CHƯƠNG 92 – CÂM HẾT LẠI CHO TA!
Editor: Mình chưa beta kịp, mọi người đọc tạm vậy.
Nói là đoán bừa, nhưng thực ra cũng có cơ sở.
Vì Tạ Lãm đã biết Hành Vương bí mật đến Nam Cương, trong đầu liền liên tưởng ngay đến y. Chứ hắn chẳng mấy để tâm đến chuyện ‘giọng nói’ mà Hành Vương vừa nhắc.
Tạ Lãm chẳng hơi đâu giải thích, chỉ chất vấn:
“Vương gia không ở yên tại phủ Tế Nam, chạy đến Điền Nam làm gì?”
Hành Vương hơi nghiêng đầu, liếc nhìn thích khách phía trước đang sắp bị bắt:
“Anh cũng thấy rồi, ta đang bắt thích khách. Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm, ta đâu có bị quản thúc. Lén đến Điền Nam thì có gì không đúng?”
Nói cũng không sai, nên nhất thời Tạ Lãm không tìm được lý do để bắt luôn y:
“Sao ngài biết thích khách sẽ leo dây xích lên núi mà chặn trước đường lui của hắn?”
Hành Vương nhàn nhạt đáp:
“Ta đương nhiên có nguồn tin riêng. Chẳng lẽ Huyền Ảnh Ti các người không có? Hay là Thập Nhị Giám theo dõi ta không có? Ta nhất thiết phải giải thích à?”
Giỏi lắm, chỉ vài câu đã khiến Tạ Lãm mất hết kiên nhẫn:
“Không cần. Nhưng ta vẫn nói lại, thích khách là của ta. Các người lăn đi!”
Người phụ nữ thấp bé quát lên:
“Ngươi thật to gan! Đã biết thân phận vương gia mà còn dám…”
Hành Vương cắt ngang:
“Nhược Ngôn.”
Người phụ nữ tên Nhược Ngôn lập tức thu lại vẻ mặt, lùi ra sau.
Sau khi ngăn ả, Hành Vương rơi vào im lặng khá lâu. Trên đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió rít và âm thanh đánh nhau bên kia.
Tạ Lãm đoán y có lẽ đang cân nhắc hai chuyện: lôi kéo hắn hay giết người diệt khẩu.
Giết thì e không thắng được, lôi kéo thì lại nhiều băn khoăn.
Tạ Lãm lo lắng cho Phùng Giai Ấu đang ở thao trường, không rảnh đợi Hành Vương nghĩ ngợi. Hắn liền nhảy thẳng về phía thích khách.
Bằng một thế sấm sét, hắn xông vào vòng chiến, tránh né đòn tấn công của đám người mặc đồ đen, hạ xuống vững vàng sau lưng thích khách.
Tên thích khách đã đến bước đường cùng, dễ dàng bị bàn tay trái quấn vải của Tạ Lãm siết chặt cổ họng.
Tạ Lãm vung tay phải, thanh miêu đao sáng loáng quét về phía đám đông, giọng nghiêm nghị:
“Huyền Ảnh Ti phá án, kẻ nào cản trở, giết không tha!”
Đám người mặc đồ đen hao tâm tốn sức nãy giờ, thấy thích khách bị cướp mất thì tức tối. Song ba chữ “Huyền Ảnh Ti” khiến tất cả khựng lại, đồng loạt quay nhìn chủ nhân.
Hành Vương nâng tay, ra hiệu tạm thời không được động thủ:
“Tạ Thiên hộ, thích khách này là ta bày kế bắt được. Anh cướp người như thế, có phải vô lý lắm không?”
Tạ Lãm dứt khoát đáp:
“Vương gia không cần phí lời. Ta nhất định cướp tên thích khách này, cũng sẽ báo cáo rõ ràng hành động của ngài. Nếu muốn giết ta diệt khẩu thì cứ việc ra tay. Còn không thì tránh ra!”
Nói xong, hắn liếc nhìn đám người mặc đồ đen đang bao vây mình.
Ánh mắt của Tạ Lãm không hề có sự cảnh giác, cũng không có sát khí, nhưng lại khiến bọn họ lạnh sống lưng. Bởi nó cho thấy hắn hoàn toàn không đặt họ vào mắt.
Nếu không phải kiêng dè thân phận của Hành Vương, trước khi nắm cổ thích khách, hắn đã giết sạch bọn họ rồi.
Hành Vương trông như thật sự đang cân nhắc, sau một hồi lâu mới lên tiếng:
“Ta nghĩ anh đã hiểu lầm. Thật ra ta luôn cảm kích Tạ Thiên hộ.”
“Ồ?” Tạ Lãm thầm nghĩ: định giở trò mua chuộc mình à?
Hành Vương là người chừng mực, không quá kiêu ngạo. Dù đang chiếm ưu thế về nhân số, y vẫn giữ được tỉnh táo, hiểu rõ không dễ gì động đến Tạ Lãm hắn.
Đối với những kẻ biết điều như vậy, Tạ Lãm cũng sẵn lòng đáp lại vài phần, quyết định nghe thử xem y sẽ nói gì để dỗ mình.
Hành Vương chắp tay, nói:
“Chuyện con kỳ giông trên sông Tế, nhờ Tạ Thiên hộ ra tay nghĩa hiệp mà ta thoát nạn.”
Tạ Lãm hỏi:
“Chẳng phải chính vương gia nuôi dưỡng con kỳ giông đó à?”
Hành Vương lắc đầu:
“Nếu ta nói trong kinh có một thế lực luôn cố xúi giục ta tạo phản, cái gọi là ‘Bóng rồng trên sông Tế, Hành Vương nhận mệnh trời’ chính là âm mưu bọn chúng dựng lên, anh tin không?”
Tạ Lãm nhíu mày:
“Vương gia đang ám chỉ đám người Phó Mân cùng Tiết Thượng thư của Bộ Hộ sao?”
Nhược Ngôn sững sờ:
“Làm sao ngươi biết?”
Hành Vương thì rất bình tĩnh:
“Ta nghe nói nhạc phụ của anh, Đại Lý Tự khanh – Phùng đại nhân, liên tục nhắm vào Tiết Thượng thu từ sau khi về kinh. Gần đây, nhóm ‘quan văn mới nổi’ bị ông ấy quấy nhiễu đến mức không ngóc đầu lên được. Tuy nhiên để hoàn toàn lật đổ bọn họ, vẫn thiếu một chứng cứ vững chắc.”
Tạ Lãm đã rời kinh một thời gian, không rõ nhị thúc đang làm gì ở kinh thành.
Hành Vương bước về phía trước:
“Mục tiêu của ta cũng là quét sạch phe cánh đó, đặc biệt là Phó Mân. Kẻ này dã tâm rất lớn, bên ngoài thì kết bè phái với nhóm ‘quan văn mới nổi’, bày mưu tính kế cho họ, làm như kẻ tiểu nhân hám lợi. Nhưng thực chất, ông ta đã cấu kết với Giám quốc Nam Cương, làm loạn triều chính Đại Ngụy ta, còn muốn lợi dụng thân phận của ta để khơi mào nội loạn.”
Tạ Lãm lặng lẽ nghe, không biểu lộ cảm xúc, bởi mấy chuyện này vừa nãy Phùng Giai Ấu đã kể qua rồi.
“Từ khi bị Phó Mân nhắm tới, biết ông ta sai người trà trộn vào thôn, dùng cổ nuôi kỳ giông, ta không lúc nào không cảm thấy bất an. Vì vậy, ta đích thân điều tra, tốn không ít công sức mới lần ra được mối liên hệ của Giám quốc Nam Cương.”
Đám người bịt mặt dạt ra một khoảng, Hành Vương bước tới qua chỗ trống ấy:
“Ta nghi ngờ người này có liên quan đến vụ án ở thư viện ngoài kinh thành hơn hai mươi năm trước.”
Tạ Lãm nhếch mép cười. Hành Vương nói nghe có vẻ vô cùng gian nan, trong khi Phùng Gia Ấu nhà hắn chỉ xem một trận tỷ thí thôi đã đoán được kha khá rồi.
Hành Vương không nhìn thấu nụ cười của Tạ Lãm, ngừng lại một chút:
“Khi viện trưởng Nhạc Mông bị hoạn đảng bức hại, ngoài ba người con ruột, còn có một nghĩa tử văn võ song toàn tên Nhạc Phồn. Lai lịch người này rất mơ hồ, sau khi Nhạc Mông bị hại, hắn cũng biệt vô âm tín. Rất có thể hắn vốn dĩ là người Nam Cương…”
Tạ Lãm không biết mấy chuyện này. Hắn lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ kỹ càng để về kể lại cho Phùng Gia Ấu.
Tên thích khách bị Tạ Lãm bóp cổ định mở miệng, Tạ Lãm liền siết mạnh thêm, không có y chen ngang.
Thế nhưng Hành Vương lại không tiếp tục câu chuyện, chỉ nói:
“Tóm lại, những năm qua, ta đã dùng mọi cách để nắm được một số manh mối về Giám quốc Nam Cương, chờ đến cơ hội này chặn đường lui và bắt y. Xin Tạ Thiên hộ giao y cho ta. Tin tưởng ta, ta nhất định có thể một đòn lật đổ Phó Mân cùng đồng bọn.”
Không thấy Tạ Lãm biểu lộ gì, Hành Vương lại nói:
“Chỉ có ta đích thân áp giải y về kinh mới có thể rửa sạch mối liên hệ giữa ta và bọn chúng. Nếu không, Từ Đốc công thể nào cũng moi ra lỗi của ta…”
Tạ Lãm biết lời Hành Vương có thật có giả. Y tuyệt đối không trong sạch như lời tự nhận.
Nếu không, sao lại liên minh với Trấn Quốc Công bằng cách gả Tùy Anh?
Tạ Lãm đoán không ra, mà cũng chẳng muốn đoán, càng không cần phải đoán:
“Tiếc rằng, thích khách này không phải Giám quốc Nam Cương.”
Nhược Ngôn lập tức lên tiếng:
“Không thể nào! Ta nhận được tin y quả thực đã rời khỏi hoàng cung. Nếu không phải y, sao lại có nhiều người liều chết bảo vệ y rời đi như vậy? Ngươi có biết, toàn bộ tay trong mà Nam Cương cài vào Đô Ti Điền Nam đều đã bị lộ, trả giá như thế mà không phải để bảo vệ Giám quốc, thì còn vì cái gì?”
Tạ Lãm liếc nhìn ả:
“Biết đâu là để dụ các người mắc câu thì sao?”
Thấy họ không tin, Tạ Lãm liền thả tay ra khỏi cổ thích khách.
Lớp vải quấn trên tay Tạ Lãm đã bị dính độc. Sau khi bóp cổ, độc ngấm sâu hơn vào cơ thể thích khách. Tạ Lãm vừa buông tay, thích khách lập tức ngã quỵ xuống đất.
Tạ Lãm dùng mũi đao lật chiếc mặt nạ quỷ của thích khách, để lộ khuôn mặt đã bị trúng độc chuyển sang đen. Người này còn rất trẻ, nhiều lắm chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Khi nãy bóp cổ hắn, Tạ Lãm cảm nhận mạch máu ở cổ hắn, huyết khí đương thịnh, cho thấy đang ở độ tuổi sung sức.
Trong khi Giám quốc Nam Cương kia, ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi.
“Chuyện này…” Không thấy rõ mặt Hành Vương, nhưng qua giọng nói có thể nhận ra y đang kinh ngạc.
Cả đám người bịt mặt cũng bàng hoàng không kém.
Tên thích khách nằm dưới đất phun ra một ngụm máu đen, cười lạnh:
“Tạ Thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, đúng không?”
Tạ Lãm hơi cúi đầu:
“Thì sao?”
Thích khách gắng sức chỉ tay về phía Hành Vương:
“Ta khai nhận. Là… là hắn phái ta đi ám sát Tào Tung.”
Thích khách vừa dứt lời, không khí như đông cứng lại.
“Ngươi nói bậy cái gì đó!”
Tên bịt mặt gần nhất lập tức vung đao chém xuống đầu thích khách.
Tạ Lãm nhanh chóng hất bay thanh đao, một chưởng đánh kẻ đó văng xa vài trượng:
“Nói tiếp!”
Thích khách lại phun máu đen, nói:
“Hắn cấu kết với Giám quốc Nam Cương, định mượn cái chết của Tào Giám quân để ép Trấn Quốc Công tạo phản! Hắn cố bảo vệ ta vì sợ ta chết trong quân doanh. Giờ lại muốn giết ta diệt khẩu!”
Tạ Lãm nhìn về phía Hành Vương.
Hành Vương chỉ vào đám thi thể nằm la liệt không xa:
“Nếu ta muốn giết hắn diệt khẩu, thì tại sao còn bố trí hàng chục cung thủ yểm hậu cho hắn trên núi, rồi lại giết luôn đám cung thủ đó?”
Tạ Lãm lại quay sang nhìn thích khách.
Thích khách cũng chỉ vào những xác chết:
“Ta là sát thủ giang hồ do hắn thuê, đám cung thủ kia đều là người của ta, toàn bộ bị hắn giết để diệt khẩu!”
Hành Vương như bị chọc tức đến bật cười:
“Tạ Thiên hộ, lời này anh cũng tin được sao?”
Thích khách cũng lên tiếng:
“Tạ Thiên hộ, ngàn vạn lần đừng tin hắn!”
“Tạ Thiên hộ…”
“Tạ Thiên hộ…”
Mấy tiếng ‘Tạ Thiên hộ’ vang vang liên tục đập vào tai Tạ Lãm, làm đầu hắn váng vất, nhịn không nổi nữa, hắn quát:
“CÂM HẾT LẠI CHO TA!”
Hành Vương im lặng, nhưng thích khách vẫn muốn lên tiếng.
Tạ Lãm lập tức nâng đao kề sát cổ hắn, không hề nương tay vạch ra một đường máu. Chỉ cần sâu hơn một chút, yết hầu của thích khách sẽ bị cắt đứt.
Thích khách bấy giờ đành ngậm miệng.
Hai tai của Tạ Lãm cuối cùng cũng được yên tĩnh, tâm trạng bực bội dần lắng xuống.
Hắn từ từ nhận ra thích khách này đang nói dối.
Thích khách đã trúng độc, không khó giết. Vậy mà mười mấy cao thủ dưới trướng Hành Vương lại mất nhiều thời gian đối phó, nguyên nhân chẳng ngoài muốn bắt sống thích khách. Hoàn toàn không phải ‘diệt khẩu’ như lời thích khách nói.
Hành Vương hẳn thật sự tin rằng thích khách chính là Giám quốc Nam Cương.
Tuy nhiên, những kẻ này ai nấy đều đa mưu túc trí, Tạ Lãm không dám tin vào phán đoán của mình. Trước khi gặp được Phùng Gia Ấu, hắn sẽ không vội kết luận điều gì.
Hắn cúi xuống, kéo thích khách dậy, mũi đao chỉ về phía Hành Vương:
“Vương gia theo ta về quân doanh.”
Nhược Ngôn lập tức rút kiếm chắn trước mặt Hành Vương:
“Không thể đi!”
Một đám người bịt mặt siết chặt vòng vây xung quanh Tạ Lãm, sát khí tràn ngập trong không khí.
Hành Vương vẫn im lặng, không rõ là đang suy tính hay ngầm đồng ý để thủ hạ giết người bịt miệng.
Tạ Lãm thật ra hơi thiên vị y, hiếm hoi mà khuyên nhủ:
“Vương gia tốt nhất nên tin rằng, tất cả những sai lầm trong đời ngài cộng lại, cũng không so được với việc ngài ‘giết ta bịt miệng’. Ta khuyên ngài nên suy xét cẩn thẩn.”
Hành Vương: “…”
Câu này cuồng ngạo đến mức nào, vậy mà được ra nói ra chân thành đến mức người nghe đều có thể nhận ra chút áy náy trong giọng điệu.
Nhược Ngôn giờ đã không dám coi thường Tạ Lãm:
“Tạ Thiên hộ, chúng ta thực sự không muốn đối địch với ngài. Nhưng vương gia nhà ta đã mưu tính nhiều năm để trừ khử tên Phó Mân gian thần bán nước làm loạn triều cương. Dù không có công lao cũng có khổ lao.
Giờ vương gia bị người khác bày mưu hãm hại, một khi theo ngài đi về, không biết sẽ phải đối mặt với sóng gió gì… Thế này đi, ngài giao thích khách lại cho chúng ta, chúng ta để ngài rời đi, coi như chưa từng thấy chúng ta, được không?”
Nhìn nét khinh thường hiện rõ trên khóe môi Tạ Lãm, biểu cảm như đang viết rõ “dựa vào các ngươi à?”, Nhược Ngôn liếc nhìn về phía rừng rậm, nói:
“Chẳng lẽ ngài nghĩ chúng ta đi bắt Nam Cương Giám Quốc mà chỉ dẫn theo chừng này người?”
Tạ Lãm thấy ánh mắt Nhược Ngôn hướng về phía khu rừng sau núi, ngầm ám chỉ họ còn có quân mai phục ở đó:
“Thế các người nghĩ, Giám quốc Nam Cương chịu hy sinh nhiều người như vậy để lôi các người ra, lại không có chuẩn bị khác à?”
Quân mai phục trong rừng, chắc đã bị diệt gọn. Lúc này những người ẩn náu trong đó e rằng toàn là người của Giám quốc Nam Cương.
Nhược Ngôn hiển nhiên cũng có lo ngại như vậy, bất giác quay sang nhìn Hành Vương.
Tạ Lãm cũng nhìn Hành Vương:
“Đi theo ta về quân doanh, vương gia chỉ phải đối mặt với cơn bão của triều đình, vẫn còn đường xoay chuyển. Nếu không đi, ngài có thể sẽ bị bắt đi Nam Cương.”
Hành Vương do dự rồi gật đầu:
“Tạ Thiên hộ đã nói vậy, chứng tỏ trong lòng đã tin ta.”
Tạ Lãm vẫn giữ nguyên thái độ:
“Ta đã nói, tất cả những gì ta nghe và thấy, sẽ đều được báo cáo trung thực.”
Nói xong, hắn lớn tiếng quát về phía rừng cây phía trước:
“Sợ các người chưa nghe rõ, ta nhắc lại lần nữa. Tạ Lãm, Thiên hộ của Huyền Ảnh Ti đang truy bắt nghi phạm. Dù các người là ai, nếu ngăn cản, giết không tha!”
Rừng rậm không có động tĩnh.
Thậm chí không có cả chim chóc kinh hoảng bay lên. Yên tĩnh đến đáng sợ.
Hành Vương đưa ra đề nghị:
“Thân phận ta đặc biệt, trong quân doanh lại có quá nhiều kẻ toan tính. Trước khi gặp Trấn Quốc Công, ta hy vọng có thể xử lý chuyện này trong bí mật, được không?”
Tạ Lãm biết y và Trấn Quốc Công có liên minh. Làm ầm ĩ sẽ gây bất lợi cho Tùy Anh, nên đồng ý:
“Không vấn đề.”
Khi đoàn người Tạ Lãm xuống núi bằng dây xích, một mũi tên báo hiệu từ trong rừng bay lên, bùng nổ thành hoa lửa trên không trung. Vì là ban ngày, ánh sáng không quá rõ ràng.
—
Sau khi Tạ Lãm rời khỏi thao trường, Phùng Gia Ấu nơm nớp đứng bên giá vũ khí, tay đặt sẵn lên kim châm giấu trong tay áo, chuẩn bị xem có ai ra tay với nàng không.
Nhưng không có ai.
Ngược lại, nàng thấy Hàn Trầm dường như xung đột với nữ quan trung niên bên cạnh hắn.
Lẽ nào sát thủ giết nàng đáng lẽ xuất hiện lại bị Hàn Trầm cản đường?
Còn Thẩm Thời Hành, vừa thấy Tạ Lãm đi khỏi liền chạy về phía Phùng Gia Ấu.
Bùi Nghiên Chiêu không kịp giữ hắn lại, cau mày đi theo, nhưng không tiến quá gần.
Thẩm Thời Hành tới bên Phùng Gia Ấu:
“Nguy hiểm thế này, sao Tạ huynh lại bỏ muội lại?”
“Huynh cũng biết nguy hiểm à?” Phùng Gia Ấu nói, “Lần sau xem huynh có còn muốn đi hóng hớt nữa không.”
“Lần này đến đáng giá mà.” Thẩm Thời Hành vừa sợ vừa phấn khích, “Ngay cả khi viết thoại bản ta cũng không nghĩ ra được cốt truyện kịch tính thế này.”
Phùng Gia Ấu không để ý hắn nữa, mắt vẫn thi thoảng lướt về phía Hàn Trầm.
Nàng nghĩ, Nam Cương để lộ nhiều nội gián tiềm ẩn trong Đô Ti Điền Nam như vậy, chỉ để bảo vệ thích khách ám sát Tào Tung chạy thoát sao?
Nàng thậm chí hoài nghi thích khách kia có thể chính là Giám quốc Nam Cương, thế nên nàng mới giục Tạ Lãm đuổi theo.
Hàn Trầm biết rõ thực lực của Tạ Lãm, hẳn biết một khi Tạ Lãm ra tay, thích khách khó lòng thoát được.
Nhưng Hàn Trầm từ đầu đến cuối chỉ tranh cãi với nữ quan, thậm chí không liếc nhìn về phía sau núi, chứng tỏ y không quan tâm đến sống chết của thích khách.
Thích khách tuyệt đối không phải nhân vật quan trọng, ít nhất không phải Giám quốc Nam Cương.
Nếu vậy, Nam Cương bày mưu tính kế để bảo vệ thích khách, rốt cuộc là vì lý do gì?
Phải chăng là để bên thứ ba nghĩ rằng thích khách chính là Giám quốc?
Phùng Gia Ấu ngước mắt nhìn về phía sau núi, đoán rằng việc bắt thích khách của Tạ Lãm sẽ không quá thuận lợi, trên đỉnh núi tám phần đã diễn ra một màn “Ai thực sự là chim sẻ.”
Còn bên thứ ba này, chắc chắn có thông tin xác thực rằng Giám quốc đã tới Đại Ngụy, và tin rằng Giám quốc có ý muốn tự tay giết Tào Tung…
Đang mải suy nghĩ, nàng mơ hồ thấy một luồng khói mỏng bốc lên từ đỉnh núi, giống như tín hiệu nào đó được phát ra.
Lại nhìn Hàn Trầm, y vẫn không có phản ứng gì, nhưng nữ quan trung niên bên cạnh y thì nhìn về phía sau núi.
Sau khi nói gì đó với Hàn Trầm, bà ta định nhân cơ hội rời đi.
Phùng Gia Ấu chợt nghĩ: Lẽ nào nữ quan này mới chính là Giám quốc Nam Cương?
Khi Tào Tung chết, bà ta cũng ở trên đài cao, tức là nhìn tận mắt Tào Tung trút hơi thở cuối cùng. Điều này chẳng khác gì tự tay giết chết kẻ thù.
Bất kể thế nào, phải bắt bà ta trước đã.
Tuy nhiên Phùng Gia Ấu vẫn còn mối lo khác. Nàng bước đến bên gần Bùi Nghiên Chiêu, hạ giọng nói:
“Bùi Trấn phủ.”
Bùi Nghiên Chiêu cúi xuống nhìn nàng.
Phùng Gia Ấu đứng quay lưng về phía đám người Hàn Trầm:
“Huynh có thấy người phụ nữ bên cạnh Nam Cương Vương không? Bà ta đang định bỏ trốn. Ngài hãy đuổi theo bà ta, chờ ra khỏi địa phận Đô Ti Điền Nam thì mới bắt giữ. Đừng đưa bà ta trở về, hãy bí mật giấu đi trước, trên đường nhớ để lại ký hiệu, chúng ta sẽ tìm đến sau…”
Bùi Nghiên Chiêu thoáng kinh ngạc, không ngờ Phùng Gia Ấu lại sai bảo mình làm việc.
Sau khi hiểu ra, y bật cười lạnh lùng:
“Ta giờ không còn chức quan, cái tiếng ‘Bùi Trấn phủ’ này, ta không dám nhận.”
Thẩm Thời Hành vội vàng lên tiếng:
“Đại ca…”
Bùi Nghiên Chiêu trừng mắt nhìn hắn:
“Im miệng.”
Phùng Gia Ấu đâu muốn nhờ vả Bùi Nghiên Chiêu, nhưng hiện tại y là lựa chọn tốt nhất.
Lạc Thanh Lưu vẫn chưa hồi phục, có thể theo dõi nhưng bắt người e rằng không xong.
Phùng Gia Ấu hỏi thẳng:
“Huynh không còn chức vị, nhưng không phải vẫn là con dân Đại Ngụy chúng ta?”
Bùi Nghiên Chiêu cau mày.
Phùng Gia Ấu tiếp tục thuyết phục:
“Ta không hù dọa huynh. Tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Em trai huynh cũng sẽ bị liên lụy. Người phụ nữ kia có lẽ chính là chìa khóa để cứu vãn tình thế.”
Bùi Nghiên Chiêu trầm mặc, y biết Phùng Gia Ấu không nói suông, trong lòng đã tính sẽ làm theo. Lý do y vẫn chưa hành động chính vì đợi Phùng Gia Ấu mở miệng cầu xin.
Nhưng Phùng Gia Ấu không đời nào cầu xin y. Nàng không nói thêm lời nào, liếc thấy Lạc Thanh Lưu ở phía xa, liền định đi tìm hắn.
Song Thẩm Thời Hành kịp thời kéo nàng lại.
Thẩm Thời Hành ghé sát Bùi Nghiên Chiêu nói nhỏ:
“Đại ca, huynh không đi, đệ sẽ tìm Trấn Quốc Công tố cáo huynh giả trang trà trộn vào quân doanh. Ai biết được huynh có phải đồng bọn với đám thích khách này không?”
“Đệ…!” Bùi Nghiên Chiêu bị đứa em này chọc tức đến chết đi sống lại, “Đệ là thằng đầu đất, nếu ta đi bắt người, chẳng phải sẽ không còn ai bảo vệ đệ nữa sao!”
Thẩm Thời Hành dùng khuỷu tay huých nhẹ Phùng Gia Ấu:
“Tiểu Gia đã nhờ huynh, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho đệ.”
Phùng Gia Ấu lắc đầu:
“Không, ta không thể đảm bảo được.”
Thẩm Thời Hành: “…”
Phùng Gia Ấu nghiêm mặt:
“Ngay cả an toàn của bản thân ta cũng không thể bảo đảm, bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.”
Thẩm Thời Hành thấy nàng nghiêm túc, cũng nghiêm túc theo:
“Đại ca, huynh đi nhanh đi, đừng lề mề nữa.”
Bùi Nghiên Chiêu trừng mắt nhìn hắn lần nữa. Người nữ quan kia đã đi khá xa, nếu chậm thêm chút nữa e rằng khó mà lần theo dấu vết. Y không nói thêm lời nào, chuẩn bị rời đi.
Phùng Gia Ấu dặn dò:
“Huynh cẩn thận.”
Bùi Nghiên Chiêu nhìn nàng, Phùng Gia Ấu vội nói thêm:
“Người phụ nữ đó không dễ đối phó. Ta không rõ võ công bà ta thế nào, nhưng có lẽ rất giỏi bày mưu tính kế.”
Nếu nữ quan kia thực sự là Giám quốc Nam Cương, Phùng Gia Ấu lo rằng Bùi Nghiên Chiêu sẽ không thể ứng phó. Chuỗi kế hoạch liên hoàn vừa rồi đã tính toán tất cả mọi người, đủ thấy bà ta thâm hiểm khó lường.
Bùi Nghiên Chiêu có thể được xem là người thông minh trong số các cao thủ, nhưng đấu trí với người như bà ta e rằng khó lòng giành phần thắng.
Phùng Gia Ấu lại nhớ đến Phùng Hiếu An.
Nàng không ngừng tự hỏi, nếu là Phùng Hiếu An, ông sẽ xử lý cục diện rối ren này như thế nào.
“Huynh nhất định phải ra tay thật nhanh, mạnh và chuẩn, tuyệt đối không được chần chừ. Đừng để bà ta có cơ hội mở miệng.”
“Nhưng cũng phải chú ý, đừng đánh chết bà ta, chỉ cần đánh ngất rồi giấu kỹ.”
Bùi Nghiên Chiêu lắng nghe nàng dặn dò, bỗng thẫn thờ.
Hệt như trước kia.
Đã không còn nhớ lần cuối cùng Phùng Gia Ấu dặn dò y làm việc, nhắc nhở y cẩn thận, là từ bao giờ.
Một cơn gió thổi qua thao trường, Bùi Nghiên Chiêu bất giác rùng mình, tỉnh táo lại.
Y lạnh nhạt đáp:
“Ta biết rồi.”
Rồi chọn một khoảng trống không ai chú ý và lẫn vào đám đông, sau đó bám theo nữ quan trung niên kia mà rời đi.
…
Hỗn loạn tại thao trường dần lắng xuống, toàn bộ thích khách hoặc bị tiêu diệt, hoặc tự sát bằng độc dược. Không còn ai sống sót.
Sau khi kiểm tra, không thể xác định được bọn họ là người Nam Cương hay Trung Nguyên, nhưng chắc chắn đều là gương mặt quen thuộc, ít nhất đã phục vụ trong Đô Ti Điền Nam hơn ba năm.
Lại nhìn về phía Hàn Trầm, từ đầu đến cuối y không hề có dấu hiệu nhân cơ hội bỏ trốn, muốn đổ tội lên đầu y cũng chẳng có lý do nào.
Thậm chí, trước khi họ kịp lên tiếng, Hàn Trầm đã khoanh tay cười giễu:
“Quân doanh của các ngươi thiếu an toàn quá. Nữ quan của ta đã biến mất, các ngươi nhất định phải giúp bản vương tìm về.”
Khói từ vụ nổ kho vũ khí vẫn còn bay mịt mù trên bầu trời, xác chết nằm rải rác khắp thao trường, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng. Nam Cương Vương vẫn còn ở đó, nên không ai để tâm đến chuyện một nữ quan rời đi trong lặng lẽ.
Sau đó, mọi người tập trung quanh thi thể Tào Tung, ai nấy đều rơi vào trầm mặc.
Giám quân vừa đến quân doanh ngày thứ hai, đã bị thích khách ám sát ngay trước mắt mọi người. Tùy Kính Đường và các tướng lĩnh dưới quyền không biết phải giải thích thế nào.
Mười hai thái giám đi theo Tào Tung cũng đều mang tội thất trách, nhất thời không biết nói gì.
Trên đài cao, chỉ nghe thấy tiếng Tề Chiêm Văn trách móc Tạ Lãm:
“Ta nghe nói khi xảy ra vụ án, Tạ Thiên hộ chỉ đứng hóng chuyện tại thao trường, từ đầu đến cuối không ra tay, đợi đến khi thích khách bỏ chạy mới chịu đuổi theo. Có thật vậy không?”
Phùng Gia Ấu đứng dưới đài liếc nhìn hắn. Nàng không tiện mở miệng trong tình huống này.
Tùy Anh bước ra:
“Thế vẫn còn tốt hơn ngươi. Chuyến đi này ngươi và Tạ Thiên hộ đều chịu trách nhiệm bảo vệ giám quân, thế mà ngươi lại trốn trong phòng ngủ ngon?”
Sắc mặt Tề Chiêm Văn tái nhợt, rõ ràng không khỏe:
“Ta bị không hợp phong thổ, đang bệnh.”
Tùy Anh cười nhạt:
“Ai biết ngươi bệnh thật hay giả vờ? Không chừng ngươi sớm biết có nguy hiểm nên cố ý trốn đi.”
Tề Chiêm Văn tức đến nỗi thở hổn hển:
“Ta đã xin phép Tào công công…”
Nói xong mới nhận ra Tào Tung đã thành xác chết, biện minh như vậy chỉ vô dụng, hắn càng thêm tức giận.
Tùy Anh định chỉ vào thi thể Tào Tung mà nói tiếp, nhưng bị Tùy Kính Đường quát:
“Không được vô lễ, lui xuống.”
Tùy Anh hứ một tiếng với Tề Chiêm Văn rồi lùi lại phía sau, mắt vẫn đầy vẻ khiêu khích.
Tề Chiêm Văn nghiến răng, biết rằng hắn không thể chiếm được lợi thế trên địa bàn của Tùy gia, bèn bèn thôi bắt lỗi Tạ Lãm.
Không khí lại rơi vào im lặng. Tùy Kính Đường nhìn Lương Thiên chưởng ti của Nội Thư Đường:
“Lương chưởng ti?”
Giám quân bị sát hại, Lương Thiên trở thành hoạn quan cấp cao nhất trong đội ngũ. Theo quy tắc, y tạm thời đảm nhiệm chức vụ giám quân.
Lương Thiên lúc này cũng đang đau đầu. Y được Từ Tông Hiến cử đến bên cạnh Tào Tung làm tai mắt, hiểu rõ tầm quan trọng của Tào Tung. Nay Tào Tung đã chết, y cũng không biết làm sao ăn nói với Từ Tông Hiến.
Y chắp tay với Tùy Kính Đường:
“Những thích khách này đều là tinh binh trong quân doanh của ngài. Chúng ta đều biết đây là một kế vu oan giá họa. Nhưng dù thế nào Quốc Công gia cũng phải cho một lời giải thích chứ?”
Tùy Kính Đường đáp lại khá khách khí:
“Việc này, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Lương Thiên gật đầu:
“Vậy hãy đưa thi thể Tào công công đi trước. Không thể để thi thể ông ấy mãi phơi ra mãi như thế.”
Tùy Kính Đường ra lệnh cho người đưa thi thể Tào Tung về nghị sự đường, sau đó quát lớn với thuộc hạ:
“Tập hợp tất cả mọi người trong Đô Ti Điền Nam ra thao trường. Người không có phận sự đều quay về phòng, không được tự ý ra ngoài nếu chưa có lệnh!”
‘Người không có phận sự’ hiển nhiên là ám chỉ các thành viên trong đoàn sứ giả.
…
Tạ Lãm vẫn chưa quay lại, Tùy Anh đưa Phùng Gia Ấu về phòng.
Khi đẩy cửa bước vào, Lạc Thanh Lưu đã ngồi trong phòng. Hắn leo vào từ cửa sổ phía sau.
Thấy Phùng Gia Ấu trở về, hắn đứng dậy nói:
“Đại tẩu, có cần ta làm gì không?”
Sau khi Tạ Lãm đuổi theo thích khách, Lạc Thanh Lưu vẫn luôn chú ý đến Phùng Gia Ấu. Thấy Bùi Nghiên Chiêu rời đi, hắn cũng đoán được nàng đã có ý tìm mình.
“Tạm thời chưa cần.” Phùng Gia Ấu nhìn sang Tùy Anh, “Huynh mau chóng dưỡng thương cho tốt. Sau này còn nhiều việc phải làm.”
Lạc Thanh Lưu cũng liếc qua Tùy Anh:
“Ta hiểu rồi.”
Tùy Anh lập tức hiểu vì sao hai người nhìn mình:
“Hai người lo gia gia ta sẽ phản sao?”
Chẳng cần họ nói, Tùy Anh cũng đang lo lắng chuyện này. Tào Tung chết, triều đình nhất định sẽ hỏi tội. Nếu gia gia nàng đã có ý phản loạn, thì dưới áp lực, khả năng tạo phản thật sự là rất lớn.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, Lạc Thanh Lưu không nhịn được mà an ủi:
“Ít nhất ta chắc chắn một điều, ông nội cô không cấu kết với Nam Cương.”
Phùng Gia Ấu lại dội nước lạnh:
“Nhưng nếu ông ấy đã liên minh với Phó Mân, thì cũng xem như cấu kết với Nam Cương, vì Phó Mân và Giám quốc Nam Cương là cùng một phe.”
Tùy Anh và Lạc Thanh Lưu đồng loạt nhìn nàng.
An ủi Tùy Anh lúc này chẳng ích gì, Phùng Gia Ấu bèn kể lại suy đoán của mình về vụ án ở thư viện ngoại thành năm xưa.
Khi nàng kể xong, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Trong không khí im lặng, Tùy Anh đập mạnh lên bàn, mặt lạnh đứng dậy:
“Đến nước này rồi, ta phải đi nói chuyện với gia gia thôi!”
Phùng Gia Ấu không cản, chỉ ra hiệu bằng mắt với Lạc Thanh Lưu.
Lạc Thanh Lưu hiểu ý, biết nàng muốn hắn ẩn mình gần Trấn Quốc Công để nghe ngóng.
Hắn gật đầu với Phùng Gia Ấu, rồi theo sau Tùy Anh rời đi – nàng đi từ cửa trước, hắn lẻn qua cửa sổ sau.
Sau khi họ đi, Phùng Gia Ấu đứng ngồi không yên trong phòng. Nàng khẽ hé cửa để dễ nghe được động tĩnh bên ngoài.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nàng đứng bật dậy mở cửa.
Tạ Lãm đi nhanh về, vừa bước tới thì cánh cửa bất ngờ bị Phùng Gia Ấu kéo mạnh từ bên trong, hắn giật mình. Tưởng trong phòng có rắn độc hay mãnh thú gì, hắn lập tức ôm Phùng Gia Ấu kéo ra phía sau mình.
“Không sao đâu.” Phùng Gia Ấu sau ôm chầm lấy hắn từ phía sau, “Ta chỉ sợ thôi, chàng về là tốt rồi.”
Từ lúc Tạ Lãm rời khỏi nàng đuổi theo thích khách, sợ hãi trong lòng nàng không ngừng dâng lên. Dù biết Bùi Nghiên Chiêu cũng có đủ khả năng bảo vệ mình, nhưng nàng vẫn không thể trấn tĩnh được nỗi sợ.
Đến lúc này mới nhận ra, cảm giác an toàn Tạ Lãm mang lại đã sớm không thay thế được.
Trước khi về đến phòng, Tạ Lãm cũng đã nghe ngóng xong, biết Phùng Gia Ấu không gặp nguy hiểm gì. Thế nên hắn tưởng nàng đang lo cho mình:
“Nàng đừng lo nghĩ linh tinh. Danh tiếng ‘Tạ Thiên hộ’ của ta giờ cũng ngang ngửa với ‘Thiếu trại chủ’ rồi. Người càng thông minh càng không dám tùy tiện động đến ta đâu.”
Hắn chạm vào bàn tay đang ôm quanh eo mình, thấy tay nàng lạnh buốt. Mặc dù rất thích được nàng ôm chặt thế này, nhưng hắn vẫn phải ngắt ngang, kéo nàng vào phòng.
Phùng Gia Ấu không giải thích thêm, đợi sau khi đóng cửa lại mới hỏi:
“Thế nào rồi, có bắt được thích khách không?”
“Bắt được rồi, nhưng là bắt từ tay Hành Vương, Thích khách một mực khẳng định rằng hắn được Hành Vương sai đi giết Tào Tung, mục đích là ép Trấn Quốc Công tạo phản…”
Tạ Lãm biết khi nàng đã nói đến chuyện chính, thì đừng trông mong được tiếp tục thân mật. Hắn đành vừa rót nước uống vừa kể lại những chuyện đã xảy ra trên đỉnh núi.
Phùng Gia Ấu không tỏ ra bất ngờ:
“Hóa ra là Hành Vương.”
Tạ Lãm uống nước làm dịu cổ họng, đánh nhau hắn không thấy mệt, nhưng nói nhiều lại dễ đau họng:
“Ta đã dẫn thích khách và Hành Vương về, giao cả cho Trấn Quốc Công.”
Phùng Gia Ấu nói:
“Thích khách chắc chắn không còn mạng sống đâu.”
…
Tại nghị sự đường của Đô Ti Điền Nam, đúng như Phùng Gia Ấu dự đoán, thích khách bị Tùy Kính Đường đầu độc chết.
Hành Vương tháo mũ choàng, gỡ khăn che mặt, để lộ vẻ mặt đầy lo âu:
“Giết hắn chẳng có ý nghĩa gì, vẫn khó ăn nói với Tạ Thiên hộ.”
Tùy Kính Đường trầm ngâm:
“Vương gia đặt một thế thân trong phủ, nhiều năm qua bí mật điều tra Giám quốc Nam Cương. Thậm chí còn cài cắm thế lực vào tận hoàng cung Nam Cương. Vậy mà chưa từng tiết lộ gì với ta, che giấu sâu thật đấy.”
Hành Vương chắp tay tạ lỗi:
“Ban đầu vì ta chưa hoàn toàn tin tưởng ngài, sau đó lại sợ sinh thêm biến cố…” Y ngừng một chút, “Ngài xem, dù ta đã cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn bị Giám quốc phát hiện, lập mưu dụ ta xuất hiện. Nếu không phải Tạ Thiên hộ đuổi lên núi, ta e rằng đã bị họ bắt rồi.”
Tùy Kính Đường nói:
“Lần này xem như cả hai bên đều tổn thất nặng nề. Để ép ngài lộ diện, hắn cũng đã để lộ không ít mật thám trong tay ta.”
Hành Vương thở dài:
“Đáng tiếc giờ Tào Tung đã chết, cũng không bắt được Giám quốc Nam Cương, tình thế của chúng ta…”
“Gia gia!” Tùy Anh lớn tiếng gọi từ ngoài nghị sự đường.
Tùy Kính Đường định cho người đuổi nàng đi, nhưng Hành Vương lại nói:
“A Anh biết khá nhiều chuyện, thậm chí còn có mối liên hệ mật thiết với Ám Giám của Thập Nhị Giám…”
Ánh mắt của Tùy Kính Đường lập tức trở nên sắc lạnh:
“Cho nó vào.”
Thị vệ liền nhường lối, Tùy Anh sải bước tiến vào. Vừa trông thấy Hành Vương cũng có mặt, nàng lập tức trừng mắt với y:
“Quả nhiên là ngài đang giở trò!”
Tùy Kính Đường quát:
“A Anh, không được vô lễ với vương gia!”
Tùy Anh nhẫn nhịn đã lâu, không kìm được:
“Gia gia, rốt cuộc ông bị kẻ tiểu nhân xảo quyệt này uy hiếp chuyện gì?!”
“Người bị uy hiếp là ta mới đúng.” Hành Vương tự biện hộ, “Ban đầu ta không hề có ý định tạo phản, mà chính là bị Phó Mân cùng đám ‘văn thần mới’ ép buộc. Gia gia cô cũng liên tục thuyết phục ta…”
Tùy Anh gắt:
“Ngài nói bậy nói bạ gì thế?”
Tùy Kính Đường điềm nhiên đáp:
“Vương gia nói không sai.”
Tùy Anh sững sờ nhìn ông mình.
“Con ngạc nhiên cái gì?” Tùy Kính Đường thở dài, “Mười năm trước, khi Diệp thái y bị hôn quân xử tử, vì ông giữ im lặng mà con giận dỗi với ông biết bao lâu? Giờ ông không muốn sống bưng mắt bịt tai nữa, con lại quay ra trách móc ông sao?”
Tùy Anh nghẹn lời, không thốt nên câu.
Tùy Kính Đường nói tiếp:
“Hồi đó ông nghĩ, tiên đế cũng chẳng sống được bao lâu, ráng nhịn vài năm là qua. Đợi đến lúc Hành Vương lên ngôi, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nào ngờ bọn hoạn quan và gian thần lại liên thủ, nâng đỡ tiểu hoàng tử lên ngôi, quyền hành của Đại Ngụy chúng ta đều rơi vào tay chúng. Tổ tiên nhà họ Tùy ta vốn là khai quốc công thần, việc phò tá chính thống là trách nhiệm không thể chối từ.”
“Phò chính thống gì chứ?” Tùy Anh quay sang đối mặt với ông nội mình, phớt lờ Hành Vương.
“Dẫu tiểu hoàng đế còn nhỏ, nhưng vẫn mang dòng máu hoàng thất, không phải chính thống thì là gì? Còn những hoạn quan và gian thần mà ông nói, mấy năm nay đã làm chuyện gì trái đạo trời? Ngược lại là Phó Mân và đám văn thần mới mà ông kết minh, vì trục lợi từ chính sách muối mà khiến biết bao bá tánh vô tội phải chết thảm, ông có biết không?”
Tùy Kính Đường không giận mà cười:
“Xem cái cách con nói như đúng rồi ấy, mà con hiểu được bao nhiêu chuyện triều chính chứ?”
Tùy Anh nghiêm nghị đáp:
“Con không hiểu chuyện triều chính, nhưng con cảm nhận được những năm gần đây Đại Ngụy đang đi lên, đời sống của bách tính cũng ngày một tốt hơn. Kẻ nào muốn khơi mào chiến tranh, đẩy bách tính trở lại cảnh khổ cực trăm bề, kẻ đó chính là sai, là tội nhân!”
Nghe nàng nói xong, ánh mắt Tùy Kính Đường nhìn cháu gái thêm vài phần tán thưởng và hài lòng:
“Con đã trưởng thành rồi…”
Tùy Anh thẳng thắn nói:
“Từ nhỏ ông đã dạy con, những người ‘cao cao tại thượng’ như chúng ta, mỗi một quyết định dù chỉ buột miệng nói ra, đối với bách tính bình thường đều có thể là một trận sóng dữ, vì vậy luôn phải thận trọng từng lời từng việc. Lẽ nào ông đã quên?”
Bị nàng chất vấn, Tùy Kính Đường nhắm mắt lại:
“Nhưng A Anh à, con nghĩ cho bách tính, vậy ai sẽ nghĩ cho hai chị em con? Ông tuổi đã cao, sức khỏe chẳng còn như xưa, không biết lúc nào ngã bệnh rồi đi như Phùng Các lão năm nào. Với sức con và Tư Nguyên cộng lại cũng chẳng bằng được một Phùng Gia Ấu. Chớ nói đến việc giữ vững phủ Trấn Quốc Công, trong tình cảnh hiện giờ, giữ được mạng đã là khó lắm rồi. Con bảo ông làm sao mà yên lòng đây?”
Cổ họng Tùy Anh như nghẹn lại, ánh mắt lộ ra vẻ bàng hoàng.
Nàng chưa bao giờ thấy ông mình tỏ ra yếu đuối như vậy. Ông nói như vậy hẳn là vì cơ thể đã xuất hiện vấn đề, biết rõ mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Hoảng loạn trào dâng, Tùy Anh không kiềm được cất tiếng:
“Vậy nên ông định trong những năm tháng còn lại, giúp Hành Vương lên ngôi, để con và biểu tỷ, một người làm hoàng hậu, một người làm quý phi, Tư Nguyên thì kế thừa tước vị Trấn Quốc Công. Chúng cháu dựa vào Hành Vương mà tiếp tục sống yên ổn sao?”
Tùy Kính Đường khẽ thở dài:
“Phó Mân đã tìm đến ông, hắn nắm giữ bằng chứng ông từng bí mật hại… phủ Quảng Bình Hầu. Hắn còn hủy những chứng cứ đó ngay trước mặt ông để thể hiện thành ý. Đương nhiên, những chứng cứ ấy không uy hiếp được ông, cũng chẳng thể lung lay địa vị của ông. Nhưng lời hắn nói quả thực khiến ông dao động.”
Phó Mân biết sức khỏe ông có vấn đề, từng lời từng lời đều nhắm vào hai chị em Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên, khiến ông không thể không bận lòng.
“Nhưng dù ông đã lập minh ước với hắn, ông vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm.”
Lý do đúng như lời Tùy Anh nói, dù hoạn quan và gian thần nắm quyền triều chính, nhưng hiện tại Đại Ngụy vẫn đang phát triển. Ông không biết việc mình khởi binh can qua có đúng hay không. Ở cửu tuyền, liệu ông còn mặt mũi nào để gặp liệt tổ liệt tông.
Hành Vương vẫn để mặc hai ông cháu nói chuyện, bấy giờ mới lên tiếng:
“Rất may ngài chưa hạ quyết tâm. Ngài tưởng Phó Mân muốn phò ta đăng cơ xưng đế nhưng kỳ thực ông ta chỉ muốn khuấy loạn Đại Ngụy, để Nam Cương thừa cơ đắc lợi. Chỉ cần sơ sẩy một bước, cả ta lẫn ngài đều rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Tùy Kính Đường chắp tay thi lễ:
“May có vương gia tỉnh táo sáng suốt.”
Hành Vương cũng không giấu giếm, mở lời thẳng thắn:
“Vốn dĩ ta muốn bắt giữ Giám quốc Nam Cương, dùng người này để lừa Phó Mân giao ra minh ước thư giữa ngài và hắn, giúp ngài rút ra khỏi chuyện này sạch sẽ. Mà nói thật… ta cũng muốn thử một phen…”
Y chẳng phải kẻ không màng vương vị, chỉ là không muốn mạo hiểm.
Năm năm trước, phụ hoàng y băng hà, lúc Chưởng ấn Ti Lễ Giám Từ Tông Hiến và Đại đô đốc Tề Phong liên thủ gạt y ra khỏi kinh thành, y đã sớm chấp nhận buông xuôi. Bởi lẽ, dù chỉ đối đầu với một trong hai người kia, y cũng chẳng đấu lại.
Về sau, bọn Phó Mân bắt đầu nuôi kỳ giông ở sông Tế, liên tục bức bách y kết minh. Trong lòng y tự hiểu bọn người này không thể tin cậy, chẳng muốn bị liên lụy nên âm thầm điều tra ngọn nguồn.
Khi lần ra tới thư viện Thịnh Cảnh, rồi lần tiếp đến Giám quốc Nam Cương, y càng thêm chắc chắn, tai họa bán nước như Phó Mân phải diệt trừ tận gốc.
Nhưng Trấn Quốc Công lại bị che mắt. Một khi ra tay với Phó Mân, minh ước thư trong tay Phó Mân có thể trở thành bằng chứng khiến Trấn Quốc Công mang danh thông đồng với ngoại bang.
Mà Trấn Quốc Công muốn phò y lên ngôi, y cũng đã động tâm.
Bởi Trấn Quốc Công có năng lực này, hơn nữa tâm nguyện ông đơn giản — thọ chẳng còn dài, chỉ mong giành chút tiền đồ cho cháu trai cháu gái.
Nhưng nếu muốn tạo phản, điều kiện tiên quyết là họ phải thật sự trong sạch.
Cho nên y mới muốn bắt được Giám quốc Nam Cương, nhằm đoạt lấy Khổng Tước Lệnh trong tay kẻ này.
Khổng Tước Lệnh ở Nam Cương tương tự như hổ phù của Đại Ngụy vậy. Ai nắm được Khổng Tước Lệnh, người ấy có thể thống lĩnh toàn bộ binh quyền Nam Cương.
Y định trước tiên nuốt trọn Nam Cương. Như vậy khi khởi binh mới không còn lo hậu họa, lại càng có thể khiến bách tín Đại Ngụy tin phục.
Đáng tiếc vị Giám quốc Nam Cương kia lại quá xảo quyệt, khiến y ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo.
Y một lần nữa chấp nhận số phận.
Có lẽ định mệnh đã an bài, y không có duyên với hoàng vị. Lúc này, điều duy nhất y nghĩ đến là làm sao để chuộc lại lỗi lầm, rửa sạch mọi điều tiếng.
Tuy nhiên, Tùy Kính Đường lại nói:
“Không rửa sạch được nữa rồi. Tào Tùng chết trong quân doanh của ta, ta nhất định phải chịu trách nhiệm. Còn ngài thì bị Tạ Thiên hộ bắt quả tang tại trận. Ngài có giải thích thế nào cũng chẳng ai tin…”
Hành Vương lặng lẽ siết chặt nắm tay, không nói gì.
Tùy Kính Đường dường như đã hạ quyết tâm:
“Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng tạo phản luôn! Mưu kế không thành thì dùng vũ lực. Phong tỏa quân doanh, giam lỏng sứ đoàn, trừ khử Nam Cương Vương. Sau đó, chúng ta tấn công Nam Cương trước, thể hiện thái độ quyết liệt không đội trời chung với Nam Cương. Như vậy, sẽ không ai có thể vu cáo chúng ta thông đồng bán nước được!”
Tùy Anh vẫn đang hoảng loạn vì biết ông mình không còn sống được bao lâu, nghe thấy chữ “phản” liền giật mình tỉnh lại:
“Gia gia…!”
Tùy Kính Đường không để nàng kịp nói thêm lời nào:
“Người đâu, nhốt đại tiểu thư lại, canh giữ nghiêm ngặt!”
Tùy Anh muốn kêu giam giữ nàng chẳng ích gì, tất cả những lời họ vừa nói đều đã bị Thiếu giám của Thập Nhị Giám nghe hết. Nàng không biết Lạc Thanh Lưu đang ẩn mình ở đâu, nhưng nàng chắc chắn hắn vẫn luôn ở gần đây.
Mà lúc này, Lạc Thanh Lưu âm thầm rút dao ngắn giắt bên hông, nắm chặt trong tay sẵn sàng chiến. Sự việc nghiêm trọng thế này, hắn đã chuẩn bị tinh thần rằng Tùy Anh sẽ khai ra mình.
Song hắn lại nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nàng:
“Nhất định còn có cách khác, xin huynh làm ơn!”
Lạc Thanh Lưu hiểu ý nàng. Tùy Anh đang cầu hắn tạm thời khoan báo cáo, mà hãy đến bàn bạc trước với Phùng Gia Ấu.
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: