KIM LONG TÍCH
“Được.” Cửu Hoang lập tức đồng ý, ngừng một chút, “Đi đâu?”
Khúc Duyệt: “Túc Nguyệt Giới, Thiên Sát Tinh Đảo, chàng từng đến chưa?”
Người gỗ nhỏ trong tay lắc đầu: “Chưa từng.”
Khúc Duyệt nói: “Nơi đó rồng rắn hỗn tạp, hơn phân nửa là người cùng đường trong Tam Thiên Thế Giới.”
Cửu Hoang nghĩ nghĩ: “Giống Châu Nam Man chúng ta?”
“Không giống lắm, chỗ của chàng là quy tụ tà tu, nhưng phần lớn vẫn là dân bản xứ Thập Cửu Châu.” Khúc Duyệt nhất thời không biết giải thích thế nào.
Châu Nam Man giống một ổ thổ phỉ bên trong một quốc gia, mà Thiên Sát Tinh Đảo lại nằm trong vùng biển tự do. Người ta nói rằng tuy nó ở Túc Nguyệt Giới nhưng chỉ là nằm sát mà thôi chứ thực tế đã sớm thoát ly từ lâu.
Cửu Hoang trầm mặc một lát: “Nguy hiểm sao?”
Khúc Duyệt gật đầu: “Cho nên ta mới gọi chàng.”
Cửu Hoang: “Đi bao lâu?”
“Không chắc lắm nhưng có lẽ ít nhất khoảng mười mấy ngày.”
Cửu Hoang khó xử: “Lục Nương, ta không thể đi lâu, hay nàng gọi Tuyệt Đại Phong Hoa hoặc Ẩm Triều Tịch đi cùng nhé.”
Sắp đẩy cửa vào nhà, Khúc Duyệt dừng lại động tác, nâng người gỗ lên nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Sao vậy?”
Cửu Hoang ấp úng: “Ta phải giúp Diệp Thừa tích sớm hoàn tất xây dựng Kiếm Phong…”
Khúc Duyệt ngắt lời: “Nói thật đi.”
Ánh mắt Cửu Hoang né tránh.
Khúc Duyệt cau mày: “Một, hai…”
“Là tại Ôn Tử Ngọ.” Trước khi Khúc Duyệt đếm đến ba, Cửu Hoang thành thật khai báo, “Mấy ngày trước ông ấy bảo đồng tử đưa một viên đan dược kim sắc tới, bảo uống thử xem có hiệu quả với độc của ta hay không. Ta uống viên đan kia xong…”
“Thân thể chàng xảy ra chuyện?” Khúc Duyệt cao giọng.
“Ta không biết.” Sự khẩn trương của nàng trở nên nghiêm trọng trong mắt Cửu Hoang, khiến hắn căng thẳng, “Sáng hôm qua ta ra ngoài chặt cây, một nhóm tiểu kiếm tu Diệp gia đang tập luyện buổi sáng, lúc ta đi ngang qua luyện võ trường, toàn bộ kiếm đồng loạt tuột khỏi tay bọn họ lao về phía ta.”
Khúc Duyệt kinh ngạc: “Vì sao như vậy?”
Cửu Hoang nói: “Trước khi ta uống viên thuốc đó, Diệp Thừa Tích đã cầm đi Quy Hải Tông để phong chủ Dược Phong kiểm tra, ông ấy nói rằng bên trong thành phần có chứa Kim Long Tích.”
“Kim Long Tích?” Khúc Duyệt từng nhìn thấy nó trong sách về các loài thú quý hiếm, Kim Long Tích cực kỳ hiếm.
“Diệp Thừa Tích nói, đan điền của ta cuộn lên một vòng xoáy linh khí tính kim, mấy tiểu kiếm tu kia tuy linh căn khác nhau nhưng kiếm đều là tính kim, tu vi của bọn họ thấp không áp chế được.” Cửu Hoang đứng trong lòng bàn tay Khúc Duyệt chỉ chỉ vào bụng mình, “Vòng xoáy linh khí bên trong đan điền của ta vẫn tiếp tục bành trướng, đoán rằng sau này không chỉ tiểu kiếm tu không khống chế được, đại kiếm tu cũng sẽ mất khống chế.”
Khúc Duyệt đã hiểu đôi chút, độc của Cửu Hoang có tính mộc, kim khắc mộc. Ôn Tử Ngọ muốn tạo ra nội đan tính kim trong đan điền hắn để áp chế độc. Thật là ý tưởng hay cũng rất khả dĩ.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy bắt được một con Kim Long Tích, đoán là Ôn Tử Ngọ đã đi một chuyến đến Sơn Hải Thế Giới. Đại lão Hợp Đạo quả có khác.
Giọng Cửu Hoang vô cùng uể oải: “Ta có lẽ chỉ gây phiền thêm cho nàng, tốt nhất không nên đi.”
“Đây là chuyện tốt mà. Vậy chàng ngoan ngoãn ở lại Diệp gia đi, đừng chạy lung tung.'” Khúc Duyệt dịu dàng nói, khóe môi hơi nhếch lên.
Ai, sao nàng lại vui vẻ thế nhỉ? Trấn áp được độc rồi, sức mạnh của hắn cũng giảm đáng kể, đây chẳng phải chuyện gì tốt, thứ duy nhất tốt là…
Mặt Khúc Duyệt hơi nóng lên, cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, nàng nói: “Vậy ta đi làm việc, quay về sẽ liên lạc với chàng.”
“Ta có thể ở cùng nàng như thế này.” Cửu Hoang muốn cột dây vào tượng gỗ để nàng đeo trên cổ.
“Chàng vừa uống thuốc, phải chú ý biến đổi trên cơ thể mới được.”
Huống chi kiểu di hồn này không biết có tổn thương gì với hắn không, bởi vậy mấy ngày nay cho dù nhớ hắn nàng cũng không lấy người gỗ ra.
Thuyết phục Cửu Hoang xong, cất người gỗ đi, Khúc Duyệt đi vòng vèo qua nhà chính, gõ cửa: “Nhị Ca!”
Một hồi lâu mới nghe Khúc Tống đáp lời: “Vào đi.”
Khúc Duyệt đi vào thấy sắc mặt hắn không vui, bùa truyền âm bị đốt cháy chỉ còn lại một góc đang bay giữa không trung.
Nàng khẽ cau mày: “Để Phong Hoè chạy thoát rồi?”
Giọng Lục Điền truyền ra từ lá bùa giải thích: “Trên có trời dưới có đất, thiên la địa võng thế mà ông ta thình lình biến mất, gặp quỷ mà!”
Từ lá bùa lại truyền ra một giọng nam tử ôn hòa: “Hay là ông ta xé rách hư không dịch chuyển đi?”
“Không thể nào, thiết bị cho thấy không có linh khí dao động, cứ thế biến mất thôi. Tôi đoán có người ra tay cứu ông ta, sức mạnh này vượt qua ngũ hành, thiết bị của chúng ta không cảm ứng được.”
“Vượt qua ngũ hành sao”?
Khúc Tống và Khúc Duyệt nhìn nhau, cùng đoán vị Ngưng Sương cô cô trong Thần Điện kia lại sử dụng bí thuật gì đó.
Khúc Duyệt thầm uất ức, điều kiện như nhau nhưng Ngưng Sương dùng nhiều cách để cứu Phong Hoè, mẹ nàng lại chẳng buồn quan tâm, này phải cảm thế nào đây.
“Đem ra so thì muội có phần uất ức cho cha.” Khúc Duyệt nhịn không được truyền âm than thở.
“Sao hả? Muội cho rằng Ngưng Sương cô cô làm đúng?” Khúc Tống như không thể tin nhìn nàng.
“Đừng xuyên tạc, muội không có ý đó, muội chỉ đang nói theo khía cạnh tình cảm thôi.” Khúc Duyệt có lý do để nghi ngờ nguyên nhân cha mình thờ ơ với sống chết, thậm chí còn có thái độ tiêu cực.
Đều vì thái độ của mẹ nàng.
Nếu người yêu lúc trước của Đại Tư Tế thật sự giả chết thoát ly tộc thiên nhân, mẹ nàng chưa chắc không thể. Nhưng mẹ nàng không phải loại người này, bà ấy không vào Thần Điện vì cha nàng. Trở thành Đại Tư Tế là mục tiêu của bà ấy mà cha nàng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Cho nên hai vợ chồng chung đụng thì ít xa cách thì nhiều không phải vì hoàn cảnh bắt buộc.
Cho dù cha nàng hợp đạo thành công cũng chỉ có thể tiến vào Thiên Nhân Cảnh sau đó lén lút đi Thần Điện thăm bà. Vậy nên ông lãnh đạm với chuyện Hợp Đạo, thành cũng được bại cũng xong. Nếu thành có thể tiếp tục bảo vệ con cái, nếu bại, nguy cơ để lộ người thương của ông ít hơn một chút.
Khúc Tống thản nhiên nói: “Chuyện của cha mẹ không đến lượt chúng ta bàn luận.”
“Ai bàn luận đâu!” Khúc Duyệt chỉ phát bực thôi, nàng lại nhìn lá bùa sắp bị đốt sạch, “Tạ sư huynh!”
Giọng ôn hòa trong lá bùa trả lời: “Sao vậy?”
Người này chính là Tạ Vô Tình thiếu chủ Phù Khí Tông, đồng thời là sư huynh của Khúc Duyệt khi còn học ở Học Viện Dị Nhân.
Phù Khí Tông không chỉ là nhà tài trợ vàng của Bộ Đặc Biệt mà thành viên của cục kỹ thuật căn bản đều là đệ tử Phù Khí Tông. Mấy món đồ chơi kỳ quái trong tay Khúc Duyệt cũng đều xuất từ tay Tạ Vô Tình.
Khúc Duyệt nói: “Phong Hoè trốn thoát, nếu hiện tại Tạ sư huynh rảnh, có thể cùng muội đi một chuyến đến Thiên Sát Tinh Đảo không?”
Tuy hắn chỉ có tu vi cấp sáu nhưng ở nơi rồng rắn hỗn tạp kia vẫn hữu ích hơn đại lão cấp chín rất nhiều.
Tạ Vô Tình sảng khoái đồng ý: “Được.”
Khúc Tống ngạc nhiên: “Không gọi Cửu Hoàng đi cùng muội à?”
“Chàng không rảnh.” Khúc Duyệt không nói nhiều xoay người đi ra ngoài, “Tạ sư huynh, gặp ở bộ.”
“Ừ lát nữa gặp.”
Giọng của Lục Điền từ lá bùa: “Tôi thì sao? Khúc Lão Nhị, tôi dẫn người rút lui à?”
Khúc Tống chỉ thị: “Cứ tiếp tục thủ ở đó, chờ ma chủng trong ao hạ nhiệt độ rồi vớt ra, tôi sẽ nói với cậu đưa đi nơi nào.”
Lục Điền: “Bao lâu?”
Khúc Tống: “Cứ chờ đã.”
Lá bùa cháy hết, Khúc Tống từ trên giường đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, đứng trên hành lang.
Đêm đã rất khuya, khắp nơi yên tĩnh, hắn ngẩng mặt nhìn trời.
Không chỉ Khúc Duyệt, trong lòng hắn kỳ thật cũng có nhiều bất mãn với Hàn Lộ. Tuy tính tình hắn giống bà nhưng hắn do Khúc Xuân Thu cầm tay nuôi lớn. Nói Khúc Xuân Thu không thích hắn cũng chỉ là so với mấy huynh muội trong nhà thôi.
Cho nên đây cũng là lý do đến nay Khúc Tống không màng đến chuyện thành thân. Hắn giống Hàn Lộ nên chắc chắn không phải người chồng tốt, tựa như Hàn Lộ không phải người vợ tốt và người mẹ tốt.
“Khúc tiền bối.” Cửa sổ mở ra, Bì Bì trèo lên ghế, nhoài người ra bên ngoài.
“Hửm?” Khúc Tống hồi thần nhìn nó.
“Bì Bì xem xong quyển sách này rồi.” Bì Bì duỗi cánh tay ngắn ngủn đưa quyển sách qua, cung kính không gượng ép, cười ngọt ngào như rất thân.
“Đã thuộc hết rồi?” Khúc Tống đi tới đưa cho nó một quyển cấp cao hơn.
Bì Bì vui vẻ nhận lấy, sau đó chớp mắt hỏi: “Con nghe tiên sinh nói, vào Học Viện Dị Nhân phải có người đề cử, đặc biệt là yêu tu từ dị giới, yêu cầu người bảo đảm phải có thân phận rất cao đúng không ạ?”
Khúc Tống biết nó đang cố tình lấy lòng mình, cũng hiểu dụng ý của nó muốn nhờ hắn viết thư đề cử cho nó vào Học Viện Dị Nhân sau này.
Con hạc nhỏ này rất có tâm cơ nhưng hắn không thấy chán ghét nó bởi vì Khúc Tống có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ tinh quái của Khúc Duyệt khi còn nhỏ từ nó.
— —
Khúc Duyệt quay lại phòng lấy ra tỳ bà đặt lên giường rồi đi vào Thiên La Tháp.
Vừa ra khỏi tháp đi vào tầng một của trụ sở liền nhìn thấy Tạ Vô Tình ăn mặc như cổ nhân.
Trường thân ngọc lập, khí chất ôn hòa, hồi còn ở học viện ai nhìn thấy đều phải tán thưởng: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Tựa như ai nhìn thấy Khúc Duyệt cũng sẽ khen nàng dung mạo tú mỹ, khí chất điềm đạm vậy.
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
Nhưng chỉ sau một chút tiếp xúc sẽ biết ngay, hai người này chính là hai đại ma quỷ trong học viện bao năm qua.
Tạ Vô Tình cười nói: “Ta nhớ muội đã từng tới đó, cục kỹ thuật hẳn là có sẵn trận pháp nhỉ?”
“Phải chúng ta lên lầu đi.” Khúc Duyệt cười chào hỏi.
Tạ Vô Tình vừa đi vừa hỏi: “Đi làm gì vậy? Vụ án năm đó lại xảy ra vấn đề gì à?”
Khúc Duyệt bất mãn: “Sao lại dùng từ “lại”, vụ án muội phụ trách có xảy ra vấn đề cũng chỉ có duy nhất vụ của Cửu Hoang thôi.”
Tạ Vô Tình mỉm cười: “Có cần mang theo vũ khí hạng nặng không?”
Khúc Duyệt lắc đầu ngay: “Không cần, trên đảo có người quen, đừng để bị nhận ra là được.”
“Đối tượng trong vụ án à?”
“Phải.”
— —
Ý thức của Cửu Hoàng rời khỏi người gỗ quay về, hắn đang ở Kiếm Phong sắp hoàn thành.
Diệp Thừa Tích đang bàn việc với phong chủ Khí Phong Cảnh Khải, không chú ý tới Cửu Hoàng ngồi gần đó.
“Chắc Điêu Hoàng không đến đại hội thưởng kiếm đâu.” Diệp Thừa Tích khoanh tay nói, “Nghe nói hắn sắp hợp đạo.”
“Sau khi phản tổ có thể hợp đạo ngay à?” Cảnh Khải hơi lo lắng cho tộc Vũ nhân.
“Cũng không rõ, ta đoán hắn gặp được cơ duyên hợp đạo gì đó giúp hắn ngộ đạo.” Diệp Thừa Tích nói.
“Ta nghĩ ta cũng nên mua một bộ sách của Điêu Hoàng.” Cảnh Khải chậc lưỡi đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, lão Diệp, sao Lam Quân còn chưa về?”
Diệp Lam Quân là con thứ hai của Diệp Thừa Tích, đệ đệ của Cửu Hoang.
Diệp Thừa Tích sửng sốt: “Ừ nhỉ, gần đây ta bận rộn đến quên mất.”
Cảnh Khải thật phục, bật ngón cái.
Diệp Thừa Tích xua xua tay: “A Quân quen rồi, không cần lo cho nó.”
Hiện giờ không gì quan trọng bằng con trai lớn vừa tìm lại được của ông. Lòng vừa nghĩ mắt liền tìm kiếm Cửu Hoang, thấy vẻ mặt hắn lo lắng, ông đi qua hỏi: “Con trai làm sao vậy?”
Cửu Hoàng đứng lên nói: “Cha, Quy Hải Tông các người có trận bàn đi đến Thiên Sát Tinh Đảo không?”
Xuyên không đi từ thế giới này qua thế giới khác, môn phái lớn như họ thông thường sẽ lưu giữ pháp trận để tiện lần sau đi lại.
Hắn ở đây rối rắm suy nghĩ, dựa vào tính cách sấm rền gió cuốn của Lục Nương hẳn nàng đã đi rồi.
“Hòn đảo nhỏ ở Túc Nguyệt Giới kia à?” Diệp Thừa Tích thoáng hình dung, “Có lẽ có.”
“Đưa ta qua đó đi. Lục Nương đến đó làm việc, ta sợ nàng gặp nguy hiểm.” Cửu Hoang thật sự không yên tâm.
Diệp Thừa Tích không đồng ý: “Tình trạng con bây giờ đi qua đó chỉ phiền thêm cho nó.”
Cửu Hoang đã nghĩ kỹ rồi: “Con có thể trốn ở xa nàng.”
Diệp Thừa Tích cau mày: “Ta không yên tâm.”
Ai biết được viên kim đan trong đan điền hắn sẽ tiếp tục phát triển thành trạng thái gì.
Cửu Hoang nói: “Vậy cha đi với ta, cha ở bên cạnh bảo vệ ta, ta âm thầm bảo vệ Lục Nương.”
Khóe miệng Diệp Thừa Tích hạ xuống: “Con nghĩ khéo thật nhỉ?”
Đi một chuyến cũng chẳng hề gì, dù sao hiện tại ông đang dành toàn bộ thời gian để bồi đắp tình cảm cha con. Nhưng ông càng ngày càng phản cảm cách yêu của con trai, theo ông là quá sức hèn mọn, khiến ông cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đều tại ông hại con trai lưu lạc bên ngoài, khiến nó mất tự tin như vậy. Diệp Thừa Tích cho rằng cần phải giúp nó thiết lập nhận thức đúng về thân phận.
Vì thế ông thẳng lưng, chỉ về phía Tử Tinh Thành ở xa, lại chỉ Kiếm Phong hùng vĩ dưới chân, ý bảo đây đều là giang sơn lão tử gầy dựng cho con.
“Con trai, vi phụ thân là gia chủ Diệp gia, phong chủ Kiếm Phong của Quy Hải Tông, toàn bộ Thập Cửu Châu như thiên lôi ta sai đâu đánh đó, không dám chạy loạn.”
Cửu Hoang gật gù, dặn dò: “Vậy đến đảo rồi cha đừng chạy loạn, đi theo con là được.”
Diệp Thừa Tích: …
Ông thật buồn bực, sao thằng con mình vĩnh viễn không bắt được trọng điểm, rốt cuộc nó giống ai vậy?
— —
Tác giả có lời muốn nói: mấy nay cách ngày mới có chương mới nhé. Ban ngày ở bệnh viện, buổi tới mới có thể về nhà.
Giờ này khắc này chỉ một câu có thể biểu đạt tâm tư tôi: Ăn uống rất vui, càng ăn càng vui, chỉ cầu đừng loét dạ dày.
Share truyện lên:
Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.
Có thể bạn sẽ thích:
Người bên lầu tựa ngọc (Bạch Lộ Vị Song) – Review & nghe audio
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…