Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 11

CHƯƠNG 11 – THÀNH Ý

Giang Hội Từ đến ngồi trên ghế chủ: “Nghe nói Tạ ti trực tới cầu hôn?”

Tạ Lãm chỉnh tư thế: “Vâng.”

Giang Hội Từ chất vấn: “Chẳng phải tối hôm qua anh nói tạm thời không có ý định thành thân sao?”

Tạ Lãm bấm bụng tiếp tục: “Tạ mỗ về tự suy xét suốt đêm, thấy rằng mình không nên trốn tránh trách nhiệm.”

Giang Hội Từ cười lạnh lùng: “Người Đất Thục các anh tới cửa cầu hôn như vậy à?”

Nhớ lại tối qua Tạ Lãm đã nói trong tay hắn chỉ có mấy đồng, xem ra là thật, cả bà mối cũng không mời nổi.

Giang Hội Từ cũng không để ý, bởi trong suy nghĩ của bà, sự nghèo khó của người đọc sách biểu thị cho thanh cao, là chuyện tốt. Nhưng thanh bần không có nghĩa là qua loa, có thể giản lược tam môi lục sính, song phải đầy đủ thành ý. Bằng không, đó chính là làm gượng ép để đối phó với tin đồn, thâm tâm thật ra lại bài xích, dẫn đến sau này không đối xử tử tế với con gái bà.

Tạ Lãm vội vàng cầm miêu đao đang đặt trên bàn trà lên: “Tạ mỗ không có gì quý giá, nhưng cái này là binh khí gia truyền của Tạ gia.”

Đao dài khi bọc lại trông chẳng khác gì một cây gậy, cởi bỏ vải thô cũng chỉ nhìn thấy vỏ đao cũ sờn, song gắn lên hai chữ “gia truyền” ít nhiều cũng cho thấy chút thành ý.

Tạ Lãm đã lường trước sẽ không bị nghi ngờ, bởi nghĩa huynh xuất thân quân hộ, mấy thế hệ trong nhà chỉ một mình huynh ấy là người đọc sách, đồ gia truyền là một thanh đao cũng không có gì bất ổn.

Giang Hội Từ không biết gì về binh khí, nhưng bà làm buôn bán từ nhỏ, giám bảo rất có nghề, chỉ nhìn chất liệu vỏ đao cùng với cảm giác dày nặng ấn tượng của thanh đao liền biết đao này có giá trị không nhỏ, chắc chắn là vật gia truyền không sai.

Ánh mắt nhìn Tạ Lãm lập tức nhu hòa vài phần.

Phùng Gia Ấu núp sau bình phong nghe hai người nói chuyện, càng nói càng hăng, thậm chí còn bắt đầu bàn bạc về ngày kết hôn. Ruột gan nàng cồn cào hận không thể chọc thủng một lỗ trên bình phong, ghé mắt nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Lãm. Nàng thật muốn biết tối qua hắn đi về đã bị kích thích gì? Có ai đổi thái độ với chuyện hôn nhân đại sự nhanh như vậy chứ?

“Về chuyện nhà cửa…” Giang Hội Từ tính toán nên mua nhà ở đâu để làm của hồi môn tặng cho Tạ Lãm.

Tạ Lãm lại nói: “Không cần ạ, sau này ở tại Phùng gia là được.”

Nghe vậy chén trà trong tay Giang Hội Từ suýt rơi xuống đất: “Ở trong phủ của chúng ta?”

“Vâng.” Nãy giờ Tạ Lãm căng thẳng hết sức, song nói đến khúc xấu hổ này thì ngược lại, vô cùng trấn định.

Phùng Hiếu An đã dạy hắn cách ứng đối.

Hắn đứng dậy khỏi ghế, chắp tay: “Bởi vì phong thủy của Phùng phủ cực kỳ hợp tâm ý của Tạ mỗ.”

Giang Hội Từ giật mình, bật cười, trong lòng vô cùng vui vẻ. Tòa nhà Phùng gia này đã sản sinh ra hai vị trạng nguyên, một thám hoa, còn có một vị Đại Lý Tự khanh từng vào Nội Các. Tạ Lãm hắn vừa khéo đang nhậm chức ở Đại Lý Tự.

Bất giác Tạ Lãm nhận ra, so với gióng trống khua chiêng cưới Phùng Gia Ấu ra ngoài lập môn hộ, thì sau khi hắn giả chết bỏ đi, việc sống tại Phùng gia sẽ ít gây thương tổn cho Phùng Gia Ấu hơn. Có lẽ suy tính của nhị thúc cũng xuất phát từ điểm này.

Giang Hội Từ vẫn còn băn khoăn: “Ta thì không sao nhưng anh không sợ bị đồng liêu châm chọc à?”

Tạ Lãm: “Vậy thì cố gắng khiến bọn họ không dám châm chọc nữa.”

Giang Hội Từ lại sửng sốt, không nói gì.

“Ngày cưới xin ngài quyết định, hi vọng càng nhanh càng tốt.” Tạ Lãm lại thỉnh cầu, “Trước đó… hiện tại Tạ mỗ sống ở Đại Lý Tự có nhiều bất tiện, hi vọng có thể dọn trước vào Phùng phủ ở tạm.”

“Khi nào?”

“Tốt nhất là hôm nay.”

Yêu cầu này quả thực không tưởng tượng nổi, thậm chí có chút vô lý, Giang Hội Từ không hiểu được hắn đang nghĩ gì, không trả lời hắn, chỉ bưng chén trà lên uống.

“Phu nhân!” San Hô đi vào phòng khách, hoảng hốt báo, “Tiểu thư ngất xỉu, ngài mau đi xem!”

Giang Hội Từ nhíu mày, đứng dậy nói “Xin lỗi không tiếp được”, rồi để mặc Tạ Lãm ở đó.

Phùng Gia Ấu chờ ở sân sau phòng khách, vừa thấy Giang Hội Từ tới liền nói trước: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, Tạ ti trực muốn dọn vào sớm hẳn là vì để bảo vệ con đó. Hình như anh ta có manh mối về hung thủ hạ độc Xích Lưu Kim.”

“Bảo vệ con?” Giang Hội Từ cười khẩy không thèm giấu, “Cả Huyền Ảnh Ti và Đại Lý Tự đều bó tay với vụ án Xích Lưu Kim này, hắn có manh mối sao lại không báo cáo? Đơn giản là vì muốn độc chiếm công lao, một bước lên mây thôi. Ta thấy hắn chỉ thiếu điều viết hai chữ “tham vọng” lên mặt.”

“Nếu không có tham vọng con còn coi thường anh ta.” Phùng Gia Ấu làu bàu, lại khuyên, “Mẹ thử nghĩ xem, sau lưng anh ta không có người chống đỡ, lại chỉ là một cử nhân, đường lên chức gian nan lắm. Hơn nữa, chốn quan trường mấy ai không có tham vọng, gia gia cũng muốn đứng cao hơn để có thể làm nhiều hơn cho bá tánh mà.”

Giang Hội Từ nói: “Phụ thân con không có tham vọng này.”

Cho nên kết cục của ông ấy mới thê thảm, câu này Phùng Gia Ấu không dám nói ra miệng: “Phụ thân không có ý muốn leo lên địa vị cao không có nghĩa là ông ấy không có tham vọng. Không ít lần gia gia nói với con, phụ thân trời sinh tính cách nổi loạn, thích làm theo cách riêng.”

Gia gia thường than thở rằng gia môn bất hạnh mới sinh ra một tên nghịch tử. Từ nhỏ đã rất giỏi ngụy biện. Cho đi thư viện học hành cùng con cháu thế gia, lại muốn kết giao với đủ thứ hạng người, lén lút qua lại với đám bạn bè chẳng ra gì. Chọn cho một quý nữ hầu môn, đương lúc còn bàn bạc thì giận dỗi bỏ nhà trốn đi Kim Lăng, sau đó trở về dẫn theo một cô nương nhà thương hộ. An bài cho một vị trí ở Hình Bộ, lại không đi, còn nói loạn thế mà chỉ tập trung phá án trừng trị ác nhân là trị ngọn không trị gốc, chỉ có bình định thiên hạ thì thiên hạ mới có thể thái bình.

Có một thời gian, gia gia thậm chí còn nghi ngờ phụ thân gia nhập tà giáo gì đó, đặc biệt căm ghét thế tục, cho nên phái người theo dõi giám sát thật lâu. Mãi đến khi thành hôn sinh con, phụ thân mới ổn trọng hơn đôi chút.

Nghe con gái nhắc đến Phùng Hiếu An, Giang Hội Từ ngẩn ngơ thất thần, song cảm thấy lời con gái nói không sai. Tham vọng của phu quân bà kỳ thật còn lớn hơn nữa, chỉ là ông ấy có chủ ý riêng, không bị thế tục trói buộc.

“Mẹ?” Phùng Gia Ấu gọi nhỏ, “Con và Tạ ti trực quen biết chưa lâu, nhưng con tin anh ta tuyệt không phải kẻ tiểu nhân gian tà, con nguyện ý gả.”

Bốn chữ “trời yên biển lặng” trong giấc mộng tiên tri của nàng đã chứng tỏ điều đó.

Mỗi khi Giang Hội Từ rơi vào xúc động thì không dễ thoát ra, đầu óc không còn minh mẫn như trước, bà mệt mỏi xua tay: “Tự con lựa chọn, sau này có thế nào con tự gánh vác.”

Phùng Gia Ấu biết việc đã thành, cười nói: “Anh ta sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.”

“Nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của con xem, có giống tiểu thư khuê các không hả?” Mắng con gái xong Giang Hội Từ mới lấy lại được nửa phần tinh thần, “Không phải nói đi về phòng à, sao còn đi nghe lén? Da mặt con có bao nhiêu lớp thế?”

Phùng Gia Ấu chạy nhanh: “Con gái về phòng ngay.”

*

Tạ Lãm ra khỏi cửa Phùng phủ, không đi vội vã.

Đắn đo một hồi, hắn quẹo vào ngõ nhỏ, đi đến chỗ tối qua gặp mặt Phùng Gia Ấu. Hắn có dự cảm nàng sẽ chờ ở đó. Tối hôm qua hắn còn cương quyết thề thốt sẽ không cưới, chỉ sau một đêm đã lật ngược, dù gì cũng nên có một lời giải thích.

Quả nhiên, Phùng Gia Ấu vẫn giống hôm qua, đứng sau bức tường, chỉ ló mỗi cái đầu.

Thấy hắn tới thật, nàng che miệng cười: “Tạ ti trực, xem ra chúng ta rất ăn ý.”

Tạ Lãm đang định nói chuyện, nàng vẫy tay: “Huynh vào đây, ta dẫn huynh đến một nơi.”

Nói xong liền biến mất khỏi đầu tường, không cho Tạ Lãm cơ hội phản ứng.

Đã tới mức này rồi, Tạ Lãm không cố kỵ gì nữa, trèo tường qua, vững vàng đáp xuống bệ đá tròn nơi Phùng Gia Ấu vừa đứng.

Hai tay Phùng Gia Ấu túm váy, cẩn thận bước đi trên những tảng đá cuội xếp thành đường sát bờ hồ, trêu chọc hắn: “Tường này của nhà ta, ta thấy huynh nhảy qua thuần thục lắm rồi đấy, có phải rất nhanh sẽ nhảy ra cảm tình không?”

“…” Tạ Lãm đuổi theo nàng, “Cô muốn dẫn ta đi đâu?”

“Thành ý đó.” Phùng Gia Ấu hơi nhướng mày, “Huynh đã chọn ta, đưa ra thành ý, ta đương nhiên cũng muốn cho huynh xem thành ý của ta.”

Tạ Lãm không nghe rõ nàng nói gì: “Phùng tiểu thư, về chuyện ta tới cầu hôn…”

Phùng Gia Ấu: “Ta hiểu mà.”

Trong lòng nàng rất đắc ý, nàng chọn Tạ Lãm vì được báo mộng, biết trước tương lai hắn sẽ là quan cư nhất phẩm. Mà Tạ Lãm đổi ý chọn nàng, quá nửa vì nhận ra, nếu lựa chọn một quý nữ nhà quan lớn, dễ bị khinh khi không nói, có lẽ còn lâu mới bằng lợi ích thật sự mà nàng mang lại.

“Tòa nhà lớn phía trước từng là thư phòng của phụ thân ta, bây giờ là thư phòng của ta.” Phùng Gia Ấu chỉ hướng Tây Bắc, “Bình thường ta không hay ra ngoài, nếu không ngủ nướng trong phòng thì chính là bận rộn trong thư phòng.”

Tạ Lãm nhìn qua, tòa lầu khí phách kia chính là nơi cao nhất Phùng phủ, trông như một tòa điện thờ nằm một mình giữa hồ nước bao quanh. Hắn theo nàng lên một chiếc thuyền nhỏ, nhìn nàng đưa mái chèo thuần thục liền biết nàng quả thật thường tới nơi này.

Khi lên bờ, ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển treo trên cửa, chữ viết bị trầy xước rất nhiều, cố gắng nhìn có thể nhận ra “Thiên Thu Các”, nhưng mấy câu đối thì bị đục đẽo phá hủy đến nỗi không thể đọc được.

“Phụ thân ta làm đấy.” Phùng Gia Ấu nói khi thấy hắn nhìn chằm chằm mấy câu đối.

“Ban đầu viết cái gì?” Tạ Lãm tò mò quá khứ của nhị thúc.

Giọng điệu Phùng Gia Ấu chợt lạnh: “Không biết, nghe gia gia ta nói tấm biển này và câu đối vốn là do phụ thân ta viết, cũng do ông ấy phá hủy.”

Lúc ấy còn phóng hỏa bên trong tòa nhà, thần thần bí bí.

Phùng Gia Ấu không có ấn tượng tốt với cha mình nên không muốn nhắc tới, đẩy cửa đi vào: “Vào đi.”

Tạ Lãm nhìn chằm chằm một lát mới tiến vào bên trong.

Vừa quét mắt sơ qua, đồng tử hắn co rụt, sách chất chồng như núi bao la như biển khiến hắn có ảo giác như bước vào Kho Tư Liệu của Huyền Ảnh Ti. Tòa lầu rỗng bên trong, chỉ có khoảng mười mấy cột trụ, sách và quyển trục được xếp hàng hàng trên những giá sách kéo dài lên trên và về trước, cơ hồ che trời lấp đất.

Phùng Gia Ấu dẫn hắn đi đến trước một giá sách gần nhất, chỉ vào trong đó: “Không chỉ Đại Ngụy, ta căn bản đều hiểu hết bộ luật của các triều đại trước.” Chỉ tiếp một giá sách khác, “Những cái đó là bộ luật mới do ta soạn thảo, đã dần thành hình.”

Lại chỉ vào hàng bên trái: “Đây là bản sao của những nghi án và án chưa giải quyết được ở các tỉnh huyện do Đại Lý Tự tiếp nhận, có một phần công lao của ta nên ta giữ lại làm kỷ niệm.”

Thôi thiếu khanh đồng ý che chở nàng hoàn toàn nhờ vào năng lực của nàng.

“Với tư cách là phụ tá cho toàn Đại Lý Tự, ta sẽ dạy cho huynh, chuyện thăng chức sau này ở Đại Lý Tự chắc chắn không thành vấn đề. Tin ta!” Còn muốn bảo hắn có thể nói cho nàng hay manh mối về Xích Lưu Kim, nàng có thể nghĩ cách cùng hắn, nhưng rồi kìm lại.

Ngón tay mảnh mai xinh đẹp tiếp tục chỉ: “Mấy cái này…”

“Còn cái này…”

“Cái này…”

Tạ Lãm ngây ra như phỗng.

Có lẽ bị biển sách quật hoa hết cả mắt, nên càng nhìn gương mặt xinh đẹp của Phùng Gia Ấu, Tạ Lãm càng thấy giống cha hắn. Cha hắn hồi trước dạy hắn y hệt thế này, dắt hắn vào kho vũ khí, chỉ vào hàng đống binh khí đủ kiểu dáng rồi nói: “Nhìn nè, đây đều là chiến lợi phẩm cha con rất tự hào, toàn bộ đều là của con, học được chúng nó, con nhất định thiên hạ vô địch!” Sau đó bắt đầu huấn luyện hắn cực kỳ tàn ác, quất roi hắn, ra đòn hiểm với hắn…

Phùng Gia Ấu chừng như đã nói hết, đứng trước núi hồ sơ cuồn cuộn nhìn hắn cười rạng rỡ: “Tạ ti trực, cảm ơn đã chọn ta, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của huynh.”

Tạ Lãm cứng đờ hết cả người, bàn tay chắp sau lưng không ngừng run rẩy, giờ phút này chỉ muốn lập tức xoay người chạy đi tìm nhị thúc hét lên “Cứu mạng!”.

Tác giả có lời muốn nói:

Phùng Gia Ấu: “Cố lên” Vịt ơi! Lại một ngày mới tràn đầy năng lượng!

Tạ Lãm: Nằm thẳng “lạn”-ing.

Editor muốn nói: Cố lên vịt ơi là một bài hát thiếu nhi nổi tiếng của Trung quốc. “lạn”-ing ở đây có nghĩa là suy sụp, đổ vỡ.

Ai muốn nghe thử thì vào đây:

Lời bài hát “Cố lên vịt ơi”:

Cố lên vịt, cố lên vịt, tiến lên vịt

Vịt trời, vịt đất, vịt ngựa của tôi

Xin chào vịt, vịt xấu xí, đợi tôi nhé vịt

Ước mơ đang chờ đợi mọi người ở phía trước

Một ngày mới đã bắt đầu, hãy ra ngoài và rời khỏi nhà.

Không sợ ngoài trời gió hay mưa

Dù kỹ năng không tốt nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức mình.

Tư thế chạy rất duyên dáng, nếu bị ngã hãy tiếp tục leo lên.


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x