CHƯƠNG 100 – TIỀN, ĐAO, THUỐC
Editor: Vẫn chưa có thời gian beta a, mọi người đọc tạm.
Nghe thấy mấy chữ ‘hai đứa con trai’ bật ra khỏi miệng Tề Phong, Phùng Gia Ấu có cảm giác hai mắt tối sầm. Nếu không vì phải dìu Tạ Lãm, có lẽ nàng đã không đứng vững, ngã nhào ra đất.
Quả nhiên, Tề Phong tự xưng là “Tạ A Ông”, lấy đủ cớ để đưa tặng bảo vật, hết lần này tới lần khác mời Tạ Lãm nhập quân phủ, rõ ràng là xem hắn như con trai ruột mà vun vén.
Mà khi nói ra như vậy, ông ta cũng không sợ người ngoài không biết sự tình sẽ nghĩ rằng Tạ Lãm là con của ông ta.
Tùy Anh thì thầm hỏi Lạc Thanh Lưu:
“Chẳng lẽ Tề Phong cũng có con nuôi? Con nuôi của ông ta cũng theo Tề Chiêm Văn đến đây sao?”
Lạc Thanh Lưu khẽ đáp:
“Ta cũng không biết chuyện này. Nhưng có con nuôi cũng không phải chuyện lạ. Những quan viên nắm quyền trong triều, để thu hút lòng người và khiến họ phục tùng, thường hay nhận một số người tài giỏi làm con nuôi.”
Chỉ có Thẩm Thời Hành đam mê viết truyện là nghĩ ngợi xa hơn. Hai con mắt tò mò của hắn liên tục đảo qua lại giữa Ông Nhược Di và Tề Phong.
Một người là Đại đô đốc của Đại Ngụy, một người là Giám Quốc của Nam Cương, hai người có lập trường khác biệt, trước đây đã từng giao chiến trên chiến trường, xem nhau như kẻ thù cũ.
Một người còn cải nam trang.
Chẳng lẽ…? Có phải…?
Thẩm Thời Hành vuốt cằm, lại nhìn về phía Hàn Trầm đang hôn mê trên đất. Chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn đã hiện ra cả chuỗi ân oán tình thù.
Dù sự thật có thế nào, hắn cũng đã có ý tưởng cho bộ truyện tiếp theo.
“Phu quân, cái kia…” Phùng Gia Ấu thực sự lo lắng cho Tạ Lãm, không biết hắn có đủ nhạy bén để nhận ra sự bất thường của Tề Phong hay không.
Dù bây giờ không nhận ra thì sau này e cũng chẳng giấu được.
Trước đây Tề Phong dám tự xưng là ‘Tạ A Ông’ để tặng miêu đao, rõ ràng là đang thử Tạ Lãm. Bây giờ nói thẳng trước mặt Tạ Lãm mấy chữ ‘hai đứa con trai’, càng chứng tỏ ông ta không thể chờ thêm nữa, muốn nhận đứa con trai tài giỏi này về. Chỉ có như vậy, ông ta mới có thể thuyết phục Tạ Lãm rời khỏi Huyền Ảnh Ti, gia nhập quân phủ và trở thành người kế thừa của mình.
Nhưng tuyệt đối không phải là lúc này.
“Chuyện gì vậy?” Tạ Lãm cúi đầu nhìn nàng.
“Không có gì.” Phùng Gia Ấu thấy hắn không có phản ứng gì khác lạ, liền không nói thêm nữa.
Thực ra, Tạ Lãm không phải là không cảm thấy gì. Ban đầu hắn cũng nghĩ đến chuyện Tề Phong nhận con nuôi, nhưng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy nhiên, hiện tại hắn không có thời gian nghĩ ngợi, tình thế cũng không cho phép hắn suy tính đắn đo.
Tề Phong lại lên tiếng:
“Mấy đứa đưa Nam Cương Vương đi trước, ta sẽ ngăn bọn họ.”
“Không cần Đại đô đốc phải lo.” Tạ Lãm nào chịu nhận ân huệ của ông ta, hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy khinh thường, “Ông không đến, bọn ta vẫn có thể đi được.”
Qua Nghị bị kim châm làm trọng thương, tâm trí cũng dao động, rất dễ bị Phùng Gia Ấu thuyết phục. Nhóm cận vệ hoàng thất giờ còn lại không mấy người, đều đã suy kiệt và mất ý chí chiến đấu, không đáng lo ngại. Con đường sống này là do bọn họ liên thủ giết ra, liên quan gì đến Tề Phong?
Tề Phong cũng không giận, vì lời Tạ Lãm nói không sai.
Bỏ qua lý do khiến hắn bị thương, chỉ riêng phần dũng mãnh này thôi, trong lòng Tề Phong rất tán thưởng vài hài lòng. Ông ta hỏi:
“Vậy con có thể làm được không? Chúng ta liên thủ bắt giữ Giám quốc, không cần lo lắng chuyện quân địch truy đuổi nữa.”
Từ nhát đao của Qua Nghị cản ông ta ban nãy, Tề Phong biết mình không thể giết Qua Nghị ngay lập tức, Ông Nhược Di nhất định sẽ lợi dụng lúc họ dây dưa để chạy trốn. Dù ả không phải cao thủ đệ nhất, nhưng võ công không yếu, lại đặc biệt rất giỏi chạy trốn. Trong trận chiến năm đó, ả đã trốn thoát khỏi tay ông ta mấy lần.
“Hạ quan bị thương, không thể hợp tác với ngài.” Trái lại, Tạ Lãm đã phán đoán xong tình hình địch ta trong lòng.
Nếu tiếp tục động thủ, Tề Phong sẽ bị Qua Nghị kìm chân. Và với thể trạng của hắn và Lạc Thanh Lưu hiện tại, e rằng sẽ khó vượt qua mấy tên cận vệ kia, càng không chắc sẽ cản được Ông Nhược Di đang lăm le muốn chạy và vẫn còn đầy sức lực.
Trời sắp tối, mây đen ùn ùn kéo đến, mưa lớn sắp rơi, bà ta nắm lợi thế quen thuộc địa hình, dễ dàng gọi được viện quân.
Ngay cả khi thật sự có cơ hội bắt được bà ta trước khi viện quân đến, nhưng Hàn Trầm đã thành ra thế này, nếu họ lại mang Giám quốc Nam Cương về Đô Ti Điền Nam, đúng như lời Phùng Gia Ấu nói, chính là kích thích Hành Vương và Trấn Quốc Công dấy binh phản loạn.
Kế hoạch ban đầu là phải giết ra, mang Hàn Trầm về. Nam Cương vương chưa chết, Giám quốc không đáng lo.
Tạ Lãm ôm Phùng Gia Ấu quay người.
Tề Phong nhíu mày:
“Con lại do dự như vậy sao?”
Tạ Lãm không để ý đến ông ta:
“Đi!”
Hắn bước đi vững vàng, không chút lảo đảo.
Không cần hắn phải nhắc, Lạc Thanh Lưu cúi người vác Hàn Trầm lên vai.
Lúc quay trở lại đây, hắn cưỡi chung ngựa với Tùy Anh. Sau khi đặt Hàn Trầm lên ngựa, không còn đủ chỗ nữa, hắn nói với Tùy Anh:
“Đi cùng với Thẩm công tử nhé?”
“Được.” Tùy Anh gật đầu.
Tạ Lãm đi tới hộp vũ khí của mình, cắm thanh Đường hoành đao vào vỏ, rồi đóng chiếc hộp đang mở ra như cái quạt lại.
Thấy hắn chuẩn bị xách hộp đeo lên lưng, Tùy Anh bước tới:
“Huynh bị thương ở vai, để ta mang cho.”
Trong rất nhiều lý do khiến Tạ Lãm nhất quyết liều mạng mang Nam Cương Vương đi, Tùy Anh biết luôn có một phần vì nhà họ Tùy.
Tạ Lãm không từ chối, chỉ lấy từ ngăn kéo nhỏ bên hông hộp hai lọ thuốc nhỏ. Sau đó dắt Phùng Gia Ấu đi vòng qua hộp vũ khí, cùng nhau lên ngựa.
Tùy Anh vén dây đeo bằng da của chiếc hộp, cố sức nhấc lên, đang định vác ra sau lưng thì Lạc Thanh Lưu cưỡi ngựa phi đến bên, vươn tay nắm lấy dây đeo, xách hộp khỏi tay nàng rồi đeo lên vai mình.
Tùy Anh ngẩng đầu nhìn, hắn đã giục ngựa phóng ra khỏi thành.
Trong tiếng vó ngựa dần xa, Tùy Anh hấp tấp chạy tới bên Thẩm Thời Hành:
“Thẩm đại công tử à, còn ngây người ra làm gì, không lên ngựa sao?”
Nói xong lập tức xách người đang mơ mộng tình tiết cho quyển tiểu thuyết mới, quẳng thẳng lên lưng ngựa.
Qua Nghị đứng nhìn họ đưa vương thượng ra khỏi thành, lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tề Phong đến thật đúng lúc, cuối cùng Qua Nghị không cần băn khoăn nữa. Đúng như lời Tạ Lãm nói, dù Tề Phong không xuất hiện, Qua Nghị cũng sẽ để Tạ Lãm và những người khác đi. Ngoài lời thề trung thành với hoàng thất, ông ta đã bị thương, không có tự tin cản được Tạ Lãm, người mà ông ta không biết giới hạn nằm ở đâu.
Có thể trước khi viện quân đến, Tạ Lãm sẽ giết được ông ta rồi bắt giám quốc.
Ông Nhược Di núp sau lưng Qua Nghị, nghiến răng nghiến lợi, thấy Tề Phong cũng định đi, liền cười lạnh sau lưng Tề Phong:
“Không thử bắt ta sao? Đường đường Đại đô đốc oai phong, lại không bằng một thiên hộ nhỏ nhoi trong Huyễn Ảnh Ti sao? Hắn nói rút lui, ngươi lập tức bỏ chạy theo? Tề Phong, ngươi già rồi.”
Tề Phong nghe bà ta nói mình không bằng Tạ Lãm, tâm trạng ngược lại rất vui vẻ, miệng cong lên, quay lại nhìn:
“Dù sao cũng tốt hơn ngươi, ít nhất ta mạnh hơn, ngươi mãi mãi là kẻ bại dưới tay ta.”
Ông Nhược Di mím môi.
Trước khi Tề Phong đi, lại nói:
“Nhưng ta không ngờ ngươi lại là một nữ nhân, thật khiến ta nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
Ông Nhược Di không đáp, chỉ ngẩng đầu quan sát bầu trời.
Sau khi ước lượng một hồi, bà ta lập tức dẫn cận vệ rút về Nam Cương, định hội hợp với đội tiên phong đã triệu tập.
Rời khỏi thành này, muốn quay lại Đô Ti Điền Nam, không có con đường nào dễ đi.
Mà trời sắp mưa, với thân thể đây thương tích, Tạ Lãm khó có thể chạy nhanh trở về, bà ta vẫn còn cơ hội đuổi kịp bọn họ. Bà ta không thể để họ mang Hàn Trầm đi.
Một khi Hàn Trầm tỉnh lại, bà ta thực sự thất bại.
Vì dân Nam Cương tôn thờ huyết mạch hoàng gia còn hơn cả Đại Ngụy.
Bà ta dốc sức mười mấy năm, lao tâm khổ tứ, nhưng trong mắt các thủ lĩnh bộ tộc, Hàn Trầm vẫn là vị vương duy nhất họ nguyện trung thành, cho dù hắn từ nhỏ là kẻ vô chí, đầu óc đơn giản và vô dụng.
Hơn nữa, Ông Nhược Di luôn nghi ngờ, chiếc Khổng Tước Lệnh trong tay mình là giả.
Nếu các thủ lĩnh bộ tộc kiểm tra kỹ, chắc chắn sẽ phân biệt được.
Không phải vì phu quân cố tình giao đồ giả cho bà, mà bởi mấy đời Nam Cương Vương đều dùng chiếc Khổng Tước Lệnh giả này. Đây là biện pháp phòng ngừa đồ thật bị đánh cắp. Nơi cất giữ Khổng Tước Lệnh thật chỉ có người ngồi ở vị trí Nam Cương Vương mới biết.
Phu quân của bà biết, và đã nói cho con trai. Nhưng bọn họ đều giấu bà, chưa từng hé lộ nửa lời.
Nhìn mà xem.
Phu quân đối với bà có bao nhiêu cưng chiều thì sao?
Con trai đối với bà có bao nhiêu cung kính thì thế nào?
Rốt cuộc, cha con họ vẫn giữ một bí mật, xem bà như người ngoài từ tận sâu trong tâm can.
Nếu họ đã không muốn trao cho bà niềm tin tuyệt đối, cớ gì trách móc bà lòng dạ nham hiểm?
—
Rời khỏi tòa thành hoang, Tạ Lãm không thấy Tề Phong đuổi theo, đoán có lẽ là mình đã nghĩ quá nhiều. Tề Phong không đến vì hắn. Ông ta chỉ đến để bắt Giám quốc Nam Cương, thấy tình thế không ổn thì rút lui một mình mà thôi.
Tuy lòng vẫn còn vướng mắc, Tạ Lãm muốn bàn bạc với Phùng Gia Ấu, nhưng lại cảm thấy lúc này không thích hợp. Lỡ bàn ra chuyện gì không vừa tai sẽ khiến tình hình tệ hại hơn.
Tạ Lãm hít một hơi sâu, tạm thời gạt Tề Phong sang một bên.
Phùng Gia Ấu thấy hắn không hỏi gì, thầm thở phào.
Tạ Lãm lại đưa dây cương cho Phùng Gia Ấu, để nàng điều khiển ngựa.
Cánh tay hắn đau đến mức không thể nâng lên nổi, chật vật gỡ mảnh vải thấm đẫm máu ra khỏi vai, dùng răng mở nút lọ thuốc, đổ hết cả lọ thuốc vàng lên vết thương.
Phùng Gia Ấu nghe tiếng hắn rên rỉ, xót xa không để đâu cho hết.
Nàng nhớ lại:
“Phu quân, sao lúc Thẩm Thời Hành đưa hộp vũ khí, chàng không đổ thuốc ngay?”
“Nàng từng thấy ai đang giữa trận chiến mà dừng lại chữa thương chưa? Làm vậy chẳng phải mất hết khí thế sao?” Tạ Lãm bị câu hỏi của nàng chọc cười, có điều nụ cười ấy yếu ớt và mệt mỏi, “Khí thế tạo uy hiếp với địch quan trọng hơn chữa chút thương tích này.”
Hắn ném bình thuốc rỗng đi, lại dùng răng mở một lọ thuốc khác. Bên trong chỉ có duy nhất một viên thuốc nhỏ được hắn nâng ngiu cẩn thận từ rất lâu, dùng để trị nội thương.
Lăn lộn ngoài giang hồ không thể thiếu ba món bảo vật: Tiền, Đao, Thuốc.
Tiền thì hắn đã dốc toàn bộ để mua đao rồi, mà tất cả những thanh đao đó cộng lại cũng không bằng giá trị của viên thuốc nhỏ này. Đây là bảo bối của hắn, cho dù là người sắp chết, nuốt vào cũng có thể cầm cự thêm ba ngày.
Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn hắn uống thuốc, môi mấp máy muốn nói nhưng rồi tiếp tục tập trung điều khiển ngựa. Nàng không dám cho ngựa chạy quá nhanh, cố gắng chọn con đường bằng phẳng để không xóc nảy và tốc độ cũng chậm.
Tạ Lãm biết nàng muốn hỏi gì. Viên thuốc nhỏ thế này, quay lưng lại với kẻ địch, tìm một cơ hội kín đáo nuốt vào là xong. Hắn muốn giải thích để nàng hiểu thuốc này cần được uống khi khí huyết tương đối ổn định, nếu không dễ bị nghịch khí, phản tác dụng.
Nhưng hắn thật sự mệt. Ban nãy còn ráng gắng gượng chống đỡ, giờ đây khí lực như bị rút cạn, toàn thân rã rời kiệt sức. Tạm thời hắn chẳng muốn phí sức giải thích chuyện nhỏ nhặt này, chỉ ghi nhớ để sau này rảnh rỗi sẽ kể với nàng.
Lúc này hắn còn điều quan trọng hơn muốn nói, điều hắn đã nghĩ mãi.
Tạ Lãm ngả người về phía trước, dựa vào lưng Phùng Gia Ấu, hai tay vòng qua ôm chặt eo nàng, đặt cằm lên vai cô.
Nặng quá, Phùng Gia Ấu chỉ đành giữ thẳng lưng, cố gắng ngồi vững vàng để đỡ hắn.
Tạ Lãm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi gọi khẽ:
“Ấu Nương!”
“Ừm?”
“Trên đường truy đuổi, nàng đã hỏi ta một câu, ta vừa mới nghĩ thông suốt rồi…”
Nhưng bị Phùng Gia Ấu ngắt lời:
“Chàng đừng nói nữa, giữ sức mà dưỡng thương.”
Sau khi rời khỏi thành hoang, sức lực của nàng cũng dần dần thoát đi, giọng nói bắt đầu hơi run.
Nhưng giờ hắn đang dựa vào nàng, nàng phải cố gắng mạnh mẽ.
“Thật ra ta không bị thương quá nặng đâu. Ngày xưa ta từng bị thương nặng hơn thế này, không có thuốc men gì, cắn răng chịu đựng vài ngày là qua. Huống chi giờ có thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi chút là hồi phục được phần lớn rồi.”
Tạ Lãm nói thật lòng. Trước mười ba tuổi, tình cảnh suýt chết thế này đối với hắn là chuyện thường ngày.
“Nàng đừng lo lắng quá, ta ổn mà.”
Nghe hắn an ủi, Phùng Gia Ấu càng đau lòng hơn:
“Chàng nghỉ ngơi đi, chờ khỏe lại rồi nói cũng được mà.”
“Không chờ được!”
Tạ Lãm lau sạch máu trên mặt, rồi mới nghiêng đầu áp má vào vai nàng:
“Vì nàng bất ngờ quay lại nên rốt cuộc ta đã nghĩ thông… Nàng nghi ngờ rằng bất kể ta cưới ai, cũng sẽ đối xử với người đó giống như đối xử với nàng.
Không phải vậy đâu, nàng phải tin ta, trên thế gian này chỉ có nàng mới khiến ta làm như vậy. Vì từ trước khi chúng ta thành thân, ta đã động lòng rồi…”
Phùng Gia Ấu nghe xong, rốt cuộc hiểu ra vì sao lúc đó hắn lại ngẩn người.
Nhận ra mình đã làm hắn phân tâm giữa trận chiến, nàng sợ đến run rẩy, nghẹn ngào nói:
“Lúc đó ta nghĩ ngợi linh tinh, giận dỗi nên làm quá lên, chàng để ý làm chi? Chuyện đó đâu có quan trọng. Nhưng… nếu vì vậy mà chàng gặp nguy, thì ta… e rằng dù có chết theo chàng cũng chẳng thể tha thứ cho mình…”
Ban đầu Tạ Lãm cũng cho rằng nàng rảnh quá đi, nhưng sau khi nghĩ thông, hắn nhận ra chuyện này thật quan trọng.
Giữa vợ chồng với nhau, kiêng kỵ nhất chính là ngờ vực.
Nếu không khéo, sẽ biến thành hoài nghi chất chồng.
Hơn nữa, nghe giọng nàng vừa rồi, hắn cảm thấy nàng vẫn chưa thực sự hiểu vì sao hắn động lòng. Có lẽ, trong suy nghĩ của nàng, việc chấp nhận làm con tin cùng hắn, dè dặt an ủi hắn chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
Tạ Lãm học thức không đủ, không cách nào giải thích rõ ràng cái cảm giác “đặc biệt” ấy, mà hắn cũng chẳng muốn giải thích, càng không có sức để giải thích.
Chỉ cần nàng biết, với hắn nàng chính là người đặc biệt nhất, thế là đủ rồi.
Tạ Lãm không nói gì nữa, tựa vào vai nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phùng Gia Ấu không quấy rầy hắn, dù gió núi rít vù vù, vó ngựa dồn dập không ngừng, nàng vẫn cố hít thở thật khẽ.
Không phải nàng không hiểu lời giải thích của hắn, mà là… nàng đã không còn bận tâm đến điều ấy nữa.
Trước kia nàng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, bởi vì nhận ra tình ý mình dành cho Tạ Lãm mỗi lúc một sâu. Chỉ một bước nữa thôi… là sẽ giao cả trái tim cho người. Nếu Tạ Lãm đối xử tốt với nàng chỉ vì bản tính hắn tốt, luôn tốt với mọi người, thì nàng nhất định sẽ thấy tổn thương.
Thế cho nên nàng mới muốn giữ lại chút gì đó cho mình, tự chừa một đường lui, từ đó mà sinh lòng trăn trở.
Nhưng từ giờ, nàng quyết định không giữ lại gì nữa. Vậy thì những do dự và phiền não trước kia tất nhiên cũng chẳng còn quan trọng.
…
Vì trời âm u, nên sau khi mặt trời lặn, núi non không trăng chiếu sáng, bóng đêm mênh mông.
Đường núi càng đi càng hẹp, khi sắp đến một ngã ba, Lạc Thanh Lưu nhìn thấy được Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm đang ở phía trước, liền ghìm cương ngựa lại.
Tùy Anh và Thẩm Thời Hành ở phía sau cũng dừng lại.
Lạc Thanh Lưu nói:
“Ta giao Nam Cương Vương cho hai người một lúc, mọi người phải chen chúc rồi.”
Tùy Anh ngẩn ra:
“Huynh muốn đi đâu?”
Lạc Thanh Lưu thở dài:
“Trời sắp mưa rồi, mọi người phải tìm chỗ tránh mưa, bằng không thân thể của Tạ Thiên hộ sẽ không chịu nổi. Cũng may cơn mưa sẽ không kéo dài, nhiều lắm nửa canh giờ là có thể tiếp tục lên đường. Chỉ là… ta e quân Nam Cương sẽ đuổi kịp.”
Thẩm Thời Hành hiểu ra:
“Vậy… vị huynh đài này…”
Mặc dù đã cùng nhau trải qua một hồi hoạn nạn, nhưng Thẩm Thời Hành vẫn chưa biết người này có thân phận gì. Hắn hỏi tiếp:
“Ý huynh là muốn tách ra ở ngã ba, dụ một phần quân Nam Cương đi sao?”
Lạc Thanh Lưu chưa kịp lên tiếng, Tùy Anh đã bác bỏ:
“Không được, huynh không thể đi. Nếu muốn dẫn dụ thì để ta, với thân phận của ta, dù bị bắt họ cũng sẽ không giết ta.”
“Đại tiểu thư, đầu óc cô để đâu rồi?” Lạc Thanh Lưu nhìn đầu của nàng, chẳng biết nói làm sao, “Rồi để Giám quốc Nam Cương dùng cô làm con tin, ép ông nội cô xuất binh à?”
Tùy Anh: “…”
“Nhưng nếu huynh bị bắt, chẳng ai biết huynh là ai đâu.” Tùy Anh thầm nghĩ chắc chắn Lạc Thanh Lưu sẽ không nói mình là Thiếu giám của Thập Nhị Giám.
Thẩm Thời Hành suy nghĩ một lúc, chắp tay nói:
“Xem ra ta đi là thích hợp nhất. Cha ta là Chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, họ chắc chắn sẽ giữ ta làm con tin. Mà Trấn Quốc Công sẽ không quan tâm đến tính mạng của ta.”
“Huynh lại sáp vào xem náo nhiệt nữa hả?” Tùy Anh đang bực, quay đầu trừng mắt với hắn, “Ta và huynh ấy đi dụ địch, ít nhiều đều có cơ hội thoát thân, huynh mà đi thì chẳng khác nào tự đưa hàng.”
“Đang bàn chuyện nghiêm túc, sao cô lại mắng người rồi?” Thẩm Thời Hành không ưa cách nàng nói, thô tục hết sức.
Lạc Thanh Lưu bất lực với hai người này, đưa tay day day trán:
“Đừng cãi nhau nữa. Ta không định tự dẫn dụ bọn họ, chỉ tạo ra chút dấu vết để đánh lạc hướng thôi, không có nguy hiểm gì đâu. Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”
“Nhưng…” Tùy Anh lúng túng.
Nàng biết Lạc Thanh Lưu nói đúng, nhưng chẳng hiểu vì sao lòng lại thấp thỏm, cứ muốn nói ‘nhưng mà’…
Lúc này, giọng Tạ Lãm chợt vang lên:
“Không ai được đi.”
Mọi người quay sang nhìn con đường phía trước. Trong ánh sáng nhá nhem, thấy Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm đã quay lại.
Dù Tạ Lãm đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn luôn để ý tiếng vó ngựa phía sau, sợ họ bị phục kích. Khi nghe tiếng họ dừng lại, thấy phía trước là ngã ba, hắn liền biết Lạc Thanh Lưu đang định làm gì.
Lạc Thanh Lưu vội vàng bước tới vài bước, giải thích:
“Đại ca, ta không có ý coi thường huynh. Đây chính là sở trường của ta, ta biết bọn họ sẽ truy dấu vết thế nào trong mưa, và làm thế nào để làm lạc hướng họ…”
Sợ Tạ Lãm không tin còn nhắc nhở:
“Đừng quên ta thích đi trộm xác vào những đêm mưa.”
Tạ Lãm nhìn vào mắt Lạc Thanh Lưu, nhận ra hắn thực sự đã có kế hoạch kỹ lưỡng. Sau trận này, có vẻ Lạc Thanh Lưu đã lấy lại được chút dũng khí, không cho hắn đi ngược lại còn không tốt.
“Nhưng không cần thiết.” Tạ Lãm ngồi thẳng dậy trên lưng ngựa, “Ta không phải tự khen, nhưng nhìn đi, bộ dáng ta giống người cần dừng lại tránh mưa sao? Con đường này có nhiều ngã rẽ, bọn họ không đuổi kịp nhanh như vậy đâu. Chúng ta cứ đi chậm một chút là được, ta không sao.”
Nghe xong, La Thanh Lưu mới nhận ra, sắc mặt của Tạ Lãm đã khá hơn trước không ít. Chỉ mới ra khỏi thành hơn một canh giờ, không ngừng xóc nảy trên lưng ngựa mà vẫn có thể hồi phục nhanh đến vậy?
Tạ Lãm bình thản giải thích:
“Ta chẳng muốn uống viên bảo dược phòng thân, nhưng lại lo trên đường về quân doanh sẽ quá mệt, mà mấy người thì cứ thích tự ý vẽ chuyện.”
Lạc Thanh Lưu: “…”
Bảo dược hiệu quả thật. Nhưng Lạc Thanh Lưu cũng hiểu, điều cốt yếu vẫn là thể chất mạnh mẽ của Tạ Lãm.
“Nhắc mới nhớ.” Tạ Lãm cúi xuống nhìn vết thương trên vai mình, “Lẽ ra vết thương này có thể phục hồi nhanh hơn, đáng tiếc bình thuốc trị thương tốt nhất đã bị ngươi đổ phí hết rồi.”
Lạc Thanh Lưu: “…”
Ký ức khó xử ùa về, khi ấy ở bờ sông Tế, hắn bị Tạ Lãm rạch vào cổ, tức khí muốn trả đũa, liền xài hết cả bình thuốc quý của Tạ Lãm.
“Lỗi của ta. Chừng nào về kinh, ta sẽ đền mười bình thuốc quý cho đại ca.” Lạc Thanh Lưu tự nhủ nếu có thể bình an trở về, đền trăm bình cũng chẳng sao. Thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.
“Tự ngươi nói đấy nhé, ta không ép.” Tạ Lãm vừa dứt lời thì tai bắt được vài tiếng động nhỏ.
Phùng Gia Ấu đang dựa sát vào ngực hắn, lập tức cảm nhận sự cảnh giác từ cơ thể hắn truyền đến.
Tạ Lãm chỉ tay về phía trước:
“Đi đi, mọi người đi trước, ta nghỉ ngơi một chút rồi đuổi theo.”
Ra vẻ sợ bọn họ tiếp tục dong dài.
“Được.” Mọi người đáp lời.
Khi Lạc Thanh Lưu đi ngang qua, Tạ Lãm lại gọi: “Đợi một chút.” Rồi rút lấy thanh Đường hoành đao trong hộp vũ khí sau lưng Lạc Thanh Lưu, “Không có vũ khí trong tay, ta không yên tâm.”
Chờ khi nhóm Lạc Thanh Lưu rẽ vào con đường hẹp, bóng người và tiếng vó ngựa gần như không còn nghe thấy gì nữa, Tạ Lãm mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh hơn cả mưa đêm nhìn về phía cánh rừng đằng sau:
“Đại đô đốc, ngài theo sau ta mãi, rốt cuộc là có ý gì?”
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: