CHƯƠNG 76 – BÀN LUẬN GIAO DỊCH
Phùng Gia Ấu vừa ngồi xuống, nghe hắn nói liền giật thót, thầm than “Chết rồi!”. Nương nhờ bàn thấp che chắn, nàng vội vã đưa tay níu vạt áo của Tạ Lãm, ý bảo hắn ngồi xuống mau.
Làm gì vậy chứ? Hắn quên mất hai người họ là cha con sao? Dám gây khó dễ cho Lý Tự Tu trước mặt Từ Tông Hiến?
Tạ Lãm làm như không biết gì, bất chấp ánh mắt trách móc của vợ mình. Dẫu sao trong tình cảnh này Phùng Gia Ấu cũng chẳng thể nhảy dựng lên đánh hắn.
Lát nữa bàn đến chính sự, nàng sẽ nhanh chóng quên bẵng chuyện này. Mà nếu có tính sổ sau thì uy lực cũng chẳng lớn lắm, hắn chịu được.
Tạ Lãm chăm chú nhìn Từ Tông Hiến:
“Đốc công?”
Từ Tông Hiến chuyển ánh mắt quan tâm về phía Lý Tự Tu:
“Tự Chi, con không khỏe sao?”
Ông rõ ràng đang cho y thêm cơ hội cởi áo choàng.
Nhưng Lý Tự Tu chẳng buồn để ý, chỉ khẽ gật đầu đáp:
“Con ở Giang Nam lâu, chưa quen cái lạnh khắc nghiệt của phương Bắc.”
Nghe vậy, Từ Tông Hiến đành quay sang căn dặn người bên cạnh:
“Mang hai lò sưởi đến đây, đặt bên cạnh Tạ thiên hộ và Lý đại nhân.”
Tạ Lãm vừa định hài lòng ngồi xuống, Lý Tự Tu đã cất lời:
“Tạ thiên hộ nếu cũng nhiễm phong hàn, cớ sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?”
Chưa đợi Tạ Lãm lên tiếng, Lý Tự Tu liền quay sang sai bảo Khương Bình bên cạnh:
“Ra xe ngựa, lấy chiếc áo choàng dự phòng của ta mang đến cho Tạ thiên hộ.”
Sau đó, quay sang giải thích với Tạ Lãm:
“Khi ra ngoài ta thường chuẩn bị thêm một bộ phòng khi có việc cần dùng. Mong Tạ thiên hộ đừng chê bai, áo này là đồ mới, Giang Nam không cần loại áo dày dặn như vậy.”
Tạ Lãm liếc mắt nhìn y:
“Chỉ sợ ta mặc rồi, Lý đại nhân sẽ chê thôi.”
Lý Tự Tu cười tươi, hào phóng nói:
“Đương nhiên là tặng cho Tạ thiên hộ.”
Tạ Lãm cũng dứt khoát nhận luôn:
“Vậy xin đa tạ.”
Hắn là người tập võ, cả nóng lạnh đều chịu được, đổ mồ hôi một lúc tính là gì? Nhân tiện lấy luôn một chiếc áo choàng quý giá của Lý Tự Tu, lời quá rồi.
Chẳng bao lâu sau, lò sưởi ấm áp được mang đến, áo choàng lông cũng được đưa vào.
“Thiên hộ đại nhân.” Khương Bình gượng gạo dâng áo qua.
Tạ Lãm không nói hai lời, mở áo, khoác ngay lên người. Áo này cùng kiểu dáng với chiếc Lý Tự Tu đang mặc, có cổ lông và viền lông, sang trọng quý phái, rõ ràng là đồ giá trị không tầm thường.
Tạ Lãm rốt cuộc cũng ngồi xuống, tiện tay nhón một quả táo trên đĩa, cắn một miếng giòn tan.
Lý Tự Tu thì rót trà, nhưng tay cầm chén lại hơi run, đầu ngón tay trắng bệch.
Phùng Gia Ấu mặt mày u ám, len lén luồn tay vào trong áo choàng của Tạ Lãm, véo mạnh vào đùi hắn.
Tạ Lãm đành phải quay sang nhìn nàng, cười gượng, ánh mắt như muốn nói:
“Nhìn xem, ta kiếm được một chiếc áo choàng quý, giúp nàng tiết kiệm tiền rồi.”
Phùng Gia Ấu thật sự sắp tức chết. Ông tướng này bây giờ tinh ranh rồi, biết rõ trong hoàn cảnh này nàng không thể làm gì, véo một cái chẳng khác nào gãi ngứa.
Được lắm, tưởng ta không trị được chàng đúng không?
Phùng Gia Ấu nghiến răng, toan đưa tay nắm lấy chỗ hiểm của hắn bóp mạnh một phen. Nhưng nàng không lường được phản ứng của hắn, nên không dám hành động.
Nàng nhìn về phía Từ Tông Hiến ngồi ở chủ vị, ông im lặng không nói, nhưng mặt mày cũng chẳng lộ vẻ bất mãn.
Phùng Gia Ấu mở lời phá vỡ im lặng:
“Không biết đốc công gọi chúng ta đến là có điều gì chỉ giáo?”
Từ Tông Hiến lúc này mới lên tiếng:
“Trước hết, phải cảm tạ hai vị đã cứu mạng khuyển tử.”
Lý Tự Tu nghe đến hai chữ “khuyển tử” thì nhíu mày, không hiểu cha mình công khai quan hệ là có ý gì.
Phùng Gia Ấu lên tiếng:
“Chẳng phải đốc công đã tặng lễ vật rồi sao?”
Nàng nhìn về phía sau Từ Tông Hiến, nơi Lạc Thanh Lưu đang đứng, ý nhắc đến chuyện ‘bóng rồng trên sông Tế’.
Từ Tông Hiến lắc đầu nhẹ:
“Ta vốn muốn tặng nhiều hơn nữa.”
Lạc Thanh Lưu tiến lên một bước, cúi mình nói:
“Là lỗi của thuộc hạ. Thuộc hạ đi nhầm hướng, lầm tưởng nhóm người Diệp Thích Chu là phản đảng, tưởng có thể tặng cho Tạ thiên hộ một đại công. Nào ngờ cuối cùng chỉ là trừ khử một con quái ngư hại dân.”
Phùng Gia Ấu không rời mắt khỏi Lạc Thanh Lưu, nhận ra tư thái của hắn hôm nay khác hẳn với những lần gặp trước.
Cử chỉ vững vàng, lời nói khéo léo, rõ là người dày dạn trong cung đình và quan trường.
Lời nói tiếp theo của Từ Tông Hiến kéo nàng trở lại thực tại:
“Ta nghe Thanh Lưu nói, ban đầu hắn nghi ngờ Diệp Thích Chu cùng đồng bọn là phản tặc của Hội Đồng Minh. Nhưng Tạ phu nhân lại cho hắn biết Hội Đồng Minh không phải phản đảng, hơn nữa đã giải tán từ lâu. Cái gọi là Hội Đồng Minh dưới trướng phò mã Phó Mân chỉ là mượn danh mà thôi, phải không?”
Phùng Gia Ấu đáp:
“Đúng ạ.”
Nàng đợi Từ Tông Hiến truy vấn nàng làm sao biết được, nhưng ông lại không hỏi thêm mà nói:
“Nói ra thì, ta luôn biết trong triều có một đám sâu mọt chỉ biết lợi ích. Ta đang để ý đến Tiết thượng thư và Hạ các lão của Nội Các.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày, Tiết thượng thư là thế lực quan lại mới nổi.
‘Quan lại mới nổi’ là chỉ những người có tổ tiên không thuộc dòng dõi quyền quý. Như Tiết thượng thư, gia tộc vốn là đại thương gia ở Hồ Châu.
Con trai ông ta, Tiết Trản đã đính hôn với cháu gái của Hạ các lão, cuối năm nay sẽ thành thân.
Mà Hạ các lão tuổi đã cao, sắp phải về hưu, khi ông rời chức, Nội Các sẽ có một vị trí trống.
Người có khả năng lớn nhất lấp vào vị trí đó không ai khác chính là Tiết thượng thư.
Từ Tông Hiến tìm gặp họ, có lẽ vì muốn tìm cơ hội đẩy Tiết thượng thư ra, giành chỗ cho Lý Tự Tu.
Theo những tấu chương Phùng Gia Ấu đã xem, Lý Tự Tu chắc chắn có năng lực vào Nội Các. Nhưng y vẫn còn quá trẻ, danh vọng và công lao chưa đủ, ít nhất phải ngồi vững vị trí đế sư vài năm nữa mới được.
Từ Tông Hiến lại nói:
“Ta chưa bao giờ hoài nghi phò mã Phó Mân. Không phải vì hắn chỉ là người nhãn rỗi vô vi, chẳng lộ chút tài mạo nào ở kinh thành và che giấu quá khéo.”
Phùng Gia Ấu tiếp lời:
“Vậy là… vì sao?”
Từ Tông Hiến đáp:
“Ta và hắn từng là đồng môn ở thư viện.”
Phùng Gia Ấu tròn mắt:
“Thư viện Thịnh Cảnh?”
Phùng Gia Ấu đã nghe Phùng Hiếu An kể, Từ Tông Hiến phải chịu cung hình vì vụ án oan nghiệt năm xưa ở thư viện Thịnh Cảnh.
Từ Tông Hiến cười:
“Thông tin của cô quả thật linh thông. Phụ thân cô kể cho cô nghe đúng không? Ông ấy quả là nhân vật phi thường, vượt xa sự tưởng tượng của ta. Cô biết nhiều chuyện về Hội Đồng Minh như vậy, hẳn cha cô cũng có tham gia nhỉ? Nghĩ kỹ thì, có lẽ còn có Thẩm chỉ huy sứ và Lưu thị lang sắp nhậm chức thượng thư Binh Bộ, cùng với…”
Lời chưa dứt, Tạ Lãm đang quan sát mồ hôi trên trán Lý Tự Tu, bỗng nhiên quay phắt lại, cảnh giác nhìn sang ghế chủ vị.
Từ Tông Hiến mỉm cười trấn an:
“Tạ thiên hộ đừng lo, đó là những chuyện đã qua từ lâu, chẳng còn ảnh hưởng gì đến họ, không còn là bí mật nữa.”
Ông chỉ tay vào Lý Tự Tu: “Đây mới là bí mật.”
Lý Tự Tu cúi đầu uống trà, cảm thấy vô cùng khó chịu vì trà nóng, đành phải chờ cho trà nguội hẳn mới uống.
Hắn nhận ra, cha mình đang chuẩn bị làm giao dịch với Phùng Gia Ấu.
Nói cho đúng thì thông qua Phùng Gia Ấu để giao dịch với Phùng Hiếu An và thế lực sau lưng ông ấy.
Phùng Gia Ấu cũng đoán được nhưng giả vờ không biết:
“Gia phụ cũng không như đốc công nghĩ. Ít nhất ông ấy không biết phò mã Phó Mân cũng từng học tại thư viện Thịnh Cảnh, và còn là đồng môn với ngài.”
Từ Tông Hiến mỉm cười:
“Ngày đó loạn lạc lắm. Chúng ta là con cái của gia đình nghèo khó, quá khứ chẳng có gì đáng kể, chẳng tra ra cũng là lẽ thường. Huống hồ ta và Phó Mân đâu có bao nhiêu giao tình, gần như chẳng nói với nhau câu nào. Sau này vào cung, ta cũng không qua lại gì với hắn.”
Ông hồi tưởng:
“Sở dĩ ta còn nhớ hắn, là vì năm đó khi viện trưởng bị bức hại, hắn giống như ta, không chịu viết lời vu hại viện trưởng. Khi ấy, cả hai đều bị giam chung một nơi. Lẽ ra hắn cũng bị xử lý, nhưng nhờ công chúa bí mật cứu giúp, không chỉ xóa sạch ghi chép về thời gian hắn từng học tại thư viện, mà còn giúp hắn thoát nạn. Không lâu sau, hắn được chọn làm phò mã. Thoát nạn lớn, nhưng cũng từ đó giã từ quan lộ.”
Phùng Gia Ấu nhủ thầm hóa ra là thế.
Tựa hồ vì nóng, Từ Tông Hiến đổi tư thế ngồi, bàn tay vốn giấu trong ống tay áo cũng rút ra, đặt lên chiếc bàn thấp:
“Nói câu phạm thượng, làm phò mã ở Đại Ngụy, nhiều khi không bằng làm hoạn quan như chúng ta.”
Phùng Gia Ấu đồng tình với suy nghĩ này. Phó Mân không khuất phục quyền uy, không cúi đầu trước hoạn đảng, hẳn cũng là người có hoài bão. Làm phò mã với ông ta, quả thật không bằng làm hoạn quan.
Dẫu sao, hoạn quan ở Đại Ngụy đều nắm trong tay quyền lực thực sự, đủ sức ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
Từ Tông Hiến gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt trầm ngâm:
“Để ta kể mọi người nghe một chuyện khác. Thượng thư Hộ Bộ Tiết đại nhân, thuở trước cũng từng là học sinh thư viện chúng ta. Nhưng năm ấy viện trưởng gặp nạn, hắn chọn thuận theo, viết đầy những lời vu cáo để lấy lòng nghịch tặc. Sang năm sau dự khoa thi, hắn ta đứng thứ tư của bảng nhì, vào Hàn Lâm Viện, ẩn nhẫn nhiều năm, sau đó một đường thăng tiến, thế lực chằng chịt như mạng nhện. Khi ta nắm quyền, đã không thể dễ dàng động đến hắn.”
Phùng Gia Ấu hiểu ra, liền hỏi:
“Ý của đốc công là, Tiết thượng thư và phò mã có thể đang cấu kết với nhau?”
Từ Tông Hiến đáp:
“Việc này ta không tiện tra xét sâu.”
Phùng Gia Ấu hiểu ngay. Nếu ông mạnh tay với Tiết thượng thư, cả triều sẽ nhận ra ông đang dọn đường cho Lý Tự Tu.
Từ Tông Hiến giơ tay, Lạc Thanh Lưu hiểu ý, cúi mình lấy mấy tập hồ sơ trên bàn thấp, mang đến trước Phùng Gia Ấu.
Từ Tông Hiến bảo:
“Phó Mân đã có thể dùng danh nghĩa Hội Đồng Minh mà nuôi nhiều thích khách như vậy, ta đoán giữa hắn và phụ thân cô có mâu thuẫn nào đó. Ta biết về Phó Mân chẳng bao nhiêu, những thứ này là vài chứng cứ phạm tội của Tiết thượng thư. Hãy mang về đưa cho phụ thân cô. Tra thêm một chút, chưa biết chừng có thể lôi cả Phó Mân ra.”
Phùng Gia Ấu nhìn đống hồ sơ trước mắt, thử hỏi:
“Đốc công để phụ thân ta đấu với Tiết thượng thư, phải chăng muốn khiến triều đình trong ngoài đều nghĩ, người đứng sau nâng đỡ Lý đại nhân chính là phụ thân ta?”
Từ Tông Hiến thẳng thắn:
“Đúng vậy. Ta muốn tìm cho Tự Chi một chỗ dựa rõ ràng, để đám nghịch tặc kia không dám quá ngông cuồng.”
Phùng Gia Ấu gật đầu, Lý Tự Tu liên tiếp bị ám sát táo tợn, chính bởi chúng nghĩ rằng sau lưng y không ai chống đỡ.
Nay y về kinh làm đế sư, Phùng Hiếu An cũng lập công vang dội mà hồi triều, trói hai người họ cùng một chỗ, quả thật rất hợp.
Huống chi mục tiêu của Lý Tự Tu và họ vốn đồng nhất, nếu y có thể sớm vào Nội Các cải cách chính sách muối, đó là chuyện tốt.
“Nếu lệnh tôn đồng ý, ta sẽ dâng tặng một phần hậu lễ.” Từ Tông Hiến nói, “Để thể hiện thành ý, lễ này ta trao trước cho các cô, là chuyện liên quan đến Hành Vương.”
“Hành Vương?” Phùng Gia Ấu chau mày, nhìn ông chăm chú.
Từ Tông Hiến không giấu giếm:
“Ta nghi ngờ Hành Vương hiện nay là kẻ giả mạo.”
Mấy đôi mắt lập tức đồng loạt hướng về phía ông.
Ngay cả Lạc Thanh Lưu, người phụ trách giám sát Hành Vương, cũng không biết chuyện này.
“Đốc…” Lý Tự Tu muốn lên tiếng, nhưng vừa thốt ra lại do dự sửa lại, “Phụ thân, lời này không thể nói bừa, người có chắc chắn không?”
Nghe được tiếng “phụ thân” hiếm hoi này, ánh mắt Từ Tông Hiến thoáng động, mỉm cười thật dạ:
“Ta nghi ngờ từ lâu. Năm xưa trong cung, ta từng nghe nói Hành Vương dường như có một thế thân. Từ khi đến phủ Tế Nam, người xuất hiện trước mặt thiên hạ có lẽ đều là thế thân ấy.”
Lý Tự Tu hỏi:
“Vậy Hành Vương thật sự ở đâu?”
Từ Tông Hiến nói:
“Đúng vậy, Hành Vương thật sự ở đâu? Là bị Phó Mân và Tiết thượng thư hại chết, rồi chúng dựng lên một kẻ giả mạo, mượn thế ‘bóng rồng’ để đoạt ngôi? Hay là hắn cấu kết với Phó Mân, ẩn thân đâu đó, mưu tính đại sự, chờ thời cơ hành động?”
Từ Tông Hiến đầy ẩn ý:
“Ta thật sự không biết. Chỉ là sau khi ta lật lại vụ ‘bóng rồng trên sông Tế’, mới chắc chắn Hành Vương trong vương phủ kia là kẻ giả mạo. Bởi lẽ đối mặt với biến cố bất ngờ, hành động của hắn hoàn toàn không giống Hành Vương mà ta từng biết. Nên nhớ, khi ta vào cung, hắn mới vừa chào đời, ta xem như nhìn hắn lớn lên từng ngày.”
Phùng Gia Ấu nhớ lại lời Tùy Anh nói, lập tức đồng ý rằng Từ Tông Hiến không nhầm.
Hành Vương trong phủ là thế thân, còn Hành Vương thật chưa bị giết, thỉnh thoảng vẫn quay về phủ.
Bởi Tùy Anh đã kể rằng, sau khi đến phủ Tế Nam, Hành Vương bắt đầu tu hành, nhưng thỉnh thoảng vẫn “không giữ được mình”.
Người tu hành là thế thân, không thể động vào nữ nhân của Hành Vương. Còn kẻ “không giữ được mình” chính là vị Hành Vương thật thỉnh thoảng hồi phủ.
Từ Tông Hiến chỉ vào Lạc Thanh Lưu:
“Ta định cho Thập Nhị Giám tra xét kỹ lưỡng. Ban đầu, muốn lấy việc này làm đòn bẩy cho Tự Chi vào Nội Các. Nay cũng coi như là quà cảm tạ cho thiên hộ, thế nào?”
Phùng Gia Ấu làm sao từ chối được việc tốt như thế, chỉ nghi hoặc hỏi:
“Sao ngài không trực tiếp bàn bạc với phụ thân ta?”
Từ Tông Hiến bật cười:
“Dĩ nhiên là có một người thông minh làm trung gian thì dễ đàm phán hơn. Bằng không, ta và phụ thân cô phải tốn không biết bao nhiêu lời thăm dò vô nghĩa.”
Nói đến đây, ông cũng thấy nóng nực, cho người mở cửa sổ.
Từ Tông Hiến nhìn Lý Tự Tu mặt mày đỏ bừng, lo lắng y đang bị nóng đến khó chịu.
Ông chỉ muốn lắc đầu, thầm nghĩ đứa con trai này bình thường điềm tĩnh lão luyện, sao khi đối diện chuyện tình cảm lại thành như thiếu niên ngây ngô, cố chấp tranh hơn thua như vậy.
Ngay cả ông cũng bắt đầu tò mò, rốt cuộc y viết gì trên vạt áo mà che kín không chịu buông.
Phùng Gia Ấu vốn sợ lạnh, lúc này cũng nóng đến mức quạt tay mấy cái.
Còn tên gây họa Tạ Lãm lại ung dung bình thản, thảnh thơi ngồi nghe mọi người bàn chuyện, từ phò mã, thượng thư cho đến Hành Vương thật giả mà mặt mày chẳng biến sắc.
Hắn còn rút ủng đao gọt một quả lê, xiên dao qua rồi nướng trên lò than, nướng chín đều xong thì đưa cho Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu không nhận, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, cảm thấy thật mất mặt.
Nhưng quay sang nhìn Lý Tự Tu bên kia quấn kín như bánh chưng, liên tục dùng khăn lau mồ hôi, nàng lại cảm thấy y cũng chẳng hơn Tạ Lãm bao nhiêu.
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Người bên lầu tựa ngọc (Bạch Lộ Vị Song) – Review & nghe audio
Xương Rồng Đốt Rương (Vĩ Ngư) – Audio, Review & Hình ảnh
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…