Skip to content

Thần Khúc – Chương 175

KIẾM THIÊN KIẾP

Ngắt Nhất Tuyến Khiên rồi Khúc Duyệt vẫn còn tức.

Cửu Hoang dè dặt hỏi: “Lục Nương, nàng sao vậy?”

Khúc Duyệt muốn mở miệng nói nàng thường xuyên có ý tưởng, trong một ngõ hẻm tối tăm nào đó, lấy bao tải trùm lên đầu Khúc Tống rồi tẩn cho một trận. Nhưng nàng nhịn xuống, lỡ như Cửu Hoang không phân biệt được đây chỉ là lời nói hờn mát, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

“Không có gì đâu.” Khúc Duyệt hậm hực nói, đúng lúc này ngọn núi chấn động, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”

Đoàn người bước vào địa đạo, xuyên qua lối đi tối tăm ra khỏi núi lửa.

Đường hầm được kiến đá gặm nhấm ra có thể chứa hai người song song. Cửu Hoang theo thói quen đi phía sau Khúc Duyệt, thế nên Tạ Vô Tình đi bên cạnh nàng. Diệp Lam Quân thoáng ngập ngừng rồi cũng bước nhanh hai bước, đi sóng vai cùng Cửu Hoang.

Hắn ho khan hai tiếng nhưng Cửu Hoang không có phản ứng gì.

Cửu Hoang cao hơn hắn một chút, hắn bèn nâng cằm, hơi nghiêng đầu: “Đại ca.”

Cửu Hoang nghe thấy nhưng nội đan trong người khiến hắn không thoải mái, nên cũng không muốn nói chuyện với Diệp Lam Quân, dù sao nói gì cũng đều là lời vô nghĩa lãng phí nước miếng.

Diệp Lam Quân lại kêu: “Đại ca?”

Khúc Duyệt quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Cửu Hoang.

Cửu Hoang thấy hàng mày lá liễu cong cong của nàng hơi nhướng lên, liền hiểu, đáp lại Diệp Lam Quân: “Ừ.”

Diệp Lam Quân cho rằng vì hành động thiếu suy nghĩ của mình trước đó nên Cửu Hoang mới cư xử xa cách với mình, hắn tìm lời kéo gần khoảng cách: “Đại ca, trước khi huynh giao thủ với ma nữ, vì sao phải hủy đi phát quan, đổi quần áo vậy?”

Một câu “liên quan gì đến ngươi” đang muốn vọt ra, Cửu Hoang kịp thời nén lại, não vận động, nhìn bóng lưng Khúc Duyệt cách nửa trượng trước mặt, rồi truyền âm cho Diệp Lam Quân: “Ta sợ lúc đánh nhau làm hư xiêm y cha đưa cho ta nên không muốn mặc.”

Hắn chỉ vết thương trên cánh tay mình, bộ quần áo rách rưới như khất cái lại thêm một vết rách mới.

Diệp Lam Quân sửng sốt, hắn đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân nhưng ngờ đâu lại là lý do này: “Quần áo thôi mà.”

Ý tứ là Diệp gia đứng đầu trong bốn đại thế gia của Thập Cửu Châu, có rất nhiều tiền, tuy chi tiêu được quản lý nhưng trưởng tử của gia chủ nào phải đến nỗi cẩn thận giữ gìn từng cái quần cái áo chứ.

Cửu Hoang không nói, chỉ lắc lắc đầu.

Diệp Lam Quân không rõ ý tứ của hành động lắc đầu này, nhìn Cửu Hoang một thân quần áo rách rưới, trong lòng suy đoán lung tung, càng đoán càng thấy khó chịu.

Khúc Duyệt nghe động tĩnh của hai huynh đệ phía sau, không hiểu vì sao Cửu Hoang lại chuyển sang truyền âm, nàng dùng thần thức quan sát Cửu Hoang, thấy không có biểu hiện mất kiên nhẫn, Diệp Lam Quân cũng rất bình thường, nàng liền yên tâm.

“Ngươi nhìn chằm chằm chúng nó làm gì vậy?” Huyễn Ba dựa vào rìa khuyên tai, tò mò đánh giá Tạ Vô Tình. Trước đây hắn đã nghe Khúc Duyệt nhắc đến Tạ Vô Tình không ít lần, cũng từng chứng kiến pháp bảo kỳ lạ do Tạ Vô Tình làm ra.

Tay trái Tạ Vô Tình cầm chuôi kiếm, tay phải cầm chắn kiếm, lật qua lật lại quan sát, nghi hoặc hỏi: “Vật liệu đúc kiếm tuy hiếm nhưng cũng không phải khó gặp, ta căn bản không hiểu được cơ chế của nó. Thiên Đỗng và Thiên Thù tuy một chính một tà, ta vẫn có thể cảm nhận được chúng có cùng loại khí tức, có thể phán đoán chúng do cùng một người làm ra và có một vài đặc điểm tương tự. Nhưng ta lại không có bất luận cảm giác gì với thanh Thiên Kiếp này cả.”

“Hay là giả?” Huyễn Ba chớp chớp mắt, “Có thể phong ấn quái thú, chắc không thể giả được.”

“Chắc chắn là kiếm thật.” Khúc Duyệt nói, Di Ân và nữ ma tu kia đều cảm ứng được kiếm khí của nó, nàng không hề nghi ngờ.

Tạ Vô Tình nói: “Ta không nói là giả, chỉ là hiện giờ thanh kiếm này rất khác với hai thanh kiếm kia. Giống như Thiên Tà bị ma hóa vậy, nó dường như đã sinh bệnh, không ở trong trạng thái bình thường.”

Huyễn Ba cười rộ lên: “Ha ha, ngươi nói nghe thú vị thật, nó đâu chỉ sinh bệnh, nó đã bị phanh thây, cắt thành ba khúc.”

Tạ Vô Tình vô ngữ: “Nghe nói kiếm của vị Ẩm Kiếm Tiên kia còn bị “bầm thây” nữa kìa.”

Khúc Duyệt loáng thoáng hiểu được ý tứ của Tạ Vô Tình, hắn rất am hiểu việc đúc và giám định pháp bảo, đương nhiên cả việc sửa chữa pháp bảo nữa: “Có thể nào vì phong ấn yêu thú lâu năm, bị khí của yêu thú ô nhiễm không?”

“Không giống.” Tạ Vô Tình không chắc chắn nói, “Chẳng phải trên đảo có lời đồn rằng ai đến gần núi lửa sẽ gặp xui sao, sư muội từng nói kiếm chủ tu luyện Thiên Kiếp sẽ có số con rệp, không nên ra ngoài gieo rắc vận rủi. Thiên Kiếp dường như là thích cướp vận may của người ta vậy.”

Khúc Duyệt nói: “Nhưng Di tiền bối từng nói thanh kiếm vô chủ cho nên nó phóng thích vận rủi ngẫu nhiên mà thôi, không có định hướng cụ thể.”

Tạ Vô Tình: “Dựa theo cơ chế của mười hai thần kiếm, trước mắt biết được Thiên Tà hắc hóa không rõ ràng lắm, Thiên Hiền và Thiên Thương cùng một loại, Thiên Nộ, Thiên Thù và Thiên Đỗng cùng một loại, Thiên Khuyết, Thiên Yếm và Thiên Kiếp cùng một loại. Sư muội, kiếm Thiên Khuyết được học sinh của muội tu luyện, trước khi nó nhận chủ, người tới gần Thiên Khuyết có cảm giác thân thể không khỏe hay không?”

Khúc Duyệt lắc đầu: “Không có, lúc Trục Đông Lưu đến Kiếm Các của học viện Phúc Sương lấy nó ra, nó chỉ là một thanh bảo kiếm bình thường thôi, không kỳ lạ chỗ nào.”

Nàng đã hiểu, suy luận tương tự, Thiên Yếm và Thiên Kiếp khi không có chủ nhân cũng sẽ không phóng thích kiếm ý và thu hút sự chú ý. Vậy nên Thiên Kiếp hẳn đã gặp chuyện gì đó, giống như Tạ Vô Tình đã hình dung, bị bệnh.

“Đáng tiếc mười hai thanh thần kiếm của Nhập Ngã Kiếm Môn quá mức huyền diệu, kiến thức và đạo hạnh của ta quá nông cạn.” Tạ Vô Tình thở ngắn than dài, “Nếu có thể có được một thanh để ta nghiên cứu tỉ mỉ thì tốt rồi.”

“Có được một thanh?” Mí mắt Khúc Duyệt giật soàn soạt.

Tạ Vô Tình như nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Khúc Duyệt: “Sư muội, Thiên Kiếp quả thật rất hợp với khí linh của ma chủng kia, ta từ bỏ rồi. Trừ Thiên Yếm mà Tuyệt Đại tiền bối đang tìm kiếm, nếu một trong ba thanh Thiên Nhân, Thiên Cuồng và Thiên Bảo không có chủ, nhớ rõ chừa cho ta đấy!”

“A, đúng rồi! Ẩm Kiếm Tiên chỉ cần một lần gãy kiếm nữa là có thể hợp đạo, hợp đạo rồi thì Thiên Thương sẽ tách khỏi ngài ấy. Muội hỏi dùm ta ngài ấy có muốn nhận ta làm đồ đệ, truyền Thiên Thương cho ta không?”

Cái gì? Điên rồi hả?

Khúc Duyệt tức tối hỏi: “Sư huynh, từ Thiên Thù, huynh không nhìn ra chỗ đáng sợ của mấy thanh kiếm này sao?”

“So với điểm đáng yêu của chúng thì đáng sợ chẳng là gì sất.” Tạ Vô Tình lắc lắc chuôi kiếm trong tay, mặt mũi sáng ngời, “Giống như tình nhân vậy, hoàn toàn có được nó, chiếm hữu nó, mới có thể xem dài ngắn biết sâu cạn. Nếu có thể tìm hiểu cặn kẽ cơ chế của cả mười hai thanh kiếm, với ta mà nói, tuyệt đối là hơn cả đọc trăm quyển sách, đi ngàn dặm đường đấy!”

Khúc Duyệt khoanh tay trầm mặc.

Tạ Vô Tình năn nỉ: “Sư muội tốt, muội giúp ta đi, sau này muội muốn bảo vật gì ta đều làm cho muội.”

Khúc Duyệt không dao động: “Cha huynh mà biết sẽ đuổi giết muội.”

Tạ Vô Tình xua tay: “Chắc chắn không đâu, cha ta đánh không lại cha muội.”

Khúc Duyệt vẫn không bằng lòng: “Chuyện quan trọng là Tạ gia các huynh, Phù Khí Tông chính là nhà tài trợ vàng của Bộ. Lỡ như muội tìm được cho huynh một thanh kiếm, huynh luyện đến điên…”

Khúc Duyệt đã nhận ra, những kiếm phái khác là “người luyện kiếm” trong khi Nhập Ngã Kiếm Môn lại là “kiếm luyện người”.

“Vậy càng không thể.” Tạ Vô Tình sợ Khúc Duyệt không đồng ý, nhiều lần muốn nói lại thôi, nhịn không được sức hấp dẫn của thần kiếm bèn truyền âm nói: “Có một bí mật muội chưa biết, Phù Khí Tông bọn huynh đúng là nhà tài trợ vàng cho Bộ nhưng thật ra sau lưng bọn huynh cũng có một nhà tài trợ.”

Khúc Duyệt nghi ngờ nhìn hắn.

Tạ Vô Tình nhìn biểu cảm của nàng, hiểu rằng nàng không biết: “Chính là Khúc gia của muội.”

Khúc Duyệt ngẩn người, rồi từ từ mỉm cười thú vị: “Huynh đùa hay thật.”

“Thật đấy, chính cha ta nói cho ta biết, cha ta từ một ông chủ nhỏ phát triển thành ông chủ lớn đã chịu không ít ân huệ từ Khúc gia muội. Vốn liếng để lập tông ngày xưa đều là người Khúc gia đưa ra, nói cho đúng là, Khúc gia muội là cổ đông lớn nhất của Phù Khí Tông. Giống như Giang bá phụ thành lập Dược Thần Cốc vậy, ít nhiều do Khúc gia duy trì cả.”

Tạ Vô Tình chớp mắt nhìn Khúc Duyệt: “Không chỉ vậy đâu, ở mấy thế giới khác, nhà của muội cũng nâng đỡ không ít môn phái và thương hội. Thứ nhà muội không thiếu nhất chính là tài nguyên.”

Khúc Duyệt bần thần: “Cha muội có nhiều tiền và đầu óc kinh doanh vậy sao?”

Cha nàng vốn thanh cao từ trong xương cốt, không thích nhất chính là “người làm ăn”.

Hơn nữa tuổi của cha nàng và cha Tạ Vô Tình ngang nhau, Phù Khí Tông cũng có hơn ngàn năm lịch sử, thời đó cha lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nhớ đến mớ việc xấu loang lổ của cha, Khúc Duyệt cảm thấy đống tiền ấy có lẽ cũng không sáng sủa lắm.

“Cha ta nói sư phụ của cha muội đã để lại cho ông ấy một di sản lớn.” Tạ Vô Tình nói, “Nhưng mà cha muội chưa bao giờ quản mấy việc nhỏ này, người ra mặt chính là…”

Hoảng hốt nhớ lại điều gì, Tạ Vô Tình ngậm miệng.

Khúc Duyệt: “Mẹ của muội sao?”

Tạ Vô Tình gật gật đầu: “Cho nên muội yên tâm, cho dù ta thật bị thần kiếm luyện cho choáng váng, tài nguyên cũng sẽ không đứt đoạn.”

“Sư huynh, huynh vì muốn muội giúp tìm thần kiếm mà cố tình gạt muội phải không?” Khúc Duyệt nheo mắt, “Nhị Ca của muội còn không biết kia mà.”

Khúc Tống suốt ngày đều nghĩ cách đòi lợi ích từ Phù Khí Tông.

“Đại Ca muội cũng không biết đâu. Cha ta nói đây là do mẹ muội dặn, nói đại ca muội tiêu xài quá hoang phí phô trương, phá…” Tạ Vô Tình nuốt mấy chữ còn lại xuống, “Còn Nhị Ca muội thì quá keo kiệt, nếu bọn ta không tài trợ, e rằng Cục Kỹ Thuật chẳng phát triển nổi.”

Khúc Duyệt: …

Hoá ra thứ Khúc Tống suốt ngày lãng phí đều là tiền của nhà mình. Huynh ấy mà biết chuyện này e là sẽ chảy cả một lu nước mắt hối hận.

“Sư muội, chuyện thần kiếm làm phiền muội nhé!” Tạ Vô Tình mang vẻ mặt đáng thương nhìn nàng.

Trong lúc nói chuyện họ đã đến lối ra của địa đạo, Khúc Duyệt nói: “Nói sau đi.”

— —

Lối ra của địa đạo nằm gần ngọn núi nơi Khúc Duyệt gặp kiếm chủ Thiên Thù. Sau khi cả nhóm đi ra, họ bay lên đỉnh núi và quan sát tình hình phía trên núi lửa.

Tạ Vô Tình bật đồng hồ, Khúc Duyệt mở nhĩ thức nghe ngóng, có thể thấy và nghe được xung quanh có rất nhiều người đang theo dõi trận chiến, hầu hết là cư dân trên đảo. Bởi sự có mặt của rất nhiều đại lão nên đương nhiên bọn họ không mong vớt được lợi lộc gì, căn bản chỉ là đến xem náo nhiệt. Quái thú khổng lồ hiếm thấy, các đại lão mỗi người đều xuất hết thần thông, cũng là chuyện hiếm gặp, họ có thể học hỏi không ít bản lĩnh.

“Yêu thú đã sắp kiệt sức rồi.” Cửu Hoang quan sát rồi đưa ra phán đoán, “Nhưng mà hai canh giờ nữa thôi là cha ta và bọn họ cũng đến cực hạn. Nếu một canh giờ rưỡi nữa vẫn chưa bắt được, Lục Nương, chúng ta phải đi ngay.”

“Mặt Trăng Nhỏ, đây là yêu thú gì?” Huyễn Ba nhìn toàn cảnh cảm thấy hơi quen mắt, “Hình như ta từng nhìn thấy tranh vẽ của yêu thú này trong thế giới ma chủng của bọn ta.”

Ánh mắt Khúc Duyệt nhấp nháy: “Ngươi từng gặp rồi?”

Huyễn Ba chống cằm nói: “Hơi giống, nhưng cũng không giống lắm, có thể nói gần như cùng loại.”

Khúc Duyệt trầm ngâm, thế giới ma chủng do những thiên nhân tiên phong khai mở ra, trừ con người, những người đi khai hoang này còn đưa vào theo không ít sinh vật. Vậy thì loại yêu thú này hẳn đã tồn tại từ thời thượng cổ, sau đó lại bị thiên nhân đưa đi hoặc bị diệt sạch.

“Ngươi nhìn thấy ở đâu?” Khúc Duyệt hỏi.

“Không nhớ nổi.” Huyễn Ba chỉ lưu trong đầu mình mấy chuyện bát quái và tình yêu.

Nửa canh giờ sau, Khúc Duyệt nghe tiếng Quân Chấp từ trên cao vọng xuống: “Khúc tiên sinh!”

Nàng theo tiếng ngẩng đầu nhìn, thấy Quân Chấp vận áo xanh mộc mạc ngồi trên pháp bảo bay hình đám mây, bên hông đeo một cái túi tròn, hẳn là chứa ma chủng bên trong.

“Quân tiền bối!” Nàng chắp tay với hắn.

Quân Chấp hạ xuống, nhẹ mỉm cười, nhìn Cửu Hoang phía sau nàng: “Cái Thế huynh, đã lâu không gặp!”

Cửu Hoang không chán ghét Quân Chấp, gật đầu với chàng.

Khúc Duyệt không giới thiệu Tạ Vô Tình và Diệp Lam Quân mà dứt khoát nói ngay: “Chuyện kiếm Thiên Kiếp, Nhị Ca ta đã nói rõ với tiền bối chưa?”

Quân Chấp đùa: “Làm khó tiên sinh có chuyện tốt phải nhớ đến ta.”

Khúc Duyệt cười khổ: “Vãn bối thấy thanh kiếm này thật sự hợp với ngài. Dù gì cũng là thần kiếm, uy lực được bảo đảm tuyệt đối, giá phải trả chỉ là khiến ngài xui xẻo thôi, nhưng ngài vốn đã vậy rồi, đối với ngài lợi nhiều hơn mất. Đương nhiên vãn bối chỉ gợi ý thôi, có đoạt Thiên Kiếp hay không đều do ngài lựa chọn.”

Quân Chấp mỉm cười: “Ta hiểu, tiên sinh vì ta mà suy xét nhiều như vậy, thật làm ta cảm động.”

Khúc Duyệt chỉ vào phía trên đôi mắt của quái thú: “Thân kiếm ở đó, phải chờ bọn họ diệt được yêu thú mới có thể rút ra được.”

Tạ Vô Tình: “Quân tiền bối, chắn và chuôi kiếm ở đây.”

Quân Chấp thu hồi ánh nhìn quái thú, tầm mắt ghim chặt trên tay Tạ Vô Tình: “Nhìn không thấy chỗ nào kỳ lạ.”

Thậm chí chẳng so được với mấy thanh kiếm rác chàng hay nhặt từ chiến trường thượng cổ mang về ma chủng.

“Có thể cho ta xem một chút được không?” Quân Chấp hỏi.

“Thưa đây.” Tạ Vô Tình đưa tay ra.

Quân Chấp lấy chuôi kiếm trước, nắm trong lòng bàn tay, khi chuẩn bị lấy tiếp chắn kiếm, nó đột nhiên rung nhẹ, “phựt” một tiếng, tựa như bị nam châm hút lấy, chắn kiếm bay vụt khỏi tay Tạ Vô Tình, đâm về phía chuôi kiếm, kết nối thành một khối.

Mọi người đều ngẩn ra.

Khúc Duyệt ngượng ngùng nói: “Vãn bối đã nói gì nào, vãn bối cảm thấy Thiên Kiếp nhất định sẽ thích ngài.”

Quân Chấp cũng dở khóc dở cười: “Vậy là, ta thật sự có duyên với thanh kiếm xui xẻo này.”

Chàng vừa nói xong, chuôi kiếm thế nhưng rời khỏi tay, bay lên phía trên bọn họ.

Tạ Vô Tình mở to mắt: “Sư muội, kiếm này…”

Khúc Duyệt không nghe thấy hắn nói gì, bởi nàng đang nghe được một loạt âm thanh như tiếng rít từ xa vọng tới.

Đây là… âm thanh của kiếm phá không bay đến!

Khúc Duyệt phán đoán đó là thân kiếm Thiên Kiếp tự rút ra khỏi trán yêu thú và bay về phía bọn họ. Không phải Cửu Hoang hút tới mà là khoảnh khắc chuôi kiếm và chắn kiếm hợp nhất, thân kiếm bị kéo đến.

Cửu Hoang bế nàng lên chạy ngay: “Tản ra!”

Lời này nói với Tạ Vô Tình và Diệp Lam Quân, bởi vì trong chớp mắt hắn bế Khúc Duyệt lên, Quân Chấp đã chạy.

Trên người Quân Chấp mang theo ma chủng, không dám sơ suất.

Rất nhanh sau đó, một luồng lửa kéo dài bay về phía này.

Bang!

Ngọn lửa đập vào chắn kiếm, bùng phát ra làn sóng xung kích đen như mực!

Khi màn đen tan đi, thanh kiếm “ấn đường hóa đen” dần lộ diện, nó vạch một đường trong không trung, chỉa thẳng về hướng Quân Chấp đã chạy được trăm trượng bay đến.

Quân Chấp do dự một chốc, rồi không trốn tránh.

Thiên Kiếp dạo một vòng quanh chàng, mũi kiếm hướng lên trên, sau đó dừng lại trước mặt chàng.

Quân Chấp do dự đưa tay ra, muốn nắm lấy chuôi kiếm nhưng Thiên Kiếp dường như lo lắng, tránh né.

Quân Chấp cau mày: “Ý ngươi là gì?”

Khúc Duyệt căng thẳng nhìn Quân Chấp và Thiên Kiếp, không hiểu sao nàng có cảm giác Thiên Kiếp nhìn thấy Quân Chấp cũng không vui mừng như đã chọn được chủ nhân, mà cảm xúc lại vô cùng phức tạp.

Khi đang tự hỏi, lại nghe Cửu Hoang nói: “Không ổn!”

Hai chữ này mà bay ra khỏi miệng Cửu Hoang ắt có chuyện trời long đất lở phát sinh. Khúc Duyệt lập tức nhìn về phía trên núi lửa. Không còn Thiên Kiếp phong ấn, sức mạnh của yêu thú e là tăng vọt, Diệp Thừa Tích và các đại lão thật không ổn.

Tuy nhiên tình hình càng tệ hơn dự đoán của Khúc Duyệt, sức mạnh của yêu thú chẳng những bùng nổ, một cái vẫy đuôi đã hất văng tất cả mọi người, sau đó lao về phía Thiên Kiếp.

Đôi cánh dang rộng hoàn toàn, có thể nói nó che phủ cả bầu trời.

“Quân tiền bối, đừng để ý đến kiếm nữa, chạy mau!” Khúc Duyệt quát lên.

Quân Chấp chỉ lo nghiên cứu Thiên Kiếp, bị Khúc Duyệt rống, cũng giật mình nghiêng người bay đi.

Thế nhưng Thiên Kiếp bám sát theo sau!

Mà yêu thú kia trong nháy mắt cũng đổi hướng, tốc độ cực nhanh, mau chóng rút ngắn khoảng cách với Thiên Kiếp.

“Trả biểu muội ta về!” Hình Ngạn tung ra một quả cầu sắt nhỏ, hóa thành cánh thiên nhân màu đen, lập tức đuôi theo, túm chặt lấy đuôi của yêu thú.

Tuy nhiên hắn đã gần như kiệt sức, không thể kéo chậm tốc độ của yêu thú ngược lại bị nó lôi bay theo.

Yêu thú đuổi theo kiếm, kiếm đuổi theo Quân Chấp, Quân Chấp thầm nghĩ mình thật là xui xẻo tột đỉnh, bèn cởi túi đeo bên hông ra, ném về phía Khúc Duyệt: “Tiên sinh, bắt lấy!”

Cửu Hoang đang ôm Khúc Duyệt lơ lửng trong không trung, khói độc hóa thành lưới tung ra bắt lấy túi kéo về.

Khúc Duyệt cầm theo ma chủng, cảm thấy không biết làm sao với tình huống đột ngột này, quả là, nơi nào có Quân Chấp nơi đó không bình yên. Giả như ai đó muốn trải nghiệm gian khổ và thăng trầm của nhân sinh, đi theo Quân Chấp quyết không sai.

Sau khi trấn định, nàng truyền âm: “Quân tiền bối, trở về ma chủng!”

Vừa nói nàng vừa ném chiếc túi ra ngoài: “Rau Hẹ, mau bắn qua đi!”

Cửu Hoang phản ứng ngay, khói độc hóa thành một chiếc ná, “vút”, chiếc túi tròn bị bắn đi, vừa đúng đón đầu trước đường chạy trốn của Quân Chấp.

Quân Chấp lo sợ nếu lúc này chàng vào ma chủng, thanh kiếm cứ đuổi theo, nhỡ đâu yêu thú nuốt chửng luôn ma chủng thì sao.

Khúc Duyệt đoán được lo ngại của chàng liền truyền âm: “Nó thậm chí không thể tiêu hóa được một thiên nhân, hẳn sẽ không ảnh hưởng gì ma chủng đâu.”

Thật ra, nuốt ma chủng vào lại càng tốt, có thể báo với Tông Quyền, để hắn từ bên trong đi ra cứu nữ Thiên Võ kia, thuận tiện giết yêu thú từ bên trong.

“Được, ma chủng giao cho tiên sinh.” Mắt nhìn thấy yêu thú kia tới gần, Quân Chấp bay vào ma chủng.

Trong mắt người ngoài, chàng tựa như bay vào bên trong túi.

Khúc Duyệt chuẩn bị mở Nhất Tuyến Khiên kêu Khúc Tống báo với Tông Quyền rằng rốt cuộc hắn có cơ hội tìm về thể diện, chứng minh bản thân. Nhưng chưa kịp làm gì đã thấy Thiên Kiếp thế nhưng đuổi theo Quân Chấp tiến vào bên trong túi!

“Thiên Kiếp này có thể xuyên vào ma chủng?” Cửu Hoang cũng kinh ngạc.

Ngay sau đó, chuyện khiến Khúc Duyệt kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rớt diễn ra, yêu thú đuổi theo phía sau, trong nháy mắt thu nhỏ lại và cũng chui vào tọt túi!

Khúc Duyệt: ???

Hình Ngạn đang túm đuôi yêu thú bị vách ma chủng ngăn cản bên ngoài, buộc phải dừng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai bàn tay mình.

“Lẽ nào đây là túi Càn Khôn có thể thu vạn vật?” Hình Ngạn tưởng túi này đã hút yêu thú vào.

Hắn vươn tay muốn lấy chiếc túi nhưng Cửu Hoang đã nhanh chóng dùng lưới bằng khói độc túm đi.

Ánh mắt giết người của Hình Ngạn lia qua, nhận ra người quen, lại là cô nương mình thầm mến, ánh mắt hung tàn vì khổ đấu với yêu thú bấy lâu dần dịu lại.

Thu hồi cánh thiên nhân, hắn bay về phía Khúc Duyệt: “Không ngờ cô nương lại sở hữu bảo vật hiếm có trong trời đất như vậy, trước khi luyện hóa yêu thú này có thể thả biểu muội của ta ra trước không?”

Khúc Duyệt ôm ma chủng, không đáp lại hắn.

Thật ra nàng đang cuống quít liên lạc với Khúc Tống.

Bên trong ma chủng sắp xảy ra chuyện lớn, cha nàng còn đang bế quan ở Vạn Nhận Sơn, lẽ nào đây chính là mệnh kiếp cuối cùng của cha?

— —

Tác giả có lời muốn nói: A, ánh rạng đông của kết thúc đã gần ngay trước mắt.


Share truyện lên:

Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 4 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Trâm
Trâm
11 months ago

cầu chương mới

Yang
Yang
10 months ago

Quậy tung thế giới nhỏ lên mất thôi :)) chắc con quái kia là bản thể của Quân Chấp à, hoặc là Ma Vương biến thành ha. Dễ dàng đi vào ma chủng như thế cơ mà

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x