NGƯỜI TRONG MỘNG
Sau khi sự việc được giải quyết, đám đông giải tán.
Giữa lưng chừng núi, một con chim sẻ đậu trên cành cây, đôi mắt nhỏ phát ra ánh sáng xanh lục, cũng vỗ cánh bay đi.
Khúc Duyệt theo Diệp Thừa Tích đi đến Kiếm Phong.
“Sư tôn!”
Khi họ đáp xuống, các đệ tử đồng loạt hành lễ, người kém cỏi nhất trong số họ cũng có tu vi cấp năm ngang hàng với Khúc Duyệt.
“Tiểu Diễm!” Diệp Thừa Tích gọi một tiếng.
Một thiếu nữ bước lên: “Gia chủ!”
Diệp Thừa Tích ra lệnh: “Tiếp đãi chu đáo.”
Tiểu Diễm nhận lời, chờ Diệp Thừa Tích đi khỏi, nàng dẫn Khúc Duyệt và Cửu Hoang đi về phía thiên viện.
Trên đường đi, một đám tiểu đệ tử xúm lại xì xào bàn tán.
“Hắn chính là Cái Thế Anh Hùng à? Thật không nhìn ra đó.”
“Bị bắt giam mười năm ở dị giới, ngươi nghĩ hắn còn tươm tất được sao?”
“Còn nữa, quan viên đến từ dị giới kia còn trẻ quá đi, tu vi không bằng ta nữa, vậy mà đã nhận trọng trách rồi.”
“Nghe nói địa cầu chỉ là thế giới nhỏ thôi, chắc là…”
Nói chưa dứt câu, một cổ uy áp đánh tới, người nói như bị bóp chặt yết hầu. Mấy người còn lại đều tái mặt nhưng không dám mở miệng.
“Xin lỗi, mấy người này đều là con cháu Diệp gia, gan lớn lại vừa vào núi tu hành nên không hiểu quy củ.” Tiểu Diễm hơi khom người xin lỗi.
“Không sao.” Tiểu Diễm ra tay, Khúc Duyệt mới phát hiện nàng có tu vi cấp bảy, vốn Khúc Duyệt còn tưởng nàng chỉ là đệ tử chuyên lo việc vặt, “Nghe tiền bối gọi Diệp phong chủ là gia chủ, tiền bối không phải đệ tử Quy Hải Tông ư?”
“Ta chỉ là người hầu của Diệp gia, đại thị nữ bên cạnh gia chủ, hơn phân nửa đệ tử trên núi này cũng là con cháu Diệp gia.” Tiểu Diễm tỏ ý Khúc Duyệt không cần gọi tiền bối, “Tổ trạch Diệp gia ở bên trong Tử Tinh Thành dưới chân núi, lui tới rất tiện lợi nên rất nhiều đệ tử ban ngày lên núi tu luyện, ban đêm trở về thành nghỉ ngơi.”
Khúc Duyệt biết việc này: “Diệp phong chủ cũng về?”
Tiểu Diễm đáp: “Có việc mới về.”
Sợ dấy lên nghi ngờ Khúc Duyệt không hỏi thêm.
“Hai vị có yêu cầu gì về chỗ ở không? Ví như phương hướng hay gì đó khác?”
“Không có yêu cầu gì.” Khúc Duyệt không quan tâm mấy chuyện này.
“Ta muốn ở cao một tí.” Cửu Hoang chỉ chỉ nơi cao nhất, rất gần với cây Ngưng Hương.
Khúc Duyệt hoài nghi: “Ở cao như vậy làm gì?”
Cửu Hoang đã nghĩ sẵn câu trả lời: “Mát mẻ.”
Khúc Duyệt: …
Quy Hải Tông đang ở giữa mùa hè, lời này cũng không kỳ quái.
Tiểu Diễm khẽ cười, vốn nàng cũng không để mắt đến tù nhân tà tu như Cửu Hoang, nhưng lúc này cảm thấy hắn thú vị mới nghiêm túc nhìn. Sau khi thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày, sau đó lại nhìn thêm vài lần. Có lẽ nàng đã hiểu vì sao gia chủ luôn không thích tà tu lại đưa Cửu Hoang về đây.
