CHƯƠNG 91 – BỌ NGỰA BẮT VE, CHIM SẺ CHỰC SAU
Editor: Mình chưa beta kịp, mọi người đọc tạm vậy.
Phùng Gia Ấu nói:
“Có Bùi Nghiên Chiêu ở đây, chàng đừng lo, y sẽ không để ta chết.”
Tạ Lãm đi rồi, Thẩm Thời Hành không cách xa nàng lắm chắc chắn sẽ đến.
“Chàng không tin tưởng võ công của Bùi Nghiên Chiêu? Theo phân loại của chàng, y cũng thuộc cao thủ nhất lưu đúng không?”
Tạ Lãm không xem thường Bùi Nghiên Chiêu, chỉ cảm thấy không cần thiết phải mạo hiểm:
“Tào Tung đã chết rồi.”
Tranh đấu trên triều không chỉ dừng lại ở việc bắt được hung thủ là xong.
“Chàng thử nghĩ xem, vì sao Phó Mân lại mượn dao giết người? Vì ông ta bị Phùng Hiếu An làm cho sợ hãi, lo rằng Phùng Hiếu An sẽ lấy oán báo oán, trả thù con cái của ông ta. Cũng sợ chàng nổi giận mà giết sạch họ.”
Phùng Gia Ấu còn có những suy nghĩ khác nhưng không có thời gian để giải thích hết, đành chọn một lý do khiến Tạ Lãm chú ý:
“Vậy nên cách bảo vệ ta tốt nhất không phải theo sát ta từng bước, mà là phải cho họ thấy bản lĩnh của chàng. Phải để Phó Mân biết rằng kế sách mượn dao của ông đã bị vạch trần, không dám hành động khinh suất nữa.”
Quả nhiên, Tạ Lãm bị nàng thuyết phục:
“Được, ta hiểu rồi.”
Thấy hắn dợm bước đuổi theo, Phùng Gia Ấu lại bất giác lo lắng, nắm lấy tay hắn:
“Chàng cẩn thận nha.”
Tạ Lãm chỉ cẩn thận khi ở bên cạnh nàng. Một khi đặt mình vào trạng thái truy bắt sát thủ, hắn như được giải phóng, chuẩn bị tham gia một cuộc săn phấn khích. Song hắn không để lộ điều này ra ngoài, bởi gần đây hắn nhận ra, sự quan tâm và lo lắng này của nàng đáng quý bao nhiêu. Chẳng hiểu sao ngày trước hắn lại nghĩ Phùng Gia Ấu làm vậy là coi thường mình.
“Ta biết rồi. Nàng cũng phải cẩn thận.”
Hắn định đi nói mấy câu với Bùi Nghiên Chiêu, nhờ y giúp đỡ, nhưng nghĩ rồi lại thôi vì sợ phản tác dụng.
Tạ Lãm cầm đao đi vòng qua Phùng Gia Ấu, chuẩn bị chạy về hướng núi thì chợt quay ngược trở về.
Phùng Gia Ấu tưởng hắn có điều cần dặn dò, lại thấy hắn rút từ giá vũ khí một nắm phi đao, giắt từng cái vào thắt lưng. Phi đao gần như phủ kín cả vòng eo rắn chắc.
Hắn lại định đi nhưng lần nữa quay lại, lần này gỡ lấy đoạn dây vải chống trơn từ chuôi một thanh đại đao.
Nhìn hắn chọn lựa, không ngừng thu nhặt vũ khí, Phùng Gia Ấu không nhịn được hỏi:
“Cần mang theo nhiều thứ vậy sao?”
Tạ Lãm đáp:
“Lo trước khỏi họa.”
Phùng Gia Ấu nửa tin nửa ngờ, bởi hắn luôn kiệm dùng mấy món vũ khí trong hộp binh khí quý báu của mình.
“Chắc không phải vì mấy thứ này không mất tiền, không lấy thì phí đó chứ?”
Tạ Lãm hậm hực:
“Giỡn kiểu gì vậy? Ta là người như thế hả? Đêm qua khi cứu Thanh Lưu, ta đã khảo sát địa hình của cả Đô Ti Điền Nam. Mấy thứ này đều sẽ cần dùng khi lên núi.”
Vốn dĩ không cần, nhưng vì Phùng Gia Ấu nói phải cho bọn họ thấy bản lĩnh của mình, nên hắn không thể lơ là, phải chuẩn bị vẹn toàn.
…
Hàn Trầm thấy Tạ Lãm rời đi thì giật mình.
Nữ quan trung niên bên cạnh vừa định ra hiệu lệnh thì bị y ngăn lại:
“Đừng!”
Nữ quan trung niên trừng mắt nhìn y.
Hàn Trầm vội nói:
“Ngài không thấy lạ sao? Tạ Lãm luôn kiềm chế không ra tay, sao lại đợi người kia chạy mất rồi mới đuổi theo?”
Nữ quan trung niên đáp:
“Vương thượng rốt cuộc thấy có điểm đáng ngờ, hay chỉ đơn giản là không nỡ ra tay? Từ khi ta nói cho ngài biết kế hoạch, ngài cứ đắn đo mãi, mềm lòng như vậy, sao xứng làm quân chủ một nước?”
Hàn Trầm sa sầm mặt, liếc nhìn những thi thể ngổn ngang dưới đất, ngực phập phồng kịch liệt:
“Ngài còn nhớ ta là quân chủ sao? Có quân chủ nào như ta không? Đã hỗn loạn chẳng khác nào chiến tranh, mà ta còn không biết các người rốt cuộc đang làm cái gì!”
Chuyện giết chết Tào Tung đã đủ kỳ lạ rồi. Rõ ràng hôm qua còn là đồng minh, vậy mà hôm nay giết chết trong chớp mắt.
Tuy nhiên y không truy hỏi lý do, còn tận tâm phối hợp.
Nhưng còn chuyện giết Phùng Gia Ấu là vì sao?
Bảo là để trả thù việc Phùng Hiếu An bày mưu bắt giữ y, nhưng y chẳng tin.
Nữ quan trung niên chẳng bận tâm đến lời chất vấn của Hàn Trầm, vẫn tiếp tục ra dấu lệnh.
Lần này, Hàn Trầm thực sự nổi giận:
“Được thôi, ngài cứ ra lệnh đi, để xem là dao của thích khách nhanh hơn, hay kiếm của ta nhanh hơn!”
Hiệu lệnh của nữ quan bị cắt ngang một lần nữa. Bà ta lạnh lùng nói:
“Ý của vương thượng là sẵn sàng ra tay với đồng tộc vì ngoại tộc sao?”
Hàn Trầm giận dữ phản bác, giọng nói thấp nhưng cứng rắn:
“Đừng vô lý gán tội cho ta! Ta chỉ không thể chịu được việc giết hại bừa bãi! Trừ phi nói rõ lý do, để ta biết rằng Phùng Gia Ấu đáng tội phải chết, bằng không, đừng hòng giết thê tử của bạn ta ngay trước mặt ta!”
Nữ quan trung niên giận đến tái mặt, hai thị nữ trẻ phía sau run rẩy, im thin thít.
—
Tạ Lãm truy đuổi ra khỏi Đô Ti Điền Nam, đến chân núi phía sau.
Đường lên núi chỉ có duy nhất một sạn đạo. Ngoài ra còn một số dây xích sắt dùng để trèo lên, vốn là dụng cụ luyện tập của quân doanh.

Tạ Lãm trông thấy một sợi dây xích vẫn còn lắc lư nhẹ, đoán rằng thích khách đã dùng nó để leo lên.
Nhiếp tướng quân dẫn đội truy bắt, định leo lên bằng đường ván, thấy Tạ Lãm định leo dây xích liền ngăn lại:
“Tạ Thiên hộ không thể làm vậy!”
Tạ Lãm đã nắm chặt dây xích, nghe vậy liền ngoảnh lại hỏi:
“Tại sao?”
Nhiếp Tướng quân nhắc nhở:
“Nếu trên đỉnh núi có mai phục, đợi ngài leo được nửa chừng, chúng chặt dây xích từ trên cao, ngài sẽ ngã chết.”
“Không sao đâu.” Tạ Lãm cứ tưởng ông ta nói điều gì cấm kỵ. Hắn nói xong liền bám vào dây xích mà leo lên.
Đám binh sĩ phía dưới đồng loạt rút lui khỏi sạn đạo, ngửa cổ nhìn hắn, chờ xem có mai phục hay không. Nếu không, leo bằng dây xích sẽ nhanh và thuận tiện hơn.
Quả nhiên có mai phục. Khi Tạ Lãm leo được nửa chừng, dây xích đột ngột bị cắt đứt từ phía trên!
Các binh sĩ bên dưới hút một hơi khí lạnh, chuẩn bị lao tới đỡ hắn.
Chỉ thấy Tạ Lãm rút ra từng con dao găm từ thắt lưng, liên tiếp cắm vào vách núi, dùng chúng làm điểm tựa để leo lên.
Động tác của hắn trông thật nhẹ nhàng và đơn giản: cắm dao, đạp lên dao, rồi lại cắm dao, đạp lên dao. Nhưng người đứng xem ai nấy đều sửng sốt.
Đám binh sĩ ngoan ngoãn leo sạn đạo.
Khi Tạ Lãm lên đến đỉnh núi, trong tay còn lại một con dao. Theo nguyên tắc “không để lãng phí”, hắn lập tức phóng dao vào ngực kẻ vừa cắt đứt dây xích.
Nhưng khi đảo mắt nhìn quanh quang cảnh trên đỉnh núi, hắn không khỏi sững sờ.
Tạ Lãm đoán trên đỉnh sẽ có nhiều cung thủ yểm trợ cho tên sát thủ. Thực tế cũng đúng như hắn dự đoán, song những cung thủ này đều đã biến thành thi thể nằm rải rác khắp nơi.
Phía trước không xa, thích khách đeo mặt nạ quỷ đang bị một nhóm người mặc đồ đen và bịt mặt vây đánh.
Thích khách dường như đã trúng độc, bước chân loạng choạng, sắp sửa bị bắt.
Rõ ràng đám người mặc đồ đen này đã biết trước thích khách sẽ chạy trốn lên đây bằng dây xích, liền hành động trước một bước, giết sạch những kẻ tiếp ứng.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sau?” Tạ Lãm nghi hoặc tiến tới gần, “Hay là một vụ nội chiến?”
Có hai kẻ bịt mặt không tham gia tấn công, đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Một người đàn ông cao lớn dường như là thủ lĩnh. Hắn không chỉ mặc đồ đen và bịt mặt, mà còn khoác một chiếc áo choàng đen với mũ trùm kín, chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.
Người còn lại là một phụ nữ thấp bé, ả nhìn Tạ Lãm:
“Tạ Thiên hộ quả nhiên danh bất hư truyền, lại còn bay lên được cơ à?”
Tạ Lãm dừng cách họ một trượng, cảnh cáo:
“Bất kể các người là ai, thích khách này là tội phạm ta phải bắt. Chuyện các người cắt đứt dây xích hại ta, ta xem như phần thưởng cho việc các người chặn hắn lại, sẽ không truy cứu. Mau cút đi!”
Tên thủ lĩnh ra hiệu bằng ánh mắt cho người phụ nữ thấp bé. Ả lạnh lùng cười:
“Tạ Thiên hộ nói là không truy cứu, hay là không dám truy cứu? Chúng ta đã bôi thuốc độc lên cả dây xích. Dù độc không chí mạng ngay, nhưng có thể khiến tứ chi tê liệt. Nếu không thì làm sao chúng ta dễ dàng vây khốn được Giám quốc Nam Cương?”
Tạ Lãm kinh ngạc nhìn thích khách vẫn đang cố chống cự:
“Y là Giám quốc Nam Cương?”
Người phụ nữ thấp bé có vẻ đắc ý:
“Nếu không, sao lại có nhiều người liều chết bảo vệ y như vậy? Y và Tào Tung có thù không đội trời chung, nên mới phải đích thân đến xử lý kẻ thù. Ha, mưu mô thâm sâu đến đâu cũng không thể thoát khỏi chữ ‘hận’. Chính vì thế mà chúng ta mới có cơ hội…”
Tên thủ lĩnh ho khẽ một tiếng.
Người phụ nữ thấp bé lập tức im lặng, rồi nói tiếp:
“Chúng ta cũng không muốn đối địch với Tạ Thiên hộ. Người này rất hữu dụng với chúng ta. Mong ngài nhường cho. Sau này, chúng ta sẽ cử người mang thuốc giải đến cho ngài…”
“Ai cần thuốc giải của các người? À không, ai bảo các người rằng ta đã trúng độc?”
Tạ Lãm nghĩ bọn này đều bị mù hết rồi, liền đưa tay trái nắm dây xích ra trước mặt họ.
Bàn tay hắn được quấn vải, chính là dải băng chống trơn tháo ra từ chuôi đại đao trước đó.
Người phụ nữ thấp bé hít sâu một hơi:
“Tạ Thiên hộ biết chúng ta bôi thuốc độc sao?”
Tạ Lãm giữ vẻ mặt không cảm xúc, nghĩ thầm: Biết cái đầu nhà ngươi! Ta chỉ đơn giản vì tay dễ ra mồ hôi, lại biết sẽ phải leo dây xích, nên quấn vải thôi.
Tuy nhiên, dáng vẻ của hắn lại khiến đối phương cảm nhận như đang đối mặt với một người sâu không lường được.
Tên thủ lĩnh lại ho khẽ.
Người phụ nữ thấp bé trừng mắt, kinh ngạc nói:
“Lẽ nào Tạ Thiên hộ biết kế hoạch của chúng ta, thậm chí còn biết chủ nhân của ta là ai?”
Tạ Lãm nhìn về phía người đàn ông đội mũ choàng:
“Là Hành Vương phải không?”
Người phụ nữ thấp bé: “…”
Tên thủ lĩnh choàng áo đen im lặng một lát, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Có phải vì ta luôn im lặng nên khiến anh nghi ngờ? Dù sao, anh đã từng gặp thế thân của ta, hắn bắt chước giọng nói của ta rất giống…”
Thật sự là Hành Vương. Tạ Lãm hắn chỉ đoán đại mà thôi.
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: