Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 52

“Nhân viên chúng tôi sắp chết đói, còn những kẻ xử lý công việc nhà nước thì cứ thao thao bất tuyệt! Đáng chết!”

Một người đàn ông đột ngột lao lên sân khấu, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh mặt trời. Trong khoảnh khắc, Hee-joo nhận ra anh ta—một trong những người biểu tình cô đã thấy ở cổng vào.

Cô vừa kịp giơ tay lên theo bản năng thì gã đàn ông chợt khuỵu xuống. Cùng lúc đó, mũi cô va mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Baek Sa-eon. Anh đã kéo cô lại, không chút chần chừ tung một cú đá hạ gục kẻ tấn công.

“Để đạt được quá trình phục hồi xanh và chuyển đổi sang nền kinh tế ít carbon, chúng ta phải tích cực phát triển các năng lực khoa học và công nghệ cần thiết—”

Đòn ra chân của anh dứt khoát và chuẩn xác. Kẻ tấn công lăn xuống sàn trước khi bị lực lượng an ninh khống chế, gã vẫn tiếp tục gào thét khi bị lôi đi.

Baek Sa-eon không hề nao núng. Anh hoàn toàn giữ được sự điềm tĩnh. Nhịp điệu của anh không hề bị phá vỡ, ngay cả khi ra đòn, giọng nói vẫn đều đặn tiếp tục bài phát biểu.

Như một phản xạ, đôi tay của Hee-joo cũng không dừng lại. Những kỹ năng phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu đã được rèn luyện bấy lâu nay phát huy tác dụng ngay lập tức.

Dù tai cô ù đi, đôi chân run rẩy, nhưng giọng nói trầm ổn của Baek Sa-eon như một sợi dây dẫn lỗi cho cô, trở thành toàn bộ thế giới mà cô có thể nhìn thấy.

“—Nhiệm vụ của chúng ta là chia sẻ những công nghệ này với các quốc gia đang phát triển.”

Nhưng anh vẫn không rời tay khỏi vai cô. Ánh mắt anh không hướng về cánh nhà báo mà chỉ chăm chú quan sát Hee-joo khi tiếp tục bài phát biểu. Hơi thở anh có phần gấp gáp, giọng nói sắc lạnh, ánh nhìn lướt qua gương mặt cô lại ẩn chứa một cơn giận âm ỉ.

Lúc này, họ không còn đứng sóng vai mà đã quay về phía đối diện nhau—một tư thế bất thường trong một buổi họp báo.

“Để đạt được những mục tiêu phát triển bền vững này, việc đi một mình là rất khó. Đó là lý do vì sao hợp tác là điều vô cùng quan trọng.”

Sự bất thường ấy không qua khỏi ánh mắt của những người có mặt. Cả phóng viên lẫn khán giả đều xôn xao trước khung cảnh trước mắt.

Khi bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên với nhiều tầng ý nghĩa. Hee-joo hơi thất thần gật đầu, nhưng ngay sau đó, gương mặt cô bị bàn tay mạnh mẽ của Baek Sa-eon giữ chặt.

“Em sợ à? Có bị thương không?”

Chỉ đến lúc này, cô mới thở phào. Nhịp thở vẫn chưa ổn định, tầm nhìn hơi quay cuồng. Baek Sa-eon chạm nhẹ vào vùng da ngay dưới tai cô, kiểm tra nhịp mạch rồi lẩm bẩm đầy khó chịu:

“Tên điên đó… Hít thở đi. Em đã làm rất tốt.”

Chỉ một câu công nhận đơn giản ấy thôi cũng đủ khiến lồng ngực Hee-joo ấm lên.

Baek Sa-eon kéo cô khỏi sân khấu, đưa đến khu vực nghỉ ngơi rồi khóa cửa lại. Không nói lời nào, anh ôm cô thật chặt, dỗ dành khi cô vẫn còn run rẩy vì cú sốc vừa qua.

“Từ khi gặp em, dường như trên thế giới này không còn nơi nào là an toàn nữa. Ngay cả để em ở công viên giải trí, anh cũng lo đến chết.”

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, vòng tay siết chặt. Trong không gian nhỏ bé này, chỉ còn mùi hương quen thuộc của Baek Sa-eon vây lấy cô.

“Có lẽ cả đời này sẽ luôn như vậy.”

Giọng anh vang lên, trầm ấm như nhịp tim, đều đặn và dịu dàng đến lạ. Gò má anh lướt nhẹ trên mái tóc cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai.

Một cảm xúc mãnh liệt đột nhiên trào dâng trong lòng Hee-joo. Ngay cả khi nhắm mắt lại, cô vẫn không thoát khỏi cảm giác ấy. Nó như một tia sáng, dẫn cô tiến về phía trước.

Và khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra một điều.

Mình… đối với anh ấy…

Lớp vỏ bọc cố chấp mà cô tự dựng lên dần trở nên trong suốt. Rốt cuộc, chính 406 mới là người đã nhìn thấu trái tim anh, từng chút một gỡ bỏ những vết thương đã hóa thành sẹo.

Dù cô có trốn tránh hay cố đến gần, Baek Sa-eon vẫn không ngừng bộc lộ bản thân nhiều hơn.

Chúng ta còn con đường nào khác không?

Cô nhớ lại những lời anh nói đêm đó, lời thú nhận không có chủ ngữ, không rõ là dành cho ai, nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối chỉ hướng về một người.

Người đang run rẩy dưới thân anh.

Nếu vẫn còn một chỗ dành cho mình—

Liệu mình và anh ấy có thể có kết cục khác?

Nếu cô nói ra rằng mình chính là 406… liệu anh có chấp nhận không?

Cô muốn có được sự chiếm hữu của anh với tư cách là vợ… và cả niềm đam mê anh dành cho 406.

Ngay lúc ấy—

Hee-joo đột nhiên tái mặt, siết chặt tay anh.

“…!”

Tay áo vest của anh bị rạch một đường. Cô hoảng hốt khi nhìn thấy vết cắt đỏ thẫm trên làn da bên dưới.

“Chỉ là vết xước thôi, không sao cả.”

Anh thản nhiên rút tay lại, nét mặt không hề dao động. Nhưng dường như chưa hài lòng với khoảng cách giữa họ, anh lập tức kéo cô về phía mình.

“Em định đi đâu?”

Hee-joo không đáp, chỉ lặng lẽ tựa vào vòng tay anh.

Khi bước ra ngoài, cô cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Dù cố phớt lờ, cô vẫn không thể làm ngơ trước những cái nhìn dò xét. Má cô nóng ran, từng bước chân bất giác nhanh hơn. Nhưng dù có rảo bước thế nào, sắc đỏ lạ lùng trên mặt cô vẫn chẳng chịu tan đi.

Reng reng——

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, khiến Hee-joo giật bắn người, luống cuống tìm trong túi áo. Màn hình hiển thị một số lạ. Ngay khoảnh khắc trông thấy, tim cô bỗng chệch nhịp.

Lúc này sao?!

Cô còn đang chần chừ, mặt tái nhợt, thì bất ngờ bị một bàn tay siết chặt cổ tay, kéo thẳng vào lối thoát hiểm khẩn cấp. Lực kéo quá mạnh khiến khớp xương cô nhói buốt. Bị đẩy vào góc tường, Hee-joo kinh hãi ôm lấy cổ tay đang tê rần.

“Hong Hee-joo, em…!”

Trước ánh mắt lạnh lùng của Hong In-ah, cô có cảm giác tất cả suy nghĩ của mình đều bị bóc trần. Sắc mặt cô dần trở nên nhợt nhạt.

“Chuyện này… có thật không?”

Giọng nói của In-ah nghe thật kỳ lạ, như đang kìm nén điều gì đó.

“Em… không phải như chị nghĩ chứ?”

Nhưng Hee-joo không thể trả lời. Có quá nhiều điều cô không biết phải nói thế nào, nhất là khi chính cô cũng vừa mới nhận ra sự thật.

“Vẻ mặt em khi đứng trên sân khấu…”

Như sực nhớ ra điều gì, Hong In-ah bật cười chua chát.

“Chẳng lẽ… em thực sự đã yêu Baek Sa-eon?”

Chị đưa tay vuốt tóc, cắn chặt môi.

Hee-joo lặng thinh. Cô chưa sẵn sàng nói về điều này.

Không đợi cô phản ứng, In-ah đã gằn giọng hỏi tiếp:

“Từ bao giờ?”

Không còn đường lui, Hee-joo chậm rãi giơ tay ra dấu.

[Đã lâu rồi.]

Lời vừa dứt, Hong In-ah ngước nhìn trần nhà, bật cười. Nhưng ngay sau đó, chị bất ngờ đá mạnh vào tường.

Rồi chị ngồi thụp xuống, ôm đầu, những ngón tay siết chặt lấy tóc. Cơn giận và sự căng thẳng bùng lên nơi chị, dữ dội đến mức khiến Hee-joo bất giác co người lại.

Cô có nên xin lỗi không?

Xin lỗi vì đã yêu vị hôn phu của chị?

Vì đã ích kỷ mà giành lấy thứ đáng lẽ thuộc về chị…?

Cô cúi gằm mặt, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn.

Bỗng nhiên, In-ah đứng phắt dậy. Ánh mắt rực lên như có lửa.

“Nếu nàng tiên cá không cứu hoàng tử đang đuối nước, mà thay vào đó chứng kiến một điều kinh khủng trên con tàu của anh ta, liệu nàng có còn yêu anh ta không?”

Lời nói ấy quét qua như một cơn bão, mãnh liệt đến mức Hee-joo không thể phân biệt được đó là giận dữ, phẫn uất hay tuyệt vọng. Chỉ có cảm xúc của In-ah là quá rõ ràng, quá sắc bén.

“Hee-joo, chị biến mất trước ngày cưới là vì——”

“……”

“Chị đã chạy trốn.”

“……!”

“Vì khi ấy, ba và tất cả mọi người đều không tin chị. Không có ai để dựa vào. Vậy nên, chị đã bỏ lại tất cả mà chạy đi…!”

Giọng chị lẫn lộn giữa giận dữ và bất lực. Đôi tay theo bản năng vung lên, sử dụng ngôn ngữ ký hiệu như một thói quen cũ.

Rồi đột ngột, chị siết chặt vai Hee-joo.

Người chị mà Hee-joo nhớ từng là một người điềm tĩnh. Nhưng lúc này, chị trông xa lạ đến mức gần như không thể nhận ra.

“Chị giả vờ không biết lý do em bị câm vì——”

Chị khựng lại, định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

“Không chỉ vì ích kỷ… mà còn vì im lặng có lẽ là lựa chọn an toàn hơn.”

“……”

“Đó là… cách duy nhất để bảo vệ em.”

Lời nói ấy quá khó hiểu. In-ah nhìn quanh, đôi mắt dao động dữ dội, rồi bất ngờ cúi đầu.

Gương mặt chị tiến lại gần, và lúc này Hee-joo mới nhận ra… đôi mắt ấy đã hoe đỏ.

In-ah khẽ thì thầm:

“Khi còn nhỏ… chị đã nói một điều không nên nói.”

Nỗi sợ tràn ngập trong ánh mắt chị.

“Cậu ấy… không phải Baek Sa-eon. Khuôn mặt cậu ấy không giống, ông nội à.”

Tên đó vang lên, khiến Hee-joo mở to mắt.

Hong In-ah tái nhợt. Giọng chị nhỏ dần, gần như lạc đi.

“Hồi đó, chị đã nói với nghị viên Baek Jang-ho như vậy. Rằng người trước mặt chị… không giống với cậu bé mà chị từng gặp.”

Chị vô thức liếm môi, giọng nghẹn lại.

“Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của ông ta——”

Vai chị run lên bần bật.

Tất cả đã xảy ra trong khu vườn được cắt tỉa tỉ mỉ. Ngay lúc chị tự hào chỉ vào Baek Sa-eon và cất lời, bầu không khí vui vẻ bỗng sắc bén như một lưỡi dao.

Lưỡi dao ấy nhắm thẳng vào một cô bé non nớt.

Người ông tốt bụng bước tới, nở nụ cười dịu dàng… rồi bóp chặt má chị.

Cảm giác bàn tay nhăn nheo áp lên da khiến chị rùng mình.

Khuôn mặt ông ta méo mó với nụ cười ma quái, khóe môi nhếch lên kỳ dị.

Mãi sau này, Hong In-ah mới hiểu.

Lời chúc phúc của ông ta khi ấy… thực chất là một lời cảnh cáo.

Mọi chuyện bắt đầu từ giây phút đó.

Chỉ vì một câu nói vô tư của chị.

Một đứa trẻ non nớt, chỉ muốn khoe khoang rằng mình thông minh, rằng dù không cần giáo dục đặc biệt tại nhà cũng có thể nhận ra điều bất thường.

Vậy nên, khi chị nhớ lại gương mặt của cậu bé từng gặp, chị đã buột miệng – “Cậu ấy… không giống Baek Sa-eon.”


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x