Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 6

CHƯƠNG 06

Tạ Lãm muốn giết Trần tự chính nào cần rút đao, một chưởng là chết tươi.

Tuy nhiên hắn đùng đùng tức giận đến phòng nghị sự muốn gặp Thôi thiếu khanh là để hỏi xem rốt cuộc “thiếu khanh” và “tự chính” chức nào lớn hơn. Sáng nay khi Tạ Lãm lấy hồ sơ về, sắc mặt mệt mỏi uể oải, chính miệng Thôi thiếu khanh đã cho phép hắn nghỉ hôm nay. Nếu không hắn đã phải đến phòng nghị sự để thảo luận vụ án rồi. Hơn chục cẩu quan ngồi cùng nhau, đầu tiên Thôi thiếu khanh nói hơn nửa canh giờ, sau đó mỗi người theo thứ tự phát biểu ý kiến, kế đó lại cãi vả, phản bác lẫn nhau.

Cực kỳ nhàm chán.

Nghĩ đến đây Tạ Lãm dừng bước.

Giờ phút này, trừ hắn và Trần tự chính đang bị thương, toàn bộ quan viên Đại Lý Tự đều tập trung tại phòng nghị sự bàn bạc vụ án Liêu Trinh Trinh bị giết. Bộ dáng Trần tự chính trông uy nghiêm, không ai nghi ngờ khi ông ta nói mình đau đầu. Nhưng hắn thì khác, vẫn còn sức chạy tới cáo trạng, có thấy uể oải mệt mỏi gì đâu!

Tạ Lãm chợt thấy hối hận, lẽ ra không nên nghe theo ý tưởng chết tiệt này của nghĩa huynh, ngồi đó mà từ từ suy tính. Hắn là người không thích bị kiềm chế, có thù tất báo, bây giờ phải chịu đựng Trần tự chính thế này, bực!

Nhưng đã nhịn lâu như vậy, giờ bỏ dở giữa chừng, lại càng bực!

*

Nha dịch canh giữ bên ngoài hình phòng, Phùng Gia Ấu uể oải ngồi một mình trên chiếc ghế phạt bên trong, nghe tiếng động ngoài cửa, vội vàng chỉnh lại tư thế.

Khi cửa kẽo kẹt mở ra, cứ tưởng sẽ nhìn thấy gương mặt sưng húp như đầu heo của Trần tự chính, nào ngờ lại là một vị lang quân tuấn tiếu, nhưng sắc mặt hơi u ám.

Phùng Gia Ấu chớp chớp mắt: “Tạ ti trực?”

Đêm qua không nhìn rõ, nhưng dáng vẻ đường đường này không khác mấy so với chân dung nàng họa trong đầu.

Tạ Lãm càng tin chắc suy đoán của mình không sai, ánh mắt ngưỡng mộ này khiến người ta rát cả mặt. Hắn chỉ nhìn nàng một cái rồi chuyển mắt sang nơi khác.

Trên đường tới đây Tạ Lãm suy nghĩ cẩn thận xem nên mang lên “mặt nạ” nào để đối diện với cô nương này, tránh bị nàng nhìn thấu học thức bình thường của hắn. Nghĩ xong xuôi đâu đấy cả, bị ánh mắt nàng đốt một phát, quên biến luôn.

Tài năng của nghĩa huynh hắn đỉnh quá sức, Phùng Gia Ấu chứng kiến bộ dạng thật này của hắn mà lòng ngưỡng mộ không hề suy giảm.

Phùng Gia Ấu hỏi hắn: “Vậy ngài giám sát hình phạt ạ?”

Tạ Lãm khẽ mấp máy môi.

Phùng Gia Ấu “sao ạ?” một tiếng, rồi chờ đợi.

Nói nhiều sai nhiều, Tạ Lãm quyết định tốc chiến tốc thắng, lấy chiếc bình sứ bên hông ra đưa cho nàng. Sợ nàng nhìn thấy vết chai trên tay sẽ nhận ra hắn tập võ nhiều năm, không giỏi viết chữ nên dùng tay trái cầm bình sứ ở góc độ khó thấy.

Phùng Gia Ấu cầm lấy, không hiểu ra sao, vị Tạ đại nhân này cứ kỳ quái thế nào, tối qua trước cửa Huyền Ảnh Ti rõ ràng rất bình thường mà?

“Phùng tiểu thư có biết ma phí tán không?” Tạ Lãm đi vòng qua nàng tiến lên phía trước, giả vờ kiểm tra dụng cụ tra tấn treo trên tường, quay lưng về phía nàng, “Thuốc viên này có cùng hiệu quả với ma phí tán, cô ngậm dưới lưỡi, thân thể sẽ tạm thời tê liệt, lúc chịu phạt gậy sẽ bớt đau đớn.”

“Cho tôi sao?” Phùng Gia Ấu mở nút bình, đổ ra một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu xanh, hơi ngạc nhiên.

Nàng từng nghe nói đến loại thuốc lưu truyền trong giang hồ này. Năm đó gia gia té bị thương, đau đớn không chịu nổi, quản gia cũng định tìm mua nhưng thái y nói không có tác dụng mấy, một viên thuốc tê chỉ có tác dụng trong thời gian rất ngắn.

Bây giờ dùng nó để vượt qua mười gậy phạt rất vừa vặn.

Tạ Lãm hơi nghiêng đầu, nhìn thấy nàng dường như đang chần chừ, khuyên: “Không gây tổn thương gì với thân thể, yên tâm.”

Phùng Gia Ấu xoa xoa bình sứ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, phát hiện hắn đang lén nhìn nàng.

Bị nàng phát hiện, Tạ Lãm vội thu ánh mắt, bóng lưng hiện ra vài phần xấu hổ.

Nàng cong cong môi, trong lòng không lo lắng thuốc này có tổn hại cho thân thể không, chỉ nghĩ cây non nhỏ trước mặt đây sau này sẽ trở thành đại thụ che trời thế nào.

Vừa rồi nàng đã hỏi thăm, Tạ Lãm vẫn chưa có hôn phối, nếu hắn vẫn chưa có ý trung nhân, nàng có thể tiên hạ thủ vi cường. Với xuất thân và chức quan hiện tại của hắn, cộng thêm việc hắn vừa đến kinh thành, người cạnh tranh sẽ không nhiều, nàng cũng rất xứng.

Về việc có thể khiến hắn động lòng hay không, Phùng Gia Ấu rất có tự tin, với mỹ mạo của nàng, chỉ cần chịu phí chút tâm tư, nam tử bình thường sẽ không cưỡng được.

Còn nếu hắn không bình thường, vậy thì nước chảy đá mòn.

Đáng tiếc nàng không thể ích kỷ như vậy. Nếu như vận mệnh của Tùy Tư Nguyên thật có thể thay đổi, vậy Tạ Lãm cũng có khả năng không đảm đương nổi vị trí thủ phụ.

Ví dụ như không quyền không thế đi cưới nàng, có lẽ đến ngày bị Bùi Nghiên Chiêu hại chết, hắn vẫn là ti trực của Đại Lý Tự.

Nàng không dám thử, sợ sẽ bất cẩn phá hủy luôn mấy chục năm an cư lạc nghiệp của bá tánh Đại Nguỵ trong tương lai.

Nhưng mà, nếu hắn có ý trước với nàng, đối xử với nàng tốt như vậy, nàng sợ mình không cưỡng được dụ hoặc.

Tạ Lãm đưa lưng về phía Phùng Gia Ấu nên nhìn không thấy đoán không ra chút tâm tư nhỏ này, chỉ thầm mong nàng mau nói “cảm ơn” rồi bắt đầu hình phạt. Sở dĩ hắn tặng thuốc là bởi nàng trông ốm yếu thế này, lỡ đâu mới đánh được hai gậy đã ngất xỉu, thế là lại phải tiếp tục ở lại Đại Lý Tự, có khi còn kéo thêm mười ngày nửa tháng.

“Vậy đa tạ đại nhân.” Phùng Gia Ấu nhẹ nhàng hành lễ, thực lòng nói cảm tạ.

Tạ Lãm thầm thở phào, hơi cong môi: “Hiệu quả của thuốc rất ngắn, cô đợi đến ngay trước lúc đánh gậy đầu tiên hãy ngậm.” Nói xong lập tức đi gọi nha dịch bên ngoài vào, dặn dò họ nhanh tay.

Phùng Gia Ấu nằm lên ghế phạt, tay cầm viên thuốc nhỏ.

Tạ Lãm quay lưng lại và nói “Bắt đầu đi!”, hai nha dịch đồng thanh nói “Đắc tội!”.

Chờ bọn họ giơ gậy lên, Phùng Gia Ấu vội vã bỏ viên thuốc xuống dưới lưỡi, thuốc dính nước bọt hòa tan ngay, có vị đắng nhẹ. Ngay sau đó nàng cảm thấy hơi nóng lan khắp cơ thể, tứ chi tê dại.

Nàng biết gậy đánh xuống nhưng lại không cảm thấy chút đau đớn nào. Mãi cho đến gậy thứ chín mới bắt đầu thấy nặng nề, gậy thứ mười đánh xong, eo và hông dần đau nhức đến toát mồ hôi lạnh. Nhưng nàng biết, mấy nha dịch này đều quen tay, có thể đánh tổn thương da mà không hại đến xương, dưỡng vài ngày là bình phục.

Phạt gậy vừa xong, Tạ Lãm bỏ xuống một câu “Phùng tiểu thư đi thong thả, không tiễn.” rồi lập tức ra khỏi hình phòng.

Phùng Gia Ấu ở lại hình phòng nghỉ ngơi, Đại Lý Tự cho San Hồ đi vào dìu nàng từ cửa sau đi ra ngoài.

Trên xe ngựa đã trải sẵn đệm mềm, Phùng Gia Ấu không ngồi được nên nằm lên.

Tình trạng của tiểu thư tốt hơn so với tưởng tượng, San Hô tò mò nhưng không hỏi: “Tiểu thư, em giúp cô thoa thuốc nhé, cô chịu đựng một chút.”

“Ừ.” Phùng Gia Ấu đang nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới phản ứng.

Bôi thuốc xong xuôi, xe ngựa mới chuyển động.

Phùng Gia Ấu vừa bị phạt đánh, xa phu sợ xóc nảy nên không dám chạy nhanh, thân xe lung lay làm nàng mơ màng sắp ngủ chợt nôn nao khó chịu muốn nôn.

“Tiểu thư? Có muốn dừng lại nghỉ ngơi chút không?” San Hô phát hiện sắc mặt Phùng Gia Ấu còn tệ hơn ban nãy, phấn thoa trên mặt cũng không che được sắc xám tái, mồ hôi trên trán liên tục túa ra từng giọt lớn không kịp lau.

“Ta…” Phùng Gia Ấu muốn nói mình thực sự thấy không khỏe, nhưng ngực nàng tức nghẹn đến mức không nói ra lời.

Thấy nàng khó thở, San Hô vội vàng nâng nàng dậy không nằm nữa.

Ngồi thẳng dậy giúp Phùng Gia Ấu dễ thở hơn rất nhiều, nhưng ngay sau đó nàng phun ra một búng máu! Thảm lông trắng như tuyết dính một mảng đen đáng sợ.

“Tiểu thư?” San Hô kinh hãi.

Ngụm máu kia phun chưa xong, Phùng Gia Ấu lại phun thêm vài ngụm nữa, trời đất quay cuồng, cả người gần như mất đi ý thức. San Hô kêu mấy lần, Phùng Gia Ấu đều không đáp lại.

Lúc này, xe ngựa vẫn chưa ra khỏi con đường dài trước cửa Đại Lý Tự, San Hô hét lên với xa phu: “Quay lại! Mau quay lại Đại Lý Tự!”

*

Sau khi rời khỏi hình phòng, Tạ Lãm không đi quá xa, hắn đứng nhìn chằm chằm Phùng Gia Ấu được thị nữ dìu đi ra cửa sau, chứng kiến nàng lên xe ngựa xong xuôi mới yên tâm, thầm nghĩ mối nguy này rốt cuộc cũng giải trừ.

Đương lúc mặt trời lên cao, Tạ Lãm không vội trở về, đứng ven đường nơi cửa sau phơi nắng. Tính toán lát nữa tranh thủ về phòng ngủ trưa một hai canh giờ, buổi tối tiếp tục lẻn vào Huyền Ảnh Ti lục soát Kho Tư Liệu.

“Giáaa—!”

“Tránh đường!” 

Tạ Lãm đột nhiên nghe tiếng kêu cấp bách đằng xa, cùng tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Hắn nhíu mày nhìn qua, xe ngựa Phùng Gia Ấu sao lại quay về?

Tạ Lãm vô thức muốn tránh đi, nhưng tốc độ xe ngựa và dáng vẻ xa phu cho thấy hình như có chuyện lớn.

Tạ Lãm nhíu mày do dự một chút, rồi tiến lên đón.

“Hu—!” Thấy một người mặc quan phục, xa phu kéo dây cương, run lẩy bẩy nói: “Đại nhân, ngài mau xem dùm tiểu thư nhà ta! Cô ấy hình như, hình như…” Hình như không xong rồi, nhưng không dám nói thẳng ra miệng.

Tạ Lãm hồ nghi mau chóng tiến lên, vén rèm xe, nhìn thấy tình trạng Phùng Gia Ấu lúc này thì nheo mắt. Từ cằm đến cổ nàng dính đầy máu đen sền sệt, ngực phập phồng kịch liệt, dường như trong miệng tắc một ngụm máu lớn khiến nàng không thở được.

Tạ Lãm vừa thấy đã biết nàng trúng độc, tình thế cấp bách, hắn nhấc chân khom lưng tiến vào trong xe, nửa quỳ phía sau nàng: “Mạo phạm!”

Nói xong một tay nâng cằm, cố định thân thể nàng, bàn tay kia khum lại vỗ mạnh vào phía dưới ba tấc sau cổ!

Phùng Gia Ấu cuối cùng cũng phun ra ngụm máu độc kia, thân thể xụi lơ mềm oặt như cọng bún.

Tạ Lãm không thèm lau máu trên tay, bế nàng lên nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh vào cửa sau của Đại Lý Tự, nói với nha dịch canh gác: “Ngươi quen đường mau đi mời đại phu.” Lại hỏi San Hô, “Cô ấy đã ăn gì rồi?”

“Ngay cả nước cũng chưa uống.” San Hô chạy đuổi theo hắn, “Chỉ thoa chút thuốc mỡ giảm sưng, mang từ nhà đến.”

Tạ Lãm hỏi: “Thuốc mỡ đâu?”

San Hô: “Ném trên xe ngựa.” Hiểu ra tiểu thư bị người hạ độc, không đợi Tạ Lãm phân phó, nàng lập tức quay người chạy về xe ngựa, lấy thuốc trên xe.

Tạ Lãm bế nàng đi thẳng đến phòng khách phía đông nơi hắn ở. Hắn không rành y thuật nhưng Tùng Yên là người thạo nghề.

Tùng Yên đang ngồi xổm trong sân giặt quan phục, thấy thiếu chủ nhà mình không những không tiễn Phùng Gia Ấu đi mà còn ôm về nhà, hai tròng mắt kinh ngạc đến mức suýt rớt vào thau nước.

Nhưng khi nhìn thấy người Phùng Gia Ấu dính đầy máu đen thì đã hiểu, quệt tay lên người rồi chạy theo vào phòng.

Tạ Lãm đặt nàng lên giường: “Ngươi mau xem còn cứu được hay không.”

Xét mức độ nôn ra máu thì độc này rất mạnh, theo kinh nghiệm, khả năng cứu được không lớn.

Tùng Yên ngồi bên cạnh giường bắt mạch cho Phùng Gia Ấu, mày khi nhíu khi giãn, quay đầu nhìn thấy Tạ Lãm hơi lảo đảo, cuống quít: “Cậu cũng bị trúng độc hả?”

“Không sao.” Nói đến đây thì Tạ Lãm đã khôi phục bình thường, “Ta thử Tiểu Ma Hoàn xem có vấn đề gì không thôi.”

Tùng Yên cạn lời: “Thuốc thiếu chủ mang theo trên người, ai có bản lĩnh động tay vào chứ, cậu chỉ làm điều thừa.”

Tạ Lãm cười lạnh: “Ngươi có khả năng này.”

Tùng Yên tự vả miệng, cong cổ tiếp tục bắt mạch, nịnh nọt nói: “Thiếu chủ yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Ma Hoàn của cậu. Cô ấy bị trúng độc ít nhất đã nửa tháng rồi.”

*

Nửa tháng trước, Phùng Gia Ấu dự tiệc thưởng hoa, bất ngờ bị đụng đầu.

Sau khi về nhà nàng bắt đầu ngủ không yên, lúc nào cũng mơ màng uể oải, dẫn đến thần sắc nhợt nhạt ốm yếu như bây giờ. Nàng vẫn luôn cho rằng nguyên nhân vì vết thương trên đầu, nhưng đại phu luôn nói vết thương đó không sao cả.

Mãi cho đến khi tỉnh lại sau lần hộc máu này nàng mới biết được mình đã trúng độc.

“Thôi thiếu khanh mời thái y tới, cơ bản nhất trí với Tống đại phu.” San Hô đứng cạnh giường, lo lắng cúi đầu nhìn nàng, “Vẫn chưa biết là độc gì, chỉ biết độc không phát tức thời, cần ít nhất mười canh giờ mới có thể khiến người chết bất ngờ.”

Trước đó, chất độc ngấm sâu đến mức khó phát hiện.

“Thái y suy đoán, trước khi tiểu thư bị độc phát, có lẽ đã ăn trúng thứ gì có thể ức chế và giải được chất độc đó. Nhưng độc còn sót lại tích tụ trong cơ thể chưa tiêu tan được. Hôm qua tiểu thư dầm mưa sốt cao, hôm nay bị phạt đánh, sau đó dùng thuốc hoạt huyết, thế nên độc tích tụ đã bị ép ra, đây là chuyện tốt.”

San Hô thấy nàng im lặng lại nói: “Thái y và Tống đại phu đều cảm khái tiểu thư quả phúc lớn mạng lớn, nhất định là các lão trên trời linh thiêng…”

Phùng Gia Ấu mím chặt môi, không cho rằng mình may mắn như thế. Có lẽ nàng đã bị độc phát rồi, trong khoảng thời gian cận kề với cái chết đó, nàng mơ thấy giấc mộng tiên tri kia.

Hoặc là, nói không chừng nàng đã chết đi sống lại.

Vậy thì, ai đã hạ độc?

Loại trừ Bùi Nghiên Chiêu trước tiên.

Hạ độc khi nào?

Tám phần là tại tiệc thưởng hoa. Khoảng thời gian đó Tùy Anh không có ở kinh thành, nàng hiếm khi ra ngoài, chỉ duy nhất đến tiệc thưởng hoa.

Vì sao phải hạ độc?

Phùng Gia Ấu lập tức nghĩ đến Liêu Trinh Trinh, người bị giết hôm qua.

Đầu tiên là nàng, kế đến là Liêu Trinh Trinh, nếu hỏi nàng mối liên quan giữa hai người là gì, thì chỉ có một điều duy nhất – Thẩm Thời Hành.

Phùng Gia Ấu khó khăn ngồi dậy: “Ta phải đi gặp Thôi thiếu khanh.”

Vốn dĩ nàng không quan tâm mấy đến vụ án Liêu Trinh Trinh. Thôi thiếu khanh cũng không nhắc chuyện hồ sơ vụ án với nàng, chứng tỏ án này không khó, Tùy Anh sẽ được giải oan rất nhanh.

“Thôi thiếu khanh đã dặn dò, tiểu thư tỉnh rồi, tình hình tốt hơn thì có thể đến gặp ông ấy bất cứ lúc nào. Tiểu thư muốn đi hay nghỉ ngơi thêm chút?”

“Đi ngay bây giờ.” Phùng Gia Ấu chợt phát hiện mình vậy mà đã chết một lần, sao có thể còn ngồi yên.

Nàng muốn đích thân lôi hung thủ ra, chặt thành tám khúc!

San Hô biết không ngăn được bèn lấy bộ váy mới giúp nàng thay y phục dính máu: “Hình như Thẩm công tử cũng bị mời tới.”

Phùng Gia Ấu gật đầu, vén màn lụa lên mới phát hiện căn phòng này vốn đã có người ở, không phải phòng trống: “Đây là chỗ ở của ai?”

Phòng được bày trí đơn giản nhưng ấm cúng, ngoại trừ trên bàn làm việc không có quyển sách nào, khắp nơi đều là những cuộn hồ sơ.

Trên bàn chỉ có một chiếc gối mỏng, giữa gối hơi lõm xuống, hẳn là chủ nhân căn phòng này thường xuyên nằm ngủ trên bàn.

“Tạ ti trực ẵm tiểu thư vào đây đấy ạ.” San Hô giải thích, nhìn về phía cửa sổ đang đóng.

*

Bên ngoài cửa sổ, Tạ Lãm đã thay sang thường phục màu nâu, khoanh tay đứng quay lưng về phía cửa phòng, nhìn chằm chằm những chiếc lá trúc bị gió thổi bay.

Thời tiết lại thay đổi, mắt thấy mưa lớn sắp đổ xuống, Tùng Yên ngồi xổm bên cạnh chân hắn, vừa giặt quan phục vừa rủa thầm: Này xem là gì đây, nói Phùng Gia Ấu kia nguy hiểm, muốn đuổi đi cho nhanh, kiểu gì mà càng đuổi lại càng gần, đuổi lên tận giường của chính mình luôn…

“Phải dọn khỏi Đại Lý Tự ngay thôi.” Tạ Lãm đột nhiên mở miệng làm Tùng Yên giật bắn.

“Dọn đi?”

“Ừ.” Tạ Lãm nghĩ tới nghĩ lui thấy chỉ còn con đường này.

Phùng Gia Ấu là mục tiêu của hung thủ, nhưng giờ vẫn sống, trước khi hung thủ sa lưới, rất có thể Thôi thiếu khanh sẽ giữ nàng ở lại Đại Lý Tự, cho ở trong khu phòng phía đông này, để hắn canh chừng.

Vốn dĩ hắn muốn ăn vạ ở lại Đại Lý Tự để tránh bị Huyền Ảnh Ti theo dõi. Nhưng bây giờ không dọn không được.

“Cậu quên rồi à, chúng ta ăn vạ ở Đại Lý Tự đâu chỉ bởi vì an toàn?” Tùng Yên bất chấp nguy cơ bị đánh mà nhắc nhở, “Cậu nói xem, dọn ra rồi chúng ta ở đâu?”

Bọn họ đâu có tiền.

Lúc ra đi mang theo một trăm lượng bạc và sáu trăm lượng ngân phiếu, dọc đường bị thiếu chủ nhà hắn soàn soạt tiêu sạch sẽ. Một chốc cứu tế thiên tai, một lát ổn định lưu dân. Ngay cả khi tá túc trong núi, thấy người ta nghèo khổ liền âm thầm để lại mấy lượng bạc trước khi rời đi. May là hắn biết rõ đây là thiếu chủ của Mười Tám Trại Đất Bắc đang lên kinh làm tặc, không biết còn tưởng là tán tài đồng tử* đang hạ phàm.

Tán tài đồng tử:

dịch sát nghĩa là cậu bé rải tiền, chính là cậu bé đứng bên cạnh Quan Thế Âm Bồ Tát, còn được gọi là Kim Đồng. Tán tài đồng tử có tên như vậy là vì khi cậu sinh ra, đồ quý giá tự nhiên xuất hiện trong nhà. Trong ngôn ngữ hiện đại, tán tài đồng tử thường được dùng để gọi những anh chàng điển trai hào phóng, tiêu tiền như nước.

 

“Không phải ta còn có tiền lương à?” Tạ Lãm nhướng mày, hoàn toàn không cảm thấy việc mình làm có gì không ổn, cũng không tin đường đường quan viên kinh thành lại không ở nổi nhà trọ bằng tiền lương của mình.

“Bị Trần tự chính trừ hết rồi.” Tùng Yên móc ra mấy đồng còm cõi đưa cho hắn, “Toàn bộ gia sản trên người chúng ta đây, thiếu chủ tiết kiệm nhé.”


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x