HỘI TRIỀU BÁI
Khúc Duyệt biết Tuyết Lí Hồng đang cười gì, hôm qua lúc nghe lén hai anh em Diệp Thừa Tùng nói chuyện, nàng cũng phát hiện dường như đầu óc Diệp Thừa Tích cũng không xoay chuyển nhuần nhuyễn lắm.
Đương nhiên bình thường không dễ nhận ra.
Nàng hoài nghi: “Tiền bối, ngài đã biết Diệp gia chủ từ trước rồi ư?”
Tuyết Lí Hồng cười nói: “Đương nhiên biết, ta và Nhan Linh là người quen cũ, sao có thể không biết Diệp Thừa Tích? Ta không chỉ biết hai vợ chồng họ, còn biết cả kiếm chủ Thiên Nộ cô vừa kể.”
“Ngài biết Tân Lộ?” Chỉ hỏi vậy thôi chứ Khúc Duyệt không tò mò lắm. Mười hai thanh thần kiếm của kiếm môn Nhập Ngã đều do hậu duệ Thiên Công làm ra, Tuyết Lí Hồng chú ý đến cũng dễ hiểu.
“Ta không biết Tân Lộ, ta biết sư phụ hắn, Tân Viên.” Tuyết Lí Hồng khoanh chân ngồi, tay hợp lại trong tay áo, “Chậc chậc, nói ra thật buồn, chớp mắt đã qua hơn ngàn năm. Lúc đó ta mới hạ giới không lâu, phiêu du khắp nơi, ta cứu được Tân Viên suýt bị đánh chết. Cảm thấy kiếm Thiên Nộ dù gì cũng do Thiên Công tộc ta tạo ra, nên quan tâm đến hắn một chút, còn tặng «Âm Dương Nghịch Chuyển Quyết» cho hắn, nhưng vụ xoay vòng gì kia không phải do ta dạy đâu…”
Thì ra đại lão Tân Lộ nhắc đến chính là Tuyết Lí Hồng, Khúc Duyệt đang định hỏi thêm, nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài lao truyền đến, cùng với tiếng thủ vệ hô, “Phu nhân!”
Khúc Duyệt vội vàng rời khỏi nhà lao, giữa đường đối mặt với Nhan Linh, trang điểm tinh xảo không che được vẻ mệt mỏi trên mặt.
Khúc Duyệt hành lễ: “Diệp phu nhân.”
Nhan Linh gật đầu, không nói lời nào vòng qua Khúc Duyệt đi tiếp.
Khúc Duyệt quay lại nhìn theo. Trong cuộc họp gia tộc ngày hôm qua, biết được con trai mình ăn phải Quả Hợp Đạo phải chịu khổ như vậy mà ra khỏi phòng nghị sự vẫn không thèm nhìn con trai một cái, đi thẳng đến khổ lao gặp Tuyết Lí Hồng.
Chiều hôm qua Cửu Hoang đánh nhau với người trên phố, sau khi trở về Diệp gia, suốt buổi tối Diệp Thừa Tích đến những hai lần lôi kéo Cửu Hoang hỏi han. Nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng Nhan Linh, ngược lại rất chăm chỉ chạy đến khổ lao.
Người đến thăm tù đều dùng mật ngữ truyền âm, chẳng nghe lén được gì nên Khúc Duyệt không dừng, bước nhanh ra khỏi khổ lao.
— —
Sau khi đưa nước Băng Ngọc Trì đi, chim cắt cơ khí ngoan ngoãn quay lại Tử Tinh Thành, thu nhỏ thành một con chim cắt bình thường đậu trên một cái cây bên ngoài thành.
Khúc Duyệt sai nó đưa nàng đi Thái Dương Bảo. Giữa đường, nàng dừng trên không tại một vùng biển nọ, thu chim cắt lại cất vào vòng trữ vật, sau đó lấy ra quả cầu sắt Tuyết Lí Hồng đã đưa cho nàng.
Niệm chú ngữ xong, sáu cánh hoa mở ra. Nhẹ kéo cánh hoa màu đen, nó lập tức biến thành đôi cánh nhỏ. Nàng khều khều đôi cánh, đang không biết nên làm thế nào, đôi cánh đột nhiên hóa thành một luồng khí đen chui vào ngón tay nàng. Ngay sau đó, Khúc Duyệt cảm thấy lưng vô cùng ngứa ngáy, buộc nàng phải nhún nhún vai.
Crack—!
Nàng nghe được âm thanh sắc bén tựa như vật sắc nhọn cắt qua xương, nhưng rất may không có cảm giác đau đớn.
Ngay lập tức, tựa như mầm cây đâm chồi, hai chiếc cánh xuyên thấu qua da thịt, dần dần mọc ra sau lưng.
Xương cánh dài chừng hai trượng, bao phủ bởi một lớp lông vũ đen tuyền thật dày, một làn sương đen nhẹ nhàng tản ra. Khẽ đập cánh, bên trong làn sương tựa mây đen ẩn hiện vài tia chớp.
Khúc Duyệt chỉ có thể thốt lên: Quá đỉnh!
Đỉnh đến mức nàng muốn chụp một bức selfie làm kỷ niệm. Tưởng tượng xem, Tuyết Lí Hồng với mái tóc bạc trắng và nước da sáng màu, kết hợp với đôi cánh đen chói lọi thế này. Khúc Duyệt không thể không cảm khái, thiên nhân không hổ là thiên nhân!
Nhớ đến vị Thiên Võ có thể xé giao long bằng tay không đang ở Châu Long Nha kia, Khúc Duyệt càng tò mò Thiên Nhân cảnh tột cùng trông thế nào.
“Đi thôi!” Nàng chỉ về một phương, nói với đôi cánh.
Nó không đáp lại. Xem ra cách dùng khác với chim cắt cơ khí, nàng phải tự điều khiển.
Giờ khắc này Khúc Duyệt giống hệt một vũ nhân bẩm sinh đã có thể điều khiển đôi cánh, chỉ cần dang rộng và vỗ một cái thật mạnh.
Hệt như miêu tả lúc trước của Cửu Hoang, giương cánh đi được năm vạn dặm, thu cánh thêm năm vạn dặm, lúc hai cánh hợp lại đã vượt qua nửa châu lục. Dưới tốc độ này, cả thế giới đều trở thành bóng ảnh lướt qua.
Lúc ngang qua Châu Vũ, vài vũ nhân đang bay chợt dừng lại hoảng hốt.
“Vừa rồi các người có nhìn thấy thứ gì bay qua không?”
“Ta chỉ thấy gió lạnh thổi qua mặt.”
Khúc Duyệt bị tốc độ của đôi cánh thiên nhân làm cho kinh hãi. Làn sương đen tản ra từ lớp lông vũ là kết giới bao bọc nàng bên trong, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không cảm nhận được. Song nàng bị choáng đầu hoa mắt, buồn nôn từng cơn.
Vào đến lãnh địa điểu tộc, nàng lập tức thu cánh, chân vừa chạm đất liền lảo đảo, nôn khan hai lần. Không bao giờ muốn bay nữa, Khúc Duyệt quyết định vào thành trấn gần đây tìm một tọa kỵ. Trên ba châu lục điểu tộc chiếm đóng không chỉ có duy nhất điểu yêu, hơn nửa dân số là loài người, đương nhiên có rất nhiều thành thị.
Sáng sớm, vừa vào thành, Khúc Duyệt ngay lập tức cảm giác được không khí kỳ quái, dù là người hay yêu, đi trên đường hay ngồi trong quá trà, trên tay rất nhiều người đều cầm một quyển sách nhỏ.
Khúc Duyệt không thể đọc được nội dung quyển sách nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy trên bìa những quyển sách nhỏ ấy ghi: Điêu Hoàng», «Điêu Hoàng dạy bạn cách cải thiện khẩu vị», «Nhật ký hạnh phúc của Điêu Hoàng», «Tự truyện của Điêu Hoàng: khi chim phải lòng cá»…
Khúc Duyệt vội vã tìm đến một gian hàng chất đầy những chồng sách nhỏ loại này, nàng hỏi: “Bán thế nào?”
Chủ quán là một điểu yêu kinh ngạc: “Bán?”
Khúc Duyệt cau mày: “Ở đây không bán ư?”
Chủ quán chửi ầm lên: “Tác phẩm của ngô hoàng sao có thể đo đạc bằng tiền tài?”
Khúc Duyệt: …
Chủ quán lấy mỗi loại một quyển, một bộ hết thảy bảy quyển, đưa cho nàng, dặn dò: “Đây là phiên bản văn tự của nhân tộc, tiểu cô nương nhất định phải nghiêm túc bái đọc.”
“Vâng.” Khúc Duyệt lễ phép tiếp nhận.
Một tiểu điểu yêu vừa mới hóa hình, hai tay vẫn còn hình dạng đôi cánh, vừa đến từ lục địa khác giống Khúc Duyệt, cũng tiến lên xin sách.
Đương khi chủ quán đưa sách cho, hắn thình thịch quỳ xuống, dùng cả hai cánh giơ cao tiếp nhận, rồi hô khẩu hiệu: “Ngô hoàng cùng thiên địa cùng đức!”
Khúc Duyệt đứng ven đường, mở tập thơ ra trước tiên. Những bài thơ bên trong đều là phong cách của Huyễn Ba, nàng nhận ra những bài đầu tiên là tác phẩm trước kia của hắn vì đã từng nghe qua, chỉ đổi từ “Huyễn Ba” trong những câu thơ thành “Điêu Hoàng”.
Lại xem đến «Tình sử», cẩu huyết đến mức không xem nổi.
Song Khúc Duyệt phát hiện dân địa phương điểu châu, đặc biệt là điểu yêu rất thích thú, hoàn toàn không có ý chê cười.
Khúc Duyệt dỏng tai nghe các nơi bàn tán.
“Thì ra ngô hoàng là thi nhân, thơ của ngài đại tục đại nhã,cảnh giới của ta chưa đủ, không thể hiểu được, không thể hiểu được…”
“Ngô hoàng đã ở ẩn mấy trăm năm nay, chỉ đến hội triều bái, điểu vương của các tộc mới có thể nhìn thấy ngài, mà nay đột nhiên tung ra nhiều sách thế này, lẽ nào ngài đã lĩnh ngộ được đại đạo rồi chăng?”
“Chắc thế rồi, huyết mạch Kim Ô của ngô hoàng thức tỉnh, e là đã bước một chân vào Hợp Đạo, khám phá ra mê chướng của hồng trần, thoát khỏi gông xiềng của thế tục rồi.”
“Càng hiếm thấy là, ngô hoàng không giữ chút riêng tư nào, đem chuyện đời và hiểu biết của mình viết ra tất cả…”
Khúc Duyệt dở khóc dở cười, nàng nghe ngóng cả một vòng thế nhưng không thấy một ai hoài nghi rằng y đã bị đổi người, tẩu hỏa nhập ma và phát ngôn ngu ngốc.
Hỏi thăm tiếp, hóa ra hội triều bái còn được cử hành sớm. Điểu vương các tộc không đi gây chuyện trước mà ngược lại Điêu Hoàng chủ động gọi tất cả họ đến Thái Dương Bảo. Có lẽ Huyễn Ba không kiên nhẫn nổi, háo hức muốn lên sân khấu biểu diễn đây mà.
Triều bái diễn ra ngày hôm kia, đến thời điểm hiện tại vẫn chưa thấy xuất hiện nghi ngờ Điêu Hoàng là giả. Xem ra Huyễn Ba đã lừa được bọn họ.
Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy khá tò mò.
Nàng cất những quyển sách vào, sau khi cảm thấy khỏe hơn liền ra khỏi thành, lần nữa lấy ra cánh thiên nhân, đón ánh bình minh bay về hướng Thái Dương Bảo.
— —
Chỉ mất một khắc đã đến bên ngoài kết giới của Thái Dương Bảo.
Thân tín Húc Quang của Điêu Hoàng đích thân ra đón. Vì bình nước cực hàn Khúc Duyệt tặng, thái độ của hắn hết mực cung kính: “Khúc cô nương, ngài đã tới.”
“Vạn lần xin đừng dùng chữ “ngài”.” Tu vi của hắn cao hơn Khúc Duyệt một khoảng lớn, nàng không gánh nổi. Thêm nữa, nàng đang muốn nhờ sự giúp đỡ của Điêu Hoàng, “Ta nghe nói triều bái đã kết thúc rồi?”
“Phải bái tận ba ngày, họ sẽ giải tán sau buổi lễ hôm nay.” Húc Quang đi trước dẫn đường.
“Mấy vị tộc vương ấy thật sự không hoài nghi Huyễn Ba sao?” Khúc Duyệt cảm thấy khó tin.
“Huyễn Ba tiền bối không hổ là cao thủ biến ảo, tuy tính cách không có điểm nào giống ngô hoàng nhưng không hề luống cuống, vừa nói cười vừa trấn áp hết Ưng Vương cùng mấy tộc vương khác.”
Húc Quang vẫn còn phấn khích khi hồi tưởng lại, giơ ngón tay cái: “Huyễn Ba tiền bối thoạt nhìn chẳng có nửa điểm tin cậy nhưng vô cùng quyết đoán. Ngài vừa tặng nước cực hàn đến đây, Huyễn Ba tiền bối nói ngay không cần chờ nữa, bảo ngô hoàng triệu đám người Ưng Vương đến triều bái. Trước khi mấy người đó nhập bảo, phân cho mỗi người họ một ly, uống sạch sẽ mới cho phép tiến vào…”
Đây là đòn ra oai phủ đầu, cũng để họ hiểu rằng Điêu Hoàng biết rõ họ đang hợp lại tính toán điều gì.
Nghĩ rằng y không tìm thấy nước cực hàn ư?
Ha, nhiều đến mức thoải mái thưởng cho bọn họ uống.
Cả đám người bị lạnh run cầm cập bước vào, nhìn thấy Điêu Hoàng chẳng có chút dấu hiệu thiên nhân ngũ suy nào, hiện tượng phản tổ đã biến mất, ai nấy đều bị dọa sợ không dám nhúc nhích, kiểu gì còn phân biệt được người ngồi trên vương tọa là Điêu Hoàng thật hay giả.
Khúc Duyệt hỏi: “Lãng phí nước cực hàn như vậy, Điêu Hoàng tiền bối không sợ…”
Hắn cần phải uống liên tục chín mươi chín ngày.
Húc Quang đáp: “Huyễn Ba nói Khúc cô nương có thể tìm được bình số một, nhất định có thể lấy về bình số hai.”
Khúc Duyệt cười cười.
Lúc nàng bước vào tẩm điện của Điêu Hoàng bên trong Thái Dương Bảo, Huyễn Ba vừa nhìn thấy nàng liền muốn cười, nhưng hắn nhanh chóng thu hồi, trừng mắt lên: “Mặt Trăng Nhỏ, không phải ngươi nói chỉ đi một chút sẽ về sao?”
Khúc Duyệt: “Có việc phải hoãn lại.”
Trước khi đến nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Điêu Hoàng quả nhiên không lay chuyển được Huyễn Ba, phải đổi cho hắn một bộ phục sức mới, trường bào hoa văn “trăm điểu triều điêu” màu sắc rực rỡ, tóc buộc đuôi ngựa bên dưới vương miện lông vũ càng khiến diện mạo trẻ trung hơn, tràn đầy sức sống.
Huyễn Ba dang thẳng hai tay: “Thế nào?”
Khúc Duyệt gật đầu: “Đẹp!”
Đây là lời thật lòng, nàng trước giờ vẫn luôn cùng gu thẩm mỹ với Huyễn Ba. Nhưng phục sức trước đây của Điêu Hoàng cũng không kém, thuộc phong cách thành thục ổn trọng.
“Ta vốn tưởng diện mạo theo yêu cầu của hắn sẽ khiến anh danh một đời của ta hủy trong một sớm.” Giọng Điêu Hoàng ngoài cửa sổ truyền đến, “Không ngờ hiệu quả thật không tồi, ngay cả ta cũng không ngờ ta lại có một mặt như vậy.”
Chim sẻ đậu lên cửa sổ, Khúc Duyệt quay sang hướng đó hành lễ: “Tiền bối!”
Điêu Hoàng gật đầu: “Đa tạ ân cô nương tặng nước cực hàn.”
Khúc Duyệt không nói lời thừa: “Tiền bối không cần cảm tạ vội, vãn bối có việc cần ngài giúp…”
Thấy nàng muốn nói lại thôi, Điêu Hoàng lên tiếng: “Cứ nói, đừng ngại.”
Khúc Duyệt nói: “Vãn bối định ra một kế hoạch, muốn trộm một Quả Hợp Đạo Ác trong tay gia chủ của Nhan gia ở Châu Tây Hải.
Điêu hoàng ngẩn ra: “Trong tay Nhan Phong có Quả Hợp Đạo Ác ư? Cô cần Quả Hợp Đạo Ác ấy để làm gì?”
Khúc Duyệt: “Thật không dám giấu, quả kia sớm đã sinh ra linh thể, hiện đang ở trong tay ta, bản thể lại ở trong tay ông ấy…”
“Ừ, ta hiểu rồi.” Điêu Hoàng ngắt lời, ý bảo nàng không cần giải thích rõ ràng, “Nhưng quả kia không thể thu vào vòng trữ vật, cũng không thích hợp giấu trong Nhan gia. Ta e là dù có theo dõi sát sao vài thập niên vẫn chưa chắc gặp được hắn đi kiểm tra quả ấy.”
Khúc Duyệt: “Việc này đơn giản, vãn bối có cách buộc hắn phải đi kiểm tra, nhiều lắm sẽ mất của ngài thời gian mấy ngày.”
“Có thể được, không phải chuyện to tát, nhưng e ngại thân phận ta, chỉ có thể giúp cô xác định vị trí, không thể trộm giúp cô.”
Khúc Duyệt cúi đầu thật dài thi lễ: “Đã là vạn phần cảm kích.”
Ngoài điện truyền đến tiếng Húc Quang: “Huyễn Ba tiền bối, điểu vương các tộc đến.”
Huyễn Ba đi nhanh ra cửa: “Mặt Trăng Nhỏ, ta đi một chút sẽ về.”
Điêu Hoàng giải thích: “Hôm nay là đợt cuối cùng của hội triều bái, tiễn mấy tộc vương này đi xong, ta sẽ đi cùng cô.”
Khúc Duyệt lại nói đa tạ, sau đó liếc mắt ra cửa: “Nói mới nhớ, vãn bối còn chưa biết triều bái ra làm sao.”
Ý là nàng muốn đi xem.
Điêu Hoàng trầm mặc trong chớp mắt: “Cô nương có thể đi xem một chút, nhưng mà bình thường lễ triều bái không như vậy.”
Nghe hắn nói như vậy, Khúc Duyệt gật đầu hiểu ý, e là đã bị Huyễn Ba đổi mới sáng tạo rồi.
Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị tinh thần trước, khi Khúc Duyệt đến sau chính điện nhìn trộm, nhận thức của nàng vẫn bị đánh động một phen.
Bên trong đại điện Thái Dương rộng lớn khí phái, Huyễn Ba ngồi cao cao trên hoàng tọa, điểu vương của các tộc nắm tay nhau dàn thành hai hàng trước sau, đi ba bước sang trái đá chân một cái, sang phải ba bước đá chân một cái, vừa nhảy vừa hát.
Bầu trời trong sáng
Mặt trời rực rỡ
Điểu vương khắp nơi nơi
Vì ngô hoàng một đường đoàn tụ
Hàng điểu vương phía trước hát: Ngài là lôi điện, ngài vang vang!
Hàng điểu vương phía sau hát: Bổ vào trên người, tâm hoảng hoảng!
Cùng nhau hát: Ố ồ ô tâm hoảng hoảng
Hàng điểu vương phía trước: Ngài là tình đầu, là mật ngọt!
Hàng điểu vương phía sau: Ngọt vào tận tim mãi không quên!
Cùng nhau: Ố ồ ô mãi không quên
…
“Bài hát không tệ!” Chim sẻ bay đến đậu trên vai, Khúc Duyệt che dấu lương tâm mà nói.
Điêu Hoàng không quan tâm: “Bọn người đó lòng dạ khó lường, bị Huyễn Ba dạy dỗ như vậy cũng coi như một cách trừng phạt.”
Khúc Duyệt khó hiểu: “Ngài không ngại Huyễn Ba hủy hết thanh danh của mình sao?”
Điêu Hoàng: “Không sợ, sau khi rời khỏi Thái Dương Bảo bọn họ cũng không dám nói lung tung, bị ta bắt vừa múa vừa hát như vậy, chính bọn họ cũng không có mặt mũi kể ra.”
“Lẽ nào… ngài vẫn chưa biết?” Khúc Duyệt chớp chớp mắt.
“Cái gì?” Điêu Hoàng không hiểu nguyên do.
Xem ra bộ sách bảy quyển kia là do Huyễn Ba lén lút tung ra. Khúc Duyệt thầm nghĩ, nếu y vẫn chưa biết thì thôi, để y giữ lại tôn nghiêm thêm một lúc nữa đi.
— —
Tác giả có lời muốn nói: bình luận ngày hôm qua thực đáng sợ, não của bà con quả thật là biển sao trời mênh mông a…
Editor muốn nói: vì sao thân là điểu vương của các tộc mà lại cam chịu bị bắt làm trò như vậy? Bởi vì điểu vương dù là vương của một tộc chim nhưng đứng trước Điêu Hoàng vẫn bị khống chế theo luật lệ và theo cả bản năng. Giống như “trăm điểu triều phượng” vậy, các loài chim dù dũng mãnh tới đâu, đứng trước phượng hoàng – vua của các loài chim vẫn sợ hãi quy phục trong vô thức.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Ôi Huyễn Ba chưa bao giờ làm tui thất vọng :v
Thật sự luôn ấy, mỗi lần Ba ca xuất hiện là biết có chuyện thú vị để hóng