TẦNG THỨ HAI
Lúc Cửu Hoang đang tính toán ước lượng, Khúc Duyệt không thúc giục hắn, nàng ngồi xuống giường, duỗi thẳng hai chân.
Chờ Cửu Hoang lấy lại tinh thần, nàng mới hỏi: “Rốt cuộc chàng đang nghĩ gì vậy?”
Khúc Duyệt không có ý truy hỏi cặn kẽ và không chừa cho hắn chút riêng tư nào. Chỉ vì đầu óc hắn nhảy quá nhanh, Khúc Duyệt muốn hiểu được hắn, mỗi lần không đoán ra, nàng cảm thấy cần thiết phải hỏi rõ. Một phần cũng vì nghĩ cho hắn, nàng sợ mình đôi khi thiếu quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Cửu Hoang khó xử: “Phải nói sao?”
Khúc Duyệt nghiêm túc: “Không chỉ nói mà còn không thể nói dối.”
Cửu Hoang ngượng ngùng: “Ta đang tính sính lễ…”
Chỉ cần một từ mấu chốt Khúc Duyệt liền lĩnh ngộ, nàng véo mũi người gỗ:
“Ta thắc mắc chàng phải tích góp nhiều sính lễ như vậy để làm gì? Nhà ta đâu có bán con gái, cha ta còn cần tiền của chàng sao?”
Cửu Hoang nhất thời im lặng rồi giơ tay lên. Người gỗ bé bằng lòng bàn tay, dùng cả hai tay chỉ có thể ôm lấy ngón trỏ của Khúc Duyệt đang đặt trên mũi mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Khúc Duyệt, kiên định nói: “Lục Nương, mỗi người đều có chí hướng riêng.”
Khúc Duyệt: …
Thôi được rồi.
Nếu đây là chí hướng của hắn, nàng đành chịu, đổi đề tài: “Tuy rằng ta chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng một phần sính lễ so với nhân duyên của sư phụ chàng thì nhân duyên của sư phụ càng quan trọng hơn. Lúc này chàng hẳn nên nghĩ cho sư phụ mình, chứ đừng so đo sính lễ nhiều hơn hay ít đi một phần.”
“Ừm.”
“Chàng miễn cưỡng quá đó.”
Khúc Duyệt không có việc gì sẽ lải nhải với hắn đôi câu. Trước kia lải nhải là để giúp hắn phân rõ phải trái khi động thủ, có thể giết người xấu nhưng đừng quá tàn ác đẫm máu. Bây giờ lải nhải để hắn quan tâm thấu hiểu hơn mỗi khi ở gần Diệp Thừa Tích. Quan niệm “Con cái đồ đệ là nợ, cha mẹ sư phụ phải trả nợ” là không đúng, không thể vô tâm tiếp nhận tình thương của trưởng bối như vậy được.
Tuyết Lí Hồng dạy hắn tư tưởng này là có lý do riêng. Nàng lén lút trốn xuống hạ giới, một ngày nào đó sẽ bị bắt về, cho nên nàng không muốn Cửu Hoang nhớ ân tình của mình, không muốn hắn sinh ra bất kỳ tình cảm sâu sắc nào. Nàng lại lo sau khi mình rời đi, tiểu tử ngốc thiếu nửa bộ não sẽ bị người ta hại, thế nên nàng cho hắn tu tà đạo để mau chóng trở nên mạnh mẽ. Nếu không lạm sát kẻ vô tội thì có thể ra tay tàn bạo bất kể thế nào, khiến không ai dám đi trêu chọc hắn.
Trước kia khi chưa gặp Tuyết Lí Hồng, chỉ qua đôi câu miêu tả của Cửu Hoang và phân tích tính cách của hắn, Khúc Duyệt có ấn tượng Tuyết Lí Hồng là lão tà tu âm trầm cổ quái, ngoan độc bất thường, ngay cả tên cũng không đặt cho Cửu Hoang, hoàn toàn xem hắn như một con chó mà nuôi dưỡng. Sau khi biết được nội tình, nàng mới hiểu được Tuyết Lí Hồng đã dụng tâm biết bao nhiêu.
Dù Khúc Duyệt cho rằng một số suy nghĩ của Tuyết Lí Hồng quá cực đoan, không thể hiểu nổi và sai lầm, Cửu Hoang kỳ thực có thể tốt hơn bây giờ, nhưng nàng cũng cảm kích Tuyết Lí Hồng từ tận đáy lòng.
Cửu Hoang nói: “Lục Nương, ta không nghĩ, bởi vì không cần thiết.”
Khúc Duyệt nói: “Bà ấy là sư phụ chàng mà, lại gần gũi với chàng hơn cả cha chàng nữa, sao có thể không cần thiết được?”
Cửu Hoang bỗng lo sợ bất an: “Vậy cha nàng không thích ta, chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến nàng sao?”
Khúc Duyệt lắc đầu: “Đương nhiên không lớn, ta có chính kiến của mình.”
Trả lời xong, nàng chợt nhận ra ý Cửu Hoang muốn nói, Tuyết Lí Hồng hơn nghìn tuổi, càng có đủ nhận thức và chính kiến của mình.
Hắn nghĩ vậy không sai, nhưng nhọc lòng lo lắng cho người thân và bạn bè là điều tự nhiên. Giống như nàng vậy, tự dưng quan tâm đến chuyện của Tuyết Lí Hồng và Tông Quyền, còn không phải vì Tuyết Lí Hồng là sư phụ của Cửu Hoang đó sao.
Được rồi, nói mấy chuyện này với Cửu Hoang cũng vô dụng, hắn không hiểu nhân tình nên hoàn toàn không cách gì hiểu được.
Đổi đề tài khác vậy.
Nàng hơi cúi đầu cười khẽ, hàng mi đen dài phủ bóng nhạt bên dưới mắt: “Chàng nắm chắc được mấy phần về chuyện tạo không gian vậy?”
“Ta cũng không rõ, quả thật vô cùng, vô cùng phức tạp và khó khăn.” Cửu Hoang giơ tay bảo đảm, “Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức mình, làm với tốc độ nhanh nhất, sớm dời thế giới ma chủng ra ngoài.”
Khúc Duyệt nói thêm với hắn mấy câu nữa thì Bì Bì gọi nàng bên ngoài: “Tiên sinh! Tiên sinh! Chúng ta nên đi rồi!”
“Ừ tới ngay.” Khúc Duyệt đáp lời rồi từ biệt Cửu Hoang, cất người gỗ nhỏ vào nhẫn trữ vật.
Vừa ra cửa, ngực chợt nhói đau, con ma trùng của Lục Thiên trong tâm mạch bỗng động đậy. Khi trước uống thuốc của Ôn Tử Ngọ, ma trùng dường như chìm vào giấc ngủ say, ngay cả phụ thân nàng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Cơn đau rất nhẹ, chỉ thoáng qua, ngay sau đó Khúc Duyệt không còn cảm thấy chút khó chịu nào nữa.
— —
Cửu Hoang quay lại cơ thể của mình, gáy lập tức bị Tuyết Lí Hồng đập một phát: “Lại phân tâm này!”
“Con không phân tâm, là Lục Nương nhớ con.” Cửu Hoang vừa hồi hồn không kịp tránh. Hắn đang ngồi sau bàn cùng Tuyết Lí Hồng phác thảo khung cấu tạo của không gian.
Tuyết Lí Hồng cầm bút tiếp tục vẽ, miệng thì mắng: “Ngươi không phân tâm thì sao có thể bị nàng triệu hoán đi? Là chính ngươi muốn gánh vác chuyện này đấy, không ai ép ngươi, nhất định phải dốc toàn lực!”
Cửu Hoang vội vàng nhận sai.
Hai thầy trò tiếp tục lật sách, vẽ tranh, trong phòng chỉ còn lại tiếng “loạt xoạt” rất nhỏ.
Bấm để đọc
Vẽ được một lúc, Cửu Hoang nhìn cây đèn trước mặt rồi phân tâm lần nữa. Quay nhìn Tuyết Lí Hồng, ngập ngừng nói: “Sư phụ, Lục Nương nói con không mấy quan tâm tới người.”
Tuyết Lí Hồng thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Ngươi có quan tâm sao?”
Cửu Hoang: “Đương nhiên, ví dụ như hồi sư phụ nói nếu một trăm năm nữa sư phụ không quay về nghĩa là người đã chết, con có nghĩ tới đi nhặt xác cho sư phụ.”
