Skip to content

Thần Khúc – Chương 200

HẬU TRUYỆN (HAI)

Nhưng Tông Quyền cẩn thận ngẫm lại, hình như có chỗ nào đó không đúng?

Tuyết Lí Hồng thấy hắn vậy mà lại thật sự nghiêm túc suy tư, môi bĩu ra ghét bỏ cơ hồ dài đến chân trời. Nàng tạo cái nghiệt gì mà cứ phải dây dưa với mấy tên ngốc mãi không dứt vậy chứ.

Tông Quyền đang ngẫm nghĩ, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp biểu cảm của nàng, thoáng giật mình rồi rốt cuộc phát hiện mình đang bị nàng đẩy xuống hố, đen mặt nói: “Ngươi lại đùa cợt ta! Vấn đề nào phải ta nhớ tới ai! Huống chi, ảo cảnh đổi người, ta liền đổi sang nhớ người khác, ta là người nông cạn như vậy hả?”

Tuyết Lí Hồng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trước giờ ngươi rất ghét ta đúng không?”

Tông Quyền đáp thành thật: “Có một chút.”

Tuyết Lí Hồng khinh bỉ nói: “Nhưng sau khi ngươi ngủ với ta trong ảo cảnh, ngươi liền luôn muốn ta, thế mà còn nói mình không nông cạn?”

Tông Quyền ngắc ngứ, bào chữa: “Chuyện thường tình của con người thôi, với lại đó dù sao cũng là lần đầu tiên của ta…”

Tuyết Lí Hồng ngắt lời: “Xem đi, ngươi cũng nói “chuyện thường tình của con người”.  Hòa thượng thanh tâm quả dục đột nhiên “ăn mặn”, giống như cây vạn tuế hai nghìn năm tuổi đột nhiên nở hoa vậy, ngươi bị phân tâm bối rối là điều bình thường, có gì mà phải làm ầm ĩ lên?”

Tuyết Lí Hồng rất muốn lừa hắn trúng thuốc lần nữa, nhìn bộ dạng xấu xí của hắn rồi sau này lại mang ra giễu cợt hắn, thật sự rất sảng khoái. Nhưng dùng thuốc hai lần trong thời gian ngắn quả thật cũng tổn hại thân thể. Hiện giờ nàng và hắn không thù không oán, không có lý do gì để hành hạ hắn. Suy cho cùng ngu ngốc không phải một cái tội.

Tông Quyền nghe nàng giải thích, cẩn thận suy nghĩ, hắn bắt đầu cảm thấy bản thân thật sự chuyện bé xé to. Trước nay hắn thanh tâm quả dục, không hề hứng thú với chuyện nam nữ hoan ái, sau khi “nếm vị biết mùi” trong ảo cảnh, nếu vẫn không bị ảnh hưởng chút xíu nào thì hắn có còn là nam nhân không?

Xem như đây là thử thách cần vượt qua thôi.

Tông Quyền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vẻ mặt và giọng điệu khôi phục bình thường: “Không sinh tâm ma thì tốt rồi.”

Tâm trạng thoải mái đi ra ngoài.

Ra đến cửa mới nhớ tới sính lễ đã hứa với Cửu Hoang. Có một số việc một khi nghĩ thông suốt, những chuyện liên quan liền trở nên rõ ràng hơn. Không phải chỉ là đưa chút tiền thôi à, cái gì mà cha với không phải cha, hắn nghĩ nhiều quá rồi.

“Đúng rồi Tuyết Lí Hồng.” Tông Quyền đi vòng trở lại kho bảo vật, muốn hỏi Tuyết Lí Hồng xem hắn nên cho bao nhiêu là thích hợp, bởi hắn không có kinh nghiệm.

Đúng lúc này nhìn thấy Tuyết Lí Hồng kiễng chân, vươn cánh tay phải để lấy một viên minh châu trên đỉnh kệ, tay áo rộng trượt xuống đến tận vai, lộ ra cả cánh tay trần.

Làn da của Tuyết Lí Hồng rất trắng, trắng rạng rỡ như có ánh sáng phản chiếu lấp lánh vậy. Nhớ năm đó khi nàng vẫn chưa trốn xuống hạ giới, mỗi khi có người nhắc đến vị thiếu chủ tộc Thiên Công này, trong đầu Tông Quyền, vốn khá tệ với việc nhận mặt và không qua lại mấy với Tuyết Lí Hồng, đã có thể hình dung ra bóng dáng của một tiểu bạch kiểm.

Cho nên lúc ở Châu Long Nha, khi Khúc Duyệt hỏi hắn có phải Thiên Nữ rất đẹp hay không, hắn đã trả lời rằng “cũng được”. Trong nhận thức của hắn, các Thiên Nữ đều trông chẳng khác nhau mấy.

Thế nhưng, khi Tuyết Lí Hồng trốn trong Băng Ngọc Trì oán thán rằng mình còn chưa cưới vợ, hắn lại không cần nghĩ ngợi đã đáp “Với dung mạo của ngươi, mấy cô nương đó sẽ rất sẵn lòng nối dõi tông đường cho ngươi.”

Hắn vẫn luôn cảm thấy Tuyết Lí Hồng rất đẹp.

Sau khi biết nàng là nữ nhân, hình như, càng thấy đẹp?

Gần đây hắn còn hay nhớ lại cảnh tượng đuổi bắt Tuyết Lí Hồng ba trăm năm, mỗi ngày đều nghe nàng nguyền rủa hắn, mắng hắn là tiện nhân Thiên Võ.

Trước kia từng cảm thấy những câu mắng chửi biến đổi đa dạng của nàng rất thú vị, hiện tại hình như, càng thú vị?

Nghĩ nghĩ nhớ nhớ một hồi, hình như, còn nhoẻn cười?

“Lại gì nữa?” Tuyết Lí Hồng không thu tay, chỉ quay đầu không kiên nhẫn liếc hắn.

“Không có gì.” Tông Quyền dời ánh mắt, nhận ra mình thực sự có chút nông cạn, hình như còn hơi vô lại.

Nhức đầu, không nghĩ nữa.

Hắn lấy trong vòng trữ vật ra một cái nhẫn trữ vật, ném qua: “Đưa cho đồ đệ của ngươi đi. Ta trước nay một lời đáng giá nghìn vàng, chưa bao giờ lật lọng.”

Tuyết Lí Hồng ném trả lại: “Ngươi tự đưa cho hắn, ta cũng không tính đến tham gia đại hội thưởng kiếm.”

Tông Quyền thu lại vào tay, nhăn mày: “Tại sao? Ngươi xem hắn như mạng sống, vậy mà chuyện đại sự cả đời hắn ngươi lại không đi?”

“Ngươi quản ta?”

Tông Quyền muốn nói lại thôi, cất nhẫn trữ vật vào, lần này rời đi thật sự.

Tông Quyền trở về tộc Thiên Võ, bế quan mấy ngày. Sau khi được Tuyết Lí Hồng “chỉ điểm”, tâm thái hắn ổn định hơn nhiều, khe nứt trong thế giới ý thức dường như được hàn gắn tốt trong lần bế quan này, hắn không cáu kỉnh nữa. 

Sau khi xuất quan, hắn đến gặp trưởng lão trong tộc, báo một tiếng rằng hắn muốn hạ giới.

Trước khi đi, trưởng lão nhắc lại chuyện đính hôn: “Về tiểu thiên nữ kia…”

Thân phận của Tông Quyền như vậy, không phải Thiên Nữ nào cũng xứng đôi, cho nên sau khi vị hôn thê trước qua đời, hôn sự của hắn cứ trì hoãn mãi.

Trước nay mỗi khi nhắc đến chuyện hôn sự, Tông Quyền luôn thờ ơ buông một câu “Các người xem mà làm” và thật ra các trưởng lão cũng chỉ hỏi ý kiến hắn một cách tượng trưng. Tuy nhiên gần đây xảy ra nhiều chuyện bất ngờ ngoài dự kiến khiến người khó hiểu, các trưởng lão không nắm bắt được suy nghĩ của Tông Quyền nữa, cho rằng hắn có thể sẽ cự tuyệt.

Quả nhiên, hắn cau mày: “Dựa vào tộc điển mới điều chỉnh, Thiên Nữ có quyền cự tuyệt đúng không?”

Các trưởng lão: “Tiểu thiên nữ kia nguyện ý.”

Tông Quyền: “Nàng còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Chờ nàng lớn hơn, có hiểu biết rồi thì để nàng quyết định lại lần nữa.”

Trưởng lão: “Chuyện này không cần thiết, chẳng lẽ ngài không biết mình thu hút đến mức nào à? Có tiểu thiên nữ nào không muốn nắm bắt cơ hội đâu?”

“Ta…” Thực sự thu hút sao?

Trước kia Tông Quyền không hề hoài nghi nhưng bây giờ hắn lại dè dặt nói: “Các nàng chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi, ta thật ra…” Ngập ngừng một lát, “Trừ thần lực bẩm sinh thì chỉ rỗng tuếch.”

Trưởng lão không tin vào tai: ???

Như thể không nhận ra hắn nữa, các trưởng lão dán mắt vào hắn cho đến khi hắn rời khỏi sảnh đường vẫn chưa thể thu hồi.

— —

Tông Quyền ra khỏi Thiên Môn, hạ giới đến Thập Cửu Châu tìm Cửu Hoang đưa sính lễ.

Khi tìm đến Tử Tinh Thành nơi Diệp gia tọa lạc, chưa vào thành đã cảm nhận được khí tức thiên nhân tinh thuần. Cũng giống như Tuyết Lí Hồng quen thuộc khí tức của hắn, hắn cũng cực kỳ rõ ràng khí tức của “đào phạm” này của mình.

Lần theo khí tức, Tông Quyền nhìn thấy Tuyết Lí Hồng mặc áo choàng đen ngồi trên tường thành, trong bóng đêm cực kỳ giống tiểu tặc đang rình rập nơi này.

Tuyết Lí Hồng lại bởi vì đầy bụng tâm sự nên hồi lâu sau mới phát hiện ra Tông Quyền.

“Không phải nói ngươi không tới à?” Giọng Tông Quyền có vẻ bất mãn, nếu không hắn đâu cần chạy đến đây mà đã ở nhà tập trung bế quan suốt một tháng để hoàn toàn ổn định tinh thần lực của mình. 

Tuyết Lí Hồng liếc hắn: “Ta chỉ nói không tham gia đại hội thưởng kiếm thôi, ta nói sẽ không tới, không vào thành hồi nào?”

Tông Quyền nhớ lại, nàng quả thực chỉ nói không tham gia đại hội: “Ngươi không vào thành vậy tới làm gì?”

Tuyết Lí Hồng không muốn gặp Diệp Thừa Tích, cũng chẳng muốn bỏ lỡ chuyện trọng đại của đồ đệ cho nên lựa chọn đứng nhìn từ xa.

Không nghe nàng trả lời, Tông Quyền cũng lười hỏi tiếp, chuẩn bị vào thành, đưa sớm về sớm.

Lúc xoay người định đi, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện đã từng khiến hắn thắc mắc mấy trăm năm nay, vì sao nàng lưu luyến Phàm Nhân Giới như vậy.

Tông Quyền trầm tư dùng thần thức quan sát biểu cảm của Tuyết Lí Hồng, chừng như chợt ngộ ra liền truyền âm: “Tuyết Lí Hồng, ngươi thích đồ đệ của ngươi à?”

Nghe xong Tuyết Lí Hồng suýt ngã lộn cổ xuống tường thành, ngay lập tức muốn tẩn cho hắn một trận.

Tông Quyền nói có sách mách có chứng: “Ngươi yêu thương hắn như vậy, hắn đính hôn ngươi nên vui vẻ mới đúng, thế mà…”

Tuyết Lí Hồng hừ rõ to: “Con mắt nào của ngươi thấy ta không vui?”

Tông Quyền nghĩ bụng, lúc ngươi trêu đùa ta mày mặt hớn hở thế nào chứ, đâu giống bản mặt khổ qua như bây giờ, lời nói ra lại là: “Nếu vui vẻ sao không vào thành? Không dám tận mắt nhìn thấy hắn đính hôn chứ gì?”

“Đủ rồi, ngươi biến nhanh đi.” Tuyết Lí Hồng lười nói nhiều với hắn, vớ vẩn đến mức nàng chẳng buồn giải thích. 

Đây là vốn là chuyện nên cảm thấy thẹn, thế nhưng thần sắc Tuyết Lí Hồng vẫn bình thường khiến Tông Quyền không xác định.

Khi hắn lần nữa định xoay người đi vào thành chợt nhận ra một cổ khí thế hào hùng cuồn cuộn từ trên cao tràn tới. Hắn cảnh giác dùng thần thức đảo qua, nhìn thấy trên bầu trời mênh mông, hàng ngàn con ưng đen bay trước đọn dường, theo sau là một chiếc xe tiên khiêm tốn nhưng không kém phần hoa lệ. Người trên xe đội vương miện lông vũ, ngồi xếp bằng, hiển lộ sự uy nghiêm tột bậc.

Trong thời gian diễn ra đại hội dễ xảy ra sơ xuất nên kết giới được mở ra toàn thành, dù là ai đều buộc phải đi qua cổng thành. Đã gần tới Tử Tinh Thành lại vẫn không thu khí thế, cũng không có ý định tuân thủ qui định đi qua cổng thành, xem ra người tới không có ý tốt.

— —

Đại hội thưởng kiếm lần này, một vì ăn mừng việc tái thiết Kiếm Phong, hai là vì Cửu Hoang nhận tổ quy tông. Sau khi đến Tử Tinh Thành, ai nấy đều kinh ngạc trước sự bày trí sắp đặt cực kỳ phô trương của Diệp Thừa Tích. Không phải vì họ chưa từng chứng kiến sự xa hoa nào tương tự mà là một thế gia kiếm tu nội liễm* như Diệp gia, chỉ nhận một đứa con trai thôi lại tổ chức như đại điển đăng cơ của hoàng đế cả thiên hạ.

Nội liễm: có thực lực nhưng khiêm tốn, không khoe khoang thể hiện ra ngoài.

Đừng nói khách khứa, ngay cả bản thân Diệp Thừa Tích cũng hơi khó tiếp thu. Song quý tử của ông lại muốn nhất định phải “phô trương”, ông đành tận hết khả năng xa hoa nhất có thể.

“Không nói những chuyện khác, cha, chúng ta ăn mặc như vậy…”

Diệp Lam Quân mặc một bộ áo đỏ làm từ lụa sa nhiều lớp, phối với phong cách bày trí của toàn bộ Tử Tinh Thành, khi đi ra ngoài thực dễ bị nhận thành tân lang. Nhưng nếu đi chung với các đường huynh đường đệ trong nhà thì lại hóa thành một chuỗi cờ màu biết di động.

Hai mắt Diệp Thừa Tích cũng bị chóe đến hết thấy đường, gần đây hễ không cần thì nhất quyết không bước chân ra khỏi cửa: “Nhẫn một chút đi con, đều là quần áo do đại ca con tự tay chuẩn bị cả…”

Diệp Lam Quân đương nhiên biết, trưởng nam nhà họ Khúc tên là Khúc Đường đặc biệt thích phong cách sặc sỡ rực rỡ thế này, càng phù hợp thì lúc hai nhà bàn chuyện hôn sự càng dễ nói chuyện.

Nhưng hắn thấy phụ thân có vẻ hơi nản: “Cha, hình như cha không thích Khúc cô nương lắm?”

Diệp Thừa Tích ngồi uống trà bên chiếc bàn thấp làm từ gốc cây Ngưng Hương: “Là một cô nương tốt.”

Ông chỉ không thích cách Cửu Hoang thân thiết với Khúc Duyệt, con trai ông chẳng khác gì cún con, hèn mọn như thế, cha mẹ nào yên lòng cho được. Thế nên ông hơi không hài lòng với Khúc Duyệt và những thứ liên quan đến nàng.

Nhưng đó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

“Gia chủ.” Bên ngoài có người tới báo, “Khách quý đã đến.”

“Vị nào?” Diệp Thừa Tích buông cái ly đứng lên.

Còn ba ngày nữa là đến đại hội nên khách khứa lũ lượt kéo đến, người có bối phận thấp đương nhiên chỉ để tiểu bối ra nghênh đón. Mà khách do Quy Hải Tông mời cũng để người của môn phái chiêu đãi. Chỉ những người đủ quan trọng mới do Diệp Thừa Tích đích thân ra tiếp đón.

Những đại lão nên tới cơ bản đều đã tới. Người tới lúc này, không lẽ là Khúc Xuân Thu?

Nếu đúng thế thì thật ngoài dự đoán của Diệp Thừa Tích, ông vẫn nghĩ Khúc Xuân Thu sẽ câu giờ, bày đủ điệu bộ, chờ đúng ngày đại hội mới xuất hiện.

Thế nhưng giọng điệu của quản gia hơi nôn nóng: “Là Điêu Hoàng từ Thái Dương Bảo đến ạ. Hắn nói hắn là chim bay, không có lý do gì phải đi qua cổng thành, yêu cầu gia chủ thu kết giới để hắn đi đường không ạ.”

Diệp Thừa Tích sửng sốt hỏi lại: “Điêu Hoàng?”

Điểu tộc trước nay không giao thiệp hữu hảo với con người, nghe nói Điêu Hoàng đang bế quan hợp đạo cơ mà, lẽ nào đã hợp đạo thành công, giờ cố ý đến để ra oai phủ đầu với các chủng tộc khác ở Thập Cửu Châu?

— —

Trong sân viện của Cửu Hoang ở kế bên, đặt một chiếc bình hoa cao bằng một người.

Cả trăm loại công cụ bay vòng quanh chiếc bình, Cửu Hoang đang vẽ hoa văn lên bình hoa, Huyễn Ba đứng cạnh chỉ trỏ: “Đúng, đúng, cứ như vậy.”

Huyễn Ba đang mang giày của Giang Thiện Duy, toàn bộ mái tóc xoăn dày được buộc lên cao gọn gàng, trông rất sáng sủa sảng khoái. Thật ra là vì hắn đang đeo một chiếc khuyên tai hình đầu lâu trên dái tai trái, phải để lộ ra mới thích.

Sau khi chiếc khuyên tai biển mà hắn cư trú bị đánh vỡ, hắn đi theo Khúc Duyệt về địa cầu, ở tạm trong Thái Bình Dương, khuyên tai đầu lâu chính là nhặt được tại đây.

Nghe nói Cửu Hoang đang tạo cho hắn vật chứa mới, sợ Cửu Hoang không làm trúng ý, hắn nôn nóng chạy tới giám sát, tối hôm qua vừa đến nơi. Dù sao hắn vốn cũng phải tham gia đại hội thưởng kiếm, là nơi anh hùng tụ hội, mỹ nam tử tập trung đông đảo, rất thuận tiện để thu thập giày.

Cửu Hoang thực phiền hắn cứ ríu rít bên cạnh và khoa tay múa chân, nhưng Lục Nương đã cố ý dặn dò hết thảy đều phải làm theo ý Huyễn Ba.

Lúc này hai người đều nghe hết những gì quản gia vừa báo lại với Diệp Thừa Tích ở viện bên kia.

Hai mắt Huyễn Ba sáng lên: “A, Tiểu Điêu Nhi cũng tới rồi.”

— —

Đàn ưng đen áp sát thành, khiến trong ngoài thành nổi sóng gió.

Điêu Hoàng vẫn ngồi ngay ngắn bên trong xe tiên.

Đúng như Diệp Thừa Tích suy đoán, phản tổ đã hết, Điêu Hoàng hợp đạo thành công. Thừa dịp đại hội thưởng kiếm, y đi một vòng chường mặt ra thị uy với các tộc khác ở Thập Cửu Châu.

Chỉ lượn một vòng là đi ngay. Một là vì Khúc Duyệt có ân với y, Cửu Hoang là tình lang của Khúc Duyệt, y sẽ không phá rối đại hội thưởng kiếm. Thứ hai là, y sợ gặp trúng Huyễn Ba. Y đã cố ý hỏi thăm trước khi đến, Khúc tiểu cô nương vẫn chưa đến và sẽ không đến cho đến ngày diễn ra đại hội.

“Diệp Thừa Tích đã đi, các thủ lĩnh của Quy Hải Tông cũng đều đang xuống núi nghênh đón.” Hộ vệ Húc Quang ở bên xe tiên nhẹ giọng nói, “Uy thế của Ngô hoàng…”

Điêu Hoàng đang nghe hắn bẩm báo, khóe miệng vừa định nhếch lên thì một giọng nói đột nhiên ập tới: “Tiểu Điêu Nhi, ngươi cũng tới rồi!”

Điêu Hoàng chưa từng nghe giọng nói này, nhưng ngữ điệu và cách xưng hô này lại khiến da đầu Điêu Hoàng lập tức tê rần.

Đột nhiên cảm thấy bản thân mình ăn no rửng mỡ quá, đến đây thị uy làm gì không biết!

— —

Tác giả có lời muốn nói: phần hậu truyện này chỉ là chuyện nhà cộng thêm Ba Điêu tụ hội, không có cốt truyện gì 😁


Share truyện lên:

Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 2 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
6 months ago

Con ko ạ

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x