Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 95

[danh_sach_chuong category=”lam-phuong-hoa” type=”dropdown”]

CHƯƠNG 95 – NGUYỆN BỐN BỂ THÁI BÌNH, THIÊN HẠ MÃI AN YÊN

Editor: Mình vẫn chưa có thời gian beta, mọi người đọc tạm.

Cái chỉ tay của Tạ Lãm khiến Hàn Trầm giật mình bật dậy khỏi ghế. Trên xà nhà hậu đường có người ẩn nấp, vậy mà hắn hoàn toàn không hay biết?

Còn Tùy Kính Đường và Hành Vương thì lập tức tái mặt. Nghị sự đường được bảo vệ nghiêm ngặt bốn phía, trên mái còn có vọng gác. Làm sao người đó có thể lẻn vào? Đã vào từ lúc nào?

Căn phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, im ắng đến nỗi Lạc Thanh Lưu chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Hắn đeo mặt nạ che nửa trên khuôn mặt, vầng trán dưới lớp mặt nạ đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Chạy trốn lúc này là điều không thể. Lạc Thanh Lưu đành cắn răng nhảy xuống khỏi xà nhà, vòng từ hậu sảnh ra tiền sảnh.

Hắn muốn lườm Tạ Lãm một cái, nhưng lại không có đủ can đảm như Hàn Trầm.

Khi đã đứng ngay ngắn, Lạc Thanh Lưu cúi người hành lễ:

“Tiểu nhân bái kiến Vương gia, Quốc công gia.”

Hắn không tháo mặt nạ, cũng không tự giới thiệu danh tính.

Tùy Anh căng thẳng nhìn hắn, sợ hắn không thể nói khớp với những gì Phùng Gia Ấu vừa bịa ra.

Tùy Kính Đường không nhìn Lạc Thanh Lưu, mà chỉ chăm chú quan sát phản ứng của Tùy Anh, lòng bắt đầu nghi ngờ Phùng Gia Ấu đang nói dối.

Hành Vương cất lời trước:

“Người theo dõi ta trước đây là ngươi?”

Lạc Thanh Lưu thẳng thắn thừa nhận:

“Đúng vậy.”

Tạ Lãm từ chỗ bản đồ bước lại gần, đứng phía sau Lạc Thanh Lưu, không vừa mắt cái tướng khúm núm này, bèn dùng chuôi đao gõ vào lưng hắn một cái.

Lạc Thanh Lưu buộc phải thẳng lưng lên.

Hành Vương trước nay luôn tỏ vẻ khách khí với người khác, khi thấy Lạc Thanh Lưu lại trở nên sắc bén hơn hẳn:

“Vậy, người của Thập Nhị Giám phụ trách theo dõi ta tại phủ Tế Nam mấy năm nay cũng là ngươi?”

Lạc Thanh Lưu phủ nhận:

“Không phải ta. Phu nhân của Tạ Thiên hộ vừa nói rồi, ta chỉ có giao tình tốt với họ, nhận lời nhờ vả nên mới theo dõi Vương gia.”

Hành Vương im lặng, rõ ràng vẫn còn nghi ngờ.

Lạc Thanh Lưu không còn cách nào khác, đành phải tiết lộ thân phận:

“Vương gia, cho phép ta nói một câu hơi ngạo mạn. Mạng lưới tình báo của Thập Nhị Giám trong toàn bộ Đại Ngụy đều do một tay ta quản lý. Với thân phận Thiếu giám của ta, cần gì đích thân đến phủ Tế Nam giám sát ngài?”

Nếu không phải hắn thấy ngứa mắt Diệp Thích Chu, hắn đã chẳng thèm nhúng tay vào việc này.

Hành Vương thầm kinh ngạc. Y biết người này có địa vị không nhỏ trong Thập Nhị Giám, nhưng không ngờ hắn lại là nhân vật đứng đầu cả mạng lưới mật thám. Thân phận này khiến Hành Vương tự nhiên tin lời Lạc Thanh Lưu hơn.

“Thú vị thật!” Tùy Kính Đường nâng chén trà bên cạnh, trà đã nguội, ông hừ lạnh một tiếng,  “Ngươi là cánh tay đắc lực của Từ Đốc công, vậy mà dám giấu ông ta, giúp bạn bè theo dõi Hành Vương sao?”

Lạc Thanh Lưu gật đầu thừa nhận:

“Đúng vậy. Lần này ta đến Điền Nam hoàn toàn là chuyện cá nhân, Đốc công không hề hay biết. Ta có thể thề, mọi thông tin ta thu thập được ở đây tuyệt đối sẽ không báo lên Đốc công. Vương gia và Quốc công gia yên tâm.”

Tùy Kính Đường nheo mắt nhìn hắn:

“Ồ? Vậy không biết ngươi có giao tình sâu nặng thế nào với phu thê Tạ Thiên hộ, để đến mức dám phản bội Từ Đốc công?”

“Quốc công gia, ngài quá lời rồi. Chuyện này không đến mức gọi là ‘phản bội’. Còn về quan hệ giữa chúng tôi…” 

Gương mặt dưới lớp mặt nạ của Lạc Thanh Lưu đỏ bừng, hắn không kìm được quay đầu nhìn Phùng Gia Ấu, mong nàng nói đỡ vài lời.

Phùng Gia Ấu thở dài bất đắc dĩ:

“Quốc công gia anh minh thần võ, không dễ bị lừa đâu, huynh cứ nói thật luôn đi.”

Xong rồi! Lạc Thanh Lưu siết chặt tay, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi:

“Ta…”

“Huynh nói mau đi!” Tùy Anh sợ hắn không tìm được lời giải tích, thấy hắn ấp úng thì càng quýnh lên. 

Nàng không hiểu tại sao Tạ Lãm lại gọi hắn ra, sao không để Phùng Gia Ấu tiếp tục nói chuyện?

Tùy Kính Đường càng nhìn càng thấy đám nhỏ này có vấn đề, ánh mắt càng chăm chú quan sát Lạc Thanh Lưu.

Không còn đường lui, Lạc Thanh Lưu đành cắn răng nói:

“Ta không phải vì giao tình sâu đậm với phu thê Tạ Thiên hộ mà đồng ý giúp họ theo dõi Vương gia. Chủ yếu là vì lần này Vương gia mang theo bùa hộ mệnh Tùy tiểu thư cầu được ở  Thanh Vân Quan. Tạ phu nhân lo lắng Vương gia sẽ dùng lá bùa này làm hại Tùy tiểu thư nên ta mới bám theo ngài.” 

Ánh mắt Tùy Kính Đường sắc lạnh:

“Nói vậy là ý gì?”

Lạc Thanh Lưu hít sâu một hơi:

“Mười năm trước, khi Tùy tiểu thư ngã xuống hồ trong hoàng cung, chính ta đã cứu nàng lên.”

Nói xong, hắn cố ý không nhìn phản ứng của Tùy Anh:

“Ta đã trả giá không ít khi cứu nàng. Vì vậy, suốt những năm qua, ta vẫn luôn âm thầm dõi theo, chỉ mong nàng có thể bình an lớn lên…”

Nhìn nàng không bệnh không buồn, sống cuộc đời tự do và thoải mái, hắn mới cảm thấy mình không uổng phí. Chẳng rõ vì sao hắn lại có suy nghĩ kỳ lạ này, mà theo thời gian, suy nghĩ ấy càng thêm mãnh liệt.

Lạc Thanh Lưu từ lâu đã nhận ra mình như vậy không ổn và luôn cố gắng tránh né. Suốt hai năm qua, hắn ở lại phủ Tế Nam, không có việc gì thì không trở về kinh thành.

Ban đầu chuyện này thực sự hiệu quả, nhưng không ngờ Đốc công đột nhiên sai hắn tiếp cận vợ chồng Tạ Lãm. Rồi vì tình bạn giữa Phùng Gia Ấu và Tùy Anh, khiến hắn và Tùy Anh ngày càng tiếp xúc nhiều hơn, dần thành thân thiết. Mọi nỗ lực trước đó của hắn đều thành công cốc.

Hắn bắt đầu tin vào số mệnh. Có lẽ Tùy Anh chính là kiếp nạn mà đời này hắn không tránh được.

Lạc Thanh Lưu chìm trong suy nghĩ mông lung, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khẽ của Phùng Gia Ấu từ phía sau, hắn mới hoàn hồn.

Tùy Anh còn bối rối hơn cả hắn. Nàng biết Lạc Thanh Lưu đang bịa chuyện. Rõ ràng việc điều tra Hành Vương là nhiệm vụ Đốc công giao cho hắn, hoàn toàn không liên quan đến nàng.

Những chuyện như ‘cứu nàng lên’, hay ‘âm thầm dõi theo’ hẳn cũng là nói dối. 

Song, khi hồi tưởng lại mấy chuyện trước đây, nàng đột nhiên cảm thấy đó đều là sự thật. Ít nhất, người cứu nàng chắc chắn là Lạc Thanh Lưu!

Tùy Anh không kìm được mà lên tiếng:

“Thảo nào ta luôn cảm thấy trước đây huynh đã quen ta rồi. Huynh trộm ngọc bội mẹ ta để lại, còn thường xuyên nói năng kỳ quặc chọc tức ta. Có phải huynh giận vì ta không nhận ra huynh không?”

Lạc Thanh Lưu nghe nàng hỏi vậy liền hiểu, nàng nghĩ mười năm trước hắn đã là người trong cung, nên khi đó mới có thể cứu nàng. 

Vậy lại làm hắn thấy nhẹ nhõm hơn.

Trong lòng Tùy Anh cũng cảm thấy ấm ức:

“Nhưng đừng trách ta mà, khi đó ta bị đánh ngất rồi ném xuống nước, hoàn toàn không thấy huynh. Sau đó gia gia ta vào cung tìm hỏi, huynh cũng chẳng đứng ra. Hơn nữa trước đây ta từng hỏi huynh là giữa hai chúng ta có hiềm khích gì không, huynh một mực giấu diếm, làm sao ta biết được chứ?” 

Lạc Thanh Lưu hỏi ngược lại:

“Vậy chẳng lẽ là lỗi của ta sao?”

Tùy Anh vội vàng xua tay:

“Làm gì có, là lỗi của ta. Trước đây không biết chuyện, nên ta hơi hung dữ với huynh.”

Lạc Thanh Lưu thật sự muốn bật cười:

“Tùy tiểu thư, đó là ‘hơi hung dữ’ thôi sao? Cô hăng hái gọi ta là ‘thái giám chết tiệt’ không biết bao nhiêu lần.”

Tùy Anh xấu hổ vô cùng:

“Ta xin lỗi! Và, cảm ơn huynh đã cứu mạng ta.”

Lạc Thanh Lưu liền ngắt lời nàng:

“Không cần cảm ơn. Cứu cô là việc ta hối hận nhất.”

Tùy Anh không hiểu:

“Tại sao?”

Tùy Kính Đường nãy giờ vẫn im lặng bỗng hiểu ra lý do tại sao.

Ông nhớ lại lời Tào Tung từng nói lúc đứng trước cổng quân doanh: Tùy Anh bị một tên trộm đột nhập hoàng cung đẩy xuống nước. Tên đó bị Tào Tùng bắt được, nhưng Đại đốc công tiền nhiệm lại không cho phép tiết lộ.

Khi ấy ông nghĩ Tào Tùng chỉ nói bừa, giờ mới nhận ra đó là thật. Chỉ là, tên trộm đó không đẩy A Anh xuống nước, mà ngược lại, chính hắn đã cứu nàng. Vì thế mới bị Tào Tùng nhìn thấy và bắt vào Thập Nhị Giám.

Phá hỏng kế hoạch của Tào Tung, có thể tưởng tượng hắn đã phải chịu bao nhiêu tra tấn. 

Hắn có thể sống sót dưới tay Tào Tung, lại leo lên được vị trí hiện tại, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Đáng tiếc thay!

Tùy Kính Đường xưa nay căm ghét hoạn đảng, nhưng lúc này vẫn phải đứng dậy, chắp tay cúi người thật sâu trước Lạc Thanh Lưu:

“Ơn cứu mạng này, lão phu cảm tạ muộn màng, thật thất lễ!”

Lạc Thanh Lưu vội cúi mình đáp lễ:

“Quốc công gia xin đừng như vậy, tiểu nhân không dám nhận!”

