CHƯƠNG 80 – TIỂU XẢO TRONG TÚI GẤM
Thế nhưng, không đợi Tạ Lãm nghĩ ra lời nào để an ủi, Phùng Gia Ấu đã lấy lại được bình tĩnh.
Bến đò người qua kẻ lại tấp nập, nàng định rời khỏi vòng tay hắn, nhưng sau một thoáng lưỡng lự, lại vòng tay ôm lấy eo hắn, siết chặt hơn:
“Phu quân, sau này ta sẽ thay đổi.”
Tạ Lãm ngạc nhiên:
“Thay đổi gì cơ?”
Phùng Gia Ấu khẽ đáp, giọng như đang tự trách:
“Nhiều lắm, rất nhiều. Ví như những tập hồ sơ hay bộ luật mới, ta sẽ cố gắng làm vào ban ngày, lúc chàng ở nha môn. Còn buổi tối, ta sẽ dành trọn thời gian ở bên chàng.”
Trước đây, nàng vùi đầu ngày đêm không ngơi nghỉ bởi những việc đó từng là tất cả của nàng.
Đặc biệt sau khi gia gia qua đời, công việc trở thành liều thuốc để xoa dịu và chữa lành. Nhưng bây giờ không cần nữa, vì Tạ Lãm chính là phương thuốc tốt nhất của nàng.
Tạ Lãm nghe xong, vừa ‘được yêu mà hoảng’, vừa không tin nổi:
“Không cần phải tối nào cũng ngồi trừng trừng nhìn nhau đâu.”
Phu thê bên nhau từ sáng đến tối, đâu phải lúc nào cũng có chuyện để nói. Chỉ cần ở gần nhau, lòng cảm thấy an yên là đủ.
“Thực ra, bình thường nàng cũng trò chuyện với ta không ít mà. Đa phần vì ta sợ nàng làm nhiều lại sinh mệt mỏi, bệnh tim tái phát, nên mới muốn nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, uống trà, vẽ tranh hay dưỡng…”
Hắn định nói ‘dưỡng hoa’ nhưng lập tức ngậm miệng lại. Lý Tự Tu rất giỏi chăm cây dưỡng hoa, lỡ đâu nàng mê trồng hoa lại chạy đi gặp y hỏi han kinh nghiệm thì phiền.
Nghe hắn nói vậy, Phùng Gia Ấu càng cảm thấy trong lòng nghẹn ứ. Nàng thoát khỏi vòng tay hắn, ngẩng đầu nhìn:
“Chàng cũng phải thay đổi. Không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cảm xúc của ta, chàng cần có suy nghĩ của riêng mình.”
Tạ Lãm: “…”
Làm khó hắn quá đi!
Trước đây hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình đấy chứ, nửa đêm xông vào phủ Đại đô đốc náo một trận cơ mà. Sau đó về tới nhà liền bị nàng dạy dỗ một trận, trách hắn không biết nghĩ cho nàng, làm nàng sợ chết khiếp.
Hắn đã ghi lòng tạc dạ, nhắc nhở bản thân phải sửa đổi. Giờ nàng lại muốn hắn quay về như cũ à?
“Ta biết nàng đang có cảm giác ‘thỏ chết, cáo buồn,’ nhưng hoàn toàn không cần như vậy.” Tạ Lãm an ủi, “Ta tin chắc nàng sẽ không giống nhị thúc, bỏ đi biền biệt suốt mười mấy năm trời.”
Phùng Gia Ấu vừa định gật đầu đồng tình thì hắn lại nói tiếp:
“Nhị thúc có chút võ nghệ căn bản, tuy không bằng ta nhưng cũng hơn nhiều người thường. Còn nàng thân thể yếu đuối, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, làm sao có bản lĩnh tự lưu đày mười mấy năm trời? Mười ngày đã không chịu nổi mà quay về rồi.”
Phùng Gia Ấu: “…”
Nàng cố chấp nói:
“Lỡ đâu ta thực sự có bản lĩnh đó thì sao?”
“Thì ta cũng không giống nương, chạy vào chùa ngồi chờ nàng.”
“Ồ? Vậy chàng định làm gì?”
“Ta sẽ đi khắp nơi tìm nàng. Với bản lĩnh bắt người của ta, dù nàng trốn tới chân trời góc bể, ta cũng lôi nàng về được. Một năm không tìm thấy thì mười năm, mười năm không thấy thì hai mươi năm. Tóm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Phùng Gia Ấu nhướn mày:
“Nếu chàng thực sự tìm thấy xác ta, chàng sẽ làm gì?”
Tạ Lãm nghĩ bụng, chuyện hiển nhiên vậy mà còn phải hỏi:
“Đương nhiên là đào hố, chôn nàng xuống.”
Phùng Gia Ấu: “…”
Tạ Lãm tiếp lời:
“Nếu nàng bị hại chết, ta sẽ báo thù cho nàng. Dù kẻ thù có là hoàng đế, ta cũng lật đổ ngai vàng của ông ta. Sau khi báo thù xong, mỗi năm rảnh rỗi ta sẽ đến quét mộ cho nàng.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày, không hài lòng:
“Chỉ là rảnh rỗi mới quét mộ thôi sao?”
“Chứ sao nữa? Chẳng lẽ tự sát trước mộ nàng? Theo ta, mấy kẻ tự sát đều là đám nhu nhược hèn nhát. Hay là ở lì bên mộ nàng cả đời? Vậy ta ăn gì để sống? Cùng lắm thì ta không lấy thêm vợ nữa, khi rảnh rỗi sẽ đến viếng mộ nàng, giống cha ta thôi.”
Tạ Lãm cúi đầu nhìn nàng, bất bình nói:
“Dù gì cũng còn hơn nàng. Hồi trước nàng chẳng nói nếu ta chết, nàng sẽ không để tang ngày nào, lập tức tái giá ngay à?”
Phùng Gia Ấu suýt chút nữa đã bị Tạ Lãm làm tức chết. Dù rằng lời nào của hắn cũng hợp lý, nhưng ai lại nói ra thẳng thừng như vậy chứ?
Nhưng câu cuối cùng lại làm nàng nhận ra, là hắn giận câu nói trước đây của nàng, không vui đến tận bây giờ.
Nàng giải thích:
“Ta nói vậy vì sợ chàng bốc đồng mà làm liều, tự đẩy mình vào chỗ chết. Hồi đó ta chỉ nghe lời đồn đại, chưa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của chàng, cũng chưa tin tưởng chàng. Bây giờ thì…”
“Được rồi, được rồi, không cần giải thích dài dòng, cứ làm như ta nhỏ mọn lắm vậy.”
Tạ Lãm giơ hai tay lên, nắm lấy hai vai nàng.
“Nói tóm lại một câu thôi, ta sẽ cố gắng quý trọng mạng sống này. Còn nàng, hãy học cách tin tưởng ta. Chuyện lớn cỡ nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Ta nghĩ rằng, cuộc đời này dài bao nhiêu, chúng ta sẽ ở bên nhau bấy nhiêu, tuyệt đối không đi vào vết xe đổ của cha nương nàng.”
Phùng Gia Ấu vừa mới bình ổn được cảm xúc, nghe hắn nói xong, cảm xúc lại dâng trào, hai mắt lần nữa mờ sương.
Đám đông náo nhiệt xung quanh dường như không còn tồn tại. Trong đầu nàng chỉ vang vọng hai từ “bên nhau” của hắn.
“Được.” Nàng gật đầu.
Hiếm khi Tạ Lãm nghiêm túc nói lời êm tai như vậy, nàng còn muốn nghe thêm thì bỗng nhiên hắn nhìn qua vai nàng, ánh mắt hướng về phía xa:
“Ủa, nhị thúc?”
Phùng Gia Ấu cau mày quay lại, ánh mắt xuyên qua đám đông, cũng nhìn thấy Phùng Hiếu An đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Tạ Lãm thở dài:
“Ta cứ tưởng nhị thúc sẽ không đến…”
Phùng Gia Ấu không nói gì. Trừng phạt mấy ngày qua dành cho Bùi Nghiên Chiêu xem như đã đủ, và y cũng đã nhẫn nhịn chịu đựng, kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa.
“Có lẽ ông ấy có hẹn.” Phùng Gia Ấu nói.
Thẩm Thời Hành đã gửi tin cho nàng, mấy ngày qua Huyền Ảnh Ti tập trung thu thập tin tức về Tiết thượng thư của Hộ Bộ. Trong khi đó Tiết thượng thư cũng không ngồi yên, đã sẵn sàng đối sách, để con trai ông ta là ngự sử Tiết Trản dâng sớ buộc tội Đường Túc, giữ chức bố chính sứ ở Hồ Quảng.
Tạ Lãm có nghe qua lúc ở nha môn Huyền Ảnh Ti, biết Đường Túc là một thành viên cũ của Hội Đồng Minh:
“Nhị thúc đi gặp Thẩm Khâu à?”
Không đúng, gặp Thẩm Khâu thì đâu cần ăn vận trang trọng như vậy, áo choàng lông chồn trắng quý giá, tóc tai chải chuốt cẩn thận. Có thể thấy ông rất xem trọng cuộc gặp gỡ này.
Phùng Gia Ấu nhìn theo hướng xe ngựa rời đi:
“Ta đoán ông ấy đi gặp Phó Mân. Trong hai phe, Phó Mân giống ông ấy, cũng là quân sư đứng sau hậu trường, vừa có đủ tư cách đối đầu, vừa là kẻ thù không đội trời chung cả nửa đời người.”
—
Trước cổng Vọng Tiên Lâu trong thành, Phùng Hiếu An bước xuống xe ngựa.
Chưởng quầy đích thân bước lên che ô, dẫn ông vào trong, đưa đến một phòng riêng trên lầu.
Khi Phùng Hiếu An bước vào, môi nở nụ cười nhạt:
“Đã để phò mã đợi lâu.”
Tùy tùng và hộ vệ đều ở lại ngoài cửa.
Phó Mân đứng lên, chắp tay đáp lễ, cũng cười lịch sự:
“Phùng đại nhân.”
Ông ta mặc một bộ trường sam xanh, khoác áo choàng màu nâu, dáng vẻ giản dị không chút phú quý, nhưng dung mạo lại nổi bật.
Phùng Hiếu An ngồi xuống đối diện:
“Tiếng ‘đại nhân’ này ta không dám nhận. Hiện giờ ta chỉ là kẻ nhàn tản mà thôi.”
Phó Mân cũng ngồi xuống:
“Sáng mai Lại Bộ sẽ có bổ nhiệm chính thức. Huống hồ, Phùng hiền đệ nào phải kẻ nhàn tản, toàn Nội Các cũng không bận rộn bằng đệ đâu.”
Phùng Hiếu An nhìn ông ta cầm bình rót rượu, cười nói:
“Dạo gần đây quả thực bận rộn. Kể từ khi biết phò mã ngài từng tham gia Hội Đồng Minh, thậm chí là thân tín của minh chủ, trên đường từ Hoài An hồi kinh, ta đã thức trắng mấy đêm để tra xét mọi thứ về ngài. Dù gì, ngài cầm danh sách từ minh chủ, biết hết chúng ta là ai, ta không khỏi lo lắng.”
Phó Mân rót đầy rượu cho ông, không phủ nhận mình chính là ‘nội gián’ năm xưa:
“Chưa kể, Phùng hiền đệ vì muốn thu dọn Tào Vận Ti mà đã để tiểu tử nhà họ Giang giả làm Tây Giang Lão. Đến khi biết ta đứng sau Tào Vận Ti, đệ lại lo lắng sau khi xong vụ này, ta sẽ ra tay báo thù nhà họ Giang. Dù sao, Giang gia ở Dương Châu là túi tiền lớn nhất của đệ, làm sao mà để mất được.”
Phùng Hiếu An day trán, vẻ mệt mỏi không phải giả vờ:
“Đợt này ta gần như dồn ép bản thân đến cực hạn. Liên tục mười mấy, hai mươi ngày, mỗi ngày ngủ chưa đầy một canh giờ, đầu óc sắp hóa thành đống hồ nhão rồi. Ngay cả phu nhân cũng bị ta lơ là… Đến nỗi nàng đã chẳng còn là phu nhân ta nữa.”
Phó Mân cũng không kém phần uể oải:
“Nhớ năm xưa sau khi gia nhập Hội Đồng Minh, để tìm hiểu đệ – bộ não của hội, không biết ta đã hao tốn bao nhiêu tâm lực. Mười năm trôi qua, đệ không chết mà quay về, phong thái hành sự hoàn toàn thay đổi. Tay trái là con rể võ công phi phàm Tạ Lãm, tay phải là đế sư mệnh lớn Lý Tự Tu. Chậc, khiến ta cũng mất ngủ triền miên đấy.”
Hai người như kẻ đồng cảnh ngộ, cùng chạm cốc, ngửa đầu uống cạn.
Phó Mân mỉm cười:
“Không sợ ta hạ độc sao?”
Phùng Hiếu An rót rượu, cười nhạt:
“Đầu độc ta ở đây? Ta đoán ngài còn chưa đến mức muốn đồng quy vu tận với ta đâu.”
Phó Mân cười lớn:
“Không sợ độc phát tác chậm như Xích Lưu Kim à?”
Nhắc đến Xích Lưu Kim, sắc mặt Phùng Hiếu An lạnh đi.
Phó Mân nâng ly tạ lỗi:
“Khi đó suýt bị Thẩm Khâu phát hiện, ta hạ độc để răn đe hắn, cứ tưởng đệ đã chết, không cẩn thận động đến lệnh thiên kim…”
Phùng Hiếu An lại quay về chủ đề cũ:
“Ngài không hỏi ta đã điều tra được gì về ngài sao?”
Phó Mân ngửa cổ uống rượu, thản nhiên đáp:
“Chẳng phải đã rõ ràng sao? Đệ tra ra Tiết thượng thư. Nhưng tin ta đi, trước khi Tiết thượng thư ngã, các người sẽ ngã trước. Người đầu tiên sẽ là Đường Túc.”
“Ngài sai rồi. Ta không điều tra ra Tiết thượng thư mà là người này.”
Phùng Hiếu An nhúng ngón tay vào rượu, viết một cái tên lên bàn.
Phó Mân nhìn xong, khẽ cau mày.
“Còn cả người này.” Phùng Hiếu An tiếp tục nhúng rượu, viết tên thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Sắc mặt Phó Mân dần trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Phùng Hiếu An dần lộ ra vẻ không tin nổi.
“Các người ẩn mình khá kỹ đấy.”
Khi hết chỗ để viết, Phùng Hiếu An lấy ra một khăn lụa thêu, chậm rãi lau sạch ngón tay, nói tiếp:
“Phó Mân, cứ việc luận tội Đường Túc, thử xem chúng ta có bảo vệ được không. Nhưng nếu ngươi dám động đến Giang gia ở Dương Châu, dám động vào nhà nhạc phụ ta…”
Ánh mắt Phùng Hiếu An sắc lạnh, nâng chén rượu hắt mạnh lên những cái tên viết trên bàn, khiến chúng trôi đi chỉ còn lại vài nét mờ nhòe.
Phó Mân lặng nhìn vũng nước trên bàn hồi lâu, cuối cùng cất giọng trầm thấp:
“Hẳn ngươi cũng biết, mục đích của ta là ép Hành Vương đoạt vị, mưu cầu lợi ích. Còn ngươi muốn nâng đỡ Lý Tự Tu vào Nội Các, thực hiện chủ trương của mình. Kỳ thực mục tiêu của chúng ta không xung đột. Chi bằng trước tiên hợp tác, phá vỡ thế cục triều đình bị hoạn đảng và đại thần phụ chính thao túng, sau đó hãy tính đến ân oán của chúng ta?”
Phùng Hiếu An lắc đầu:
“Nếu là người khác, chưa biết chừng ta sẽ cân nhắc, nhưng ngươi thì không. Ta là kẻ thù dai. Thù mấy vạn tướng sĩ chết ở Nam Cương, thù cả Đô Ti Điền Nam bị liên lụy oan uổng, và cả thù ngươi hạ độc Xích Lưu Kim lên con gái ta… Không khiến ngươi thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn, ta thực khó mà nguôi hận.”
Phó Mân thản nhiên nói:
“Đi biệt mười mấy năm, ta không ngờ ngươi lại là kẻ yêu thương con cái như vậy.”
Phùng Hiếu An ngạc nhiên:
“Máu mủ ruột rà, dù chưa từng gặp mặt, vẫn luôn yêu thương chứ sao. Thế nào, ngươi không thương con mình à? Cũng đúng thôi, dưới gối ta chỉ có duy nhất một con gái. Còn ngươi thì có đến năm đứa, ba trai hai gái, thêm bốn đứa cháu nữa, chết một đứa có khi cũng chẳng đau lòng. Nhưng nếu tất cả đều chết sạch, liệu ngươi có cảm nhận được tâm trạng của ta khi xưa không?”
Sắc mặt Phó Mân sa sầm, nhận ra đối phương đang cảnh cáo: trong cuộc đối đầu này, tốt nhất đừng kéo con cái vào.
Nhưng rồi Phó Mân lại bật cười:
“Phùng Hiếu An, ngươi biết vì sao năm đó ta có thể thắng ngươi không? Vì ta biết, tuy ngươi là thiên tài mưu lược, nhưng lại mang một trái tim Phật. Ngươi không tàn nhẫn như ta.”
Phùng Hiếu An cười nhạt:
“Ồ? Vậy ngươi có biết, mười mấy năm qua ta đã đi đâu, làm gì không? Ngươi có dám đánh cược ván này không?”
Nụ cười pha trộn giữa băng giá và sát khí, Phùng Hiếu An nói xong liền đứng dậy phủi tay áo bỏ đi.
Mặt Phó Mân xám ngoét, giơ tay quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, ly rượu rơi vỡ đầy sàn.
“Đúng là kẻ khó đối phó.”
Từ phòng bên cạnh, Tiết Chí Hàm, thượng thư Hộ Bộ lo lắng bước ra:
“Trước nay ta luôn e dè hắn. Nếu không đã chẳng phái mấy người đến am ni cô tu hành để theo dõi phu nhân hắn. Hắn biến mất mười mấy năm, cứ tưởng là đã chết nên mới lơi lỏng cảnh giác.”
Phó Mân chống trán, mặt đầy uể oải:
“Hắn đúng là mạng lớn. Ngay cả Xích Lưu Kim mà cũng tìm được cách đổi máu để giải trừ. Chỉ có ba phần cơ hội sống sót thôi, vậy mà hắn lại đánh cược thành công. Nhưng ngươi yên tâm, ngũ tạng lục phủ của hắn đã hỏng hơn nửa, nhiều nhất chỉ sống thêm được mười năm.”
Tiết Chí Hàm bực bội:
“Vậy kế hoạch của ngươi là đợi hắn chết già à?”
Phó Mân: “…”
Tiết Chí Hàm không nhịn được:
“Chuyện tranh vào Nội Các, thua người khác thì thôi, đằng này lại thua Lý Tự Tu! Ta không phục. Nó chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Hơn nữa, mấy chủ trương của nó đều đấm thẳng vào mặt chúng ta!”
Phó Mân trầm ngâm:
“Đừng vội, điểm yếu lớn nhất của Phùng Hiếu An là không chịu được đòn nặng nề, rất dễ suy sụp. Ta đoán, điểm này không dễ thay đổi. Mấu chốt vẫn là ở con gái hắn…”
Tiết Chí Hàm nhắc nhở:
“Ngươi nên để ý đến cái tên Tạ thiên hộ kia trước. Đừng để đến lúc Phùng Hiếu An suy sụp rồi, Tạ thiên hộ lại nổi điên lên chém cả nhà chúng ta.”
Lời cảnh cáo của Phùng Hiếu An vẫn văng vẳng trong phòng, Phó Mân không dám tùy tiện ra tay.
Tiết Chí Hàm đề nghị:
“Không bằng giết phu nhân Phùng Hiếu An đi. Hôm nay chẳng phải vừa rời kinh sao?”
Phó Mân lắc đầu:
“Ngươi không nhìn ra à? Hắn và con gái Giang gia chỉ là liên hôn, giết cô ta không kích thích được hắn, chỉ khiến hắn nổi giận thêm.”
Phó Mân suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên lóe sáng: “Nhưng với con gái hắn thì thực ra…. có thể mượn đao giết người.”
Tiết Chí Hàm nhíu mày:
“Mượn đao ai? Có nhanh hơn Tạ thiên hộ kia không?”
Phó Mân khẽ cười, ánh mắt trông như đã có sẵn kế hoạch.
—
Phùng Gia Ấu cùng Tạ Lãm từ bến thuyền trên Đại Vận Hà trở về thành, không đi thẳng về phủ mà hẹn Tùy Anh ăn tối.
Hai người bảo xe ngựa về trước, nhân dịp tuyết rơi, cùng nhau tản bộ đến tửu lâu.
Trên đường họ mua vài món ăn vặt, ăn đến gần no, khi vào tửu lâu thì chẳng còn thiết tha gì với mùi hương ngào ngạt bên trong.
Tầng trệt đông khách, trên lầu còn trống ba gian sát nhau, họ đặt gian giữa để tránh bị nghe lén.
Phùng Gia Ấu vừa bước vào đã thấy Tùy Anh:
“Lạc Thanh Lưu chưa đến à?”
Tùy Anh đang uể oải, nghe vậy liền ngồi dậy ngây ngắn:
“Ngươi còn hẹn tên thái giám chết tiệt đó nữa hả?”
Phùng Gia Ấu ngồi xuống:
“Đã giải thích rồi, lần trước không phải ta hẹn. Còn nữa, đừng gọi huynh ấy là thái giám chết tiệt.”
Tạ Lãm ôm túi hạt dẻ đường ngồi xuống cạnh Phùng Gia Ấu:
“Tùy tiểu thư, cẩn thận lời nói, hắn nghe được đó.”
Vừa dứt lời, liền thấy Lạc Thanh Lưu từ sau bình phong bước ra, sắc mặt không mấy vui vẻ.
Tùy Anh đã ngồi trong phòng hơn một khắc mà chẳng hay biết có người khác, giật mình đứng dậy:
“Ngươi vào đây từ lúc nào?”
Không hổ danh làm trộm, chẳng gây ra chút động tĩnh nào.
“Đại tiểu thư, là ta vào trước.” Lạc Thanh Lưu nhìn Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm, khẽ thở dài, “Hai người hẹn người ngoài, sao không báo trước cho ta? Ta cứ tưởng…”
Hắn đang ngồi uống trà, bỗng nghe thấy tiếng Tùy Anh, cứ tưởng Phùng Gia Ấu hẹn hắn không phải vì chính sự mà vì mai mối bắc cầu gì đó.
Dọa hắn sợ đến mức vội vàng lánh mặt đi. May mà trong nhã gian của tửu lâu không có giường, nếu không hắn đã chui xuống gầm giường rồi.
Tùy Anh ngỡ ngàng chỉ vào mình:
“Ta là người ngoài?”
Nàng quay sang trừng mắt nhìn Phùng Gia Ấu, ý bảo Phùng Gia Ấu nói rõ ai mới là người ngoài.
Lạc Thanh Lưu đi đến, ngồi cạnh Tạ Lãm, cầm một cái chén không lên, chẳng rót trà, hừ một tiếng:
“Chúng ta đang điều tra cùng một vụ án. Cô không phải người ngoài thì ai là người ngoài?”
Phùng Gia Ấu chen vào một câu:
“Huynh nói vậy không đúng, A Anh không phải người ngoài. Vụ án của Hành vương cần A Anh giúp.”
“Nghe thấy chưa?” Tùy Anh vừa ngồi xuống lại nhận ra điều bất thường, “Án của Hành vương? Là về con thủy quái kia hả?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu:
“Là về…”
“Đại tẩu!” Lạc Thanh Lưu kêu lớn ngắt lời, “Tẩu xác định muốn tiết lộ chuyện cơ mật này với cô ấy sao?”
Tạ Lãm thấy Phùng Gia Ấu giật mình vì bị Lạc Thanh Lưu đột ngột gọi to, bèn bực dọc nói:
“Ngươi điếc à? Nàng đã bảo, vụ này cần Tùy tiểu thư giúp.”
Lạc Thanh Lưu nghiêm nghị nhắc nhở họ:
“Biểu tỷ của cô ấy là Hành vương phi, các người có chắc chắn cô ấy không tiết lộ ra ngoài không? Chuyện này quan trọng, Đốc công vô cùng coi trọng. Ta khuyên hai người suy nghĩ kỹ. Nếu thất bại lần nữa, ta thực sự thảm rồi, mà cô ấy cũng gặp xui xẻo.”
Phùng Gia Ấu tất nhiên hiểu lo ngại của hắn, nhưng nàng cũng có suy tính riêng.
Chỉ sợ vạn nhất Hành vương thật sự đang âm thầm mưu tính đại sự gì đó, thì rất có thể sẽ kéo theo cả phủ Trấn Quốc Công vào nguy hiểm.
Nếu lần này Tùy Anh lập được công trạng, sẽ có thể hoàn toàn rũ sạch trách nhiệm.
Tùy Anh lắng nghe cuộc thảo luận của họ, nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Phùng Gia Ấu, không khỏi siết chặt tay.
Khi thấy Tạ Lãm gọi Lạc Thanh Lưu ra khỏi phòng và đóng cửa lại, rốt cuộc nàng không kìm được, lo lắng hỏi:
“Tiểu Gia, vương gia thật sự định tạo phản sao? Con quái trong sông Tế kia thực ra là thứ vương gia dùng để tạo phản?”
“Không chắc chắn.” Phùng Gia Ấu lắc đầu, “Hiện giờ chúng ta đang cố xác định xem, tại sao Hành Vương lại để một thế thân ở phủ, và bản thân ở lâu bên ngoài làm gì.”
“Thế thân?” Tùy Anh không tin nổi.
“Đúng vậy, chuyện này được Từ đốc công cho biết. Người thường xuyên tu hành trong phủ là thế thân của Hành Vương.”
Phùng Gia Ấu ngập ngừng, nhìn Tùy Anh:
“Biểu tỷ của ngươi chắc chắn biết chuyện này. Tỷ ấy nhờ ngươi đến Thanh Vân Quan xin tấm bùa bình an khi đi đường. Ngươi nói xem, thế thân đó quanh năm trong phủ, không bước chân ra ngoài…”
Rất có khả năng sau khi vụ ‘bóng rồng trên sông Tế’ bại lộ, Hành Vương thật đã trở về phủ Tế Nam để xử lý hậu quả.
Khi Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm đến vương phủ bái kiến đã gặp trúng thế thân; Hành Vương thật chỉ trở về sau khi Tùy Anh rời đi.
“Ta nghĩ tấm bùa này là biểu tỷ ngươi chuẩn bị để gửi cho Hành Vương thật.”
Tùy Anh nhíu mày:
“Ngươi muốn ta đi thăm dò biểu tỷ?”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ: làm sao dám? Ngươi không bị người ta thăm dò ngược lại là tốt lắm rồi.
Nàng hỏi:
“Tấm bùa ngươi xin được đâu rồi?”
Khi cầu bùa xong, phải để lại trong quan vài ngày để đạo trưởng làm phép, nghe nói như vậy sẽ linh nghiệm hơn.
Tùy Anh lấy từ trong túi ra một túi gấm đỏ chưa được phong kín, đặt lên bàn:
“Đây nè.”
Phùng Gia Ấu cầm túi gấm lên:
“Muốn biết Hành Vương đi đâu, chỉ có thể dựa vào túi gấm này.”
…
Ngoài cửa, mượn tiếng ồn ào dưới tầng trệt làm lá chắn, Tạ Lãm hạ giọng nói:
“Trong doanh trại ám vệ của Huyền Ảnh Ti, phần lớn là người Điền Nam, không ít người nuôi cổ trùng. Vợ ta bảo ta lén mượn một con.”
Túi gấm đã được ngâm nước thuốc nuôi cổ, cổ trùng sẽ có phản ứng khi ở gần túi gấm trong phạm vi trăm bước.
“Ngươi mang cổ bên mình, cải trang thành phu xe của Tùy Anh để vào vương phủ. Khi Tùy Anh giao túi gấm xong, ngươi ở lại trong phủ để theo dõi Hành Vương. Dựa vào sự nhạy cảm của cổ trùng để xác định khoảng cách giữa Hành Vương và ngươi, lần theo dấu vết của y. Chuyện này không khó với ngươi chứ?”
Không khó, nhưng Lạc Thanh Lưu do dự:
“Hành Vương có thể đã về phủ, nhưng cũng có thể đã đi rồi. Dù y vẫn còn ở đó, thì liệu y có mang túi gấm theo sau khi cải trang rời khỏi phủ Tế Nam?”
Tạ Lãm chỉ vào cửa:
“Vợ ta nói chắc y chưa đi đâu, đang chờ Tùy Anh tới. Rất có khả năng sẽ mang theo, vì là thứ Tùy Anh đưa.”
Lạc Thanh Lưu đang nhàn nhã tựa vào lan can, nghe vậy liền trở nên nghiêm túc, đứng thẳng hỏi:
“Y muốn làm gì?”
…
“Trước đây, ta đã thấy rất lạ. Sao tự dưng biểu tỷ lại bảo ngươi về kinh xin bùa? ” Phùng Gia Ấu xoa xoa chiếc túi.
“Có thể vì Thanh Vân Quan nổi tiếng. Nhưng biểu tỷ cũng biết ngươi không tin mấy chuyện này. Nhờ ngươi xin e rằng còn không linh nghiệm bằng tỷ ấy tự đến đạo quán gần vương phủ để cầu.”
Nhưng tấm bùa do Tùy Anh cầu này quả thực là bùa bình an hiệu nghiệm.
Có lẽ thật sự sẽ bảo đảm sự an toàn của Hành Vương.
Bất kể Hành Vương đang âm mưu điều gì, nếu bị bắt quả tang, chiếc túi gấm y mang theo bên mình này sẽ trở thành bằng chứng Tùy Anh và y có liên quan.
Mỗi tấm bùa của Thanh Vân Quan đều có dấu hiệu đặc biệt, các đạo trưởng trong quan đều có ghi chép. Lá bùa này là do Tùy Anh ba lần quỳ chín lần dập đầu cầu xin.
Mà sau lưng Tùy Anh, là Trấn Quốc Công đang nắm giữ hơn hai mươi vạn quân ở biên giới Nam Cương.
Vốn dĩ giữa phủ Trấn Quốc Công và Hành Vương đã có chút liên quan, giờ lại càng khó nói rằng không có quan hệ.
Đêm Phùng Gia Ấu biết được Hành Vương có người thế thân, dù cha mẹ nàng đang ầm ĩ chuyện hòa ly, cũng không cản trở nàng nghĩ thông suốt chuyện này. Nàng nhanh chóng phái người đến nhà Tùy Anh, cảnh báo nàng ấy tạm thời đừng giao túi gấm cho Hành Vương.
Tùy Anh mím chặt môi đến mức không còn chút máu:
“Biểu tỷ muốn hại ta sao?”
Phùng Gia Ấu dám chắc, nắm tay nàng:
“Có lẽ tỷ ấy không biết Hành Vương đang làm gì bên ngoài. Hành Vương bảo tỷ ấy nhờ ngươi xin bùa, tỷ ấy liền làm theo, chỉ đơn thuần nghe lời phu quân mình thôi.”
Tùy Anh không nói một lời, mắt hơi đỏ lên.
“A Anh à, đừng buồn. Dù biểu tỷ ngươi biết chuyện thì cũng chưa chắc có ý hại ngươi đâu.”
Phùng Gia Ấu nắm tay nàng, nhẹ nhàng an ủi:
“Có thể tỷ ấy nghĩ, Hành Vương sớm muộn cũng sẽ làm hoàng đế và đó là chuyện tốt cho ngươi và phủ Trấn Quốc Công.”
Cửa kêu “két” một tiếng khi bị đẩy ra, Tạ Lãm và Lạc Thanh Lưu bước vào.
Tùy Anh rút tay khỏi tay Phùng Gia Ấu, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại:
“Trước đây ta còn thấy áy náy với biểu tỷ. Nhưng nếu tỷ ấy vô tình thì đừng trách ta bất nghĩa.”
Tạ Lãm trao cho Phùng Gia Ấu ánh mắt hàm ý rằng mọi chuyện đã xong.
Lạc Thanh Lưu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tùy Anh liền hơi cau mày, sau đó chuyển ánh nhìn sang Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu nhìn lại hắn:
“Huynh giả làm phu xe của A Anh trà trộn vào vương phủ để tiện theo dõi. A Anh cũng tạm thời ở lại đó. Có thể sẽ xảy ra vài biến cố không lường được, vì an toàn của A Anh, ta nhờ huynh nhất định phải cẩn trọng.”
Lạc Thanh Lưu không trả lời, mà chỉ tay vào túi gấm trên bàn, vẻ nghi hoặc:
“Đại tẩu, túi gấm này vẫn để Hành Vương mang bên mình, chẳng phải sẽ liên lụy đến… phủ Trấn Quốc Công sao?”
“Huyền Ảnh Ti sẽ làm chứng mà.” Phùng Gia Ấu đưa túi gấm cho Tạ Lãm, “Huynh là thiếu giám của Thập Nhị Giám, chẳng phải cũng có thể làm chứng sao, còn sợ gì nữa?”
Lạc Thanh Lưu cảm thấy nàng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Nếu có thể mượn việc này để lật đổ Trấn Quốc Công, đoạt lại hai mươi vạn binh quyền trong tay ông ấy, thì chắc chắn đốc công sẽ không để hắn đứng ra làm chứng, thậm chí còn không cho phép bất kỳ lời chứng nào xuất hiện.
Huyền Ảnh Ti cũng tương tự. Thẩm Khâu và phủ Trấn Quốc Công vốn không hợp, nếu không thì lần trước khi Tùy Anh phạm sai lầm, nàng đã không lo sợ bị đưa vào Huyền Ảnh Ti.
Lạc Thanh Lưu nghi ngờ:
“Ta lo Thẩm Khâu sẽ là kẻ đầu tiên thêm dầu vào lửa.”
Tạ Lãm mất kiên nhẫn nhíu mày:
“Ngươi bớt lo xa đi.”
Phùng Gia Ấu sao có thể để xảy ra sơ sót như vậy chứ? Huống chi việc này liên quan đến Tùy Anh, nàng càng cẩn trọng hơn.
Tạ Lãm cất túi gấm đi, rồi từ tay áo lấy ra một chiếc túi gấm màu đỏ giống hệt, đã được ngâm qua dược liệu, đặt lên bàn.
Phùng Gia Ấu nói:
“Hai người mang cái này đến đó. Đều là bùa cầu ở Thanh Vân Quan, Hành Vương chắc chắn không nhận ra khác biệt.”
Lạc Thanh Lưu hơi sững người:
“Ai đã cầu cái này?”
Tạ Lãm đáp: “Còn ai vào đây, tất nhiên là người mà ngươi vừa lo lắng – Thẩm Khâu.”
Hôm qua, hắn bị Phùng Gia Ấu ép buộc, mượn danh nghĩa nhị thúc để lừa Thẩm Khâu đến Thanh Vân Quan. Nhân lúc Thẩm Khâu không chú ý, hắn đã dùng danh nghĩa ông ta để bí mật cầu lá bùa này.
Cho đến tận bây giờ, Tạ Lãm vẫn bứt rứt vì cảm thấy đã làm một việc không quang minh chính đại.
Hắn nói:
“Vậy nên, hai người cứ yên tâm. Nếu Thẩm Khâu khăng khăng bám lấy cái cớ tình nhân của Hành Vương, người mất mặt sẽ chính ông ta.”
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad