CHƯƠNG 72 – TA CHƠI XẤU
Thần bà nó phô trương, cái đầu say rượu chưa tỉnh của Khúc Minh như muốn nổ tung. Một đám người màu sắc lòe loẹt chen chúc nhau giống hệt như phường nhuộm.
Khúc Thanh kéo kéo tay áo hắn, ra hiệu đừng than thở trong lòng quá lớn, Đại Ca có thể cảm ứng được đấy, hắn nói: “Nhị Ca cũng chẳng hé răng, huynh cứ im miệng đi.”
Cửu Hoang vẫn bất động, không đáp lại sự tiếp đón của Khúc Đường, chàng vẫn lo lắng bất an chờ đợi Khúc Duyệt tỏ thái độ.
Khúc Duyệt không biết phải diễn tả thế nào.
Không chỉ ra được khuyết điểm nhưng nhìn khắp nơi đều thấy khuyết điểm.
So với phong cách quý công tử, hắn có vẻ hợp với rách rưới lôi thôi lếch thếch hơn, khói độc màu lục thẫm vờn quanh thân làm tăng thêm vẻ tà mị và hung hãn, thật sự có khí chất của Cái Thế Anh Hùng.
Hiện giờ, đẹp thì có đẹp nhưng chẳng khác nào một đĩa rau hẹ xào trứng.
Không rối rắm với chuyện quần áo nữa, Khúc Duyệt thu tỳ bà lại vào tay, mắt hiện lên nét lo lắng. Đường Tịnh đã nhìn thấy Cửu Hoang rớt ra khỏi tỳ bà của nàng, không biết sẽ nghĩ thế nào.
“Không tồi.” Nàng qua loa lấy lệ nói với Cửu Hoang.
Sau khi nhận được chấp thuận, Cửu Hoang thả lỏng một chút, nhớ đến điều đã đồng ý với Khúc Đường, liền bước đến phía sau hắn.
Theo thứ tự thâm niên, Khúc Tống đứng sau Khúc Đường một bước chân, Cửu Hoang đẩy một cái, Khúc Tống bị nhích sang một bên.
Khúc Tống e ngại toàn thân đầy độc của Cửu Hoang nên không phản kháng, hơi nhíu mày nhường vị trí cho hắn.
“Tiền bối?” Khúc Đường hăng hái nói, “Sao ngài im lặng rồi?”
“Các ngươi…” Sủng vật theo lão ngàn năm chiến đấu, móng vuốt còn chưa bung ra, cứ như vậy mà chết tươi?
Thần thức của Đường Tịnh bị đóng băng trên cơ thể con báo đen, không thể nào tin được đây là sự thật, cây cầu ngưng kết từ thần thức của lão bên dưới suýt nữa sụp đổ.
Lão bình ổn một lát, nhắm mắt lạnh lùng hỏi: “Trong mấy đứa nhóc các ngươi, đứa nào là chủ nhân của Thiên La Tháp?”
Khúc Tống chắp tay: “Vãn bối là minh chủ của liên minh tu đạo giả Hoa Hạ, Khúc Tống, Thiên La Tháp không có chủ nhân, hiện tại do vãn bối quản lý.” Rồi nhấn mạnh, “Nhưng hôm nay vãn bối đến đây với thân phận là Nhị Lang Khúc gia, vì tam đệ của ta mà yêu cầu giải thích, không liên quan đến liên minh của thế giới chúng ta.”
Đường Tịnh nói: “Không giải thích gì hết. Lão phu nhặt một người ngất xỉu về nuôi dưỡng, cần gì giải thích với ai? Bế quan tu luyện thăng cấp vốn luôn có nguy hiểm, có thể gây chết người, chỉ trách vận khí của hắn không tốt nên mới có kiếp nạn này.”
Khúc Tống không chút cảm xúc nói: “Còn quá sớm để nói là kiếp nạn của ai.”
Đường Tịnh tỏ ra nhẫn nại: “Chúng ta hãy làm một thõa thuận đi. Lão phu không cầu ngươi đưa Ma Khí vào tầng mười chín, ngươi không thể làm được chuyện này, chỉ cần để nó vào Thiên La Tháp thôi. Sau khi Thiên Ma Hỏa giáng thế, lão phu liền giải phong ấn kiếm cốt cho Khúc Nguyên, đưa hắn êm đẹp trở về cho các ngươi, cũng cho các ngươi một bồi thường thõa đáng…”
Giờ đã bị người tìm tới cửa, không thể trách lão không tuân thủ giao ước với Chi Kỳ.
“Ngài không bồi thường được.” Khúc Tống thẳng thừng cự tuyệt, “Vãn bối cũng không làm được.”
Đường Tịnh khuyên nhủ: “Việc này đối với thế giới của ngươi không có ảnh hưởng nào, vì sao không làm?”
Khúc Tống hỏi lại: “Tại sao không làm? Nếu thật là chuyện tốt, các người tội gì hao tổn tâm huyết bày kế? Biết rõ chúng ta không đồng ý, cần gì phải phí công nhiều lời?”
“Ngươi không sợ lão phu lấy mạng Khúc Nguyên à?” Đường Tịnh không thể nhịn nữa, uy hiếp nói, “Lúc nào lão phu cũng có thể khiến hắn hồn phi phách tán!”
“Cơ duyên để ngài hợp đạo và tính mạng của tam đệ nhà ta, đối với ngài, bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần vãn bối nhắc nhở chứ?” Khúc Tống thờ ơ, “Vãn bối tin tưởng ngài không làm chuyện ngu xuẩn.”
Trong tay Đường Tịnh có át chủ bài Khúc Nguyên, trong lòng bàn tay họ cũng đồng thời nắm chặt hạt ma chủng và Thiên La Tháp.
Thế lực hai bên ngang nhau, ai sợ ai?
“Được!” Giọng Đường Tịnh hằn học, thầm nghĩ quả nhiên đúng như Chi Kỳ đã nói, đám người này khó đối phó, thảo nào hắn kiên nhẫn dùng kế, không trực diện mà tiến hành vòng vo.
Thần thức hóa thành sát khí đen đặc cuồn cuộn tràn ngập khắp mấy đỉnh núi, lão nói: “Vậy lão phu không còn gì để nói, sẽ tiếp tục chờ, dù sao cũng đã đợi ngần ấy năm, lão phu há sợ gì? Lão phu tiếp tục bồi dưỡng Nguyên Hóa Nhất trưởng thành, ngày sau hắn sẽ tự mình giết vào Thiên La Tháp!”
“Đại Ca?” Khúc Tống nhìn về phía Khúc Đường, chờ chủ ý cuối cùng của huynh trưởng.
Tuy rằng vị đại ca này trước giờ không quá đáng tin cậy nhưng khi ra ngoài hắn vẫn nên được tôn trọng.
Lớn nhỏ có thứ tự chính là gia huấn.
Khúc Đường điềm đạm cười: “Có câu nói thế này khi tập võ, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, có thể thấy được chuyện gì không giải quyết được, đánh một trận liền xong xuôi.”
Hai tên đệ đệ đứng sau bĩu môi.
Chỉ có Cửu Hoang phụ họa: “Đúng vậy.”
Khúc Duyệt âm thầm rầu rĩ, nhất định phải đánh rồi, nhưng vấn đề là đánh không lại.
Tu vi của lão tổ Đường gia đã tiến vào đỉnh Độ Kiếp, không phải chỉ vừa bước vào Độ Kiếp đâu.
Trong mấy người, chỉ Khúc Đường miễn cưỡng có thể cùng lão so hai chiêu, Khúc Tống thì đang ở giữa đỉnh cấp tám và sơ giai cấp chín, sợ là khó khăn lắm mới tiếp được một chiêu của Đường lão tổ. Tứ Ca và Ngũ Ca thì khỏi nói, vẫn chưa sờ được đến cửa của cấp tám.
Chỉ còn lại Cửu Hoang có thể đánh đôi chút, nhưng hắn đang bị Thiên La Tháp áp chế, tu vi bị hạn chế rất lớn.
Nói tóm lại, không có phần thắng.
“Đánh thì đánh!” Vốn là đến để đánh nhau mà, Khúc Tống không nói dư thừa, cánh tay vừa nhấc, đàn bích ngọc đã hiện ra.
Đánh không thắng bọn họ cũng không chết được. Dù gì Khúc Đường cũng đã sắp vào cảnh giới Độ Kiếp, cấp bậc này có thể bị đánh bại nhưng muốn đánh chết thì khó như lên trời, bảo vệ cả bọn trốn thoát cũng không thành vấn đề.
Huống chi mỗi người đều có phương tiện giữ mạng.
“Đánh, đánh, đánh, quản gì thắng thua, phải khiến lão tứ bề ngột ngạt!” Khúc Minh khoa tay ủng hộ, nhưng hắn cũng không lôi ra nhạc bảo bản mệnh của mình.
“Đúng!” Khúc Tống đương nhiên đồng ý nhưng cũng chẳng nhúc nhích.
Khúc Duyệt đang đứng ngoài rìa liền di chuyển ra phía sau, tu vi của nàng thấp nhất, nơi này là vị trí tốt.
Cửu Hoang vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, thấy thế liền lui về mấy bước, đứng phía sau nàng, nhỏ giọng gọi: “Lục Nương.”
Khúc Duyệt: “Ừm?”
Cửu Hoang: “Không có việc gì.”
Khúc Duyệt hoài nghi quay đầu lại liếc hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Cửu Hoang lắc đầu: “Chỉ muốn gọi nàng thôi.”
Khúc Duyệt hỏi: “Rau Hẹ, chàng thấy trận này chúng ta có khả năng thắng không?”
“Thật khó nói, Đại Ca nàng chưa xuất thủ, ta không biết hắn thế nào, không phán đoán được.” Cửu Hoang nhìn sang hướng Đường Tịnh, “Nhưng vị Độ Kiếp kia rất lợi hại, có thể dùng lực thần thức tấn công, lực thần thức không có thuộc tính ngũ hành, công pháp của ta không chuyển hóa hấp thu được, ta nghĩ ta chắc cũng không đánh lại lão.”
Khúc Duyệt gật đầu, lão tổ Đường gia có thể hóa thần thức thành vật thể, pháp lực của lão quả thực khống chế được Cửu Hoang.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, Cửu Hoang không đành lòng, an ủi nói: “Lục Nương đùng sợ, nếu đánh không lại, ta liền chơi chiêu.”
“Chơi chiêu?” Khúc Duyệt không hiểu ý này, Cửu Hoang tuy là tà tu nhưng trước giờ khi đánh nhau, hắn đều dùng thực lực, chưa bao giờ chứng kiến hắn dùng bất kỳ ám chiêu nào, “Chàng còn biết chơi chiêu? Chàng có thể sử chiêu gì?”
“Chính là…” Cửu Hoang lắp bắp, thật sự nói không nên lời.
Chính là ôm lấy nàng, trong đầu tưởng tượng một ít chuyện lung tung, dốc hết sức làm mình hưng phấn lên.
Cho dù không cách gì hấp thu chuyển hóa lực thần thức, chỉ với một thân kịch độc bạo trướng, hắn cũng có thể liều mạng với lão tổ Đường gia, có thể kiềm chế lão. Cộng thêm Khúc Đường và Khúc Tống, sẽ có một nửa cơ hội thắng, nửa còn lại phải xem cơ duyên.
Nhưng hắn nào dám nói với nàng về ám chiêu này. Nếu nàng biết được, bằng trí thông minh của mình, nhất định sẽ phát hiện ra chuyện hồi trước, sau khi hắn bị cường địch đánh chạy về, giả vờ bị trọng thương, có ý đồ không chịu chữa trị và ngã vào lòng nàng.
Nàng nhất định sẽ lột giày đánh hắn.
Cửu Hoang nuốt nuốt nước miếng, quyết định xem tình hình trước đã rồi nói sau.
Khúc Duyệt thấy mặt hắn đỏ lên thì càng thêm tò mò, liếc nhìn vài lần.
Lúc hai người họ dùng mật ngữ trò chuyện phía sau, Khúc Đường phía trước đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tiền bối, vãn bối dựa theo gia học đến xin ngài một lời giải thích.”
Khúc Đường tiên lễ hậu binh*, hơi cúi đầu hành lễ, sau đó bay lên trong gió, hai cánh tay vừa nhấc, hai bên trái phải và sau lưng hiện ra một bộ chuông gồm hàng trăm quả chuông, khung chuông bàn long, giá chuông huyền vũ, thanh đồng tú sắc, khí thế khoáng đạt.
Tiên lễ hậu binh: trước dùng lễ nghĩ, không được mới dùng đến vũ lực.
Ngay cả Cửu Hoang cũng khen ngợi khi nhìn thấy: “Khí phái!”
Khúc Duyệt tự hào giới thiệu: “Đại Ca là trưởng tử của Khúc gia, cha ta tự tay làm bộ chuông này cho huynh ấy, chất liệu rất hiếm, bảo bối này độc nhất vô nhị trong ba nghìn thế giới đấy.”
Cửu Hoang thì thầm: “Thì ra nhà của Lục Nương là như vậy…”
“Cái gì?” Khúc Duyệt không nghe rõ hỏi lại.
“Không có gì.” Cửu Hoang cụp mắt không biết suy nghĩ gì.
Đã nhiều năm Đường Tịnh chưa từng động thủ với ai, khen ngợi một câu: “Thật là bảo vật tốt, cha ngươi cũng đáng nể, nhưng ngươi thì kém xa lắm.”
“Khởi!” Lão quát một tiếng.
Ngay lập tức, mọi thứ chìm trong âm thanh ầm ầm vang vọng. Mấy trăm tượng đá quỷ dị xung quanh đột nhiên trợn mắt sống lại, kẽo kẹt vặn vẹo thân hình. Chúng có kích thước không giống nhau, có tượng nhỏ như chó vàng, có tượng lớn giống như thiên vương trong chùa. Hoặc linh hoạt, hoặc mạnh mẽ, chúng đan xen nhau tạo thành một pháp trận vây khốn mấy người Khúc Duyệt bên trong, hung tợn và tàn ác gào lên: “Sát!”
Tuy nhiên, trận tượng đá không vây khốn được Khúc Đường, theo từng cử chỉ của anh, những chiếc chuông bị nội lực gõ lên, hơi đung đưa, tạo nên âm thanh dày nặng vang vọng trong núi. Nhưng mục tiêu công kích không phải đám tượng đá, mà là cây cầu thần thức của Đường lão tổ.
Khúc Tống cũng gảy dây đàn, chỉ pháp lưu loát, ngăn cản những tượng đá kia công kích Khúc Đường.
Hai người dường như chơi theo cách của riêng mình, giai điệu cũng khác, nhưng giữa tiếng đàn và tiếng chuông lại có sự cộng hưởng.
Sau đó Khúc Minh cũng triệu hồi sáo xương của mình từ ý thức hải, bắt kịp tiết tấu của hai anh trai.
Khúc Thanh nhắm mắt nghe hồi lâu, một cây sao ngọc dài như kiếm hiện ra trong không trung. Hắn nắm chặt trong tay, coi như kiếm sắc tấn công về phía tượng đá. Vì di chuyển cực nhanh nên sáo ngọc bị gió mạnh thổi vào phát ra âm thanh thê lương, mỗi lần đập vào tượng đều hòa nhịp cùng tiếng chuông của Khúc Đường.
Khúc Duyệt cũng tìm đúng tiết tấu, nhanh nhẹn gảy đàn.
Trong khoảnh khắc, cả thung lũng bị sóng âm lay động, chim chóc hoảng sợ bay tứ tán.
Chỉ duy nhất Cửu Hoang đứng bất động. Chỉ nhìn thoáng qua hắn đã nhận ra điểm yếu của những tượng đá này, một bàn tay cũng có thể đập vỡ chúng.
Nhưng hắn do dự, không nhúc nhích.
Mình ăn mặc có thể diện như vậy, nên dùng tư thế gì để nhảy ra đây?
Chiêu thức của mình từ trước đến nay đóng mở hoành tráng, có khi nào làm rách y phục mới hay không?
Anh em nhà họ Khúc người đàn người sáo, mình lại dùng tay đi đập tượng đá, không khó coi sao?
Khó chịu.
Thứ mặc trên người đây không phải quần áo, rõ ràng là bùa chú đắt tiền dán đầy người, phong ấn hết toàn bộ công pháp của hắn.
— —
Đến lúc đánh nhau còn quan tâm quần áo, thật là đầu óc anh xoay chuyển lạ quá 🤣