CHƯƠNG 108- NGOẠI TRUYỆN 3 – CUỘC SỐNG CỦA THẨM THỜI HÀNH
Sáng sớm, Thẩm Thời Hành còn ngái ngủ đã bị Tùy Anh gọi ra khỏi Huyền Ảnh Ti.
Vừa ngáp ngắn ngáp dài bước tới, chưa kịp chào hỏi, liền thấy Tùy Anh nhảy xuống ngựa, tung cước quét ngang chân sau của hắn.
Tuy nàng không dùng nhiều sức, nhưng Thẩm Thời Hành chẳng có chút võ công nào, loạng choạng ngã chúi về trước mấy bước, suýt nữa thì đập mặt xuống đất.
Tùy Anh đang định mắng hắn, rốt cuộc quay qua mắng chính mình:
“Ta đúng là ngốc, sao lại tin lời ma quỷ của ngươi chứ!”
Thẩm Thời Hành ổn định lại, ngơ ngác hỏi:
“Tùy tiểu thư, cô đang nói gì vậy?”
Nói xong liền nhớ ra, cười cợt bảo:
“A, chắc là Lạc huynh đến tìm cô rồi chứ gì?”
Tùy Anh giận dữ:
“Ngươi còn dám nói mình hiểu rõ hoạn quan nhất! Tối qua Thanh Lưu suýt bị ngươi làm tức chết.”
Thẩm Thời Hành hỏi:
“Vậy sau đó thì sao? Hai người đã làm hòa chưa? Huynh ấy còn muốn tránh cô nữa không?”
“Chuyện này…” Tùy Anh ấp úng.
Thẩm Thời Hành thấy tai nàng ửng đỏ, liền chép miệng:
“Chậc, thấy chưa, thấy chưa!”
Tùy Anh lập tức nghiêm mặt:
“Chẳng liên quan gì đến ngươi hết! Là do ta tự mình giành được.”
“Được được, đều là do cô giỏi.”
Thẩm Thời Hành chẳng buồn tranh cãi với cô nàng nóng nảy này, mỉm cười chắp tay:
“Dù sao cũng chúc mừng cô đạt được ý nguyện.”
Thấy hắn trịnh trọng chúc mừng như vậy, Tùy Anh hơi ngượng ngùng. Nàng kéo dây cương, ra hiệu cho hắn lại gần:
“Nhưng ta thấy huynh ấy vẫn còn do dự, có khi nào vài hôm nữa lại đổi ý không?”
Thẩm Thời Hành xua tay:
“Yên tâm đi, giữa hai người, chỉ có Lạc huynh lo lắng cho cô mà thôi.”
Tùy Anh:
“Vậy thì tốt.”
Nói xong lại thấy không ổn, rõ ràng nàng đến đây để mắng hắn, sao lại thành hỏi ý kiến hắn rồi?
“Ta đi đây.” Tùy Anh nhảy lên ngựa.
“Khoan đã.” Thẩm Thời Hành ngăn cô lại, “Tùy tiểu thư, cô định làm gì tiếp theo? Chuẩn bị cả đời không lấy chồng thật hả?”
“Có vấn đề gì à?” Tùy Anh chưa bao giờ quan tâm đến lời đàm tiếu.
Nếu Lạc Thanh Lưu chỉ là một hoạn quan nhỏ bé, có lẽ nàng còn tự trách một chút. Vì nếu nàng không làm nữ tướng quân được, lại không chịu kết hôn, liệu có quá ích kỷ với gia tộc mình không.
“Ngươi thử nói xem, nếu ta kết hôn, liệu có tìm được ai quyền thế hơn Thanh Lưu không?”
Thẩm Thời Hành nhắc nhở:
“Nhưng cô định giải thích với ông nội mình thế nào? Ông ấy có thật sự yên tâm khi thấy cô cả đời không chồng, không con, chỉ sống với một quyền hoạn mà ngay cả gặp gỡ cũng phải lén lút không?”
Tùy Anh ngẩn ra.
Thẩm Thời Hành tiếp tục:
“Lạc huynh là hoạn quan, lại không phải loại hoạn quan tầm thường. Quan hệ của hai người mà lộ ra, danh vọng tổ tiên nhà họ Tùy tích lũy sẽ tan tành trong chốc lát. Chuyện cô cướp kép hát trước đây so ra chỉ là trò vui nhỏ nhặt. Ông cô liệu có tha thứ không?”
