CHƯƠNG 48
“Phiên dịch viên, bên này!”
Một nhân viên từng gặp ở buổi hội thảo của phòng Quan hệ Công chúng vẫy tay gọi, ra hiệu cho Hee-joo. Cô bước tới, cô gái kia vội vàng nói với vẻ hối lỗi:
“Xin lỗi vì tôi đến hơi trễ. Đầu óc tôi đang rối bời quá, trời ạ…”
Cô ấy xoa xoa ngực qua lớp áo len, thở dài.
“Hôm nay có chuyện thực sự khó chịu xảy ra.”
“…?”
Hee-joo mở to mắt, ánh nhìn chân thành của cô khiến nhân viên kia vô thức hạ thấp cảnh giác.
“Chuyện là…” Giọng cô ta nhỏ dần, như thể sợ ai đó nghe thấy, “Sáng nay, văn phòng nhận được một thứ rất đáng sợ.”
Nhớ lại, người đó rùng mình.
“Là một bịch đầu cá… một cái bịch đầy đầu cá vàng bị cắt lìa.”
“…!”
Cá… vàng?
Hee-joo thoáng sững lại, nhưng nhân viên kia nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chúng ta sẽ chờ ở đây. Bài phát biểu của tổng thống vừa kết thúc, phát ngôn viên Baek sẽ xuống ngay.”
Phòng họp báo của Nhà Xanh chật kín phóng viên. Một số dán mắt vào laptop, một số gọi điện thoại, số khác chỉnh lại mái tóc—— tất cả đều tập trung cao độ vào công việc của mình.
Bất chợt, những cuộc trò chuyện thì thầm im bặt, tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về một phía.
“…!”
Đèn đỏ trên hàng loạt máy quay bật sáng cùng lúc, những ánh nhìn sắc bén đều đổ dồn về đây.
Hee-joo đang đứng nép sát tường cùng các trợ lý, căng thẳng chờ đợi. Cảm nhận gì đó khác lạ, cô quay đầu lại, Baek Sa-eon cao lớn đang đứng ngay phía sau cô.
“Ah…” Cô vô thức thốt ra một tiếng nhỏ.
Anh không cúi xuống nhìn cô, ánh mắt vẫn điềm nhiên, khẽ chỉnh lại cà vạt.
“Đừng đứng đó, tìm ghế mà ngồi đi.”
“…!”
Anh nói rất nhỏ, chỉ đủ để Hee-joo nghe thấy.
Sau đó, anh sải bước lên bục. Đèn flash lóe sáng liên tục, không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Đứng trên bục phát biểu với phông nền xanh, ánh mắt cương nghị, Baek Sa-eon cất giọng rõ ràng:
“Trong bài phát biểu đặc biệt, tổng thống đã thẳng thắn chia sẻ quan điểm của mình về việc quản lý nhà nước và các vấn đề lớn trong nhiệm kỳ vừa qua. Ai có câu hỏi, xin hãy giơ tay.”
Giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ.
Trong bầu không khí căng thẳng, Hee-joo nuốt khan. Như dự đoán, rất nhiều cánh tay giơ lên. Những câu hỏi và câu trả lời qua lại như một trận bóng bàn. Phản ứng trơn tru của Baek Sa-eon khiến nhiều người vô thức gật gù.
Nếu mình có thể đứng bên cạnh anh ấy…
Cô thầm nghĩ, tự nhắc nhở bản thân phải luyện tập để bắt kịp nhịp điệu của anh.
Đúng lúc cô đang tập trung, một nữ phóng viên đứng lên. Người này nãy giờ vẫn cúi đầu.
Ánh mắt Hee-joo vô thức hướng về cô ta.
“Chào ngài, tôi là phóng viên Hong In-ah của Nhật báo Myeongji.”
“…!”
…Gì cơ?
“Cuộc điều tra chung của chính phủ về tình trạng đầu cơ bất động sản đã kéo dài hơn hai tháng nay.”
Hơi thở của Hee-joo khựng lại.
Chị…?
Lần đầu tiên sau ba năm, kể từ ngày chị biến mất không một lời trước đám cưới, cô lại nhìn thấy gương mặt ấy. Đôi mắt hơi xếch, mái tóc dài buộc hờ hững, những đường nét xinh đẹp của quá khứ vẫn vẹn nguyên.
Hee-joo sững sờ nhìn chị mình. Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn cả là việc chị lại đầu quân cho một tờ báo đối thủ thay vì Nhật báo Chungwoon.
Chị…?
“Dù đầu cơ trái phép diễn ra tràn lan, cuộc điều tra dường như không đủ mạnh mẽ. Có lo ngại rằng kết quả sẽ không đạt được như mong muốn.”
Sau chấn thương tai, chị gần như không còn nói chuyện. Vì ghét giọng nói không hoàn chỉnh của mình khi không nghe được nên chị luôn dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Vậy mà giờ đây, chị nói chuyện lưu loát rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Sự thay đổi ấy khiến tim Hee-joo lệch một nhịp. Vừa kinh ngạc, vừa xúc động.
Và cả… một nỗi cô đơn.
Người chị không còn cần đến Hee-joo nữa—— một người chị hoàn hảo. Chỉ còn cô, vẫn kém cỏi, chưa hoàn thiện.
“Lập trường của chính phủ về vấn đề này là gì?”
“…”
Ánh mắt Baek Sa-eon và Hong In-ah giao nhau giữa không trung. Dù chỉ là một thoáng, nó cũng mang ý nghĩa riêng.
“Phát ngôn viên Baek Sa-eon, xin hãy trả lời.”
Hàng lông mày Baek Sa-eon khẽ nhướn. Anh nói:
“Hong In-ah, phóng viên của Nhật báo Myeongji.”
Ngón tay anh gõ nhịp đều đặn trên bục gỗ, đầu móng tay màu xanh tái bất thường.
Dường như trong thoáng chốc, ánh mắt anh lướt qua Hee-joo, nhưng cô căng thẳng đến mức không nhận ra.
Vì một lần nữa, cô lại cảm thấy, mình bị gạt ra ngoài.
Baek Sa-eon nói:
“Bộ phận điều tra đặc biệt đã tiến hành thẩm tra hơn một nghìn người. Trong số đó, 113 người đã bị chuyển sang viện kiểm sát, 27 người bị bắt giữ.”
“Vậy có bao nhiêu người trong số đó là quan chức cấp cao?”
“20 người.” Baek Sa-eon đáp.
“Chỉ 20 thôi sao?”
“Việc điều tra không hề chậm trễ. Nhưng vì quy trình pháp lý hiện tại nghiêm ngặt hơn trước, tốc độ xử lý cũng bị hạn chế.”
Gương mặt anh vẫn không chút thay đổi khi tiếp tục:
“Cuộc điều tra vẫn đang diễn ra. Chính phủ sẽ tiếp tục mở rộng quy mô và làm rõ mọi nghi ngờ trước khi kết thúc nhiệm kỳ. Mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi.”
“Phải rồi, các anh nên làm thế.” Hong In-ah ném micro xuống bàn, giọng đầy châm chọc.
Cô vừa ngồi xuống, người bên cạnh đã nhép miệng trách móc không thành tiếng:
“Cô điên rồi à?!” rồi mạnh tay đập vào cánh tay cô.
Gương mặt Hong In-ah thoáng nét khó chịu.
“Phù…” Hee-joo hít sâu một hơi, lòng bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Khi ngẩng lên, cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hong In-ah.
Chị ấy đã nhìn cô từ bao giờ? Đôi mắt ấy bình tĩnh đến lạ, như thể ngay từ đầu đã biết chính xác Hee-joo đang ở đâu.
Cô sững lại, không biết nên phản ứng thế nào. Chào hỏi? Lảng tránh? Hay giả vờ như chưa từng thấy nhau?
Nhưng cuối cùng, chính Hong In-ah là người lên tiếng trước— bằng ngôn ngữ ký hiệu.
“Xin lỗi, chị đến muộn.”
“……!”
Hee-joo không hiểu câu nói ấy có ý gì. Tim cô đập thình thịch, một dự cảm mơ hồ len vào lòng.
Không chờ được đến khi buổi họp báo kết thúc, cô vội vã rời khỏi đó.
Bên ngoài, trời bắt đầu lất phất mưa. Không màng quần áo bị ướt, cô cứ chạy.
Không biết mình đang trốn chạy điều gì, không rõ vì sao cảm xúc lại rối loạn đến vậy. Nhưng cô cứ chạy, chạy đến khi không còn hơi sức.
“Này, không xem dự báo thời tiết à?”
Một bàn tay bất ngờ giữ lấy cổ tay cô, kéo nhẹ. Chiếc ô nghiêng xuống, che mưa trên đầu.
“Sao lại hành xử ngốc nghếch thế này?”
Giọng nói ấy— tự nhiên đến mức như chưa từng biến mất khỏi ký ức cô.
Vậy mà khi nghe lại, nó vẫn thật xa lạ.
Là giọng nói mà cô đã cố quên đi suốt bao năm.
Chị…
Không thể trốn tránh nữa. Cô phải hỏi cho rõ ràng.
Hee-joo hít sâu, chậm rãi giơ tay lên, dùng ngôn ngữ ký hiệu:
[Bấy lâu nay chị ở đâu…?]
Cô vẫn tiếp tục dùng ký hiệu, nhưng Hong In-ah lại trả lời bằng giọng nói.
“Chị đã đến Đức. Như em thấy đấy— tai của chị.”
Chị ấy chạm nhẹ vào tai mình, nhún vai.
“Chị đã phẫu thuật. Đã chiến đấu bằng tất cả những gì mình có.”
“……”
“Đó là một cuộc thử nghiệm lâm sàng, bất hợp pháp.”
[Chị có ổn không?]
Từ “bất hợp pháp” khiến ngón tay Hee-joo run lên khi ra ký hiệu. Cô nhìn chăm chú vào gương mặt chị mình, cố tìm kiếm dấu vết của đau đớn hay tổn thương.
Ở khoảng cách gần thế này, cô mới nhận ra—
Quầng thâm dưới mắt chị còn đậm hơn ba năm trước. Khuôn mặt cũng hốc hác hơn rất nhiều.
“Giờ thì chị ổn rồi.” In-ah nói khẽ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt chị lướt qua cô, thoáng vẻ không hài lòng.
“Nhưng còn em thì sao?”
Hee-joo sững lại.
“Tại sao đến giờ em vẫn chưa chịu nói?”
“……”
“Chị đã nghĩ, sau khi chị biến mất, em sẽ bắt đầu nói lại.”
Cô chết lặng.
“Em tưởng chị không biết sao?” Hong In-ah cười nhạt, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng lời lại sắc như dao.
“Em giả vờ câm là vì chị.”
Bàn tay Hee-joo khẽ co lại.
Đây là lần thứ hai bí mật của cô bị vạch trần.
Lần đầu tiên là Baek Sa-eon.
Còn lần này…
Cảm giác như bị lột trần giữa trời đông giá lạnh khiến cô không kìm được mà rùng mình.
“Chị đã biết từ lâu rồi.” In-ah lặng lẽ nói, ánh mắt xa xăm.
“Chỉ là chị giả vờ như không biết thôi.”
Chị ấy quay mặt đi, nhìn ra màn mưa rả rích ngoài kia.
“Chị chỉ…”
Lần đầu tiên, giọng chị thoáng run nhẹ.
“… không muốn là người duy nhất trở thành bệnh nhân.”
Hee-joo ngẩng lên, đôi mắt mở lớn.
“……”
“Chị sợ.”
“……”
“Vì chị cần em.”
Giọng chị nghẹn lại.
“Chị đã tuyệt vọng cần em.”
Hai ánh mắt giao nhau trong cơn mưa, và nụ cười tự giễu thấp thoáng trên môi Hong In-ah.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: