nhìn hai người họ mặc đồng phục ngồi đối diện nhau, bầu không khí lại có vẻ bình thản đến kỳ lạ.

Baek Sa-eon rất kính trọng người lớn, cách ăn mặc và phong thái cũng hết sức chỉn chu.

Nhưng một khi chỉ còn lại bọn trẻ, cậu ta liền lộ ra bộ mặt thật.

Cậu thiếu niên 18 tuổi lười biếng chống cằm, hờ hững lật sách bài tập.

“Em là cái lỗ tai của Hong In-ah à?”

Mái tóc đen mềm mại ôm lấy gương mặt anh. Dù không hề cử động, từng sợi tóc dường như vẫn bồng bềnh. Đôi mắt ấy, sâu thẳm đến mức như có thể hút lấy tất cả mọi thứ nó nhìn thấy.

Làn da trắng mịn hơn cả In-ah, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

“Lỗ tai như đậu phụ thế kia thì làm được gì chứ?”

Baek Sa-eon vừa bấm bút bi, vừa khẽ nhíu mày.

“Nếu dịch sai… có nên cắt nó đi không nhỉ?”

IIn-ah lại nhắc nhở Hee-joo bằng một cú huých nữa. Cô đành bất lực cầm bút viết.

Hee-joo chưa thật sự thành thạo ngôn ngữ ký hiệu, nhưng từ sau tai nạn, chị gái cô chỉ dựa vào cô. Gia đình không còn cách nào khác, đành để cô tự đảm nhiệm vai trò này.

Cô bé cầm bút chì, nắn nót viết một câu trên trang giấy.

[Anh ấy muốn ăn đậu phụ.]

Baek Sa-eon liếc nhìn cuốn vở, sau đó bất ngờ quay đầu đi.

Gương mặt thanh tú thoáng bối rối, anh lẩm bẩm: “Một con nhóc làm phiên dịch…”

Dù anh nói rất nhỏ, nhưng phát âm chuẩn và rõ ràng khiến từng chữ đều có thể nghe được.

In-ah tiếp tục huých khuỷu tay vào cô.

Một chàng trai 18 tuổi, một cô gái 16 tuổi, và một đứa trẻ 12 tuổi.

Ánh mắt của Baek Sa-eon rơi xuống người Hee-joo đang ngồi đó.

Theo bản năng, In-ah vòng tay ôm lấy vai cô em gái. Đây là lần đầu tiên, người chị vốn luôn lạnh lùng của cô lại có một cử chỉ âu yếm như vậy.

Từ hôm đó, những buổi học gia sư bắt đầu diễn ra một cách kỳ lạ.

“Nếu tính sai thêm lần nữa, tôi sẽ đổ nước lạnh lên đầu em.”

[In-ah, cố lên nào! (๑•᎑•๑)!] Hee-joo dịch lại.

“Nếu điểm thi của em đủ tệ, có lẽ hôn ước này sẽ bị hủy.”

[Thật xấu hổ quá đi (/∇)!]

“Con nhóc kia còn chưa ngủ, vậy mà em đã ngủ gật rồi à?”

[Anh cũng buồn ngủ quá ( ˃⌓˂᷅ )…]

Cứ thế, Hee-joo đã không còn dịch nữa mà tự biên lời nói.

Những buổi học gia sư cứ thế tiếp diễn, cho đến khi Baek Sa-eon đột ngột ra nước ngoài. Khi ấy, chiều cao của Hee-joo vẫn còn thấp hơn ngực anh.

Giữa hai người đang dần bước vào tuổi trưởng thành, cô bé 12 tuổi vẫn luôn là người phải chạy theo.

Khoảng cách giữa họ không chỉ là về chiều cao mà còn ở mọi khía cạnh khác.

Và theo thời gian, khoảng cách ấy lại càng xa hơn.

Vài ngày trước khi anh rời đi, không kìm được sự thôi thúc lạ lùng, Hee-joo đã viết một câu.

[Tại sao anh ghét nước?]

Baek Sa-eon đang làm bài toán, chợt khựng lại khi nhìn thấy câu hỏi đó.

Khi ấy, anh đã là một thanh niên trong độ tuổi 20. Anh xé một tờ giấy trong sổ tay giải bài của mình và đưa nó cho Hong In-ah.

Nhưng giọng nói lạnh lùng của anh lại thì thầm gần bên tai Hee-joo:

“Vì mỗi đêm, tôi đều mơ thấy mình chìm dưới dòng sông.”

“Ah…”

Hee-joo giật mình tỉnh dậy.

Sau khi cúp máy, cô không biết bằng cách nào mà mình đã thiếp đi ngay trong phòng. Khi mở mắt ra, trời đã sáng tự lúc nào.

Hee-joo bước xuống giường, đầu óc vẫn còn vương lại dư âm của giấc mơ vừa rồi. Cô đã quen biết Baek Sa-eon từ thuở nhỏ, nhưng khoảng cách giữa họ chưa bao giờ thay đổi.

Người anh đó, lúc nào cũng đi trước cô sáu bước, từ một gia sư, rồi trở thành một người chồng xa cách. Dù cô có cố gắng thế nào, cũng không thể bắt kịp nhịp bước của anh. Ngay cả khi họ đã trưởng thành, điều đó vẫn không hề đổi thay.

Mình lúc nào cũng bị kẹt giữa hai người họ…

Chị cô đã gặp Baek Sa-eon vào ngày trước khi chị biến mất?

Ý nghĩ ấy khơi lên điều gì đó sâu thẳm trong lòng, khiến cô nhận ra rằng vị trí của mình, bị kẹp giữa hai người họ trong quá khứ, vẫn chưa kết thúc. Nó vẫn đang tiếp diễn, ngay cả ở hiện tại.

Mình cần tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với chị.

Một nỗi buồn bất chợt kéo nặng tâm trạng cô.

Hee-joo dụi mắt, chậm rãi bước ra bếp.

Baek Sa-eon luôn trở về sau nửa đêm và rời đi từ sáng sớm. Còn cô, đi ngủ sớm và bắt đầu ngày mới muộn hơn.

Việc không bao giờ đồng điệu với anh, không thể sánh bước bên anh, khiến cô tràn ngập cảm giác bất lực. Sự thất vọng lặng lẽ kéo dài, đè nặng lên cô như một nỗi mỏi mệt không bao giờ dứt.

Như mọi ngày, Hee-joo bật tivi, để tiếng ồn lấp đầy sự tĩnh mịch trong căn nhà. Không muốn xem tin tức, cô chuyển sang kênh giải trí rồi mở cửa tủ lạnh.

“Vì sao lại đổi kênh?”

“…!”

Hee-joo giật bắn người, bất giác phun ngụm nước vừa uống ra. Cô sững sờ đến mức chẳng nhận ra phần trước áo ngủ đã ướt sũng.

Đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn.

Baek Sa-eon nhíu mày, giọng lạnh lùng:

“Chưa tỉnh ngủ à?”

Anh cầm điều khiển, dửng dưng chuyển lại kênh tin tức.

Sao anh ấy lại ở đây…

Có lẽ vì giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, khiến thực tại đối với Hee-joo bỗng trở nên mơ hồ hơn.

“Đừng nhìn nữa. Chiều nay tôi mới phải đi làm.”

Anh thản nhiên nói, mắt vẫn dán vào màn hình.

Baek Sa-eon dường như vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ẩm. Anh mặc quần thể thao rộng rãi và áo thun đơn giản, tóc mái rủ xuống trán. Ngồi tựa lưng vào ghế, một tay vắt ngang lưng ghế, anh lười biếng dõi theo bản tin buổi sáng.

Hee-joo không kìm được mà lén nhìn anh vài lần.

“Đi ăn gì đi.”

Giọng anh vẫn hờ hững, không buồn nhìn cô. Nhưng bản thân Baek Sa-eon lại chỉ uống cà phê đen từ sáng sớm, bụng trống rỗng.

Cơ thể anh ấy ổn không nhỉ?

Dù đã tắm, nhưng cô vẫn thoáng ngửi thấy mùi bệnh viện phảng phất trên người anh. Anh thực sự chăm sóc bản thân đúng cách sao?

Hee-joo cau mày, cố giấu đi sự lo lắng. Nhưng vừa lúc ấy, ánh mắt cô lại vô tình chạm phải ánh mắt anh.

Baek Sa-eon nheo mắt, đặt mạnh tách cà phê xuống bàn, phát ra tiếng keng sắc lạnh.

“Không nên uống cà phê khi đói bụng.”

“???”

“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Tôi không có ý chia phần cà phê cho em đâu. Đi ăn trước đi.”

Anh hất cằm về phía bếp, ý bảo cô tự lo bữa sáng.

Hee-joo gãi đầu bối rối, miễn cưỡng bước về phía nồi cơm.

Baek Sa-eon dõi theo cô, ánh mắt như chim ưng giám sát ấy khiến cô lóng ngóng.

Cơm bỗng trở nên khó múc hơn bao giờ hết. Cô nhón chân, cố gắng xới cơm thì một mùi lạ xộc vào mũi.

“Hong Hee-joo, đến cả xúc cơm mà em cũng không làm nổi sao?”

Anh giật lấy vá cơm từ tay cô.

“Tôi cứ nghĩ ít nhất em cũng biết tự lo cho mình chứ.”

Anh cau mày nhìn nồi cơm, sau đó lấy nồi bên trong ra rồi đặt vào bồn rửa. Không nói thêm lời nào, anh lấy chảo, tiếp theo là trứng, xúc xích, cà chua và măng tây.

Lạ lùng thay, không khí trong bếp sáng nay lại yên bình một cách kỳ lạ.

Chuyện này có gì đó không đúng…

Hee-joo véo má mình. Buổi sáng này không giống chút nào với cách họ thường bắt đầu ngày mới. Baek Sa-eon không đi làm mà đứng nấu ăn trong bếp. Cảm giác này thật bất an.

“Cứ như trong phim kinh dị vậy.”

Dưới bàn tay anh, vỏ trứng vỡ ra một cách chính xác, xúc xích được cắt gọn gàng, từng động tác động tác mạnh mẽ mà thuần thục. Những ngón tay thon dài thái măng tây, bỏ vào chảo đảo đều. Đôi tay mạnh mẽ ấn chặt nắp máy xay khi làm nước ép.

Nhìn anh bận rộn trong bếp, Hee-joo vô thức nuốt nước bọt. Không chỉ là nấu ăn, có gì đó ở anh khiến cô không thể rời mắt.

Cuối cùng, bữa sáng muộn được bày ra đĩa lớn.

“Ăn hết đi.” Anh ngồi đối diện cô, khoanh tay nhìn chằm chằm.

Hee-joo cảm giác mình sẽ nghẹn mất.

“Em luôn ghét lòng đỏ trứng, nên tôi làm trứng cuộn.”

Trên đĩa, những lát trứng vàng óng ánh trông chẳng khác nào những tấm thẻ vàng cảnh cáo.

“Và em cũng không uống sữa, đúng không?”

“…”

“Uống đi.”

Anh rót sữa tươi vào ly, đẩy tới trước mặt cô.

Đây là… một kiểu tra tấn mới sao?

Hee-joo máy móc cầm đũa lên.

“Còn nữa, tôi sẽ không ly hôn với em đâu.”

Khụ, khụ…!

Cô sặc ngay lập tức.

Miếng trứng cuộn chưa kịp nuốt đã khiến cô ho sặc sụa. Hee-joo vội cầm lấy ly sữa, uống liền mấy ngụm lớn.

“Tôi chỉ không muốn ai đó nhồi nhét những suy nghĩ sai lầm vào đầu em.”

Baek Sa Eon nói, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, trong khi Hee-joo đỏ bừng cả mặt, cúi đầu ho khẽ.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x