Tuyết Lí Hồng cạn lời: “Lo vẽ tranh của ngươi đi!”
Cửu Hoang vội vàng ngồi xuống bàn làm việc, không dám nói nữa.
“Ranh con ngươi nói quan tâm ta hay quá nhỉ?” Tuyết Lí Hồng cười lạnh mắng: “Ngươi đó, nếu ta và Khúc Duyệt cùng rơi xuống sông, sợ là ngươi còn dẫm lên đầu ta để cứu nàng lên.”
Cửu Hoang không cần nghĩ ngợi: “Không thể nào!”
Tuyết Lí Hồng híp mắt: “Ồ?”
Cửu Hoang gõ gõ bút lên mặt bàn, nghiêm túc nói: “Nếu con ở đó, sao có thể để Lục Nương rớt xuống sông được?”
Tuyết Lí Hồng trợn mắt, giơ ngón cái lên: “Được, ngươi lợi hại!” Lại nhịn không được cảm khái thêm, “Tiểu nha đầu Khúc Duyệt kia trời sinh đã có mệnh tốt thật.”
“Có liên quan gì đến số mệnh tốt, là nàng có người yêu tốt.” Cửu Hoang chỉ vào chính mình, “Sư phụ cũng tìm một người đi, loại lợi hại như Tông Quyền ấy, chắc chắn sẽ không để sư phụ rơi xuống sông.”
“Tông Quyền?” Tuyết Lí Hồng hơi sửng sốt, suýt nữa là cười chết, càng trợn mắt lớn hơn, “Phải, ta chắc chắn sẽ không rớt sông, bởi vì người rớt xuống sông chính là hắn!”
— —
Khúc Duyệt mở cửa đi ra ngoài, trong sân đứng đầy người. Quân Thư, Hạ Cô Nhận, Vân Kiếm Bình, đều mặc đồng phục đệ tử Phúc Sương, mang theo kiếm, đẹp đẽ khí thế vô cùng. Thảo nào phụ thân đuổi Khúc Tống đi, Khúc Duyệt cũng thích giao thiệp với người trẻ tuổi, đặc biệt kiếm tu trẻ tuổi. Tinh thần phấn chấn hăng hái, trông tràn đầy năng lượng, cách biệt một trời một vực với Khúc Tống luôn trương vẻ mặt quan tài kia.
Vì thời gian hóa hình mỗi ngày của Bì Bì tương đối ngắn, phải để dành khi cần thiết nên lúc này nó trong hình dạng hạc trắng.
Nhìn thấy Khúc Duyệt, mọi người vội vàng thẳng lưng chào: “Tiên sinh!”
Khúc Duyệt mỉm cười, liếc mắt nhìn phòng chính, phụ thân không có trong phòng.
Bì Bì vội bước lên nói: “Sáng sớm Khúc tiền bối đã đi rồi ạ, cùng với Nhiếp Chính Vương và mấy vị khách quý trong viện của Nhiếp Chính Vương. Giang Thiện Duy…” Tên quỷ vô sỉ này, “Cũng đi theo rồi ạ.”
Khúc Duyệt gật đầu, xem ra Quân Chấp đưa bọn họ đến “khán đài VIP” để xem đấu rồi.
Khúc Duyệt dặn dò: “Phấn chấn lên nào, đối thủ tương đối mạnh, nhất định không được thiếu cảnh giác.”
Chín nước, trừ Thiên Phong quốc đứng đầu lần trước ra, các nước còn lại rút thăm chia thành hai bảng Thanh Long và Chu Tước. Hồi Khúc Duyệt đi Vạn Nhận Sơn, Đát Thi đại diện rút thăm và rút được bảng Chu Tước.
Bốn nước trong cùng một bảng lại dựa trên một số qui định phức tạp mà rút thăm lần nữa để bắt cặp thi đấu, hai nước thắng cuộc sẽ thi đấu để tranh vị trí nhất bảng. Hai nước đứng nhất Thanh Long và Chu Tước đấu với nhau, dù thắng hay thua vẫn đảm bảo có mặt trong ba thứ hạng đầu chung cuộc.
Trong khi đó Thiên Phong chẳng cần làm gì, chỉ chờ kết quả trận đấu giữa Thanh Long và Chu Tước, rồi đấu trận chung kết cùng nước chiến thắng. Tệ nhất cũng sẽ đứng thứ hai chung cuộc. Đương nhiên nếu thật sự xếp hạng hai, trong cuộc thí luyện lần tới, họ sẽ phải tham gia vòng đấu bảng và từ từ leo dần lên trên.
Theo luật thi đấu này, vận may chiếm vị trí vô cùng quan trọng.
Phúc Sương đứng nhất từ dưới đếm lên liên tục sáu mươi tám lần, đương nhiên thực lực yếu kém là nguyên nhân chính, nhưng xui rủi cũng là lý do quan trọng. Chẳng hạn như lần này, ba nước còn lại trong bảng Chu Tước lần lượt là nước đứng hạng ba, bốn và năm. Đối thủ đầu tiên của Phúc Sương là Vân Vụ quốc, đứng hạng bốn trong thí luyện lần trước.
Nói về may rủi, vị Nhiếp Chính Vương Phúc Sương Quân Chấp kia chính là nguồn gốc hết thảy.
Vân Kiếm Bình trông rất lạc quan: “Tiên sinh, nay đâu còn giống xưa.”
Khúc Duyệt lắc đầu: “Không thể khinh địch.”
Trước kia Khúc Duyệt rất mạnh dạn nói giống Vân Kiếm Bình, nhưng hiện giờ thực không dám nữa. Nhiều khi nàng cũng muốn cho bọn họ biết, bọn họ có một Thiên Kiếp Nhiếp Chính Vương có thể khắc chết cả ma chủng.
Hạ Cô Nhận ôm kiếm, nhắc nhở Vân Kiếm Bình: “Không biết tình hình Trục sư đệ sao rồi?”
Quân Thư cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, lúc trước ta đến gõ cửa phòng Trục sư đệ, hắn nói một khắc nữa sẽ tới, bảo chúng ta cứ đi trước. Đã hơn một canh giờ rồi.”
Vân Kiếm Bình hít một hơi: “Không phải hắn lại cụt chân nữa chứ?”
“Không thể nào.” Quân Thư nhíu mày, “Bình thường trong vòng một tháng sẽ không thiếu cùng một bộ phận đâu.”
Bọn họ đã quen với chuyện Trục Đông Lưu luyện kiếm Thiên Khuyết thỉnh thoảng mất tay thiếu chân, rụng răng hay rụt mất lưỡi, thậm chí còn có thể rút ra quy luật chung.
Hạ Cô Nhận hoài nghi: “Không chân có thể nói với chúng ta mà, đâu phải chúng ta chưa từng thấy qua, vì sao phải trốn trong phòng nói dối?”
Vân Kiếm Bình nuốt ngụm nước miếng: “Hay là hắn mất đầu, sợ dọa chúng ta?”
Quân Thư: “Không đâu, hắn có nói mất cái gì chứ không thể mất đầu, không có đầu làm sao suy nghĩ tu luyện được chứ.”
Bì Bì đảo mắt: “Tiên sinh, không phải lúc trước Trục Đông Lưu nói hắn đã chạm đến cửa tầng thứ hai của kiếm Thiên Khuyết sao ạ?”
Khúc Duyệt cũng nổi lên tò mò.
Thí luyện cứ liên tục bị Nguyên Hóa Nhất cho dời lại. Khúc Xuân Thu vốn dĩ đến ở biệt viện Cửu Quốc cùng Khúc Duyệt là vì nhân lúc nhàn rỗi muốn xem hai huynh muội thi đấu. Nhưng khi họ vừa về, Trục Đông Lưu bị mất chân, đành phải chờ. Sau khi có chân, hắn bỗng nhiên nói hắn sắp chạm đến cửa tầng thứ hai, muốn bế quan mấy ngày.
Khúc Duyệt vô cùng kinh ngạc. Ẩm Triều Tịch nói kiếm Thiên Khuyết chỉ có ba tầng, tầng thứ nhất thân thể tàn khuyết, tầng thứ hai ngẫu nhiên mất đi một trong thất tình lục dục, tinh thần và sức sống, tầng thứ ba chưa biết.
Nhưng để tiến vào tầng thứ hai thường phải đạt đến tu vi cấp năm sáu. Trục Đông Lưu chỉ mới ở đỉnh cấp ba. Và sau khi bế quan mười mấy ngày, hắn cũng không thành công.
“Ta đi xem hắn.” Khúc Duyệt nói.
Nàng đi vào viện nơi Trục Đông Lưu ở, mấy người đi theo phía sau.
Quân Thư do dự truyền âm cho nàng: “Tiên sinh, có phải ta có lỗi gì với Nhị Thúc không?”
Khúc Duyệt hiểu sao hắn lại hỏi vậy. Từ lúc Quân Chấp khôi phục ký ức, chàng sợ thân thể huyết thống này của mình có thể là nghiệp chướng ảnh hưởng đến Quân Thư nên cố tình né tránh.
Nàng nói: “Ngươi không thấy có khách quý đến giúp các ngươi đối phó với Thiên Ma Hỏa sao, Nhị Thúc của ngươi đang rất bận.”
Quân Thư nửa tin nửa ngờ nhưng không hỏi nữa.
Đi đến trước cửa phòng Trục Đông Lưu.
“Trục Đông Lưu!”
“Tiên sinh?”
Trục Đông Lưu vội vàng mở cửa, vẫn mặc thường phục, không thay đồng phục đệ tử Phúc Sương, hoàn toàn không có ý chuẩn bị ra ngoài.
Khúc Duyệt quan sát hắn. Trục Đông Lưu mang bịt mắt giống hải tặc che đi con mắt trái.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, thiếu một con mắt không gây trở ngại lớn: “Sao ngươi còn ở trong phòng?”
Trục Đông Lưu cung kính đáp: “Không phải còn sớm sao?”
“Không còn sớm.” Thần thức Khúc Duyệt quét khắp phòng ở của hắn, thấy trên đầu giường của hắn đặt một gương đồng, một dao ngắn và một cái cửu liên hoàn.
Trục Đông Lưu giải thích: “Là thế này, sau khi ta xuất quan, tuy rằng thất bại nhưng ta cảm nhận được cơ thể có chút thay đổi, cho nên mấy ngày nay sau khi tỉnh ngủ, ta nhìn vào gương khóc cười…”
Dao dùng để rạch cổ tay thử lòng can đảm. Cửu liên hoàn dùng để đo chỉ số thông minh.
Khúc Duyệt: …
Trục Đông Lưu cau mày: “Hết thảy đều bình thường, có lẽ do ta tưởng tượng ra.”
Khúc Duyệt hơi cụp mi xuống: “Đông Lưu, ta hỏi ngươi một chuyện.”
Trục Đông Lưu vội chắp tay: “Tiên sinh cứ hỏi.”
Khúc Duyệt: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang, ngươi bay từ Thiên Phong về học viện Phúc Sương, rồi sau đó bay ngược trở về đây, có thể làm được không?”
“Đương nhiên…” Trục Đông Lưu ngẩn ra, sau đó vẻ mặt dần trở nên mờ mịt, “Thời gian một nén nhang, qua lại giữa Thiên Phong và Phúc Sương, ta có thể… làm được không?”
Mấy người Hạ Cô Nhận, Quân Thư, Vân Kiếm Bình đứng phía sau đều khó hiểu nhìn hắn.
Bấm để đọc
Hạ Cô Nhận không thể tin: “Chuyện này còn phải suy nghĩ sao? Từ Thiên Phong bay về Phúc Sương, với tu vi của chúng ta ngự kiếm phi hành mất ít nhất mười ngày, đi rồi về mất tổng cộng hai mươi ngày đấy.”
Vân Kiếm Bình che mặt: “Xong rồi, quả nhiên là thiếu não, vầy sao có thể thi đấu?”
Bì Bì nhìn cửu liên hoàn trên giường hắn: “Tiên sinh, hình như hắn thiếu…”
Khúc Duyệt xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau ê ẩm.
Trục Đông Lưu không thiếu trí lực. Hắn chỉ không hiểu được “một nén nhang” dài hay ngắn, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
— —
Share truyện lên:
Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay
Có thể bạn sẽ thích:
Sao trong mắt Tuyết Lí Hồng Quyền Quyền báo quá báo zay :))))