CHƯƠNG 26
Dưới làn nước ấm, Hee-joo cúi xuống nhìn cơ thể trần trụi của mình, chợt nhớ đến yêu cầu chụp ảnh của Baek Sa-eon. Ý nghĩ đó khiến hai tai cô nóng bừng.
Có điên mới chụp mấy tấm hình đó lần nữa!
Cô dùng khăn lau mạnh mái tóc ướt.
Quay lại phòng ngủ, Hee-joo đọc lại thông báo phỏng vấn của Nhà Xanh rồi lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cô bắt đầu luyện tập ngôn ngữ ký hiệu trở lại. Cô bật một video của Baek Sa-eon để tập luyện. Thói quen lâu năm đúng là khó mà bỏ được. Đó là thói quen xấu.
“Liên quan đến những nghi vấn, bên công tố đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng…”
Nghi vấn… công tố… điều tra kỹ lưỡng…
Động tác ký hiệu của cô vừa gượng gạo vừa thiếu chính xác. Những thuật ngữ này không thuộc vốn từ vựng hàng ngày của cô, tay cô cũng không theo kịp tốc độ của anh. Bực bội, Hee-joo lắc cổ tay.
Dạo này, mọi thứ dường như chẳng suôn sẻ chút nào. Cảm giác khó chịu vô cớ khiến cô đổ gục xuống giường và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một cơn lạnh bất chợt đánh thức cô.
Cô quờ tay tìm chăn.
Cái gì thế này?
Thứ cô chạm vào không mềm mại như chăn, mà…
Sao cứng cứng vậy?
Cô mơ hồ sờ thử vật thể rắn đó, nheo mắt để nhìn rõ hơn. Nhưng ngay khi nhận ra nó là gì, cô lập tức giật mình hất văng nó đi.
“Ai da.” Giọng nói lạnh băng vang lên, lẫn chút khó chịu cố tình phóng đại.
“Không tìm thấy em, nên tôi đến đây.”
Thứ cô vừa nắm lấy không phải chăn, mà là một bàn tay lớn.
“Em chẳng thèm đắp chăn, cũng không buồn tắt đèn.” Baek Sa-eon nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng điệu trách móc.
Một tay anh đút vào túi quần, chiếc áo khoác vắt hờ trên cổ tay. Đứng lười biếng ở đó, trông anh có vẻ mệt mỏi đến kiệt sức.
Tại sao con người chỉn chu mà cô vẫn thấy trên truyền thông, mỗi khi về nhà lại trở nên như thế này?
Hee-joo ngồi dậy, chăm chú quan sát anh.
“Giờ em tỉnh rồi thì đi với tôi.”
“Hả?”
Mắt cô mở lớn, nhưng Baek Sa-eon chỉ hờ hững bổ sung:
“Qua phòng tôi ngủ.”
“…”
“Còn không thì cứ biết ơn vì tôi chưa khiêng em qua như một cái bao tải đi.” Anh lẩm bẩm, mí mắt nặng trĩu, giọng cũng chùng xuống vì mệt mỏi.
“Nếu thấy không quen thì mang theo cái gối em thích cũng được.”
Nói xong, anh quay người bước đi. Biểu cảm của anh không để lại chút nghi ngờ nào, nếu cô không theo, anh chắc chắn sẽ quay lại và tự tay bế cô qua đó.
Giật mình, Hee-joo vội vàng chạy theo.
Cô lặng lẽ bước sau anh qua hành lang dài tựa phòng trưng bày, rồi vào căn phòng ngủ mờ tối thoang thoảng hương thơm trầm ấm.
Baek Sa-eon đứng bên giường, tháo cà vạt với vẻ thờ ơ. Liếc nhìn cô, anh chợt buông một câu nhận xét vô thưởng vô phạt:
“Em trông giống quả trứng nhỉ.”
Lời chế nhạo bất ngờ khiến Hee-joo sững sờ.
“Với người khác em cũng nghe lời như thế sao?”
“…”
“Ai bảo đến thì đến, bảo đi thì đi à?” Chân mày anh khẽ nhíu lại khi ném chiếc cà vạt sang một bên. Đôi mắt kiêu ngạo ánh lên nét trách móc—— với cô, nhưng dường như cũng với chính anh.
Đôi mắt trầm lắng, thiêu đốt lặng lẽ ấy khiến Hee-joo cảm thấy lạ lẫm.
Anh bước vào phòng tắm, rồi nhanh chóng quay lại. Trên người giờ chỉ còn chiếc quần ngủ mỏng nhẹ.
Không thấy áo đâu cả.
Nhìn bờ vai rộng hơn cô tưởng, vòng eo thon và những đường nét cơ bụng sắc nét, Hee-joo bỗng chóng mặt. Cô lập tức cúi đầu.
“Cái hồi em chạy loanh quanh với Hong In-ah, tôi đã chẳng ưa rồi. Học sinh tiểu học mà bon chen theo học sinh trung học, đúng là…”
Anh vừa nói vừa kéo chăn ra, ra hiệu cho cô vào
“Ở cái tuổi đáng lẽ phải học hành cho đàng hoàng, em lại đi loanh quanh, học mấy thứ hư hỏng…”
Hee-joo cố gắng nghe xem anh đang lải nhải cái gì, nhưng cơ thể trần trụi gần kề khiến cố không thể tập trung nổi.
Chui vào chăn, nhưng thay vì mùi chăn đệm quen thuộc, cô lại bị bao trùm bởi hương thơm của anh.
Tim cô đập loạn nhịp.
“Tôi hi vọng em lớn lên đúng với lứa tuổi mình. Nếu có thể tôi muốn giữ em ở giai đoạn đó lâu hơn một chút. Tuổi thơ qua nhanh lắm, đến mức khiến người ta cảm thấy nó thật hư vô.”
“…”
“Ngay cả tiếng nói cũng không còn, nếu như cả tuổi thơ cũng bị đứt đoạn, chẳng phải là quá oan ức sao?”
“Tách!”
Anh tắt đèn.
Bóng tối như khắc sâu những lời nói ấy vào tim cô.
Chiếc nệm lõm xuống ở một bên khi anh ngồi xuống.
Ngón tay Hee-joo cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Có lẽ, nếu anh cứ mãi đứng từ xa quan sát cô, lặng lẽ đánh giá, thì mọi chuyện đã đơn giản hơn.
Nhưng khi anh vượt qua ranh giới, tiến lại gần, cảm giác choáng ngợp bao trùm lấy Hee-joo, thôi thúc cô muốn chạy trốn.
Bỗng, một cái bóng lớn phủ xuống người cô.
“… Dù vậy, sao em lại đi quen loại người đó?”
Đầu gối anh lướt nhẹ qua giữa hai chân cô. Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng hơi ấm ấy bỏng rát như lửa.
“Sao lại chọn đúng kẻ khiến tôi phát điên.” Anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn.
Anh nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa chất chứa nỗi sốt ruột khó gọi tên.
“Tôi chỉ là đang tiện thể giúp em giải một bài toán thôi, đúng không?”
Giọng nói trượt qua tai cô, nhẹ nhàng như hơi thở.
“Hong Hee-joo, mắt để dưới lòng bàn chân thì sẽ chẳng nhận ra được điều gì đâu. Người mà em dây vào không chỉ là một kẻ biến thái, mà còn là một tên tội phạm có vấn đề về kiểm soát cơn giận.”
Anh nghiến răng quay đi. Trong bóng tối, từng đường nét trên gương mặt anh, chân mày, sống mũi, quai hàm, lần lượt căng lên, sắc sảo hơn bao giờ hết.
“Chắc em tận hưởng lắm đúng không?”
“…!”
“Hong Hee-joo, chắc em đã chơi vui lắm đúng không?”
“A…”
Một âm thanh lạ thoát ra từ cổ họng cô, xen giữa hơi thở hổn hển và tiếng rên khẽ.
Dù kẻ uy hiếp đã cố tình khiêu khích Baek Sa-eon đến mức cực hạn, anh vẫn không tra hỏi cô về chuyện đó. Cũng không nhắc đến việc “hắn đang giữ những bức ảnh của cô.”
Hee-joo nhìn anh, ánh mắt mơ hồ.
Chẳng lẽ… anh ấy đang cố bảo vệ cô sao?
Họ nhìn nhau, không ai nói một lời. Nhưng chính anh là người phá vỡ sự im lặng trước.
Gương mặt cáu kỉnh, anh bất chợt cúi xuống, trán áp nhẹ vào cổ cô.
“Vẫn còn phảng phất mùi kem dưỡng da…” Anh lầm bầm một câu không rõ ràng.
Rồi, như thể nhận ra điều gì đó, anh lập tức bật dậy, quay về phần giường của mình.
Anh xoay lưng lại với cô, trông có vẻ cố chấp đến kỳ lạ.
“Đừng đến đây.”
Cái gì…?
Hee-joo chớp mắt, ngơ ngác trước phản ứng ấy, chần chừ không biết phải làm gì.
“Tôi chưa từng ngủ chung với ai cả.” Anh đột ngột lên tiếng.
“…!”
“Nếu trong lúc ngủ tôi có vô tình đè lên em, đừng nhịn, cứ đánh tôi thẳng tay.”
Cô lặng người, chỉ biết nhìn tấm lưng rộng lớn trước mặt. Cột sống sâu cùng những cơ bắp săn chắc của anh khẽ động theo từng nhịp thở.
Dù đang quay lưng với cô, nhưng cảm giác như anh đang hoàn toàn khước từ cô.
Tại sao…
Sự lạnh lùng mà cô luôn cảm nhận từ anh, tối nay lại khác——nó khiến tim cô ngứa ngáy theo một cách mà trước giờ chưa từng có.
Một sự từ chối mang theo cảm giác khao khát không lời.
Ngủ ngon…
Một đêm thật kỳ lạ.
Nếu họ thực sự kết hôn, có phải mọi chuyện sẽ giống thế này không? Không chỉ là một chữ ký trên giấy tờ, mà là một buổi lễ thực sự——
***
Sự kiện kỷ niệm 70 năm của Nhật báo Chung Woon.
Hee-joo ngồi trên chiếc ghế nhung, mặc bộ váy dạ hội màu đào.
Là một người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu, cô đã quen với những gam màu trung tính, để đôi tay dễ dàng nổi bật. Nhưng hôm nay thì khác.
Cả hội trường tràn ngập những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới chính trị và kinh doanh.
Không quen chút nào…
Chiếc váy ôm sát cơ thể, lấp lánh như những đóa hoa đào nở rộ, khiến cô có chút không thoải mái.
Ngón tay khẽ lướt qua cổ, khi ký ức về đêm qua bất giác ùa về.
Người đàn ông đã cảnh báo cô “đừng lại gần,” lại trằn trọc suốt cả đêm, rồi trời chưa sáng đã rời đi làm việc.
Hee-joo cũng vậy, căng thẳng đến mức mất ngủ vì những tiếng động dù nhỏ nhất.
Mệt quá…
Bỗng, một làn sóng thì thầm dấy lên từ cửa ra vào.
Baek Sa-eon xuất hiện.
Bộ suit đen ôm trọn thân hình cao ráo, áo sơ mi trắng, điểm xuyết chiếc nơ tinh tế.
Anh bước thẳng vào mà không để ý đến những chiếc máy ảnh và điện thoại đang âm thầm chụp ảnh, đi thẳng về phía cô.
Không chậm trễ, cũng chẳng lưỡng lự, anh đi thẳng về phía cô.
Cảnh tượng này…
Trông anh như một diễn viên xuất hiện trên thảm đỏ, hoặc như một chú rể đang bước vào lễ đường.
“Hong Hee-joo.”
“…!”
Giọng nói trầm ấm kéo cô trở về thực tại. Vội vàng đứng dậy, cô nhìn người đàn ông trước mặt, mái tóc chải gọn càng làm nổi bật những đường nét điển trai.
Hee-joo, với mái tóc ngắn xếp tầng bồng bềnh, đôi khuyên tai nhỏ sát tai, chiếc váy ôm lấy đường cong mềm mại…
Ánh mắt anh chậm rãi hạ xuống, dừng lại ở chiếc ví cô đang nắm chặt.
Anh phát hiện ra gì đó sao?
Tim cô bắt đầu đập mạnh như thể cô đang giấu một vũ khí.
Mình đã mang theo chiếc điện thoại dùng để đàm phán…
Anh híp mắt lại một chút, và nhịp tim của cô càng nhanh hơn.
“Trời lạnh thế này lại để lộ cổ và vai ra ngoài. Ai lại chọn chiếc váy ngớ ngẩn này cho em?”
Giọng anh sắc lạnh.
Nhân viên xung quanh bất giác đứng im, không ai dám thở mạnh.
“Lấy cho cô ấy một chiếc khăn choàng.”
“Gì ạ?” Quản lý ngập ngừng, điều chỉnh lại kính.
“Bên ngoài lạnh.”
“À…!”
“Ai lại để cô ấy ra ngoài thế này?”
“Dạ, cái… cái đó…!”
Người quản lý vội vàng ra hiệu. Không lâu sau, một nhân viên mang đến chiếc khăn choàng lông trắng, khoác lên vai Hee-joo.
“Như vậy được chưa ạ?”
Người quản lý dè dặt hỏi, Baek Sa Eon khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn.
“…….”
“…….”
Hee-joo bị bầu không khí áp lực đè nặng, cúi đầu xuống.
Ánh mắt cô dừng lại giữa chiếc nơ trắng tinh tươm và yết hầu của anh. Cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này, nhưng cô nhận thấy sự chuyển động nhẹ nhàng, có chủ đích của yết hầu anh.
“Nhìn như một quả trứng cút vậy.” anh bình luận.
Rốt cuộc… anh đang chê bai cô hay khen ngợi cô vậy?
Dù nổi tiếng với phong cách thẳng thắn, câu nói này vẫn khiến người ta không thể hiểu nổi ý anh là gì.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: