Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 2

CHƯƠNG 02

Một loạt tiếng giày giẫm lên cầu thang rầm rập từ từ đến gần.

Tiếp theo là âm thanh phá cửa.

Gian phòng riêng của Tùy Anh cách xa cầu thang nhất, đá hết mấy gian phía trước mới đến lượt các nàng.

“Thiên hộ đại nhân, chỉ còn một gian cuối cùng!”

“Ầm–!” Quan binh đá cửa nhìn thấy tình hình trong phòng vẫn chưa trực tiếp xông vào bắt người.

Khi một toán đàn ông áo đen cường tráng cầm kiếm từ ngoài cửa chính tràn vào khắp các hành lang, bên trong quán trà bỗng chốc im ắng, bầu không khí càng nặng nề.

Lát sau, người cầm đầu, cũng chính là vị thiên hộ đại nhân mà quan binh kia vừa gọi, bước qua ngạch cửa tiến vào phòng.

Y chắp tay sau lưng, bên hông không mang đao, cũng mặc quần áo đen ôm sát người nhưng thiết kế tinh xảo phức tạp hơn.

Y tự báo: “Huyền Ảnh Ti, Bùi Nghiên Chiêu.”

Haha, người này ngày càng giỏi giả vờ, đôi mắt của Phùng Gia Ấu bên dưới rèm mũ bằng lụa mỏng đầy vẻ khinh thường, nàng tiến lên hai bước: “Dân nữ bái kiến đại nhân.”

Nàng nói xong, A Tụ cũng hành lễ theo.

“Các người đang hát tuồng gì đây?” Bùi Nghiên Chiêu nhìn hai chị em Tùy Anh nằm hôn mê trên giường xong mới quay sang Phùng Gia Ấu: “Dân nữ à? Vậy cô là dân nữ nhà ai?”

Phùng Gia Ấu thầm mỉa mai, dựa theo tác phong làm việc của Huyền Ảnh Ti, đổi thành người khác dẫn đội, sẽ chẳng nói nửa câu vô nghĩa, trực tiếp xông vào trói Tùy Anh về nha môn. Bùi Nghiên Chiêu lại không thế, đã nhận ra xe ngựa của nàng đậu bên ngoài trà lâu nên quyết phải đi vào cho nàng một phen xấu hổ trước mặt mọi người.

Bởi vì Phùng Gia Ấu và vị đệ nhất cao thủ Huyền Ảnh Ti này không chỉ quen mà còn là thanh mai trúc mã, hơn thế nữa, còn không chết không ngừng.

Phùng Gia Ấu hờ hững nói: “Đương nhiên là Phùng gia mà đại nhân quen thuộc.”

Hai chữ “quen thuộc” được nàng nhấn mạnh.

Ánh mắt Bùi Nghiên Chiêu lập tức lạnh ngắt.

Phùng Gia Ấu nhắm mắt làm ngơ, dừng một chốc mới nói: “Huyền Ảnh Ti không gì không biết, đại nhân đương nhiên quen thuộc.”

Có lẽ Bùi Nghiên Chiêu sợ nàng bị bức nóng nảy sẽ nói lung tung nên lờ đi: “Người đâu, đưa chị em Tùy thị đi!”

Quan binh đứng ngoài hành lang định vọt vào thì A Tụ giang hai tay chặn hết cửa lại: “Đại nhân, tại sao lại bắt cả thế tử nhà tôi?”

 Bùi Nghiên Chiêu nâng tay trái, ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, hỏi: “Nghe ra ý ngươi là không nên bắt Tùy Tư Nguyên còn Tùy Anh là trừng phạt đúng tội?”

A Tụ cắn đầu lưỡi, nhịn đau lắc đầu: “Tiểu thư bị oan, cô ấy chỉ muốn bỏ lông mèo chọc ghẹo Liêu tiểu thư một chút thôi. Ngài xem, tiểu thư cũng bị hung thủ đả thương, hung thủ vì muốn giá họa mà đưa tiểu thư đến trà lâu…”

“Các người biết được không ít nhỉ?” Bùi Nghiên Chiêu liếc mắt nhìn Phùng Gia Ấu, lạnh giọng, “Nói, ai mật báo cho các người?”

Câu chất vấn này chưa kịp dọa Phùng Gia Ấu sợ hãi đã khiến mọi người của Huyền Ảnh Ti ở đây chấn động.

Người báo tin hẳn là Thẩm Thời Hành, con trai của chỉ huy sứ nhà bọn họ. Hắn và Phùng Gia Ấu vốn là một đôi, vì chỉ huy sứ không đồng tình mới phải kết thân với Liêu gia. Thiên hộ đại nhân còn không biết ư? Sao lại đi chất vấn trước mặt mọi người? Vạn nhất thật sự Phùng Gia Ấu khai ra Thẩm Thời Hành, người xui xẻo sẽ chính là bọn họ.

Đánh mắt với nhau một hồi, quan bách hộ Lăng Đào bèn tiến lên một bước ôm quyền nói: “Đại nhân, có thể thấy vụ án này đã lan ra khắp kinh thành rồi, chúng ta nên nhanh chóng đưa nghi phạm đi để tránh có thêm phiền hà.”

Bùi Nghiên Chiêu cũng không kiên trì tra hỏi, xoay người ra khỏi nhã gian: “Về nha môn!”

Thấy quan binh lần nữa tiến lên, A Tụ sợ mình càng nói càng sai, đưa ánh mắt cầu cứu Phùng Gia Ấu.

Phùng Gia Ấu lại không nói gì, nàng đã hiểu, với bản lĩnh của Bùi Nghiên Chiêu và năng lực của Huyền Ảnh Ti, bọn họ đã rõ ràng Tùy Anh có bị oan uổng hay không, thậm chí có khả năng đã có được “chân dung” của hung thủ.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Bọn họ một mực khẳng định Tùy Anh là hung thủ và người đưa nàng ra khỏi Liêu phủ chính là Tùy Tư Nguyên, không ai cãi lại được. Có lẽ Thẩm Khâu, chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti muốn mượn việc này để đập Trấn Quốc Công một cú.

Nhiều lời vô ích, nàng kéo A Tụ đứng sát vào tường nhường đường khi hai gã quan binh khiêng Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên đi.

*

Cửa lớn của quán trà mở rộng, một chiếc xe ngựa tiến sát vào.

Dù sao cũng là thế tử và tiểu thư phủ Quốc công, chưa định tội thì không thể ném lên lưng ngựa nha môn, diễu khắp đường phố.

Sau khi đưa hai người lên xe, một quan binh phụ trách điều khiển, những người khác cưỡi ngựa đi chung quanh xe.

Chờ họ rời khỏi con phố, bá tánh mới dám chạy ra khỏi những tòa nhà hai bên đường, vây quanh quán trà xì xầm bàn tán, suy đoán đại sự gì xảy ra mà kinh động đến cả Huyền Ảnh Ti.

Trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, xe ngựa của Phùng Gia Ấu khó khăn len ra khỏi đám đông, xa phu hỏi: “Tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu?”

Nàng cởi mũ rèm để sang một bên: “Đương nhiên là đuổi theo.”

“Đuổi… đuổi theo?”

“Phải, giữ khoảng cách nhất định, đi theo phía sau bọn họ.”

“Vâng.”

Lòng A Tụ đã như tro tàn, Phùng Gia Ấu cầm tay nàng: “Không sao đâu, bọn họ đang dùng xe ngựa chở hàng của trà lâu để chuyển người, xe này chạy không nhanh, từ thành nam đến thành bắc phải đi mất ít nhất hai khắc (ba mươi phút).”

Vừa dứt lời, xe ngựa dừng đột ngột.

Phùng Gia Ấu vịn vào cửa sổ mới miễn cưỡng không ngã, từ góc rèm bị gió thổi bay lên, nàng nhìn thấy một con tuấn mã màu hạt dẻ dừng bên cạnh cửa sổ.

Chính là Bùi Nghiên Chiêu một mình trở ngược lại, xuyên qua rèm hỏi: “Vì sao Phùng tiểu thư lại đi theo bọn ta?”

Phùng Gia Ấu chậc lưỡi: “Đại nhân còn sợ dân nữ cướp tù sao?”

Bùi Nghiên Chiêu: “Nhìn không hiểu nên hỏi thôi.”

Thái độ lại là ép hỏi.

“Ta chỉ muốn đưa Tùy Anh một đoạn đường.” Phùng Gia Ấu khảy khảy bức rèm như chơi đùa, “Ai không biết một khi vào Ngục Tối của Huyền Ảnh Ti, chẳng mấy người sống sót trở ra, có may mắn ra được thì hơn phân nửa cũng thiếu tay thiếu chân.”

Giọng nàng đầy mỉa mai, chẳng màng giả vờ yếu đuối, nếu hiền lành với y, y nhất định sẽ được một tấc lại tiến một thước.

“Cô đang đợi Đại Lý Tự thôi.” Nhận ra nét giận trong giọng nàng, Bùi Nghiên Chiêu lại cười lớn, “Thuận Thiên Phủ và Hình Bộ may ra còn có thể đối phó với bọn ta một hai. Đại Lý Tự à? Đại Lý Tự bây giờ đã chẳng còn là Đại Lý Tự dưới quyền gia gia cô nữa rồi.”

Thật là như thế, Phùng Gia Ấu không cách gì phản bác lại lời này, thậm chí còn thoáng buồn. Từ khi gia gia nàng qua đời, vị trí Đại Lý Tự Khanh mấy năm nay vì tranh chấp đảng phái mà đã đổi vài lần, hiện giờ từ trên xuống dưới là một mớ hỗn độn.

Nếu gia gia nàng dưới suối vàng biết được chắc sẽ buồn lắm.

Phùng Gia Ấu lấy lại bình tĩnh, thấy xe ngựa chở Tùy Anh vẫn không giảm tốc độ, có lôi kéo Bùi Nghiên Chiêu cũng vô ích, nàng bèn vén rèm cửa sổ lên, để lộ gương mặt nhợt nhạt tiều tụy của người bệnh lâu, cười ngọt ngào nói: “Tục ngữ nói thật đúng, thuyền hỏng cũng còn ba cân đinh, xin đại nhân đừng mất cảnh giác kẻo sau này lại phải xấu hổ. Dân nữ cũng sẽ đi theo sau canh chừng dùm ngài.”

“Được, cô muốn thì cứ đi theo.” Bùi Nghiên Chiêu nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng liền dời mắt đi như thể chán ghét, kéo dây cương quay đầu ngựa, “Ta cũng muốn xem còn bao nhiêu người ở Đại Lý Tự nhớ tình cũ của Phùng các lão, dám đắc tội với bọn ta vì cô.”

Nói xong quát lớn: “Giá!”, thúc mạnh vào bụng ngựa, nghênh ngang bỏ đi.

Nét cười vụt tắt, Phùng Gia Ấu nhịn không được thầm chua chát, lời y nói vừa nãy ẩn chứa mấy phần sát khí bén nhọn đến nỗi nàng dường như thấy được một mũi tên đã lên dây, nhắm thẳng về phía con mồi.

Ngần ấy năm, Bùi Nghiên Chiêu vẫn tràn đầy oán hận.

Hận gia gia của nàng, cũng hận nàng.

Nhắc đến những sâu xa giữa bọn họ, không tránh khỏi cảm thấy hoang đường và đôi phần buồn cười.

Lúc Phùng Gia Ấu còn nhỏ, Phùng các lão từng bị bệnh rất nặng, sau khi lành bệnh, thân thể không còn được như xưa, ông bắt đầu tính toán cho tương lai của cháu gái.

