THIÊN NHÂN CẢNH
Hình Ngạn: …
Thật ra Hình Ngạn không định làm dáng, hắn khoác lên bộ giáp hộ thân này là để chống sấm sét và rồng, nhằm dễ dàng đi vào lốc xoáy trên biển và kéo quả cầu kim quang ra khỏi vùng thiên kiếp.
Hắn cũng không có ý giết rồng. Giết rồng thiên kiếp chính là giúp người đang vượt kiếp. Có đến chín con rồng thiên kiếp xuất hiện, người đang vượt kiếp ắt không phải người lương thiện, hắn sao phải giúp đỡ?
Huống chi giúp người khác chắn kiếp đồng nghĩa với nghịch thiên, chặn được bao nhiêu, tất cả sau đó sẽ phản phệ trên người mình. Trừ phi đồng tộc chí thân, huynh đệ sinh tử, thế nhân ít người giúp người khác chắn kiếp.
Nhưng hiện tại, Hình Ngạn bị Cửu Hoang kích khởi một chút tâm hiếu thắng.
Đường đường một thiếu chủ Thiên Võ thế nhưng bị một phàm nhân xem thường!
Ánh mắt Hình Ngạn tối lại, giáp y tầng tầng rút đi, tay siết chặt chuôi kiếm, giơ cao trường kiếm chém về phía một con rồng trong không trung.
Kiếm dài ba thước nhưng kiếm khí trăm trượng, sóng khí hóa thành hàng hàng chấm sao, tựa mưa sao băng bám lên từng mảnh vảy rồng.
Phanh —!
Trong nháy mắt, con rồng thiên kiếp nọ hóa thành tro bụi.
Hình Ngạn thu kiếm, nhìn lại Cửu Hoang, mỉm cười thật nhẹ.
“Ồ người Thiên Võ đấy, đúng thật là cao thủ.” Tuyệt Đại Phong Hoa khoanh tay ngồi trong lồng cầu kim quang, hăng say xem náo nhiệt.
Khúc Duyệt gật gật đầu, lúc nhìn thấy hắn lần đầu tiên, nàng đã biết hắn là con cháu tộc Thiên Võ.
Tuyệt Đại Phong Hoa tấm tắc khen: “Vận khí của lão gia nhà cô là thế nào đây? Xui xẻo là ông ấy mà may mắn cũng là ông ấy.”
Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn trời: “Hãm chi tử địa nhiên hậu sinh*?”
Hãm chi tử địa nhiên hậu sinh: một câu trong binh pháp Tôn Tử, nghĩa là lâm vào đường chết mới có cơ hội sống.
“Ngươi rất lợi hại.” Cửu Hoang lên tiếng.
Lúc còn trên boong thuyền, Cửu Hoang đã nhìn thấy Hình Ngạn, cũng thấy Khúc Duyệt nhìn hắn ta vài lần, Hình Ngạn còn cười đáp lại, chuyện này khiến Cửu Hoang khó chịu không biết bao nhiêu.
Giờ còn đuổi theo nữa ư?
So tranh giết rồng với hắn là muốn thể hiện trước mặt cha của Lục Nương sao?
Cửu Hoang không nhiều lời vô nghĩa, khói độc quanh thân tụ vào lòng bàn tay phải, ngưng kết thành một thanh trường đao. Động tác y hệt Hình Ngạn, một đao chém xuống, đao khí tung thoành trăm trượng.
Phanh —!
Thổi bay một con rồng khác.
Hình Ngạn sửng sốt, khả năng lĩnh ngộ của người này lợi hại như vậy?
Không đúng, một kẻ tu vi đỉnh cấp tám, sao có sức mạnh cường hãn như vậy?
Hậu duệ Thiên Võ chăng? Nhìn không giống.
“Huynh đài cũng không kém.” Hình Ngạn lịch sự gật đầu.
Lại nghe một tiếng “ầm” vang lên, Hình Ngạn đã di chuyển, né tránh một đạo sấm sét, thu kiếm thành trâm, thay đổi đấu pháp, giết xong một con rồng khác.
“Đương nhiên không kém.” Cửu Hoang cũng học theo, không thua Hình Ngạn mảy may.
Hai người cứ như vậy tranh đấu, biến đổi nhiều cách chém giết bọn rồng còn lại.
Rồng chết bớt, sấm sét cũng giảm đi rõ rệt, Khúc Duyệt quan sát mây, miệng bất giác nở nụ cười xinh đẹp. Dù Hình Ngạn ra tay giết rồng vì nguyên nhân gì , sau khi kết thúc nàng nên đến cảm tạ.
Nhưng Cửu Hoang vì sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Khúc Duyệt ngẩn người một hồi, rồi đột nhiên ý thức được nguyên nhân, ngực nàng vừa nãy hình như vẫn luôn dựa vào cánh tay hắn, hèn chi cứ luôn cảm thấy rắn chắc làm sao.
Vậy là nàng lại lần nữa làm chất kích thích?
Khúc Duyệt bất đắc dĩ xấu hổ, vô ý quá đi thôi.
Lúc nàng trò chuyện cùng Ngũ Ca, đầu óc cứ suy nghĩ miên man, thêm thân thể mệt mỏi nên bất giác muốn tìm gì đó để dựa vào. Tựa như bị phơi lâu dưới nắng chói chang liền muốn núp dưới tàng cây tìm kiếm sự mát mẻ. Nàng quen nếp cứ thế tùy ý dựa lên người hắn. Có lẽ do trước đây khi còn giả làm người mù, được hắn ôm tới ôm lui, thậm chí ngủ cùng phòng hai năm nên dần hình thành thói quen này.
Đối với Cửu Hoang nàng cơ hồ không đề phòng khác biệt nam nữ, nếu đổi thành người khác nàng hẳn đã suy tính thiệt hơn. Thậm chí với các anh trai.
Khúc Duyệt phát hiện lúc nàng ở bên Cửu Hoang luôn luôn thoải mái tự nhiên, cảm giác thân thuộc cứ như tay và chân của chính mình. Cẩn thận ngẫm lại, trên nhiều mặt, Cửu Hoang thậm chí còn chiều chuộng nàng hơn cả cha và các anh.
—- “Tiểu Muội, bên muội làm sao vậy? Hình như ta nghe ai đó nhắc đến phụ thân?”
Giọng Khúc Thanh vang lên trong Nhất Tuyến Khiến làm Khúc Duyệt hồi thần: “Cha đang gặp lôi kiếp…”
Nàng miêu tả tình hình hiện tại.
—- “Chín con rồng thiên kiếp lận á?”
Giọng điệu Khúc Thanh kinh ngạc vạn phần, không hề thua kém nàng. Khúc Duyệt đoán lão ngũ Khúc Thanh này sợ là hiểu biết về cha cũng chẳng nhiều hơn nàng bao nhiêu.
—- “Ta đi báo cho Đại Ca tới giúp! Ta cũng qua đó!”
“Đừng, không phải Nhị Ca bảo huynh đợi ở gần Nhan gia sao? Huynh đừng làm loạn.” Khúc Duyệt vội vàng ngăn hắn lại, “Hơn nữa Đại Ca mới vừa vào Độ Kiếp, còn đang dưỡng thương ổn định cảnh giới mà, huynh ấy đến đây cũng không giúp được gì.”
— —
Thế giới ma chủng.
Vạn dặm không mây, trời thanh khí lãng.
Giang Thiện Duy vừa ăn xong bữa trưa trong nhà ăn ở biệt viện Cửu Quốc. Trở lại viện, cậu ngồi trên ghế mây phơi nắng, mái tóc xoăn dài xõa ra vương trên đất.
Dựa theo lịch trình, cuộc thi đồng đội của Thí Luyện Cửu Quốc lẽ ra đã bắt đầu, nhưng vì Khúc Duyệt không có mặt, Thiên Phong quốc sư Nguyên Hóa Nhất làm chủ quyết định hoãn lại.
Dù sao Thiên Phong quốc giàu có, Nguyên Hóa Nhất có tiền, tiếp đãi cả đám người trong biệt viện Cửu Quốc ăn ngon uống tốt vẫn không hề gì. Thậm chí còn mở cửa thư viện quốc gia, các đệ tử đến dự thi của chín nước quả thật vui đến quên hết trời đất.
“Huynh không lo lắng sao?” Thương thế của Chi Kỳ gần như khỏi hẳn, không cần trốn trong thân thể Giang Thiện Duy nữa.
Sau khi Giang Thiện Duy ngồi xuống, Chi Kỳ liền ngồi trên bậc thang đối diện cậu, nói: “Khúc Duyệt nói đi trộm bản thể của ta, huynh lại mơ thấy nàng ta bị quái vật ăn mất một bàn tay, đã qua lâu như vậy mà nàng ta chưa quay lại…”
“Yên tâm!” Giang Thiện Duy ăn trái cây, mặt trời chiếu chói chang khiến cậu không mở mắt được, “Sư tỷ của ta không sao hết. Tối hôm qua ta còn mơ thấy tỷ ấy biến thành quái vật, giương nanh múa vuốt ăn thịt người khắp nơi.”
Chi Kỳ khiếp sợ không thôi: “Vậy mà huynh còn thản nhiên như vậy?”
Cơm trưa ăn nhiều hơn ngày thường một chén, còn gói ghém nhiều trái cây sang quý mang về.
Giang Thiện Duy ngậm quả táo lên miệng, ra hiệu bằng hai tay: “Ta đếm kỹ mấy ngón tay của tỷ ấy, mười ngón không thiếu ngón nào. Đệ đệ, đây có nghĩa gì nào?”
Chi Kỳ nghệch mặt.
Giang Thiện Duy cười hì hì: “Chứng minh tay vẫn còn nguyên vẹn. Vậy có thể thấy lần trước ta không đi cứu tỷ ấy là chính xác, nếu ta đi không chừng tay tỷ ấy bị ăn mất rồi.”
Chi Kỳ: “Nhưng hiện giờ nàng ta giữ được tay, cả người lại biến thành quái vật, chính bởi vì trước đây huynh không chịu làm gì.”
Giang Thiện Duy: “Ta cứ tiếp tục không làm gì, tỷ ấy liền không biến thành quái vật được.”
Chi Kỳ: “Vậy nàng ta sẽ gặp chuyện thảm hơn.”
Giang Thiện Duy nhấc chân lên bắt chéo: “Sẽ không! Thiên Đạo chính là muốn sắp xếp hôn nhân cho ta và sư tỷ, buộc hai ta thành một đôi. Ta không tiến, không lùi, không tích cực, không sợ hãi, tiếp tục không nhúc nhích, Thiên Đạo liền bó tay thôi.”
Chi Kỳ: …
Giang Thiện Duy: “Vì sao Vương Bát* trường thọ? Đạo lý giống vậy đó.”
Mặc kệ gió thổi hướng nào, ta cứ lù lù bất động.
Vương Bát 王八: có nghĩa là con rùa cạn, còn hay dùng để xỏ xiên như trong Vương Bát Đản – nghĩa là đồ vô lại, đồ tạp chủng…
Chi Kỳ: …
Anh trai kiểu gì thế này, tự nhiên đem mình so với Vương Bát.
“Sư tỷ của ta lợi hại lắm, không cần ta nhọc lòng đâu.” Giang Thiện Duy rất yên tâm về sư tỷ của mình.
Huống chi trong đầu cậu đã ăn sâu bén rễ một ý nghĩ, nếu cậu cùng sư tỷ thật sự đi cùng đường, vậy chính là quay trở lại lúc ban đầu của đường vận mệnh. Đường vận mệnh này cho cậu nhiều viên mãn, nhưng Chi Kỳ sẽ chết còn sư tỷ vô cùng vất vả.
Giang Thiện Duy không có dã tâm, bản thân cậu đã rất hạnh phúc nên cũng hi vọng những người cậu quan tâm bớt thăng trầm.
So với sống oanh oanh liệt liệt, cậu càng quan tâm bình bình an an.
Hai anh em đang nói chuyện, đột nhiên Quân Chấp xuất hiện bên ngoài viện: “Chi Kỳ!”
Giang Thiện Duy vội vàng đứng lên: “Nhiếp Chính Vương!”
Được Giang Thiện Duy nhắc nhở, Chi Kỳ cũng đứng dậy: “Tìm ta có việc gì?”
“Ôi, sắc mặt Nhiếp Chính Vương ngài không tốt lắm thì phải?” Giang Thiện Duy thấy mặt Quân Chấp trắng bệch liền lo lắng hỏi.
Tuy rằng ngày thường đều nhìn thấy Quân Chấp với gương mặt tái nhợt, nhưng chỉ lúc bị thương nặng mới trắng đến như lúc này.
Quân Chấp thật đúng đang bị thương.
Cái gì gọi là người đang ngồi trong nhà, nạn từ trên trời rơi xuống? Quân Chấp đang ngồi thiền, đột nhiên thổ ra hai ngụm máu. Chàng bay ra ngoài xem xét, phát hiện mình đang ở trong lò luyện đan nóng hổi, còn nhìn thấy Khúc Tống điềm tĩnh cười, cùng hai vị thiên nhân trợn mắt há mồm bên cạnh.
Khúc Tống bảo chàng nghĩ cách đưa ba người bọn họ vào thế giới ma chủng. Chàng không làm được, đành trở về tìm Chi Kỳ nhờ giúp đỡ.
Chi Kỳ nói: “Thân thể ta vừa mới dưỡng tốt lên một chút, giờ cưỡng ép dùng liềm Phá Thiên thì sẽ lại…”
Quân Chấp ngắt lời hắn: “Khúc tiên sinh đã lấy được bản thể của người, ngươi sẽ có lại bản thể để tu dưỡng nhanh thôi. Hơn nữa Khúc Tống bảo ta truyền lời cho ngươi, đây xem như lập công chuộc tội, sau đó Liên minh Hoa Hạ sẽ giảm phân nửa hình phạt cho ngươi, rất hời đấy.”
Chi Kỳ muốn nói ta thèm để ý vào, lại nghe Giang Thiện Duy thúc giục: “Đệ mau giúp đi!”
Chi Kỳ vừa há miệng lập tức ngậm lại. Anh trai đã yêu cầu, hắn không thể cự tuyệt.
— —
Chín con rồng trên biển Mạn Đà đều bị Cửu Hoang và Hình Ngạn thi nhau giết sạch bằng nhiều cách khác nhau.
Mây thiên kiếp chưa tan nhưng uy lực sấm sét đã giảm đáng kể. Lốc xoáy trên biển cũng dần dần lắng xuống. Khúc Duyệt bên trong quả cầu rốt cuộc không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Huynh đài, hai chúng ta không phân cao thấp.” Hình Ngạn chấp tay.
“Không phân cao thấp à?” Cửu Hoang nói, “Ta giết năm con, ngươi chỉ giết bốn.”
Hình Ngạn nói: “Là vì chỉ có chín con.”
Cửu Hoang: “Ngươi ra tay trước nhưng lại chậm hơn ta.”
Nói xong, khói độc trong lòng bàn tay lại ngưng kết thành cây roi dài, bắt chước Tuyệt Đại Phong Hoa, Cửu Hoang đánh tan mấy đám mây thiên kiếp.
Cửu Hoang: “Nào, tiếp tục, không phải ngươi muốn thể hiện trước mặt cha Lục Nương sao?”
Hình Ngạn ngẩn ra, thiên kiếp hôm nay thì ra đến từ phụ thân của vị cô nương kia?
Vốn cảm thấy hành vi mình vừa rồi thật hoang đường, vì nhất thời kích động mà giúp đỡ một hỗn thế ma vương nào đó vượt thiên kiếp. Cô nương ấy là nhạc tu chính đạo, vậy phụ thân ắt cũng không phải kẻ đại gian đại ác.
Hình Ngạn nhẹ nhõm tươi cường, không nói tiếp với Cửu Hoang, vung tay tung ra một chưởng hướng về mây thiên kiếp.
Tuyệt Đại Phong Hoa nói: “Chậc, trước khi hợp đạo, lão tử phải cưới vợ sinh thật nhiều con gái mới được.”
Cách trở một tầng Lưu Ly Tráo, y không nghe được hai gã ngoài kia nói gì, nhưng không ảnh hưởng hứng khởi xem náo nhiệt của y.
Khúc Duyệt đã nói chuyện xong với Khúc Thanh: “Ngài sinh nhiều con trai không phải giống nhau sao?”
“Lão gia nhà cô có năm con trai, hiện giờ ai là người chắn thiên kiếp cho lão?”
Tuyệt Đại Phong Hoa cười cười chỉ lên trên: “Huống chi, con trai giúp ta chắn thiên kiếp, ta chắc chắn sẽ đau lòng. Con rể tương lai giúp nhạc phụ chắn như này, nhạc phụ chỉ biết vui vẻ, độ kiếp cũng dễ dàng hơn nha.”
Khúc Duyệt: …
Nàng vốn đối đáp lanh lợi nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không phản bác được gì.
Nàng nghĩ sau này phải cảm tạ Hình Ngạn, lại chưa từng nghĩ đến việc cảm tạ Cửu Hoang. Nàng luôn cảm thấy bản thân mắc nợ hắn, nhưng hiện giờ xem ra việc đáp trả ngày càng không có ý nghĩa.
Hiện tại không rảnh nghĩ nhiều, mắt thấy thế cục ngày càng tốt, tỷ lệ cha thành công xuất quan ngày càng lớn, Khúc Duyệt tha thiết chờ đợi.
Đột nhiên—-
Một đạo sấm sét cực cường đại bổ xuống, thẳng tắp giáng trúng vào lồng Lưu Ly!
Ý thức hải đau đớn vô cùng, hai mắt Khúc Duyệt tối sầm, tựa như người mù, không thấy được một tia sáng.
Cũng chẳng nghe được âm thanh nào.
“Tiền bối?” Nàng lên tiếng gọi Tuyệt Đại Phong Hoa, “Tiền bối?”
Không có tiếng đáp lại.
Muốn vươn tay ra chạm vào y nhưng lại như rơi vào tầng sâu nhất của giấc mơ, không điều khiển được thân thể.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Khúc Duyệt giờ phút này không lo lắng cho mình, chỉ lo cho tình trạng của cha.
Trong mênh mang lo lắng, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nữ thanh lãnh mà ẩn chứa sự quan tâm: “Con gái!”
Giọng nói này tựa như thì thầm bên tai, lại vừa giống đến từ nơi xa xăm, mang theo chút âm vang.
Gọi nàng là “con gái”?
Khúc Duyệt ngẩn ra hồi lâu, mới run run cất tiếng: “Mẹ?”
—- “Mở mắt ra.” Giọng Hàn Lộ vẫn thanh lãnh như cũ.
Khúc Duyệt nhận ra sự dịu dàng bị đè nén trong giọng nói, và nàng không hiểu lời của bà, nàng đã mở to mắt rồi nhưng đâu có thấy gì.
Bỗng nhiên nghĩ đến, nàng không điều khiển được cơ thể, làm sao biết bản thân đang mở to mắt?
Khúc Duyệt bình tĩnh lại, tập trung lực chú ý.
Khi tập trung đủ, nàng từ từ nhìn thấy phía trước có một khe hở, vài tia sáng yếu ớt lọt qua.
Dần dần khe hở mở rộng.
Khúc Duyệt mơ hồ nhìn thấy một tòa điện có lụa mỏng phấp phới, ở giữa đặt một vật thể rất lớn tựa như đồng hồ mặt trời, không thấy bóng dáng người nào, nàng hỏi: “Mẹ, mẹ ở đâu?”
—- “Con không nhìn thấy ta, con đang ở bên trong ý thức của ta.”
Khúc Duyệt kinh ngạc: “Nơi này là Thiên Nhân Cảnh?”
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Lúc trước thấy ghét chi kỳ mà càng đọc càng thấy thương. Truyện nhân vật tưởng ác nhưng rồi không ác, tuyến nhân vật càng ngày càng rộng mở