KHÔNG THÂN THIỆN
“Đưa nó cho ta.” Sững sờ một hồi, Tuyết Lí Hồng đen mặt chìa tay ra với Khúc Duyệt, “Ta ở đây thương tâm thương phế, đào gan móc ruột đổi được ngươi vô tâm vô phế thế hả?”
Nàng muốn vặn đứt đầu thằng nhãi này!
Khúc Duyệt lui lại một bước, cười làm lành: “Không trách được Rau Hẹ đâu ạ. Với tần suất sinh sản này của tộc Thiên Công, khả năng diệt tộc không sớm thì muộn, nghe rất hoảng ạ.”
Ngoại trừ dòng dõi tộc trưởng, người Thiên Công đều có thể thông hôn với Thiên Võ hoặc Thiên Linh, có một nửa khả năng sẽ sinh ra em bé Thiên Công, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản nhân số Thiên Công liên tục giảm bớt đúng không?
“Thiên Công chúng ta hiện giờ đã là tộc ít người nhất trong bốn tộc thiên nhân, mà mấy tên Thiên Võ không đầu óc kia ngày càng nhiều.” Tuyết Lí Hồng khẽ cắn môi, “Nhưng không có khả năng diệt tộc đâu, chỉ cần Thiên Nữ bất diệt, thiên nhân sẽ không bị diệt. Thiên Nữ là mồi lửa của chúng ta, là mẫu thân của cộng đồng thiên nhân. Đây chính là nguyên nhân chân chính chúng ta tôn thờ Thiên Nữ.”
Khúc Duyệt không hiểu ý này lắm, nàng âm thầm ghi nhớ định lần sau gặp mẹ sẽ hỏi rõ.
Tuyết Lí Hồng tóm Cửu Hoang mắng nhiếc một hồi, mắng xong xoay mặt chạy lấy người: “Hủy xương cốt sẽ không xong đâu ranh con, hủy rồi ngươi chỉ còn lại bộ da thôi!”
“Sư phụ.” Cửu Hoang gọi.
Tuyết Lí Hồng đang giận sôi, không thèm để ý.
Cửu Hoang nói: “Tơ tình có thể chặt đứt nhất định rất mỏng, sư phụ đừng khổ sở, sau này người sẽ có được một sợi dày hơn.”
Bước chân Tuyết Lí Hồng thoáng khựng lại, hừ một tiếng rồi đẩy cửa đi mất.
Sau khi cấm môn khóa lại, Khúc Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, đặt người gỗ lên bàn: “Bỏ ý định đó của chàng đi, sau này muốn điêu khắc thì cứ tiếp tục, đừng mong loại bỏ xương Thiên Công của chàng. Đâu phải thuần huyết Thiên Công đâu, chàng sợ gì chứ.”
Cửu Hoang ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhưng mà…”
Khúc Duyệt ngắt lời: “Ta cảm thấy dáng vẻ chàng nghiêm túc khắc gỗ rất hấp dẫn.”
Không cần nói nhiều day dưa, một câu này là đủ.
Quả nhiên, Cửu Hoang lập tức nín thinh.
Khúc Duyệt một tay chống má, một tay sờ sờ đầu người gỗ, thở dài: “Nghĩ kỹ lại, chuyện của sư phụ và cha chàng thật đáng tiếc, vận mệnh trêu người mà.”
“Đáng tiếc sao?” Cửu Hoang không nghĩ vậy, nhưng hắn không muốn phản bác, trước giờ dù hắn nghĩ nàng nói không đúng vẫn không phản bác nàng. Nhưng việc này lại làm nàng buồn bã, vậy thì không được, hắn nói: “Lục Nương, ta không nghĩ cha ta thâm tình thế đâu.”
Khúc Duyệt đổi thành chống cằm: “Có đôi khi, cưỡng ép bản thân quên đi lại càng nhớ rõ hơn.”
Cửu Hoang lắc đầu: “Ta đang nói chuyện cha ta thành thân.”
Khúc Duyệt lại thở dài một hơi: “Có một số chuyện chàng không hiểu đâu, cha chàng thân là con dòng chính của Diệp gia, lớn lên với sự giáo dục của Diệp gia, gánh rất nhiều trách nhiệm trên người… Hơn nữa, người sống trên đời này không chỉ có tình yêu.”
Thoáng trầm mặc, Cửu Hoang hỏi: “Thế nên bọn họ bỏ lỡ là bỏ lỡ, có gì đáng tiếc đâu?”
Khúc Duyệt: …
Cửu Hoang lại nói: “Chuyện này cũng không thể chỉ đổ thừa cho cha ta, Lục Nương, ta vẫn luôn quấn lấy nàng, nếu nàng là sư phụ ta, có vì né tránh ta mà giả chết không?”
Khúc Duyệt lắc đầu: “Sẽ không.”
Cửu Hoang nói: “Nàng xem, hai người họ, một quá mức tùy tiện, một không đủ kiên trì, chẳng liên quan gì đến vận mệnh, là vấn đề của chính bọn họ, không đáng tiếc gì cả.”
Khúc Duyệt: …
Không xong, hình như nàng bị Cửu Hoang thuyết phục rồi.
Bây giờ nàng thật dễ bị hắn thuyết phục, không phải vì hắn ngày càng nói chuyện bình thường dễ hiểu mà bởi nàng ngày càng đồng cảm với suy nghĩ của hắn.
Cửu Hoang quan sát nàng: “Lục Nương, bây giờ thân thể nàng sao rồi?”
“Ta không sao rồi.” Khúc Duyệt cảm giác khá hơn rất nhiều sau khi trở lại ma chủng, “À mà phân thân nhỏ này của chàng có độc không?”
“Chắc là không.” Cửu Hoang không chắc, “Pháp lực không có, cũng rất khó khống chế tứ chi…”
Khúc Duyệt: “Vậy thì thử xem.”
Cửu Hoang hỏi: “Thử thế nào?”
“Thử vầy nè.” Khúc Duyệt cầm người gỗ nhỏ lên, chu miệng nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn, sau đó cười xinh đẹp.
Khi đặt rối gỗ xuống, nó im lặng bất động một hồi rồi thẳng tắp ngã ngửa ra sau.
— —
Diệp Thừa Tích được Cửu Hoang dặn dò, tuy không rõ nguyên nhân nhưng không tiếp tục gọi hồn Cửu Hoang về nữa. Nhưng sau vài lần thử, Khúc Duyệt phát hiện chỉ cần bỏ người gỗ vào vòng trữ vật thì Cửu Hoang có thể quay về thân xác.
Qua một thời gian, Tuyết Lí Hồng không tìm được thông tin gì từ quyển nhật ký, mà Tông Quyền đã gần hồi phục như cũ, nhẫn không được muốn đánh ra ngoài tìm Phong Hòe báo thù. Đương nhiên, hắn không quên nhiệm vụ chính của mình khi hạ giới là bắt Tuyết Lí Hồng trở về.
Tuyết Lí Hồng cự tuyệt: “Không phải ta không muốn trở về chịu phạt, nhưng ngươi không nghe Khúc Duyệt nói sao, Phong Hòe chắc chắn đã bày thiên la địa võng chờ ngươi rồi, ta không muốn đi theo ngươi lật thuyền dậy không nổi lần nữa.”
Tông Quyền lấy ra trường cung thuần màu đen: “Lúc trước là vì chưa kịp chuẩn bị, cung thần bản mệnh trong tay, ai cản được ta?”
Nói xong dùng dây thừng trói cổ tay Tuyết Lí Hồng vào với mình.
“Tông tiền bối, ngài bảo trọng.” Khúc Duyệt chắp tay, dùng ánh mắt như đang nhìn dũng sĩ quyết lòng hi sinh nhìn hắn.
Tông Quyền bị ánh mắt này chiếu vào càng không có đường lui, đành bức thiết chứng tỏ bản thân: “Chư vị bảo trọng, lần nữa cảm tạ ân cứu mạng lúc trước.”
Thả hắn về lại Thiên Nhân Cảnh trong lòng Quân Chấp tuy thấp thỏm nhưng vẫn mỉm cười chắp tay vái chào.
Thật hiếm có, Khúc Tống cũng một cung hai kính khom mình hành lễ.
Tông Quyền cáo biệt với bọn họ rồi giơ trường cung hướng thẳng lên trời. Hai ngón tay đặt lên dây cung, kéo căng hết cỡ. Ánh sáng đỏ giữa cánh cung và dây cung ngưng kết thành mũi tên.
Vút—!
Trong sát na mũi tên bay lên trời, Tông Quyền cầm cung đứng trên mặt đất và Tuyết Lí Hồng đang bị hắn trói đồng thời biến mất.
Đang là buổi đêm, ánh sáng đỏ phát ra vô cùng lóa mắt, thu hút vô số ánh mắt người trong ma chủng.
Khúc Duyệt, Khúc Tống và Quân Chấp đứng cạnh nhau trong sân viện của Quân Chấp.
“Một mũi tên xé trời.” Chàng khoanh tay ngẩng đầu lo lắng cho tình trạng của ma chủng.
“Đáng tiếc vô dụng thôi.” Khúc Duyệt ăn hết một viên đan dược, bắt đầu lột vỏ một quả quýt, bẻ từng múi cho vào miệng, chua loét, “Tông Quyền vừa ra khỏi ma chủng sẽ lập tức không thể động đậy.”
Quân Chấp trầm ngâm: “Ma linh tên Phong Hòe kia có sức mạnh lớn vậy ư?”
Quả quýt khiến Khúc Duyệt ê hết cả răng, lắc đầu: “Lão không mạnh đến vậy nhưng có đầu óc, biết Tông Quyền sợ cái gì.”
Trước đây khi đuổi bắt Tuyết Lí Hồng, Tông Quyền luôn ngồi trên cao trong sơn động có Băng Ngọc Trì, không dám xuống nước bắt người. Vì Băng Ngọc Trì đặc biệt nhằm vào thiên nhân, lực của thần khí này mạnh nhất ở đáy ao, thiên nhân nhảy xuống ắt đông thành tảng băng, thiên nhân càng mạnh càng đóng băng nhanh chóng.
Phong Hòe chỉ cần ném ma chủng vào đáy ao để nó chìm xuống đáy, mũi tên đưa Tông Quyền xé trời thoát ra ngoài, gặp nước ao hắn lập tức hóa thành tảng băng. Nếu Tông Quyền cưỡng ép phá băng, chật vật bay lên bờ, cả người cơ bản sẽ như tàn phế, chẳng phải Phong Hòe bắt hắn dễ như trở bàn tay sao?
Quả thật không tốn chút sức nào.
Quân Chấp nhìn vẻ đạm nhiên của Khúc Tống, hiển nhiên hắn cũng đã biết. Chàng không đoán ra vì chàng không biết nước ao Băng Ngọc Trì có uy lực sát thương lớn như vậy với người Thiên Võ.
Chàng hỏi: “Nếu Tông Quyền không phá băng đi lên thì sao?” rồi chợt ngộ ra gật gù, “Phong Hòe ở trên châm chọc, hắn hẳn không nhịn được.”
Khúc Duyệt nuốt xuống múi quýt, cười nói: “Đúng vậy, nhưng hắn bị Tuyết Lí Hồng mắng không ít, sức chống cự cũng không tồi, hẳn có thể kiên trì chốc lát.”
Quân Chấp cũng cười: “Mọi người đã đoán được, vì sao không nhắc nhở hắn?”
Khúc Duyệt nhún vai: “Vãn bối đã nhắc nhở rằng có nguy cơ rất lớn nhưng hắn không nghe, ta có thể làm gì đây?”
— —
Bên trong Băng Ngọc Trì.
Hệt như lời Khúc Duyệt, Tông Quyền một tay cầm cung, một tay túm Tuyết Lí Hồng, vừa nhảy ra khỏi thế giới ma chủng lập tức hóa thành bức tượng băng.
Hắn sững cả người.
Tốc độ đóng băng của Tuyết Lí Hồng chậm hơn hắn rất nhiều, vì thế trước khi bị đông cứng hoàn toàn, nàng xoay người nhìn thẳng vào hắn, giơ tay lên rồi bật ra ngón giữa, giữ nguyên tư thế này từ từ kết băng.
Nàng ở đáy ao rất lâu, biết rõ uy lực của thần khí mạnh thế nào nên chẳng buồn giãy giụa.
Hồi lâu sau Tông Quyền mới phản ứng: “Dưới đáy Băng Ngọc Trì?”
Hạt ma chủng hiện giờ nằm ngay bên chân hắn.
“Không phải có cung thần trong tay cần gì kiêng kỵ sao?” Nếu không bị đóng băng, Tuyết Lí Hồng đã trợn mắt lên, “Mặt mũi thiên nhân đã bị ngươi vứt hết.”
“Ta nào ngờ được Phong Hòe lại ném ma chủng vào Băng Ngọc Trì chứ?” Tông Quyền phản bác, “Không phải ngươi cũng chẳng nghĩ ra sao?”
Thấy hắn chuẩn bị phá băng chui ra, Tuyết Lí Hồng không thèm dỗi, ngăn lại: “Ta phá băng đi ra ngoài, kinh mạch bị đoạn đến nay vẫn chưa phục hồi như cũ, huống chi ngươi còn bị Băng Ngọc Trì ảnh hưởng lợi hại hơn, leo được lên trên, ngươi còn đánh thắng Phong Hòe được sao?”
“Vậy cứ ở mãi dưới đáy ao?” Tông Quyền thử một lần, băng lạnh cứng rắn, nếu cố gắng phá xuyên qua ắt tổn thương tâm mạch, “Dưới đáy này không phải có cửa ngầm sao?”
Tuyết Lí Hồng: “Cũng phải chờ Khúc cô nương đến đây mở mới được, chúng ta đành chờ thôi, chờ Quân Chấp phát hiện ma chủng đang ở trong ao. Nhưng mà, không nhanh vậy đâu, dầu gì ma chủng đã từng ở trong đây mấy vạn năm, sớm đã thích ứng rồi.”
Tông Quyền nhớ ra: “Sao Khúc cô nương có thể mở cửa thần khí?”
Tuyết Lí Hồng: “Ta dạy.”
Tông Quyền liền im miệng.
Không bao lâu sau nghe tiếng Phong Hòe cười mỉa mai truyền xuống: “Tông Quyền, ngày xưa ở Thiên Nhân Cảnh ta và ngươi cũng chẳng tiếp xúc mấy. Nghe nói trong hai ngàn năm trở lại đây, ngươi ngồi vững cái ghế Thiên Võ đệ nhất nhân, ngay cả Hình Du cũng phải kiêng kị ngươi ba phần. Nhưng ngươi bây giờ, ha ha ha, quả thật là Thiên Võ ngu xuẩn nhân, càng kiêu dũng càng ngu xuẩn, ha ha ha ha…”
“Bình tĩnh!” Tuyết Lí Hồng khuyên Tông Quyền, “Ngươi không ngu xuẩn như hắn nói, ít nhất ngươi vẫn thông minh hơn đồ đệ của ta một chút.”
— —
Ma chủng.
Khúc Tống đứng im, Khúc Duyệt ăn quýt.
Quân Chấp không nói gì, đã biết bọn họ có tính toán riêng, không thể ngồi yên mặc kệ.
Cho dù không để ý sống chết của Tông Quyền, cũng không thể không bận tâm Tuyết Lí Hồng, dù sao cũng là sư phụ Cửu Hoang.
Ăn xong mười mấy quả quýt, dược hiệu phát tác, cả người Khúc Duyệt ấm áp, đột nhiên quay nhìn Khúc Tống, lưng thẳng tắp: “Bộ trưởng, bắt đầu hành động được chưa?”
Khúc Tống nhìn nàng: “Thân thể của muội sao rồi?”
Khúc Duyệt nghiêm túc đáp: “Không thành vấn đề.”
Khúc Tống gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Khúc Duyệt lấy ra tỳ bà, đưa cho Quân Chấp: “Giữ giúp vãn bối một chút ạ.”
Kế đó chui vào tỳ bà.
Chờ nàng rời khỏi, Khúc Tống lấy trong tay áo ra một lá bùa, nói với nó sau khi bậc lửa đốt: “Lục Điền, chuẩn bị sẵn sàng.”
Bùa chú: “Yên tâm!”
Khúc Tống dập tắt bùa chú, chậm rãi gấp lại.
Quân Chấp thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra là chiêu đơn giản nhất, cũng khó khăn nhất, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực phía sau.”
Khúc Tống cất bùa chú vào tay áo: “Phong Hòe muốn giết phụ thân ta, nhưng ngay cả huynh muội bọn ta lão cũng đấu không lại, thật không hiểu lấy đâu ra tự tin ấy.”
— —
Khúc Duyệt từ không gian năm cửa ngũ hành bên trong tỳ bà đi vào khu vực rong rêu ở đáy ao Băng Ngọc Trì. Nơi này không có nước, vô cùng an toàn.
Tuyết Lí Hồng vẫn còn khuyên Tông Quyền: “Ngươi bình tĩnh, trên đời này nhiều kẻ ngu xuẩn vẫn sống tốt được…”
Tông Quyền: “Ngươi có thể im lặng được không?”
Khúc Duyệt buồn cười lên tiếng: “Tông tiền bối, Tuyết tiền bối.”
Tuyết Lí Hồng vui mừng: “Được cứu rồi!”
Khúc Duyệt cảm khái: “Xem ra lại gặp phải việc ngoài ý muốn rồi ạ?”
Hồi lâu sau mới nghe Tông Quyền thở dài: “Thế giới này không thân thiện với người Thiên Võ chút nào.”
— —
Tác giả có lời muốn nói:
Rau Hẹ: Ta cũng là người Thiên Võ, ta cảm thấy thế giới đối đãi cực kỳ ôn nhu với ta, khắp nơi đều là phấn hồng bay bay ~( ̄▽ ̄)~*
Share truyện lên:
Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.
Có thể bạn quan tâm: