Skip to content

Thần Khúc – Chương 52

CÂY HỢP ĐẠO

Giang Thiện Duy nào dám cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, giống như đi tiệm may làm quần áo, cậu đột nhiên giang thẳng hai tay ra.

Cửu Hoang hơi giật mình: “Ta không biết làm áo liệm đâu.”

Giang Thiện Duy hơi xấu hổ, vừa nghe đến đo thân cậu theo quán tính duỗi tay ra mà thôi, nghe Cửu Hoang nói vậy, hai tay tự động thu về gác trên bụng. Nghe phía sau vang lên hai tiếng “phụt, phụt”, chính là Bì Bì đang nấp sau cột bên hành lang, phun đá nhỏ cười nhạo cậu.

Giang Thiện Duy xấu hổ vô cùng nhưng Cửu Hoang lại cân nhắc: “Đúng là thiếu kiện áo liệm. Ta không quen nơi này, ngươi dẫn ta ra ngoài đến cửa hàng trang phục rồi chọn một kiểu hợp ý ngươi, ta có thể học làm theo.”

“A, không cần đâu tiền bối.” Giang Thiện Duy nằm trên đất liên tục xua tay.

“Cần.” Cửu Hoang xoay người hướng về phòng ở của Khúc Duyệt đặt một kết giới bảo vệ, sau đó nhấc Giang Thiện Duy đang nằm trên đất dậy, “Ngươi tận tâm giúp Lục Nương nhà ta trị mắt, ta sẽ tận tâm đáp ứng hết thảy yêu cầu của ngươi.”

Khi tay hắn chạm vào người Giang Thiện Duy, cảm giác giống như chạm phải sắt nóng, bỏng rát đau đớn. Hắn hơi nhíu mày, cảm nhận được khí độc trong cơ thể ngày thường luôn phải khống chế không cho tỏa ra, nay đang ào ạt chảy ngược trở về. Hắn thử hấp thu một chút linh khí của Giang Thiện Duy và biến đổi nó, cũng không làm được, nó đối kháng mạnh mẽ với khí độc trong người hắn.

Đây là thứ linh khí đầu tiên hắn không có cách nào chuyển hóa, là linh khí đầu tiên hắn không thể hấp thu. Sư phụ từng nói loại người này chính là thiên địch của hắn, không được để hắn trưởng thành, phải làm mọi cách để giết chết.

Nhưng, người này đang chữa trị đôi mắt cho Lục Nương, hắn không thể động thủ, Cửu Hoang nói: “Đi thôi!”

Giang Thiện Duy nhớ lời dặn của Khúc Duyệt, đành mang vẻ mặt u ám bước theo, nghe tiếng Bì Bì “phụt, phụt” sau lưng, cậu dừng bước, quay đầu lại chỉ tay: “Tiền bối, đó là linh sủng ta thích nhất, có thể phiền ngài cũng làm cho nó một bộ đồ mai táng bốn món treo trên quan tài của ta được không?”

Cửu Hoang cũng quay người nhìn theo. Lông mao toàn thân Bì Bì dựng đứng.

Cửu Hoang đáp: “Có thể.”

Giang Thiện Duy cười lạnh quay lại dắt dây thừng: “Đi thôi.”

— —

Khúc Duyệt chẳng hề hay biết chuyện xảy ra bên ngoài, vẫn cùng Khúc Tống phân tích điểm đáng ngờ của Dược Thần Cốc.

Nhưng nàng nói một hồi, Khúc Tống vẫn nói như cũ: “Muội nhầm hướng rồi, không phải Giang lão tổ.”

“Vì sao, vì ông ấy là bạn của cha?” Khúc Duyệt nhịn không được nhíu mày.

“Cha và Giang lão tổ đã có giao tình hơn hai nghìn năm, điều muội đang nghi ngờ không phải là Giang lão tổ mà là chỉ số thông minh của cha.” Khúc Tống lãnh đạm nói, “Hơn nữa, chung quy muội dựa vào manh mối suy luận ra, hay vì để giúp Rau Hẹ minh oan mà khăng khăng đi ngược hướng suy luận?” 

“Quả thật là có điểm đáng ngờ mà.” Khúc Duyệt càng nghĩ càng thấy rõ ràng, “Cửu Hoang ăn quả độc, Giang Thiện Duy có khả năng xuất thân từ tộc quả tinh, là cháu trai Giang lão tổ, cha vừa hợp đạo chúng ta liền xảy ra chuyện, tra ngược tra xuôi khắp giới Thập Cửu Châu cuối cùng tra ra Cửu Hoang. Đó thật sự chỉ là trùng hợp sao?”

Khúc Tống cường điệu: “Ta nói lần cuối cùng, muội nghĩ sai hướng rồi. Tu vi của Giang lão tổ không phân cao thấp, bày ra tất cả chuyện này để làm gì?”

Khúc Duyệt thoáng trầm mặc: “Nhị Ca, huynh cho muội một lý do thuyết phục khác ngoại trừ chuyện cha tin tưởng Giang lão tổ thì muội sẽ không hoài nghi nữa.” Dừng một chút, “Vụ án của Cửu Hoang năm đó, chính huynh đã khuyên muội rằng lòng người khó dò, hơn nữa người đã sống mấy trăm năm, đã tu luyện nghĩa là đã thoát khỏi mông muội, làm việc gì cũng phải đứng trên lập trường khách quan và đặt tình cảm riêng tư sang một bên, muội nhớ rất kỹ.”

Khúc Tống cũng im lặng một lát: “Được, muội muốn biết lý do, Đại Ca sẽ cho muội biết.” Nói xong thi pháp.

Chờ một lát, nghe thấy giọng Khúc Đường: “Trời ạ, lại có chuyện gì nữa vậy?”

Khúc Tống lạnh lùng nói: “A Duyệt nghi ngờ Giang lão tổ…” rồi kể lại mọi chuyện.

—- “A Duyệt, muội không đúng rồi, nghi ngờ ai chứ không thể nghi ngờ Giang bá phụ được.”

Khúc Duyệt nhăn mày: “Lý do?”

—- “Muội sinh muộn nên chưa từng gặp Giang bá phụ. Giang Đàn của Dược Thần Cốc hay Đàn lang của Nam Cương là tri âm trong cuộc đời này của cha, ông ấy phong hoa tuyệt đại, diệu thủ lòng son. Huynh dám lấy tâm ma ra thề Giang lão tổ tuyệt đối không có vấn đề.”

Mắt Khúc Duyệt mở to, Khúc Đường đã thề như thế, sự hoài nghi của nàng với Giang lão tổ tiêu giảm đi phân nửa.

Nàng hỏi: “Vậy chuyện Giang Thiện Duy giải thích thế nào? Là muội đã hiểu lầm?”

—- “Giang Thiện Duy thì…” do dự một lát, “Lão Nhị, nên nói cho con bé biết không?”

Khúc Tống đáp lạnh lùng: “Huynh hỏi ta làm gì, ta làm sao quản được huynh?”

—- “A Duyệt, muội có biết Quả Hợp Đạo không?”

“Quả Hợp Đạo?” Khúc Duyệt lục lại trong trí nhớ rồi lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.”

—- “Thiên địa phân âm dương, khí có thanh – đục, đạo chia chính – tà.” Khúc Đường nói giống như một tiên sinh kể chuyện, “Từ thời thượng cổ, có thần thụ sinh ra hai quả giống nhau, một thiện một ác, người muốn hợp đạo ăn vào, khả năng hợp đạo thành công sẽ tăng một nửa.”

Có công hiệu lớn đến vậy ư? Khúc Duyệt kinh ngạc: “Vậy tiện lợi dễ dàng quá rồi!”

Khúc Tống chen vào giải thích: “Trừ các đại lão ở cảnh giới Độ Kiếp sắp đi vào Hợp Đạo, quả ấy chẳng có tác dụng gì với người khác, ăn vào thân thể sẽ không chịu nổi, chỉ một miếng thôi là đủ nổ tan tành mà chết, có trong tay rất dễ rước họa vào thân. Vì vậy, truyền thuyết về Quả Hợp Đạo chỉ lưu truyền giữa những tu đạo giả cấp cao.”

Khúc Duyệt chợt hiểu ra thứ Cửu Hoang đã ăn khi còn bé chính là Quả Hợp Đạo, hắn thật sự may mắn, ăn vào không chết mà còn luyện được thân thể đặc biệt. Cửu Hoang kể rằng trên cây chỉ có một quả, hẳn là Quả Hợp Đạo Thiện đã bị người khác hái rồi.

Thiện quả? Thiện Duy?

Khúc Duyệt mở to mắt: “Lẽ nào Giang Thiện Duy là Quả Hợp Đạo Thiện?”

—- “Bắt đầu từ thời thượng cổ, trong ba nghìn thế giới không chỉ có duy nhất một gốc Thần Thụ Hợp Đạo, tuy nhiên khả ngộ bất khả cầu. Cha và Giang lão tổ cũng chẳng có hứng thú gì với Quả Hợp Đạo cả, họ có tự tin sẽ hợp đạo thành công. Tuy nhiên vì muội…”

Tiếng nói của Khúc Đường dừng lại. Trái tim Khúc Duyệt chùng xuống, bởi vì nàng, cha đã bỏ lỡ thời cơ, sau này hợp đạo, tỉ lệ thành công chỉ còn lại một phần mười.

—- “Cha rất do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định, người và Giang lão tổ đi chùa Đại Vô Tướng cầu Kim Quang Lưu Ly Tráo, xong xuôi Giang lão tổ liền ra đi.”

Khúc Xuân Thu biết Giang Đàn muốn làm gì nhưng ông không ngăn cản được. Tựa như sau khi Giang Đàn biết ông từ bỏ thời cơ hợp đạo đã nói một câu “Ngươi kỹ rồi thì tốt”, Khúc Xuân Thu khi đó cũng nói “Ngươi nghĩ kỹ là được”.

Sau khi tiễn đưa, Khúc Xuân Thu mang theo Kim Quang Lưu Ly Tráo trở lại địa cầu, Giang Đàn một mình đi vào ba nghìn thế giới.

Lúc Khúc Xuân Thu tập trung dạy dỗ Khúc Duyệt bên trong Lưu Ly Tráo, Giang Đàn vất vả tìm kiếm Quả Hợp Đạo Thiện. Ba năm sau, ông đoạt được Quả Hợp Đạo Thiện và mang nó về địa cầu, khi ấy nó có hình dáng của một đứa trẻ. Song tình trạng của Khúc Duyệt khi đó vẫn không lạc quan, Khúc Xuân Thu tiếp tục trì hoãn chuyện hợp đạo. Giang Đàn liền thông báo với bên ngoài đây là cháu trai nhỏ của mình, đặt tên là Giang Thiện Duy, nuôi nấng nó bên cạnh với lý do lĩnh ngộ cơ duyên hợp đạo.

Đến khi tình trạng Khúc Duyệt ổn định, Khúc Xuân Thu chuẩn bị bế quan, Giang Thiện Duy đã mười một tuổi. Cơ thể cậu giống hệt con người, Khúc Xuân Thu nào nỡ ăn, huống chi Giang Đàn nuôi cậu bao nhiêu lâu nay cũng dần nảy sinh tình cảm.

Thế nên, Khúc Xuân Thu không gặp Giang Đàn nói lời từ biệt, chỉ để lại một phong thư rồi đi bế quan hợp đạo.

—- “Khi đó Giang lão tổ vì đoạt Quả Hợp Đạo Thiện giúp phụ thân mà thần hồn tổn hại. Ông ấy nhờ tên Giang Quả Tử kia mà lĩnh ngộ được cơ duyên hợp đạo đã tới, nhưng với tình trạng thân thể của ông ấy, tỷ lệ hợp đạo thành công chưa đến một nửa. Đương nhiên ông ấy đâu nỡ ăn cháu trai mình nuôi bao nhiêu năm. Thêm nữa, phần vì cha chúng ta đã quyết định để tùy vào số phận, Giang lão tổ cũng muốn nghe theo thiên mệnh, cùng bằng hữu của mình đua tranh một phen.”

Khúc Tống tiếp lời: “Trước khi bế quan, Giang bá phụ phó thác Giang Thiện Duy cho nhà chúng ta chăm sóc.” Dừng một chút, “Giờ muội còn nghi ngờ ông ấy nữa không?”

—- “Ai, A Duyệt à, giống như bọn huynh không hiểu thời đại của muội, muội cũng không hiểu thời của bọn huynh vậy, chúng ta càng không hiểu thời đại kia của cha, kẻ sĩ vì người tâm giao mà chết, tuyệt một lời không nói suông.”

Khúc Duyệt trầm mặc không nói, nhưng sự hoài nghi đối với Giang lão tổ đã bị quét sạch.

Nàng bất đắc dĩ gật đầu: “Muội thật sự rất bực đó, đây cũng là do cha bảo các huynh gạt muội sao? Chuyện Thiên La Tháp muội có thể hiểu được, nhưng thân phận của Giang Thiện Duy cũng không cho muội biết, vì cớ gì đây?”

Báo hại nàng nghĩ Giang Thiện Duy là tên thiếu gia nhà giàu nên chẳng quan tâm nhiều đến cậu. Sau này bị dò hỏi Khúc Tống mới cho nàng biết Giang Thiện Duy đính ước với nàng từ nhỏ, là do Giang lão tổ phó thác cho Khúc gia, nàng mới bắt đầu quan tâm chút chút.

Khúc Duyệt oán thán: “Muội không biết gì hết, nếu như thân phận cậu ta bị người khác phát hiện rồi bị bắt ăn luôn thì làm sao đây?”

—– “A Duyệt, tên Giang Quả Tử kia bây giờ là một con gà yếu thế thôi, cậu ta tu luyện dễ hơn chúng ta nhiều, chờ cảnh giới của cậu ta tăng lên muội sẽ thấy khác liền. Cậu ta là Quả Hợp Đạo Thiện đó, người cùng cậu ta song tu, muội nghĩ thử xem…”

Khúc Duyệt đáp dứt khoát: “Muội không quan tâm.”

Hình như Khúc Tống cũng gật gật đầu, bởi vì đuối lý nên giọng trở nên ôn hòa một ít: “Không cho muội biết nguyên nhân là vì Giang bá phụ và cha đều hi vọng muội và cậu ta tự do phát triển tình cảm, có thể thành thì tốt, không thành thì thôi. Nếu như nói trước cho muội biết Giang Quả Tử kia có thể chất đặc biệt, với tính tình kiêu ngạo của muội, nhất định sẽ lập tức bài xích cậu ta, vậy thì giữa muội và cậu ta chả còn khả năng nào.”

Lời này đánh trúng tim Khúc Duyệt, nàng không phản bác: “Ừm, muội chấp nhận lý do này.”

Vậy là manh mối về tên nội gián bên trong Bộ lại bị chặt đứt. Lối thoát khả dĩ cho vụ án của Cửu Hoang cũng bị chặn nốt.

Cảm giác chán nản nhanh chóng qua đi, Khúc Duyệt xốc lại tinh thần tiếp tục lần dò manh mối.

Mấy năm nay nàng đều như vậy, vừa thuyết phục bản thân rằng vụ án này có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đừng để tâm ma nhiễu loạn nữa, mặt khác nàng lại không bỏ cuộc, luôn cố tìm ra điểm khả nghi mới. Ba năm trước, trong lúc đang điều tra một vụ án khác, nhìn thấy một tà tu giả có khí tức giống với Cửu Hoang, nàng không chút do dự đuổi theo, kết quả chọc ra một rắc rối lớn nên mới bị đình chỉ công tác.

Suy cho cùng, chứng cứ phạm tội lớn nhất của Cửu Hoang chính là đám quái xà được hắn dùng tinh khí nuôi lớn và chỉ mình hắn có thể điều khiển chúng. Quái xà bắt giết tu đạo giả khắp nơi đều do hắn nuôi, không thể chối cãi. Rắn đang có trong tay hắn cũng đã từng ăn người, hoàn toàn chính xác. Điều duy nhất có thể biện giải là tồn tại một người có tinh khí giống hệt hắn và có thể điều khiển đám quái xà.

Khúc Duyệt giật mình, nếu Giang Thiện Duy có thể hóa thành người và tu luyện, Quả Hợp Đạo Ác từng bị Cửu Hoang cắn một miếng kia phải chăng cũng có thể?

— —

Editor muốn nói: A Duyệt rất nhanh nhạy trong điều tra nha, đã suy nghĩ đúng hướng rồi đó. Xuất hiện một nhân vật khả nghi mới Quả Hợp Đạo Ác.


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 1 vote
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Seal
Seal
6 months ago

Tui thấy bà tác giả cũng đg chừa đường lui đó. Tại vì nhà họ Khúc chỉ thấy được những sự kiện thui, tức là thấy na9 mở cửa đón xà, xà na9 cắn người,… nhưng mà các sự kiện này không có tính kết nối với nhau. Na9 mở cửa đón xà r tu luyện ra sao, như thế nào? Na9 tu đạo theo cổ truyền, như vậy tại sao ở các đời trước không bị bắt mà na9 bị bắt? Tại sao phải sang thời không khác để tu luyện? Hmmmm túm lại là k thấy đc căn nguyên hậu quả mà chỉ “trùng hợp” nhìn thấy được các chứng cứ mang tính quyết định.
Tui vẫn tin anh Chấp là “mắt thấy có khi chưa phải là thực”.

You cannot copy content of this page

1
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x