ĐẠI THẦN THÔNG
Bầu không khí đột nhiên nín lặng.
Tạ Vô Tình cho rằng nữ ma tu này muốn khiến họ phân tâm rồi thừa dịp bất ngờ ra tay. Nhưng khi thấy nàng ta thật sự buông Diệp Lam Quân ra, nghiêm túc lật giở quyển sổ ghi chép thì miệng hắn há hốc.
Khúc Duyệt vốn tưởng bản thân đã chai sạn vì chứng kiến quá nhiều, cũng đồng dạng không nói nên lời. Nàng chợt nhớ đến Quả Hợp Đạo Ác Lục Thiên sở hữu kiếm Thiên Tà, nguyên nhân hắn oán trời trách đất liệu có liên quan đến Thiên Tà? Việc Thiên Tà ma hóa thật ra là hiện tượng bình thường?
Diệp Lam Quân được buông lỏng, cổ họng đau nhức, hắn ho khan hai tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhìn Cửu Hoang. Tuy rằng từ đầu đến cuối, Cửu Hoang không hề liếc nhìn hắn, trong lòng hắn lại thấy cảm động.
Phụ thân hiện giờ đang ở trên không, cách chân núi khá xa, vượt qua phạm vi truyền âm. Mà đai ngọc và vấn tóc Cửu Hoang mang trên người là bảo vật của Diệp gia có thể tăng cường khoảng cách truyền âm. Diệp Lam Quân đã nghe danh Hoang Sơn Quân Châu Nam Man, lúc nhận được thư phụ thân báo Cửu Hoang là đại ca chết đi sống lại của mình, hắn có đôi phần thấp thỏm, nhưng giờ xem ra hắn đã lo lắng quá.
Cửu Hoang cảm nhận được ánh mắt đầy tình cảm của Diệp Lam Quân nhưng không rảnh để ý, hắn đang cò kè mặc cả với Diệp Thừa Tích.
“Nếu ta không cho con bảo vật, con sẽ không cứu?” Diệp Thừa Tích hỏi.
“Cứu.” Cửu Hoang trả lời không cần nghĩ.
“Vậy sao con còn đòi thù lao?” Diệp Thừa Tích một bên chiến đấu với quái thú, một bên tức giận chất vấn.
Nếu là một tháng trước, Diệp Thừa Tích e là sẽ đau lòng, nhưng mấy ngày này gần gũi, ông đã hiểu một chút về Cửu Hoang. Trong nhận thức của hắn, ông cho hắn tiền sính lễ, cho hắn cơm ăn áo mặc nhà ở là việc đương nhiên, đây là quan hệ cha con. Trừ những thứ này ra, tài phú của Diệp gia chẳng liên quan gì đến hắn. Muốn có của cải của Diệp gia, hắn phải đổi bằng sức lao động, không nhận chu cấp giúp đỡ của Diệp gia sẽ không gánh trách nhiệm của Diệp gia.
Diệp Thừa Tích chỉ ra: “Theo lý luận của con, con cho rằng ta là cha con lẽ dĩ nhiên phải ra tiền sính lễ cho con. Vậy Lam Quân là em trai con, con phải có trách nhiệm bảo vệ nó.”
Cửu Hoang không phản bác, hắn cũng nghĩ mình nên có trách nhiệm: “Ta không muốn thù lao, mà là khen thưởng.”
Diệp Thừa Tích càng chẳng hiểu ra sao: “Con trai, không phải ta đã nói sẽ lo toàn bộ sính lễ cho con sao, con còn thiếu tiền à?”
Em trai chưa cứu về được mà đã đòi khen thưởng, chuyện này không khỏi khiến ông thấy hơi khó chịu.
“Cha sinh ra là con cháu thế gia, không hiểu được người lao động tay chân chúng ta.” Cửu Hoang thầm kêu khổ.
Tuy rằng sính lễ đã rơi xuống, nhưng bị nội đan tính kim ảnh hưởng, tu vi không bằng trước, hắn cần phải tạo nhiều pháp bảo mới có thể bảo vệ Lục Nương thật tốt. Nhưng tạo pháp bảo cần rất nhiều tiền và vật liệu, hắn không có nguồn kiếm tiền, chỉ đành tóm Diệp Thừa Tích mà vặt lông.
Nhưng Diệp Thừa Tích vừa nghe Cửu Hoang nói lời kia liền thấy áy náy không tiếp tục nữa.
— —
Nữ ma tu lật từng trang, quyển sổ quá dày, nàng ta tính cách nóng nảy, càng lật càng cáu kỉnh.
Nam tu cầm kiếm phía sau kịp thời nhắc nhở: “Sư phụ, đồ nhi nhớ mang máng chuyện xảy ra ba trăm hai mươi năm trước.”
Ồ, hai người là quan hệ thầy trò? Điều này khiến Khúc Duyệt khó hiểu, nam kiếm tu tuy không chính khí nhưng chẳng phải ma tu.
“Phải rồi.” Đồ đệ vừa nhắc, nữ ma tu liền nhớ ra, nhanh chóng lật đến trang đúng, “Là thế này, Diệp Thừa Tích giết một người chồng của ta tên là Kinh Phong, hắn là…”
Nàng ta đọc một đoạn dài, kể ra phu quân nàng thuộc giới nào, đệ tử ma tu của phái nào, ngày tháng năm nào bị Diệp Thừa Tích một kiếm xuyên tim, chết thảm ra làm sao.
Cửu Hoang lặp lại cho Diệp Thừa Tích nghe.
Diệp Thừa Tích ráng nhớ lại một hồi: “Không có ấn tượng.”
Những thế giới ông từng đi qua và tà ma ngoại đạo ông tru sát nhiều như sao, trừ khi đặc biệt lợi hại hoặc cực kỳ nổi danh, còn lại mấy trăm năm trôi qua chẳng thể nào nhớ rõ.
Cửu Hoang: “Cha còn không bằng nữ ma tu này, sau này cũng nên lấy một cuốn sổ ghi chép lại đi.”
Diệp Thừa Tích: “Nàng ta vì trả thù mới cần nhớ, ta nhớ để làm gì?”
Cửu Hoang nghe giọng ông dường như không ổn, có lẽ đã bị thương, hắn liền không nói chuyện nữa để không làm ông phân tâm.
Nữ ma tu sau khi đọc xong, cất quyển sổ vào: “Được rồi, ta xuất binh có tiếng*, mau đưa chuôi và chắn kiếm cho ta, nếu không chớ trách ta tàn nhẫn độc ác!”
Xuất binh có tiếng: nguyên văn là sư xuất hữu danh, nghĩa là xuất binh đánh trận với lý do rõ ràng, ý nói có lý do chính đáng để làm việc gì đó.
Nàng ta cho rằng Khúc Duyệt là kiếm chủ của một trong mười hai thần kiếm nên mới trả lời câu hỏi, nghĩ rằng Khúc Duyệt tò mò, tựa như nàng ta cũng muốn biết về những kiếm chủ khác vậy. Nàng ta cũng không ngốc, đã nhìn ra Khúc Duyệt và Cửu Hoang có quan hệ thân thiết, đâu dễ dàng giao hai món phụ kiện của Thiên Kiếp cho nàng ta, để nàng ta đi đối phó với Diệp gia.
“Ngay cả tên tiền bối của không nhớ rõ, làm sao còn hận ý chứ? Báo thù còn ý nghĩa gì nữa đâu?” Khúc Duyệt cầm chắn kiếm rỉ sét trong tay, tiếp tục hỏi: “Còn nữa, tiền bối không báo thù, thì sẽ luôn tràn ngập thù hận, không phải càng có lợi cho việc tu luyện hay sao?”
“Chính vì ta không còn bao nhiêu hận ý mới bắt đầu báo thù. Nếu còn hận ta báo thù làm gì!” Nhắc tới nữ ma tu lại trở nên điên cuồng, “Ngươi nói báo thù có ý nghĩa gì nữa sao? Thù mà không báo sao gọi là thù? Đương nhiên là phải báo! Huống chi ta mang quá nhiều thù hận, cần phải buông bớt một ít, nếu không thân thể không chịu nổi!”
Vừa dứt lời, đồ đệ đứng phía sau nàng ta đột ngột kêu lên đau đớn, một luồng ánh sáng bỗng bắn ra từ vách núi bên cạnh, đánh trúng huyệt thái dương của hắn, khiến cả người hắn tê dại ko thể nhúc nhích.
Kiếm trong tay không thể điều khiển, bị Cửu Hoang hút lấy.
Nữ ma tu lập tức phản công về phía tia sáng phát ra, khiến vách núi thủng một lỗ, chùm sáng biến mất. Nàng ta đề phòng nhìn về hướng đó, nghĩ rằng pháp trận dưới đáy núi lửa chưa trừ hết, hoặc còn sót lại vật nguy hiểm.
Sự thật không phải vậy, Khúc Duyệt giả vờ hỏi đáp với nàng ta, ngoài tò mò còn vì kéo dài thời gian cho Tạ Vô Tình nghĩ biện pháp. Hắn đã âm thầm đeo lên tay một chiếc nhẫn khảm đá quý ẩn chứa pháp lực, viên đá có thể phát ra sóng linh lực, là một loại pháp bảo công kích.
Nhẫn nhỏ nhưng lực lớn, song đây chưa phải điểm nổi bật của nó.
Chiếc nhẫn có thể khúc xạ.
Ví dụ như vừa rồi, hắn điều chỉnh góc độ khúc xạ trên nhẫn, sao cho linh lực bắn ra sẽ dội trúng ngay huyệt thái dương của nam tu phía sau nữ ma tu.
Sóng linh lực do viên đá quý bắn ra rất khó phát hiện, chỉ phát ra uy lực sau khi được vách núi khúc xạ, ám toán sau lưng cực tiện lợi.
Trong vòng trữ vật của Khúc Duyệt cũng có một cái do Tạ Vô Tình đưa mấy năm trước, nhưng sau vài lần dùng thử, nàng chẳng đụng tới nữa vì không thể canh đúng góc độ khúc xạ. Sử dụng pháp bảo này đòi hỏi kỹ năng tính toán cùng phán đoán hạng nhất.
“Rau Hẹ, mau!”
Trong nháy mắt nữ ma tu bị vách đá thu hút chú ý, Cửu Hoang tung chưởng, sương độc hoá thành hàng chục tua nhọn bay đến công kích nữ ma tu và đồ đệ.
Một tua trong đó vòng lấy cánh tay Diệp Lam Quân kéo hắn bay qua. Lực kéo quá lớn, khí hải của Diệp Lam Quân đang bị phong bế, hắn bị ném đập vào một đống đá trên đất. Nếu Khúc Duyệt không nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, e là hắn đã hộc máu.
Khúc Duyệt vội vàng giải thích: “Diệp công tử, đại ca công tử gần đây không khoẻ, không khống chế lực chính xác được, công tử đừng trách.”
Diệp Lam Quân thoát khỏi ma trảo nào còn so đo, vội lắc đầu: “Không sao.”
Thấy tính tình hắn không tồi, giống Diệp Thừa Tích, không giống Nhan Linh, Khúc Duyệt bớt lo.
“Tuổi còn nhỏ mà đã xảo trá!” Nữ ma tu giận dữ, quanh thân đột nhiên phát ra sát khí đen đặc, sát khí ngưng kết thành kiếm.
Kiếm này rất giống Thiên Tà, không có hình dạng đặc biệt, một làn khí đen chớp loé như điện lượn lờ bao quanh.
Hai tay nữ ma tu chắp lại, kiếm Thiên Thù được nàng ta điều khiển bằng ý thức, lơ lửng phía trước nàng ta, mũi kiếm chỉa vào Cửu Hoang. Khi hai mắt nàng ta chuyển đỏ, Thiên Thù rung lên rồi đâm tới. Tốc độ kiếm không nhanh song áp lực lớn như ngàn quân, những tảng đá núi lửa chồng chất trên mặt đất răng rắc xuất hiện vết rạn.
Nội đan tính Kim của Cửu Hoang không có tác dụng với nữ ma tu, hắn bèn dùng tay vạch một hình bán nguyệt phía trước, dùng nửa thành công lực tạo kết giới.
Phía trước có Cửu Hoang che chắn, Khúc Duyệt như đang ở nơi trú ẩn an toàn, không cảm giác được gì.
Tuy nhiên Cửu Hoang lại nhảy ra khỏi kết giới, quanh người không hề có sự bảo vệ nào, bàn tay siết thành nấm đấm đón mũi kiếm Thiên Thù đâm tới.
Nắm tay cách mũi kiếm chưa đến một thước.
Nữ ma tu là sơ giai cấp chín, tu vi Cửu Hoang vừa lúc ngang hàng. Ma kiếm tu cường hãn, tà tu cũng chẳng kém. Kiếm Thiên Thù bá đạo, độc Quả Hợp Đạo Ác cũng tàn nhẫn.
Kiếm Thiên Thù bị bức dừng lại giữa không trung, lực hai bên bắt đầu giằng co.
“Sư phụ!”
Nam kiếm tu cấp bảy tránh phía sau ổn định trạng thái xong, thấy tình thế không ổn bèn muốn khuyên nữ ma tu rút lui trước. Nhưng nhìn khí tràng quanh thân nàng, biết được nàng sắp nổi điên, cười khổ rồi tiếp tục tránh phía sau im lặng nhìn nàng.
“Tiểu tử, bản lĩnh của ngươi cũng đẹp đấy, nhưng ngươi biết vì sao tu luyện mười hai thần kiếm thống khổ như vậy mà kiếm chủ vẫn không chịu từ bỏ không?”
Trong lúc nàng ta đang nói, một cơn lốc từ lòng bàn chân nàng dâng lên, cuốn áo đen của nàng bay phấp phới. Nón và mạng che đều bị thổi bay, lộ ra mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.
Khúc Duyệt không hề ngạc nhiên, có thể gả cho cả một tập danh sách dày nam nhân như vậy, diện mạo có thể tưởng tượng được.
“Hôm nay sẽ cho ngươi chứng kiến uy lực chân chính của kiếm Thiên Thù.” Nữ ma tu nhếch miệng, phi thân lên nắm lấy chuôi kiếm Thiên Thù.
Khi nàng vung kiếm lên, lớp lớp khí đen phóng ra từ mũi kiếm, bay tán loạn khắp nơi, che trời lấp đất.
Khí đen đập vào kết giới tạo chấn động loảng xoảng, tuy không thể xuyên qua kết giới nhưng khiến Tạ Vô Tình và Diệp Lam Quân đều ôm đầu, miệng rên rỉ đau đớn.
Khúc Duyệt thấy hai mắt họ dần chuyển đỏ, nàng hoảng hốt muốn tìm cách đối phó nhưng linh đài của nàng cũng đau nhức. Khung cảnh xung quanh rút đi như thủy triều, trong chớp mắt nàng dường như trải qua hết đợt này đến đợt khác mưa rền gió dữ, chiến tranh, chết chóc, phản bội, chém giết như đèn kéo quân hiện lên trong mắt.
Nỗi hận không cách nào trút bỏ tựa như không khí tràn vào lồng ngực, như quả bóng căng phồng đến cực hạn.
Đây là hận ý do Thiên Thù phóng xuất, cảm xúc của nàng đã bị Thiên Thù đồng hoá!
Bỗng nhiên Khúc Duyệt nghe tiếng Huyễn Ba vang lên bên tai: “Mặt Trăng Nhỏ, nhớ lại những chuyện khiến ngươi vui sướng và cảm động ấy.”
Khúc Duyệt lập tức tập trung tinh thần, cưỡng ép bản thân nghĩ về cha, về Cửu Hoang, về các anh…
Nhưng, vô dụng, nỗi hận quá lớn cứ ào ào đánh tới.
Khúc Duyệt bắt đầu nghĩ cách khác.
…
“Sao ngươi không có phản ứng?” Nữ ma tu chuẩn bị đoạt lấy chắn kiếm và chuôi kiếm trong tay Tạ Vô Tình và Khúc Duyệt, sau đó bay đến núi lửa thu hút thân kiếm đến, thì bị Cửu Hoang chặn lại.
Cửu Hoang không bị Thiên Thù ảnh hưởng nhưng dáng vẻ thống khổ của Khúc Duyệt làm hắn phân tâm, bị nữ ma tu chém một nhát trên cánh tay, chảy ra máu đen.
“Sao được chứ?” Nữ ma tu không hiểu, “Dù ngươi không căm hận ai, chỉ cần có thất tình lục dục đều sẽ bị ảnh hưởng, sao ngươi có thể không bị ảnh hưởng? Ngươi là người gỗ sao?”
“Nói nhảm nhiều quá!” Cửu Hoang không muốn tranh luận với nàng ta, hắn đã nhìn thấy Huyễn Ba ló đầu ra khỏi khuyên tai, dáng vẻ rõ ràng cũng không bị ảnh hưởng.
Hắn đang lo ngại tên đồ đệ của nữ ma tu, trông thấy Huyễn Ba xuất hiện liền dẹp đi lo lắng, muốn tốc chiến tốc thắng. Nhưng hắn dần cảm nhận được mình lực bất tòng tâm, viên nội đan tính kim bên trong đan điền tạo ảnh hưởng lớn hơn trong tưởng tượng. Pháp lực của hắn bị kiềm chế gần nửa, còn không cách gì hấp thu và chuyển hóa lực của đối phương như trước kia.
Không rõ chỉ là tạm thời hay vĩnh viễn sau này đều như vậy.
Trước đây mỗi ngày hắn đều mong thải trừ được độc trong người, không màng mất hết tu vi. Hiện giờ tâm nguyện sắp thành, hắn lại chùn bước. Hắn lúc này quá yếu, so với việc có thể cưới được Lục Nương, cùng nàng ân ân ái ái, hắn càng hy vọng bản thân có đủ năng lực bảo hộ nàng.
Song muốn lấy ra viên nội đan phải đến tìm Ôn Tử Ngọ.
Liều thuốc kích thích tên Lục Nương đã mất hiệu lực, chỉ đành bỏ phát quan, đổi lại y phục cũ, xem thử chiêu “hợp nghi thức” của Khúc Đường còn hiệu quả hay không.
— —
Phía trên núi lửa, Hình Ngạn đơn độc chiến đấu thì kém quái thú khổng lồ ba phần. Với sự trợ giúp của Diệp Thừa Tích và các đại lão tu vi cấp chín trở lên, quái thú dần dần yếu thế, thắng lợi trong tầm tay. Nhưng Thiên Thù phát tác khiến mọi người đều bị ảnh hưởng.
Tuy không giống ba người Khúc Duyệt cảm xúc bị Thiên Thù đồng hóa, vẻ mặt họ cũng đều trở nên đau đớn thống khổ. Suy cho cùng thật khó để sống đến tuổi của họ mà không từng căm hận người nào đó.
Sân hận là thứ dễ ảnh hưởng đến tâm trí người ta nhất.
Trong đó, Hình Ngạn phải chịu ảnh hưởng lớn nhất, hắn thậm chí còn hoảng sợ. Chiến đấu với quái thú lâu như vậy, nhiều lần suýt bị nó xé làm đôi, hắn cũng chưa từng có cảm giác khủng hoảng thế này.
Diệp Thừa Tích ít chịu ảnh hưởng nhất, bởi vì ông biết sức mạnh ảnh hưởng đến từ bên trong ngọn núi lửa, ở đó có hai con trai và một cô con dâu tương lai, khiến ông vô cùng lo lắng. Nhưng Thiên Thù cũng đồng thời khơi dậy khí thế của quái thú, ông muốn bỏ đi cũng không được, chỉ có thể truyền âm: “Con trai? Con bên đó thế nào?”
Nhưng không nhận được lời đáp của Cửu Hoang.
“Song kiếm ma đạo quả nhiên cường hãn.” Thiên Đỗng trong tay Di Ân không ngừng chấn động, kiếm đương nhiên cũng sinh ra thù hận, dần dần không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Ngay cả Thiên Kiếp cắm trên trán quái thú cũng bị Thiên Thù lay động, từ từ rút ra khỏi da thịt quái vật, bị Thiên Thù dẫn đi. Từ lúc đó, quái thú hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, càng trở nên khó đối phó.
Di Ân nắm chặt chuôi kiếm Thiên Đỗng, quan sát các đại lão đang cố gắng kìm nén cảm xúc ở xung quanh, lại đắn đo có nên một lần mạo hiểm phóng thích đại thần thông của Thiên Đỗng, có thể sẽ áp chế được một phần uy lực của Thiên Thù.
Nhưng một khi phóng thích, phải sử dụng ít nhất một vại nước mắt.
Thiên Kiếp đã sắp tới rồi, đành thôi.
Di Ân nhịn đau cắn răng, cầm Thiên Đỗng đột ngột chém xuống màn sương đen nặng nề do Thiên Thù phát ra: “Phá!”
Sau vài cái chớp mắt, chúng đại lão đang hàng phục quái thú thanh tỉnh rất nhiều, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng khổ sở hơn trước, bởi vì hai giọng nói thay phiên nhau vang lên trong đầu họ.
Một giọng lệ quỷ rít gào: “Thiên địa bất nhân, ta hận!”
Một giọng tiểu cô nương khóc lóc: “Hận thù là thứ đáng ghét nhất, làm ta khóc rồi!”
Điên cả đầu!
— —
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy ngày nay cập nhật chương mới không ổn định, thân thể còn đang khôi phục, viết đoạn kết cũng không dễ.
Cộng cả kiếm Thiên Yếm sẽ thuộc về Tuyệt Đại Phong Hoa, mười hai thần kiếm chỉ mới xuất hiện chín, còn lại ba thanh Thiên Cuồng, Thiên Nhân và Thiên Bảo vẫn chưa xuất hiện.
Lão tổ Kiếm Môn: “Thôi khỏi viết về ba thanh kiếm này đi, tu luyện quá dễ dàng, không thú vị, ta hối hận khi tạo ra chúng!”
Ba vị kiếm chủ còn lại: Bọn ta tin ngài cái quỷ!
Share truyện lên:
Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.
Có thể bạn sẽ thích:
Không bõ công chờ đợi, thả tim cho Editor