CHƯƠNG 109 – NGOẠI TRUYỆN 4 – TÙY ANH X LẠC THANH LƯU (bổ sung thêm)
Từ khi được Thẩm Thời Hành nhắc nhở, mấy ngày nay Tuỳ Anh vẫn luôn trăn trở chuyện phải thuyết phục ông nội thế nào cho ổn thỏa.
Nàng nghĩ, trước khi trực tiếp gặp mặt, chi bằng viết một phong thư, nói đôi câu ẩn ý bóng gió giúp ông chuẩn bị tâm lý trước.
Thế nhưng khi trải giấy ra, Tuỳ Anh lại nhức đầu, chẳng biết nên viết gì cho phải.
Đôi khi nàng cũng nghĩ, nếu Lạc Thanh Lưu chỉ là một nam tử bình thường, chẳng phải hoạn quan, thì tốt biết bao. Hoặc giả nàng không phải là đích nữ phủ Trấn Quốc Công, chỉ là một cô gái bình thường nơi phố chợ, như vậy cũng không tệ.
Nhưng sự đời vốn chẳng chiều lòng người, những điều chẳng thể đổi thay thì nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tất nhiên, câu “ta không để tâm” nàng nói với Lạc Thanh Lưu trước kia không phải lời nói suông. Dù sao, xưa nay nàng vẫn luôn cảm thấy mình có khi sẽ không gả được cho ai.
Phủ Trấn Quốc Công vì cớ gì lại ít con cháu? Cũng bởi mấy đời đều sinh ra những kẻ si tình.
Đặc biệt là cha nàng, mẹ nàng vừa mất chưa được bao lâu, ông cũng lâm bệnh mà đi theo. Có người cha như vậy, Tuỳ Anh thật chẳng thể giống biểu tỷ, vui vẻ chấp nhận chuyện phu quân có thêm vài vị thiếp thất.
Mà trong đám công tử con nhà quyền quý môn đăng hộ đối với nhà nàng, quả thực chưa thấy ai ra hồn. Đến cả Tề Chiêm Văn, người được coi là “đỡ tệ”, cũng chỉ ở mức đó thôi.
Còn chuyện sinh con đẻ cái, lại càng không muốn nghĩ đến. Mẹ nàng mất vì khó sinh, từ đó để lại trong lòng nàng nỗi sợ hãi sâu sắc.
Huống chi, nàng đâu phải chưa từng nuôi dạy trẻ con — Tuỳ Tư Nguyên chính là do nàng, một tay tỷ tỷ này nuôi lớn.
Từ lúc Tư Nguyên bập bẹ biết nói, tiếng gọi nhiều nhất chính là “A tỷ”.
Nàng nghe nhiều nhất, cũng là “A tỷ, A tỷ, A tỷ”…
Từ nhỏ đến lớn, chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Tư Nguyên là do nàng lo liệu, khi bệnh tật là nàng canh bên, việc học hành là nàng quản thúc…
Nghĩ tới đây, thật lòng nàng chẳng muốn nuôi thêm đứa thứ hai.
Nếu đem hết những điều này nói cho gia gia nghe, chẳng biết ông có hiểu hay không? Có thể yên lòng mà chấp nhận được không?
Tuỳ Anh đang ngẩn người cắn đầu bút lông, bỗng tiếng chuông leng keng vang lên khe khẽ, kéo nàng trở về thực tại.
Nàng vội đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Dạo này, cứ đến đúng giờ Tuất, nàng sẽ đuổi hết nha hoàn và thị vệ ra ngoài.
Nhưng kể từ lúc được điều sang Ti Lễ Giám, công việc của Lạc Thanh Lưu chất chồng như núi. Từ sau lần nàng giữ chân được hắn, suốt mười mấy ngày qua, nàng chỉ gặp được hắn vỏn vẹn hai lần.
Cửa sổ mở ra, vừa khéo bóng dáng hắn xuất hiện nơi khung cửa.
Mấy lần gặp nhau, lần nào cũng vậy, ánh mắt đầu tiên khi trông thấy nàng, hắn cứ như tên trộm bị bắt quả tang, theo bản năng muốn lảng tránh đi. Cần cố gắng một hồi, hắn mới dám đối diện ánh mắt nàng, từ từ tiến đến gần.
Không chờ nàng lên tiếng, Lạc Thanh Lưu đặt một chiếc bình sứ nhỏ trên bệ cửa sổ, ngay giữa hai người.
Tùy Anh lập tức bị thu hút, cúi đầu cầm lên: “Cái gì đây?”
“Kim sang dược.” Lạc Thanh Lưu chống tay lên bệ cửa, thừa lúc nàng đang chăm chú nhìn chiếc bình, lẳng lặng ngắm nàng không chớp mắt, “Ta nhờ người tìm mua loại tốt nhất, hôm nay vừa được chuyển về kinh nên mang đến cho nàng.”
Tính nàng bồng bột, tuy không đến mức trọng thương, nhưng va vấp trầy xước thì chẳng thiếu.
Tùy Anh liền nhớ ra:
“Là mấy lọ thuốc trị thương huynh hứa bồi thường cho Tạ Trấn phủ?”
“Ừ.”
“Kinh thành không mua được sao? Còn phải ra ngoài tìm?”
Hắn cười khẽ:
“Loại thuốc Tạ Trấn phủ dùng quý giá lắm, các tiệm thuốc không dễ gì có được. Thái y viện thì có, nhưng thuộc hàng trân phẩm, cần Thái y lệnh cho phép mới được lấy dùng.”
Từ sau khi rời khỏi Điền Nam, hắn đã sai người trong giang hồ thu mua khắp nơi, phải ba tháng mới gom được mười mấy lọ.
Tùy Anh tung tung chiếc lọ nhỏ trong tay:
“Chắc đắt lắm?”
Lạc Thanh Lưu nhẩm tính:
“Tính trung bình, cỡ hai ngàn lượng.”
Tùy Anh nghĩ bụng: đã là thượng phẩm, mười mấy lọ hết hai ngàn lượng, tức là mỗi lọ khoảng hai trăm lượng, cũng không quá đắt.
Nhưng đến khi ngẫm ra ba chữ “tính trung bình”, nàng trợn tròn mắt:
“Một lọ hai ngàn lượng?”
Thấy hắn gật đầu, Tùy Anh xuýt xoa, mười mấy bình là hơn hai vạn lượng. Dù nàng xưa nay tiêu tiền như nước nhưng nghe con số ấy cũng không khỏi giật mình.
Nàng cảm thán:
“Xem ra bổng lộc của Thập Nhị Giám không tầm thường.”
“Tiền ta dùng là tiền nhà.” Lạc Thanh Lưu đáp.
Hắn đúng là nhận được không ít thưởng từ Từ Đốc công, nhưng chưa từng động vào, vì cũng chẳng cần dùng đến.
“Tiền nhà huynh?” Tùy Anh ngó hắn, quen biết đã lâu mà chưa từng nghe hắn nhắc đến gia đình.
Chỉ biết loáng thoáng rằng nhà hắn đã không còn thân nhân, nên không dám hỏi nhiều.
Lạc Thanh Lưu nhất thời không biết nói chuyện gì với nàng, thuận miệng kể:
“Tổ tiên nhà ta theo nghề chế tạo cơ quan, ngày xưa chuyên xây dựng lăng mộ cho các vương hầu quý tộc.”
Chẳng biết bắt đầu từ đời nào, tổ tiên sinh lòng căm phẫn đám quyền quý, quay sang làm đạo mộ, chuyên trộm mộ của những kẻ họ từng phục vụ.
“Sau này cũng chuyển sang làm một số nghề khác… Nhưng tổ tiên có quy tắc: của cải trộm được, một nửa đem cúng thiện đường, một nửa để lại dùng. Làm đạo tặc phải kín đáo, của cải nhiều đến mấy cũng chẳng tiêu hết, đều chôn dưới tổ trạch.”
Mà nghề tổ truyền thì chẳng thể bỏ, đời này nối tiếp đời kia, tích lũy dần dần càng lúc càng nhiều.
Hắn vừa kể đến đây, Tùy Anh tò mò hỏi:
“Thanh Lưu, gia tộc huynh giàu có như vậy, tại sao lại đưa huynh vào cung?”
Lạc Thanh Lưu lập tức đờ người, sắc mặt trong thoáng chốc đổi qua đổi lại.
Tùy Anh nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Khi ta chín tuổi bị ngã xuống nước, huynh đã ở trong cung rồi. Huynh nhập cung từ bao giờ?”
Trừ con cái nhà quan bị tội liên luỵ mà bị đưa vào cung, thông thường chỉ có trẻ mồ côi hoặc con nhà nghèo khó mới bị bán vào đấy.
Nàng biết hắn từng là trộm nên nghĩ hẳn gia cảnh phải nghèo túng. Nhưng nghe hắn kể chuyện gia tộc, gọi hắn là công tử thế gia cũng chẳng quá lời.
“Võ công của huynh của là gia truyền sao? Ta cứ tưởng huynh học trong Thập Nhị Giám.”
Ánh mắt nàng chuyển từ khuôn mặt căng thẳng của hắn xuống đôi tay đặt trên bệ cửa.
Hắn có đôi bàn tay tuyệt đẹp, ngón tay thon dài, cực kỳ linh hoạt. Những ngón tay ấy từng kẹp lưỡi dao mỏng, giết người nhanh gọn trong chớp mắt.
Nhưng lúc này, ngón tay ấy lại hơi run, rồi nhanh chóng giấu tay ra sau lưng.
Tùy Anh nhận ra mình hỏi quá đường đột, vội nói:
“Huynh không muốn nói cũng không sao, ta chỉ tò mò thôi mà.”
Chủ yếu là thấy lạ nên buột miệng, quên mất chuyện ấy có thể khiến hắn khó xử.
“Ta…” Lạc Thanh Lưu thầm than, đúng là lắm lời thì dễ lộ sơ hở. Muốn giấu nhẹm đi, lại sợ nàng suy diễn lung tung.
Đành bịa bừa:
“Là năm ta mười hai tuổi, đại bá của ta lẻn vào hoàng cung trộm bảo vật, nhất định kéo ta theo xem cho biết. Ai ngờ bị Thập Nhị Giám phát hiện, ông ấy chạy thoát, còn ta thì bị bỏ lại…”
Xin lỗi đại bá.
“Ta bị Tào Tung nhốt vào tử lao của Thập Nhị Giám, hai năm sau mới được thả. Trùng hợp sao, vừa ra không bao lâu liền gặp nàng rơi xuống nước…”
“Thì ra là vậy.” Tùy Anh nghe xong, trong lòng ngổn ngang.
So với cảnh ngộ nghèo đói bị đưa vào cung, câu chuyện hắn kể không mấy khác biệt, nên nàng chẳng quá xúc động.
Gió xuân lùa qua hành lang, theo cửa sổ mở rộng mà ùa vào, khiến nàng bất giác rùng mình.
Tuy đã vào đầu xuân, cũng không còn lạnh mấy, nhưng nàng không hiểu vì sao hắn cứ phải đứng bên ngoài cửa sổ mà nói chuyện, chẳng có lấy chút ý định vào phòng.
Nếu nàng chủ động mời hắn vào, hắn sẽ giục nàng đi nghỉ, rồi lại bảo còn bận việc mà vội vã quay về cung.
Nhưng nếu như cứ đứng ngoài cửa sổ thế này, hắn lại có thể ở lại trò chuyện với nàng suốt đêm.
Tựa như giữa hai người phải có một rào cản nào đó, hắn mới có thể ở bên nàng, bằng không, hắn sẽ trở nên lúng túng, mất tự nhiên.
Nếu là vì ngượng ngùng, Tùy Anh chắc đã trèo luôn ra ngoài, lôi hắn vào phòng cho rồi. Nhưng nàng biết không phải vậy. Ánh mắt né tránh của hắn khi đối diện nàng, nàng từng bắt gặp ở những người khác.
Trong những kép hát, thanh quan từng được nàng cứu, có người vì tự thấy thân phận thấp kém, khi đối diện với đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công cũng thường lộ ra biểu cảm tương tự.
Chỉ là, nàng không hiểu vì sao Lạc Thanh Lưu lại như thế.
Hắn từng làm Thiếu giám suốt tám năm, giờ đây bước ra ánh sáng. Tuy chưa có chức quan tại Ti Lễ Giám, nhưng đi đâu Từ Tông Hiến cũng đưa hắn theo, tấu chương dâng lên đều qua tay hắn duyệt trước. Triều thần tinh ý đã bắt đầu dò xét và muốn lôi kéo hắn.
Tại sao lại thiếu tự tin đến vậy?
Tùy Anh thật sự không tài nào hiểu nổi, cũng không dám hành động tùy tiện, còn nghĩ phải tìm thời gian hỏi ý kiến của Thẩm Thời Hành.
Nàng thở dài.
Tùy Anh bắt đầu tin rằng trên đời này thật sự có chuyện “vật này khắc vật kia”.
Nàng làm gì cũng thích đơn giản, thẳng thắn, thế mà lại phải lòng một người rối ren lắt léo đến vậy.
Đến nỗi lòng dạ nàng cũng theo đó mà rối rắm hơn trước…
…
Sau khi Lạc Thanh Lưu rời đi, thấy trời đã gần sáng, Tùy Anh không đi ngủ mà tiếp tục viết thư.
Nàng nhất định phải viết bức thư này, bởi nếu không thuyết phục gia gia trước, với tình trạng do dự hiện tại của Lạc Thanh Lưu, chỉ cần gia gia mắng vài câu hắn chắc chắn sẽ bỏ cuộc ngay.
Lo sợ thư rơi vào tay người khác, nàng không viết tên Lạc Thanh Lưu trong thư, dù sao gia gia cũng biết rõ người đó là ai.
Viết xong, trời đã sáng rõ. Tùy Anh lập tức thả chim bồ câu mang thư đi, sau đó mới về phòng ngủ bù.
Vài ngày sau, nàng nhận được hồi âm từ Đô Ti Điền Nam.
Khi xé thư, lòng Tùy Anh thấp thỏm không yên, hai tay giữ thư cách xa người, chỉ dám hé một mắt nhìn vào.
Không ngờ gia gia chẳng hề nổi giận như nàng tưởng, trên tờ giấy chỉ viết vỏn vẹn hai câu:
“A Anh, đây không phải việc nhỏ. Có nhiều cách để báo đáp ân tình, đã nhiều năm cậu ấy không nhắc tới cũng là vì không muốn ép buộc con, hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Tùy Anh đọc đi đọc lại nhiều lần, xác nhận đúng là nét chữ và giọng điệu của gia gia, lòng không khỏi kinh ngạc.
Theo cách nói của gia gia trong thư, ông không hề bất ngờ khi biết nàng lựa chọn Lạc Thanh Lưu, cũng không phản đối gay gắt mà chỉ hơi bất đắc dĩ?
Lạc Thanh Lưu từng cứu mạng nàng, ân tình này có lẽ khiến gia gia nghĩ rằng nàng muốn lấy thân báo đáp.
Nhưng trở thành tình nhân lén lút với một quyền hoạn, lại còn đánh cược danh dự của cả phủ Trấn Quốc Công, gia gia không cảm thấy cách báo ân như vậy là đi quá xa sao?
Dù nghĩ thế nào, thái độ của gia gia vẫn không hợp lý.
Tùy Anh ép bản thân phải bình tĩnh, thử sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu.
Từ lần đầu tiên nàng gặp Lạc Thanh Lưu ở trước phủ Hành Vương, cho đến mấy hôm trước hắn kể chuyện cũ cho nàng nghe…
Bất chợt, tay nàng siết chặt, lá thư trong tay bị vò thành một nắm.
Có khi nào… Lạc Thanh Lưu đang lừa nàng không?
Chẳng có đại bá nào bỏ rơi hắn hết?
Mười năm trước, hắn vốn dĩ vào cung trộm báu vật, vì cứu nàng mà bị Tào Tung bắt giữ, chịu tra tấn suốt hai năm?
Tùy Anh không dám tin.
Nàng lập tức rút ra một tờ giấy trắng, viết hồi âm cho gia gia. Bàn tay phải cầm bút run rẩy, nàng phải dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải để giữ ổn định.
Khác với lá thư dài dòng trước đó, lần này nàng viết ngắn gọn, chỉ để xác nhận suy đoán của mình. Thư nói rằng, dù Lạc Thanh Lưu trở thành hoạn quan vì cứu nàng, nhưng nàng chọn hắn không phải để báo ân, mà vì thật lòng yêu hắn.
Viết xong, nàng lập tức thả chim bồ câu.
Những ngày chờ hồi âm, Tùy Anh không biết bản thân đã vượt qua như thế nào.
Vài ngày sau, nàng nhận được thư đáp.
Dù lòng có muôn lời muốn khuyên răn, Tùy Kính Đường thực sự không biết mở lời thế nào. Trong thư ông chỉ miễn cưỡng viết vài chữ:
“Nếu có thể an lòng, thì tùy con.”
Lời này như đóng đinh vào lòng nàng, mọi hy vọng mong manh trong mấy ngày qua đều tan biến.
Nàng ngồi phịch xuống ghế, ban đầu là ngơ ngẩn, sau đó nghĩ đến ánh mắt né tránh của hắn trước đó, nàng cảm giác như có từng lưỡi dao nhọn đâm vào tim mình.
—
Lạc Thanh Lưu đang ngồi trong Ti Lễ Giám duyệt tấu chương. Hiện tại, mọi bản tấu dâng lên đều phải qua tay hắn trước, sau đó mới chọn lọc những việc quan trọng để trình lên Đốc công.
Hắn không cảm thấy công việc này nhàm chán, bởi trước đây hắn cũng từng xem qua không ít tình báo từ các nơi gửi về, chất chồng nhiều gấp bội so với số tấu chương này.
Chỉ khác là, tình báo thường được viết ngắn gọn, dễ hiểu. Còn tấu chương thì trông có vẻ ngay ngắn, nhưng thực chất lại ẩn chứa đầy mưu mô đấu đá.
Lạc Thanh Lưu đã ngồi xem liên tục hai canh giờ, cảm thấy hơi mệt, liền vươn vai một chút.
Tấm áo choàng trên người trượt xuống, hoạn quan hầu cạnh lập tức khom người bước tới, chỉnh lại áo cho hắn.
“Thiếu giám.”
Vừa nhận chén trà tỉnh thần từ tay người hầu, bên ngoài điện có người vào bẩm báo, đưa lên một mẩu giấy nhỏ.
Lạc Thanh Lưu mở ra xem, là Tùy Anh hẹn gặp hắn tối nay.
Kể từ đêm bị nàng kéo tay giữ lại, nàng chưa từng gửi giấy nhắn nữa.
Lạc Thanh Lưu cất giấy đi, đoán rằng nàng có chuyện muốn nói.
Nhưng khi tiếp tục xem tấu chương, tâm trí hắn bắt đầu xao nhãng. Chợt nhận thấy điều bất thường, vội rút tờ giấy đã cất trong tay áo ra xem lại.
Phát hiện trên giấy có dấu vết từng bị nước làm ướt, rồi khô lại nhăn nheo.
Lạc Thanh Lưu đứng ngay dậy:
“Nếu Đốc công tìm, cứ nói ta có việc gấp ra ngoài cung.”
“Dạ.”
…
Lúc này trời mới chập tối, chưa phải thời điểm thuận tiện để ra ngoài, nhưng Lạc Thanh Lưu chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện cải trang. Hắn chỉ quấn chặt áo choàng che bộ quan phục nổi bật của Ti Lễ Giám rồi nhanh chóng rời cung.
Tùy Anh ở trong phòng, nhưng trong sân không có ai. Hắn nhảy khỏi mái nhà, đáp xuống ngay bên ngoài cửa sổ.
Hắn luôn mang theo người chuỗi chuông nhỏ nàng tặng, lần nào nàng cũng nghe thấy và ra mở cửa sổ trước.
Nhưng lần này không.
Hắn tự tay mở cửa sổ, nhìn thấy nàng nằm úp mặt trên bàn, gối đầu lên tay.
“Tùy… A Anh?” Lạc Thanh Lưu gọi nhỏ.
Tùy Anh không có phản ứng.
Nếu không phải có mẩu giấy hẹn kia, Lạc Thanh Lưu chắc sẽ nghĩ nàng đang ngủ.
Hắn nhảy qua bậu cửa sổ vào phòng.
Nhưng ngay khoảnh khắc vượt qua khung cửa, trong đầu lóe lên một sự giằng xé, như thể mình vừa vượt qua một ranh giới không nên vượt, tiến gần thêm một bước tới vực sâu.
“A Anh?” Hắn bước đến bên nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai, lay khẽ.
Một lúc lâu sau, Tùy Anh mới từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn hắn.
Hai mắt nàng sưng húp vì khóc. Trái tim Lạc Thanh Lưu thắt lại, còn chưa kịp đọc hiểu ánh mắt nàng, đã bị nàng nhào đến ôm chầm lấy.
Lạc Thanh Lưu không kịp đề phòng, suýt nữa bị nàng làm ngã, vội giữ thăng bằng, đồng thời theo phản xạ giơ hai tay lên cao, không dám chạm vào nàng.
Tùy Anh ôm hắn thật chặt, mặt vùi vào ngực hắn, khe khẽ thút thít vài tiếng.
Cảm giác bất an trong lòng Lạc Thanh Lưu bị tiếng nghẹn ngào của nàng xua tan. Bàn tay hắn ngập ngừng chốc lát rồi đặt lên lưng nàng, sau đó không kìm được mà ôm nàng chặt hơn.
“Sao vậy? Có ai bắt nạt nàng ư?”
Tùy Anh lắc đầu, giọng khàn đi:
“Vài ngày trước ta viết thư hỏi gia gia về binh thư. Hôm nay nhận được hồi âm, nghĩ đến sức khỏe của ông nên lòng bỗng thấy khó chịu…”
Tùy Anh không nói thật, cũng không định nói thật.
Vừa rồi nàng đã suy nghĩ rất lâu và quyết định tạm thời giả vờ như không biết gì.
Trước đây, nàng luôn khẳng định rằng mình hoàn toàn không để tâm đến việc hắn là hoạn quan. Nếu giờ lại tỏ ra quá đau buồn trước mặt hắn, chẳng phải sẽ giống như thực ra nàng vẫn rất để tâm hay sao?
Vốn dĩ nàng không hề quan tâm, và nỗi buồn này cũng chẳng liên quan gì đến chuyện đó.
Nhưng hắn quá nhạy cảm, nàng sợ sẽ không giải thích được rõ ràng. Vẫn nên chờ đến khi giữ được hắn thật chắc trong lòng bàn tay rồi hãy nói.
Nghĩ đến đây, nàng vùi mặt vào ngực hắn, lại bật cười ngốc nghếch.
Tùy tiểu thư gần đây thỉnh thoảng cũng thấy khó hiểu về chính mình. Nàng vốn chẳng phải khuê nữ sống nơi khuê phòng, còn từng tiếp xúc với không ít nam tử xuất sắc, tại sao cuối cùng lại “ngã” vào tay một hoạn quan – đối tượng mà trước đây nàng ghét nhất?
Song nàng lại vô cùng tự hào về con mắt chọn người của mình. Nhìn xem, nàng đã yêu một người đàn ông tuyệt vời biết bao nhiêu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đắn đo mấy ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định bổ sung chương này.
Tiếp theo sẽ viết về những chuyện cũ xoay quanh cha mẹ của Lý Tự Tu, quá khứ ở thư viện (phần này liên quan đến bối cảnh cốt truyện, cần phải viết).
Sau đó, sẽ tăng tốc hoàn chỉnh nốt cho Gia Dầu và A Lười.
Vậy là xong rồi nhỉ?
Lời editor:
Trong tiếng Trung, “Gia Ấu” phát âm gần giống với “加油” (jiā yóu) – nghĩa là “cố lên” hoặc “thêm dầu/đổ xăng”, còn “Lãm” phát âm gần giống “懒” (lǎn) – nghĩa là “lười”. Vì vậy tác giả đặt biệt danh thân mật cho hai bé nhà mình là “Gia Dầu” và “A Lười”, thể hiện sự hài hước và cưng nựng của “phụ huynh”.
À, tác giả vẫn ưu ái Lạc Thanh Lưu và Tùy Anh lắm nhe. Họ sẽ vẫn tiếp tục phát đường cho chúng ta trong phần ngoại truyện của Gia Dầu và A Lười nữa đó.
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…