[danh_sach_chuong category=”lam-phuong-hoa” type=”dropdown”]
CHƯƠNG 94 – TỰ RA MÀ NÓI ĐI
Editor: Mình chưa beta kịp, mọi người đọc tạm vậy.
“Tiểu tử ngông cuồng lắm!”
Gương mặt không biểu cảm của Tùy Kính Đường cười lạnh:
“Giờ ngươi đang ở biên giới Điền Nam, không sợ ta khiến ngươi không thể quay về Tây Bắc nữa sao?”
Tạ Lãm lười đáp lại, bày ra bộ dạng “ngài cứ thử xem”.
Song, chợt nhớ ra những lời Phùng Gia Ấu đã dạy, hắn vội thu lại nụ cười ngạo mạn, nghiêm túc nói:
“Trước khi đi, ta đã viết một phong thư gửi phụ thân, nhờ ám vệ Huyền Ảnh Ti mang về Tây Bắc. Ngài đừng quên, ta chỉ là thiếu trại chủ, còn phụ thân ta mới là đại trại chủ. Đối với người Mười Tám Trại chúng ta, chuyện chinh phục thiên hạ, có ta chẳng qua chỉ là tô điểm thêm chút thôi.”
Tùy Kính Đường im lặng suy nghĩ, ánh mắt chuyển sang Hành Vương.
Sắc mặt Hành Vương đã khó coi đến cực điểm, lần nữa khuyên nhủ:
“Quốc công gia, ngài nên suy xét kỹ.”
Tạ Lãm đã hứa không lật tẩy y, đồng nghĩa y vẫn an toàn. Phản loạn vốn dĩ là một canh bạc lớn, nay nếu Mười Tám Trại tham chiến, cơ hội chiến thắng của họ gần như tan biến.
Hơn nữa, chiến tranh lan rộng chắc chắn dẫn đến thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Dù có đoạt được ngôi vị hoàng đế, thứ y đối mặt sẽ là một đất nước tàn tạ, rệu rã.
Phùng Gia Ấu nhận thấy, trước lời đe dọa của Tạ Lãm và thái độ thoái lui của Hành Vương, Tùy Kính Đường bắt đầu dao động. Bàn tay siết chặt của nàng cuối cùng cũng từ từ thả lỏng.
Thật ra nàng đã hơi lo lắng.
Lúc xưa, ngay trước cổng thành Hắc Thủy, Tạ Lãm đã muốn giết Trình Lệnh Thư để tế cờ, tuyên bố sẽ làm phản để dằn mặt Tạ Lâm Khê. Khi ấy, không chỉ Trình Lệnh Thư sợ đến phát run, mà ngay cả nàng cũng kinh hoàng khiếp đảm.
Khí thế của hắn khi đó thực có thể trấn áp được Tùy Kính Đường.
Còn hiện tại, Tạ Lãm đã ở quan trường một thời gian, lại bị nàng uốn nắn quá nhiều. Sự ngang tàng năm xưa chẳng biết còn lại được bao nhiêu.
Giờ thì rõ ràng nàng đã lo lắng thừa.
Thuyết phục phải vừa mềm dẻo vừa cứng rắn. Đe dọa đã xong, giờ là lúc Phùng Gia Ấu đứng ra hòa giải:
“Quốc công gia, ngài còn nhớ Mười Tám Trại Hắc Thủy phát triển thế nào không?”
Tùy Kính Đường hiểu ý nàng. Năm xưa, Đại Ngụy vì đánh Nam Cương mà không thể ngó ngàng đến phương Bắc, nên Mười Tám Trại mới ngày một lớn mạnh.
“Phụ thân con đã bỏ rất nhiều tâm huyết để chiêu an Mười Tám Trại. Vừa nãy ngài cũng nghe rồi, ông ấy thậm chí không tiếc dùng cả con gái ruột của mình vào mỹ nhân kế.”
Phùng Gia Ấu nói chân thành:
“Trước kia con rất oán hận phụ thân. Cho đến khi gặp những người trẻ dưới trướng ông ấy. Họ đã hy sinh thân mình vì sự ổn định của Đại Ngụy, bảo vệ bách tính khỏi cảnh chiến tranh tàn phá. Chính lúc ấy, con mới dần hiểu được ông.”
Nàng đang nói đến Liễu Doanh Doanh nên nhìn sang Hàn Trầm:
“Điều này, hẳn Nam Cương Vương cảm nhận sâu sắc hơn ta.”
Hàn Trầm biết nàng đang đánh đòn tâm lý liền tránh né ánh mắt nàng, quay sang nhạo Tạ Lãm:
“Trước kia ta tưởng ngươi là hiệp khách giang hồ, nên sau khi biết ngươi làm chó săn triều đình, ta chỉ nghĩ ngươi tự nguyện sa đọa. Nhưng giờ ta biết nói gì với ngươi đây? Vì một nữ nhân mà dễ dàng từ bỏ vương đồ bá nghiệp trong tầm tay, đầu ngươi bị hỏng rồi à?”
Tạ Lãm thấy phiền vì hắn cứ chen ngang:
“Làm đế vương mà phải như ngươi, cả ngày tuân lệnh làm việc, lại còn phải nhắm mắt làm chuyện trái lương tâm, thì vương đồ bá nghiệp đó có cho ta cũng không cần.”
Hàn Trầm: “Ngươi…!”
Hắn tức giận định rút kiếm. Nhưng nghĩ kỹ lại, Tạ Lãm nghe lời phu nhân, hắn nghe lời mẫu thân, đều là nghe lời nữ nhân. Hắn tức giận thì chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao?
Lúc này, Tạ Lãm vẫn đứng trước bản đồ lãnh thổ, lấy đầu vỏ đao chỉ về phía Đông, rơi đúng vào Hoài An:
“Ngươi chê ta không có chí lớn chứ gì? Được thôi, nếu Quốc công gia khởi binh từ Tây Nam, Mười Tám Trại chúng ta lập tức từ phương Bắc thẳng tiến xuống. Lúc đó triều đình tất phải rút quân từ Đông lên Bắc để đối phó chúng ta. Ngươi thử đoán xem, đám cường đạo Đông Doanh liệu có thừa cơ quấy nhiễu vùng ven biển hay không? Những người dân làm muối mà ngươi từng bảo vệ, ngươi nghĩ họ sống sót được mấy người?”
Ánh mắt Hàn Trầm dừng trên bản đồ, đồng tử khẽ co lại. Sau đó hắn dời mắt đi, giọng hờ hững:
“Mấy người đó đều là dân Đại Ngụy, liên quan gì đến ta?”
“Đúng vậy, Đại Ngụy chúng ta mấy chục năm qua luôn nội loạn ngoại xâm, tứ phía bị uy hiếp,” Phùng Gia Ấu nhìn về phía Tùy Kính Đường, “Nhưng phụ thân con chưa từng lo lắng về Nam Cương. Ngay cả chuyện bắt được Nam Cương Vương cũng chỉ là ngoài dự kiến. Ngài có biết vì sao không?”
Không đợi Tùy Kính Đường trả lời, nàng tiếp tục:
“Bởi vì người trấn giữ Nam Cương là ngài. Không một ai trong chúng ta nghĩ rằng ngài sẽ bỏ mặc dân chúng, cố tình gây chiến tranh.”
Tùy Kính Đường lặng thinh hồi lâu rồi trầm giọng:
“Ta vốn cũng không muốn.”
Phùng Gia Ấu nhẹ nhàng thuyết phục:
“Chuyện cái chết của Tào giám quân lần này, thật ra vẫn còn cách giải quyết. Xin ngài hãy cho con thêm thời gian. Trước khi triều đình phái người đến, con nhất định xử lý ổn thỏa.”
Tùy Kính Đường vẫn luôn đứng, giờ có lẽ vì mệt mỏi mà ngồi xuống ghế chủ vị, vẻ mặt thoáng chán nản:
“Chắc con cũng biết, chuyện ta lo lắng không chỉ là chuyện của Tào công công.”
Phùng Gia Ấu đã nghe Tùy Anh kể lại từ trước:
“Về chuyện đó, xin thứ cho con thất lễ, nhưng con cho rằng ngài thực sự đã quá võ đoán.”
Tùy Kính Đường nhíu chặt mày.
Phùng Gia Ấu chân thành thẳng thắn bày tỏ:
“Sao Quốc công gia lại cho rằng nếu không có ngài, A Anh và Tư Nguyên chắc chắn không sống nổi? Còn phải mạo hiểm tính mạng cả gia tộc để kiếm cho họ một con đường sống?”
Tùy Kính Đường chỉ vào Tùy Anh, lộ vẻ bất lực:
“Tiểu Gia, con và A Anh lớn lên cùng nhau, cũng trông thấy Tư Nguyên trưởng thành. Hai chị em chúng nó như thế nào, chẳng lẽ con không rõ? Cả hai đều vô dụng.”
“Tư Nguyên còn nhỏ, tương lai vẫn đầy hy vọng.” Phùng Gia Ấu chậm rãi nói, “Về văn, có thể nhờ phụ thân con dạy dỗ. Có điều phụ thân con quá bận rộn, e rằng sẽ giao Tư Nguyên cho học trò của ông ấy, Lý Tự Tu đại nhân.”
Đôi mắt Tùy Kính Đường thoáng lóe sáng. Lý Tự Tu là đế sư, nếu được y dạy dỗ, Tư Nguyên và tiểu hoàng đế tương đương cùng một phe.
Phùng Gia Ấu khẽ cười:
“Về võ, con đã bàn với phu quân, chàng đồng ý nhận Tư Nguyên làm đồ đệ.”
Tùy Kính Đường kinh ngạc nhìn về phía Tạ Lãm:
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Tạ Lãm gật đầu:
“Ta đã gặp Tùy Tư Nguyên, thấy cậu ta là nhân tài luyện võ. Ta sẽ để tâm dạy dỗ, miễn cưỡng có thể đưa cậu ta vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất.”
Tùy Kính Đường hiểu những cao thủ như Tạ Lãm hiếm khi chịu nhận đồ đệ:
“Phủ Quốc Công chúng ta không phải không mời nổi cao thủ dạy dỗ, nhưng thằng cháu ta quá ngang ngược.”
Tạ Lãm bình thản:
“Cháu ngài có thể ngang ngược hơn ta không?”
Tùy Kính Đường: “…”
Ngẫm lại cũng đúng, dù con cháu nhà quyền quý kinh thành có ngang ngược cỡ nào, vẫn chẳng thể so với tên phỉ lớn lên nơi biên ải Tây Bắc như Tạ Lãm.
Tạ Lãm bổ sung thêm:
“Ngài cứ yên tâm, dù ta chưa từng nhận đồ đệ, nhưng thuần ngựa rất thành thục. Trên đời này, chưa có con ngựa bất kham nào mà Tạ Tiểu Sơn ta không thuần phục được.”
Phùng Gia Ấu cất lời tán thành:
“Hơn nữa sau lưng phu quân con là cả Tây Bắc, ngài còn điều gì phải lo lắng nữa?”
Những sắp xếp của nàng quá chu toàn, rõ ràng rành mạch khiến Tùy Kính Đường không còn lời nào để phản bác.
Tùy Kính Đường im lặng một lúc, sau đó cười khổ, có phần bất lực nhưng cũng nhẹ nhõm. Ông nói với Tùy Anh:
“Ông chê con vô dụng, xem ra ông đã sai rồi. Kết giao được người như Tiểu Gia, ai dám nói con không có bản lĩnh?”
Trước khi vào gặp Tùy Kính Đường, Phùng Gia Ấu đã dặn Tùy Anh giữ im lặng. Dù bị lời tự giới thiệu của Tạ Lãm làm giật mình, Tùy Anh vẫn không nói một lời nào.
Lúc này, thấy Phùng Gia Ấu gật đầu, Tùy Anh mới bước tới bên cạnh Tùy Kính Đường, đôi mắt đỏ hoe, nói:
“Ông nói cứ như con cố tình nịnh bợ Tiểu Gia vậy. Chúng con là chị em tốt, lấy chân thành đổi chân thành, đâu có như ông, dùng con làm món hàng trao đổi, gả cho Vương gia.”
Tùy Kính Đường không phủ nhận, chỉ trầm mặt chất vấn:
“Vậy con nói cho ông nghe xem, chuyện con và mật thám của Thập Nhị Giám là thế nào? Vương gia nói hai người qua lại rất thân mật, còn liên thủ theo dõi ngài ấy?”
Câu hỏi là dành cho Tùy Anh, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Phùng Gia Ấu, giọng điệu lạnh lùng:
“Vả lại, mật thám đó trong Thập Nhị Giám còn có địa vị không thấp. Sao hả, các người còn có quan hệ với bọn hoạn đảng?”
Phùng Gia Ấu: “…”
Nàng biết đây là nghi vấn cuối cùng của Tùy Kính Đường. Nhưng dù nàng có thành thật đến đâu, cũng không thể tiết lộ chuyện Phùng Hiếu An đã liên minh với Từ Tông Hiến.
Phùng Gia Ấu quyết định nói dối:
“Quốc công gia, chúng con không có quan hệ gì với hoạn đảng cả, chỉ là có chút giao tình với vị mật thám này thôi.”
Tùy Kính Đường rõ ràng không tin:
“Ồ?”
Phùng Gia Ấu thoáng chần chừ. Nàng muốn kể chuyện Lạc Thanh Lưu từng cứu Tùy Anh, như vậy có thể ngay lập tức xóa tan nghi ngờ của Tùy Kính Đường. Hơn nữa, nếu ông biết Tùy Anh còn có chỗ dựa lớn từ Thập Nhị Giám như Lạc Thanh Lưu, chắc chắn ông sẽ an tâm hơn.
Nhưng nàng đã hứa với Lạc Thanh Lưu không tiết lộ chuyện đó.
Thấy Phùng Gia Ấu lưỡng lự, Tạ Lãm cầm cán đao, chỉ lên phía xà nhà trong phòng sau, thản nhiên nói:
“Đừng trốn nữa, tự ra mà nói đi.”
Lạc Thanh Lưu: “…”
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
[danh_sach_chuong category=”lam-phuong-hoa” type=”dropdown”]
[nut_chuong]
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Trời ơi truyện nó hay!!! Cám ơn editor nhiều