BUỔI TỌA ĐÀM
Cửu Hoang mặc kệ y.
Tuyệt Đại Phong Hoa đã quá quen với phản ứng của Cửu Hoang: “Tiểu lão đệ, lão ca không có lựa chọn nhưng ngươi vì sao lại lấy tên này, không sợ bị cười nhạo à?”
Trừ Lục Nương, Cửu Hoang bình thường không thích nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng lúc này hắn phát hiện nói chuyện với người này dường như có thể giảm bớt đau đớn: “Ngươi nói nhảm nãy giờ là đang giúp ta sao?”
Tuyệt Đại Phong Hoa tán thưởng: “Ta biết ngay ngươi không phải hạng người hời hợt, đã phát hiện ra rồi.”
Cửu Hoang đang co rúm khó khăn ngồi dậy, khoanh chân, đôi tay chắp ở đan điền: “Ngươi bản lĩnh như thế sao?”
Tuyệt Đại Phong Hoa ngượng ngùng cười nói: “Nào có bản lĩnh gì, chỉ muốn dời lực chú ý của ngươi thôi. Đúng rồi, ngươi chưa trả lời lão ca, vì sao lại chọn tên này vậy?”
“Lục Nương nhà ta thích anh hùng cái thế.” Cửu Hoang kể lại câu chuyện Khúc Duyệt từng kể trước đây cho hắn nghe.
“Thứ cô nương người ta thích đâu phải là tên, là anh hùng cái thế chân chính kia.”
“Ta biết, nhưng ta là tà tu, không cách nào trở thành anh hùng cái thế được thiên hạ kính ngưỡng.”
Tuyệt Đại Phong Hoa nói: “Ngươi không hiểu rồi, tâm ý của ngươi không nhắm vào thiên hạ mà là một nữ nhân, vậy ngươi không cần khiến thiên hạ kính ngưỡng, chỉ cần làm anh hùng cái thế trong lòng nữ nhân của ngươi là được.”
Càng nói chuyện với người này, đau đớn càng giảm đi, Cửu Hoang dường như còn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng kỳ lạ, làm hắn nhớ đến mùi hương trên người Lục Nương, vô vàn ký ức vui sướng chợt ồ àt tràn ra, khiến tâm trạng hắn cũng trở nên vui vẻ theo.
Việc này không bình thường, chắc chắn có liên quan đến người này. Nhưng y đang giúp hắn, vả lại tên hai người đều có bốn chữ, Cửu Hoang không còn ghét y nữa.
Tuyệt Đại Phong Hoa hỏi: “Ngươi biết Lục Nương nhà ngươi yêu thích gì không?”
“Nàng thích màu đỏ, thích ăn trái cây, thích ăn chua…”
“Thôi ngừng. Ta muốn hỏi về lý tưởng và sở thích của nàng ta kia.”
Cửu Hoang nghĩ một chút: “Nàng thích tra án, không thích giết chóc nhất, cho nên ta rất ít giết người.”
Tuyệt Đại Phong Hoa cũng ra chiều suy nghĩ: “Với đầu óc này của ngươi mà đi tra án… ta thấy chẳng có hi vọng gì, chỉ còn con đường dẹp yên giao tranh để đi thôi.”
“Hả?”
“Thứ nàng muốn mà không cầu, ngươi có thể làm được, ngươi ắt trở thành anh hùng cái thế của nàng. Nhưng có một điều quan trọng phải nhớ, ngươi phải chủ động, không thể lúc nào cũng ở vào thế bị động được.”
“Không hiểu.”
“Tỷ như hai người đánh nhau, Lục Nương của ngươi không muốn bọn họ đánh nhau, ngươi đang ở bên cạnh, nàng liền bảo ngươi đi ngăn bọn họ, ngươi y lời làm theo, nàng sẽ chẳng có cảm giác gì. Nhưng nếu ngươi không đợi nàng nói, chủ động đi ngăn lại, sẽ mang đến cho nàng cảm giác hoàn toàn khác.”
Mắt Cửu Hoang ánh lên vẻ nghi hoặc: “Có chỗ nào khác biệt?”
“Nếu có cơ hội ngươi làm thử sẽ biết ngay.” Tuyệt Đại Phong Hoa cười nói, “Đây là thể hiện của “cái tôi”, một người phải có bản ngã mới được gọi là người, phải có dáng vẻ của nam nhân thì nữ nhân mới coi ngươi là nam nhân. Bằng không ngươi chỉ đứng sau nàng như một cái bóng, ai sẽ yêu cái bóng của mình? Ta thấy nàng đối xử với ngươi rất đặc biệt nhưng nàng lại không ngộ ra, nhưng ngươi thì lại thông suốt ngay cả khi có chút nghiêng lệch…”
“Nhưng sự phụ đã dạy ta…”
“Ngươi có sư nương không?”
“Không có.”
“Bản thân sư phụ ngươi cũng không hiểu rồi, hoặc là trong chuyện này lão ấy vốn là kẻ thất bại, nếu ngươi cứ tuân theo những gì lão dạy vậy thì sư phụ ngươi hôm nay chính là ngươi ngày mai.”
Lời này của Tuyệt Đại Phong Hoa chọc thẳng vào giữa tim Cửu Hoang.
Sư phụ cô độc cả đời, cuối cùng phải cứu con trai Diệp gia đưa về nuôi dạy. Không phải một hình mẫu tốt.
Cửu Hoang nhíu mày: “Ngươi thật hiểu rất rõ?”
“Lão ca ta chắc chắn hiểu hơn sư phụ ngươi, ngươi đây là Cái Thế Anh Hùng có tiếng mà không có miếng, trong khi lão ca ta là Tuyệt Đại Phong Hoa đích thực nhé!”
Cửu Hoang hỏi: “Vậy sao ngươi lại bị bắt vào đây?”
Tuyệt Đại Phong Hoa chuyển đề tài: “Chuyện kết nghĩa, ngươi thấy thế nào? Lão ca ta thật sự thích ngươi đấy!”
Cửu Hoang: “Kết nghĩa là ý gì?”
Tuyệt Đại Phong Hoa: “Chính là kết nghĩa làm huynh đệ.”
Cửu Hoang hơi sửng sốt: “Ngươi có đạo hào, là tu đạo giả, nhưng ta là tà tu.”
Tuyệt Đại Phong Hoa cười: “Tà tu thì sao chứ, tâm tư ngươi đơn thuần, tuyệt không phải kẻ ác. Thật ra ngươi là người nên cân nhắc mới đúng, mẹ ta là hoa yêu, lão ca ta đây chính là bán yêu.”
Cửu Hoang hỏi: “Vì là yêu nên mới bị bắt vào?”
“Không phải.” Tuyệt Đại Phong Hoa thẳng thắn thú nhận, “Ai, lão ca ta có huyết thống hoa yêu, trời sinh cơ thể có mùi thơm lạ lùng khiến người ta cảm thấy vui vẻ…”
“Bản lĩnh này của ngươi thật lợi hại, nếu ta cũng có thì tốt rồi.” Cửu Hoang nghĩ đến toàn thân đầy độc của mình, “Nếu ta có bản lĩnh này thì có thể làm Lục Nương lúc nào cũng vui vẻ.”
“Tiểu lão đệ à, mỗi nhà mỗi chuyện, lão ca ta thừa hưởng nhan sắc của mẹ ta, sinh ra đã có tướng mạo họa thủy, cộng thêm mùi hương lạ lùng nên hầu như mọi người đều sẵn sàng nhào đến bên cạnh ta. Và khi mùa xuân đến, mùi lại nồng đậm hơn, cái thứ mùi đó sẽ khiến tim người ta đập thình thịch, ngươi có biết đáng sợ thế nào không?”
Cửu Hoang: “Thật đáng sợ.”
Tuyệt Đại Phong Hoa thở dài: “Nhớ lại quá khứ mà sợ hãi. Tóm lại phần lớn thời gian ta phải ở nhà đóng kín cửa, nếu phải đi đâu thì bắt buộc ngâm thuốc vài ngày, làm cho mình bốc mùi thối hoắc để người ta tránh xa ra một tí. Lão ca ta cũng thật mệt tim…”
“Ha ha ha!”
Giữa cuộc trò chuyện, tiếng cười của Ẩm Triều Tịch đột nhiên chen ngang vào: “Ta biết ngươi, con trai của Tuyệt Đại Mỹ Nhân, nữ vương vạn hoa của Thất Tinh Đảo.”
Thân thể Cửu Hoang vốn đã thả lỏng, không còn bao nhiêu đau đớn nhưng khi nghe thấy tiếng cười của Ẩm Triều Tịch, lại căng thẳng trở lại.
Tuyệt Đại Phong Hoa ngẩn ra: “Huynh đài từng gặp mẹ ta?”
Ẩm Triều Tịch nói: “Không có, ta chỉ từng nhìn thấy em gái ngươi, Tuyệt Đại Khuynh Thành.”
Tháp Linh ngồi xổm trong ngọn lửa bên dưới lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Từ khi Khúc Duyệt hay lui tới tầng mười tám, nơi này ngày càng trở nên thiếu nghiêm túc.
Ẩm Triều Tịch hỏi: “Ngươi vào trong đây là vì muốn mượn ngọn lửa của Thiên La Tháp để tẩy bớt mùi hương lạ lùng trên người?”
Tuyệt Đại Phong Hoa nói: “Đúng thế, đã một ngàn năm trăm năm, mùi hương của lão tử mới trừ chưa được một nửa.”
Ẩm Triều Tịch vội nói ngay: “Thật ra ngươi có thể dùng thử một thanh thần kiếm của sư môn ta, Kiếm Thiên Yếm.”
“Ồ?”
“Tu luyện với Kiếm Thiên Yếm của sư môn ta rồi, mỗi người gặp ngươi đều cảm thấy mặt mày ngươi khả ố, chán ghét ngươi từ tận đáy lòng, có lẽ có thể triệt tiêu mất mùi hương kỳ lạ trên người ngươi.”
“Không thể nào! Thế gian lại có thanh kiếm như thế ư?” Tuyệt Đại Phong Hoa ngờ vực, “Huynh đài họ gì?”
“Ẩm Triều Tịch.”
Tuyệt Đại Phong Hoa kinh ngạc: “Ẩm Kiếm Tiên? Truyền nhân của Nhập Ngã Kiếm Môn ở Hồng Quang Giới?”
Ẩm Triều Tịch: “Không sai, đáng tiếc sư môn của ta đã xuống dốc nhiều năm.”
Tuyệt Đại Phong Hoa hỏi: “Vậy Kiếm Thiên Yếm hiện giờ ở đâu?”
Ẩm Triều Tịch đáp: “Ta vào tháp đã bảy trăm năm rồi, không biết được, ngươi có thể nhờ chủ nhân Thiên La Tháp tìm giúp ngươi, nàng có vận thế rất mạnh.”
“Là tiểu cô nương họ Khúc?”
“Phải, nhưng ngươi cũng phải ra tay giúp nàng mới được.”
“Không thành vấn đề, Khúc tiểu cô nương là người trong lòng của tiểu lão đệ ta, cho dù nàng không giúp lão tử tìm, lão tử cũng sẽ giúp…”
“Lão ca, đừng để hắn lừa.” Cửu Hoang chen ngang cuộc đối thoại, “Lục Nương nói người này không đáng tin, hắn rất yêu thích quảng bá mấy thanh thần kiếm của sư môn mình, dụ dỗ người ta nhảy hố.”
—
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Đại Đường nữ pháp y – Tụ Đường
Xuân Giang Hoa Nguyệt (Bồng Lai Khách) – Review và nghe audio
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…
Lão Ẩm y hệt mấy ông bán hàng đa cấp ấy =))
🤣 so sánh quá chuẩn luôn!
T cũng định bình luận zay :)))))
Chưa nói đến nội dung truyện nhưng cách hành văn của bạn thật sự rất tuyệt luôn ấy.
Mình được khích lệ rất lớn đó, cảm ơn bạn nhiều nha 🥰
Riết rồi thấy cái nhà tù này như rạp xiếc trung ương :)))))
Gọi lão ca ngọt lịm z tr =))))
Má, zay là ông đó tên Tuyệt Đại Phong Hoa thiệt hả, t tưởng là ổng nói zay là để dụ Rau Hẹ :)))))))