Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 79

Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79

CHƯƠNG 79 – HOA TRONG GƯƠNG, TRĂNG TRONG NƯỚC

Phùng Hiếu An bị bà bức bách đến nỗi khó xử: 

“Không nói chuyện khác, nếu chỉ vì ta không ra ngoại thành đón nàng mà thành tội lớn như vậy, thì ta quả thật oan uổng. Nàng không tin hãy gọi Tiểu Gia vào đây phân xử, xem nó nghĩ thế nào, liệu có đồng tình với ta không?” 

Giang Hội Từ chẳng buồn tranh luận với ông:  

“Ta là con gái thương gia đầy mùi tiền, bụng dạ hời hợt, không có chí lớn, không xứng với danh giá nhà họ Phùng. Chàng cứ viết như vậy đi.” 

Phùng Hiếu An mặt đỏ bừng, giọng run rẩy:  

“Ta không có ý đó, chỉ là…” 

Giọng nói mỗi lúc một nhỏ, dường như chẳng còn đủ sức thoát ra khỏi cổ họng. 

Nếu đây là điều bà cầu mong, thì e rằng ông thật chẳng thể sửa đổi, cũng không cách nào đáp ứng. 

Ít nhất, với tình hình hiện tại, ông không làm được. 

Cơ hội, sở dĩ được gọi là cơ hội, chính bởi nó thoáng qua rồi biến mất. Sau này sẽ còn vô số những cơ hội lớn nhỏ như thế, ông chẳng thể bỏ qua, vì vậy cũng chẳng thể chu toàn mọi mặt. 

Đằng sau ông còn biết bao người trẻ tuổi như Liễu Doanh Doanh, nguyện từ bỏ bản thân, hiến mình vì quốc gia. 

Ông còn có thể hứa hẹn gì với Giang Hội Từ đây? Lời nói ra, đều là dối trá cả. 

Phùng Hiếu An chỉnh lại tư thế, đặt bút thẳng ngay. Thế nhưng, đầu bút đã chấm mực, lại chẳng thể hạ xuống. 

Ông nhìn chăm chú vào ngòi bút đẫm mực, giọng nói trầm xuống:  

“Hôm nay là sinh nhật của con gái chúng ta, có thể…” 

Giang Hội Từ chẳng để ông nói hết, lạnh lùng ngắt lời:  

“Khi xưa chàng rời bỏ nó, có chọn ngày tháng không?” 

Mặt Phùng Hiếu An chẳng còn chút máu:  

“Nhưng ta đã nói rồi, ta trở về là để bù đắp, nàng lại ép ta phạm thêm sai lầm chồng chất.” 

Giang Hội Từ cất giọng bình thản:  

“Đây chính là cách ta muốn được bù đắp.” 

Phùng Hiếu An siết chặt bút trong tay:  

“Được, ta viết.” 

Lời vừa dứt, ngòi bút cuối cùng cũng chạm xuống giấy tuyên thành. 

Chữ viết theo lối hành thảo mà ông quen thuộc nhất, vững vàng mà bay bổng, bút vung lên liền liên tục không ngừng, tốc độ cực nhanh. 

Thế nhưng, dòng khí thế đó không kéo dài được bao lâu, ông bỗng vứt bút, lại còn xé cả tờ giấy:  

“Tối nay tuyệt đối không được, nàng hãy cho ta đến sáng mai. Mặt trời lên, ta nhất định giao vào tay nàng.” 

Trước khi bà kịp lên tiếng, Phùng Hiếu An ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt thấp thoáng vẻ cầu khẩn:  

“Ta biết nàng chọn ngày hôm nay là muốn cho ta một bài học, nhưng đối với con gái… Ta nghĩ con bé sẽ không thể nào vui vẻ nổi.” 

Không rõ là vì ánh mắt cầu khẩn đó, hay vì bà đồng tình với ông, Giang Hội Từ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng đáp:  

“Ta nghĩ đến danh dự của chàng nên mới để chàng viết hưu thư. Ngày mai nếu chàng nuốt lời, ta sẽ tự viết rồi cho người đem đến. Nếu vì vậy mà kẻ thù của chàng đặt chuyện gây bất lợi cho chàng thì chớ trách ta.” 

Phùng Hiếu An khẽ gật đầu: “Được.” 

Bà không muốn ở lại lâu hơn, xoay người bước về phía cửa. 

Phùng Hiếu An khẽ gọi: “Phu nhân.” 

Giang Hội Từ dừng chân, nhưng không quay đầu lại.  

Phải rất lâu sau, bà mới nghe được tiếng ông trầm thấp: “Xin lỗi, ta đã phụ lòng nàng.” 

“Không cần xin lỗi. Từ khi quen biết chàng đến nay, chàng chưa từng thay đổi, người thay đổi là ta.” 

Giang Hội Từ ngoảnh lại nhìn ông: “Ngày trước, chính ta bất chấp tất cả mà nhảy vào. Ngày nay, mệt mỏi chán chường và muốn rời đi cũng là ta. Nói cho cùng, ta mới là người sai.” 

Cửa mở ra, gió lạnh ùa vào. 

Giang Hội Từ kéo kín áo choàng, bước xuống bậc thềm. 

Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm vẫn đang đứng bên ngoài, quay mặt về phía hồ, nghe động liền cùng nhau xoay lại. Ánh mắt họ đồng loạt nhìn vào tay Giang Hội Từ, nhưng đáng tiếc, tay bà đang giấu trong áo choàng. 

Giang Hội Từ nhìn hai người: “Không cần đoán nữa. Cha các con nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của Tiểu Gia nên sáng mai mới viết cho ta. Ông ấy luôn giữ lời, ta không nghi ngờ.” 

Lời này dường như đang nói với Phùng Hiếu An sau lưng. 

Khi bà bước lên con thuyền nhỏ, Phùng Gia Ấu mới hoàn hồn: “Để con đưa nương đi.” 

“Nương đi thong thả.” Tạ Lãm nói. 

Thuyền nhỏ chỉ đủ hai người, Tạ Lãm nhìn theo bóng hai mẹ con rời đi. Hắn quay người định bước vào thư lâu, lại thấy Phùng Hiếu An cũng đã ra tới cửa. 

Gương mặt ông không lộ ra chút cảm xúc nào, cũng chẳng bước qua ngưỡng cửa, chỉ kéo hai cánh cửa đóng lại.  

Tạ Lãm bị bỏ lại bên ngoài.  

—  

Phùng Gia Ấu tiễn Giang Hội Từ ra cổng lớn. 

Giang Hội Từ dặn dò:  

“Nương về am trước. Sáng mai lấy được hưu thư, nương sẽ thanh toán tài sản của mình ở kinh thành. Ngày kia, nương sẽ đi thuyền về Dương Châu cùng cậu con.” 

Phùng Gia Ấu cau mày:  

“Sao gấp gáp vậy ạ?” 

Giang Hội Từ giải thích:  

“Đã vào đông, Đại Vận Hà sắp đóng băng rồi. Nương không muốn ngồi xe ngựa.” 

Phùng Gia Ấu nhất thời quên mất chuyện sông Vận Hà sẽ bị đóng băng. 

Giang Hội Từ tiếp tục căn dặn:  

“Của hồi môn của nương, vàng bạc châu báu chắc còn chừng sáu mươi vạn lượng, đều để trong bảo khố tại phủ, nương không mang theo. Khi cần, cứ tìm Hàn ma ma lấy chìa khóa mà dùng.” 

“Về phần mấy chục cửa tiệm đứng tên nương, cũng sẽ chuyển sang cho con. Vài ngày tới, hẹn thời gian, nương gọi mấy đại chưởng quầy đến gặp, bàn giao công việc. Bọn họ đều là người nương đưa từ Dương Châu tới, rất giỏi buôn bán. Con không rành thì cứ giao quyền cho họ. Cuối mỗi năm, nương sẽ dành thời gian giúp con soát sổ, không cần lo nghĩ nhiều.” 

“Chừng đó cũng đủ để con chi tiêu thường ngày. Nếu có việc gấp, cứ viết thư về Dương Châu, nương sẽ nghĩ cách giúp con.” 

Phùng Gia Ấu lặng lẽ gật đầu: “Con gái hiểu rồi.” 

Giang Hội Từ nhân lúc nàng cúi đầu, khẽ thở dài một tiếng, rồi giọng lạnh nhạt trở lại:  

“Tiểu Gia, nương chỉ có thể cho con chừng đó thôi.” 

Phùng Gia Ấu không vui, chẳng nhận ra ẩn ý trong lời nói của bà:  

“Đã rất nhiều rồi ạ.” 

Bà ra đi tay trắng, so với ngày nhập kinh với mười dặm hồng trang lộng lẫy, nay trở về Dương Châu lại thê lương bội phần. 

Có lẽ, đây là cách bà muốn cắt đứt mọi vương vấn với kinh thành và quá khứ. 

Giang Hội Từ nói:  

“Còn nữa, chuyện năm xưa cha con bỏ đi không từ biệt, nương có thể oán trách ông ấy, nhưng con thì không. Nếu muốn oán, con hãy oán nương. Chẳng ai hiểu rõ tính cách cha con hơn nương. Dẫu thông minh tuyệt đỉnh, mưu sự như thần, nhưng khi không xử lý được cảm xúc của mình, ông ấy luôn chọn cách trốn tránh.” 

“Ông nội con từng kể, năm cha con mười hai tuổi, bà nội con hấp hối, còn chưa tắt hơi thì ông ấy đã bỏ chạy, chẳng ở bên linh sàng. Đến khi bà nội con hạ táng mới về, bị ông nội con ép quỳ trước linh vị, đánh cho một trận nhừ tử.” 

Chuyện này, Phùng Gia Ấu nghe gia gia kể không ít lần, mỗi lần nhắc đến đều giận đến phát run, oán trách mình sinh ra một đứa con bất hiếu vô tình. 

“Ông nội con bận rộn chính sự, không hiểu được cha con. Ông ấy nào phải người vô tình. Nhìn thấy một con chó chết giữa đường, ông ấy cũng phải xuống xe, nhặt lên chôn xuống bụi cỏ ven đường, để nó được tử tế.” 

Giang Hội Từ chìm vào hồi ức, rất lâu sau mới tiếp tục:  

“Con nghĩ nương xây thư lâu giữa hồ để làm gì? Là để ông ấy có nơi ẩn mình đấy.” 

Phùng Gia Ấu ngoảnh lại nhìn về phía thư lâu. 

“Hồi đó, ông ấy chịu đả kích liên tiếp, nào chiến loạn, nào huyết án. Nương thấy ông ấy ngày càng sa sút, đã đoán được lúc nào đó ông ấy sẽ bỏ đi. Nhưng nương vẫn muốn thử. Nương tính toán thời gian, cố ý mang thai con, mong rằng có thể dùng con để giữ chân ông ấy. Thế nhưng nương đã lầm. Con càng đáng yêu, ông ấy càng tự trách, càng nhớ đến những đứa trẻ trở thành cô nhi vì sai lầm của ông ấy, nhất là con trai Lục ngự sử đã mất tích…” 

Nói đến đây, Giang Hội Từ ngừng lại, không tiếp tục nữa. 

“Tóm lại, con muốn hận thì hãy hận nương. Là nương quá ích kỷ. Mà một người ích kỷ như nương, lại say mê người một lòng vì thiên hạ như cha con, cũng xem như nương đã nhận báo ứng.” 

Phùng Gia Ấu cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:  

“Nương, nương chỉ toàn nói tốt về cha, vậy mà nương thật sự muốn hòa ly sao?” 

Giang Hội Từ bình thản đáp:  

“Ta không nói tốt, chỉ đang kể sự thật.” 

Phùng Gia Ấu rũ mắt xuống: “Vâng.” 

Giang Hội Từ nghiêm giọng:  

“Cũng là để cho con hiểu, việc sinh con dưỡng cái cần phải cẩn trọng hơn cả việc chọn phu quân. Phu quân không hợp thì có thể đổi, đàn ông đâu cũng có. Nhưng con cái thì khác. Từ khi mang thai mười tháng, cả đời con đã gắn bó với chúng. Sinh con chỉ nên vì một lý do duy nhất, đó là bản thân con đã sẵn sàng, đã có quyết tâm làm mẹ…”  

Ngưng một lát, bà lại nói:  

“Con từng chịu khổ, đừng để con cái của con phải chịu những khổ sở mà con từng trải qua. Tin nương, con chẳng thể yên lòng đâu.” 

Phùng Gia Ấu khẽ cười:  

“Phần đầu lời này, nương đã từng nói rồi.” 

Nàng nhớ rất rõ. 

Trước ngày thành thân, ma ma dạy nàng đạo làm thê tử, lúc nói đến việc khai chi tán diệp cho nhà chồng, Giang Hội Từ đã ngắt lời ma ma.  

Bà nói với nàng:  

“Mọi việc đều có thể nghe theo phu quân, nhưng riêng chuyện sinh con dưỡng cái, nhất định phải giữ lấy chủ kiến.”  

Phụng Gia Ấu hiểu rõ lời ấy, nhưng khi ấy nàng một lòng tin vào giấc mộng tiên tri mà Phùng Hiếu An đặt ra, muốn sớm sinh con để trói buộc trái tim Tạ Lãm. 

Giờ hồi tưởng lại, cảm thấy lạnh sống lưng. 

Người khi mê lạc, quả thật như bị quỷ che mắt. 

“Con đã ghi nhớ.” Nàng đáp khẽ, ánh mắt buồn bã, “Nương cũng thấy đó, con thành thân bao lâu, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng phải vì con cẩn trọng sao.” 

Nàng trấn an mẹ mình:  

“Hơn nữa, Tạ Lãm tốt với con lắm. Chàng là người có trách nhiệm nhất mà con từng gặp, yêu thương, trân trọng con, và rất nghe lời con nữa. Chàng là phu quân tốt, cũng sẽ là phụ thân tốt. Nương không cần lo lắng.” 

Giang Hội Từ thấy nàng nhướng mày khi nói, bèn giơ tay búng nhẹ trán nàng, nghiêm mặt:  

“Con đừng có được đằng chân lân đằng đầu, thấy vậy mà ức hiếp người ta đấy.” 

Phùng Gia Ấu chu môi: “Nương bênh vực người ngoài.” 

“Nương chỉ sợ con làm người ta lạnh lòng thôi.” Giang Hội Từ khuyên bảo, “Tiểu Gia, con phải nhớ, một khi lòng người nguội lạnh, dù có sưởi ấm lại cũng chẳng thể quay về như lúc đầu. Khi ấy có hối cũng chẳng kịp.” 

Lời bà lần này ôn tồn, nhẹ nhàng, khiến Phùng Gia Ấu không quen. Nàng ngập ngừng đáp :  

“Con hiểu rồi.” 

Lúc này đã gần đến cổng lớn, Tạ Lãm cũng vừa chạy tới, hai vợ chồng cùng nhau tiễn Giang Hội Từ. 

Khi Giang Hội Từ bước lên kiệu, Phùng Gia Ấu vội kéo tay áo bà: “Nương…” 

Giang Hội Từ cúi xuống nhìn nàng: “Sao thế?” 

Phùng Gia Ấu mân mê tay áo bà, do dự giây lát, rồi buông tay, ngẩng đầu cười:  

“Ngoài thành có lẽ đã có tuyết đọng, nương cẩn thận một chút.” 

Giang Hội Từ bước vào kiệu, dặn dò:  

“Trời lạnh, mau quay vào đi.” 

Phùng Gia Ấu lùi lại hai bước, xe ngựa từ từ lăn bánh, rời xa khỏi tầm mắt nàng. 

Nàng dõi theo bóng xe khuất dần, từng hạt tuyết nhỏ rơi trên hàng mi, đôi mắt phủ một lớp sương mờ, chẳng rõ là tuyết tan hay lệ nhòa. 

Rất nhanh, nàng thu lại cảm xúc, khoác tay Tạ Lãm quay về phủ:  

“Chàng làm sao thế? Nãy giờ chẳng nói tiếng nào. Cha mẹ ta hòa ly, nhìn chàng có vẻ còn buồn bã hơn cả ta.” 

Tạ Lãm thở dài:  

“Ta đang hối hận.” 

“Hối hận chuyện gì?” 

“Hôm chúng ta về kinh, ta từng đùa: hay là chúng ta ghé am đón nương về luôn. Nếu lúc đó làm thật thì tốt biết bao.”  

Thư lâu cách âm rất tốt. Ban đầu, Giang Hội Từ nói chuyện ôn hòa, âm thanh không truyền ra ngoài. 

Tạ Lãm chẳng định nghe trộm, chỉ lo an ủi Phùng Gia Ấu. 

Đến khi Giang Hội Từ cất giọng mỉa mai Phùng Hiếu An, bà nâng cao giọng hơn. Lại thêm trước khi Tạ Lãm rời thư lâu, đã vô tình khép hờ một cánh cửa sổ. Hắn không khỏi nghe được đôi ba câu. 

“Nương chết tâm là vì về kinh mấy ngày mà nhị thúc không đến đón bà.” Nhắc đến chuyện này Tạ Lãm cũng thấy bất mãn.  

Hắn cũng đã giục nhị thúc đi đón để có thể cùng nhau mừng sinh nhật Phùng Gia Ấu. Dù sao đây cũng là lần đầu nàng đón sinh nhật khi cả cha lẫn mẹ đều có mặt cùng một nơi.  

“Giờ ta cũng cảm thấy nhị thúc đáng đời. Ông ấy thực sự không hợp có thê tử.” 

Với Tạ Lãm, trên đời này chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc đón Phùng Gia Ấu về nhà. Dù trời có đổ mưa đao cũng chẳng ngăn được hắn. 

Phùng Gia Ấu khoác tay hắn bước chậm rãi, không nói lời nào. 

Tuyết rơi ngày càng dày, nhưng khí trời vẫn chưa quá lạnh, tuyết rơi xuống người liền tan thành nước. 

Tạ Lãm nhận lấy chiếc ô từ tay gia nhân, giương lên che cho cả hai. 

Phùng Gia Ấu đột nhiên dừng bước, khiến Tạ Lãm cũng bị kéo dừng theo. 

Nàng hơi run rẩy:  

“Thật nực cười.” 

Tạ Lãm không hiểu:  

“Ai nực cười?” 

Nàng nhìn về phía thư lâu:  

“Ta ngày ngày oán hận ông ấy, nhưng trong một số việc lại giống ông ấy đến lạ, thật là nực cười.” 

Hai ngày trước, nàng cũng mong Phùng Hiếu An đi đón mẫu thân về, cùng nàng mừng sinh nhật. 

Nhưng khi nàng nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu bị chặn ngoài cửa phủ, biết rằng Phùng Hiếu An cố ý không ra mặt, nàng lại chẳng thấy gì sai trái. 

Vì đó là Bùi Nghiên Chiêu mà nàng căm hận nhất. 

Ông ấy muốn đẩy Bùi Nghiên Chiêu khỏi Huyền Ảnh Ti, nhường vị trí cho Tạ Lãm, quả thực là chuyện tốt biết bao. 

Có lẽ Phùng Hiếu An cũng có ý muốn báo thù cho nàng.  

Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, Bùi Nghiên Chiêu đã ném nàng vào khe núi, khiến sinh nhật lần đó trở thành cơn ác mộng của nàng.  

Giờ cũng là sinh nhật nàng, khiến y chịu khổ một phen cũng đáng.  

Nàng đã chỉ nghĩ cho bản thân như thế và quên đi cảm nhận của mẹ nàng. Sự việc thành ra thế này, nàng có trách nhiệm không? 

Phùng Gia Ấu siết chặt cánh tay, kéo Tạ Lãm sát gần hơn. 

Tạ Lãm nhận ra nàng khác lạ:  

“Nàng làm sao thế?” 

Phùng Gia Ấu lắc đầu:  

“Chàng cõng ta đi.” 

“Mệt rồi sao?” 

“Không mệt thì không được nhờ chàng cõng à?” 

Thấy nàng có vẻ uể oải, Tạ Lãm đưa ô cho nàng cầm, khẽ khụy xuống, vỗ vai cười bảo:  

“Hôm nay là sinh nhật nàng, nàng lớn nhất. Đừng nói cõng, nàng ngồi lên đầu ta cũng được.” 

Phùng Gia Ấu trèo lên lưng, được đôi tay rắn chắc của hắn ôm lấy chân, nhẹ nhàng đứng dậy. 

Nàng ôm cổ hắn, cằm tựa lên vai. 

Càng lúc nàng càng ôm chặt hơn, khiến Tạ Lãm cảm giác khó thở. 

Hắn nhận ra nàng có điều bất ổn, khẽ nhắc:  

“Nàng có tâm sự thì đừng giấu trong lòng, cẩn thận bệnh tim tái phát.” 

“Ta không sao.” Phùng Gia Ấu lắc đầu, bỗng nhiên hỏi, “Phu quân, chàng có muốn có con không?” 

Tạ Lãm bật cười: 

“Đây là chuyện ta có thể tự quyết à?” 

Tối hôm qua hắn nghĩ nàng đã nghỉ ngơi đủ rồi, muốn thử xem liệu có thuận lợi hơn lần đầu hay không.  

Thành thật mà nói, hắn không nhịn được nữa. Ban đêm, ở cùng một phòng với nàng chẳng khác nào đi dưới nắng gắt trong sa mạc, cả người hắn nóng bừng như lửa. 

Từ giờ thìn một khắc, Tạ Lãm đã ngồi trước án thư, tranh sủng với tập hồ sơ trên tay nàng. Khó nhọc lắm mới giành được thắng lợi, vừa ôm lên giường, lại bị nàng đẩy ra chạy mất.  

Phùng Gia Ấu hiểu hắn đang bóng gió chuyện đêm qua, ngượng ngùng nói:  

“Đâu phải ta ngày nào cũng thế đâu. Vụ án đêm qua là kỳ án khiến Tam Pháp Ti bó tay. Ta cũng thấy nó phức tạp nên mới nhập tâm dữ vậy. Lúc lên giường ta chợt nghĩ ra manh mối…”  

Nàng áy náy, cọ cọ má mình vào vành tai hắn:   

“Là lỗi của ta. Tối nay…” 

Tạ Lãm nghiêng đầu né tránh:  

“Thôi đi. Ta biết nàng hôm nay đâu còn tâm tình nào, không cần lấy lòng ta làm chi. Hơn nữa, nàng nghĩ thông suốt vụ án kia đi rồi hẵng nói.” 

Phùng Gia Ấu gật đầu ghi nhớ, muốn thăm dò thêm hắn còn bất mãn điều gì để sau này nàng chú ý hơn:  

“Vậy ngoài chuyện nhỏ ấy ra, còn gì nữa…” 

“Chuyện nhỏ ấy???” Tạ Lãm giận không kìm nổi, muốn ném nàng xuống đét mấy cái vào mông, “Đây mà là chuyện nhỏ sao? Trước đây nàng ngày ngày quyến rũ trêu ghẹo, ép ta khuất phục, sao khi ấy không nói là chuyện nhỏ? Giờ thành sự rồi lại coi là chuyện nhỏ. Lương tâm nàng để ở đâu hả?” 

Phùng Gia Ấu: “…” 

Nói cứ như nàng là kẻ lừa hắn lên giường xong rồi phụ bạc vậy. 

Nàng không nhịn được, cười phì một tiếng, tâm trạng nặng nề cũng với đi phần nào.  

Tạ Lãm nghiêm mặt:  

“Nói chuyện nghiêm túc mà nàng còn cười được?” 

“Cười vì chàng đáng yêu quá đó mà.”  

Phùng Gia Ấu nói tiếp:  

“Chờ chút, đừng vội về phòng, đến thư lâu đi. Ta muốn nói chuyện với nhị thúc của chàng.” 

Tạ Lãm nghe vậy liền chần chừ dừng bước ở ngã rẽ:  

“Không ổn đâu. Nhị thúc đã khổ sở lắm rồi, để ông ấy yên tĩnh một chút, hôm nay tha cho ông ấy được không?” 

Phùng Gia Ấu đáp:  

“Yên tâm, ta không đến để chế giễu ông ấy.” 

—  

Lần nữa trở lại thư lâu, hai cánh cửa đóng chặt, đẩy cũng không mở được. 

Tạ Lãm gõ cửa: “Nhị thúc?” 

Không ai đáp lại. 

Tạ Lãm lại nói: “Ấu Nương có việc tìm thúc.” 

Chốc lát sau, cửa được mở ra từ bên trong. Phùng Hiếu An đứng ở ngưỡng cửa, nhìn xuống bậc thềm nơi Phùng Gia Ấu đang đứng. 

“Vào đi.”

Phùng Gia Ấu cởi áo choàng đưa Tạ Lãm, bảo hắn đợi bên ngoài, rồi bước qua mặt Phùng Hiếu An, vào trong thư lâu. 

Cả thư lâu rộng lớn chỉ le lói một ngọn đèn, bóng tối nặng nề bao trùm, khiến không khí thêm phần ngột ngạt đáng sợ. 

Phùng Hiếu An đóng cửa lại, quay về chỗ ngồi. 

Phùng Gia Ấu đến bên án thư, nhìn trên bàn. Bên tay ông không có gì, có lẽ từ nãy giờ chỉ ngồi thẫn thờ. 

Phùng Hiếu An để mặc nàng nhìn, cuối cùng khó khăn hỏi:  

“Cảnh ngộ này của ta, có làm con nguôi giận phần nào không?” 

“Ta không đến để cười cợt ngài, mà để trả lời câu hỏi của ngài.” 

Phùng Gia Ấu cầm chiếc đèn trên bàn, lần lượt thắp sáng từng ngọn đèn trên tường:  

“Ngài nói không sai. Những chuyện ‘cơ hội không thể bỏ qua’, ta cũng nghĩ cần phải làm trước. Nếu đổi lại là ta, Tạ Tiểu Sơn mà so đo tính toán, ta cũng thấy mình oan ức.” 

Phùng Hiếu An nhìn nàng một tay nâng đèn, một tay vịn thang, khéo léo leo lên leo xuống thắp từng chiếc đèn tường, hỏi: “Nhưng sao?” 

Phùng Gia Ấu thắp xong một chiếc đèn, gắn chụp đèn vào rồi nói:  

“Nhưng chàng sẽ không như vậy, bởi chàng biết lòng ta hướng về chàng. Còn ta, cũng sẽ không giống ngài, cứng nhắc làm theo ý mình, lặng thinh không nói, cứ bắt đối phương phải đoán. Đoán mãi cũng sẽ mệt mỏi thôi. Vì thế, về bản chất, chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau.”   

Trước khi làm gì, nàng đều báo trước cho Tạ Lãm biết, đều bàn bạc với hắn. Dù cuối cùng có thể không nghe theo ý hắn, hoặc làm trái ý hắn, nàng cũng không bao giờ phớt lờ cảm nhận của hắn.  

Mười mấy ngọn đèn được thắp sáng, cả thư lâu rực rỡ ánh sáng. 

Phùng Gia Ấu bưng đèn trở lại, đặt mạnh xuống án thư, nhìn thẳng vào Phùng Hiếu An:  

“Lỗi của ngài không phải ở chỗ muốn nắm bắt cơ hội, mà là chỉ để cữu cữu đến nói chuyện với nương, chưa từng viết một phong thư an ủi nương. Điều nương để tâm là ngài không hề có ý muốn an ủi nương.”  

Có lẽ vì ông được mẫu thân bao dung quá mức. Hay có lẽ trong lòng ông, bà không quá quan trọng.  

Cũng có lẽ vì ông bộn bề công việc, gánh trên vai kỳ vọng của bao người, chịu đựng áp lực trùng trùng, tinh thần không thể phân đôi nên nhất thời quên mất. 

Nàng không hiểu rõ ông, vì vậy mới đến gặp, xem còn đường nào cứu vãn hay không. 

Thế nhưng nàng nói xong một lúc lâu, Phùng Hiếu An im lặng ngồi trơ như gỗ đá, chẳng chút ý định đáp lời. So với dáng vẻ hùng biện khi đối địch, quả là khác một trời một vực.  

Chẳng trách thường khiến gia gia tức đến thổ huyết. 

Thôi vậy, Phùng Gia Ấu cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận một người con, nàng phủi bụi trên váy rồi quay người đi ra. 

Phùng Hiếu An cũng chẳng gọi lại, chỉ thất thần nhìn vào một ngọn đèn lấp lóe trên tường. 

Ông ngồi đó một mình suốt đêm.

Mãi đến khi bình minh gần ló dạng, ông trải một tờ giấy tuyên thành, cầm bút nhúng mực, viết xuống phong thư hòa ly.  

— 

Đúng như lời Giang Hội Từ, mấy ngày tiếp theo Phùng Gia Ấu đều bận rộn tiếp xúc với các đại chưởng quầy. 

Nàng nhận hết toàn bộ sản nghiệp của Giang Hội Từ tại kinh thành, không có nửa lời từ chối. Với nàng, đây là thứ nàng có quyền nhận, cớ gì lại khước từ? Nếu nàng cố chấp không nhận, có khi mẫu thân lại càng không yên tâm. 

Huống chi, khi mẫu thân quay về Dương Châu, ông bà ngoại chắc chắn cũng sẽ không để bà chịu thiệt thòi. 

Chiều hôm ấy, trên bến thuyền Đại Vận Hà, Giang Hội Từ đã rũ bỏ dáng vẻ phu nhân, đổi lại dung mạo nữ tử chưa gả, đội chiếc mũ tròn viền lông, hai tay thu gọn trong tay áo, cười nói:  

“Chỉ cần năm sáu năm, nương có thể kiếm lại những sản nghiệp này.” 

Đại ca bà, Giang Chấn Kỳ, đứng bên che ô, đáp lời:  

“Không cần năm sáu năm đâu. Giang Nam bây giờ đã chẳng còn như xưa, giàu có phú quý hơn thời muội rời đi không biết bao nhiêu lần. Chỉ là, quy củ lại nhiều thêm…” 

‘Quy củ’ mà ông nói chính là lời gièm pha đối với nữ tử lộ diện làm ăn buôn bán, đặc biệt là người như Giang Hội Từ, đã hòa ly với chồng.  

Hòa ly đối với phụ nữ Đại Ngụy, chẳng qua chỉ là cách gọi dễ nghe hơn so với nhận hưu thư mà thôi. 

Giang Hội Từ chẳng để tâm, quay sang nhìn Tạ Lãm, nói:  

“Dẫu muội không còn là phu nhân nhà quan, nhưng con rể muội là người của Huyền Ảnh Ti, ai dám làm khó muội?” 

Tạ Lãm vội vàng gật đầu phụ họa:  

“Dương Châu cách đây chẳng xa. Ai dám ức hiếp nương, nương cứ phái người đến báo với con, con sẽ cầm đao suốt đêm đến xử lý ngay!” 

Giang Hội Từ bật cười:  

“Không cần đến mức đó đâu.” 

Phùng Gia Ấu chưa từng thấy mẫu thân cười nhẹ nhàng phóng khoáng đến vậy, bất giác nhìn ngẩn ngơ. 

Khóe mắt nàng chợt cay cay, vội vàng gắng gượng kiềm chế, cố ép bản thân nghĩ đến gia tài kếch xù vừa nhận được để giữ nụ cười trên môi:  

“Không sao đâu, nương cứ việc sai bảo chàng, có lý do chính đáng để ra ngoài đánh nhau, chàng vui không kể xiết ấy chứ.” 

Tạ Lãm nghe vậy chẳng vui chút nào:  

“Mấy lão thương gia đó làm sao đủ cho con động tay? Con thực lòng muốn chống lưng cho nương!” 

Có điều nghĩ kỹ lại, e rằng chẳng đến lượt hắn. Với tính cách của nhị thúc, chắc chắn mọi việc đã được âm thầm lo liệu ổn thỏa. 

Chỉ là cả Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu đều cố ý tránh nhắc đến Phùng Hiếu An. 

“Chúng ta đi đây.” Giang Hội Từ nhìn Phùng Gia Ấu, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, vì biết mở miệng ra là chỉ muốn răn dạy nàng. 

Bà bèn quay sang Tạ Lãm:  

“Tính tình Tiểu Gia giống cha nó, có phần cổ quái. Lại thêm nóng nảy giống ta, rất khó chiều. Nhưng tâm tư nó rất tốt, chúng ta ai cũng không bằng. Sau này mong con bao dung nhiều hơn.” 

Tạ Lãm vội vàng đáp:  

“Nương yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ấu Nương.” 

Giang Hội Từ không nói thêm lời nào, xoay người bước lên thuyền, từ đuôi thuyền ngoái lại vẫy tay chào, sau đó bước tới mũi thuyền. 

Đây là thuyền của Giang gia, không có hành khách nào khác. Bà vừa đứng vững, thuyền lập tức nhổ neo rời bến. 

Gió lạnh lùa qua đầu thuyền, bà định quay vào khoang thì chợt trông thấy bóng dáng quen thuộc trên bờ. 

Phùng Hiếu An, tóc búi ngọc quan, khoác áo choàng lông chồn trắng muốt, tay cầm ô giấy dầu vẽ mai đỏ, đứng lặng nhìn theo bóng thuyền xa dần. 

Trên bến đông đúc người qua kẻ lại, chốn kinh thành phồn hoa chẳng thiếu người phú quý thanh nhã, vậy mà Giang Hội Từ nhìn thoáng qua liền nhận ngay ra ông. 

Cảnh tượng này làm bà nhớ lại lần đầu tiên gặp ông tại nhà ở Dương Châu. Khi ấy bà ngỡ ngàng, không ngờ thế gian lại có người thanh nhã tựa vầng trăng đến vậy. 

Từ đó, bà trở thành người muốn vớt trăng trong nước. 

May mắn thay, trời đã sáng, mộng cũng tỉnh. Mọi thứ vẫn chưa phải quá muộn. 

Bà thu hồi ánh mắt, không chút vấn vương mà quay vào khoang thuyền. 

… 

Bóng thuyền khuất xa, Phùng Gia Ấu rốt cuộc không kìm được, nước mắt tràn mi. 

Gió lạnh thổi qua, mặt nàng vừa đau vừa buốt, vội dùng đôi tay nhỏ che lấy gương mặt mình. 

Tạ Lãm không muốn thấy nàng khóc, vì mỗi khi nàng rơi lệ, lòng hắn lại mềm nhũn, sẵn sàng làm mọi thứ vì nàng. 

Hắn ôm nàng vào lòng, lúng túng chẳng biết nói gì để an ủi, cứ sợ cái miệng vụng về của mình nói chẳng đâu vào đâu, làm nàng thêm đau lòng. 

Trong mắt hắn, ai cũng đều tự chuốc lấy, chỉ có Ấu Nương của hắn là vô tội nhất.   


https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/

Share truyện lên:

Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Vy Miu
Vy Miu
39 minutes ago

Mình thích chương này quá đi. Thích cách nghĩ rất công bằng với cha Phùng của mẹ Giang quá trời.

You cannot copy content of this page

1
0
Bạn viết gì đi...x