CHƯƠNG 34
Anh nhớ rất rõ, cuộc gọi đầu tiên chắc chắn là của một người đàn ông.
Baek Sa-eon cau mày, một biểu cảm hiếm hoi thoáng lộ ra chút bối rối. Điều này có nghĩa là… có đồng phạm sao?
“Trước khi tôi phơi bày tất cả, anh nên tự thu xếp đi. Từ bỏ Hong Hee-joo và đưa vị hôn thê cũ của anh quay về.”
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng đến mức khiến anh bật cười.
Nếu 406 là phụ nữ…
Thì mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Cục diện này sẽ…
“Đồng phạm à?”
“Có khả năng đó ạ.” Trợ lý Park cẩn trọng đáp. “Hoặc đây chỉ là một cái bẫy.”
“Hoặc ai đó đã cố tình sử dụng giọng nói của cô gái này.”
Nhưng tần suất gọi điện quá thường xuyên, chắc chắn không phải là những câu lặp lại máy móc hay được lập trình sẵn. Các đoạn hội thoại diễn ra tự nhiên, liền mạch, không hề có dấu hiệu của một kịch bản dựng sẵn. Nó giống như một cuộc trò chuyện thực sự.
Rốt cuộc thì kẻ đó là ai?
Từ loa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:
“Oppa, đang đợi tôi sao?”
Baek Sa-eon bật cười.
Tiếng gọi “oppa” mềm mại, đáng yêu đến mức khiến anh bất giác nghiến răng.
Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác như bị trêu chọc thế này. Nếu tất cả chỉ là một trò bịp bợm.
“Tên đàn ông chết tiệt trước đó biến mất ở xó nào rồi?” Anh chống khớp ngón tay lên má, khẽ bật cười.
“Mai tôi sẽ gọi lại.”
Anh di chuột, lặp đi lặp lại đoạn ghi âm này.
“Mai tôi sẽ gọi lại.”
“Mai tôi sẽ gọi lại.”
Nhíu mày, anh tập trung lắng nghe, nhưng giọng nói ấy vẫn vô cùng xa lạ.
Kỳ lạ thay, âm thanh đó cứ văng vẳng mãi trong đầu anh.
Mình đã nghe ở đâu rồi?
Âm sắc, tông giọng… rốt cuộc thì đã nghe ở đâu?
“A… Mm…”
Đúng lúc này, đoạn ghi âm bất ngờ phát ra tiếng rên rỉ khêu gợi khiến vai Baek Sa-eon khẽ run.
“Ha-oo, mm, hm…”
Dù có chút vụng về, nhưng không thể nhầm lẫn, đó rõ ràng là tiếng rên của phụ nữ đầy nũng nịu.
Anh cau mày, nếp nhăn giữa trán hằn sâu hơn.
“Cô gái này đúng là điên rồ.”
Ánh sáng xanh lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu trong đôi mắt anh.
“…!”
Khoảnh khắc ấy, một câu nói chợt vang lên trong đầu khiến anh rùng mình.
“Thả tôi xuống. Làm ơn, thả tôi xuống ngay đây.”
Chết tiệt… Không thể nào!
Anh lắc mạnh đầu như thể muốn gạt đi ý nghĩ vô lý vừa vụt qua.
Tại sao tự dưng lại… Ý nghĩ quái quỷ gì thế này…
Nhưng ngay sau đó, anh buông một câu chửi thề rồi bật dậy, gương mặt lạnh như băng nhưng ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.
Baek Sa-eon bắt đầu lục lọi trên bàn làm việc. Kéo ngăn kéo ra, anh hất tung mọi thứ bên trong, xấp tài liệu dày bị ném xuống sàn.
Cuối cùng, khi hơi thở đã ổn định, anh nắm chặt một chiếc USB.
Anh đưa nó cho Park Do-jae, người vẫn đang ngơ ngác đứng bên cạnh.
“Phân tích tần số âm thanh của hai đoạn ghi âm, kiểm tra tỉ lệ trùng khớp. Phải chính xác đến hai chữ số thập phân.”
***
— “Chị có biết rằng người phát ngôn của Nhà Xanh đứng sau những lời đồn sai trái, đùa giỡn với cả nước như nhào nặn bột mì không?”
“…!”
Hee-joo sững người, hoàn toàn chết lặng khi nghe những gì tên bắt cóc vừa kể.
— “Cộng thêm cả bê bối tình ái nữa. Nếu chuyện này lộ ra, hình tượng nhà báo chính trực của anh ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn.”
“…”
— “Tôi đã nhờ chị ghi âm, vậy nên mới nói cho chị biết…”
“Làm sao… anh biết được những thứ này?”
Cô không mong đợi một câu trả lời, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi.
Một tiếng cười lạnh vang lên qua điện thoại.
— “Có gì mà tôi không biết về Baek Sa-eon chứ? Ông nội anh ta từng nâng niu ba chữ đó như bảo vật đấy.”
Một tràng cười khe khẽ vang lên.
— “Vậy nên, nhờ cả vào chị đấy. Cái tôi thực sự muốn nghe, chị phải cho tôi nghe đấy nhé.”
Giọng điệu của gã như đang ngân nga hát.
— “Nếu mọi chuyện thất bại thì tất cả đều chết. Mọi người sẽ chết hết.”
“…!”
Hee-joo rùng mình, từng lời của gã như khắc sâu vào tim.
Kẻ đó lúc nào cũng vòng vo, chẳng bao giờ tiết lộ ý định thực sự, nên mỗi khi những lời như vậy đột ngột thốt ra, thần kinh cô lại như dây đàn bị kéo căng.
— “Vậy nên, mau ly hôn đi, chị à.”
“…”
— “Nếu mọi chuyện đổ bể, người đầu tiên chết sẽ là chị. Vì chị là chướng ngại lớn nhất.”
“…!”
— “Tôi không đùa đâu.”
DING – DONG!
Chuông cửa vang lên.
Hee-joo từ từ quay đầu lại, cứng đờ như một cánh cửa sắt cũ kỹ.
“…Không… Không phải chứ?”
Giọng cô run run.
Tiếng cười ghê rợn từ đầu dây bên kia khiến cô lạnh sống lưng.
Lê từng bước nặng nề, Hee-joo đi ra phòng khách, mắt dán chặt vào màn hình chuông cửa. Mặt cô căng thẳng, nhưng trong camera không có ai.
— “Mau trở về như cũ đi.”
“…”
— “Nhanh lên, khiến mọi thứ trở về như cũ.”
Tút—tút—
Điện thoại đột ngột ngắt kết nối.
Hee-joo áp tay lên ngực, đứng sững một hồi lâu.
Vài phút sau, cô mở cửa nhà.
“…Nước gì đây?”
Sàn nhà trước cửa ướt sũng, như thể ai đó đã cố tình đổ nước khắp nơi.
“Ư…”
Một âm thanh nghẹn lại trong cổ họng cô.
Một đống cá vàng chết nằm chồng chất ngay trước mặt.
***
Tối hôm đó.
[Thông báo qua email]
Đây là Văn phòng Quan hệ Công chúng của Nhà Xanh.
Xin chúc mừng! Bạn đã vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng cho vị trí phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu. Vui lòng xem thông tin chi tiết trên trang web của Nhà Xanh.
Nếu có bất kỳ thắc mắc nào về lịch trình tiếp theo, hãy liên hệ với phát ngôn viên Baek Sa-eon (010-xxx-xxxx).
Ngoài ra, hội thảo của Văn phòng Quan hệ Công chúng sẽ diễn ra từ ngày 22 đến 23 tháng 10, năm 202X. Vui lòng tham khảo trang web của Nhà Xanh để biết thêm thông tin chi tiết.
Xin cảm ơn.
…
10 giờ tối, dù đã nắm trong tay điểm yếu mới của Baek Sa-eon, Hee-joo vẫn không đủ can đảm để gọi cho anh.
Cảm giác trơn trượt của túi nilon, sự ghê rợn khi chính tay mình nhặt từng con cá vàng chết bỏ vào túi… đến giờ vẫn còn in hằn trong tâm trí cô. Dù đã rửa tay bao nhiêu lần, cảm giác nhớp nháp ấy vẫn không chịu buông tha.
***
Công việc đầu tiên của Hee-joo tại Nhà Xanh là tham dự hội thảo của Văn phòng Quan hệ Công chúng.
Dưới tấm băng rôn chào mừng, mọi người tụ tập thành từng nhóm, trò chuyện rôm rả. Hee-joo lặng lẽ lướt qua những gương mặt xa lạ, vô thức tìm kiếm một người.
Siết chặt quai ba lô, cô cất bước.
Baek Sa-eon không về nhà tối qua. Sáng sớm nay, khi cô tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh trống không.
