Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 43

Hee-joo ở lại bệnh viện thêm hai ngày trước khi đề nghị xuất viện. Dù cơ thể vẫn còn nhức mỏi, cô không bị gãy xương nào nhưng cô cảm thấy ngột ngạt khi bị giam lỏng quá lâu.

Thật ra, còn một lý do khác…

Kể từ sau cuộc gọi kỳ lạ và đầy ám ảnh ấy, trái tim cô như bị đè nặng bởi một tảng đá.

“Chỉ có nhiêu đây hành lý thôi sao?” Baek Sa-eon hỏi, cầm túi đồ của cô lên.

Anh không hài lòng với việc cô xuất viện sớm, nhưng sau khi đọc được tin nhắn của cô – [Ở đây một mình em ngột ngạt và buồn lắm.] – thái độ của anh đột nhiên thay đổi.

Anh cũng biết, trong suốt thời gian cô nằm viện, không một ai đến thăm cô cả.

“Về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về sớm nhất có thể.”

“…!”

Hee-joo sững người. Anh định đi đâu?

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh bình thản đáp:

“Lễ giỗ ông nội tôi.”

Ánh mắt cô khẽ mở to.

Lễ giỗ của Baek Jang-ho, người đàn ông vĩ đại đã làm mọi thứ trừ việc trở thành tổng thống.

Baek Jang-ho là ông nội của Baek Sa-eon, một nhân vật được kính trọng, từ nhỏ đã được gọi là Thái tử. Kể từ khi vào Nhà Xanh, chỉ duy nhất ngày này trong năm anh mới trở về nhà.

Mỗi lần anh tham gia những buổi tụ họp gia đình với tư cách cháu đích tôn, ống kính truyền thông luôn hướng về anh.

Gia tộc quyền quý không phải tự nhiên mà có.

  • Thế hệ đầu tiên đặt nền móng, từng là Phó Tổng thống.
  • Thế hệ thứ hai trở thành nhân vật quyền lực trong chính trường.
  • Thế hệ thứ ba bốn lần đắc cử nghị sĩ, trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho chức tổng thống.
  • Thế hệ thứ tư——là Baek Sa-eon, trẻ tuổi và đầy triển vọng, người mang trên vai di sản của cả gia tộc.

[Em cũng muốn đi.] Cô gửi anh một tin nhắn.

Baek Sa-eon nhướng mày.

Dù là vợ anh, Hee-joo chưa từng được tham dự các buổi lễ gia đình. Hay đúng hơn, cô đã bị loại trừ thẳng thừng.

Mỗi lần nhìn bóng lưng anh rời đi, cô luôn cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự là một phần của thế giới ấy.

[6:09 PM] Em không muốn ở nhà một mình.

Lần này, cô quyết tâm không để anh bỏ lại mình.

Cô đã hiểu anh hơn sau những cuộc trò chuyện vừa qua. Dù là vì trách nhiệm với người vợ hợp pháp, vì chút tình cảm tuổi thơ còn sót lại, hay đơn thuần là sự thương hại, cô không rõ chính xác anh cảm thấy thế nào về mình. Nhưng ít nhất, cô biết anh không vô cảm như vẻ ngoài.

Anh luôn âm thầm quan tâm đến cô.

“Nếu em không muốn ở một mình…”

Baek Sa-eon nhìn cô, ánh mắt thờ ơ nhưng lại mang theo điều gì đó khiến cô bất an. Hàng lông mày anh nhíu lại trong chốc lát rồi nhanh chóng giãn ra.

Hee-joo vẫn không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của anh.

Làm sao một người với vẻ ngoài lạnh lùng như vậy lại có thể phát ra những âm thanh đó…

Cô giật mình, vội vàng quay mặt đi, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không phù hợp đang len lỏi trong đầu.

Rồi anh nghiêng đầu, hỏi:

“Đi cùng nhau thì có tốt hơn không?”

“…!”

“Nếu vậy thì tôi sẽ không đi.”

Hee-joo chớp mắt, sững sờ trước câu nói bất ngờ của anh.

Không, không được…!

Cô muốn tham dự buổi lễ giỗ không phải vì tò mò hay vì muốn đóng vai một người vợ hoàn hảo. Cô chỉ muốn có thứ gì đó đủ mạnh để kéo bản thân ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Hơn nữa, nếu bị anh phớt lờ trước mặt mọi người, có lẽ cô sẽ thôi dao động vì anh.

Nhưng nếu anh không đi… tất cả mọi tính toán của cô đều đổ bể!

[6:10 PM] Không, ý em là chúng ta nên đi cùng nhau!

Baek Sa-eon nheo mắt nhìn tin nhắn, môi mím nhẹ như đang suy xét điều gì.

Nhưng rồi, một nụ cười thoáng qua trên môi anh. Nhìn thấy nụ cười ấy, Hee-joo bất giác cảm thấy mình vừa nhìn trộm một điều gì đó không nên, liền vội cúi đầu tránh đi.

***

Tại nhà Baek Sa-eon

Nhà của Baek Sa-eon nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Gia tộc Baek trở thành một dòng họ chính trị danh giá nhờ vào Baek Jang-ho, người mà tất cả họ hàng đều dựa vào để phát triển.

Từ đại sứ tại Mỹ, thống đốc, thị trưởng, bộ trưởng tư pháp, công tố viên, đến thành viên quốc hội, mọi người trong gia đình đều lớn lên trên nền tảng mà Baek Jang-ho đã xây dựng.

Dù ông đã qua đời nhiều năm, ông vẫn là linh hồn của gia tộc.

Khi tất cả ánh mắt đổ dồn vào Baek Sa-eon, lòng bàn tay Hee-joo bất giác đổ mồ hôi.

Ngay lúc đó, một hơi ấm quen thuộc siết chặt lấy ngón tay cô.

Baek Sa-eon, người vốn chẳng bao giờ thể hiện tình cảm nơi công cộng, lại đang nắm chặt tay cô.

Bàn tay anh, mạnh mẽ và vững vàng, đan vào tay cô như rễ cây bám chặt vào lòng đất.

Sự tiếp xúc ấy mang đến một cảm giác an ủi kỳ lạ.

“Này, Baek Sa-eon!”

Tai cô như ù đi, không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh. Dù có người đến chào hỏi anh hay các bậc trưởng bối bắt chuyện, cô cũng không quan tâm. Tâm trí cô chỉ tập trung vào bàn tay đang siết chặt tay mình.

“Ồ, và đây là…?”

Những ánh mắt không mấy thân thiện nhanh chóng chuyển sang cô.

Cô không phải con gái ruột của chủ nhật báo Chungwoon, chỉ là con riêng của mẹ kế, một thân phận chẳng đáng tự hào gì trong mắt dòng họ quyền quý này.

Biểu cảm của các bậc trưởng bối trở nên khó chịu, như thể niềm tự hào của họ vừa bị tổn thương.

Dù có cố gắng diễn giải một cách hào phóng nhất, thái độ ấy cũng không thể coi là chào đón.

“Đến rồi thì ít nhất cũng phải chào hỏi tử tế chứ…!”

“…!”

Lời trách móc đột ngột khiến Hee-joo giật mình.

“Dù kết hôn vội vàng thế nào, ít nhất cũng nên báo trước với gia đình, hoặc gọi điện chào hỏi…”

“Mọi người không cần quan tâm chuyện đó.”

Baek Sa-eon ngắt lời, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.

Không hề do dự, anh siết chặt tay cô hơn rồi sải bước rời khỏi đám đông.

Họ hàng đồng loạt sững sờ.

“Cái thằng vô lễ này vừa nói gì vậy…!”

“Cháu không làm những chuyện như vậy.”

“Cái gì?”

Baek Sa-eon lạnh lùng nhìn về phía người vừa lên tiếng. Chỉ một cái liếc mắt thoáng qua cũng đủ khiến cả nhóm cảm thấy khó chịu, vài người còn ho khan ngượng ngùng.

“Con cái của mọi người không bị ép làm thế, tại sao vợ cháu lại phải làm?”

“Đồ hỗn xược! Cái thằng này không biết liêm sỉ, lễ nghĩa là gì à?!”

Giọng vị trưởng bối run lên vì giận. Nhưng Baek Sa-eon vẫn bình thản, chỉ siết chặt tay Hee-joo hơn.

“À, liêm sỉ và lễ nghĩa sao?” Anh khẽ cười, gật đầu lãnh đạm. “Những thứ đó chỉ được mang ra khi muốn hưởng lợi từ người khác mà không cần đáp lại.”

Ánh mắt sắc lạnh của anh lóe lên, như một tín hiệu cảnh báo.

“Trên đời này làm gì có thứ gọi là liêm sỉ và lễ nghĩa? Nhốt chó và trẻ con lại với nhau, sẽ có kẻ áp đảo kẻ yếu hơn. Dùng chính trị để thao túng, thế là quyền lực sinh ra.”

“…!”

“Chú à, điều chú thực sự muốn là nhân cơ hội này để thể hiện quyền uy trong gia đình. Đừng khoác lên nó cái vỏ đạo lý.”

Lời nói sắc bén như lưỡi dao, không chừa chỗ cho sự phản bác.

“Nếu muốn người khác chủ động chào hỏi mình, trước tiên hãy chứng minh rằng mình xứng đáng được tôn trọng. Đó mới là lẽ thường.”

Sắc mặt vị trưởng bối lúc xanh mét, lúc đỏ bừng.

“Một cuộc điện thoại cũng là một dạng quyền lực.”

“…!”

Hee-joo lo lắng nhìn qua lại giữa hai người.

Ngón cái của Baek Sa-eon khẽ xoa nhẹ mu bàn tay cô.

“Trước hết, hãy trở thành người đáng để người khác nhớ đến. Sau đó, kiên nhẫn chờ đợi.” Giọng anh điềm tĩnh, không chút dao động.

Sau khi hoàn toàn đảo ngược cục diện trong cuộc tranh luận về tôn ti trong gia đình, anh không chút lưu luyến kéo Hee-joo rời đi.

Cô miễn cưỡng đi theo, lòng đầy bất an.

…Như vậy thật sự ổn sao?

Cô có dự cảm chẳng lành.

***

“À, hai đứa cùng đến à?”

Mùi đồ chiên thơm nức lan tỏa trong không khí khi họ bước vào bếp.

Mẹ chồng, Shim Gyu-jin, mặc áo cổ lọ đen và quần âu tối màu, bộ trang phục có phần không hợp với không gian này. Nhưng bà bận đến mức chẳng có thời gian đeo tạp dề.

Như dự đoán, không ai phụ giúp cả. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là do bà đã đuổi hết mọi người ra ngoài.

Cá nướng, thịt xiên, chả thịt bò, đậu hũ chiên, bánh xèo, canh hầm… Một bàn đầy ắp món ăn cúng giỗ, tất cả đều do một tay bà chuẩn bị từ đầu đến cuối. Sự cứng nhắc của bà trong việc này vốn nổi tiếng khắp gia tộc.

“Hee-joo vừa xuất viện.” Baek Sa-eon lên tiếng.

“Chậu hoa mẹ gửi đến bệnh viện, con có nhận được không?”

Hee-joo nhanh chóng gật đầu.

“Con có thể ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa. Sao vội vàng xuất viện sớm thế? Có phải Sa-eon nhắc đến lễ giỗ rồi ép con về không?”

Ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng lướt về phía con trai. Hee-joo vội vàng vẫy tay, cố gắng xoa dịu bầu không khí.

“Chị dâu, chị nghĩ Sa-eon có thể làm vậy sao?”

Đúng lúc đó, cô của Baek Sa-eon bước vào, trên tay ôm một chú chó nhỏ, vừa vuốt ve vừa lơ đãng nói:

“Người lớn trong nhà suốt ngày hối gặp mặt cháu dâu, nhắc đến phát phiền. Vậy mà mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.”

Ánh mắt bà quét qua Hee-joo.

“Thế mà hôm nay đột nhiên lại đưa cháu dâu đến. Tôi tò mò thật đấy.”

“Cô ấy không muốn ở một mình.” Baek Sa-eon đáp gọn.

“Cái gì?”

Cô anh khựng lại, tay đang vuốt ve chú chó cũng ngừng lại giữa chừng.

“Bọn con không xa nhau được, nên đi cùng nhau. Có vấn đề gì sao?”

“À… không, không có vấn đề gì…”

Bà thoáng lộ vẻ sửng sốt, như thể vừa nghe thấy chuyện gì khó tin.

“Dù là chị dâu hay Sa-eon, cả hai đều kỳ lạ theo cách không ai ngờ tới.” Bà lẩm bẩm.

Mẹ chồng bật cười trước lời than phiền của em chồng.

“Việc trên bàn lễ, tôi không giao cho ai đâu đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Ngày xưa, khi phụ nữ vẫn bị kỳ vọng quán xuyến việc nhà, Shim Gyu-jin đã được cha chồng, Baek Jang-ho, ủng hộ quay lại việc học. Ông để con dâu tự do theo đuổi tham vọng, còn bản thân thì ngày ngày bế cháu đích tôn trên tay, hết mực cưng chiều.

Baek Sa-eon đã được yêu thương đến mức nào ư?

Mỗi cuối tuần, Baek Jang-ho đều dành thời gian cho cháu. Trước khi Sa-eon vào trung học, ông chưa từng để cậu rời khỏi tầm mắt dù chỉ một ngày.

Người ta đồn rằng trong khoảng thời gian ấy, ông đã tự mình giáo dục Sa-eon như một thiên tài, vượt qua cả hệ thống giáo dục chính quy.

Từ ngoại hình, phong thái cho đến sự kiên cường như tre trúc và tư duy chính trị, Baek Sa-eon là người giống Baek Jang-ho nhất.

Cả gia đình thường gọi anh là kiệt tác của Baek Jang-ho.

Tất nhiên, danh hiệu này khiến các chú của anh bực bội mỗi khi nghe thấy.

“Sa-eon, để vợ cháu học hỏi việc này đi.”

Lúc này, họ hàng vừa di chuyển đồ cúng vừa bâng quơ nói.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x