Tùy Anh thực sự chưa từng nghĩ đến điều này. Nếu gia gia biết chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý. Trước đây, ông từng nhắc nhở nàng phải giữ khoảng cách với Lạc Thanh Lưu rồi.
Nàng cúi đầu nhìn Thẩm Thời Hành:
“Vậy sao hồi trước ngươi không nhắc ta? Còn cổ vũ ta nữa?”
Thẩm Thời Hành hỏi:
“Ta nhắc, cô chịu có từ bỏ không?”
Tùy Anh lắc đầu:
“Đương nhiên là không.”
“Thì đó.” Thẩm Thời Hành mỉm cười thần bí, “Thực ra chuyện này rất dễ giải quyết.”
“Ồ?” Hai mắt Tùy Anh sáng lên, hồ hởi cúi xuống nghe.
Thẩm Thời Hành chỉ vào ngực mình:
“Cô lấy ta đi.”
Tùy Anh: “?”
“Cha ta lại bắt đầu lo cưới vợ cho ta, phiền chết đi được. Hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, đúng lúc cô đang cần một lá chắn, chi bằng chọn ta.”
Thẩm Thời Hành nhướn mày:
“Cha ta nhắm tới chức Đại đô đốc. Chẳng phải cô muốn làm nữ tướng quân sao? Làm con dâu Đại đô đốc thì việc này sẽ càng thuận lợi. Hơn nữa, lần trước ở Đô Ti Điền Nam, ông cô cũng khá hài lòng với ta đấy, biết chúng ta thân thiết, chắc sẽ không phản đối chuyện hôn nhân.”
Tùy Anh ngạc nhiên nhìn hắn:
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chúng ta là phu thê hữu danh vô thực, không ai can thiệp chuyện của ai.” Thẩm Thời Hành cam đoan, “Cô không cần lo ta nảy sinh ý đồ gì. Không phải ta tự khen mình, chớ với định lực của người đã vẽ mười mấy quyển xuân cung đồ, đến cả hoạn quan cũng phải quỳ gọi ta là đại ca.”
Tùy Anh: “……”
Thẩm Thời Hành tiếp tục liệt kê những lợi ích:
“Hơn nữa, có ta giúp, sau này cô muốn gặp Lạc huynh cũng chẳng phải chuyện khó. Sau khi chúng ta thành thân liền dọn ra ngoài ở riêng, ta còn có thể mời Lạc huynh đến nhà chơi, cô nói xem có tiện hay không?”
Hắn bổ sung:
“Ta có thể giúp hai người canh chừng, không muốn thấy ta thì ta sẽ biến thật xa.”
Khóe miệng Tùy Anh giật giật. Nàng uể oải cúi người xuống, chắp tay tỏ vẻ bội phục.
Thẩm Thời Hành nhìn nàng đầy hi vọng:
“Thế nào hả, Tùy tiểu thư?”
Tùy Anh tò mò hỏi lại:
“Vậy nếu sau này ngươi gặp được cô nương ngươi thật lòng thích thì sao? Lỡ chúng ta chưa kịp hoà ly, mà người ta vì thế không muốn lấy ngươi, ngươi định tính sao? Những điều này ngươi đã nghĩ tới chưa?”
Thẩm Thời Hành không hứng thú với chuyện tình yêu bên ngoài tiểu thuyết:
“Đối phó chuyện trước mắt đã, mấy chuyện cô nói đều chỉ là viển vông.”
Tùy Anh gật gù:
“Ừ, mấy tháng trước ta cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng nhân duyên đến lúc nào chẳng ai biết trước, hơn nữa còn đến từ lâu rồi, chỉ là ta không nhận ra thôi.”
Nếu không hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, e rằng nàng đã động lòng với đề nghị của Thẩm Thời Hành rồi.
Tùy Anh ngồi thẳng người dậy:
“Thay vì bày trò qua mặt, sao không thử nói chuyện thẳng thắn với cha ngươi? Còn chuyện của ta, đợi khi nào Thanh Lưu rảnh rỗi, ta sẽ cùng huynh ấy đi Điền Nam một chuyến.”
Có vấn đề thì cứ đối mặt giải quyết. Nếu gia gia không đồng ý, vậy thì thuyết phục ông. Nếu nàng không thuyết phục được thì để Lạc Thanh Lưu nghĩ cách, đó là việc hắn nên làm.
Nói xong, Tùy Anh vung roi quất ngựa, trở về phủ.
“Haiz.” Thẩm Thời Hành thở dài thất vọng, rồi quay lại Huyền Ảnh Ti.
—
Thẩm Khâu bận đến quay cuồng, mãi mới rảnh được một tối ngồi ăn cơm với con trai.
Chợt ông nhớ đến Bùi Nghiên Chiêu:
“Lần trước ăn cơm ở nhà, vẫn còn đủ cả ba cha con ta.”
“Dạ phải rồi.” Thẩm Thời Hành xoa tay, “Lúc đó, vừa ngồi xuống là cha bắt đầu nói đại ca không bằng Tạ Trấn phủ, rồi ép đại ca phải đi Đô Ty Liêu Đông rèn luyện. Cha vừa ăn vừa nói, từ đầu đến cuối đại ca còn chẳng động đũa lần nào.”
“Ta toàn nói sự thật.” Thẩm Khâu nghiêm nghị, “Vào quân doanh là lựa chọn đúng đắn. Tề Phong chết đột ngột, ta đến quân phủ, vừa hay đại ca con ở Liêu Đông tích lũy chút công trạng, sau này trở về kinh có thể trực tiếp vào Quân phủ hỗ trợ ta.”
Còn Huyền Ảnh Ti thì để hết cho Tạ Lãm quản lý.
Đây là thỏa thuận ngầm giữa ông và Phùng Hiếu An.
Mặc dù là bằng hữu, nhưng họ cũng đồng thời là mối quan hệ hợp tác, hơn nữa ngay cả anh em ruột còn phải rạch ròi chuyện tiền bạc cơ mà.
Thẩm Thời Hành cầm đũa lên:
“Ý con là, chuyện công việc không thể bàn hết ở Huyền Ảnh Ti sao? Hiếm khi cha về nhà, cả nhà ăn bữa cơm mà vẫn hệt như đang ngồi trong nha môn vậy.”
Thẩm Khâu hiểu con trai có điều bất mãn. Vợ ông mất sớm, gia đình cũng chẳng giàu có, không thể nuôi nổi người hầu, một mình ông vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con khôn lớn.
Trước năm mười tuổi, Thẩm Thời Hành đều ăn ngủ cùng cha, hai cha con vô cùng thân thiết.
Nhưng khi quan vị của Thẩm Khâu thăng tiến, công việc và tiệc tùng ngày càng nhiều, thời gian ông dành cho con trai ngày càng ít, phần lớn đều giao cho gia nhân chăm sóc.
Thẩm Khâu thấy áy náy, hạ giọng ôn hòa:
“Không nói chuyện công việc nữa. Chúng ta nói về chuyện hôn nhân của con đi. Cha chọn người nào con cũng không vừa ý, vậy gần đây có thích ai không?”
Thẩm Thời Hành đau đầu:
“Cha ơi, bây giờ con thực sự không muốn thành thân, việc đó làm chậm trễ sự nghiệp của con.”
Thẩm Khâu còn đau đầu hơn:
“Con gọi đó là sự nghiệp hả?”
Suốt ngày viết tiểu thuyết, vẽ xuân cung đồ. Lỡ ngày nào đó thân phận “Tiêu Dao Sinh” bị lộ ra chính là con trai ông, chắc chắn ông sẽ trở thành trò cười trong triều.
Họ Thẩm của ông mấy đời đều làm võ quan, vậy mà lại sinh ra một đứa từ nhỏ không thích võ nghệ, chỉ thích đọc sách. Ban đầu ông cứ tưởng được tổ tiên nhà mình phù hộ.
Hóa ra là tổ tiên tức đến mức bốc khói.
Biết rằng không thể trông chờ gì vào hắn, Thẩm Khâu mới vội vàng muốn hắn mau mau cưới vợ sinh con, xem thế hệ sau có thể khá hơn không.
Thế nên vào đầu năm, bất chấp sự phản đối của hắn, ông đã định ra hôn sự. Vậy mà tân nương lại bị tình nhân sát hại…
Thẩm Khâu không còn mặt mũi tự ý sắp đặt lần nữa, đành lảng sang chuyện khác mà cảm thán:
“Giờ đại ca của con cũng đã đi Liêu Đông, nhà mình ăn cơm thật quạnh quẽ. Nếu như có thêm…”
Thẩm Thời Hành lập tức tiếp lời:
“Đúng thế! Ngay cả cha cũng suốt ngày ở nha môn, con một mình ở nhà ăn cơm mà lúc nào cũng nghĩ, giá như có một đứa em trai hay em gái chơi cùng thì tốt biết bao. Cha, hay là cha tái giá đi, sinh thêm vài đứa em làm bạn với con?”
Thẩm Khâu bị nghẹn đến suýt sặc, lửa giận bốc lên, muốn lật bàn ngay lập tức.
Không được giận, không được giận. Ông là quan to nhất phẩm, không thể nổi giận bừa bãi.
Thẩm Khâu hít sâu một hơi, nghiêm giọng:
“Nói vậy mà không sợ mẹ con nửa đêm về mắng trong mơ hả?”
Thẩm Thời Hành tất nhiên không sợ, vì hắn biết chắc chắn cha mình sẽ không tái giá.
Không phải vì tình cảm cha mẹ hắn sâu đậm, mà bởi vì mẹ hắn từ khi theo cha chưa từng có ngày sung sướng. Khổ sở gả vào nhà, rồi lại khổ cực mà qua đời.
Cha hắn giờ đã là người đứng trên người khác, chuyện đó trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng ông, như một chiếc gai chạm vào là đau.
Thẩm Thời Hành thở dài:
“Thật ra cái sự quạnh quẽ này, gốc rễ không nằm ở việc nhà có bao nhiêu người.”
Thẩm Khâu vừa định nói, thì Thẩm Thời Hành đã búng tay một cái.
Người hầu bước tới:
“Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Thẩm Thời Hành đứng dậy:
“Cha, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Khâu nghi hoặc đứng lên, đi theo con trai qua hành lang quanh co, tới một gian phòng chứa đồ nhỏ.
Trong phòng bày một chiếc bàn nhỏ, trên đó có các món ăn giống hệt trong đại sảnh, chỉ là bàn nhỏ hơn nhiều, chén bát chồng chất chen chúc trên bàn.
Thẩm Thời Hành ngồi xuống, vẫy tay ra cho cha hắn cũng tới ngồi.
Phòng chứa đồ nhỏ hẹp đến mức ngoài hai cha con, người hầu không còn chỗ đặt chân, đành đứng ngoài cửa.
Thẩm Thời Hành lại cầm đũa lên:
“Cha à, sở dĩ cha cảm thấy quạnh quẽ là vì đại sảnh nhà mình quá rộng, bàn ăn cũng quá lớn. Giờ thì có phải tốt hơn nhiều không?”
Lâu lắm rồi Thẩm Khâu không phải chịu cảnh tù túng như thế này. Hai cha con ngồi sát nhau, đến chân cũng chẳng duỗi thẳng được. Nhưng đúng là hình như không còn quạnh quẽ nữa, lòng chợt cảm thấy ấm áp tràn đầy.
Hơn nữa, khung cảnh tồi tàn này lại khiến ông nhớ về những tháng ngày cơ cực khi xưa, càng nghĩ càng thấy có lỗi với người vợ quá cố.
Quan nhất phẩm thì có gì đáng tự hào, những gì đã mất mãi mãi không thể lấy lại được.
Suy nghĩ trôi xa rồi quay trở lại, ánh mắt Thẩm Khâu nhìn con trai tràn đầy yêu thương.
Thôi vậy, cưới hay không cưới, sự nghiệp hay không sự nghiệp, cứ để nó tự quyết định. Chỉ cần khỏe mạnh và bình an là được.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vì nối liền dòng thời gian trước đó, nên tôi viết một chút sinh hoạt thường ngày này trước.
Mọi người nói rằng câu chuyện này không có bậc cha mẹ nào đáng tin, nhưng cha Thẩm vẫn luôn là một người cha tốt, phải không?
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: