Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 1

CHƯƠNG 01

Mặt trời chuyển về tây, phủ ánh sáng cam nhạt lên khắp kinh thành. 

Tùy Anh ngồi trên chạc cây gần cửa hông phủ Binh Bộ thị lang, chăm chú quan sát động tĩnh nơi này.

Ái nữ của Liêu thị lang, Liêu Trinh Trinh sắp xuất giá, trong phủ nhiều ngày nay nhộn nhịp người ra vào. 

Tùy Anh cảm thấy lẻn vào không khó, bèn cúi đầu nói với nha hoàn A Tụ: “Em đi chuẩn bị một bộ áo nha hoàn đi.”

“Tiểu thư, cô vẫn nên…” A Tụ khuyên nàng nghĩ lại.

“Nghĩ lại cái gì mà nghĩ lại? Cục tức này không phun ra được, ta sẽ ói chết đó!” Tùy Anh nghiến răng, đấm vào thân cây.

Liêu Trinh Trinh gả cho ai không gả, cứ phải dùng thủ đoạn để cưới người trong lòng của Phùng Gia Ấu. Còn giở trò nặng hơn, xúi giục cả đám quý nữ xúm lại bắt nạt Phùng Gia Ấu, suýt nữa hủy dung nàng ấy.  

“Hừ, bọn họ canh lúc ta không ở kinh thành, nếu không một cước một người, ta đá hết cả bọn lăn xuống hồ!” Đường đường đích tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, Tùy Anh rất có uy ở kinh thành, nàng che chở Phùng Gia Ấu, khi dễ Phùng Gia Ấu chính là khi dễ nàng.

Mà không, dù chính Tùy Anh bị bắt nạt, nàng cũng không tức đến mức này.

Trước khi nàng rời kinh, Phùng Gia Ấu xinh đẹp như đóa mẫu đơn nở rộ, sau một tháng ngắn ngủi mà thân hình gầy gò nằm liệt trên giường bệnh.

Trong khi đó, Liêu Trinh Trinh lại mỹ mãn chờ xuất giá, cớ gì chứ?

Hôm nay Tùy Anh quyết chí tặng cho nàng ta một phần lễ, Thiên Vương lão tử cũng chẳng ngăn cản nổi.

*

Phùng Gia Ấu không khỏe, chạng vạng đã lên giường.

Hơn một canh giờ sau, nàng bật thép khiếp hãi, ôm đầu tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi lạnh thấm áo ngủ gần như ướt đẫm.

Nàng bị đập trúng đầu trong tiệc thưởng hoa nửa tháng trước, lúc ấy đại phu nói vết thương không đáng ngại, chỉ xử lý qua loa. Và kể từ hôm đó, nàng không có được giấc ngủ yên bình nào nữa, cứ luôn gặp ác mộng, khi tỉnh dậy lại không nhớ được rõ ràng lắm, chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Mời thêm vài đại phu đến khám, tất cả lại nói vết thương đã khỏi hẳn, đây có lẽ là tâm bệnh.

Khắp kinh thành chẳng ai không biết, nàng và Thẩm Thời Hành, con trai của chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti thực ra là một đôi.

Hai người vốn cũng rất xứng.

Gia gia (ông nội) của Phùng Gia Ấu từng giữ chức Đại Lý Tự khanh, đồng thời là thành viên của Nội Các, ai gặp đều phải gọi một tiếng Phùng các lão. Trong khi đó, phụ thân nàng năm mười tám tuổi đã đậu thám hoa, nhậm chức tại Hình Bộ, tương lai đầy hứa hẹn.

Thế nhưng phụ thân nàng đột nhiên biến mất không rõ nguyên nhân, sống không thấy người chết không thấy xác. Sau khi Phùng các lão qua đời mấy năm trước, Phùng gia chỉ còn lại một mình Phùng Gia Ấu côi cút.

Thẩm gia quyền thế đương thịnh tất nhiên coi thường nàng, Thẩm Thời Hành bỏ rơi nàng, quay sang đính hôn với Liêu tiểu thư, con gái của Binh Bộ thị lang.

Thê thảm đến vậy, ai ngủ ngon cho nổi?

Phùng Gia Ấu chẳng màng giải thích, tự hiểu thuốc họ đưa không đúng bệnh nên chẳng uống ngụm nào.

Ngồi một lát ổn định lại tinh thần, nàng xốc chăn xuống giường, cởi áo ngủ bị ướt ra.

“Tiểu thư tỉnh rồi ạ?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của nha hoàn San Hô, “A Tụ tới, nói có chuyện gấp muốn gặp tiểu thư.”

Phùng Gia Ấu vội thay áo, mở cửa phòng.

A Tụ vội vàng bước tới: “Phùng tiểu thư, tiểu thư nhà em có đến đây không ạ?”

Phùng Gia Ấu đã quen: “Tùy Anh lại làm gì rồi?”

Hôm nay mới sáng sớm Tùy Anh đã dẫn theo A Tụ đến thăm nàng, ở chơi cho đến chiều, thấy nàng mệt, chủ tớ hai người mới rời đi.

Nàng chỉ mới ngủ một giấc ngắn thế mà A Tụ bây giờ lo lắng sốt ruột còn Tùy Anh hình như đã lạc mất?

Chút hi vọng còn sót lại tan mất, vẻ mặt A Tụ thê lương nói: “Rời khỏi chỗ của cô xong, tiểu thư nhà em đi ngay đến phủ Liêu thị lang. Tiểu thư ghét Liêu tiểu thư cướp Thẩm công tử của cô, biết nàng ta dị ứng lông mèo, hễ dính vào là sẽ nổi mẩn đầy mặt vài ngày không lặn, cho nên tiểu thư cố tình nhặt một ít lông mèo, muốn bỏ vào giường của nàng ta, khiến nàng ta xuất giá với gương mặt xấu xí…”

Phùng Gia Ấu suýt nữa ngất xỉu: “Tùy Anh thật là, xem lời ta nói như gió thoảng bên tai!”

Từ sau khi Tùy Anh về kinh, Phùng Gia Ấu đã giải thích với nàng ấy không biết bao nhiều lần rằng mình và Thẩm Thời Hành chỉ là bạn tốt. Liêu Trinh Trinh quả thật chanh chua và cực kỳ đáng ghét, nhưng không hề có chuyện cướp người yêu.  

Phùng Gia Ấu dằn xuống: “Nói tiếp đi.”

“Tiểu thư dặn em chờ ở gần cửa hông, ai ngờ chờ mãi không thấy người.” Giọng A Tụ run run, “Cửa hông nhà họ đang mở, tự nhiên bị đóng lại, còn đặt thêm hộ vệ canh gác. Em lập tức rời khỏi đó, trên đường đi lại nhìn thấy kỵ binh của Huyền Ảnh Ti đằng đằng sát khí tiến về phía phủ Liêu thị lang.”

Nhắc đến Huyền Ảnh Ti ai nghe cũng hãi kia, A Tụ càng không ngăn được run rẩy.

Phùng Gia Ấu lại vô cùng kinh ngạc, không đúng, chưa kể thân thủ của Tùy Anh không dễ bị phát hiện, cho dù bại lộ, với tính tình bốc đồng nổi tiếng của nàng ấy và phủ Trấn Quốc Công chống sau lưng, không lý nào Liêu gia phải mời đến Huyền Ảnh Ti?

Nguyên nhân vì sao?

Liêu Trinh Trinh? Tùy Anh? Huyền Ảnh Ti?

Đầu Phùng Gia Ấu lại trở đau dữ dội.

“Tiểu thư chưa về phủ, cũng không đến nơi này, vậy cô ấy chắc chắn còn ở Liêu gia.” A Tụ chỉ có thể nghĩ được rằng Liêu phủ đã xảy ra biến cố gì đó khiến tiểu thư nhà mình bị nhốt bên trong.

A Tụ quyết định trở về tiếp tục chờ.

Vừa mới chạy đến cửa thùy hoa thì nghe tiếng Phùng Gia Ấu gọi sau lưng: “Quay lại đi!”

A Tụ giật mình khi nghe thấy sự nghiêm trọng trong giọng nàng.

Sắc mặt Phùng Gia Ấu trắng bệch: “Đừng đi, Liêu Trinh Trinh chết rồi, lúc này em quay về đồng nghĩa đưa dê vào miệng cọp.”

“Liêu tiểu thư đã chết?” A Tụ sửng sốt, nháy mắt sau đó, sắc máu trên mặt như bị rút đi sạch sẽ, “Ý cô là… tiểu thư nhà em đã… giết chết Liêu tiểu thư sao?”

Không thể nào!

“Tuy tiểu thư nhà em… Nhưng cô biết rõ mà, tiểu thư rất có chừng mực. Em đề nghị phái hộ vệ đi rải lông mèo, tiểu thư còn la em rằng đàn ông há có thể vào khuê phòng con gái, làm sao tiểu thư có thể giết chết Liêu tiểu thư được?”

Phùng Gia Ấu không biết giải thích thế nào, bởi đây là điều nàng loáng thoáng nhớ được từ ác mộng ban nãy.

Khi Tùy Anh lẻn vào khuê phòng của Liêu Trinh Trinh, nàng ta đã bị giết. Không rõ vì lý do gì, hung thủ lại đánh ngất Tùy Anh và đưa ra khỏi phủ Liêu thị lang, chạy đến ngõ nhỏ gần đó, cướp một chiếc xe ngựa rồi mang vứt Tùy Anh vào nhã gian của một quán trà.

Ám vệ của Huyền Ảnh Ti trải rộng khắp mọi ngõ ngách kinh thành, nhanh chóng tra ra tung tích Tùy Anh và phái người đến quán trà bắt giữ. Em trai Tùy Anh, tiểu thế tử của phủ Trấn Quốc Công, Tùy Tư Nguyên cũng đồng thời đến nơi.

Tên nhóc này… nhìn thấy chị mình bị khi dễ liền nhảy dựng lên động đao kiếm với Huyền Ảnh Ti. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là hậu duệ của danh tướng, bản lĩnh đầy mình, khi phát điên thì mười mấy huyền ảnh vệ cũng không bắt được cậu ta. Trong hỗn loạn, Tùy Tư Nguyên bị ngộ sát.

Trấn Quốc Công đang trấn giữ biên cương, thời trẻ đã mất con trai, bây giờ nghe tin cháu trai chết, lửa giận công tâm mà hộc máu, cũng đi đời nhà ma.

Phủ Trấn Quốc Công cứ thế suy sụp.

Phùng Gia Ấu không đành lòng khi nghĩ đến tương lai của Tùy Anh, nàng đã từng trải qua nên hiểu rõ cảm giác đó: “Thế tử nhà em đang ở đâu?”

A Tụ nào biết: “Cả ngày nay không thấy thế tử đâu.”

“San Hô, mau chuẩn bị xe ngựa.” Không hi vọng ngăn cản được tiểu thế tử, Phùng Gia Ấu thầm nghĩ cần nhanh chóng tìm được Tùy Anh trước.

Trong bối rối, dường như nàng nhớ ra điều gì, nói “Khoan đã!” rồi quay trở lại phòng, “Chờ ta viết một bức thư.”

Lúc quay trở ra, Phùng Gia Ấu một tay cầm nghiên mực dày nặng, một tay cầm lá thư đã dùng sáp phong kín, nói: “Em không cần chuẩn bị xe ngựa, đem phong thư này đến Đại Lý Tự trước đã.”

Dặn thêm: “Phải cẩn thận, dù thế nào hôm nay cũng không thể để Tùy Anh rơi vào tay Huyền Ảnh Ti.”

Liêu Trinh Trinh là con dâu chưa vào cửa của chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, chết thảm ngay trước hôn lễ chính là vả vào mặt Huyền Ảnh Ti. Mà, Trấn Quốc Công và viên chỉ huy sứ thích giết chóc kia cũng không phải người chung đường, thậm chí còn đối nghịch. Một khi Tùy Anh bước vào Ngục Tối của Huyền Ảnh Ti, không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.

San Hô gật đầu, cầm thư chạy ngay ra cửa.

Phùng Gia Ấu liền dẫn theo A Tụ ngồi xe ngựa thẳng tiến thành nam.

*

Trong thành không đặt lệnh giới nghiêm, những nơi xe ngựa họ đi qua, tửu lâu cửa hàng san sát ngập tràn tiếng người ồn ào, phồn hoa hơn cả ban ngày.

“Đại Lý Tự thật sự sẽ ra tay sao ạ?” A Tụ sợ hãi vô cùng, tha thiết nhìn Phùng Gia Ấu.

Quan trường xưa nay quen thói người đi trà lạnh, huống chi Phùng lão thái gia đã qua đời mấy năm, Đại Lý Tự còn chịu giúp Phùng tiểu thư sao?

Cho dù có, Đại Lý Tự có thể đoạt được người từ tay Huyền Ảnh Ti đáng sợ kia sao?

Phùng Gia Ấu không trả lời, hàng mi rũ xuống như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực ra nàng đang ép chính mình nhớ lại nhiều chi tiết trong mộng hơn.

Tiếc thay, trừ đoạn chuyện thê thảm của Tùy Anh, còn lại đều là mây mù dày đặc, không nhận ra được gì.

Đúng rồi, nàng còn nhớ được một cái tên – Tạ Lãm, song không tài nào nhớ được nó đại diện cho điều gì.

Xe ngựa dừng trước cửa quán trà.

Quán trà này thuộc sở hữu của Tùy gia, Phùng Gia Ấu từng đến đây không ít lần cùng Tùy Anh, đã trở thành khách quen.

Chưởng quầy cười sang sảng đón chào: “Phùng tiểu thư đi chầm chậm thôi, trời mới mưa xong, mặt đất ướt lắm đấy.”

A Tụ hỏi ngay: “Tiểu Thư nhà tôi có đây không?”

Chưởng quầy lắc đầu: “Mấy ngày nay không thấy.”

A Tụ quay sang nhìn Phùng Gia Ấu, không hiểu sao nàng lại chắc chắn tiểu thư nhà mình sẽ đến quán trà.

Chưởng quầy lại nói: “Nhưng hồi chiều thế tử có tới, lấy ít bạc rồi đi rạp hát bên kia đấu khúc với mấy vị tiểu công tử…”

Phùng Gia Ấu nhìn theo hướng ông ta chỉ, trông thấy một hàng đèn lồng đón khách nhiều hình dáng và màu sắc khác nhau, nhưng đều không thể đứng im trong gió đêm, tua rua khe khẽ đung đưa.

Nàng thất thần trong chốc lát.

Chẳng trách sau khi Huyền Ảnh Ti đến quán trà, tiểu thế tử cũng đến nhanh như vậy, rạp hát chỉ cách quán trà vài căn nhà.

Phùng Gia Ấu nhờ chưởng quầy cho người đi mời Tùy Tư Nguyên quay về, ông ấy liền đích thân đi, thế tử nhà bọn họ đã chơi đến vui vẻ thì không phải ai cũng có thể mời cho đặng.

“Chúng ta lên lầu trước.” Lầu một nhiều khách, Phùng Gia Ấu đội mũ có mạng che, đi lên cầu thang xoắn đến đầu bên trái của tầng hai.

Chỗ này là nhã gian đặc biệt dành riêng cho hai chị em Tùy Anh, không bao giờ cho khách vào.

Phùng Gia Ấu đẩy cửa đi vào, xác nhận được những gì nàng thấy trong mộng là thật. Một cô gái quần áo mộc mạc với búi tóc song hoàn đang nằm nghiêng trên trường kỷ.

Chỉ cần liếc mắt qua bóng dáng quen thuộc này, A Tụ nhận ra ngay tiểu thư nhà mình, lập tức nhào tới.

Trên cánh tay trái của Tùy Anh có một vết thương chảy máu, còn lại đều ổn. Tuy nhiên, mặc cho A Tú kêu và lay thế nào, Tùy Anh vẫn nằm im, xem ra không thể tỉnh lại ngay trong chốc lát.

Phùng Gia Ấu bước nhanh đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới quán trà, quả nhiên một chiếc xe ngựa đang đậu trong ngõ nhỏ phía sau quán.

Nàng cản A Tụ định đi mời đại phu, đang nói thì Tùy Tư Nguyên hấp tấp chạy vào: “Phùng tỷ tỷ tìm đệ có chuyện gì, đệ đang chơi mà!”

Không đợi Phùng Gia Ấu lên tiếng, tiểu thế tử đã nhìn thấy Tùy Anh hôn mê bất tỉnh trên trường kỷ. Cho rằng nàng ấy đang ngủ, cậu bước nhẹ chân, nhưng sau khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay và sắc mặt khó coi của A Tụ, cậu trợn tròn hai mắt: “Tỷ của ta bị đả thương? Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu?” 

Phùng Gia Ấu rất thân với Tùy Anh nên cũng xem Tùy Tư Nguyên như em trai, nàng trực tiếp kéo ống tay áo cậu: “Tư Nguyên, đệ hứa với ta được không, dù lát nữa xảy ra bất cứ chuyện gì, đệ cũng sẽ không động thủ?”

“Vì sao chứ?” Tùy Tư Nguyên nhìn nàng.

Phùng Gia Ấu định nói “Tỷ tỷ của đệ muốn thế, đệ nghe lời là được rồi, nếu không tỷ tỷ của đệ tỉnh lại sẽ đánh đệ đấy”, nhưng chợt phát giác, thằng nhóc này đã đứng cao bằng nàng rồi, e là không dễ lừa!

Đang tìm lý do để nói cho qua chuyện, nàng nghe thấy dưới lầu ồn ào huyên náo.

“Huyền Ảnh Ti phá án, người không liên quan lập tức đi khỏi!”

“Mau cút!”

“Mấy người bao vây nơi này, không cho bất kỳ ai đi vào!”

Kế đó là tiếng bàn ghế bị xô đẩy cọ xát trên mặt đất, cùng âm thanh loảng xoảng nghe như nhiều ấm chén bị quăng vỡ.

A Tụ vội vàng đi đến cửa nhìn ra ngoài, vừa thấy liền đóng sầm cửa lại: “Phùng tiểu thư, bọn họ tới rồi!”

Tim Phùng Gia Ấu cũng giật thót, tới nhanh thật! Không biết San Hô bên kia thế nào rồi, đã đưa thư đến Đại Lý Tự được chưa.

Tùy Tư Nguyên nhìn trái ngó phải, cười lạnh nói: “Hay thật, thì ra là Huyền Ảnh Ti làm tỷ ta bị thương.”

Cậu ta sầm mặt, gỡ thanh trường kiếm treo trên tường rồi xoay người định đi xuống lầu.

Phùng Gia Ấu lập tức kêu lớn: “Tùy Anh ngươi làm sao vậy!”

Dọa cho Tùy Tư Nguyên giật mình, cuống quít quay lại, lao đến bên trường kỷ xem xét tình hình của Tùy Anh.

Tiếng “tỷ” chưa kịp bật ra khỏi cổ, cậu ta cảm thấy sau gáy đau điếng, không tin nổi quay đầu nhìn Phùng Gia Ấu, môi mấp máy, khi trời đất hết quay cuồng là lúc cậu ta ngã rạp trên đất ngất xỉu.

Tay Phùng Gia Ấu cầm nghiêng mực dày nặng mang theo từ nhà, ra lệnh cho A Tụ đang ngẩn ra: “Thất thần làm gì, mặt đất rất lạnh, mau kéo đệ ấy lên giường.”

Đây là cách đơn giản nhất để sửa mệnh.

Tất nhiên, dùng mê dược cũng có thể đạt hiệu quả tương tự, nhưng Phùng Gia Ấu nằm mộng biết trước kết cục, đã suy nghĩ rất nhiều.

Đây chính là tử kiếp trong số mệnh của tiểu thế tử, không ăn khổ không thấy máu thì e là trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm.

Cất nghiên mực, Phùng Gia Ấu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, chỉnh lại váy áo, đội lại mũ có mạng che, chờ đợi Huyền Ảnh Ti phá cửa.

Editor muốn nói: cái vụ giấc mơ tiên tri và vụ án của Tùy Anh này nghe cứ hoang đường thế nào ấy nhỉ? Nhưng, bà con đừng vội nhé, đứng ngoài nhìn sơ qua thì trông nó thế nhưng từ từ khi tác giả bóc tách ra, để chúng ta đi vào chi tiết cùng các nhân vật thì nó hợp lý lắm á. Mình chưa từng thất vọng với Kiều Gia về khoản logic và tính thuyết phục. Còn cả yếu tố “nhìn vậy mà không phải vậy” thường gặp trong truyện của Kiều Gia nữa.

Về cách xưng hô trong truyện: mình không muốn chỉ giới hạn với “ta, ngươi, chàng, nàng, hắn”, nên sẽ uyển chuyển dùng nhiều đại từ xưng hô khác nhau tùy từng hoàn cảnh. Ví dụ như nhân vật sẽ xưng “ta” khi họ đề cao bản thân mình, ví dụ như người trên nói chuyện với kẻ dưới, nói chuyện với bạn thân, kẻ thù… Và họ sẽ xưng “tôi” trong trường hợp họ hạ thấp bản thân, ví dụ người dưới nói bề trên, người nói khiêm tốn…

Để biết khi nào mình ra chương truyện mới, hãy đăng ký bằng cách nhập email vào ô bên dưới.

Lưu ý:

Bấm vào nút tròn màu xanh lá bên phải góc dưới màn hình để lướt nhanh đến phần bình luận.

Để bình luận, hãy gõ nội dung, sau đó điền tên và địa chỉ email, bấm post comment là được. Chỉ cần điền một lần duy nhất. Nếu bạn đã đăng ký/subscribe rồi thì không cần nữa.


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x