Con trai không rõ tung tích, con dâu quanh năm thanh đăng cổ phật, cháu gái còn thơ không nơi cậy nhờ ngoại trừ ông. Còn có gia sản của Phùng gia, không nhiều nhưng cũng không tệ, ông hơi không cam lòng nếu để rơi cả vào tay dòng bên.

Thế là ông tìm kiếm một phu quân tương lai cho Phùng Gia Ấu.

Phùng các lão đã hao phí không ít tâm lực, rốt cuộc tìm được một hạt giống xuất sắc, dẫn theo bên người dốc lòng bồi dưỡng, đích thân dạy dỗ.

Chính là Bùi Nghiên Chiêu năm ấy bảy tuổi.

Nhưng khi đó y không mang tên này, y được gọi là Thẩm Vân Chiêu.

Phùng Gia Ấu chỉ nghĩ y là bạn chơi cùng gia gia chọn cho mình mà thôi. Có lần nàng nghe người hầu trong phủ lén nhắc đến mấy chữ “phu quân nuôi từ bé”, nàng không hiểu mới đi hỏi ông.

Gia gia cười bảo đó là người sẽ chơi với nàng cả đời, lại hỏi nàng thích không.

Nàng vỗ tay bảo thích, Thẩm ca ca rất đẹp, giỏi văn lại giỏi võ, lại đối xử với nàng tốt vô cùng, sao không thích cho được.

Nhưng chỉ làm bạn được vẻn vẹn sáu năm, ngày nọ, Thẩm Vân Chiêu mười ba tuổi bị người dẫn đi, ngay cả lời từ biệt cũng không kịp gửi lại, khiến Phùng Gia Ấu buồn bã một thời gian.

Hai năm sau, trên đường hạ triều về nhà, ngựa kéo xe của gia gia chấn kinh, cả cỗ xe lật nhào, thân thể vốn đã hao tổn quá độ của ông trở nên hoàn toàn suy sụp.

Trước khi lâm chung, ông dặn dò Phùng Gia Ấu rằng sau này hễ gặp Thẩm Vân Chiêu thì phải giả bộ không quen, mọi thứ liên hệ đến y đều phải giữ rặt trong lòng, không nhắc đến với bất kỳ ai. Ông còn cảm thán bản thân cũng có lúc nhìn lầm, đánh giá sai cha của Thẩm Vân Chiêu, Thẩm Khâu.

Không sai, chính là chỉ huy sứ hiện tại của Huyền Ảnh Ti. Khi đó Thẩm Khâu mới chỉ là một võ quan cấp thấp trong doanh trại kinh kỳ*, không biết từ đâu nghe được tin Phùng các lão đang chọn phu quân cho cháu gái bèn chủ động đưa con trai trưởng đến cửa, nhằm đổi lấy một cơ hội thuyên chuyển.

Kinh kỳ:

Là từ địa danh trong văn hóa Trung Hoa cổ, dùng để chỉ kinh đô và vùng đất xung quanh kinh đô.

Trong thâm tâm, Phùng các lão coi thường những kẻ bán con cầu vinh như Thẩm Khâu, song ông lại rất thích Thẩm Vân Chiêu, nghĩ rằng để y lớn lên với một người cha như vậy thật đáng lo ngại nên đã chọn y.

Không ngờ rằng, sau khi được thuyên chuyển, đường làm quan của Thẩm Khâu hanh thông, ngày càng bò lên vị trí cao hơn. Đến khi quyền thế đủ để áp đảo Phùng các lão, Thẩm Khâu lập tức đòi Thẩm Vân Chiêu về.

Thế nhưng, đứa con trai trưởng đã từng “ở rể” này dường như trở thành cái gai xấu hổ của Thẩm Khâu, đại diện cho sự khốn đốn và khuất nhục trước đây của ông ta. Ông ta cũng sợ có người nhận ra Thẩm Vân Chiêu đã từng sống trong Phùng phủ nên sửa tên cho y thành Bùi Nghiên Chiêu, tuyên bố với bên ngoài rằng y là con nuôi và nhận vào Huyền Ảnh Ti.

Phùng Gia Ấu đoán, Bùi Nghiên Chiêu hẳn đã xem khoảng thời gian “phu quân nuôi từ bé” kia là vết nhơ trong đời, là ăn nhờ ở đậu và ép dạ cầu toàn. Sau khi thoát khỏi Phùng phủ chẳng những không được bù đắp mà còn bị Thẩm Khâu đối xử khắc nghiệt, thế nên y hận gia gia nàng, cũng đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng.

Ban đầu nàng luôn nhớ kỹ lời dặn dò của gia gia, chỉ nhìn Bùi Nghiên Chiêu như người lạ mỗi khi tình cờ chạm mặt ở kinh thành. Bùi Nghiên Chiêu cũng thế.

Nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ y, còn tự mình đa tình cho rằng y cũng nhớ nàng. Mặc dù dưới sự “quan tâm” của y, cửa hiệu và ruộng tốt của Phùng gia bị thu hẹp một nửa, ngay cả tòa nhà đang ở suýt nữa cũng không giữ được, song nàng vẫn kiên định cho rằng y ắt có khổ tâm khó nói, hi vọng có thể kéo y lại.

Mãi cho đến hôm nàng cập kê, nàng đến am Tĩnh Từ thăm mẫu thân, trên đường về, Bùi Nghiên Chiêu bắt cóc nàng ngay trên đường lớn, trói lại rồi ném vào một khe núi nhỏ gần đó. Y không nói không rằng bỏ đi, nhưng chưa đến một khắc đã vòng trở lại, lãnh khốc bóp chặt cổ nàng.

Đó là lần đầu tiên Phùng Gia Ấu cảm nhận được sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.

May mắn Bùi Nghiên Chiêu cho rằng nàng chết như vậy quá dễ dàng. Nơi đây có nhiều thổ phỉ lui tới, y muốn xua mấy kẻ thô bỉ dơ bẩn đó đến đây… có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. Y sẽ vờ như nhận được tin báo, dẫn người chạy tới và tận mắt chứng kiến cảnh nàng bị thổ phỉ làm nhục.

Đáng tiếc Bùi Nghiên Chiêu vừa đi, đệ đệ ruột của y, Thẩm Thời Hành liền xuất hiện, giải cứu Phùng Gia Ấu.

Sau đó, khi Bùi Nghiên Chiêu suất lĩnh đại đội người ngựa ra khỏi thành, thứ y nhìn thấy là Thẩm Thời Hành sánh cùng Phùng Gia Ấu bước đi chầm chậm trong tuyết. Thẩm Thời Hành đoan chính nho nhã, vận y phục màu thiên thanh sáng ngời, Phùng Gia Ấu xinh đẹp quyến rũ khoác áo choàng lông chồn của Thẩm Thời Hành, hai người một trước một sau duy trì khoảng cách vừa phải, tạo thành một bức tranh tài tử giai nhân đẹp mắt.

Đủ loại tin đồn về quan hệ của hai người họ chính từ đây lan ra.

Mà, cả hai đều có tâm tư riêng nên cũng không giải thích.

Với mối quan hệ này, quan binh Huyền Ảnh Ti hiếm khi đến gây phiền hà với Phùng gia.

Bản thân Phùng Gia Ấu cũng thu lại nét ngây ngô cuối cùng. Thẩm Thời Hành nói Bùi Nghiên Chiêu chỉ nhất thời bị bế tắc. Nhưng nàng không còn muốn đi phân tích tâm lý của y, cũng chẳng muốn nghĩ xem mấy năm sống ở Phùng phủ đó ruốt cuộc đã tổn thương y thế nào…

Càng không muốn biết y có phải đang chịu sự dày vò nào đó.

Nàng chỉ hi vọng Bùi Nghiên Chiêu tự chết quách cho xong.

Bình thường, nàng cố hết sức tránh tiếp xúc với Bùi Nghiên Chiêu đang ngày càng kiêu ngạo, tự nhủ bản thân rằng quân tử báo thù mười năm không muộn.

Nhưng bây giờ, vì cứu hai chị em Tùy Anh, nàng đành phải vậy.

*

Một khắc sau, mưa dần nặng hạt, tưới tắt chợ đêm ầm ĩ.

Chỉ còn cách nha môn Huyền Ảnh Ti hai dãy phố, A Tụ không ngồi yên nổi nữa, không ngừng xốc rèm xe lên nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy xe ngựa Huyền Ảnh Ti trật tự tiến về phía trước và vài người che dù đi trên đường.

Rốt cuộc, xa phu “hu” một tiếng, ghìm ngựa lại: “Tiểu thư, đằng trước đã dừng lại.”

A Tụ lần nữa xốc rèm cửa lên: “Người Đại Lý Tự tới rồi à?”

Mưa quá lớn, chỉ thấy quan binh Huyền Ảnh Ti lôi áo tơi từ túi buộc bên hông ngựa khoác lên, sau đó lại tiếp tục lên đường.

A Tụ lâm vào tuyệt vọng.

Đừng nói A Tụ, ngay cả Phùng Gia Ấu vẫn luôn thầm đếm số vòng bánh xe chuyển động cũng dần bồn chồn.

Bức thư kia viết rõ biện pháp đối phó, một khi nhận được Đại Lý Tự không có lý do ngồi im mặc kệ, chỉ sợ San Hô gặp trở ngại trên đường và không thể đưa nó đến nơi.

Nàng không lo lắng cho an toàn của San Hô, tính cách San Hô trầm ổn cẩn thận, còn có chút võ nghệ phòng thân nữa. Nàng chỉ sợ cứ tiếp tục trì hoãn, lỡ như Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên bị ném vào Ngục Tối không thấy mặt trời của Huyền Ảnh Ti, nàng sẽ không thể dễ dàng can thiệp được nữa.

Tùy Anh sẽ không sao nhưng tính mạng Tùy Tư Nguyên rất đáng lo ngại.

“Tiểu thư, đã có thể nhìn thấy tòa nhà Huyền Ảnh Ti rồi ạ.” Xa phu lo lắng nói.

Phùng Gia Ấu giở rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, cảnh vật lờ mờ dưới màn mưa, tầm nhìn rất hạn hẹp.

“Tiểu thư, vị đại nhân kia lại tới nữa…” Xa phu nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu lần nữa rời khỏi đội ngũ thì cuống quít nhắc nhở.

Phùng Gia Ấu nhíu mày bảo xa phu dừng xe.

Nàng một mình bước xuống xe ngựa, bung dù, làn váy lướt qua vũng nước đọng trên mặt đất, đi về phía Bùi Nghiên Chiêu.

Bùi Nghiên Chiêu nhẹ nhàng kéo dây cương ghìm ngựa đứng tại chỗ, cho nàng thời gian tránh xa đám đông để có thể dễ dàng nói chuyện hơn.

Khi Phùng Gia Ấu bước đến trước mặt y, bị mưa gió tạt trúng, trông nàng hơi chật vật nhưng đầu vẫn ngẩng lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài.

Bùi Nghiên Chiêu lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống nàng.

Phùng Gia Ấu không hề yếu thế nhìn lại: “Có phải huynh đang chế nhạo ta, cầu Đại Lý Tự còn không bằng cầu xin huynh?”

“Ít nhất ta cũng có thể khiến chị em Tùy thị bớt đau khổ.” Bùi Nghiên Chiêu khẽ nâng vành nón cói, “Cô cầu thằng em trai vô dụng ở Lễ Bộ kia của ta cũng vô dụng thôi, Ngục Tối Huyền Ảnh Ti chỉ nghe lời ta nói.”

“Vậy huynh muốn ta cầu huynh thế nào?” Phùng Gia Ấu hỏi, “Ném dù, quỳ xuống dập đầu có đủ không?”

Ngón tay gõ nhè nhẹ lên yên ngựa, khóe miệng Bùi Nghiên Chiêu nhếch lên thành một mảnh hài hước, “Cô có thể thử.”

Bốn mắt giao nhau, trong màn mưa xung quanh dường như tung tóe tia lửa điện, Phùng Gia Ấu cười lạnh: “Huynh nằm mơ đi!”

Không khác dự kiến, Bùi Nghiên Chiêu vẫn thong dong: “Hay cho tình nghĩa chị em, Tùy Anh vì giúp cô không tiếc cả mạng sống, cô lại không chịu quỳ gối vì nàng ta?”

Nếu quỳ xuống cầu xin y mà có ích, Phùng Gia Ấu chẳng tiếc chút thể diện này: “Ta còn không hiểu huynh sao Bùi Nghiên Chiêu, nếu ta thật sự quỳ xuống, e là huynh càng tra tấn Tùy Anh trầm trọng hơn.”

Bùi Nghiên Chiêu không phủ nhận: “Vậy cô tới tìm ta, là muốn làm gì?”

“Hả? Ai nói ta tới tìm huynh?” Phùng Gia Ấu dùng bàn tay còn lại che đi nụ cười chế giễu, bước vòng qua y, tiếp tục đi về phía trước.

Bùi Nghiên Chiêu thúc ngựa quay lại, khi y đang bối rối, bách hộ quan áp giải chị em Tùy thị ở phía trước nhanh chóng rời khỏi đám người. Khi còn cách y vài bước, Lăng Đào xoay người xuống ngựa, chạy vội đến bẩm báo: “Đại nhân! Đại Lý Tự có người tới thật, chặn ngay trước cửa nha môn của chúng ta!”

Ánh mắt Bùi Nghiên Chiêu dõi theo bóng dáng Phùng Gia Ấu rất lâu mới thu hồi, có đôi phần kinh ngạc: “Chặn ở cửa nha môn? Người của Đại Lý Tự đến là ai?”

Lăng Đào: “Một ti trực họ Tạ, dẫn theo vài tên nha dịch.”

“Chỉ có một ti trực đến thôi à?” Bùi Nghiên Chiêu không tin vào tai mình, ti trực chỉ là chức quan thất phẩm, chỉ dẫn theo vài nha dịch mà dám đến chặn cửa Huyền Ảnh Ti?

“Không sai ạ, họ Tạ này hình như không bình thường, còn dám càm ràm rằng Đại Lý Tự nghèo kiết hủ lậu, không rộng rãi bằng Huyền Ảnh Ti chúng ta, đi ra ngoài phá án mà chẳng có nổi ngựa với áo tơi, hắn phải tự mang theo dù vì sợ đi đường bị ướt, cũng là nguyên nhân hắn đứng đợi chúng ta ở cửa nha môn.”

Lăng Đào thuật lại với dáng vẻ như được mở rộng tầm mắt, không rõ lời nào của tên kia là thật, lời nào là chế giễu.

*

“Tránh ra!”

Phùng Gia Ấu bị nước bắn trúng khắp người khi Bùi Nghiên Chiêu phóng ngựa vượt qua, nhưng nàng không bực, ngược lại thầm vui mừng.

Khi nãy, lúc vén rèm cửa sổ xe lên, nàng đã nhìn thấy San Hô che dù đứng bên đường phía xa xa. San Hô cũng chăm chú nhìn sang bên này, khoảng cách quá xa, Phùng Gia Ấu lờ mờ nhìn thấy San Hô giơ tay chỉ về cửa Huyền Ảnh Ti.

Phùng Gia Ấu biết Đại Lý Tự đã ra tay, nhưng không đến trà lâu mà trực tiếp đến đây.

Hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của nàng.

Thật ra, để phối hợp với những gì nàng viết trong thư, Đại Lý Tự đoạt người ngay cửa Huyền Ảnh Ti là thích hợp nhất, song Phùng Gia Ấu không nghĩ Đại Lý Tự hiện giờ lại có can đảm bực này khi đối mặt với khí thế hung hăng của Huyền Ảnh Ti.

Phùng Gia Ấu vẫy tay với San Hô, cô ấy bèn chạy theo: “Tiểu thư, sao tiểu thư lại đi ra ngoài mưa thế này?”

“Xe ngựa không thể đến gần cửa nha môn Huyền Ảnh Ti.” Màn diễn này không thể thiếu Phùng Gia Ấu, nàng nhất thiết phải tới đó, “Người Đại Lý Tự này là…?”

San Hô một lời khó nói hết về quá trình đến Đại Lý Tự chuyển thư: “Lão Hà gác cửa nhận bạc, lập tức đưa thư của tiểu thư vào bên trong, nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh.” Lại kể thêm, “Người trực đêm nay là Trần tự chính.”

Phùng Gia Ấu đã hiểu, tự chính lục phẩm không làm chủ được, hẳn là phái người đi cửa sau ra ngoài để hỏi ý Thôi thiếu khanh.

Trong cảnh tranh đấu thế lực, vị trí chính khanh của Đại Lý Tự đã bị đổi mấy lần, hiện đang bỏ trống, mọi chuyện lớn nhỏ trong nha môn đều do Thôi thiếu khanh quyết định.

Mà Thôi thiếu khanh lại là học sinh của gia gia nàng.

San Hô nghiêng dù che cho nàng, nói: “Được khoảng hai khắc thì Trần tự chính dẫn một toán người ra khỏi nha môn. Lúc bước xuống bậc thang ông ta hụt chân, trượt ngã rất nghiêm trọng, trán rách toạch chảy máu.”

“Ông ta tàn nhẫn với bản thân quá!” Phùng Gia Ấu buộc miệng cảm thán, lại háo hức hỏi, “Vậy rồi ai tiếp nhận?”

“Tạ ti trực ạ, người đó đang ở ngay trong nha môn, bị Trần tự chính cho người gọi đi, trông rất miễn cưỡng.”

“Họ Tạ?” Phùng Gia Ấu hơi ngẩn ra, ngẫm nghĩ trong mấy vị ti trực ở Đại Lý Tự có ai họ Tạ? Chợt nhớ đến cái tên từng xuất hiện trong mộng, chân đang bước đột nhiên dừng, gấp gáp không chờ nổi, “Vị ti trực này tên là Tạ Lãm phải không?”

“Tiểu thư biết người này?”

Thấy tiểu thư nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, dáng vẻ cực kỳ để ý đến nhân vật này, San Hô bèn nói: “Lão Hà gác cửa nói Tạ ti trực mới được bổ sung vào đúng hai tháng nay. Tạm thời chưa có chỗ ở tại kinh thành, khốn khó chật vật lắm nên nhất quyết vào ăn vạ trong nha môn.”

Lão Triệu gác cửa còn nói, vị ti trực tiền nhiệm bị Trần tự chính bức đến nỗi phải từ quan nên Tạ Lãm mới được bổ sung vào. Quan lớn đè đầu cưỡi cổ quan bé là chuyện thường, không biết người mới này sẽ kiên trì được bao lâu.

Phùng Gia Ấu lẳng lặng nghe, đột nhiên “phúc tới tâm liền sáng”, bừng tỉnh nhớ ra Tạ Lãm là ai.

Editor muốn nói: có hai lão gác cửa Triệu và Hà nhen mọi người, không phải lộn đâu.

Để biết khi nào mình ra chương truyện mới, hãy đăng ký bằng cách nhập email vào ô bên dưới.

Lưu ý:

Bấm vào nút tròn màu xanh lá bên phải góc dưới màn hình để lướt nhanh đến phần bình luận.

Để bình luận, hãy gõ nội dung, sau đó điền tên và địa chỉ email, bấm post comment là được. Chỉ cần điền một lần duy nhất. Nếu bạn đã đăng ký/subscribe rồi thì không cần nữa.


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x