TUYẾT LINH ĐIÊU
Hai người kẻ xướng người họa khiến hồ ly giận đến run rẩy, nhưng nó không dậm chân nữa, nhẹ nhàng đưa mắt về phía Quân Chấp: “Nhiếp Chính Vương của Phúc Sương?”
“Hoa tiên sinh!” Quân Chấp gật đầu thừa nhận, lễ độ một cách hoàn hảo, tựa như người trào phúng vừa rồi không phải hắn vậy.
Đó là Hoa Nam, hồ ly tinh sáu trăm tuổi, thầy huấn luyện của học viện Giáng Tuyết. Vài tháng nữa sẽ trở thành địch thủ nên Khúc Duyệt đã tìm hiểu về thầy huấn luyện của tất cả các học viện.
Thực lực toàn diện của Giáng Tuyết chỉ đứng thứ sáu trong Cửu Quốc nhưng tổng thành tích Thí Luyện Cửu Quốc lại xếp thứ ba. Ở Giáng Tuyết có rất nhiều yêu quái cho nên đội ngũ ở mỗi cuộc thi đều có ba con yêu. Thêm nữa, công tác bảo mật được làm vô cùng tốt, cho đến tận khi cuộc đấu bắt đầu, không ai biết Hoa Nam phái loại yêu nào ra ứng chiến. Trăm ngàn thứ kỳ quái, khó lòng phòng bị.
Hoa Nam quay lại kiệu lười biếng ngồi xuống: “Ta nhận được tin nhưng không ngờ Nhiếp Chính Vương ngài cũng tới. Xem ra quý quốc thật là cung phụng nâng niu Khúc tiên sinh như bảo bối!”
Quân Chấp thoải mái bày ra thái độ “Không sai, đúng là nâng niu cung phụng, ngươi cũng nên dè chừng một chút”. Sau đó hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Không biết Hoa tiên sinh có được tin tức từ đâu?”
Hoa Nam đưa hắn một ánh mắt “ngươi biết mà”: “Chuyện chứng đạo Phúc Sương gì gì đó bọn ta chỉ nghe rồi cười thôi, nhưng vị kia lại coi trọng nên bọn ta cũng không thể cho qua.”
Quân Chấp đã hiểu: “Quân mỗ minh bạch.”
Khúc Duyệt cũng hiểu rằng chính Thiên Phong quốc sư cố ý gây phiền toái, mưu toan ngăn cản việc huấn luyện của nàng. Ha, được thôi, nàng nhớ kỹ.
Hoa Nam duỗi tay ra đưa một chiếc hộp gỗ nhỏ: “Đây là Quả Trí Tuệ mà các ngươi cần, hiện giờ cả Băng Nguyệt Cốc này chỉ còn lại mỗi hộp này thôi đấy!”
Quân Chấp khoanh tay: “Điều kiện?”
Hoa Nam nhìn Khúc Duyệt, chớp mắt: “Khúc tiên sinh, ngươi đấu với ta, bất luận thắng thua trái cây này sẽ thuộc về ngươi.”
Khúc Duyệt xoa xoa thái dương, nội tâm cảm thấy hơi phức tạp. Ở mấy thế giới trước kia nàng từng tới, đám tu đạo giả cứ một lời không hợp liền chiến, khiến người tu vi vô dụng là nàng thực hao tâm tổn trí.
Nhưng thế giới này lại khác, vì có địch nhân cường đại là Thiên Ma tộc, chín nước phải liên kết với nhau, giữa họ tồn tại một hiệp ước hòa bình. Giả như có không vừa mắt ai, ngoại trừ ám sát, chỉ có thể hẹn ra thi đấu, còn phải thi đấu theo nội dung và phù hợp với qui tắc của Thí Luyện Cửu Quốc. Ai, cứ có cảm giác giờ nào chỗ nào cũng phải phân thắng bại với người ta.
Khúc Duyệt liếc mắt nhìn mấy đệ tử Giáng Tuyết đang vây quanh mấy người Quân Thư, tất cả đều là nhân tộc, nàng nói: “Hoa tiên sinh dùng đệ tử bình thường để so với đệ tử sẽ dự thi của ta, tính toán khôn khéo thật đó!”
Hoa Nam lấy tay áo che miệng cười nói: “Khúc tiên sinh đã có tự tin chứng đạo còn sợ bị nhìn ra sâu cạn ư? Hay là ngươi giống ta muốn đi con đường xuất kỳ bất ý*?”
Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác.
“Cái đó không phải.” Khúc Duyệt nhìn chằm chằm vào hộp gỗ có Quả Trí Tuệ trong tay hắn, “Ngài nói dù thắng hay thua, trái cây đều cho vãn bối?”
“Ta đường đường thầy huấn luyện của một nước, lừa gạt một tiểu cô nương làm chi chứ.” Hoa Nam mỉm cười.
“Vậy được.” Khúc Duyệt đồng ý, “Ngài muốn đấu thế nào?”
Hoa Nam nói: “Ngươi có bốn người, ta cũng đưa bốn…”
Huyễn Ba đột nhiên lên tiếng: “Các người không thể động thủ trong cốc. Giờ đang là mùa nóng nhất trong năm của Băng Nguyệt Cốc, sói băng khổng lồ đang ngủ dưới đáy cốc sẽ bị các ngươi đánh thức.”
“Ai?” Hoa Nam giật mình, thận trọng nhìn xung quanh.
“Là một vị bằng hữu của vãn bối.” Khúc Duyệt chỉ khuyên tai của mình, “Một Tịch Yêu.”
Ánh mắt Hoa Nam sáng ngời: “Tịch Yêu? Là loại Tịch Yêu đó?”
Khúc Duyệt gật đầu: “Đúng, là loại Tịch Yêu đó.”
Hoa Nam chưa bao giờ nghe nói tới sói băng ngủ say dưới đáy cốc nhưng nếu là lời của Tịch Yêu thì hẳn không sai.
Huyễn Ba lại nói: “Tìm một chỗ trống giữa sườn núi là được.”
Không người nào phản đối.
— —
Đoàn người đi lên núi, theo chỉ dẫn của Huyễn Ba đi vào khoảnh đất trống giữa sườn núi.
Bốn người Quân Thư được thả về, đứng phía sau Khúc Duyệt và Quân Chấp.
Hoa Nam ném hộp trái cây về phía trước, giữ nó lơ lửng cố định trong không trung: “Quy tắc thi đấu rất đơn giản, ngươi chỉ huy bốn người, ta cũng đưa ra bốn, chúng ta…”
Hắn nói liền một thôi một hồi các qui tắc, dường như muốn ngăn ngừa mọi chỗ sơ hở có thể bị chen vào, có thể thấy đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến.
“Hiểu rõ chưa?” Nói xong, hắn hỏi Khúc Duyệt.
“Đã hiểu.” Khúc Duyệt nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu.” Hoa Nam phân phó bốn người đi ra khỏi hàng đến đứng ở trung tâm.
Khúc Duyệt quay lại, ánh mắt quét qua bốn người Quân Thư: “Mọi người tự tin không?”
Bốn người Quân Thư ôm quyền: “Có!”
Đặc biệt là Vân Kiếm Bình, nàng siết kiếm trong tay oán hận nói: “Xem ta có đánh nát đầu chó của bọn chúng ra không!”
Khúc Duyệt nhíu mày, nhìn sang Quân Chấp: “Vãn bối cần một lồng cách âm.”
Quân Chấp liền phất tay bày ra.
Khúc Duyệt nghiêm mặt nói: “Ta hỏi mọi người, có tự tin lợi dụng sơ hở không?”
Bốn người đồng loạt sửng sốt: “Lợi dụng sơ hở?”
Giọng Khúc Duyệt giống như thôi miên: “Bây giờ hãy quên mình là ai, tưởng tượng mình chính là Bì Bì. Mọi người không thể nói, cũng không hiểu kiếm đạo, đối thủ lại rất mạnh, động thủ ắt sẽ bị thương, phải làm sao không động thủ mà vẫn có thể thắng đây?”
Vân Kiếm Bình nghe mà chẳng hiểu gì hết: “Đối thủ đâu có mạnh, vừa rồi đánh không lại là vì bọn hắn đông người hơn.”
Hạ Cô Nhận cũng không khá hơn nàng ấy bao nhiêu, nắm chặt chuôi kiếm Thần Hi: “Tiên sinh, có thể thắng mà!”
Khúc Duyệt thở dài: “Đừng tranh cãi, hãy nhớ lại từng lời khi nãy Hoa Nam nói.”
Quân Thư vắt óc suy nghĩ rồi buồn rầu lắc đầu: “Tiên sinh, e là Hoa Nam đã biết được chuyện trận đấu ở mê cung, nên cẩn thận không để thừa một chỗ trống nào, có thể nói là tích thủy bất lộ*.
Tích thủy bất lộ: trữ nước không chừa chỗ hở, ý nói kiểm soát rất chặt chẽ, không để lộ sơ hở nào.
“Không.” Vì cũng muốn được đánh một trận nên ban đầu Trục Đông Lưu giống Hạ Cô Nhận, siết chặt Kiến Vi trong tay. Nhưng khi Khúc Duyệt gợi ý, hắn nghĩ đến điều gì đó, thân thể từ từ thả lỏng: “Vẫn còn sơ hở.”
Ba người đồng loạt nhìn hắn.
Trục Đông Lưu chắp tay với Khúc Duyệt: “Tiên sinh, ý của người có phải là…”
Khúc Duyệt phẩy tay ngắt lời hắn: “Không cần hỏi ta, cứ làm những gì ngươi cho là đúng.”
Trục Đông Lưu sững sờ, đôi mắt đầy tự ti: “Nhưng ta sợ mình nghĩ nhầm sẽ làm lỡ việc của tiên sinh.”
“Không sao.” Khúc Duyệt trấn an hắn, “Dù kết quả thế nào đều có ta… cả Nhiếp Chính Vương ở đây. Ngươi chỉ cần chứng minh cho ta thấy ngươi đã tìm được sơ hở, còn lại không cần lo lắng.”
Trước ánh mắt kiên định của nàng, Trục Đông Lưu khôi phục vẻ tự tin, gật đầu.
Bốn người vòng qua Khúc Duyệt và Quân Chấp cùng đi đến chính giữa.
Hoa Nam giơ tay ra hiệu: “Có thể bắt đầu rồi.”
Soạt —!
Hạ Cô Nhận rút kiếm xông lên, Vân Kiếm Bình theo sát sau đó. Nhưng lúc này Trục Đông Lưu lại giơ cao hai tay làm động tác đầu hàng, cao giọng nói: “Chúng ta nhận thua!”
Thân người Hạ Cô Nhận chúi nhủi tới trước suýt nữa té ngã, trong khi kiếm của Vân Kiếm Bình vẫn chưa ra khỏi vỏ, tay run lên, hổ khẩu* bị cắt một miếng.
Hổ khẩu: khoảng da ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
Quân Thư ngay lập tức hiểu ra ý tứ của Trục Đông Lưu, nhân lúc đối phương vẫn đang kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm Trục Đông Lưu đang giơ hai tay lên cao, hắn phi thân lên đoạt lấy hộp quả vào tay.
“Làm càn!” Hoa Nam hoàn hồn, tức giận vung tay áo lên, yêu khí hóa lưỡi đao tấn công tay Quân Thư.
Keng một tiếng, yêu đao bị Quân Chấp ngưng khí hóa thành bóng kiếm đánh tan.
Sau khi lấy được hộp quả, Quân Thư lập tức xoay người ném cho Khúc Duyệt: “Tiên sinh tiếp lấy!”
Hoa Nam quát: “Các ngươi không tuân thủ quy tắc!”
Trục Đông Lưu thu hồi tư thế giơ tay, sửa thành chắp tay: “Hoa tiên sinh bớt giận. Chúng ta không hề phạm quy, lúc trước ngài đã nói thắng hay bại trái cây đều thuộc về chúng ta. Hiện giờ trên sân đấu chúng ta cảm thấy không thể thắng được nên chủ động nhận thua và lấy đi Quả Trí Tuệ, có gì không đúng đâu?”
“Các ngươi…” Hoa Nam bị nghẹn nói không nên lời, mắt phượng trợn tròn, “Khí tiết của kiếm tu Phúc Sương các ngươi đâu hả? Ngạo khí đâu? Khí khái ở đâu hả?”
“Chúng ta chỉ đến hái trái cây.” Dáng vẻ Trục Đông Lưu rất trầm ổn, nghiêm túc, “Mười mấy ngày đi đường mệt mỏi đói khổ lạnh lẽo, không thể động thủ.” Rồi quay sang hỏi người bên cạnh, “Đúng không?”
“À… đúng.” Hạ Cô Nhận một gương mặt trống rỗng.
Vân Kiếm Bình định nói gì đó nhưng bị Quân Thư trừng mắt liền hậm hực nuốt xuống: “Đúng, đúng.”
Khúc Duyệt cất hộp Quả Trí Tuệ vào vòng trữ vật, vừa lòng gật đầu: “Quân tiền bối, vãn bối huấn luyện như vậy được không?”
