CHƯƠNG 05
Phùng Gia Ấu hỏi: “Đại nhân, Bùi thiên hộ cũng đến ạ?”
“Không thấy tới.” Trần tự chính lắc đầu.
Tiếng cười của Thôi thiếu khanh vang lên từ nhị đường: “Nghe nói Thẩm chỉ huy sứ vô cùng xem trọng Bùi Nghiên Chiêu, bồi dưỡng hắn như người nối nghiệp, xem ra đúng thật như vậy, cả ngọc chiêu lệnh cũng thoải mái đưa cho hắn dùng.”
Phùng Gia Ấu thầm hoài nghi, cảm thấy câu này của Thôi thiếu khanh có ám chỉ chi đó.
“Ngươi đi mời Lăng bách hộ đến đây.” Thôi thiếu khanh ra lệnh cho Trần tự chính, rồi chờ Phùng Gia Ấu quay lại nhị đường.
Lúc quay lại, ánh mắt Phùng Gia Ấu vô thức hướng về phía căn phòng cho khách ở phía đông, phát hiện cánh cửa sổ mở ban nãy không biết đã bị Tạ Lãm khép lại từ khi nào.
Nàng hơi rũ mi, lần nữa đi vào nhị đường.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Đào khí vũ hiên ngang sải bước đến ngoài cửa. Sau khi đi vào thì đứng im lìm không nói tiếng nào.
Ông ta ghi nhớ dặn dò của Bùi Nghiên Chiêu, không cần qua lại nhiều lời với đám quan văn này, chỉ cần để mắt giám sát Phùng Gia Ấu bị đánh là được.
Thôi thiếu khanh cười lạnh: “Bản quan mời ngươi tới vì muốn thương lượng, hình phòng của Đại Lý Tự nhỏ quá, ta lo các ngươi vào xem sẽ chật chội. Thế này được không, phạt gậy của Phùng Gia Ấu chuyển sang đánh ở công đường nhé? Công đường rất rộng, lại thoáng.”
Lăng Đào ôm quyền: “Đại nhân ngài nói đùa!”
Trông Thôi thiếu khanh không hề giống như đùa, lập tức đứng dậy: “Công đường đã mở, chỉ đánh một người thật lãng phí. Vừa hay sáng sớm nay có kẻ điên lớn mật chạy đến Đại Lý Tự tự thú, nói hắn mới chính là hung thủ sát hại Liêu Trinh Trinh, kinh động bản quan xong lại nói hắn chỉ đùa chút chơi. Ngươi xem, coi thường pháp luật, coi thường bản quan như vậy phải phạt bao nhiêu trượng?”
Lăng Đào siết chặt nắm đấm: “Lại có người tự thú?”
“Thật trùng hợp, kẻ này cũng có chút liên quan đến Huyền Ảnh Ti các người.”
“Là ai?” Lăng Đào cả kinh, chẳng lẽ là Thẩm Thời Hành?
Thôi thiếu khanh không trả lời: “Vậy lôi người ra đánh chung với Phùng Gia Ấu đi.” Sau đó bảo Trần tự chính, “Đi! Tập hợp toàn bộ người của nha môn đến đây, kể cả đầu bếp và nữ đầu bếp, tất cả lên hết công đường!”
Lăng Đào bị khí thế của ông làm giật thót, lén liếc nhìn Phùng Gia Ấu, thấy vẻ mặt nàng nhẹ như không, lòng thầm nghi ngờ thấp thỏm. Chắc công tử không bốc đồng vậy đâu nhỉ? Trong tình hình căng thẳng này vẫn khăng khăng muốn che chở Phùng Gia Ấu ư? Chẳng phải thiên hộ đại nhân đã nói công tử nhất định sẽ không đến ngăn cản sao?
Phùng Gia Ấu vừa phối hợp diễn vừa thầm suy luận, có vẻ như đó là Thẩm Thời Hành thật. Nhưng không có khả năng, Bùi Nghiên Chiêu chắc chắn sẽ ra tay để giữ chặt Thẩm Thời Hành lại.
Thôi thiếu khanh giơ tay chỉ: “Kẻ kia ở phòng khách phía đông, làm phiền Lăng bách hộ giải hắn đến công đường.”
Vừa dứt lời, phòng cho khách phía đông ở gần đó phát ra tiếng “Ầm!”, giống tiếng bàn bị lật ngã xuống đất.
Trán Lăng Đào túa mồ hôi lạnh, tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Thôi thiếu khanh sẽ không đến mức vì bảo vệ cháu gái của cấp trên tiền nhiệm mà nói dối, không chừng là công tử thật. Nếu để công tử bị đánh trước mặt mọi người, quay về bọn họ còn không bị chỉ huy sứ lột da chắc?
Lăng Đào lập tức ôm quyền: “Sao tiểu nhân có thể xen vào việc của Đại Lý Tự được?”
Nói vài câu khách sáo rồi viện cớ nha môn còn việc, Lăng Đào nhanh chóng đi khỏi nhị đường, chuẩn bị dẫn người về phủ.
Phùng Gia Ấu buồn cười, không ngờ trận này hoá giải dễ dàng như vậy.
Là chủ ý của Tạ Lãm sao?
Hắn ở Huyền Ảnh Ti nghe được gì đó, hoặc là đoán được Bùi Nghiên Chiêu sẽ không chịu bó tay mới ở trong phòng khách phía đông âm thầm tương trợ.
Lăng Đào đi ra khỏi sảnh không bao lâu thì bước chân dần chậm lại. Không đúng, Thôi thiếu khanh không nói dối là thật nhưng từ đầu đến cuối ông ấy không hề nói rằng người đó là Thẩm Thời Hành, chỉ dẫn dắt để mình tự đoán, rồi tự hù dọa mình!
Hay lắm!
Lăng Đào ngộ ra đã bị lừa, liền xoay người tức tối đi đến phòng khách phía đông, bước chân thình thịch như muốn giẫm nát gạch dưới chân!
Phùng Gia Ấu thảng thốt, lúng túng nhìn Thôi thiếu khanh. Ông ấy ra hiệu bằng mắt, ý bảo nàng tạm thời đừng lo lắng.
Phùng Gia Ấu đổ môi hôi lạnh dùm Tạ Lãm.
Đúng lúc đó một tiếng “Ầm!” vang lên, Lăng Đào đá tung cửa phòng khách phía đông, xông vào!
Kế đó ông ta tựa như rơi xuống nước và chìm nghỉm xuống tận đáy, một chút sủi tăm cũng chẳng có*.
Chú thích:
ý câu này có nghĩa là không nghe bất kỳ động tĩnh nào nữa, Lăng Đào hoàn toàn im bặt.
Phùng Gia Ấu thấy khác lạ liền vội vàng chạy ra.
Nàng nhìn thấy Lăng Đào đứng sau ngạch cửa của căn phòng, bất động như bị điểm huyệt. Mà, đứng trước mặt ông ta, chính là Thẩm Thời Hành.
Không chỉ Lăng Đào ngây ra như phỗng, Phùng Gia Ấu cũng chẳng hiểu ra sao.
Rất lâu sau, Lăng Đào đang há hốc mồm mới khôi phục trạng thái bình thường, vờ như không quen biết Thẩm Thời Hành mặc quan phục Đại Lý Tự, quay người bỏ chạy.
Thôi thiếu khanh ngăn cản: “Ngươi nghĩ Đại Lý Tự chúng ta là ai mà cho phép ngươi tùy tiện đạp cửa?”
Lăng Đào cười gượng: “Hạ quan lập tức đi nhận phạt…”
Thôi thiếu khanh phất tay áo: “Mười đại bản, đi đi!”
“Vâng!” Lăng Đào nào dám trả giá, mặt xám xịt đi ra.
Mấy người Huyền Ảnh Ti đang chờ ngoài sân, vốn chuẩn bị để xem Phùng Gia Ấu bị đánh, nào ngờ lại thấy đại nhân nhà mình cụp đuôi chui vào hình phòng, bị hai tên lực lưỡng đè ra quất một trận, mặt cả bọn như đưa đám.
Thôi thiếu khanh hài lòng đi về phòng nghị sự bàn bạc vụ án, Thẩm Thời Hành bước ra khỏi phòng cho khách, mỉm cười với Phùng Gia Ấu.
Bất kể lúc nào, hắn vẫn luôn có dáng vẻ khiêm cung hữu lễ: “Có phải muội nghĩ nếu đúng là ta, vì sao lại không bước thẳng ra?”
“Muốn để Lăng bách hộ chịu phạt đánh thay huynh.” Phùng Gia Ấu có ngốc mới không hiểu, Thẩm Thời Hành đến tự thú đương nhiên cũng sẽ phải chịu đòn, hắn không muốn bị đánh nên nảy ra ý để Lăng Đào thay thế.
Đối với Thôi thiếu khanh, so với đánh Thẩm Thời Hành, đánh Lăng Đào có tác dụng xả giận hơn nhiều.
Nhìn xem, đây chính là Thẩm Thời Hành hiền hoà lương thiện mà rất nhiều cô nương ở kinh thành ái mộ đấy, tâm tư còn tinh ranh gian tà hơn cả con khỉ ở Hoa Quả Sơn kia.
“Thật không ngờ, ta cứ tưởng đại ca huynh sẽ trói huynh lại chứ.”
“Không khác mấy. Huynh ấy nhốt ta trên Lầu Không, cử hai gã ám vệ đắc lực nhất trông coi.”
Lầu Không của Huyền Ảnh Ti là một toà lầu trên không thực thụ, bởi ba tầng bên dưới đều là giàn giáo bằng tre, muốn đi lên chỉ có thể leo lên bằng tay không. Thẩm Thời Hành tay trói gà không chặt, ném hắn lên Lầu Không chẳng khác nào bỏ một con vịt cạn không biết bơi lên một hòn đảo biệt lập.
Phùng Gia Ấu kinh ngạc: “Vậy mà huynh cũng chạy thoát được? Hai tháng không gặp, không ngờ bản lĩnh thăng cấp rồi.”
Thẩm Thời Hành cũng ngạc nhiên: “Không phải muội phái người đến cứu ta à?”
Phùng Gia Ấu chẳng hiểu gì: “Ta phái người đến cứu huynh?”
Thẩm Thời Hành kể: “Ta ngồi đờ đẫn đến canh năm, tự nhiên nghe tiếng mở khóa, tưởng là đại ca tới nhưng hồi lâu lại chẳng thấy ai. Ta đẩy cửa đi ra, phát hiện hai gã ám vệ đã nằm lăn ra.”
Phùng Gia Ấu tò mò: “Vậy huynh đi xuống bằng cách nào?”
“Ta bị ai đó đẩy sau lưng té xuống.” Thẩm Thời Hành vẫn còn run khi nhớ lại, “Sắp chạm đất thì người nọ vung roi cuốn lấy cánh tay phải, đỡ ta tiếp đất.”
Phùng Gia Ấu như suy tư: “Vì sao huynh mặc đồ của Tạ ti trực?”
“Thôi thiếu khanh cho ta mượn.” Thẩm Thời Hành phát hiện mình mặc bộ quan phục Đại Lý Tự này trông cũng ra dáng, “Lúc té xuống đất người ta dính đầy sình nên hỏi mượn quần áo thay. Thôi thiếu khanh nói ở đây chỉ có Tạ ti trực đang tá túc trong nha môn là xấp xỉ tuổi ta, vóc dáng tương tự. Mà không ngờ là Tạ ti trực lại đưa quan phục cho ta, Thôi thiếu khanh cũng nói không sao.”
Phùng Gia Ấu ừm một tiếng.
“Ly kỳ đến thế mà muội chỉ ừm?” Thẩm Thời Hành trêu đùa nói: “Ta thấy muội hơi lạ nhé, vừa nhìn thấy ta trong căn phòng đó, trong mắt muội có bảy phần kinh ngạc, hai phần thả lỏng, và còn có một phần thất vọng?”
“Hay nhỉ, chỉ một ánh mắt mà huynh có thể nói ra nhiều chuyện như vậy? Sao không đến cửa đạo quan bày bàn xem tướng cho rồi?” Phùng Gia Ấu liếc hắn, “Ta thấy huynh rất có tuệ căn đó, thay vì đến Lễ Bộ làm tuyên giáo, huynh nên đi Khâm Thiên Giám xem tinh tượng đi.”
Tuyên giáo:
tuyên truyền và giáo dục.
“Thái độ gì thế hả?” Thẩm Thời Hành giơ sách lên định gõ đầu nàng, “Ta vượt mọi chông gai tới giúp muội, một câu cảm ơn cũng không có mà còn mặt nặng mày nhẹ?”
Phùng Gia Ấu xoay người né ngay, khinh thường nói: “Sao ta phải cảm ơn? Chẳng phải huynh nói mọi chuyện huynh làm đều vì cứu đại ca huynh, ta không cần giữ trong lòng sao?”
Từ sau lần cứu nàng ở ngoài thành, Thẩm Thời Hành cứ luôn miệng giải thích rằng hắn đang hành thiện tích đức cho Bùi Nghiên Chiêu.
Phùng Gia Ấu nghe nhiều đến phát chán.
Tay Thẩm Thời Hành khựng giữa chừng, rồi rụt lại: “Không phải muội nhờ người đến cứu ta thật à?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Ta đâu quen biết cao nhân nào như vậy.”
Phùng Gia Ấu có đường để thuê người làm việc giúp đấy, nhưng nửa đêm xông vào Huyền Ảnh Ti, lặng yên không tiếng động leo lên Lầu Không đánh ngất hai gã ám vệ, đây quả là cao thủ không tầm thường, có tiền cũng chẳng mời được.
Thẩm Thời Hành suy tư: “Trong đám người ái mộ muội đó…”
“Làm ơn suy nghĩ chút trước khi nói nhé, nếu ta có người ái mộ bản lĩnh như thế, còn bị đại ca huynh tra tấn nhiều năm vậy hả?”
“Vậy…”
“Thôi được rồi, ta thật sự không biết đâu. Cho dù biết cũng không muốn nói với huynh.” Phùng Gia Ấu nhận ra so với hung thủ giết hại vị hôn thê của hắn, hắn càng để ý mối uy hiếp tiềm tàng này hơn, “Giờ ta phải đi nhận phạt liền đây, để chậm mắc công lại sinh rắc rối, huynh cứ tự nhiên nhé.”
Nói xong nàng không để ý đến hắn nữa, đi về phía hình phòng.
“Vậy ta cũng về đây.”
*
Trước khi Thẩm Thời Hành rời khỏi Đại Lý Tự, hắn thay áo gấm do người hầu mang tới, trả lại quan phục trên người và nhờ nha dịch thay mặt cảm tạ.
Quay về Huyền Ảnh Ti, hắn đi đến Lầu Không, ngửa đầu nhìn lên. Quả nhiên Bùi Nghiên Chiêu đang đứng trên hành lang của Lầu Không, nói chuyện với ám vệ A Giáp và A Ất.
Đứng trên cao nên đã nhìn thấy từ xa, Bùi Nghiên Chiêu vừa nhìn Thẩm Thời Hành đi đến vừa nghe A Giáp bẩm báo.
“Lúc đó vào khoảng canh năm, trời còn tối, mưa vẫn chưa dứt, khinh công của kẻ kia ngoài sức tưởng tượng, lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng thuộc hạ. Thuộc hạ chưa kịp phản ứng hắn đã dùng ba ngón tay chế trụ huyệt vị sau cổ, thuộc hạ liền vô lực té xỉu.”
A Giáp kéo cổ áo xuống, xoay người cho xem vết bầm to sau gáy.
Bùi Nghiên Chiêu liếc mắt: “Lực mạnh hơn một phân, ngươi giờ đã là người chết.”
Ám vệ không dám nói “may mắn”: “Kẻ đó hình như không muốn thấy máu.”
Bùi Nghiên Chiêu lại hỏi A Ất: “Ngươi cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn?”
A Ất cúi đầu: “Thuộc hạ và A Giáp đứng song song, kẻ kia đứng sau lưng A Giáp ra tay, thuộc hạ không nhìn thấy. Hạ gục A Giáp xong thì lộ ra chút bóng dáng, hắn lập tức tung một quyền vào giữa mày thuộc hạ, hai mắt liền tối sầm, kế đó cũng bị bóp cổ.”
A Ất cũng kéo cổ áo xuống, vị trí vết bầm khác với A Giáp, nhưng màu sắc giống hệt nhau, chứng tỏ người này điều khiển lực tay cực kỳ chuẩn xác.
Hai tay Bùi Nghiên Chiêu chống trên lan can, hồi lâu không hé răng.
“Ta biết rồi.” Y xoay người lướt qua lan can nhảy xuống, đi gặp Thẩm Thời Hành.
A Giáp A Ất rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, da đầu A Giáp tê dại vì nhận ra có kẻ tấn công sau lưng! Hắn thầm hoảng, đang định quay lại thì chỗ cổ bị tụ máu bầm lại lần nữa bị chế trụ.
A Ất đoán được là Bùi Nghiên Chiêu, chưa kịp tự hỏi xem có nên đánh trả hay không thì bị đấm trúng ngay giữa mày! Mắt tóe đầy sao, yết hầu đồng thời bị tóm lấy, siết mạnh!
Bùi Nghiên Chiêu lập lại toàn bộ động tác mà hai người miêu tả như nước chảy mây trôi, thuần thục lưu loát: “Hai người các ngươi so sánh cho kỹ, tên kia và ta, chung quy ai làm tốt hơn?”
Hai người ấp úng.
Bùi Nghiên Chiêu gằn giọng: “Nói thật!”
A Ất thận trọng: “Võ công của đại nhân và kẻ kia đều cao hơn huynh đệ thuộc hạ quá nhiều, khó có thể so sánh. Nhưng hắn ẩn mình trong tối, nếu đánh lén, xin đại nhân phải cẩn thận!”
Bùi Nghiên Chiêu đã có manh mối, lần nữa bật người qua lan can.
Khi y đáp xuống đất, Thẩm Thời Hành bước chậm tiến lên, hơi khom người cúi đầu.
“Là ai?”
“Đệ cũng muốn biết là ai.” Thẩm Thời Hành kể lại mọi chuyện lần nữa, “Phùng Gia Ấu cũng hoàn toàn không biết gì, có lẽ người nọ không cứu đệ vì muội ấy.”
Bùi Nghiên Chiêu không muốn nói chuyện với hắn về Phùng Gia Ấu, đi lướt qua người hắn.
Thẩm Thời Hành kêu: “Đại ca, rốt cuộc đến chừng nào huynh mới chịu buông tha cho muội ấy?”
Bùi Nghiên Chiêu không thèm đáp.
Thẩm Thời Hành: “Hoặc là nói, khi nào huynh mới chịu nhận rõ chính mình?”
Bùi Nghiên Chiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu trừng mắt với hắn: “Bản lĩnh không lớn, khẩu khí lại không nhỏ! Cả ngày đối nghịch với ta vì người ngoài, còn nói vì tốt cho ta, chuyện của ta và nàng đệ biết được bao nhiêu? Nếu muốn tốt cho ta thật, thì bớt làm mấy chuyện tự cho là thông minh đi!”
Bực bội bỏ đi, nhưng sau đó Bùi Nghiên Chiêu nhanh chóng gạt cơn giận ra khỏi tâm trí, tiếp tục suy đoán thân phận của kẻ đột nhập.
Lúc đi ngang qua phòng hồ sơ, trong đầu y chợt hiện lên hình ảnh tên ti trực Đại Lý Tự đã chặn cửa nha môn chiều tối qua.
Tên là gì nhỉ? Tạ Lãm.
Nghe nói đêm qua Tạ Lãm ở suốt trong phòng hồ sơ, lẽ nào là hắn?
Rất nhanh Bùi Nghiên Chiêu gạt bỏ suy nghĩ này. Có mấy thư lại giám sát trong lúc Tạ Lãm làm việc ở phòng hồ sơ, không ai báo cáo điều gì bất thường.
Quan trọng nhất là, thông tin về Tạ Lãm trong Kho Tư Liệu bắt đầu ghi chép từ năm hắn bảy tám tuổi.
Thông tin của quan viên trong Kho Tư Liệu không đợi đến khi họ nhậm chức mới bắt đầu thu thập. Khi bọn họ bắt đầu bộc lộ tài năng, được thư lại ở Huyền Ảnh Ti nhận định có triển vọng, lập tức sẽ được đưa vào danh sách liên tục chú ý quan sát.
Trên hồ sơ nói Tạ Lãm có tài văn chương nổi bật, giỏi nhất thư pháp, võ công chỉ biết qua loa. Thế nên Bùi Nghiên Chiêu không nghi ngờ. Từ xưa đến nay người biết cả văn lẫn võ nhiều như cá trong sông, nhưng số người nổi trội ở cả hai lĩnh vực chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đạt đến trình độ võ công như kẻ đột nhập kia.
Từ nhỏ Bùi Nghiên Chiêu đã được xem là kỳ tài võ học, khổ luyện đến giờ, y rõ ràng hơn ai hết phải chịu đựng những gì.
Tạ Lãm mới vừa qua hai mươi, kém y hai tuổi. Sức lực con người hữu hạn, Tạ Lãm nổi danh nhờ thư pháp từ bảy tám tuổi, mười sáu tuổi thi đậu, nếu hai mươi đã có thể so tài võ học với y thì… Thiên tài cũng không làm được, thần tiên mới có thể.
*
Suốt đêm không ngủ, Tạ Lãm mới vừa nằm xuống bàn chợp mắt một lát thì bị nha dịch cầm quan phục đến trả đánh thức.
“Vứt không ạ?” Tùng Yên nhìn bộ áo vẻ chán ghét. Nếu là thường phục, hắn chẳng thèm hỏi mà trực tiếp ném luôn rồi.
“Đại Lý Tự chỉ cho ta hai bộ quan phục, vứt rồi ta mặc cái gì hử?” Tạ Lãm vươn vai, tiếp tục nằm dài trên bàn, “Giặt đi rồi mặc tiếp, dù sao quan phục đã dơ sẵn rồi.”
Tùng Yên dạ, sau đó lại hỏi: “Thiếu chủ khó khăn lắm mới chạm được đến Kho Tư Liệu, sao tự nhiên chạy tới Lầu Không tự để lộ mình vậy? Bùi Nghiên Chiêu đã biết tới sự hiện diện của cậu, sau này lẻn vào Kho Tư Liệu càng khó đó.”
Bí ẩn mà thiếu chủ muốn biết đâu dễ gì lộ ra ngày một ngày hai, phải mất rất nhiều thời gian.
“Không lo, chỉ cần không có mặt Bùi Nghiên Chiêu, Huyền Ảnh Ti chẳng là gì.” Tạ Lãm không thèm để bụng, hai ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, “Y đâu thể ngồi xổm trước cửa Kho Tư Liệu mỗi ngày.”
“Tiểu nhân không hiểu sao cậu lại phải mạo hiểm như vậy để cứu Phùng Gia Ấu kia?”
“Ta không giúp nàng ta, ta đang tự cứu mình.” Nhắc đến Phùng Gia Ấu, Tạ Lãm chợt tỉnh táo, ngồi lại nghiêm chỉnh, “Phùng Gia Ấu này còn nguy hiểm hơn cả Huyền Ảnh Ti. Nàng ta can đảm cẩn trọng, còn quen biết Tạ Lãm thật.”
Tùng Yên hạ giọng thì thầm: “Cậu nói sao chứ, cậu cũng đâu phải giả.”
Tên thật của thiếu chủ cũng là Tạ Lãm, chủ tớ bọn họ đến từ thành Hắc Thủy.
Thành Hắc Thủy nằm sâu trong hoang mạc phía bắc, khu vực hạ lưu sông Hắc Thủy.
Hầu hết thành trấn trong hoang mạc đều tập trung quanh nguồn nước dần phát triển nên. Theo ghi chép lịch sử, thành Hắc Thủy từng là điểm giao thương quan trọng giữa Trung Nguyên và Tây Vực, vô cùng thịnh vượng. Tuy nhiên, khi hạ lưu sông Hắc Thủy khô cạn, các ốc đảo xung quanh giảm dần và khí hậu ngày càng khắc nghiệt, toàn thành dần suy tàn.
Sau khi Đại Ngụy lập quốc, khu vực sông Hắc Thủy ở biên giới phía Tây Bắc bị biến thành nơi lưu đày. Nhà Ngụy phái một đội quân đến quản lý, đóng quân ở thành Hắc Thủy. Trải qua trăm năm, khu vực này cuối cùng được hồi sinh.
Thiếu chủ và phụ thân mình là Tạ Triều Ninh, chính là phạm nhân từ Trung Nguyên bị lưu đày đến Hắc Thủy.
Tùng Yên không biết lão gia đã phạm tội gì mà ngay cả con trai mới sáu tháng tuổi cũng bị lưu đày chung, chỉ cảm thấy thiếu chủ nhà mình thật là con trai trời cho, bé xíu chưa dứt sữa thế nhưng có thể sống sót trên đường lưu đày vạn dặm.
Hai cha con đến thành Hắc Thủy đúng vào năm Chiêu Hóa thứ mười hai. Tiểu quốc Bắc Nhung bất ngờ tấn công, thành bị chiếm đóng nhanh chóng. Đáng tiếc Đại Ngụy khi đó trong có thiên tai nhân họa bạo loạn khắp nơi, ngoài có chiến sự Tây Nam căng thẳng, căn bản không rảnh quan tâm đến góc nhỏ hoang vắng hẻo lánh này.
Sau khi Bắc Nhung chiếm thành liền bóc lột và nô dịch người dân, cũng bắt đầu đánh chiếm các vùng lân cận.
Lão gia ngay dưới mũi quân Bắc Nhung, cùng một số phạm nhân lưu đày có bản lĩnh bí mật lập mưu, dẫn dắt bá tánh nửa đêm chém giết hơn nửa quân Bắc Nhung, thành công đoạt lại thành Hắc Thủy.
Có lẽ đường truyền tin bị phong toả nên nửa năm sau khi đoạt lại thành, triều đình vẫn không phản ứng gì.
Thời gian sau, Bắc Nhung tiếp tục phái vài đội quân đến tấn công. Để tự vệ, mười tám thôn trại phân tán quanh sông Hắc Thủy dưới tác động ngầm của lão gia đã kết thành đồng minh.
Tùng Yên cũng không tỏ tường lắm chuyện xảy ra tiếp theo. Chẳng hiểu sao triều đình lại gán cho các thôn trại đứng lên tự bảo vệ mình cái danh “cường đạo”, và lão gia nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh cường đạo, còn phái thái giám đến đây diệt trừ, song vừa bước lên khu vực sông Hắc Thủy thái giám đã bị chém đầu.
Triều đình lại đàn áp thêm vài lần nhưng không thành công, sau đó thi thoảng công khai lên án rồi dần dà không để ý đến nữa.
Hiện giờ thành Hắc Thủy vẫn là thành vô chủ nhưng vì thường xuyên phải chống cự quân Bắc Nhung, quan hệ đồng minh với Mười Tám Trại càng thêm chặt chẽ.
Bá tánh thành Hắc Thủy và Mười Tám Trại ban đầu gọi lão gia là đại tướng quân, thiếu chủ là tiểu tướng quân, sau khi bị nghiêm khắc cự tuyệt bèn đổi thành đại trại chủ và thiếu chủ.
Lại nói về vị “Tạ cử nhân”, “Tạ ti trực” chân chính kia.
Đến tuổi vấn tóc (15 tuổi), thiếu chủ liền theo nhị gia ra ngoài mở mang kiến thức, thăm thú Đất Thục, vì trùng tên mà quen biết với thư sinh Tạ Lãm.
Thiếu chủ tán thưởng kiến thức uyên bác và tài hoa hơn người của anh ta, là trăng sáng Đất Thục. Anh ta lại ngưỡng mộ đường đao dũng mãnh, ngạo tuyết khi sương* của thiếu chủ, là mặt trời chói chang của Đất Bắc.
Ngạo tuyết khi sương:
không sợ sương tuyết, xem thường cái lạnh. Ý nói điều kiện bên ngoài càng khó khăn thì sẽ càng tràn đầy năng lượng, sau quá trình rèn luyện lâu dài, một người sẽ không tỏ ra yếu đuối khi đối mặt với sự bức hại tàn nhẫn hoặc sự tấn công.
Hai người vô cùng ăn ý, lập tức kết bái làm huynh đệ.
Thư sinh Tạ Lãm thích đọc sách nhưng không muốn làm quan, tổ mẫu (bà nội) anh ta năn nỉ quá mới chịu tham gia khoa cử. Tuy đã giấu bớt tài nhưng cũng nhẹ nhàng đỗ cử nhân. Hai lần trên đường vào kinh đều cố ý tự làm mình bị thương, thật không ngờ vẫn bị Lại Bộ ấn cho một chức quan. Anh ta mặc kệ, đưa tổ mẫu đã bệnh đến thần trí mơ hồ đi thành Hắc Thủy nhờ thiếu chủ giúp đỡ, vì nghe nói nơi này có thần y.
Lúc ấy thiếu chủ đang cãi nhau kịch liệt với lão gia, để giải mối nghi trong lòng bèn quyết đến kinh thành đột nhập Kho Tư Liệu một phen.
Thư sinh Tạ Lãm sợ hãi đến mức khuyên nhủ vài ngày, cho biết nơi đó có một Bùi Nghiên Chiêu khó chơi, còn kể Kho Tư Liệu mênh mông chừng nào. Nói đến mòn cả môi, rốt cuộc cũng khuyên ngăn được thiếu chủ. Hai người bàn bạc, sau đó thiếu chủ cầm thư nhậm chức của anh ta, đến kinh thành vào Đại Lý Tự từ từ mưu tính.
Đến hôm nay vừa vặn hai tháng tròn.
Tùng Yên nói: “Không phải Tạ cử nhân đã nói sao ạ, anh ta chưa từng đến kinh thành, hồi ở phủ Bảo Ninh cũng không hay lộ diện trước mặt người khác, vị Phùng tiểu thư kia làm sao quen anh ta được.”
Tạ Lãm vốn cũng nghi ngờ điểm này nhưng đêm qua trong khi tìm kiếm hồ sơ ở Huyền Ảnh Ti đã nghĩ thông: “Nàng ta nhất định đã đọc văn thơ của nghĩa huynh, đem lòng ngưỡng mộ, xem ta là huynh ấy.”
Tam sư phụ của hắn rất thích hí khúc, những vở tương tự như này đã xem không ít, mấy tiểu thư khuê các luôn dễ dàng bị tài tử mê hoặc. Tạ Lãm nói: “Huống chi nghĩa huynh ta tài hoa như vậy.”
“Vậy cũng chưa chắc, nếu thực sự ngưỡng mộ từ trước thì hẳn đã biết được chuyện Tạ Lãm đến Đại Lý Tự.” Tùng Yên suy đoán, “Tiểu nhân thấy nàng ta tám phần là bắt đầu thích thiếu chủ từ lúc cậu chặn cửa Huyền Ảnh Ti rồi. Cho nên lúc bệnh mới gọi tên cậu, còn nói cái gì mà “trăm nghe không bằng một thấy”, toàn là có ý muốn làm thân…”
Lời còn chưa nói hết đã thấy Tạ Lãm đằng đằng sát khí nhìn hắn. Tùng Yên vội vàng ngậm miệng, tự biết sẽ bị mắng, thiếu chủ nhất định cho rằng đang bị hắn trêu chọc.
Thiếu chủ kiêu ngạo ngất trời đến thế nhưng lại thiếu tự tin với dung mạo của bản thân, thậm chí là vô cùng tự ti.
Ai cũng biết, người có thể sống sót ở thành Hắc Thủy phần lớn đều cao lớn thô kệch, gió thổi cát đập khiến da mặt người nào người nấy thô ráp hơn cả sa mạc. Mà thiếu chủ trước sau đều mi thanh mục tú, phơi nắng dữ dội lắm cũng chỉ có thể khiến làn da ửng đỏ một thời gian như uống rượu hay thoa phấn mà thôi. Từ nhỏ cứ bị tam gia chê cười suốt. Dần dà, thiếu chủ bị cười đến sinh ra khúc mắc và tự ti đến nỗi phải mang mặt nạ khi ra ngoài.
Thế cho nên, quân Bắc Nhung cứ hễ thấy người mang mặt nạ thì sẽ run rẩy vài cái.
Trước khi Tạ Lãm mở miệng mắng, Tùng Yên lanh lẹ đổi đề tài: “Thiếu chủ vẫn chưa nói vì sao lại đi cứu Thẩm Thời Hành.”
“Không cứu Thẩm Thời Hành ra, Phùng Gia Ấu sẽ tiếp tục ăn vạ ở Đại Lý Tự không đi.”
Tạ Lãm cho rằng Phùng Gia Ấu sẽ không đến hình phòng nhận phạt trước sự chứng kiến của cả đám người, không phải vì nàng không có gan mà vì hắn nhìn ra giữa nàng và Bùi Nghiên Chiêu có thù riêng, tám phần nàng sẽ không làm chuyện khiến Bùi Nghiên Chiêu vừa lòng đẹp ý.
Nhưng nếu cứ dời ngày nhận phạt, nàng sẽ tiếp tục ở lại Đại Lý Tự, lại không hề bị hạn chế tự do, không chừng qua mấy ngày sẽ phát hiện ra hắn không phải là người nàng hằng ngưỡng mộ. Hắn đã cố gắng chịu đựng Trần tự chính hai tháng nay, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, không thể bị phá hủy bởi Phùng Gia Ấu được.
Tạ Lãm thề: “Bất luận thế nào cũng phải đuổi Phùng Gia Ấu ra khỏi Đại Lý Tự, tránh nảy sinh bất kỳ tiếp xúc nào với nàng ta.”
Vừa khéo, hắn mới nói xong, Trần tự chính đã phái nha dịch tìm tới cửa.
“Đại nhân, đêm qua Trần tự chính thu thư nhận tội, lý ra ngài ấy phải giám sát, nhưng bây giờ ngài ấy đang đau đầu dữ dội, thỉnh đại nhân đi phụ trách phạt gậy của Phùng tiểu thư.” Lại nhấn mạnh, “Phùng tiểu thư đã chờ ở hình phòng lâu rồi, thỉnh ngài mau mau đi giám sát!”
Tiếng nha dịch đã dứt hồi lâu vẫn không nghe đáp lại.
Tùng Yên căng thẳng nhìn chằm chằm sắc mặt xanh mét của Tạ Lãm, rất sợ hắn sẽ lập tức rút miêu đao giấu dưới ván giường ra, lao đi chém chết Trần tự chính.
—
Editor muốn nói:
Nói thêm về “Tuổi vấn tóc” nhen: Tuổi tác của người xưa đôi khi không được trực tiếp biểu thị bằng con số chính xác mà dùng danh xưng. Ví dụ: đậu khấu (13 – 14 tuổi), nhược quán (20), nhi lập (30)… Nam giới người Hán thường bắt đầu buộc tóc từ năm 15 tuổi nên tuổi này thường được gọi là thúc phát chi niên – năm vấn tóc.
Đọc truyện cổ đại chắc mọi người thấy “Lễ Bộ”(nơi Thẩm Thời Hành làm việc) đến quen lắm rồi nhỉ, nhưng cụ thể “Lễ Bộ” làm công việc gì?
Hiểu nôm na thì đây là cơ quan hành chính quản lý các loại lễ nghi của cả nước, kiêm trông coi việc giáo dục, khoa cử, khảo thí và tiếp đón khách khứa ngoại giao, tương đương với bộ thông tin – truyền thông, bộ văn hoá – thể thao – du lịch, bộ giáo dục – đào tạo và bộ ngoại giao ngày nay.
Thời Minh – Thanh, Lễ bộ gồm 4 ti
- “Nghi chế thanh lại” ti: quản lý các công việc gia lễ, quân lễ và quản lý học vụ, khoa cử, khảo thí;
- “Từ tế thanh lại” ti: quản lý các công việc cát lễ, hung lễ;
- “Chủ khách thanh lại” ti: quản lý các công việc tân lễ và tiếp đón khách ngoại quốc;
- “Tinh thiện thanh lại” ti: quản lý các công việc yến tiệc, lương thực, vật nuôi.
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: