NỮ KIẾM TU
Khúc Duyệt ngây ngốc, lập tức nhớ đến mấy chuyện khó hiểu Cửu Hoang đã nói trước đó. Nàng hiểu ra, người Cửu Hoang muốn lôi kéo làm thân là Diệp Thừa Tích, vừa rồi hắn đi ra ngoài là để hỏi làm sao có thể làm thân với “cha”. Không biết đã học được cái gì.
Nàng túm chặt vạt áo Cửu Hoang, vừa kéo hắn từ trên mặt đất lên, vừa giải thích với Diệp Thừa Tích: “Tiền bối, sự tình là thế này…”
Diệp Thừa Tích xua xua tay ý bảo Khúc Duyệt không cần giải thích. Nếu là ngày đầu tiên gặp Cửu Hoang, ông hẳn sẽ ngờ rằng vì mình hạ lệnh bắt giam Tuyết Lí Hồng nên Cửu Hoang mới nguyền rủa mình chết ngay tại chỗ thế này.
Nhưng rõ ràng không phải. Ông không biết đứa nhỏ này lại mắc cái gió gì. Thật đáng thương. Diệp Thừa Tích nghĩ đến những đau khổ hắn phải chịu đựng nên chẳng để tâm trách cứ hắn. Ông duỗi tay, vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc rộng lớn của hắn, rồi thở dài.
Đang định nói chuyện, chợt nghe Diệp Thừa Tùng gọi: “Nhị đệ!”
Ánh mắt Diệp Thừa Tích tối đi, vòng qua hai người đi về hướng Diệp Thừa Tùng.
Cửu Hoang nhìn theo bóng dáng Diệp Thừa Tích: “Lục Nương, hình như cha ta không vui lắm.”
Khúc Duyệt cạn lời: “Ông ấy có tinh thần rất vững mới không bị chàng làm cho tức đến đột quỵ.”
Cửu Hoang hoài nghi: “Ta đã gọi cha, còn quỳ xuống dập đầu, ông ấy không thích ư?”
Khúc Duyệt xoay người bước qua đứng đối diện hắn, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi chàng chạy ra ngoài, là đi học làm thế nào để khiến cha chàng vui à?”
Dưới ánh mắt áp lực của nàng, Cửu Hoang gật đầu chột dạ: “Ta muốn biết người làm cha thích con trai như thế nào.”
“Chàng hỏi ai?”
“Ta đi ra đường hỏi vài nam nhân đang dắt con trai.”
Khúc Duyệt thầm nghĩ hắn cũng rất biết nhắm mục tiêu.
Cửu Hoang nói: “Bọn họ nói không giống nhau, ta càng nghe càng thấy loạn…”
Đúng lúc này, một tu đạo giả có dắt theo con trai chủ động tiến lên bắt chuyện, giảng giải cho hắn rằng quan hệ cha con tốt phải dựa trên lòng hiếu thảo của người con, tất cả những người cha trên đời đều thích con trai hiếu thảo.
“Ta liền hỏi hắn, con trai hiếu thảo là như thế nào, hắn giải thích một hồi ta vẫn không hiểu, hắn liền gửi con mình cho một người trông giúp, rồi dẫn ta đến một ngôi chùa. Trong một tòa phật điện bày rất nhiều đèn, có một thanh niên đang quỳ gối trước đèn dập đầu, dập một cái nói một câu “cha, người đi yên bình”.”
Tu đạo giả nói với Cửu Hoang đó chính là hiếu tử.
Cửu Hoang túm lấy mấy khách hành hương ở đó hỏi cho rõ, quả nhiên ai cũng khen người dập đầu kia là hiếu tử.
“Hắn dạy ta sau khi quay về gặp cha, chỉ cần quỳ xuống dập đầu, miệng nói câu kia, cha ta nhất định sẽ vui mừng.”
Nghe Cửu Hoang giải thích xong, lửa giận của Khúc Duyệt bốc lên bừng bừng, trong đầu tràn ra một chuỗi lời mắng chửi thô tục. Kẻ nào mẹ nó ăn no rửng mỡ, thấy Cửu Hoang có đầu óc hoạt động không tốt nên cố ý trêu chọc hắn!
Cửu Hoang nhìn ánh mắt Khúc Duyệt càng ngày càng bén nhọn, dáng vẻ như sắp giết người đến nơi, hắn đâm hoảng: “Lục Nương, ta làm sai rồi ư?”
Sắc mặt Khúc Duyệt âm trầm: “Đèn kia thắp lên cho người chết, câu nói kia cũng không phải chúc cha chàng lên đường thuận lợi mà là bảo cha chàng ra đi an ổn. Chàng hiểu “ra đi” có ý gì không? Nghĩa là người sống lên đường Dương Quan, người chết ra đi Hoàng Tuyền đó.”
Người khác nói nhiều đến mấy hắn cũng không hiểu, nhưng Khúc Duyệt chỉ giải thích một chút, Cửu Hoang lập tức hiểu ngay. Trong mắt dần chồng chất sương mù, Cửu Hoang siết chặt nắm tay, xoay người bước đi thật nhanh.
“Chàng đi đâu tìm hắn, người sớm đã chạy xa mất rồi…”
Tuy nói thế nhưng nàng không ngăn lại, lỡ như Cửu Hoang tìm được hắn thì sao.
Sợ người nọ bị Cửu Hoang đánh chết, nàng đuổi theo.
— —
Thấy sát khí phát động, Diệp Thừa Tích nhạy bén nhìn về hướng Cửu Hoang biến mất, nhíu mày, tiếp đó lại thấy một bóng áo đỏ đuổi theo, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói, con trai ông có ánh mắt không tồi, tu vi của Khúc Duyệt không cao nhưng làm việc rất giỏi. Sau này tại đại hội thưởng kiếm, ông sẽ đem chuyện hôn nhân này bàn với Khúc gia.
“Nhị đệ!”
Bị Diệp Thừa Tùng kéo tâm tư trở lại, Diệp Thừa Tích nói tiếp chuyện khi nãy: “Hóa ra đại ca vẫn luôn oán hận ta vì chuyện năm đó của huynh và Khương Quán.”
Khương Quán và Khương Từ Bạch Vũ vương hiện giờ là huynh muội sinh đôi. Diệp Thừa Tích không đứng về phía đại ca mình bởi vì ông cảm thấy Khương Quán chẳng hề tương xứng.
Nàng ta suốt ngày hung hăng bức bách đại ca đoạn tuyệt với gia đình rồi vào ở rể tộc Bạch Vũ của nàng ta. Lúc đó đại ca suýt bị phụ thân đánh chết, nàng ta cũng chẳng quan tâm, chỉ nói một câu đây là cái giá phải trả vì yêu nàng.
Bệnh thần kinh!
Diệp Thừa Tích không hiểu nổi. Khi đại ca nhờ ông giúp đỡ, ông trái lại khuyên đại ca hai câu, chỉ thế mà thôi, chưa bao giờ cản đường làm khó dễ. Sau đó chọn đi ra ngoài vân du, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi trở về mới biết ông vừa đi không bao lâu, Khương Quán đi chiến trường cổ đại săn dị thú rồi chết dưới móng vuốt của quái thú ấy, đại ca vì báo thù cho nàng mà đan điền bị thương tổn, tu vi rớt xuống vài cảnh giới. Vị trí gia chủ chuyển sang cho ông.
“Cho nên huynh cười cợt ta năm trăm năm.” Lòng Diệp Thừa Tích lạnh đi không ít, “Hôm nay sau khi mọi chuyện sáng tỏ, biết được hóa ra huynh cười ta vô ích, bây giờ hẳn khó chịu lắm nhỉ? Không bằng cứ phát tiết ra hết đi, đừng giấu trong lòng mãi, sinh ra họa tâm ma không tốt đâu.”
“Mặc kệ đệ nghĩ thế nào.” Sắc mặt Diệp Thừa Tùng vẫn như thường, không mặn không nhạt giải thích, “Ta chỉ muốn nói với đệ, ta không bất mãn gì với đệ, cũng không có ý cười cợt đệ. Đệ có từng nghĩ đến một việc không?”
Diệp Thừa Tích: “Hử?”
Diệp Thừa Tùng: “Khi ta là thiếu chủ, nữ nhân ta muốn cưới bị chết. Đến phiên đệ làm thiếu chủ, người đệ muốn cưới cũng bị chết.”
Diệp Thừa Tích hơi nhíu mày: “Đại ca muốn nói hai chúng ta đều có mệnh khắc thê?”
Diệp Thừa Tùng: …
Ông ta im lặng bước đi, chấm dứt cuộc nói chuyện.
— —
Tu vi chênh lệch quá lớn, Cửu Hoang lại không có ý chờ Khúc Duyệt, nàng chẳng thể đuổi kịp hắn, vừa ra khỏi cửa người đã biến mất.
Khúc Duyệt đang lo lắng không biết đi đâu tìm, tiếng kêu gào chói tai hết đợt này đến đợt khác truyền đến từ hướng Tây Bắc, sau đó, ở một khoảng cách cực xa, Khúc Duyệt có thể cảm giác được làn sóng khí mỏng manh xô đến.
Cửu Hoang vậy mà đã tìm được người, còn bắt đầu giao thủ. Có thể so chiêu với Cửu Hoang, tu vi của người nọ không yếu.
Đấu pháp bị cấm bên trong hầu hết thành trấn, Tử Tinh Thành cũng không ngoại lệ, lực lượng tuần tra bảo vệ thành được huy động từ khắp nơi tức tốc chạy đến hiện trường.
Người nọ dường như phát hiện không địch lại Cửu Hoang bèn dừng tay chạy trốn, sử dụng một lá bùa Thần Hành, tốc độ nhanh như bóng ảnh. Cửu Hoang theo sát phía sau không bỏ, đuổi ra khỏi thành, đến khi bùa chú mất tác dụng, liền đánh một làn khói độc về phía người nọ.
Khói độc hóa thành một bức tường như rào chắn, khiến người nọ phải dừng lại.
Người nọ quẹo qua, tường kéo dài qua ngăn cản. Định nhảy lên trời để tránh thoát, người bay một thước, tường độc liền dâng một trượng. Cửu Hoang dùng hành động chứng minh thế nào gọi là “đạo cao một thước, ma cao một trượng”.
Lúc Khúc Duyệt chạy tới, chiều cao của bức tường khói độc đã vượt ra khỏi tầm mắt, hoa cỏ và cây cối chung quanh đều khô héo.
Luận đánh nhau, Khúc Duyệt chưa bao giờ lo lắng về Cửu Hoang, nàng đuổi theo do sợ hắn mù quáng, vì tức giận mà đại khai sát giới.
Quân bảo vệ thành biết Cửu Hoang là người Diệp gia, thấy họ chạy ra khỏi thành liền không đuổi tiếp. Thay vào đó, một đám tu đạo giả cao giai nhàn rỗi chạy theo, đứng xa xa giống Khúc Duyệt xem náo nhiệt.
“Không hổ là Cái Thế, rớt một đại cảnh giới mà vẫn lợi hại thế này, thảo nào từng khiến mấy đại lão Thập Cửu Châu ăn không ngon ngủ không yên.”
“Con trai của Diệp gia chủ, có thể kém sao chứ?”
“Diệp gia chủ không ngại danh dự gia tộc, nhận lại đứa con trai, khiến hắn cải tà quy chính, cũng coi như là một kiểu trừ ma vệ đao đi, ha ha ha…”
Người nọ thấy trốn không thoát, quay đầu đối mặt với Cửu Hoang, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Lão huynh, ta bất quá chỉ đùa một chút, nỡ nào liều mạng với ta vậy?”
Cửu Hoang không thèm đôi co, một chưởng đánh qua.
Người nọ đột nhiên nâng tay, trong tay hiện ra một thanh hoả kiếm, “xoẹt” một tiếng, trước mặt vạch ra một vòng cung rực lửa.
Là một kiếm tu.
Khúc Duyệt nhíu mày thật chặt, hắn là kiếm tu sơ giai cấp tám, trong khi Cửu Hoang là đỉnh cấp tám. Tuy kiếm tu có thể trấn áp vượt cảnh giới, song không thể áp được Cửu Hoang.
Kiếm thế của hắn cường ngạnh, một kiếm bay về phía Cửu Hoang, nhưng mũi kiếm đã bị Cửu Hoang kẹp giữa hai bàn tay.
Oang—-!
Hỏa kiếm chấn động!
Giữa hai bàn tay Cửu Hoang hình thành một quả cầu độc, giống như lỗ đen, không ngừng hấp thu kiếm khí từ mũi kiếm.
“Lại nói, Cái Thế chính là dựa vào công pháp hấp thu biến hóa này mà thành danh, môn phái một chọn một của hắn không đơn giản a.”
“Không nói đến công pháp, sư phụ hắn đâu có nổi danh bằng hắn.”
Một người đang đứng xem đột nhiên kinh hô: “Ô! Các người nhìn kiếm tu kia kìa!”
Mọi người vốn đều chú ý lên người Cửu Hoang, bởi vì kiếm tu nọ nhất định sẽ thua, chớ nói sơ giai cấp tám, kể cả sơ giai cấp chín muốn thắng hắn cũng khó.
Tu vi của Khúc Duyệt không cao bằng mấy người vây xem, nhưng nàng cũng phát hiện. Kiếm khí kia bị Cửu Hoang hút lâu như vậy, lực của kiếm tu nọ không giảm bớt mà ngược lại còn mạnh thêm!
“Quá kỳ quái, Cái Thế hấp thu kiếm khí của hắn, hắn cũng hấp thu sức mạnh của Cái Thế. Thế nhưng sức mạnh của Cái Thế không giảm bớt, hắn hút cái gì thế nhỉ?”
Khúc Duyệt cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhanh chóng lướt qua các chi tiết trong đầu, nàng đã hiểu ra.
Mục đích của người này không phải chọc ghẹo Cửu Hoang, mà là muốn làm hắn tức giận, đuổi ra ngoài đánh đấm như bây giờ.
Hắn hấp thu sự tức giận của Cửu Hoang!
Hắn chính là sư điệt của Ẩm Triều Tịch, kiếm chủ của kiếm Thiên Nộ.
Khúc Duyệt cười lạnh, truyền âm cho Cửu Hoang: “Chàng đừng tức giận, hắn là kiếm chủ kiếm Thiên Nộ, chàng càng tức giận, hắn càng mạnh.”
Thật ra Cửu Hoang đã sớm phát hiện, vì lúc Ẩm Triều Tịch kể cho Khúc Duyệt nghe về phương pháp tu luyện Thiên Nộ, hắn cũng ở đó. Hắn luôn muốn khống chế cơn giận của mình, nhưng hắn không làm được.
Tiện nhân đáng chết này, hại hắn mất mặt trước Lục Nương, còn chọc Diệp Thừa Tích tức giận, có khả năng sẽ không dạy cho hắn bí quyết của kẻ chiến thắng!
Thấy hắn không khống chế được cảm xúc, Khúc Duyệt lập tức động não, tiếp tục truyền âm: “Rau Hẹ, chàng còn nhớ lúc trên núi không, dáng vẻ của ta lúc say rượu ra sao, có phải xấu lắm không?”
Cửu Hoang thầm nghĩ, xấu thế nào được, gương mặt nàng hồng hồng giống cà chua, làm hắn nhịn không được muốn cắn một cái. Nói đến “cắn”, nhịn không được lại nhớ đến Lục Nương say rượu xong ôm hắn cắn không ngừng, lập tức trong óc tràn đầy màu sắc, cơn giận dần dần nguôi ngoai.
Ánh mắt của kiếm tu đang giằng co với hắn đồng thời siết lại, sức mạnh của hắn nhanh chóng suy giảm.
“Ô, linh khí của kiếm tu kia sao đột nhiên bị chặt đứt thế kia?”
Đám tu đạo giả vây xem không hiểu nguyên nhân.
Cửu Hoang nhanh chóng hoàn hồn, nắm lấy mũi kiếm trực tiếp kéo qua, đánh một chưởng vào vai người nọ, uy năng kinh người đập vào cơ thể, kiếm tu phun ra một búng máu!
Cửu Hoang lại muốn bồi thêm một chưởng, nhưng Khúc Duyệt ngăn lại: “Được rồi.”
Chỉ là bị trêu chọc một chút, một chưởng vừa rồi của Cửu Hoang đã đủ cho hắn mất nửa năm tu dưỡng mới phục hồi được.
Huống chi, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, cho Ẩm Triều Tịch một chút mặt mũi.
Song chính vì Cửu Hoang nghĩ đến hắn là sư điệt của Ẩm Triều Tịch mới chuẩn bị giáng thêm một chưởng. Nhưng Lục Nương kêu dừng, hắn đương nhiên sẽ dừng.
Thật bất ngờ, trước khi Cửu Hoang buông tay, chiếc đai ngọc vấn tóc của kiếm tu kia đột nhiên đứt đoạn. Mái tóc đen dài xõa ra, hóa ra là một nữ tử.
Trong thế giới tu đạo giả, phân biệt nam nữ không dựa trên quần áo cùng vấn tóc mà bằng khác biệt khí âm dương. Đai ngọc vấn tóc của nàng thật ra là pháp khí thay đổi khí âm dương, bị đứt liền để lộ khí tức của nữ tử.
Thì ra kiếm chủ kiếm Thiên Nộ là nữ nhân.
Nhưng Khúc Duyệt nghe giọng điệu của Ẩm Triều Tịch, sư điệt hắn là nam nhân kia mà. Còn nữa, Khúc Duyệt xem động tác nàng ta hất tóc, nhìn thế nào cũng giống như đang diễn, y hệt nữ chính cải nam trang trong phim truyền hình, lúc bị lộ còn cố ý xoay ba vòng rưỡi để tạo cảm giác đẹp mắt.
Quả nhiên, trong đám nam tu đang vây xem có vài người toát ra cảm xúc khác thường. Khúc Duyệt cảm thấy bọn họ thiếu điều muốn thốt lên trên đời lại có nữ kiếm tu kinh thải tuyệt diễm đến vậy.
Khúc Duyệt nghi ngờ dây cột tóc kia bị nàng ta cố ý làm đứt.
Đang cố gắng làm gì đây? Muốn gây sự chú ý với ai chứ?
Cửu Hoang mới vừa thu tay, Khúc Duyệt nói: “Đánh nàng ta!”
Cửu Hoang gấp gáp vận sức tấn công, khói độc màu lục sẫm lần nữa được phát ra. Nhưng từ xa, một đoàn mảnh sắt vụn ào ào bay tới bao bọc làn khói.
Là Ẩm Triều Tịch.
Nữ kiếm tu nhân cơ hội thu hồi Thiên Nộ, xoay về hướng những mảnh sắt vụn bay tới để chạy trốn.
Cửu Hoang muốn đuổi theo lại bị Khúc Duyệt ngăn cản.
Sau khi khán giả giải tán hết, Ẩm Triều Tịch dẫn theo nữ kiếm tu kia bước đến, mỉm cười chắp tay tạ lỗi: “Thật là xin lỗi.”
Nữ kiếm tu ở phía sau cũng hướng Cửu Hoang khom mình hành lễ: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta đây là lũ lụt vọt miếu long vương, người một nhà không nhận ra nhau.”
Khúc Duyệt mặc kệ nàng ta ở một bên, dò hỏi Ẩm Triều Tịch: “Tuyệt Đại tiền bối đâu?”
Ẩm Triều Tịch: “Chúng ta ở khách điếm, hắn không tiện ra ngoài, dù sao Khúc tiểu cô nương mời chúng ta đến bảo vệ tiểu huynh đệ, ngầm bảo hộ sẽ càng tốt hơn.” “
“Ai cần ngươi bảo vệ?” Sau khi trút hết giận, Cửu Hoang làm lơ nữ kiếm tu kia, mắt lạnh nhìn Ẩm Triều Tịch, “Là ngươi phái cô ta đến trêu ta?”
“Đương nhiên không phải, nếu không phải ngươi động thủ với nó, ta cũng không biết nó ở trong thành.” Ẩm Triều Tịch kêu oan.
Khúc Duyệt hỏi: “Nàng là sư điệt của ngài?”
Ẩm Triều Tịch lắc đầu: “Không phải, là đệ tử của sư điệt ta.” Hắn ngửa đầu thở dài, “Ai, ta đoán không sai, sư điệt của ta quả nhiên đã sớm bị đánh chết.”
Khúc Duyệt thầm nghĩ muốn không bị đánh chết cũng khó.
Nữ kiếm tu kia phun ra mấy ngụm máu, một chưởng kia của Cửu Hoang ước chừng đã làm văng mất ba cái răng của nàng: “À không, thái sư bá, sư phụ lão nhân gia ngài đã hợp đạo thành công.”
Ẩm Triều Tịch giật mình, xoay mặt nhìn nàng: “Hắn vậy mà còn hợp đạo trước cả ta?”
Khúc Duyệt cũng ngóng qua, không phải vì hiếu kỳ, Khúc Nguyên cũng tu luyện kiếm đạo lừa tình này, nàng vẫn luôn lo lắng rằng mười hai thanh thần kiếm chín phần chín hợp đạo thành công này chỉ là truyền thuyết.
Nữ kiếm tu gật đầu: “Đúng vậy, bốn trăm năm trước sau khi hợp đạo thành công, Thiên Nộ tách khỏi sư phụ, người liền truyền nó cho con.”
Điều Ẩm Triều Tịch quan tâm là: “Hắn thật sự không bị đánh chết?”
Phải biết rằng khi hấp thu sự phẫn nộ, người dùng kiếm không thể dùng vũ lực trấn áp đối phương, nếu làm đối phương từ phẫn nộ chuyển thành sợ hãi, cả đời tu hành liền bị phế.
Nữ kiếm tu: “Thái sư bá có điều không biết, sau này số lần sư phụ bị đánh ít hơn rất nhiều, bởi vì người có được một bí quyết.”
Ẩm Triều Tịch tò mò: “Ồ?”
Nữ kiếm tu đỡ quai hàm đang dần sưng to, run run giải thích: “Có vị đại lão đã dạy sư phụ một môn công pháp thần kỳ, có thể nghịch chuyển âm dương, biến thân thành nữ nhân. Sau đó sư phụ lại làm nữ cải nam trang, chuyên chọn nam nhân để xuống tay. Tích góp được cơn phẫn nộ xong, khi sắp bị đánh, sẽ bứt đứt dây cột tóc để lộ khí tức nữ tử, xoay vòng hất mái tóc dài, khiến đối phương phải kinh diễm… Cứ như thế, mười nam tu sẽ có tám người hạ thủ lưu tình, sư phụ con rốt cuộc hợp đạo…”
— —
Tác giả có lời muốn nói: Nhiệt liệt chúc mừng sư điệt của Ẩm Hố Hố vui vẻ thành công hợp đạo! Editor muốn nói: lúc nữ kiếm tu này hất tóc xoay vòng trước mặt Hoang Hoang, A Duyệt phảng phất có chút ghen nha.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Kiếm tu… cũng không thẳng tínn lắm =)))
Kiếm tu vẫn thẳng tính đó, chỉ có người phải tu 12 thanh kiếm biến thái kia thui=))))). Không thẳng tính thì tế luôn cái mạng cho thanh kiếm đóa=)))))))