Tiểu Diễm theo yêu cầu của Cửu Hoang sắp xếp cho hai người ngụ tại mấy gian phòng trống gần đỉnh núi, lúc gần đi lại dặn dò: “Hai vị không có việc gì tốt nhất đừng tùy ý lên đỉnh núi đến gần cây cổ thụ kia, đó là nơi gia chủ ngồi thiền hàng ngày.”
“Được, Tiểu Diễm tỷ.” Khúc Duyệt đổi cách xưng hô, kéo gần khoảng cách với Tiểu Diễm.
Quả nhiên Tiểu Diễm mỉm cười thân thiết.
Tiểu Diễm vừa đi khỏi, Huyễn Ba nhô đầu ra khỏi biển: “Mặt Trăng Nhỏ à, ngươi chuẩn bị ra tay từ đâu đây?”
Khúc Duyệt nói: “Không phải nàng ấy vừa nói sao, cây cổ thụ trên đỉnh núi là nơi Diệp Thừa Tích thường xuyên ngồi thiền.”
“Định đến đó lôi kéo làm quen à?”
“Ừ, thật ra ta định xuống tay từ chỗ Nhan Linh, mẫu thân của Rau Hẹ.” Khúc Duyệt suy ngẫm, “Đáng tiếc nghe nói tình cảm phu thê của họ không tốt lắm, không biết Nhan Linh ẩn dật thanh tu ở nơi nào.”
“Tình cảm hai người họ không tốt có lẽ liên quan đến cái chết của con trai nhỉ?” Huyễn Ba liếc mắt nhìn Cửu Hoang, hai chữ “giày tinh” vẫn khiến hắn giận không thôi, “Ngay cả Rau Hẹ cũng cho rằng ông ta là người cha tồi, sinh con ra mà không ở bên cạnh, vợ ông ta đổ lỗi lên đầu ông ta cũng phải thôi. Huống chi hai người là liên hôn gia tộc, Nhan Linh là trưởng nữ một đại gia tộc hùng mạnh, rất có thể giữa hai người họ từ đầu đã không có mấy cảm tình.”
Đây cũng là lo lắng của Khúc Duyệt. Nếu Cửu Hoang không phải là kết tinh của tình yêu, khả năng Diệp Thừa Tích thanh lý môn hộ sẽ cao hơn rất nhiều.
Trong khi nàng u sầu lo lắng, Cửu Hoang đứng bên ngoài phòng, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cây Ngưng Hương trên đỉnh núi kia. Cổ thụ ngàn năm này vẫn chưa sinh ra linh thể, đơn thuần là một gốc cây, có điều nhổ bật gốc nó lên sẽ gây ra náo động không nhỏ, Diệp Thừa Tích nhất định sẽ ngăn cản hắn.
Không thể lén lút chặt cây, Cửu Hoang vắt hết óc suy nghĩ, quyết định dựa theo quyển sách của Thiên Công tộc, chế tạo một con chuột núi rồi cho nó đào từ vách núi đến bên dưới rễ cây. Mỗi ngày điều khiển nó đào từng chút, từng chút rễ cây cho đến khi cây đổ. Cây ngã rồi, Diệp Thừa Tích chẳng cách nào giữ lại được, thủ phạm là chuột núi, không liên quan gì đến hắn. Chờ khi Diệp Thừa Tích vứt cây đi, hắn sẽ nhặt về. Ừm, kế sách không tồi.
Cửu Hoang cho rằng kế hoạch này rất khả thi tuy có hơi phiền phức.
Dường như từ khi gặp được Lục Nương, giết người đã phiền phức, giờ ngay cả chặt một cái cây cũng thành phiền phức, phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, đầu phình to cả ra.
“Rau Hẹ?” Khúc Duyệt thấy hắn đứng bất động chưa vào phòng liền gọi một tiếng.
“Ừ.” Cửu Hoang lấy lại tinh thần, xoay người yên lặng đi vào, trong vòng trữ vật của hắn có đủ nguyên liệu chế tạo chuột núi, không cần mất công đi tìm.
Trước đây sư phụ chỉ dạy hắn làm những “vật chết”, lần này phải chế tạo “vật sống” tương tự như pháp bảo cơ quan, kích thước lại hơi lớn nữa. Nhưng tay nghề thủ công của hắn không tồi, hẳn sẽ không làm khó hắn được.
Cửu Hoang lại nhớ đến lúc nhỏ, hình như sư phụ cũng từng làm một ít đồ vật kỳ quái, hắn la hét đòi học nhưng bị sư phụ mắng chưa học bò đã lo học chạy, bắt hắn lăn qua một bên nghiêm túc khắc gỗ.
Khắc một mạch gần năm trăm năm.
— —
Ở Kiếm Phong được ba ngày, không có việc gì phát sinh, Diệp Thừa Tích chưa lần nào lên đỉnh núi ngồi thiền.
Vào ngày thứ tư, Khúc Duyệt bị Huyễn Ba ép đi vào Tử Tinh Thành dưới chân núi dạo một chuyến, lúc trở về, vừa ngồi xuống giường, Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay chấn động.
Khúc Tống đưa đến một tin tốt: “Pháp trận đã lập xong, đặt ở một khách điếm trong Tử Tinh Thành.”
“Ôi trời, hiệu suất cao quá, Bộ Đặc Biệt chúng ta lợi hại quá chừng!” Khúc Duyệt thổi phồng nịnh nọt.
“Muội dùng tiết kiệm một chút, một chuyến qua lại vô cùng tốn kém, lại chẳng phải công quỹ.”
Giọng Khúc Tống hơi run, Khúc Duyệt biết nguyên nhân là vì anh tự bỏ tiền túi, vội nói: “Yên tâm, muội nhất định tiết kiệm.”
Cho nên ngay sau khi ngắt Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt lập tức chạy đến Tử Tinh Thành, tìm khách điếm Khúc Tống đã chỉ.
Bên trong phòng chữ “Thiên”, trên khoảng trống giữa phòng đặt một chiếc đĩa ngũ hành, năm pháp sư của bộ phận kỹ thuật ngồi thành năm góc, bắt thủ quyết điều khiển pháp trận vận hành.
Đều là người quen, Khúc Duyệt nói vài câu cảm tạ rồi vội vàng nhảy vào giữa pháp trận.
Đôi mắt chìm trong bóng tối độ nửa canh giờ, Khúc Duyệt trở về trụ sở tổng bộ.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Khúc Tống mặt đen như đít nồi: “Khúc Duyệt, muội nói dùng tiết kiệm như thế này đây sao?”
Khúc Duyệt tưởng pháp trận đặt ở nơi nào đó tại bộ phận kỹ thuật, nào ngờ lại ở ngay trong phòng tu luyện của Khúc Tống.
Nàng hoảng hốt: “Đàn tỳ bà của muội đang ở chỗ Tam Ca, phải đi gấp đây, bọn học sinh cũng không ai dẫn dắt, muội phải về sắp xếp một chút, sau này nhất định sẽ dùng tiết kiệm.”
Nói xong vội vàng chạy nhanh vào Thiên La Tháp, rất may không đủ thời gian nên không bị ăn mắng.
— —
Khúc Duyệt ra khỏi đàn tỳ bà, thấy mình đang ở trong một gian phòng ngủ tinh xảo, đoán rằng đây là phòng của Tam Ca. Đàn tỳ bà là vật bản mệnh của nàng, người khác không thể thu vào vòng trữ vật.
Thần thức đảo một vòng, Tam Ca không có trong phòng, hẳn là đi rất vội, nhưng thân tín Bắc Mạch đang đứng canh bên ngoài.
Nàng thu đàn vào trong ý thức hải, mở cửa ra ngoài, không ngoài sở liệu, Bắc Mạch ôm kiếm khom lưng hành lễ: “Lục tiểu thư!”
“Đa tạ tiền bối.” Bắc Mạch lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, tôn trọng hắn cũng phải lẽ. Không hỏi Nguyên Hóa Nhất đã đi đâu, nàng nhờ Bắc Mạch đưa mình ra khỏi phủ quay về biệt viện Cửu Quốc.
“Vâng!” Bắc Mạch đáp.
Khúc Duyệt đi theo phía sau hắn, vừa ra khỏi chỗ ở của Nguyên Hóa Nhất, vượt qua kết giới, mấy chục thần thức lũ lượt rơi vào trên người nàng. Tu vi của mấy chủ nhân thần thức này không cao, tối đa là sơ giai cấp ba, Khúc Duyệt dễ dàng xua đi tất cả. Tuy nhiên tất cả mấy người đó đều là nữ tử. Mập ốm cao thấp đủ cả, không một người nào không phải mỹ nhân.
Khúc Duyệt hít một hơi, đột nhiên nhớ đến lời đồn, Thiên Phong quốc sư tuy không vợ nhưng có rất nhiều kiều thiếp.
Vậy chẳng phải nàng có rất nhiều Tam tẩu sao?
Tam quan của nàng bị sốc thật nặng!
Bắc Mạch giải thích: “Lục tiểu thư, chư vị phu nhân trong phủ đều do đại nhân vì đập tan lời đồn mà đón về, hoặc có thể nói là mua về, cơ bản đều là nữ nhạc có hoàn cảnh đáng thương.”
Khúc Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Khi trở lại chỗ ở nơi biệt viện, vừa đi vào, Khúc Duyệt nhìn thấy Bì Bì đứng ở hành lang, đầu vẫn bốc khói như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu hóa hình.
Giang Thiện Duy cũng không có trong vườn thuốc.
Bì Bì thấy nàng trở về liền bực bội tố giác: “Tiên sinh, Giang Thiện Duy không hề nghe lời người căn dặn, chỉ thúc chín thảo dược một ngày duy nhất. Người vừa đi hắn liền không làm việc, cả ngày nằm ngủ trong phòng!”
Lẽ nào Chi Kỳ nằm trong cơ thể hắn đã gây ảnh hưởng gì?
Khúc Duyệt lo lắng gõ cửa: “Tiểu Duy!”
“Sư tỷ!” Cửa vừa mở, Giang Thiện Duy mở to đôi mắt gấu trúc, vừa vui mừng vừa hoảng sợ: “Sư tỷ mau vào đi.”
Khúc Duyệt thấy trạng thái này của cậu càng thêm lo lắng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải Chi Kỳ…”
Giọng Chi Kỳ bên trong cơ thể Giang Thiện Duy lạnh lùng truyền ra: “Không liên quan đến ta.”
“Đệ đệ ra ngoài trước đi.” Vẻ mặt Giang Thiện Duy rất căng thẳng, “Ta có lời muốn nói riêng với sư tỷ.”
“Được.” Chi Kỳ nghe lời hóa thành một bóng đen bay ra khỏi thân thể Giang Thiện Duy.
Giang Thiện Duy kéo Khúc Duyệt vào trong phòng, đóng cửa lại, gấp gáp nói: “Sư tỷ, ngày tỷ cùng quốc sư đi cứu Huyễn Ba, ta lại nằm mơ!”
“Hả?” Khúc Duyệt thấy cậu căng thẳng như vậy cũng bị ảnh hưởng, không khỏi căng thẳng sống lưng.
Giang Thiện Duy ngượng ngùng kể lại, vốn cậu muốn đi vào trong mơ để nhìn rõ người vợ tương lai của mình trông như thế nào, thế nhưng sau khi giấc mơ đó đột ngột kết thúc, cậu không bao giờ nhìn thấy lại nữa.
“Nhưng sau đó ta lại nằm mơ thấy sư tỷ.”
“Mơ thấy ta thế nào?”
“Sư tỷ bị người bức hôn!”
Khúc Duyệt nao nao, sau đó thả lỏng, cười nói: “Ta bị người bức hôn? Bị ai? Rau Hẹ ư?”
Lẽ nào Cửu Hoang ngày ngày tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng, người khác cũng bị hắn ảnh hưởng?
Nàng sống tới lúc này, ngoại trừ Cửu Hoang, chưa từng có nam nhân nào biểu hiện một chút xíu xiu trên mức tình cảm huynh muội với nàng cả.
Ừm, Ẩm Triều Tịch không tính.
“Đương nhiên không phải Rau Hẹ, nếu là Rau Hẹ ta đâu khẩn trương làm chi. Ta đã vẽ ra tướng mạo nam nhân đó, hắn trông như thế này.” Giang Thiện Duy chạy vào bên trong, lúc trở ra cầm theo một tập giấy đưa cho Khúc Duyệt xem, vẻ mặt hơi xấu hổ, “Ta vẽ rất tệ, sư tỷ xem tạm vậy, đừng cười ta.”
Đây là thành quả sau cùng của hơn trăm bức phác thảo đấy.
Khúc Duyệt nhìn bức họa trong tay cậu, nét vẽ quả thật rất thô, nhưng đường nét trên gương mặt rõ ràng, vẫn có thể phân biệt được.
“Mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.” Khúc Duyệt tán thưởng, nét vẽ đơn giản cũng không che giấu được sự sắc bén, người thật chắc chắn càng thêm oai hùng.
“Sư tỷ, tỷ không quen hắn?”
“Chưa bao giờ gặp.” Khúc Duyệt lắc đầu, hơi tò mò, “Cậu thật mơ thấy người này bức hôn ta?”
Giang Thiện Duy gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, tu vi của hắn rất cao, hình như còn có quyền thế. Trong mộng của ta, hắn lấy tính mạng của mẫu thân tỷ để bức ép tỷ.”
“Mẹ của ta?” Khúc Duyệt kinh ngạc.
“Đúng, hắn nói như thế. Tuy ta không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ sư tỷ rất thương tâm… Hắn còn muốn cởi áo của tỷ, ta vốn muốn xem tiếp nữa nhưng lại đột nhiên tỉnh giấc.”
Giang Thiện Duy cực kỳ chán nản, mỗi lần nằm mơ đều bị tỉnh lại vào thời khắc mấu chốt.
A, không đúng nha!
“A sư tỷ, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải ta muôn nhìn tỷ cởi quần áo đâu!” Sau khi ý thức được vấn đề, Giang Thiện Duy đỏ mặt liên tục xua tay, “Đây không phải là mộng cảnh bình thường, là sau khi ăn trái cây mới mơ thấy, theo những gì tỷ từng nói, đây có thể là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai nên ta mới muốn xem kỹ càng.”
Kết quả là Giang Thiện Duy vứt chuyện thúc chín thảo dược cho Bì Bì ra sau đầu, điên cuồng ăn một đống mộng đan, ngủ li bì, thức dậy lại ngủ tiếp. Nhưng đáng tiếc vẫn không thể nào trở lại không gian nơi mộng cảnh kia.
Giấc mơ của Giang Thiện Duy quả thực là điềm báo nguy hiểm, sắc mặt Khúc Duyệt càng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm người trong bức họa, khắc ghi dáng vẻ ấy vào trong trí nhớ. Nếu chỉ đơn giản ép hôn nàng, cùng lắm là một bông hoa đào thối mà thôi, nàng không thèm để ý. Thế nhưng việc có liên quan đến mẹ nàng ư?
Khúc Duyệt chẳng biết gì về mẹ ngoài tên của bà. Vì cha và các anh không muốn nàng biết, nàng cũng không muốn khiến họ khó xử, luôn giả vờ bản thân không để ý.
“Sư tỷ, nếu sau này tỷ gặp người này, nhất định phải thật cẩn thận nhé.” Giang Thiện Duy căn dặn như một lão bà, thấy vẻ mặt Khúc Duyệt căng thẳng, cậu lại an ủi, “Nhưng thật ra tỷ cũng không cần lo lắng quá, chuyện trong mơ của ta không chắc chắn sẽ xảy ra, đệ đệ của ta là một ví dụ, hắn đối với ta rất tốt, lại vô cùng nghe lời, chỉ cần ta vẫn luôn đối xử tốt với hắn, hắn sẽ không ăn ta.” “Ta hiểu rồi.” Khúc Duyệt bình ổn lại tâm trạng, “Cảm ơn Tiểu Duy.”
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Có vẻ vẫn còn nhìu bí ẩn cần giải đáp