CHƯƠNG 75 – BIẾT ĐƯỢC BAO NHIÊU BÍ MẬT CỦA ĐỐC CÔNG, HẮN CHẠY KIỂU GÌ?
“Làm sao thế? Ta nói sai chỗ nào à?”
Tạ Lãm quả thực không để tâm, đêm qua đã nói biết bao lời chẳng màng thể diện, nhiêu đây có là gì đâu?
Nhưng bị đôi mắt đen láy như soi thấu của Phùng Gia Ấu nhìn chăm chú, hắn vẫn không chịu nổi, lúng túng chỉnh lại tư thế, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ánh mắt né tránh.
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, như vầy mới đúng chứ. Lại bất giác cảm thán: nam nhân quả nhiên đều cùng một giuộc, một khi đã nếm mùi phong nguyệt, mở miệng ra là toàn gió trăng.
Nàng lấy một tập hồ sơ, trải phẳng trên bàn trước mặt:
“Ngồi nghiêm chỉnh chút, trước tiên nói cho ta nghe chuyện trong triều hôm nay…”
Tạ Lãm không vui:
“Nàng suốt ngày chọc ghẹo ta, đến lượt ta chọc nàng một chút lại bảo ta không đứng đắn?”
Người chuyên viết luật, đề cao công bằng, mà chẳng thấy chút công bằng nào.
Phùng Gia Ấu ngẩng đầu lườm hắn, hắn vội vàng giải thích:
“Chuyện trong triều, trước khi về ta đã đến thư lâu kể hết với nhị thúc rồi.”
Nếu đã vậy, Phùng Gia Ấu cũng không hỏi thêm, cúi đầu tiếp tục đọc hồ sơ.
Đọc được hai dòng, chợt nghe Tạ Lãm hỏi: “Chiều nay nàng ra ngoài thành với Tùy Anh?”
Phùng Gia Ấu gật đầu: “Đi Thanh Vân Quan, theo A Anh cầu bùa hộ thân.”
Bất giác nhớ lại quẻ xăm của Tùy Anh, trong lòng hơi ngẩn ngơ:
“Đúng rồi, Lạc Thanh Lưu đuổi theo nói rằng Từ Tông Hiến hẹn chúng ta gặp mặt. Ta đã nhận lời. Nửa canh giờ trước trong cung có gửi tin tới, hẹn thời gian vào tối mốt.”
“Tối mốt?” Tạ Lãm nhíu mày, “Nhưng đó là ngày sinh nhật của nàng, không thể đổi sang hôm khác sao?”
Hắn chợt nghĩ Lý Tự Tu có thể cũng sẽ tới, liền đập bàn:
“Từ Tông Hiến rõ ràng cố tình! Chẳng phải muốn cho Lý Tự Tu cơ hội ở bên nàng ngày sinh nhật sao?”
Hắn đập bàn mạnh đến mức hồ sơ suýt rơi khỏi mặt bàn, Phùng Gia Ấu đè xuống, nói:
“Dù ông ấy có ý này, nhưng cũng đã mời chàng đi cùng, có thể làm được gì? Hơn nữa, sinh nhật ai lại chẳng mời mấy người bạn tới chung vui? Lý Tự Tu dù không phải bạn bè, nhưng cũng là đồng minh của chúng ta mà?”
Tạ Lãm vẫn không vui: “Nhưng hắn không giống…”
Phùng Gia Ấu khẽ vỗ lên mu bàn tay hắn, cười nói: “Có gì mà không giống? Lúc trước chàng đề phòng y, ta còn hiểu được, nhưng bây giờ chàng còn so đo chuyện gì nữa?”
Hai từ “lúc trước” và “bây giờ” làm lòng Tạ Lãm thoáng dễ chịu.
Sáng nay, khi nàng gọi hắn dậy đi nha môn điểm danh, thái độ của nàng cứ như thể chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Hoặc giả, đối với nàng, việc viên phòng chỉ là một nhiệm vụ trong kế hoạch nhất định phải hoàn thành.
Hại hắn từ lúc bị đuổi ra cửa đã mang tâm trạng vừa vui sướng vừa lẫn chút mất mát. Hắn cứ tự hỏi trong lòng nàng rốt cuộc hắn nặng nhẹ thế nào.
Chỉ thiếu nước hái một bông hoa, ngắt từng cánh để đếm mà thôi.
Tạ Lãm cuối cùng cũng thỏa mãn, không tranh cãi nữa, cười bảo: “Được rồi, nàng đọc tiếp đi, ta không làm phiền.”
Nhưng bị hắn nhìn chăm chăm như chim ưng rình mồi, Phùng Gia Ấu làm sao mà đọc nổi, đành bất đắc dĩ nói: “Chàng tự tìm việc mà làm đi, đừng cứ nhìn ta mãi thế.”
Tạ Lãm vẫn ngồi im, không nhúc nhích: “Việc cần làm ban ngày ta đã làm xong, giờ chẳng có gì làm. Cả ngày dài đối diện với mấy cái mặt giả dối ngoài quan trường, chẳng lẽ về nhà còn không cho ta ngắm vợ để rửa mắt sao?”
Phùng Gia Ấu: “…”
Thấy hắn oán trách không dứt, nỗi hận như muốn đè sập cả mái nhà, nàng liền hiểu hắn đang dỗi vì sáng nay nàng không dành chút ôn nhu nào cho hắn, ép hắn phải đi nha môn.
Thật đúng là nhỏ nhen.
Phùng Gia Ấu khép lại tập hồ sơ, hôm nay đọc cũng đủ nhiều rồi.
Tạ Lãm nhìn nàng đứng dậy, vòng qua án thư đến phía sau hắn. Kế đó cảm giác hai bên cổ lạnh buốt, tưởng nàng định bóp cổ hắn, nhưng không ngờ nàng lại xoa bóp cho hắn. Hắn càng kinh hãi hơn.
Phùng Gia Ấu ban đầu định bóp vai cho hắn, nhưng vai hắn quá cứng, nàng không bóp được, đành chuyển sang xoa hai bên cổ mềm mại hơn.
Nàng nói hết sức dịu dàng: “Ta biết phu quân bên ngoài đã chịu nhiều vất vả…”
“Thôi, thôi, thôi!” Tạ Lãm vội nắm lấy tay nàng, cả người nổi da gà, “Ấu Nương, nàng cứ như bình thường đi, đừng làm ta sợ!”
Phùng Gia Ấu khẽ vùng ra, đấm nhẹ lên vai hắn: “Đúng là không biết điều!”
Tạ Lãm một lần nữa nắm tay nàng, kéo nàng vào lòng, đặt ngồi nghiêng trên đùi mình, hai tay vòng qua người nàng, ôm chặt. Hắn đã muốn ôm nàng cả ngày, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Phùng Gia Ấu không dám để hắn ôm như thế. Nam nhân vừa nếm vị biết mùi rất dễ nổi lửa, mà nàng vẫn còn mệt mỏi, hôm nay thật sự không muốn.
Nhưng nàng cũng chẳng dám giãy dụa, ngồi ở tư thế này, nếu cựa quậy chỉ e càng đổ thêm dầu vào lửa.
Tạ Lãm cảm nhận được sự bất an của nàng, liền nhẹ giọng:
“Cứ yên tâm đi, ta biết nàng cần nghỉ ngơi vài hôm.”
“Chàng biết là tốt rồi.” Phùng Gia Ấu vốn khó mở miệng, nghe hắn nói vậy liền thả lỏng, cơ thể cũng mềm nhũn, tựa vào lòng hắn, cất giọng trách móc, “Cũng là tại chàng tự chuốc lấy.”
Nghe ra nàng trách móc, Tạ Lãm không dám cãi. Đêm qua đúng là hắn hơi quá tay, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, sau đó kịp thời kìm lại.
Cũng đâu thể trách hắn không biết kiềm chế. Dẫu có niệm kinh để tự trấn áp, nhưng khi nàng thỏ thẻ bên tai, run rẩy gọi tên hắn, hồn phách hắn gần như bị nàng gọi bay mất. Hắn không mất lý trí đã là kỳ tích.
Không biết nghĩ đến điều gì, hắn bỗng thở dài.
“Sao vậy?” Nàng hỏi.
“Không có gì.”
Phùng Gia Ấu cũng chẳng còn sức để truy hỏi, sáng nay không được ngủ bù, giờ thả lỏng một chút liền cảm thấy buồn ngủ.
Tạ Lãm thấy nàng nhắm mắt, bực tức lay nàng tỉnh:
“Nàng quá đáng rồi đấy! Xem hồ sơ thì tinh thần phấn chấn, mắt trợn to hơn chuông đồng. Vậy mà mới nói với ta vài câu, quay đầu một cái liền ngủ được ngay?”
“Ai bảo trong lòng chàng ấm áp quá chứ? Một khi thấy ấm là ta dễ buồn ngủ, chàng không biết sao?” Phùng Gia Ấu chẳng để tâm, tựa lên vai hắn, không mở nổi mắt, “Ngày tháng còn dài, sau này ta sẽ nói đến khi nào chàng chán mới thôi.”
Tạ Lãm nghẹn lời, không cách nào phản bác, đành chỉnh tư thế cho nàng ngủ thoải mái hơn.
Nàng dễ giật mình tỉnh giấc, hắn phải chờ đến khi nàng ngủ say, mới nhẹ nhàng bế lên giường.
*
Hai ngày sau, buổi tối.
Thời tiết năm nay quả thực thất thường. Chưa vào đông, kinh thành đã lác đác tuyết rơi..
Một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa sau Phùng phủ, do Từ Tông Hiến phái tới.
Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm bước ra khỏi phòng. Nàng sợ lạnh, không chỉ mặc áo váy dày dặn mà còn khoác thêm áo choàng lông có mũ.
Trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ giữ lễ.
Bởi khi San Hô trang điểm cho nàng, Tạ Lãm cứ đứng bên cạnh nói mát, khiến nàng không muốn tốn thêm công sức.
Ra khỏi cổng sau, nhìn xe ngựa, người đánh xe lại là Lạc Thanh Lưu.
Hắn khẽ nâng vành mũ tre lên, nhìn Tạ Lãm mà nói: “Ồ, bộ dạng công tử quyền quý này của đại ca, ta thật chưa quen lắm.”
Tạ Lãm bước tới vỗ lên lưng ngựa: “Từ Tông Hiến phái ngươi tới đánh xe cho chúng ta, còn nói ngươi không phải phu chăn ngựa?”
Lạc Thanh Lưu nhận thua, bật cười: “Phải, phải, đại ca tinh tường, ta đúng là phu chăn ngựa.”
Hai người lên xe, Lạc Thanh Lưu đánh xe chở họ đến bên hồ.
Phùng Gia Ấu cách cửa xe hỏi: “Thanh Lưu, đốc công ông ấy…”
Lạc Thanh Lưu sợ bị nàng hỏi tới, vội lái câu chuyện đi chỗ khác: “Đại tẩu thật không nghĩa khí, ta đã nói đừng kể với Tùy Anh rồi mà.”
“Ta đâu có nói gì rõ ràng.” Phùng Gia Ấu nghĩ thầm, là huynh lỡ lời đấy chứ, còn câu nói chọc giận Tùy Anh kia, chỉ sợ chính là lời thật lòng.
Nàng nói tiếp: “Ta cho huynh biết, Diệp Thích Chu đã tới kinh thành rồi. Hôm qua ta và A Anh còn tiếp đãi anh ta… Có vài chuyện nên làm sớm, nếu không sau này có hối cũng không kịp.”
Lạc Thanh Lưu nghe tới tên Diệp Thích Chu liền nổi giận, mãi mới nghe ra hàm ý trong lời của nàng, suýt nữa ghìm dây cương dừng xe: “Ta làm gì mà không sớm? Kết quả chẳng phải lợi ích đều rơi vào tay kẻ đến sau hay sao? Cả đời này ta không tranh sớm nữa, cứ theo sau kẻ khác mà nhặt lợi ích thôi, chẳng phải tốt hơn à?”
Phùng Gia Ấu: “…”
Lời khuyên này đem áp dụng với hắn, quả là không hợp chút nào.
Lạc Thanh Lưu cười lạnh: “Nàng ấy với Diệp Thích Chu căn bản không có khả năng. Thân phận của nàng có thể gả cho một ngỗ tác sao? Nếu bọn họ thật sự tình sâu ý đậm, ta sẽ chờ xem bi kịch của họ.”
Phùng Gia Ấu muốn hỏi: vì huynh tự biết mình và A Anh càng không thể, nên mới không dám nói ra?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nói.
Xe ngựa tới bờ hồ.
“Ta vào thông báo trước.” Lạc Thanh Lưu để hai người ở lại trên bờ, rồi một mình lên thuyền hoa.
Một lát sau, một người khác bước xuống khỏi thuyền hoa: “Tạ thiên hộ, Tạ phu nhân, mời.”
Tạ Lãm dìu Phùng Gia Ấu bước lên.
Người nọ theo sau vài bước, đột nhiên từ hai ngón tay lóe lên một lưỡi ám khí mỏng như dao, bất ngờ tấn công sau lưng Tạ Lãm!
Hắn vừa động thủ, Tạ Lãm đã xoay người, bắt lấy khuỷu tay hắn.
Người kia thân pháp linh hoạt, né sang bên. Tạ Lãm liền tung quyền phản kích, ép hắn rời xa Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu ban đầu hoảng loạn lùi về sau. Nhìn hai người so chiêu nhanh đến hoa mắt chóng mặt, nàng chợt hiểu ra, đây chính là ám vệ bên cạnh Từ Tông Hiến, sư huynh của Khương Bình.
Lúc tiễn Lý Tự Tu rời khỏi Hoài An, Tạ Lãm từng nói muốn tỉ thí với hắn sau khi về kinh.
“Tạ thiên hộ đã hài lòng chưa?” Khương Trắc ôm cánh tay gần như bị vặn trật khớp, nhịn đau cười nói, “Lần trước tại hạ có thể đánh rơi mảnh trúc mà ngài phóng ra, là vì ngài tùy ý, còn tại hạ thì phải tập trung hết mức.”
“Ngươi không cần tự coi nhẹ mình.” Tạ Lãm báo được mối thù lần trước, lòng hả hê, “Bản lĩnh bắt ám khí của ngươi, trong những người ta từng gặp, có thể xếp hạng ba.”
*
Tầng hai của thuyền hoa, Từ Tông Hiến đứng bên cửa sổ nhìn ra bờ.
Lạc Thanh Lưu đứng cạnh, xoa vết sẹo trên cổ mình: “Tạ thiên hộ đáng sợ nhất không phải ở võ công cao cường, mà ở chỗ hắn đủ nhẫn tâm, còn ngang ngược vô lý. May mà phu nhân của hắn hiểu đạo lý, hắn lại sợ vợ, nếu không…”
Hắn ngừng lời, lại nói thêm: “Nhưng phu nhân hắn quá giỏi suy luận. Nói thật, thuộc hạ sợ còn nàng ta hơn cả Tạ thiên hộ.”
Ban đầu hắn không hiểu, một người ngang ngược như Tạ Lãm sao lại sợ vợ đến vậy.
Sau khi quen Phùng Gia Ấu, Lạc Thanh Lưu chỉ có thể cảm thán: Tạ Lãm quả là không phải người thường, đúng là anh hùng trừ gian diệt ác.
Từ Tông Hiến khẽ mỉm cười: “Nghe giọng điệu của ngươi, có vẻ như cả đường đi rất hoà hợp với bọn họ?”
Lạc Thanh Lưu: “Thuộc hạ chỉ là…”
Từ Tông Hiến khẽ vỗ lên vai hắn, nói: “Ngươi và Tạ thiên hộ đều mang vài phần khí chất phóng khoáng của người giang hồ. Chỉ tiếc mỗi người đều có lý do riêng mà đành chịu gãy cánh, mắc kẹt trong lồng giam này. Khó trách nảy sinh đồng cảm. Khác chăng là, ta thấy hắn cam lòng tình nguyện, còn ngươi lại vì bị bức bách.”
Lạc Thanh Lưu vội cúi đầu, không dám biện bạch.
“Thanh Lưu, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
“Sắp tròn tám năm ạ.”
Từ Tông Hiến thở dài cảm thán: “Thời gian qua nhanh thật. Ta còn nhớ năm ấy từng hứa với ngươi, lấy mười năm làm kỳ hạn, sau đó, ngươi muốn đi hay ở, tùy ý lựa chọn. Nay còn lại hai năm, không biết ngươi nghĩ thế nào?”
Lạc Thanh Lưu có thể nghĩ thế nào? Hắn nắm giữ bao nhiêu bí mật của đốc công, hắn đi kiểu gì đây?
Hắn từng nói với Tạ Lãm rằng đốc công là người tốt. Nhưng đó là so với những kẻ ác hắn từng gặp mà thôi.
Cái gọi là mười năm kỳ hạn, chẳng qua khi đó muốn cho hắn một hi vọng, chứ đó thực ra là thời hạn để thuần phục hắn.
Năm ấy, hắn mới mười sáu tuổi, ngây thơ chưa hiểu chuyện. Nay, há còn dám vọng tưởng viển vông?
Lạc Thanh Lưu cung kính thưa: “Nhà thuộc hạ đã không còn ai. Nếu ngu muội đến mức từ bỏ chức vị thiếu giám để ra ngoài kiếm sống, thì đầu óc thuộc hạ đã úng nước rồi.”
Đang nói, bên ngoài vang lên giọng của Khương Trắc: “Đốc công, phu phụ Tạ thiên hộ đã đến.”
Phùng Gia Ấu nghe thấy bên trong lên tiếng: “Vào đi!”
Khương Trắc đẩy cửa bước vào. Trong phòng ấm áp, hơi nóng phả vào mặt.
Thị nữ đứng bên cửa bước lên thưa: “Phu nhân…”
Phùng Gia Ấu tháo áo choàng, giao cho thị nữ, rồi theo Tạ Lãm vào trong. Bước qua ngưỡng cửa, nàng lập tức đề cao cảnh giác, tinh thần tập trung cao độ.
Từ Tông Hiến, dù không giỏi tính toán như Phùng Hiếu An, song cũng là bậc thầy tâm kế, chính khách đứng đầu.
Vào đến nơi, thấy Từ Tông Hiến đang ngồi xếp bằng sau một chiếc bàn thấp, phục trang chẳng khác gì lần đầu gặp, vẫn là dáng vẻ viên ngoại phú quý.
“Đốc công!” Nàng hành lễ trước, Tạ Lãm sau đó cũng cúi chào, rồi được dẫn đến ngồi phía bàn thấp bên trái.
Từ Tông Hiến hỏi Khương Trắc: “Trước đây ngươi đắc tội Tạ thiên hộ, đã bồi tội chưa?”
Tạ Lãm thầm thấy buồn cười. Người bắt cóc Phùng Gia Ấu lần trước rõ ràng là Từ Tông Hiến, vậy mà lại đẩy trách nhiệm cho thuộc hạ.
Nhưng trước khi ra khỏi nhà, Phùng Gia Ấu đã dặn đi dặn lại, bảo hắn đừng nhắc đến chuyện bắt cóc nữa.
Phùng Gia Ấu hiểu lòng người, biết rằng với thân phận của Từ Tông Hiến, đã nể mặt nàng và Tạ Lãm lắm rồi. Trước khi Khương Trắc kịp mở lời, nàng đã lên tiếng cảm tạ: “Về chuyện của tổ phụ, lần trước đa tạ đốc công đã chỉ điểm.”
Từ Tông Hiến cười nói: “Chỉ điểm thì không dám nhận. Bọn họ ám sát khuyển tử, chọc giận ta. Vì lập trường đối nghịch với khuyển tử trong triều, ta không tiện ra tay, đành nhờ Tạ thiên hộ cho họ một bài học mà thôi.”
Hai chữ “khuyển tử” khiến Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm sững sờ.
Sự phơi bày thẳng thắn này quả thực bất ngờ, không kịp chuẩn bị.
Mà lúc trong sảnh nhắc đến Lý Tự Tu, y cũng đang lên thuyền.
Hôm qua Lý Tự Tu hồi kinh, lập tức muốn gặp Từ Tông Hiến để xin lỗi vì những hiểu lầm bao năm nay.
Nhưng Từ Tông Hiến lại từ chối, hẹn y đến hôm nay.
Xưa nay, bất kể việc trọng đại cỡ nào, Từ Tông Hiến cũng đều gác lại để dành thời gian gặp Lý Tự Tu.
Nay y sống sót trở về kinh thành, lại bị từ chối, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ.
Lý Tự Tu bước lên thuyền hoa, thấy thị nữ đang ôm một chiếc áo choàng quý giá của nữ nhân, bất giác chau mày.
Phụ thân gặp y, chưa bao giờ cho phép người ngoài góp mặt, trừ phi người ấy không phải là người ngoài.
Chưa kịp thông báo, Lý Tự Tu đã đẩy cửa vào, vẻ mặt đầy uất ý.
Thấy cảnh trong sảnh, y sững sờ đứng nơi cửa, tiến không được, lùi chẳng xong.
Phùng Gia Ấu nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Lý Tự Tu, biết rằng Từ Tông Hiến đã giấu diếm.
Lại nhìn nụ cười không chút che giấu trên mặt Từ Tông Hiến, đoán rằng ông chỉ muốn xem con trai mình lúng túng ra sao.
Từ Tông Hiến lâu rồi không thấy con trai biểu cảm sinh động đến thế: “Tự Chi, con thật là vô phép. Ta đãi khách, mà con lại xông thẳng vào như thế?”
Lý Tự Tu rất nhanh lấy lại vẻ bình thản, hiểu ra tình hình, không hành lễ với Từ Tông Hiến mà quay người chắp tay với Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu: “Tạ thiên hộ, Tạ phu nhân, lâu ngày không gặp, vẫn mạnh chứ?”
Tạ Lãm bị Phùng Gia Ấu kéo đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào vạt áo của Lý Tự Tu.
Hôm nay là sinh nhật của Phùng Gia Ấu. Trước đây y thường tặng nàng một nhành mộc phù dung song sắc, năm nay lại không có.
Không biết vạt áo y hôm nay viết gì, có phải là những lời oán trách như “Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nào ngờ trăng lại soi rãnh sâu” hay không.
Thật không may, Lý Tự Tu đang khoác một chiếc áo choàng lông rất rộng, không buộc chặt nhưng vừa khéo che kín hai bên vạt áo.
Lý Tự Tu bước tới, chuẩn bị ngồi xuống đối diện. Tạ Lãm bỗng gọi: “Lý đại nhân, ngài không nóng sao?”
Lý Tự Tu đang vướng bận trong lòng, lúc này mới nhớ mình chưa cởi áo choàng.
Tuy nhiên bị Tạ Lãm hỏi, y chẳng những không cởi, mà còn khép áo lại, quấn chặt hơn: “Mấy hôm nay ta bị phong hàn, sợ lạnh.”
Nói rồi ngồi xuống sau chiếc bàn thấp.
Tạ Lãm thấy trán y đã lấm tấm mồ hôi, đoán chắc đang nói dối.
Chắc tám phần là viết lời chẳng hay ho gì.
“Trùng hợp quá, ta cũng nhiễm phong hàn.” Tạ Lãm bày vẻ mặt “hôm nay nhất định phải xem vạt áo của ngươi”, rồi hướng về Từ Tông Hiến chắp tay nói, “Làm phiền đốc công thêm chút than sưởi.”
Hừ, nóng chết ngươi, để xem ngươi có cởi không!
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Truyện hay thật sự luôn á,đọc cuốn k dứt được luôn.thanks b
Cảm ơn bạn nha🥰 Cả năm nay mình edit xìu xìu vì nghĩ chỉ 1 mình mình đọc thui. Không biết quý nhân nào đã giới thiệu truyện giúp mình mà mấy bữa nay view tăng vọt. Từ giờ phải chăm chỉ edit thôi 🔥