CHƯƠNG 62 – ĐẬP VỠ TƯỢNG
Đang đùa sao?
Nguyên Hóa Nhất cười nói: “Chỉ là một câu chào, không có ý gì khác.”
“Vậy thì vô nghĩa.” Cửu Hoang không thích nói chuyện, đặc biệt trong lúc đang điêu khắc, nhưng vì đây là học sinh của Lục Nương nên hắn nói thêm, “Sau này làm nhiều hơn, bớt nói lời vô nghĩa.”
Nguyên Hóa Nhất: …
Đầu hắn lập tức xoay chuyển: “Thật ra vãn bối muốn nói ngài tạc tượng băng thật giỏi.”
Cửu Hoang hỏi: “Ngươi cũng tạc tượng à?”
Nguyên Hóa Nhất lắc đầu: “Vãn bối không có.”
Cửu Hoang: “Vậy làm sao biết ta tạc giỏi?”
Nguyên Hóa Nhất mỉm cười: “Vãn bối tuy không hát xướng nhưng cũng có thể nghe ra hay dở.”
Có đạo lý, Cửu Hoang cũng không biết hát nhưng hắn biết Lục Nương hát rất hay, thái độ mềm mỏng hơn: “Ta làm giỏi thật?”
“Rất giỏi.” Nguyên Hóa Nhất khen, “Đây là Khúc tiên sinh của chúng ta đúng không?”
“Không phải.” Mắt Cửu Hoang dịu dàng nhìn tượng băng với lụa mỏng che mặt, dây lưng ngọc quấn quanh eo, khóe miệng vô thức cong cong, “Là Lục Nương nhà ta.”
Nguyên Hóa Nhất ngạc nhiên, đây rõ ràng là Khúc Duyệt, Lục Nương ở đâu ra? Hay là Lục Nương là người yêu quá cố của hắn, Khúc Duyệt rất giống nàng ta nên kẻ tà tu này đem Khúc Duyệt làm thế thân?
Nguyên Hóa Nhất thầm suy luận nhưng không hỏi thêm gì, tiếp tục khen: “Thật là mỹ nhân.”
Không ngờ, Cửu Hoang đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt rất không tốt: “Ngươi có ý với Lục Nương nhà ta?”
Mặt Nguyên Hóa Nhất hơi cứng lại một chút: “Ngài nói đùa, vãn bối sao có thể có ý gì?”
Cửu Hoang đánh giá hắn: “Không có ý gì với nữ nhân, ngươi không phải nam nhân sao?”
Lần này, vẻ tươi cười bay biến khỏi gương mặt Nguyên Hóa Nhất: “Không, vãn bối không phải không có ý với nữ nhân, chỉ là không có ý với Lục Nương…”
“Lục Nương không đáng cho ngươi có ý?”
“Đương nhiên đáng giá…”
Cửu Hoang nhìn hắn đầy nguy hiểm: “Ngươi quả nhiên có ý.”
Nguyên Hóa Nhất hết nói nổi: “Ngài hiểu lầm rồi, vãn bối từ đầu đến giờ chỉ khen tượng băng ngài đang khắc thôi.”
Cửu Hoang: “Tượng băng đẹp còn Lục Nương không đẹp à?”
Nguyên Hóa Nhất: “Tượng băng đẹp, người tự nhiên càng đẹp.”
Cửu Hoang: “Ngươi thích tượng băng ta tạc?”
Nguyên Hóa Nhất: “Vô cùng thích.”
Cửu Hoang: “Tượng băng đẹp, ngươi thích tượng băng của ta khắc, Lục Nương càng đẹp hơn, cho nên người càng thích Lục Nương của ta hơn, đúng không?”
Nguyên Hóa Nhất: … Huynh đài, có thể suy luận như vậy sao?
“Ngươi tên gì?”
“… Yến Hành Tri.”
Cửu Hoang giơ tay lên, dùi khắc băng lạnh lẽo chọc vào trán Nguyên Hóa Nhất, gằn từng chữ một: “Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi.”
“Không phải, ngài nghe vãn bối nói…”
“Không nghe.”
“Tiền bối…”
“Cút.”
Sát ý tràn ngập xung quanh. Nguyên Hóa Nhất có thể cảm giác được nếu kẻ tà tu này không bị một “ý niệm” nào đó không chế, hẳn là cái dùi kia đã xuyên vào đầu hắn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn vốn định nói gì?
Vừa rồi hắn cùng kẻ kia nói lòng vòng cái gì?
Hoàn toàn mất kiểm soát, hắn vậy mà bị cuốn theo kẻ điên kia!
Khúc Duyệt ngồi thiền trong phòng, không kiềm được miệng mình khi nghe thấy âm thanh bên ngoài. Tâm tình của vị đại lão “add-in” nọ bây giờ hẳn là: Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Lúc nàng đang nói về bốn đề thi đầu tiên, nàng đã quan sát biểu cảm của vị đại lão “add-in”. Hắn đã nhận ra những sơ hở mà nàng có cố tình để lại, nhưng hắn xem thường việc lợi dụng sơ hở nên lựa chọn đi khiêu chiến Cửu Hoang. Cảm thấy đầu óc Cửu Hoang không được sáng sủa, rất dễ bị lừa.
Thật là tự tin quá sức.
Cái đầu kia của Cửu Hoang khi thì như không có gì, lúc lại như hố đen sâu hút, ngay cả nàng cũng không hiểu hết được, thật không tin ai đó có thể khống chế được nó.
Đề thi này vỗn dĩ nàng đặt ra cho Bì Bì, trừ Bì Bì, không ai qua cửa được.
Đúng lúc này, nàng nghe tiếng Huyễn Ba tức giận gào to vang đến từ rừng cây phía sau.
“Hạ Cô Nhận, ngươi muốn làm gì?”
Huyễn Ba bay ra khỏi giày biến ra một thanh đao nước chém về phía Hạ Cô Nhận. Hạ Cô Nhận đã chuẩn bị sẵn, một tay cầm quần, một tay rút kiếm, tiếp đó thân hình nghiêng sang một bên, chân dùng sức đạp mạnh vào mép bình mượn lực bay đi.
Huyễn Ba định đuổi theo thế nhưng ngửi được một mùi hôi thối bốc lên, nhìn lại thấy nơi Hạ Cô Nhận vừa giẫm lên bị dính một cục… phân bò!
Thì ra Hạ Cô Nhận chỉ giả vờ đi tiểu vào biển mà thôi, hắn đi theo Vi Tam Tuyệt, đã áp dụng tích cốc* rất nhiều năm rồi, có muốn đi tiểu cũng không được. Bì Bì bảo hắn phải chuẩn bị phương pháp dự phòng nên hắn đã giẫm vào phân bò sau đó bắt pháp quyết bao lại chân giữ kín mùi không để bị phát hiện.
Tích cốc (辟谷) là một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, chỉ chuyện người đi tu bỏ không ăn cơm. Xuất hiện từ thời nhà Tiền Tần, phổ biến vào thời nhà Đường. Trong bối cảnh truyện tu tiên, tích cốc là một phần trong việc tu luyện, tu đạo giả dần dần rời bỏ việc ăn uống như phàm nhân.
Huyễn Ba quả thật bị chọc giận muốn xỉu, không thèm nghĩ vì sao lại xảy ra chuyện kỳ quái này, chỉ vào bóng dáng Hạ Cô Nhận đang điên cuồng chạy trốn như một con khỉ trong rừng: “Cái đầu than đen kia của ngươi làm tốt lắm! Ngươi hay lắm, chờ đấy cho ta!”
A a a tức chết rồi
Hạ Cô Nhận
Ngươi không phải người
Đầu lớn như đấu, mặt lớn như bồn
Tim đen gan đen, khinh người quá đáng
Hạ Thiên Chân
Ngươi ngu xuẩn nhất
Vận không vào tay, tài không vào cửa
Thần ghét cẩu ghét, tồn tại làm chi
Tồn tại làm chi!
Đã làm thơ rồi, qua cửa!
Hạ Cô Nhận điên cuồng chạy trốn, không có chút niềm vui chiến thắng nào, chỉ muốn rớt nước mắt. Hắn lớn đến thế này, lần đầu tiên bị mắng lại không dám đánh trả, càng không ngờ một ngày bản thân có thể làm loại chuyện vô liêm sỉ như vậy. Sư phụ nói rất đúng, kiếm dễ tu, người khó làm, gánh thì nặng mà đường vẫn còn xa quá.
— —
Khúc Duyệt cười khẽ, biện pháp này của Hạ Cô Nhận chắc chắn do Bì Bì nghĩ ra.
Thật ra nàng đặt đề này là có ích cho Huyễn Ba. Hắn từ linh thể tu thành người, cần phải hiểu được thất tình lục dục, tức giận cũng là một trong những điều đó. Lần trước tức giận với Quân Chấp xong, quay về đáy biển tịnh dưỡng, khi trở ra tu vi đã tăng lên rất nhiều. Vì vậy, thỉnh thoảng tức giận một chút không ảnh hưởng gì.
Bây giờ ngay cả Hạ Cô Nhận cũng thành công, những người còn lại sẽ không có vấn đề gì.
“Cộc!”
Cửa sổ phía sau bị mổ.
Khúc Duyệt đứng dậy, đi đến đẩy cửa sổ ra.
Bì Bì thân phủ đầy sương đêm đang đứng bên ngoài, mắt tròn nhỏ đảo quanh: “Ta có tính là đã qua cửa rồi không?”
Hai tay Khúc Duyệt bắt chéo dựa vào cửa sổ, cười mỉm: “Năm đề thi, ngươi đã làm được đề nào?”
Bì Bì thận trọng nói: “Ta đã vượt qua khảo hạch tâm tư của tiên sinh.”
Đây là khía cạnh thứ ba cần chú ý của lần khảo hạch này, nghiên cứu tâm tư của người ra đề, bởi vì trong Thí Luyện Cửu Quốc, người phân định thắng thua cuối cùng chính là người ra đề. Đã từng xảy ra chuyện hai đội đồng thời hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng người ra đề phán một bên giành chiến thắng.
“Ta đảm nhiệm vị trí quân sư trong đội, cho nên ta không thể cướp cơ hội qua cửa của những người khác mà phải trù tính toàn cục. Bốn thành viên khác đã qua cửa, chẳng khác nào ta đã qua cửa rồi.”
Khúc Duyệt mỉm cười, trừ Cửu Hoang bên ngoài, nàng chưa bao giờ nhìn lầm người nào, Bì Bì này thật rất thông minh, còn hơn cả hồ ly. Đương nhiên đây cũng nhờ công lao của Giang Quả Tử, và cả công rèn luyện của Khúc Duyệt. Nàng có ý muốn thu Bì Bì làm đồ đệ tuy nhiên bây giờ chưa phải lúc.
“Ngươi đoán được tâm tư của ta, không tồi.” Khúc Duyệt cúi đầu nhìn nó, “Nhưng có hai điểm ngươi đã sai.”
“Hả?” Bì Bì dùng cánh gãi đầu.
Khúc Duyệt mỉm cười: “Sau khi khảo hạch kết thúc, nếu ngươi không nói tiếng nào mà bị ta đá đi, mấy người Quân Thư nhất định sẽ đau khổ cầu xin ta, như vậy ngươi có thể hoàn toàn thu phục nhân tâm của toàn đội. Nhưng ngươi lại không nhịn được đến tìm ta tranh công, mất đi cơ hội thu phục nhân tâm. Đây là cái sai thứ nhất.”
Bì Bì ngạc nhiên ngẫm lại, quả là có đạo lý.
Khúc Duyệt nhún vai: “Hơn nữa, ngươi vạch trần tâm tư của ta như vậy, khiến ta chẳng vui tí nào cả. Ta thích người thông minh, nhưng cũng không thích người tự khoe khoang thông minh trước mặt ta. Và không chỉ mình ta, ta tin bất kỳ người ra đề thi nào cũng vậy. Đây là cái sai thứ hai.”
Hai tròng mắt đảo quanh trong hốc mắt, Bì Bì nghiêm túc suy ngẫm, dường như đã hiểu ra.
Sắc mặt Khúc Duyệt dần nghiêm túc: “Cho nên lần khảo hạch này ngươi chưa đạt. Tự ra sông tẩy lông rồi nhẩy vào nồi hầm đi, đừng để rơi vào tay Tiểu Duy để bị nhổ từng chiếc lông, sẽ khổ hơn đấy!”
Bì Bì run lập cập, duỗi cái cổ dài nói: “Ta, ta còn chưa thua, đề thứ năm vẫn còn, ta đi liền.”
Khúc Duyệt làm động tác mời, nhắc nhở nó: “Ta chỉ bắt Cửu Hoang tiền bối hứa không được tùy tiện động thủ đánh người, không yêu cầu hắn không được giết hạc.”
Bì Bì càng run rẩy lợi hại, đi vòng qua hiên nhà đến sân, vừa đi vừa nghĩ xem phải làm sao để vượt qua cửa này. Bấy lâu nay sống trong viện của Khúc Duyệt, nó thường xuyên nhìn thấy Cửu Hoang nhưng hoàn toàn không hiểu được tính tình của hắn. Tuy nhiên, nó biết đập vỡ tượng băng Khúc Duyệt do Cửu Hoang khắc ra chẳng khác nào nhổ lông trên mông lão hổ, sau đó còn nhiều lời giải biện càng khiến Cửu Hoang tức giận và tẩn cho một trận.
Vì vậy, ngay từ đầu nó đã từ bỏ cái đề thứ năm này. Một mặt vì đề khó, một mặt khác nó muốn nhìn Yến Hành Tri bị đánh, người này trước đây đã từng tranh chấp vị trí thứ năm trong đội với nó một lần, dù rằng khi đó nó bị ép buộc.
Nhưng trước mắt, để không bị hầm canh, vẫn nên tiên hạ thủ vi cường thôi.
Bì Bì đứng ở cửa dùng móng gãi gãi, vắt hết óc. Nhìn ý tứ của Khúc Duyệt, rõ ràng đề này được đặt ra cho nó.
“Đập tượng băng do Cửu Hoang tiền bối tạc ra, không chọc giận hắn, không bị đánh. Bổ sung điều kiện, tượng do Cửu Hoang đang khắc…”
Bì Bì gãi gãi đầu, a, nghĩ ra rồi!
Nó duỗi cổ dài nhìn vào sân, Yến Hành Tri đang đứng dựa tường, Cửu Hoang phớt lờ hắn, hắn cũng không nói lời nào, đoán là hắn đang nghĩ biện pháp.
Bì Bì chờ Cửu Hoang khắc gần xong thu tay lại mới đi vào, nói thật lớn: “Cái Thế thúc thúc.”
Nguyên Hóa Nhất im lặng nhìn nó đi vào, xem nó chuẩn bị làm gì.
Cửu Hoang cúi đầu: “Có chuyện gì?”
Bì Bì vỗ cánh: “Thúc thúc khắc đẹp quá!”
Cửu Hoang cong cong môi, đắc ý nói: “Cảm ơn.”
Trừ Khúc Duyệt, Cửu Hoang không thích bất kỳ người nào, nhưng lại rất thích động vật nhỏ, Bì Bì có lợi thế nó không phải người, chỉ là một con hạc nhỏ vừa ra khỏi giai đoạn con non.
Bì Bì dùng cánh nhặt một mảnh vật liệu thừa bé bằng bàn tay: “Thúc thúc, con vừa xin tiên sinh, tiên sinh nói ngài hãy làm cho Bì Bì một cái tượng tiên hạc be bé.”
“Được.” Chuyện này không có gì khó, lại nghe nói là Khúc Duyệt yêu cầu, Cửu Hoang đưa tay lấy mảnh vật liệu kia, chuẩn bị giúp Bì Bì khắc tượng hạc nhỏ.
Bì Bì dự định lợi dụng sơ hở ở chỗ này. Bây giờ tượng Cửu Hoang đang khắc không phải là tượng của Khúc Duyệt mà chỉ là tượng hạc nhỏ. Sau khi khắc xong đưa cho nó, nó không cẩn thận làm rớt bể, nhiều lắm Cửu Hoang sẽ không vui chút đỉnh, cũng sẽ không giận, càng không đến mức đánh nó.
Nó đắc ý nhìn về phía “Yến Hành Tri”, thấy hắn cong môi lên, ánh mắt nhìn lại nó như có ý nói: Tiểu tiện điểu, ngươi vui mừng quá sớm.
Bì Bì thầm rên rỉ trong lòng, tiện nhân này muốn làm gì?
— —