VƯỢT THIÊN KIẾP
Sao vẫn thấy chưa đúng vậy nhỉ?
Cửu Hoang phát hiện đầu mình trống rỗng, nhất thời không nghĩ được gì: “Lục Nương, ý ta là…”
“Được rồi, tạm thời đừng nói nữa.” Khúc Duyệt lúc này chẳng buồn so đo với hắn, sau khi hắn dừng lại, con rồng đen đã vọt tới gần.
Nàng không thể dùng nhiều pháp lực, tránh khỏi Cửu Hoang, nhảy vào khoảng giữa không trung. Trên có Tuyệt Đại Phong Hoa chống đỡ thiên lôi, dưới có Cửu Hoang ứng phó với rồng, vị trí của nàng rất an toàn.
Không thể chạy trốn, Cửu Hoang định thần, khuếch tán sương độc, độc cực mạnh hóa thành một cây lao, lao thẳng về phía con rồng đen.
— —
Thập Cửu Châu, Nhan gia.
Khi Khúc Duyệt dùng Nhất Tuyến Khiên liên hệ Khúc Tống mà không nhận được hồi đáp là lúc Khúc Tống đang ngồi trong một cái lò nóng hôi hổi.
Tông Quyền ngồi bên trái, Tuyết Lí Hồng bên phải.
Hai người vừa ngồi xếp bằng chữa thương vừa oán trách lẫn nhau.
Tuyết Lí Hồng: “Thiên Võ đệ nhất cao thủ của ngươi là giả hả? Sao không nhìn ra được căn phòng trên đỉnh núi này là lò luyện đan?”
Tông Quyền: “Về pháp bảo, ngươi là Thiên Công càng am hiểu hơn ta mới đúng, ngươi nhìn ra không ra, còn trông cậy vào Thiên Võ như ta?”
Lúc trước hai người vất vả chờ mọi người lui hết khỏi Nhan gia, tiếp theo đợi Diệp Thừa Tích rời khỏi phòng tu luyện của Nhan Phong mới tiến vào trong tòa viện của hắn trên đỉnh núi.
Lục Thiên chết, lợi thế của Nhan Phong đã mất, hắn vốn là thiên nhân nhưng đã vứt bỏ thân phận, tiến vào thân thể phàm nhân, mất đi thần thông của thiên nhân. Dù Tông Quyên bị thương vẫn đối phó được với hắn dễ như trở bàn tay.
Nhan Phong không hề có ý chống cự, chỉ đứng trong viện nói mấy câu di ngôn cùng Tuyết Lí Hồng. Tuyết Lí Hồng từ nhỏ lớn lên cùng hắn nên muôn vàn thương cảm khi nghe hắn nói.
Lúc này Khúc Tống đang ở bên ngoài bỗng lấy ra một mũi Tiêu Linh Tiễn phá vỡ kết giới của viện, nói cho họ biết tòa viện này có điều cổ quái, bọn họ mới nhận ra nơi này, không, toàn bộ khối kiến trúc Nhan Phong đang ở trên đỉnh núi này thật ra do pháp bảo hóa thành.
Lúc bọn họ muốn chạy thoát ra ngoài, không gian chợt vặn vẹo biến thành một lò luyện đan, nuốt bọn họ vào trong. Khúc Tống đang ở bên ngoài cũng không thể chạy thoát.
Khúc Tống ngồi nghiêm túc, nghe bọn họ oán trách lẫn nhau, đột nhiên cảm thấy thiên nhân cũng thật thú vị, liền bật cười.
Tuyết Lí Hồng nhìn anh: “Ngươi cười cái gì? Ta còn chưa nói ngươi đâu đấy, đã nhìn ra cổ quái vậy còn đi vào làm chi hả? Nếu không bây giờ đã có thể ở bên ngoài nghĩ cách, không đến nỗi bị một lưới tóm hết thế này.”
Khúc Tống nhàn nhạt nói: “Vãn bối dùng một miếng dán mắt hỏa nhãn kim tinh, nhận ra khối kiến trúc này đang thu nhỏ, nên muốn đi vào báo cho hai vị, tưởng rằng hai vị có thể kịp thời phá hủy pháp bảo lò luyện này. Nào ngờ hai vị chẳng có cách gì, còn liên lụy vãn bối giống hai vị, trở thành cá trong chậu.”
“Ngươi…” Tuyết Lí Hồng tức không nhẹ, bên trong lò nóng không chịu nổi, y dùng tay quạt quạt.
“Sự cố ngoài ý muốn.” Tông Quyền bình tĩnh nói, thầm nghĩ may mắn đây là Khúc Tống chứ không phải Khúc Duyệt, bằng không hắn chẳng dám thốt ba chữ “ngoài ý muốn” này. Hiếm khi bị vấp ngã, vậy mà lần nào cũng vấp trước mặt tiểu bối họ Khúc. Cái họ “Khúc” này nhất định có độc.
Tuyết Lí Hồng mắng: “Ngoài ý muốn cái quỷ, đây chẳng phải pháp bảo luyện đan gì sất. Ta là một Thiên công, không thể không nhìn ra nếu đây là pháp bảo, cũng không có khả năng bó tay chịu chết như bây giờ.”
Tông Quyền nhíu mày: “Chắc thế, khoảnh khắc lúc chúng ta bị nuốt vào, ta cũng cảm thấy một cổ lực không thuộc về phàm nhân, thậm chí siêu việt hơn ta.”
“Siêu việt hơn ngươi? Hứ, ngươi là cái gì?” Tuyết Lí Hồng chế nhạo, sau đó nói với Khúc Tống, “Sao ta cảm thấy, ngươi có thể nhìn ra sơ hở và báo cho bọn ta biết là do Nhan Phong cố ý?”
“Có thể như vậy.” Giọng Khúc Tống vẫn nhàn nhạt như cũ.
Giọng của Nhan Phong đột nhiên không biết từ nơi nào truyền đến: “A Hồng, ngươi không nên xen vào.”
Tuyết Lí Hồng hỏi ngay: “Lò này là thứ gì?”
Nhan Phong trầm mặc một lát: “Các ngươi đang ở bên trong mảnh ma linh của tổ phụ ta.”
Tuyết Lí Hồng sửng sốt: “Tổ phụ của ngươi? Phong Hòe? Không phải năm đó ông ấy đã bị xử tử rồi sao? Ma linh? Ông ấy đã đọa ma?”
Phong Hòe?
Khúc Tống nghe thấy tin này không thể nào phấn chấn nổi. Phụ thân từng kể với anh chuyện về ông ta, nhưng đã qua hơn một ngàn năm trăm năm, anh hoàn toàn không ngờ lại có liên hệ với Nhan Phong.
Nhan Phong không trả lời: “Toàn bộ khối kiến trúc của Nhan gia trên đỉnh núi, bao gồm từng nhánh cây ngọn cỏ đều là ma linh của tổ phụ ta hóa thành, cho nên khi Điêu Hoàng đến giám thị ta, ta lập tức biết ngay…”
Sau khi báo cho tổ phụ, ông ấy lệnh hắn lập kế, đi đến đảo ở Tây Hải, làm lộ hang ổ của Lục Thiên, để Khúc Duyệt phá hủy nó. Chọc giận Lục Thiên nhát gan như chuột kia, để hắn tìm mọi cách đi đối phó Tông Quyền.
Gọi là đồng bọn nhưng Lục Thiên đối với họ mà nói chỉ là một con chó có cũng được không cũng tốt. Tổ phụ hắn không tin Lục Thiên có thể giết chết Tông Quyền dựa vào bản lĩnh kiếm Thiên Tà và ma trùng. Đẩy Lục Thiên đi chỉ với mục đích làm Tông Quyền mất cảnh giác, dễ dàng rơi vào cái bẫy này ở Nhan gia.
Nhan Phong nói: “A Hồng, các ngươi sẽ bị luyện hóa thành ma, ta không cách gì cứu ngươi được, trừ khi ngươi nguyện ý từ bỏ thân phận thiên nhân. Ta có một thanh đao, đâm một nhát liền có thể chặt đứt căn cốt thiên nhân của ngươi.”
Tuyết Lí Hồng thế mới biết, thì ra Nhan Phong ra lệnh Nhan Linh đâm y một đao là bởi đã đoán được y sẽ xen vào việc của họ và bị bắt vào lò luyện hóa.
Khúc Tống nói: “Ta không phải thiên nhân, luyện hóa ta cũng vô dụng.”
Giọng Nhan Phong lạnh xuống: “Ngươi sẽ bị luyện hóa thành một giọt huyết tinh, mang đi chế tạo Truy Mệnh Phù. Lá bùa này có thể giết sạch toàn bộ những người có quan hệ huyết thống với ngươi.”
Nghe xong lời này, Khúc Tống hiểu được Phong Hòe đã tìm ra kẻ năm đó giúp mẹ anh xử lý ông ta.
— —
“Tổ phụ, nếu ngài đã xác định được Hàn Lộ tư thông với Khúc Xuân Thu, vì sao không trực tiếp vạch trần trước mặt Đại Tư Tế?”
Nhan Phong nhìn ma linh đang nảy lên trong lòng bàn tay mình, tràn đầy khó hiểu.
Năm đó khi tổ phụ bị xử tử, đã bí mật lưu lại một ít chân nguyên ở chỗ tình nhân Thiên Nữ của ông. Hơn ngàn năm sau đó, vì khôi phục linh thể, tổ phụ phải hút linh hồn của hậu duệ tộc Thiên Linh, song tiến triển quá chậm do hậu duệ của tộc Thiên Linh cũng không nhiều.
Vì thế chuyển thành ma linh và hút linh hồn của hậu duệ thiên nhân bị ma hóa.
Ma chủng chính là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho tổ phụ, nhưng vì không có cách nào giải phóng được năng lượng hạt ma chủng, bọn họ đành tìm đến Thiên La Tháp. Buộc phải tìm cách đối phó với Khúc Tống, họ tình cờ phát hiện chỗ quái dị trong Khúc gia, sau một loạt điều tra, tổ phụ lần ra được kẻ thù khiến ông câm hận hơn ngàn năm.
Ma linh phát ra tiếng cười lạnh, nói: “Thù của bản thân, hiển nhiên phải đích thân báo, Khúc Xuân Thu hắn phải hợp đạo thành công, ta muốn trực diện đối đầu với hắn!”
Nhan Phong lại hỏi: “Tôn nhi còn một việc không nghĩ ra, làm sao ngài biết được tôn nhi lập kế vạch trần Lục Thiên sẽ dẫn đến nhiều chuyện phát sinh như vậy?”
Phong Hòe nói: “Đương nhiên là do Thiên Nữ tính được thiên mệnh!”
— —
Trên biển Mạn Đà bên này, Tuyệt Đại Phong Hoa tranh thủ hỏi: “Cô xác định được ông ấy bế quan hợp đạo gần đây?”
Vốn tính toán sau khi Cửu Hoang đưa Khúc Duyệt thoát khỏi, y cũng chạy đi, nhưng nếu đây là thiên kiếp của Khúc Xuân Thu, y cũng muốn chắn giúp một hai.
Vì sợ làm lộ vị trí bế quan của cha nên trước đó Khúc Duyệt không nói gì, giờ nàng thành thật: “Đúng vậy, lúc còn trên đài luận đạo cha ta đã truyền âm cho ta, vừa rồi đang nói chuyện với ta thì truyền âm đột nhiên chấm dứt, tiếp đó thiên kiếp liền giáng xuống.”
Tuyệt Đại Phong Hoa vô cùng bội phục: “Bế quan hợp đạo nhất định không thể phân tâm, bố trí kết giới thật mạnh, giảm khả năng bị Thiên Đạo cảm nhận, sống sót qua ba đại kiếp. Lão gia nhà cô thật lợi hại, trước đó đã bỏ lỡ thời cơ hợp đạo, đồng nghĩa bước một chân vào quan tài rồi, thế mà vẫn dám phóng thần thức ra tán gẫu với cô. Chậc, sợ Thiên Đạo không tìm được, không giết được mình sao.”
Khúc Duyệt vẫn không hiểu: “Nhưng vì sao đúng lúc chúng ta vừa đến vùng này thì…”
Tuyệt Đại Phong Hoa nói: “Trong người cô có Thiên Ma trùng, lão đệ của ta lại mang theo Quả Hợp Đạo Ác, ba thứ kết hợp lại tạo thành.”
Khúc Duyệt giật mình: “Vậy ta và Rau Hẹ phải nhanh đi thôi.”
“Không cần.” Tuyệt Đại Phong Hoa nói, “Thiên Ma trùng và Quả Hợp Đạo Ác chỉ là hai vật dẫn nhỏ thôi, tựa như ngòi nổ của pháo vậy, một khi đã châm rồi thì liền phó mặc thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, giúp chắn thiên kiếp đi.”
Khúc Duyệt lo lắng sốt ruột: “Là lỗi của ta.”
Vì nàng không cẩn thận để trùng nhập vào thân thể, động đến Kim Quang Lưu Ly Tráo trong ý thức hải mới khiến cha thức tỉnh.
Lại trùng hợp ngây ngô đi đến biển Mạn Đà.
Cứ như vận mệnh dẫn dắt vậy.
Tuyệt Đại Phong Hoa lại lấy ra hàng loạt cánh hoa, kết thành roi hoa, mỗi tay cầm một roi, quất tan một đám mây đang ngưng tụ sấm sét: “Không liên quan gì đến cô. Đây là kiếp họa của ông ấy, là vận mệnh Thiên Đạo đã an bài. Có kiếp họa cũng là việc tốt, bởi có kiếp sẽ có độ, nếu vô kiếp vô họa, ắt nhất định thất bại.”
Tuyệt Đại Phong Hoa nói thế, trong lòng Khúc Duyệt thoải mái hơn nhiều. Nàng lấy ra thảm bay ngồi giữa không trung, nhìn xuống Cửu Hoang đang chiến đấu với rồng đen bên dưới: “Ta hiểu lôi kiếp, nhưng con rồng này là thế nào?”
Tuyệt Đại Phong Hoa: “Khi tu đạo giả trên cấp chín bế quan, quanh thân sẽ phóng xuất ra kiếp khí…”
Khúc Duyệt biết, tựa như tu vi của nàng bây giờ là cấp năm, thuộc hàng trung tam phẩm*, lúc bế quan tiến giai sẽ phóng xuất ra tạp chất dơ bẩn của thân thể.
Tam phẩm trong tu vi: Hạ tam phẩm gồm tu vi cấp 1, 2 và 3, Trung tam phẩm gồm tu vi cấp 4, 5, 6; Thượng tam phẩm gồm tu vi cấp 7, 8, 9.
Khi thượng tam phẩm bế quan tiến giai sẽ phóng xuất tạp niệm trong tinh thần lực.
Mà các đại lão trên cấp chín tiến giai, thứ phóng xuất chính là khiếp khí.
Kiếp khí sẽ dẫn đến sấm sét.
Lượng kiếp khí sinh ra nhiều hay ít tùy thuộc vào công đức và nghiệp chướng của người đó. Người chuyên trừ ma vệ đạo, chính khí lẫm lẫm, kiếp khí cực ít, sấm sét đưa tới tự nhiên cũng ít, độ kiếp nhẹ nhàng.
Tỷ như Kiếm Thần Vi Tam Tuyệt của Phúc Sương, Khúc Duyệt đoán chừng lúc hắn độ kiếp sẽ chẳng có một đạo sấm sét nào giáng xuống.
Ẩm Triều Tịch không được vậy, tuy là Kiếm Tiên, nhưng làm nhiều việc trái lương tâm, tạo nhiều oan nghiệt, kiếp khí nhất định chẳng ít. Chẳng qua mười hai thanh thần kiếm rất đặc biệt, tu luyện viên mãn liền có thể hợp đạo, Ẩm Triều Tịch mới không kiêng dè.
Đây cũng là nguyên nhân ma tu và tà tu tuy cường đại nhưng người thành công hợp đạo lại rất hiếm, hơn phân nửa chết vì sấm sét do kiếp khí dẫn đến.
Khúc Duyệt đã hiểu phần nào: “Ý ngài nói con rồng đen này do kiếp khí hóa thành?”
Tuyệt Đại Phong Hoa: “Hẳn vậy, lão tử nghe nói người có kiếp khí nặng, kiếp khí sẽ hóa hình thành thú, thường là loài trong tứ tượng…”
Kiếp khí của cha không nhẹ, vậy nên Khúc Duyệt càng tin tưởng những lời đồn đãi về “Khúc Đại” kia không phải chửi bới suông.
Khúc Duyệt: “Có phải giết được con rồng, uy lực của thiên kiếp sẽ giảm bớt?”
Tuyệt Đại Phong Hoa: “Đương nhiên, cho nên khi ma tu vượt kiếp luôn phái rất nhiều người bảo hộ xung quanh.”
Khúc Duyệt nhìn Cửu Hoang đối phó với rồng, không có vẻ gian nan: “Rau Hẹ, đánh thắng được không?”
“Không thành vấn đề.”
Có vấn đề cũng phải giải quyết vấn đề, Cửu Hoang rất quyết tâm.
Nhưng hắn vừa dứt câu, trên mặt biển đột nhiên lại xuất hiện một lốc xoáy thật lớn, bùm bùm vài tiếng, một loạt rồng đen bay ra khỏi mặt nước!
Cộng với con ban đầu có cả thảy chín con!
Chín con rồng như chín cột nước chống trời, vặn vẹo thân thể bao vây lấy ba người bọn họ, Khúc Duyệt mở to mắt ngẩn cả người.
Tuyệt Đại Phong Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, chín con rồng vừa dàn trận liền kích phát thiên địa khí tức, mây sét cuồn cuộn, nửa bầu trời tối sầm lại.
Nhìn thấy vẻ mặt Cửu Hoang, Tuyệt Đại Phong Hoa càng thêm kinh ngạc: “Lão đệ, chưa thấy ngươi lộ vẻ sợ hãi như vậy bao giờ!”
Cửu Hoang thật rất hãi.
Nhưng hắn không sợ mấy con rồng này, cha Lục Nương đã làm bao nhiêu chuyện trời giận người oán mới tích ra kiếp khí sâu nặng như vầy? Bản thân hắn không giỏi ăn nói, sau này cưới Lục Nương rồi, có thể nào một lời không hợp liền bị ông ấy đánh chết?
Phải tạo quan hệ tốt với Diệp Thừa Tích, đưa Lục Nương đến ở Diệp gia vẫn hơn.
Cha Lục Nương quá đáng sợ. Đáng sợ!
— —
Editor muốn nói:
Hoa Hoa rất thích dùng từ “lão” trong xưng hô nha, tự gọi mình là lão tử, lão ca, gọi Hoang Hoang là lão đệ, gọi Khúc Xuân Thu là lão gia. Tui nhớ hình như lúc trước gọi Ẩm Triều Tịch là lão huynh và Diệp Thừa Tích là lão phụ thân.
Truyện ngày càng hấp dẫn há bà con, ai đồng ý thì vote cho mình thêm động lực nhé. Cảm ơn rất nhiều.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Khúc Đại bá đạo quá =)))
Ba Khúc sống lỗi v