Cảm giác bất an dâng lên, cô chỉ biết ngồi thẫn thờ.
Cô đã định nhắn tin cho anh, nhưng cuối cùng lại thôi.
Trên điện thoại, Baek Sa-eon sắc bén và tàn nhẫn bao nhiêu thì trước mặt cô, anh lại trở về dáng vẻ của chàng trai trẻ chưa trưởng thành ngày ấy.
Cô đang mải suy nghĩ thì bỗng bầu không khí xung quanh trở nên khác lạ.
“Sếp lớn đến rồi!”
“Chào buổi sáng, phát ngôn viên Baek!”
Baek Sa-eon bước vào cùng trưởng phòng của Văn phòng Quan hệ Công chúng. Không rõ anh đã nghỉ ngơi và chỉnh trang ở đâu, nhưng trông vẫn gọn gàng, chỉn chu như thường lệ. Mái tóc hơi rũ xuống trán, thần thái sắc bén thường ngày cũng dịu đi đôi chút.
Anh khẽ gật đầu chào mọi người rồi đảo mắt tìm kiếm.
Không mất nhiều thời gian, ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại ở một góc xa, nơi Hee-joo đang đứng một mình, cố tình tránh khỏi đám đông.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Baek Sa-eon không chút do dự bước tới, nắm lấy cánh tay cô.
Hee-joo vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo ra trước mặt mọi người. Vai cô bị giữ chặt. Đôi tay anh ấm áp một cách bất ngờ, phảng phất mùi hương sữa tắm quen thuộc.
“Không ai chào đón phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu mới sao?”
Giọng anh không lớn, nhưng đủ để cả hội trường im bặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Đây là Hong Hee-joo, phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu mới của chúng ta. Mong mọi người quan tâm và giúp đỡ cô ấy, vì có thể cô ấy sẽ gặp một số khó khăn.”
“…”
“Ngoài ra, cô ấy khá hướng nội, không giỏi giao tiếp trực tiếp vì lý do cá nhân. Nhưng cô ấy đã được chọn nhờ vào năng lực của mình, mong mọi người cùng hợp tác vui vẻ.”
Mặt Hee-joo nóng ran. Cô chỉ biết cúi đầu.
Baek Sa-eon… đang thay cô tự giới thiệu sao?
“Để nghiên cứu về tôi, cô ấy không chỉ xem video họp báo mà còn phân tích cả cách tôi mấp máy môi và cử động hàm.”
Giọng anh không rõ là đang tán dương hay trêu chọc.
Hee-joo muốn ngẩng lên lườm anh một cái, nhưng bàn tay anh vẫn giữ chặt vai cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
“Mọi người, hãy cho cô ấy một tràng pháo tay nào.”
“…Wow…”
Các nhân viên lần lượt vỗ tay, những lời bàn tán nhỏ to vang lên. Những ánh mắt tò mò, ngạc nhiên vẫn chưa kịp che giấu cảm xúc. Hee-joo bất lực thở dài.
Đúng lúc này, xe buýt đến. Ai nấy vội vã lên xe, như thể muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này.
Cô cũng định bước lên xe thì bị một lực kéo lại.
Baek Sa-eon đứng tựa vào thành xe, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Đợi chút, lên xe cùng tôi.”
Hả?
“Ngồi cạnh tôi.”
…Tại sao chứ?
“Biểu cảm của em trông khó coi lắm.”
Anh chăm chú nhìn gương mặt cô, hạ giọng nói nhỏ.
“Tối qua không đi ngủ cùng lúc với nhau.”
“…”
“Coi như bù lại đi.”
Đây là nơi công cộng mà!
Hee-joo đảo mắt ra hiệu xung quanh. Nếu họ ngồi cạnh nhau, chắc chắn sẽ bị bàn tán.
Baek Sa-eon lại thản nhiên hỏi:
“Em nghĩ tôi ngủ bên ngoài à?”
Khóe môi anh hơi nhếch lên.
“Tôi vẫn về nhà, ngoan ngoãn ngủ trên giường cả đêm.”
“…”
“Chỉ là sáng nay tôi đi sớm hơn một chút thôi.”
Anh bất ngờ rướn người lại gần.
“Em có thể ngửi thử đi, đây là mùi của nhà chúng ta.”
Mũi cô khẽ chạm vào hõm xương quai xanh của anh.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, những lo lắng về ngày đầu đi làm bỗng tan biến không dấu vết.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: