Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 110

  • by
Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79Lãm Phương Hoa – Chương 80Lãm Phương Hoa – Chương 81Lãm Phương Hoa – Chương 82Lãm Phương Hoa – Chương 83Lãm Phương Hoa – Chương 84Lãm Phương Hoa – Chương 85Lãm Phương Hoa – Chương 86Lãm Phương Hoa – Chương 87Lãm Phương Hoa – Chương 88Lãm Phương Hoa – Chương 89Lãm Phương Hoa – Chương 90Lãm Phương Hoa – Chương 91Lãm Phương Hoa – Chương 92Lãm Phương Hoa – Chương 93Lãm Phương Hoa – Chương 94Lãm Phương Hoa – Chương 95Lãm Phương Hoa – Chương 96Lãm Phương Hoa – Chương 97Lãm Phương Hoa – Chương 98Lãm Phương Hoa – Chương 99Lãm Phương Hoa – Chương 100Lãm Phương Hoa – Chương 101Lãm Phương Hoa – Chương 102Lãm Phương Hoa – Chương 103Lãm Phương Hoa – Chương 104Lãm Phương Hoa – Chương 105Lãm Phương Hoa – Chương 106Lãm Phương Hoa – Chương 107Lãm Phương Hoa – Chương 108Lãm Phương Hoa – Chương 109Lãm Phương Hoa – Chương 110Lãm Phương Hoa – Chương 111Lãm Phương Hoa – Chương 112Lãm Phương Hoa – Chương 113Lãm Phương Hoa – Chương 114 – Hoàn

CHƯƠNG 110 – NGOẠI TRUYỆN 5 – BÙI NGHIÊN CHIÊU

(Sáu năm trước.)

Kỳ khảo hạch và chiêu mộ ba năm một lần của Huyền Ảnh Ti luôn là sự kiện lớn trong kinh thành.

Khác với các kỳ thi võ cử khép kín, khảo võ của Huyền Ảnh Ti được tổ chức tại lòng chảo giữa Tiểu Hoàn Sơn, không hạn chế thân phận người đến xem. Vì vậy, từ sáng sớm, Tiểu Hoàn Sơn đã có không ít người tụ tập, bàn luận sôi nổi về những thí sinh trong võ trường.

Bùi Nghiên Chiêu lúc này đang thu mình ở góc võ trường. Thỉnh thoảng vài ánh mắt tò mò liếc nhìn về phía y, phần lớn đều vì ngoại hình nổi bật.

Bởi trong số các thí sinh, chỉ mình y là vô danh tiểu tốt.

Từ khi rời khỏi Phùng phủ, tuy đã làm việc cho Huyền Ảnh Ti, nhưng vì tuổi còn nhỏ, chức quan thấp, lại cố tình che giấu thực lực, nên trong kinh thành chẳng mấy ai biết đến y.

Ngoại trừ một người đứng trong đám đông – Phùng Gia Ấu.

Bùi Nghiên Chiêu luôn ép bản thân không nhìn lên núi, nhưng y biết Phùng Gia Ấu chắc chắn có mặt.

Trong tâm trí, y có thể mường tượng rõ ánh mắt nàng nhìn mình, đầy chất vấn, kỳ vọng, xen lẫn sự tủi thân và oán trách.

Y không muốn nhìn, cũng không dám nhìn, sợ rằng lý trí của mình sẽ sụp đổ dưới ánh mắt đó. Y chỉ có thể cúi đầu một chút, ép mình bình tĩnh, tập trung vào khảo hạch sắp tới, nhất định không được làm mất mặt nghĩa phụ.

Hôm nay, y phải làm nên tên tuổi, phải lấy thân phận một thiếu niên mười sáu tuổi mà đoạt lấy chức Thiên hộ của Huyền Ảnh Ti. Chính thức bước vào chốn quan trường, mở ra một cuộc đời mới.

Cũng là để chuộc tội cho cha mình.

Thực ra, hộ tịch của y là giả. Sau khi được Thẩm Khâu cứu về, y đã được sửa tuổi nhỏ đi.

Tuy nhiên trên thực tế, y cũng chỉ mới mười bảy. Tuổi còn nhỏ, nhưng đã trải qua nhiều bước ngoặt sinh tử.

Lần đầu tiên là năm bốn tuổi, cha y bị kết tội trong vụ án kho lương Điền Trung. 

Từ một công tử quyền quý sinh ra trong nhung lụa, chỉ trong một đêm y trở thành tội đồ bị giam cầm. Chính Thẩm Khâu bất chấp khói lửa chiến loạn, vượt đường xa đưa y về kinh thành.

Lần thứ hai là khi y bảy tuổi, đang đi học thì nhận được một lá thư nặc danh.

Trong thư nói rằng, nhà họ Bùi vốn dĩ có thể tránh được kiếp nạn, tất cả đều do Phùng Hiếu An mật báo với Ngự Sử Đài chuyện cha y từng làm mất lệnh bài, nên Lục Ngự sử mới đứng ra buộc tội.

Bùi Nghiên Chiêu chưa kịp oán hận, thì thư lại kể thêm: cha y – Bùi Trác Chính – không hoàn toàn bị oan.

Ban đầu, Bùi Trác Chính, với tư cách là thủ lĩnh của Hội Đồng Minh, chỉ muốn gây quỹ để hỗ trợ tổ chức.

Dưới sự dẫn dắt của “người viết thư”, ông cấu kết với các thương nhân buôn muối lớn cùng quan viên Hộ Bộ, lợi dụng kẽ hở trong chính sách muối. Kết quả dẫn đến lượng lương thực nhập vào kho Điền Trung ít hơn con số báo cáo thực tế.

Trong suy nghĩ của Bùi Trác Chính, Nam Cương đã an phận gần trăm năm, xác suất xảy ra chiến tranh quy mô lớn là rất thấp.

Thiếu hụt một ít lương thực không đáng kể, nhưng lại có thể thu được lợi nhuận lớn từ thương nhân buôn muối, từ đó giúp Hội Đồng Minh làm nhiều việc tốt cho bá tánh.

Nhưng đã có lần đầu, thì sẽ có lần hai, lần ba…

Khối tài sản trong tay Bùi Trác Chính nhanh chóng phình to, khiến ông dần lạc lối. E sợ Phùng Hiếu An và những người khác phát hiện ra manh mối rồi khó bề giải thích, ông bắt đầu xa cách họ.

Đến khi Bùi Trác Chính nhận ra mình đã đi sai từ đầu, muốn hối cải và bù đắp thì đã quá muộn.

Nam Cương Vương bất ngờ dấy binh tiến về phía Bắc, quân Đại Ngụy nhanh chóng bại trận, kho lương Điền Trung bị phơi bày trước thiên hạ.

Bùi Trác Chính biết mình có tội, cũng sẵn sàng lấy cái chết để chuộc tội.

Nhưng đây là tội danh tru di cửu tộc, để bảo toàn cha mẹ, vợ con, ông buộc phải chấp nhận đề nghị của ‘người viết thư’, giao nộp Hội Đồng Minh để đổi lấy cơ hội thoát thân.

Bùi Nghiên Chiêu biết rõ, ‘người viết thư’ chính là ‘kẻ phản bội’ mà Thẩm Khâu luôn tìm kiếm. Nhưng y chỉ dám hỏi Thẩm Khâu xem kẻ mật báo có phải là Phùng Hiếu An không. Không dám đưa lá thư đó cho Thẩm Khâu xem. 

Bởi trong suy nghĩ của Thẩm Khâu, cha y luôn là ‘nạn nhân’ bị kẻ hèn hạ nham hiểm lừa gạt mà nhất thời hồ đồ.

Song Bùi Nghiên Chiêu hiểu, những gì viết trong thư mới là sự thật. Cha y hoàn toàn tỉnh táo, nhận thức được bản thân từng bước sa vào bùn lầy.

Hiện giờ, Bùi Nghiên Chiêu đã mất đi tất cả, chỉ còn điểm tựa duy nhất là Thẩm Khâu. Y không dám tưởng tượng nếu Thẩm Khâu biết được sự thật, rồi thất vọng hoàn toàn với cha mình, thì sẽ đối xử với mình ra sao.

Y đoán, ‘kẻ phản bội’ gửi lá thư này với ý đồ giáng cho y một đòn chí mạng nhân lúc y vừa đến tuổi biết nghĩ. Muốn xem phản ứng của y, muốn nhìn thấu tính cách y, rồi cân nhắc xem y có đáng để lôi kéo hay không…

Y trở thành quân cờ đặt bên cạnh Thẩm Khâu.

Có lẽ vì y không vượt qua được ‘bài kiểm tra’, từ đó đến nay kẻ phản bội vẫn không liên lạc lại.

Lần ngoặt thứ ba trong đời Bùi Nghiên Chiêu xảy ra vào năm thứ hai sau khi biết rõ chân tướng.

Thẩm Khâu về nhà cho y biết rằng Phùng Các lão đang âm thầm chọn chồng cho cháu gái nhỏ nhà mình.

Phùng Hiếu An mất tích, nhà họ Phùng chỉ còn một mầm non duy nhất. Phùng Các lão muốn chọn một thiếu niên làm ‘con rể nuôi từ bé’ và trực tiếp dạy dỗ. Sợ rằng văn nhân bạc tình, ông chỉ muốn chọn con trai của các võ quan cấp thấp.

Bùi Nghiên Chiêu rất muốn thử, không chỉ vì y cho rằng nhà họ Phùng nợ mình, mà còn vì một lý do thực tế.

Gia cảnh nhà Thẩm Khâu túng thiếu, nuôi dưỡng hai đứa trẻ thực sự vất vả.

Nghĩa phụ của y tuy giao du với nhiều quý tộc và thương nhân giàu có trong Hội Đồng Minh, nhưng chỉ vay tiền, tuyệt đối không nhận của ai món quà nào. Và lần duy nhất vay tiền là vì nghĩa mẫu lâm bệnh nặng. 

Nếu được chọn, Bùi Nghiên Chiêu muốn giảm bớt gánh nặng cho Thẩm Khâu.

Hơn nữa, khi ấy Thẩm Khâu đang muốn chuyển từ Kinh Kỳ Doanh sang Huyền Ảnh Ti, nếu có thể ‘bán’ nghĩa tử để đổi lấy một lần giúp đỡ của Phùng Các lão thì quả là đôi bên đều có lợi.

Vì thế, Bùi Nghiên Chiêu kiên quyết đòi đi, một mực bảo Thẩm Khâu phải ‘bán’ mình đi cho bằng được. 

Sau khi thuận lợi bước chân vào Phùng phủ, ngoài việc học văn luyện võ, thời gian còn lại y đều ở cạnh cô bé tiểu thư nhà họ Phùng ấy. 

Tuổi nhỏ đã gặp nhiều biến cố, lại sống trong nhà kẻ thù, ‘ngậm đắng nuốt cay’ mà lớn lên, tuy y chỉ là thiếu niên nhưng tâm tính đã chẳng khác gì người lớn. 

Mà Phùng Gia Ấu cũng là cô bé thông minh, sớm hiểu chuyện, tâm tư chững chạc vượt xa bạn đồng trang lứa.

Từ nhỏ nàng không cha không mẹ bên cạnh, ông nội bận rộn chính sự, nàng sớm biết người trước mặt là phu quân tương lai của mình nên mọi chuyện đều ỷ lại vào y. 

Còn y, vừa kinh ngạc trước tài trí và chí hướng của nàng, vừa xót thương nàng côi cút, nên cũng hết lòng chăm sóc.

Nỗi hận trong lòng y đối với Phùng Hiếu An kỳ thực không sâu sắc như Thẩm Khâu tưởng. Phùng Hiếu An có lẽ đã chết, y chẳng cần phải oán hận gì một cô bé không hay biết chuyện.

Thế nhưng, càng lớn lên, càng ở cạnh nhau lâu, khi tình cảm dần đâm chồi, những ý nghĩ ban đầu ấy lại dần đổi thay.

Y có thể không oán giận nàng, nhưng không thể chấp nhận chuyện bản thân nảy sinh tình cảm với con gái kẻ thù.

Khi nhận ra dấu hiệu đó, y liền tìm Thẩm Khâu xin ông nghĩ cách đưa mình rời khỏi Phùng phủ.

Y ra đi trong đêm, thậm chí không từ biệt Phùng Gia Ấu.

Khi ấy, Bùi Nghiên Chiêu nghĩ rất đơn giản, cả hai vẫn còn nhỏ, làm gì hiểu được tình cảm nam nữ. Chẳng qua chỉ là cảm giác gắn bó thời niên thiếu, xa cách rồi thì sớm muộn cũng phai nhạt.

Sự thật quả thực cũng là như thế. Trong Huyền Ảnh Ti, y tiếp xúc với bao điều mới lạ, trong vòng một hai năm, đã gần như quên hẳn Phùng Gia Ấu.

Nhưng sống trong cùng kinh thành, dù cố ý né tránh thì vẫn khó mà không tái ngộ. 

Lần gặp lại ấy, Bùi Nghiên Chiêu kinh ngạc phát hiện nàng đã thay đổi rất nhiều. Mới đó thôi mà cô bé con trong ký ức đã hóa thành thiếu nữ xinh tươi như nhành liễu non.

Chỉ một ánh mắt giao nhau, hạt mầm tình cảm y từng dồn sức đè nén… phút chốc chọc thủng mặt đất và trỗi dậy. 

Y đoán Phùng Gia Ấu cũng có cảm giác giống mình.

Một khi mầm đã nhú, không những không kìm lại được, mà còn lớn nhanh như gió cuốn.

Cùng với đó là ngọn lửa căm hận trong lòng bừng lên theo. 

Tình cảm càng sâu, hận thù càng lớn.

Tại sao người tố giác lại là Phùng Hiếu An?

Là Thẩm Khâu cũng được, cớ gì lại là ông ta?

Nàng là con gái ai cũng được, tại sao cứ phải là con gái của Phùng Hiếu An?

Trong những đêm dài khó chịu đựng, Bùi Nghiên Chiêu đã tự thuyết phục bản thân hàng ngàn lần. 

Phụ thân đáng bị trừng phạt, ý chí không vững, không vượt nổi cám dỗ, gián tiếp hại chết biết bao nhiêu người. Nếu phải lấy mạng trả nợ thì có đến vạn mạng cũng chẳng đủ. 

Nghĩa phụ chẳng phải cũng nói rồi sao, nếu Phùng Hiếu An không đủ nhẫn tâm viết bức thư tố cáo đó, ông cũng sẽ viết. Họ không thể khoanh tay nhìn Hội Đồng Minh trở thành thanh đao trong tay kẻ gian tà.

Hắn không nên hận Phùng Hiếu An.

Càng không nên kéo ân oán đời trước vào mối quan hệ giữa y và Phùng Gia Ấu.

Nhưng… y thực sự không làm được.

— 

Khi Bùi Nghiên Chiêu bước lên lôi đài, vẫn không nhìn lên núi.

Dưới ánh mắt chăm chú của Phùng Gia Ấu, y giao đấu với tâm trạng rối bời, nhưng chừng đó cũng đủ để chiến thắng. Đúng như yêu cầu của Thẩm Khâu, toàn vẹn bước lên, toàn vẹn rời xuống. Tất cả đối thủ đều không trụ nổi quá mười chiêu dưới tay y.

Giữa kinh thành đầy nhân tài, y một trận thành danh.

Nhưng khi cuộc khảo thí kết thúc, đám đông trên núi chuẩn bị rời đi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một con báo dữ không biết từ đâu lao ra, tuy không gây thương tích nhưng đã khiến đám đông nhốn nháo kinh hãi, tiếng hét vang lên khắp nơi.

Lòng Bùi Nghiên Chiêu còn rối loạn hơn cả đám đông, vội vã tìm bóng dáng Phùng Gia Ấu giữa biển người. Cuối cùng cũng thấy nàng bị đám đông xô ngã xuống đất.

Bùi Nghiên Chiêu lập tức tung mình về phía nàng, nhưng khi gần đến nơi, đầu óc y bỗng tỉnh táo. Quanh nàng giờ đã an toàn, không còn nguy cơ bị giẫm đạp nữa, y hoảng hốt cái gì đây?

Ngay lúc đó, Phùng Gia Ấu dường như cảm nhận được y, quay đầu nhìn sang.

Bùi Nghiên Chiêu lập tức đổi hướng, đáp xuống bên cạnh một thiếu nữ rồi đỡ cô ấy dậy. Chiếc mũ rèm che mặt của cô gái rơi xuống, lộ ra dung nhan, nhưng y hoàn toàn không biết cô ấy là ai, cũng chẳng bận tâm. Chỉ là một tấm bia đỡ vừa khéo mà thôi.

Cô gái đỏ mặt cảm tạ, y lại không nghe lọt chữ nào, tâm trí chỉ rối bời suy đoán — liệu Phùng Giai Ấu có nhìn thấy không? Lòng thầm trách mình quá đáng, đã không giúp nàng thì thôi, sao còn đi đỡ một cô gái khác.

Lớn lên cùng nhau, Bùi Nghiên Chiêu hiểu rõ tính tình Phùng Gia Ấu. Nhìn ngoài thì phóng khoáng rộng rãi, nhưng tâm tư nàng thì nhọn như đầu kim, hay nghĩ ngợi nhiều, dễ rơi vào luẩn quẩn.

Càng nghĩ y càng hối hận, không nhịn được quay đầu nhìn Phùng Gia Ấu.

Thấy nàng nhấc váy chạy xuống núi, dáng điệu như bị trẹo chân. Y sợ nàng xảy ra chuyện, lại không nhịn được mà đuổi theo.

Phùng Gia Ấu dường như đã kiệt sức, dừng lại bên một gốc cây và từ từ ngồi xổm xuống.

Bùi Nghiên Chiêu cũng dừng lại, nấp sau một gốc cây khác gần đó. 

Y loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, từ thút thít đầy kiềm chế đến bật lên không chút che giấu, khiến hai mắt y cũng đỏ hoe. Y dựa lưng vào thân cây, cố gắng khống chế bản thân, lòng bàn tay bị chính móng tay của mình bấm chặt đến rỉ máu.

Thế nhưng, những giọt nước mắt của nàng như một dòng lũ, dần phá tan tất cả hàng rào phòng ngự trong lòng y.

Cuối cùng, y không thể kiềm chế thêm nữa, bước ra từ phía sau cây, định lao về phía nàng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi hận thù đều tan biến, đời này y chỉ muốn có nàng. 

Nhưng trước khi y kịp tới, một người khác đã nhanh chân hơn, tiến đến trước mặt nàng, cúi người đưa nàng một chiếc khăn tay: 

“Tiểu thư…” 

“Đồ lưu manh từ đâu tới đây!” Phùng Gia Ấu vung tay hất chiếc khăn, đứng dậy, nhấc váy tiếp tục chạy xuống núi.

Ánh mắt của Bùi Nghiên Chiêu dừng lại trên người kia. Vì đã làm việc ở Huyền Ảnh Ti ba năm, y biết đó là Lý Tự Tu của phủ Trung Văn Bá. Người này đang làm việc tại Hàn Lâm Viện, gần đây vừa giành được một vị trí tại Hộ Bộ ở Kim Lăng và sắp rời kinh thành nhậm chức. Quan vị không cao, nhưng lại phụ trách quản lý muối – một chức vụ béo bở được rất nhiều người để mắt tranh giành.

Phủ Trung Văn Bá đã suy thoái nhiều năm, Lý Tự Tu không quyền không thế nhưng lại có thể giành được vị trí này, quả thực có điều gì đó bất thường.

Bởi thế, theo lệ, Huyền Ảnh Ti đã bắt đầu bí mật điều tra.

Chỉ là thân thế Lý Tự Tu trong sạch đơn giản, không tra ra điều gì lớn. Cùng lắm là thấy hắn xưa nay luôn cố ý giữ thái độ khiêm tốn, che giấu tài năng. Mà chuyện này vốn chẳng hiếm trên quan trường. 

“Khương Bình, mau lại đây!” Lý Tự Tu gọi lớn.

Bùi Nghiên Chiêu nhìn thấy một thiếu niên chạy tới như bay:

“Công tử có gì căn dặn?”

Lý Tự Tu chỉ về hướng Phùng Gia Ấu vừa biến mất:

“Mau đuổi theo, xem cô ấy là tiểu thư nhà nào. Tra thêm vì sao cô ấy lại khóc đau lòng đến thế.”

Thiếu niên tên Khương Bình dường như không thể tin nổi, đứng ngẩn ra một lúc. Mãi đến khi bị Lý Tự Tu gấp gáp thúc giục, cậu ta mới vội vàng chạy đi.

Bùi Nghiên Chiêu lặng lẽ quan sát Lý Tự Tu – vẻ nho nhã, phong thái điềm tĩnh, không hề vướng chút bụi trần – cúi người nhặt chiếc khăn rơi trên mặt đất. Chiếc khăn đã dính đầy đất cát, nhưng Lý Tự Tu chẳng màng, cẩn thận giữ nó trong tay.

Bị Lý Tự Tu làm gián đoạn, cơn lũ cảm xúc trong lòng Bùi Nghiên Chiêu rút đi, để lại một mặt hồ phẳng lặng.

Y chợt nhận ra, Phùng Gia Ấu trẻ trung xinh đẹp, lại tài hoa hơn người, không có y, nàng vẫn sẽ được những người đàn ông ưu tú khác trân trọng và yêu thương. Còn y, hôm nay vừa mới gây tiếng vang trong kinh thành, tương lai cũng không thiếu những cô gái xinh đẹp sẵn sàng ngã vào lòng.

Trải qua vô số lần giằng xé, Bùi Nghiên Chiêu đã hoàn toàn chắc chắn một điều: bản thân không phải người rộng lượng, thậm chí có thể nói là cực kỳ nhỏ nhen. Hận thù tuy ít, nhưng luôn âm ỉ trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể trỗi dậy khiến y đau đớn.

Càng gần nàng, những cảm xúc này càng trỗi dậy thường xuyên. Khi y đau khổ, cũng sẽ không để nàng được yên. 

Cuộc đời còn dài, mà hai người họ không phải không thể sống thiếu nhau, hà cớ gì phải chịu đựng nỗi dày vò này?

Bùi Nghiên Chiêu quay lưng bước đi, tự nhắc nhở mình không được phạm phải sai lầm như hôm nay. Nếu y không tàn nhẫn, nàng sẽ không hết hi vọng. 

Từ giờ trở đi, y phải nhẫn tâm hơn, dứt khoát giúp nàng đoạn tuyệt. 

Chỉ cần vượt qua giai đoạn này, cả y và nàng đều sẽ sống tốt hơn. 

Cứ tiếp tục bước về phía trước thôi. 

— 

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này, lão Lý bắt đầu cầu hôn Gia Dầu, nhưng lần nào cũng thất bại.

Nghe nói Gia Dầu rất thích đến thư lâu đọc sách viết lách, nên sau khi tới Kim Lăng lão mới quyết định dùng thư từ để bày tỏ. Kết quả thì mọi người đều biết rồi đó. 

Lão nhẫn nhịn suốt sáu năm, không quay lại kinh thành, tự tin chờ ngày hội ngộ nàng nơi đỉnh cao… 

Đối với Gia Dầu mà nói, có lẽ những lần lỡ duyên đều là để gặp gỡ đúng người và đúng lúc. 

Nói đến đây phải nhớ đến A Lười. 

Khi các công tử tiểu thư kinh thành còn đang chìm trong ân oán tình thù, A Lười của chúng ta đang làm gì?

Nhị thúc dẫn hắn đến đất Thục, đi qua những con đường hiểm trở, rồi tình cờ gặp đại ca Tạ Lâm Khê. Cũng là khởi đầu cho hành trình sáu năm sau, A Lười từ Tây Bắc đến kinh thành. 

Gió Tây Bắc thô ráp, sa mạc chẳng thể nở hoa hồng.

A Lười không nhiều chữ nghĩa, nhưng luôn mang tấm lòng nhiệt thành, chưa bao giờ biết bỏ cuộc!

Editor muốn nói: 

Trong tình cảm, Bùi Nghiên Chiêu và Lý Tự Tu là hai mặt đối lập với Tạ Lãm nhà ta thật ấy chứ. Bùi Nghiên Chiêu thì nhỏ nhen và không buông bỏ được oán giận. Lý Tự Tu thì chân thành nhưng lại quá cố chấp và lý tưởng hóa đến mức không hiểu rằng tình yêu phải ‘nhất cự ly, nhì tốc độ’, cần được xác nhận, được phản hồi thực tế. 


https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/

Share truyện lên:

Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79Lãm Phương Hoa – Chương 80Lãm Phương Hoa – Chương 81Lãm Phương Hoa – Chương 82Lãm Phương Hoa – Chương 83Lãm Phương Hoa – Chương 84Lãm Phương Hoa – Chương 85Lãm Phương Hoa – Chương 86Lãm Phương Hoa – Chương 87Lãm Phương Hoa – Chương 88Lãm Phương Hoa – Chương 89Lãm Phương Hoa – Chương 90Lãm Phương Hoa – Chương 91Lãm Phương Hoa – Chương 92Lãm Phương Hoa – Chương 93Lãm Phương Hoa – Chương 94Lãm Phương Hoa – Chương 95Lãm Phương Hoa – Chương 96Lãm Phương Hoa – Chương 97Lãm Phương Hoa – Chương 98Lãm Phương Hoa – Chương 99Lãm Phương Hoa – Chương 100Lãm Phương Hoa – Chương 101Lãm Phương Hoa – Chương 102Lãm Phương Hoa – Chương 103Lãm Phương Hoa – Chương 104Lãm Phương Hoa – Chương 105Lãm Phương Hoa – Chương 106Lãm Phương Hoa – Chương 107Lãm Phương Hoa – Chương 108Lãm Phương Hoa – Chương 109Lãm Phương Hoa – Chương 110Lãm Phương Hoa – Chương 111Lãm Phương Hoa – Chương 112Lãm Phương Hoa – Chương 113Lãm Phương Hoa – Chương 114 – Hoàn

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest


0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x