CHƯƠNG 24
“Hắn là kẻ đe dọa tống tiền mà sao lại nói với tôi những lời như thế?”
Gương mặt Hee-joo hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Ly hôn không bao giờ là một lựa chọn của tôi.” Giọng anh lạnh như băng, từng chữ thốt ra sắc như lưỡi dao.
Đôi mày khẽ nhíu lại, như thể ngay cả việc nghĩ đến chuyện đó cũng khiến anh khó chịu.
“Bất kể là bê bối hay tin đồn, tôi đều không chấp nhận thất bại. Tôi sinh ra vốn đã không chấp nhận việc tên tuổi mình bị vấy bẩn.”
Ánh mắt anh sắc lạnh, như thể muốn ép người đối diện phải tuân theo ý mình.
Sao có thể như vậy được?
Sống cả đời với người mà anh không yêu sao?
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cha mình, một người giờ đây chỉ còn là cái vỏ trống rỗng. Không cô không làm được.
Hee-joo siết chặt nắm tay dưới bàn.
“Vậy nên, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Gì cơ…?
“Sẵn sàng mà giữ lấy bát cơm của em.”
“…”
“Đừng nôn ra nữa, ngoan ngoãn nuốt xuống đi.”
Anh đẩy đĩa thức ăn về phía cô, ra hiệu cô ăn nhanh lên.
“Từ hôm nay, ngủ ở phòng tôi.”
“…”
Cô nghẹn thở trong khoảnh khắc.
“Sống như thế này, chúng ta sẽ chỉ càng trở thành những người có lỗi với nhau. Khi bên ngoài càng náo loạn, thì thứ dễ bị lãng quên nhất chính là sự tan vỡ từ bên trong.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt có phần kỳ lạ khi nhìn cô.
“Hong Hee-joo, em hẳn đã học được điều đó từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường.”
Đột nhiên, anh kéo ghế đứng dậy, vòng qua bàn tiến lại gần cô.
“Tình cờ, tôi đã thấy một thứ trên điện thoại của em——”
“…”
“Em lưu số của tôi bằng một cái tên khá thú vị.”
Lúc này, Hee-joo mới giật mình nhận ra. Chết rồi!
“‘Chồng giao dịch.’”
Anh nhấn nhả từng chữ, như thể đang nhấm nháp chúng một cách đầy mỉa mai.
Cô đặt tên như vậy để nhắc nhở bản thân, để không quên hoàn cảnh của mình, để không nuôi hy vọng cũng như không thất vọng. Nhưng khi nghe chính miệng anh nhắc lại, mặt cô bỗng đỏ bừng.
“Nếu đã là giao dịch, vậy thì hãy hợp tác cho tốt.”
“!”
“Em sẽ tham dự sự kiện kỷ niệm 70 năm của nhật báo Chung Woon cùng tôi. Tôi muốn dựng lên một cuộc hôn nhân kiểu mẫu với Hong Hee-joo.”
Nói rồi, anh đột nhiên cúi xuống, kéo vạt áo lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
Hee-joo sững người, mắt mở to. Cô vội quay đi, nhưng anh đã giữ lấy sau gáy cô, buộc cô phải đối diện với mình.
Mùi hương mạnh mẽ trên người anh——sự hòa quyện giữa nước hoa và hơi thở nam tính——bao trùm lấy cô.
Vạt áo T-shirt của anh lau qua môi cô.
“Môi em vẫn còn dính sữa này, cứ như trẻ con vậy.”
Baek Sa-eon lạnh lùng nhận xét, thô bạo lau đi vệt trắng phía trên môi cô.
Mặc dù ánh mắt anh mang theo chút khó chịu, nhưng hành động lại có phần chu đáo lạ lùng.
Hee-joo nhìn chằm chằm vào cơ bụng rắn rỏi cùng đường nét sắc sảo nơi hông anh, đôi mắt không dám chớp. Kỳ lạ thay, cổ họng cô bất giác nuốt khan.
Baek Sa-eon liếc nhìn đồng hồ treo tường, tặc lưỡi rồi hạ tay xuống. Anh quay người đi về phía phòng ngủ, nắm chặt lấy vạt áo bị dính sữa.
“…”
Khi chỉ còn lại một mình, Hee-joo đưa tay chạm lên đôi môi vẫn còn nóng ran. Anh đã lau mạnh đến mức khiến môi trên của cô hơi đỏ lên.
Khi anh đi khỏi, toàn bộ căng thẳng trong cô dường như tan biến, chỉ để lại cảm giác yếu đuối như bị rút cạn sức lực.
Cô ngồi phịch xuống sofa, nhưng ngay sau đó lại bật dậy.
Phải đi rửa bát thôi…
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô mở máy rửa bát.
Reng, reng, reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc đó.
Đây là nhạc chuông quen thuộc của cô, vậy mà không hiểu sao hôm nay nó lại nghe có chút xa lạ. Vì cô từng tuyên bố công khai rằng mình mắc chứng mất ngôn ngữ, nên rất ít người gọi thẳng cho cô.
Chắc là mẹ…
Gương mặt cô vừa mới dịu lại liền cứng đờ. Những cuộc gọi từ mẹ hiếm khi cần cô phản hồi, thường chỉ là những lời độc thoại một chiều.
Nhưng lần này, màn hình hiện lên chữ “Không rõ số.”
Có chuyện gì vậy?
Hee-joo nhìn chằm chằm vào màn hình. Trước khi kịp quyết định, cuộc gọi đã ngắt.
Ngay lập tức, chuông lại reo, vẫn là “Không rõ số.”
Cùng một người gọi đến lần nữa.
Một cảm giác bất an len lỏi trong cô.
Dù các ngón tay hơi run, nhưng cô vẫn không chần chừ mà nhấn trả lời.
— “Chị à, nhấc máy nhanh lên nhé, nếu không tôi sẽ phát điên đấy.”
“!”
— “Chị biết tôi không có nhiều kiên nhẫn mà, đúng không?”
Chính là hắn, như cô đã dự đoán.
Một cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng.
— “Baek Sa-eon nói sẽ đưa chị 2 tỷ won, chị có muốn không?”
Câu hỏi đột ngột khiến cô sững sờ.
Điều này chứng tỏ… hắn đã nghe lén điện thoại.
— “Tôi có thể lập cho chị một tài khoản nước ngoài không thể truy dấu. Nhưng trước đó…”
Tên bắt cóc khẽ cười.
Hee-joo vô thức sờ tai, khắp người nổi da gà vì cảm giác khó chịu.
— “Tôi sẽ nói cho chị biết một chuyện thú vị: công việc thực sự của Baek Sa-eon.”
“!”
Cô sững người, ánh mắt dần trở nên hoang mang.
Công việc thật sự của Baek Sa-eon là gì?
“Anh… anh đang nói gì vậy?”
—— “Theo đúng nghĩa đen. Không phải cái vỏ bọc hào nhoáng phát ngôn viên ở Nhà Xanh đâu. Tôi đang nói đến công việc thật sự của anh ta. Một thứ… đen tối hơn nhiều.”
Nhịp tim cô đập mạnh, cổ họng khô khốc. Dẫu vậy, cô vẫn thận trọng trước miếng mồi ngon đầy nguy hiểm mà hắn đang giăng ra.
“Tại sao?”
— “Tại sao gì?”
“Tại sao anh lại giúp tôi đến mức này?”
— “Vì tôi muốn mọi thứ quay lại như cũ.”
“…”
— “Tôi cũng muốn giống như chị vậy.”
Hắn nói bằng giọng điệu bình thản đến lạnh lẽo, từng chữ thốt ra đều mang theo sự trống rỗng rợn người. Nhưng hắn không giải thích thêm, để lại một khoảng lặng căng thẳng như một ranh giới vô hình giữa hai người.
— “Vậy nên, tôi cần chị đe dọa hiệu quả hơn. Thỏa thuận 2 tỷ won? Quá tệ. Chị nghĩ lấy số tiền đó rồi thì có thể ly hôn được sao?”
— “Tất nhiên là không. Chị không phải đối thủ của con cáo già đó. Giờ thì anh ta đã hoàn toàn nắm chị trong tay.”
Hee-joo khẽ rùng mình.
— “Chiến thuật của Baek Sa-eon là bóp méo thông tin. Anh ta khiến chị tập trung vào những thứ không đáng, như việc không phải ly hôn, mà là có được 2 tỷ won rồi biến mất.”
Điều đó không phải là không thể. Baek Sa-eon hẳn đã đánh hơi được tình hình và âm thầm ra tay trước. Đó chính là cách anh rũ bỏ trách nhiệm, phủi sạch hình ảnh kẻ có lỗi trong cuộc hôn nhân này.
Người chồng kiêu ngạo của cô tin chắc rằng, cô sẽ ngoan ngoãn làm theo sắp đặt.
Đôi môi cô khẽ mấp máy.
— “Nhưng cái giá sẽ không hề rẻ.”
“…!”
Lời nói dở dang lập tức khựng lại trên môi.
— “Chúng ta hãy giữ nguyên thỏa thuận lần trước. Chị đưa tôi thông tin tôi cần, còn tôi sẽ giúp chị. Nhưng chị nghĩ mọi chuyện có thể kết thúc chỉ trong một lần sao?”
“…!”
— “Trước khi thực sự ra tay, chị cần được huấn luyện.”
Tim cô đập loạn nhịp.
— “Tôi sẽ cho chị biết điểm yếu mới của Baek Sa-eon. Đổi lại, chị phải…”
Hee-joo nhắm chặt mắt. Cô có cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một chiếc bể cá không lối thoát. Nhưng cô không thể dừng lại. Không thể mãi để chồng mình thao túng, cô muốn trở thành người kiểm soát.
Khi mở mắt ra, ánh nhìn của cô đã tràn đầy kiên định và tính toán.
— “Phát ngôn viên của văn phòng tổng thống mà lỡ miệng thì rất thú vị, Ví dụ như… chửi thề chẳng hạn.”
“…!”
— “Nếu là lời lăng mạ không thể tha thứ thì càng tốt.”
Tên bắt cóc cười khẩy, như thể vừa yêu cầu cô làm một chuyện thường ngày nào đó, vui vẻ thúc giục cô. Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Hee-joo nhận được.
— “Hãy ghi âm lại những lời chửi bậy của anh ta, rồi chúng ta sẽ trao đổi.”
***
“Bỉ ổi! Thật quá bỉ ổi!”
Vừa bước vào phòng, Hee-joo đã nghe thấy tiếng rên rỉ đầy bức xúc của Giám đốc Han Joon. Cô khẽ gõ cửa để báo hiệu sự có mặt của mình.
[Sao anh gọi em đến?] Cô dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi.
Han Joon lập tức đứng dậy khỏi ghế.
“Hôm qua em chạy r đi đâu vậy? Trông vội vã lắm.”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
[Không có gì.]
Hee-joo mỉm cười nhẹ, cố giấu đi những chuyện chẳng thể kể ra ngày hôm trước.
Han Joon nhìn cô đầy nghi hoặc, rồi đưa cho cô một tập hồ sơ.
[Cái gì đây?]
“Thấy em rảnh rỗi quá, nên anh tìm việc cho em làm.”
“…”
“Đây là lời bài hát của một ca khúc nổi tiếng. Em xem thử đi.”
Dù có phần bối rối, Hee-joo vẫn nhận tập hồ sơ và lật từng trang. Nhưng chỉ vừa đọc dòng đầu tiên—— không, chỉ một từ thôi—— mặt cô lập tức đỏ bừng. Miệng khẽ há ra vì sốc.
Han Joon thở dài.
“Là cái đó đấy… buổi biểu diễn mà anh đã nhắc trước đó, nhớ không?”
WXXXX in this house. Wet AXX PXXXXX…
Những ca từ mà cô chưa bao giờ nghĩ sẽ phát ra miệng, chứ đừng nói đến việc dịch thành ngôn ngữ ký hiệu.
“Em làm được không?”
Không đời nào!
Mặt cô tái mét, vội vã khua tay từ chối.
[Em chưa từng thấy nội dung nào thế này, càng không biết làm sao để chuyển nó thành ký hiệu!]
“Vậy nên anh mới đi học mấy từ này ở hiệp hội đấy.”
“FuXXXXX with XXX XXXX…”
“A…!”
Hee-joo hốt hoảng vò nát tờ giấy, nhét thẳng vào túi xách. Từng từ, từng câu đều đầy ám chỉ táo bạo—— đủ khiến cô muốn nổ tung vì xấu hổ.
Chỉ nghĩ đến việc đứng trên sân khấu, dùng cả cơ thể để truyền tải những ca từ đầy khiêu khích này, đã khiến cô xây xẩm mặt mày.
Cô quay người, định chạy trốn.
“Khoan đã, khoan đã!” Han Joon vội chặn cô lại.
“Đã đến đây rồi, xem cái này luôn đi.”
Anh ta đưa cô một chiếc máy tính bảng, trên màn hình hiện rõ biểu tượng xanh quen thuộc của Phủ Tổng thống.
Hee-joo vừa định từ chối thì lập tức ngậm miệng khi thấy nội dung trên màn hình.
Đó là thông báo chính thức từ Phủ Tổng thống gửi đến các trung tâm phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu trên toàn Seoul. Khi ánh mắt cô lướt qua dòng tiêu đề in đậm—— “Tuyển dụng phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu cho Phủ Tổng thống”, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong ngực cô.
Han Joon nhìn biểu cảm của cô, khẽ cười.
“Anh biết mà, em sẽ thích thôi.”
Em không thích!
Hee-joo vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng chỉ đổi lại được tiếng cười đầy ẩn ý của anh.
“Từ khi Baek Sa-eon bắt đầu xuất hiện trên các chương trình tin tức và tranh luận, em đã luyện dịch ký hiệu qua video thời sự của anh ta, đúng không? Đừng tưởng anh không để ý.”
“…!”
“Em có biết đây là cơ hội hiếm có thế nào không?”
Nhưng…
Nhưng em đang uy hiếp chính phát ngôn viên của Phủ Tổng thống ấy…
Sự mỉa mai của tình huống này như một cú đánh trời giáng khiến cô không biết nên cười hay khóc.
—
Chia sẻ link truyện này để giúp Google nhận diện web chính chủ, đẩy lùi mấy trang copy 📉, đồng thời giúp mình duy trì website lâu dài và mang đến cho bạn nhiều bộ truyện hay hơn nữa! 📚✨
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: