CHƯƠNG 67 – DẠO NGÂN HÀ
Thời gian hẹn là giờ Tuất canh ba.
Gần đến giờ, Khúc Duyệt cầm eo bài* vừa nhận rời khỏi vương cung, lên xe kỳ lân đi về hướng Thiên Phố.
Eo bài: thẻ bài chứng minh thân phận, vì được đeo ở thắt lưng nên gọi là eo bài. Nó thường được làm bằng chất liệu quý như vàng bạc, ngọc, gỗ quý… với hoa văn chạm khắc tinh xảo, sống động.
Huyễn Ba đã cho nàng biết về sự hiện diện của Thiên Phố. Ở nơi người thường và tu đạo giả cùng chung sống, Thiên Phố là chợ dành riêng cho tu đạo giả. Trừ người Thiên Ma, tu đạo giả thuộc bất kỳ quốc gia nào, bất kỳ chủng tộc nào đều có thể đến Thiên Phố làm ăn. Quy tắc giao dịch do người bán quyết định, dù thái quá đến đâu, chỉ cần người mua chấp nhận, Thiên Phố sẽ đảm nhận vai trò trọng tài, bảo hộ giao dịch ấy.
Nhờ sức mạnh cường đại của Thiên Phong quốc, Thiên Phố nổi tiếng khắp Cửu Quốc.
Để tránh phiền toái, Khúc Duyệt hỏi mượn mạng che mặt của Đát Thi. Nàng che lại hơn nửa khuôn mặt, đứng dưới bài phường từ sớm chờ đợi Nguyên Hóa Nhất đến.
Bài phường:
“Mặt Trăng Nhỏ, hắn sẽ đến sao?” Huyễn Ba chống chiếc dù xương cá đứng bên cạnh nàng, trong lòng vẫn cảm thấy khó tin về việc Khúc Duyệt nghi ngờ Nguyên Hóa Nhất là Tam Ca của nàng, “Dù Nguyên Hóa Nhất nổi tiếng phô trương nhưng lộ liễu thế này, hắn sẽ tùy tiện mà đến đúng hẹn sao?”
“Sẽ đến.” Thật ra Khúc Duyệt cũng không chắc chắn lắm, “Lúc ở gần hắn, ta không liên hệ hắn với Tam Ca mà đã cảm thấy có hứng thú với hắn, ta nghĩ hắn cũng như vậy, xem ta như đối thủ, vì vậy chắc chắn muốn biết người biết ta…”
“A!” Lúc này, lực chú ý của Huyễn Ba bị cái chai trong suốt trong tay một tu đạo giả hấp dẫn. Bên trong chứa vài con thiêu thân nhỏ với đôi cánh dường như đang rắc phấn huỳnh quang mỗi lần cử động, nửa thân trên của chúng trông cực kỳ giống người, có cả nam lẫn nữ.
Mắt của Khúc Duyệt cũng sáng rực, đây chính là Bướm Mỹ Nhân cực kỳ hiếm trong Ba nghìn thế giới. Chúng không có pháp lực cao nhưng cực kỳ xinh đẹp, lại vô cùng nhạy cảm với bảo vật, thường được dùng để tìm kiếm bảo vật. Thông thường nơi nào có Bướm Mỹ Nhân hiện diện, nơi ấy tất có bảo vật. Nếu không phải đợi Nguyên Hóa Nhất, nàng nhất định sẽ chạy theo hỏi thăm vị kia đã bắt được chúng ở đâu.
“Ta muốn đi xem một chút.” Huyễn Ba vốn đã ngứa ngáy muốn đi dạo Thiên Phố từ lâu, nhân tiện tìm mấy đôi giày đẹp, “Mặt Trăng Nhỏ, ta phát hiện Thiên Phong rất hợp với ta.”
Khắp nơi ở Thiên Phong đều tinh tế xinh đẹp, tu đạo giả sống nơi này cũng khéo léo, quả thật thích hợp với Huyễn Ba.
Khúc Duyệt gật đầu: “Tiền bối đừng chạy lung tung nhé, chỉ đi nội trong Thiên Phố thôi đấy, gặp chuyện ngoài ý muốn thì kêu lớn tên ta…”
“Ta sắp một ngàn tuổi rồi, ngươi xem ta là con nít sao?” Huyễn Ba nhấc cái dù xương cá gõ lên bả vai nàng, “Mặt Trăng Nhỏ, ta phát hiện ngươi đặc biệt thích bận tâm lo lắng nhỉ, cứ hễ là người quen, ngươi đều muốn ôm vào.”
“Ta…” Khúc Duyệt không phản bác được, đây đại khái là bệnh nghề nghiệp.
Trước kia nàng đâu phải người thích nhọc lòng, đều vì tham gia Bộ Đặc Biệt và xử lý các vụ án mà ra.
Huyễn Ba kẹp dù dưới nách, đi vào Thiên Phố, miệng lẩm bẩm:
Nhọc lòng nhiều
Mau già
Từ từ nếp nhăn hiện ra
Người không cảm kích ngươi bất lực
Nhưng tình yêu ngươi không thể buông bỏ
Không bằng trời cao biển rộng
Mở mắt nhắm mắt
Đại tự tại
Khúc Duyệt không để ý Huyễn Ba ngâm thơ gì, hắn vừa đi, nàng liền mở Nhất Tuyến Khiên. Từ lúc gửi thư cho Nguyên Hóa Nhất, nàng đã liên lạc với Khúc Tống nhưng mãi cho đến lúc này mới kết nối được với anh.
Sau khi nghe Khúc Duyệt kể chi tiết tình hình, Khúc Tống im lặng hồi lâu rồi liên hệ Khúc Đường: “Đại ca, khi Lão Tam đi vào trạng thái kiếm ẩn, có thể nào cải lão hoàn đồng không?”
—- “Không thể nào.” Khúc Đường kinh ngạc, “Kiếm ẩn trong xương sẽ khiến tuổi xương của hắn tương đương với vẻ bề ngoài khi bước vào trạng thái ấy, nhưng hắn chưa từng biến thành trẻ con bao giờ.”
Khúc Duyệt nhấn mạnh: “Theo những gì Quân Chấp nói, Nguyên Hóa Nhất lớn lên ở Đường gia, hắn còn kể lại rất nhiều chuyện khi còn bé.”
—- “A Duyệt à, có khi nào muội nhận nhầm người không?”
Khúc Duyệt cũng thấy bối rối: “Nhưng từng cử chỉ nhỏ của người đó rất giống cha. Hơn nữa Tam Ca mất tích đã ba trăm năm, Nguyên Hóa Nhất lại hơn hai trăm tuổi, lẽ nào chỉ là trùng hợp?”
Khúc Tống suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu thật là Lão Tam, có lẽ, cái hắn gọi là ký ức tuổi thơ kia đã được đưa vào lúc hắn ngất đi khi tiến vào trạng thái kiếm ẩn. Một người pháp lực cao cường nào đó đã làm việc này.”
—- “Không sai, có khả năng này.”
Khúc Duyệt giật mình: “Có thể làm vậy ư?”
Giọng nói Khúc Tống như pha chút thê lương: “Có thể nhưng sẽ tổn thương ý thức hải của Lão Tam.”
Ánh mắt Khúc Duyệt cũng lạnh đi: “Nếu đúng thế, người kia thật sự ác độc. Hắn đặt cho Tam Ca họ Nguyên chứng tỏ hắn đã thấy được thẻ bài của huynh ấy, đã biết được lai lịch của huynh ấy.”
Cố ý lừa gạt chưa đủ còn nhồi nhét ký ức giả vào đầu.
—- “Khoan hãy kết luận vội vàng, vẫn chưa chắc chắn đâu.”
“Ai, sao chúng ta ngốc vậy!” Khúc Duyệt đột nhiên vỗ trán, “Muội không biết vẽ nhưng các huynh có thể vẽ chân dung của Tam Ca cho muội, chẳng phải muội sẽ nhận ra ngay hay sao?”
Đột nhiên im lặng như chết.
Khúc Tống phá vỡ: “Nhà ta chẳng ai biết vẽ cả.”
“Cha cũng không biết vẽ sao?” Khúc Duyệt hoài nghi. Cha đúng thật chỉ dạy nàng cầm, kỳ, thi mà không dạy họa.
Khúc Tống không trả lời câu hỏi của Khúc Duyệt mà dời đề tài: “Diện mạo cũng có thể giống nhau, không thể coi là bằng chứng xác thực được. Muội trực tiếp gõ vào cột sống của hắn là chuẩn xác nhất.”
“Dạ!” Khúc Duyệt gật đầu, “Huynh ấy tới rồi.”
Khúc Duyệt sợ bị phát hiện định ngắt Nhất Tuyến Khiên nhưng lại cảm thấy giữ kết nối cũng không sao, nhân tiện cho Đại Ca và Nhị Ca nhìn thử luôn. Nếu Nguyên Hóa Nhất cảm ứng được sự hiện diện của Nhất Tuyến Khiên càng tốt hơn.
Nàng xoay người, nhìn Nguyên Hóa Nhất tóc vấn ngọc quan bước xuống xe kỳ lân. Giữa mùa đông, dù Thiên Phong quốc không giống Phúc Sương ở phương Bắc nhưng cũng rất lạnh, áo choàng phủ bên ngoài trường bào khiến cả người hắn toát ra khí thế mạnh mẽ.
“Khúc tiên sinh.” Nguyên Hóa Nhất giẫm lên tuyết, mỉm cười bước tới.
“Quốc sư đại nhân.” Khúc Duyệt chào hỏi cũng mỉm cười tươi tắn.
—- “Giọng này không giống Lão Tam, trầm thấp hơn nhiều.”
Nguyên Hóa Nhất đi đến trước mặt Khúc Duyệt, giữ một khoảng cách nhất định: “Tiên sinh hẹn bổn tọa dạo Thiên Phố khiến bổn tọa rất ngạc nhiên.”
Khúc Duyệt đã sớm nghĩ ra lý do để giải thích: “Vãn bối theo gia phụ ẩn cư nhiều năm, rất muốn dạo Thiên Phố nhưng sợ mình không hiểu quy củ sẽ bị lừa. Vãn bối nghĩ rất nhiều, cảm thấy ngài là người dẫn đường thích hợp nhất.”
Nguyên Hóa Nhất cảm thấy buồn cười: “Tiên sinh tìm bổn tọa chỉ để làm người dẫn đường cho cô? Lá gan của cô cũng lớn thật!”
Khúc Duyệt nói nghiêm trang: “Cho nên vãn bối mới nói, vãn bối không hiểu quy củ.”
Nguyên Hóa Nhất tin nàng mới là lạ, thích thú nói: “Vậy thì mời.”
“Đa tạ.” Khúc Duyệt không nhường hắn, cất bước đi về phía trước, rũ mi nói: “Quốc sư đại nhân, vãn bối chưa từng tích cốc, muốn ăn tối trước, ngài có đề nghị gì không?”
“Đi theo bổn tọa.” Nguyên Hóa Nhất muốn xem nàng sẽ làm gì, tất nhiên không phản đối.
— —
Thiên Phố nằm trên trời cao, diện tích rộng lớn, còn có sông ngân hà uốn lượn chảy qua. Trong sông có rất nhiều thủy yêu và tinh linh, đương nhiên những vật được bán ở đây cũng đều thuộc hệ thủy.
Cảnh sông ngân hà rất đẹp, du thuyền phấp phới khắp sông, cá tinh nhả bóng nước từng đàn tung tăng bơi lội.
Nguyên Hóa Nhất đưa Khúc Duyệt vào một tửu lầu xây trên cầu bắc qua sông, hai mặt dựa thủy. Ngồi xuống gần cửa sổ, Khúc Duyệt nghe thấy tiếng hát của giao nữ từ du thuyền gần đó vọng đến.
Người hầu bàn đưa tới thực đơn làm bằng đĩa ngọc. Thiên Phố có quy củ của Thiên Phố, dù nhận ra là quốc sư đại nhân của họ nhưng chỉ cung kính gọi tiền bối.
Nguyên Hóa Nhất để Khúc Duyệt tùy ý lựa chọn, nàng gục đầu xuống thực đơn tránh ánh mắt của hắn: “Tam ca thích ăn cái gì ạ?”
—- “Hắn tu kiếm đạo, buổi sáng tích cốc.”
Khúc Tống bổ sung thêm: “Hắn thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là mứt quả, khi còn nhỏ béo như heo, sau này tu kiếm mới giảm đường.”
Vì thế Khúc Duyệt chọn mười mấy món, một nửa là món ngọt, trong đó có một phần mứt quả.
Nguyên Hóa Nhất sửng sốt, tiểu nha đầu này đã hỏi thăm những món hắn thích chăng? Là tên Quân Chấp kia nói cho nàng ta biết? Hay Quân Chấp có âm mưu gì?
Hắn liền cảnh giác.
Khúc Duyệt đưa đĩa ngọc qua, chớp chớp mắt ý bảo đến lượt hắn chọn.
“Bổn tọa uống trà là được rồi.” Nguyên Hóa Nhất chọn một bình trà.
“Hình như hắn thích ăn đồ ngọt thật.” Khúc Duyệt nói qua Nhất Tuyến Khiên. Lúc nàng gọi món đã chú ý đến biểu cảm của Nguyên Hóa Nhất, thử bằng cách này trước, sau khi xác nhận xong sẽ tìm cơ hội gõ cột sống của hắn.
Gõ cột sống một vị tu đạo giả cấp bảy, còn là quốc sư Thiên Phong quốc nào phải chuyện đơn giản, nàng hỏi tiếp qua Nhất Tuyến Khiên: “Tam Ca còn đặc điểm gì nữa không ạ?”
—- “Đặc điểm à? Sinh ra trong dòng dõi nhạc tu vậy mà không thông âm luật, ngũ âm không đầy đủ, có thể coi là đặc điểm không?”
Khúc Tống gật đầu phụ họa: “Lão Tam thích nghe nhạc nhưng hắn chỉ nghe giai điệu thôi chứ chẳng hiểu gì về âm luật cả.”
—- “À, trong năm huynh đệ chúng ta, chỉ mình hắn ghét cái ác như kẻ thù, hiệp nghĩa can đảm.”
Khúc Tống không tán đồng: “Lòng dạ hẹp hòi, vô ý nói một câu khiến hắn không vui, hắn nhớ kỹ rất nhiều năm.”
—- “Hẹp hòi nhất trong nhà là đệ thì có. Lão Tam nhớ đệ nhiều năm, đệ nhớ hắn cả đời, bắt được cơ hội liền đem ra nói.”
Khúc Tống cười ha ha: “So sánh Lão Tam với ta thì không rõ lắm đâu, nhưng so lòng dạ hẹp hòi với Đại Ca thì ta không so nổi.”
“Được rồi, được rồi.” Khúc Duyệt ngắt lời bọn họ, nàng hết nói nổi, “Muội nhìn ra rồi, lòng dạ hẹp hòi có thể là bệnh di truyền.”
Thỉnh thoảng nàng cũng có lòng dạ hẹp hòi, nàng nói tiếp: “Cũng không biết di truyền từ ai, cha rõ ràng rộng lượng, cởi mở như thế mà.”
Đột nhiên lại im lặng như chết.
Khúc Duyệt: “Muội nói sai gì à?”
—- “Tiểu muội à, muội đàn bài <Hải Nguyệt Giang Triều> đi.” Khúc Đường đột nhiên nhớ ra, vội chuyển đề tài, “Đó là bài Lão Tam thích nhất, lần nào tỉnh lại từ trạng thái kiếm ẩn, đều khóc khi nghe bài này.”
Khúc Duyệt trầm mặc, đây là bài nói về nỗi nhớ nhà.
Khúc Tống cũng tư lự: “Đại Ca à, hình như người khóc là huynh.”
—- “Đệ không hiểu, Lão Tam hắn không giỏi thể hiện cảm xúc, ta khóc thay hắn.”
Trong lòng Khúc Duyệt chợt thấy khó chịu, ngẩng đầu nhìn Nguyên Hóa Nhất đang châm trà cho chính mình. Nàng nói: “Nhị Ca, theo những gì muội biết được, Nguyên Hóa Nhất không phải người tốt, là kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người như ma…”
Nề nếp của Khúc gia không quá nghiêm khắc nhưng mọi người đều tự giữ gìn bản thân, không để mình sa vào tâm tư bất chính. Cha Khúc Xuân Thu vẫn thường nhắc nhở họ như vậy. Nếu Nguyên Hóa Nhất đã làm những việc đúng như lời đồn và hắn thật sự là Tam Ca, có khả năng Khúc Tống sẽ phải đưa hắn ra Tòa Án Dị Nhân.
Tuy nhiên Khúc Tống lại tỏ vẻ không bận tâm: “Dù Lão Tam có mất trí nhớ, cũng không thể làm nhiều tội ác tày trời được.”
Khúc Duyệt khó hiểu: “Vì sao?”
Khúc Tống: “Vì nằm trong cột sống hắn chính là Thiên Hiền* kiếm, nếu hắn làm gì không đúng khiến kiếm ghét bỏ, kiếm sẽ trực tiếp đâm chết hắn, không chừa chút thời gian cho hắn hối hận.”
Thiên Hiền: sự hiền đức của trời
Khúc Duyệt thấy yên tâm.
Nàng làm bộ như đang ngắm cảnh sông nước ngoài cửa sổ, sau khi sắp đặt cảm xúc xong, nàng xoay mặt nhìn Nguyên Hóa Nhất: “Cảnh đẹp thế này, trong lòng vãn bối bỗng sinh cảm hứng, ngài có phiền nếu vãn bối đàn một khúc?”
“Cầu mà không được.” Nguyên Hóa Nhất quyết định binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, sau khi tìm hiểu tình hình xong sẽ chuyển phòng thủ thành tấn công, khiến Quân Chấp tự vác đá đập chân mình, hắn bổ sung thêm một câu: “Nhưng cảnh và ngày tươi đẹp như vậy, tửu lầu này quá ồn ào phá hỏng hứng thú, hay là ta thuê một chiếc thuyền, chúng ta cùng dạo sông ngân hà?”
—- “Lão Nhị, sao ta thấy hình như gia hỏa này đang định làm thịt A Duyệt?”
Khúc Tống: “Không, hắn đang tự tìm chết.”
— —