Quân Chấp nhếch môi, mắt trái nháy một cái đồng thời giơ ngón cái.
Hạ Cô Nhận và Vân Kiếm Bình vẫn chưa bắt đầu nhưng Trục Đông Lưu và Quân Thư đã dần dần lĩnh hội được ý tưởng Khúc Duyệt dạy bọn họ: da mặt để qua một bên, mục tiêu quan trọng nhất, phong độ là cái gì bọn họ không biết.
“Vô sỉ!” Hoa Nam mắng một câu.
Các đệ tử Giáng Tuyết cũng sôi nổi chỉ vào bọn họ tức giận mắng, nhưng vừa bắt đầu thì Hoa Nam đã bảo họ ngừng lại. Bởi vì trước đây đều là kiếm tu Phúc Sương sau trận đấu chỉ trỏ đối thủ của mình mắng nhiếc rằng vô sỉ. Hiện giờ tình cảnh giống hệt nhưng đảo ngược.
Hoa Nam vốn dĩ muốn thử nông sâu của Khúc Duyệt, tuy chưa động thủ nhưng hắn đã học được một chút rồi, hắn thoải mái lên tiếng cười nói: “Được, cho ngươi trái cây đó. Bảy tháng sau, chúng ta gặp lại ở Thí Luyện Cửu Quốc!”
Khúc Duyệt mỉm cười gật đầu: “Mong có được vinh hạnh luận bàn cùng tiền bối.”
Các đội tham gia Thí Luyện Cửu Quốc sẽ rút thăm chia nhóm, tỷ lệ chung tổ thi đấu với hắn chỉ có một nửa.
“Sẽ! Ta có linh cảm sẽ cùng nhóm với ngươi.” Hoa Nam nói xong hướng Quân Chấp chắp tay chào, “Đi!”
Cỗ kiệu bay lên, chuẩn bị chở hắn rời đi, các đệ tử Giáng Tuyết cũng sôi nổi lôi ra pháp khí phi hành. Thoáng chốc linh lực tuôn ra rực rỡ lung linh. Nhưng, cả bọn đồng thời phát hiện pháp khí của mình bị một lực kỳ quái kéo xuống.
“Hỏng rồi!” Đồng tử Quân Chấp như co rụt lại, ngay sau đó bắn lên trời một đạo kiếm khí.
Khúc Duyệt cũng cảm nhận được một lực kỳ lạ khiến lòng người hoảng loạn. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy tuyết lăn xuống cuồn cuộn như có lở tuyết. Những mảng tuyết ấy dần dần trở thành những quả cầu thật lớn, sau đó mọc ra cánh và đầu, đếm được tầm hai mươi con.
Là Tuyết Linh Điêu, linh khí của tuyết đã ngưng kết thành một loại linh thể yêu vật!
Thấy mấy người Quân Thư rút kiếm, Quân Chấp ngăn cản: “Ngự kiếm rời đi, tản ra nhiều hướng khác nhau!”
Mọi người lập tức đổi thành ngự kiếm, các đệ tử Giáng Tuyết cũng bỏ chạy tán loạn. Đám Tuyết Linh Điêu lập tức giương cánh đuổi theo.
Tu vi của Linh Điêu không cao nhưng nó sinh ra từ linh khí của tuyết, đây đang ở núi tuyết, vì vậy dù bị đánh tan bọn chúng sẽ lại lập tức được ngưng kết lần nữa, vô cùng phiền phức.
Khúc Duyệt lấy ra tỳ bà, khảy dây đàn đánh tan từng con một cuồn cuộn không ngừng. Quân Chấp bay lên cao, hai tay kết ấn, kiếm ý cuồn cuồn mãnh liệt đánh ra với ý định thừa lúc tuyết điêu chưa kịp được ngưng kết mà phong ấn lại.
Nhưng ngay lúc quan trọng này, Huyễn Ba đột nhiên bay ra khỏi khuyên tai của Khúc Duyệt, tay điểm sau gáy Quân Chấp.
Khúc Duyệt hoảng hồn kinh ngạc: “Tiền bối!”
Kiếm khí Quân Chấp phóng ra nhanh chóng chảy trở về, người cũng hôn mê bất tỉnh, được Huyễn Ba khiêng lên vai: “Đi thôi Mặt Trăng Nhỏ.”
“Tiền bối làm sao vậy?”
Khúc Duyệt đuổi theo Huyễn Ba đi vào một sơn động, nhìn hắn đặt Quân Chấp ở một góc.
Sắc mặt Khúc Duyệt nghiêm trọng: “Đáy cốc căn bản không có sói băng khổng lồ gì hết đúng không? Tiền bối gạt chúng ta, cố ý dẫn chúng ta tới giữa sườn núi, lợi dụng tinh khí của người để dẫn dụ Tuyết Linh Điêu ra?”
“Làm gì có Tuyết Linh Điêu nào.” Huyễn Ba xua xua tay, nhìn chằm chằm vào mặt Quân Chấp đánh giá, “Ta cho các ngươi tới giữa sườn núi là vì nơi này có nhiều tuyết, dễ dàng cho ta thi triển huyễn thuật. Tuyết vốn là nước, ta có thể điều khiển nước, nên dĩ nhiên có thể điều khiển tuyết.”
Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm, thì ra những thứ đó đều là huyễn thuật biến ra, vậy cũng tốt, mấy người Quân Thư sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng Khúc Duyệt cũng cạn lời: “Tiền bối vì muốn lấy giày của ngài ấy mà làm đến mức này sao?”
Hắn đắc ý: “Huyễn Ba ta một khi đã muốn mang giày thì không đôi nào thoát được.”
Khúc Duyệt phát hiện mình đã quá xem thường hắn: “Nhìn không ra tiền bối còn rất tâm cơ đấy!”
“Lẽ nào trong mắt Mặt Trăng Nhỏ ta là tên ngốc?” Huyễn Ba toát ra thần sắc khiếp sợ.
Hắn ngốc chỗ nào chứ hả?
Chỉ là bình thường hắn không thích nghĩ ngợi, càng không thích gạt người, mệt hơi, mấy chuyện đó làm hắn không vui tí nào.
Khúc Duyệt cau mày: “Nhưng ngài ấy có thương tích trong người, tiền bối làm vậy sẽ khiến thương tích của ngài ấy nặng thêm.”
“Nếu không làm vậy, ta không mang giày của hắn được.” Huyễn Ba khom lưng cởi giày của Quân Chấp, nhướng mày, “Mặt Trăng Nhỏ à, ta nói cho ngươi nghe, hắn kiêng kỵ việc ta mang giày của hắn, chắc chắn là vì sợ ta phát hiện bí mật của hắn.”
“Hửm?” Khúc Duyệt khó hiểu.
“Rất ít người biết, một khi ta mang giày của ai, ta sẽ hóa ra dáng vẻ thật của người đó, là dáng vẻ thật của hồn phách, không phải dáng vẻ bên ngoài.” Huyễn Ba híp mắt, “Ngươi nói xem, sao hắn lại sợ ta mang giày của hắn?”
Hô hấp của Khúc Duyệt như đình trệ, nhìn chằm chằm Huyễn Ba.
Hắn dạt dào đắc ý: “Không phải ngươi muốn điều tra hắn sao, thế nào, bây giờ còn cho rằng vì ta muốn mang giày của hắn mà chuyện bé xé to nữa không?”
Nói xong, hắn vui vẻ cầm giày ngồi một bên. Vui vẻ quá, tự nhiên muốn ngâm thơ.
Ngươi là tuấn mã ngươi có chân
Ta là cá chép ta vào nước
Ngươi chạy
Ta bơi
Ngâm tới đây Huyễn Ba đã mang xong giày trái, chuẩn bị xỏ chân phải vào. Thân thể hiện tại của hắn dần mờ nhạt, có dấu hiệu biến đổi. Cũng đổi đầu thơ thôi!
Gió lửa khói báo động,
Ta đao kích nơi tay,
Say mộng đánh nhau kịch liệt ý tiêu dao.
Nhân thế không đáng giá,
Ta tẩy tẫn duyên hoa,
Hóa rồng thuận gió nhập cửu tiêu.
Đọc được một nửa bài thơ thì chân còn lại đã mang xong giày, giọng Huyễn Ba đột nhiên im bặt.
— —
Editor muốn nói:
Còn nhớ Trục Đông Lưu là người dám nhận khảo nghiệm của Khúc Duyệt, đầu tiên về với team của nàng, thảo nào mà học nhanh ghê luôn!
Ba Ba tiền bối đã mang được giày rồi nhưng chuyện gì xảy ra vậy? Đọc tiếp chương sau nha mọi người.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Quân Chấp chắc cũng phòng bị rồi