Tùy Kính Đường nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp. Dù biết không nên nói, vì như thế có vẻ vong ân bội nghĩa, nhưng ông buộc phải nói:

“Trừ việc cảm ơn và xin lỗi, ta không biết phải làm gì khác. Dù sao, với thân phận hiện tại của cậu, nhà họ Tùy chúng ta cũng không thể cho cậu thứ cậu muốn, thậm chí còn mong cậu giơ cao đánh khẽ.”

Câu nói này mang hai nghĩa, Lạc Thanh Lưu hiểu ngay.

Ông lo lắng hoạn quan như hắn có ý đồ gì đó với Tùy Anh.

Và nếu không đạt được mục đích, liệu hắn có quay sang nhắm vào phủ Trấn Quốc công không?

Lạc Thanh Lưu không tỏ vẻ khó chịu, còn rất điềm nhiên:

“Dù là mười năm trước hay hôm nay, ta chỉ làm những gì ta cho là đúng. Quốc công gia không cần bận lòng về chuyện năm xưa, lại càng không phải lo lắng hiện tại. Ngài không tin ta, nhưng chắc chắn tin vào khả năng nhìn người của Tạ phu nhân. Cô ấy kết giao với ta, mời ta tham gia chuyện này, đủ để chứng minh chúng ta cùng chí hướng. Tuy ở triều đình mỗi người phụng sự một chủ, nhưng tâm nguyện là như nhau: chấm dứt binh đao, ngăn chặn chiến tranh, nguyện bốn bể thái bình, thiên hạ mãi an yên.”

Tùy Kính Đường nghe lời này, lòng càng thêm khâm phục.

Còn Tùy Anh lại thấy hắn như một người hoàn toàn khác. Từ giọng điệu đến khí chất đều khác hẳn thường ngày.

Lạc Thanh Lưu thường ngày chẳng khác gì tay sai nịnh hót của Tạ Lãm, khiến nàng nghĩ hắn được Từ Tông Hiến trọng dụng là nhờ nịnh nọt.

Thì ra không phải.

Phùng Gia Ấu không nhịn được cười thầm. Tùy Anh ngạc nhiên là bởi nàng ấy chưa từng gặp Từ Tông Hiến. Khi nói những lời vừa rồi, Lạc Thanh Lưu có tám chín phần phong thái của Từ Tông Hiến, tự nhiên trở nên cực kỳ thuyết phục.

Đến tận lúc này, Phùng Gia Ấu mới thực sự yên tâm.

Nhìn phản ứng của Trấn Quốc Công, trong thời gian ngắn ông hẳn sẽ không có hành động gì lớn.

Nhìn biểu cảm của Hành Vương, hẳn y tin rằng mình đã vượt qua cửa ải khó khăn sau khi trao đổi bí mật với Tạ Lãm và Lạc Thanh Lưu. 

Phùng Gia Ấu thầm lắc đầu. Nàng từng thảo luận với Phùng Hiếu An về việc chọn người kế vị hoàng đế. 

Phùng Hiếu An nói Hành Vương trông có vẻ là người làm nên đại sự, nhưng thực chất trong xương cốt lại thiếu quyết đoán, luôn lo trước sợ sau, không phải lựa chọn tốt cho vị trí đế vương.

Tạ Lãm cũng đã xác nhận chuyện này lúc ở trên đỉnh núi. Hành Vương cứ để người dưới nói mãi, còn bản thân phải cân nhắc rất lâu mỗi khi cần đưa ra quyết định.

Tiểu hoàng đế như tờ giấy trắng lại là một ưu thế, vẫn còn cơ hội để kỳ vọng.

Phùng Gia Ấu bước lên một bước:

“Quốc công gia…”

Giờ nàng cần một lời cam kết từ Trấn Quốc Công để có thể yên tâm làm việc tiếp theo.

Tùy Kính Đường hiểu ý nàng, khẽ gật đầu:

“Trước khi triều đình phái người đến ép ta vào đường cùng, ta sẽ không làm gì cả.”

Ông không đảm bảo sẽ không phản. Nhưng lời cam kết này đã đủ với Phùng Gia Ấu.

Ổn định được Trấn Quốc Công rồi, Phùng Gia Ấu không nấn ná, lập tức kéo tay Tạ Lãm đi khỏi. 

“Tạ Thiên hộ!” Tùy Kính Đường gọi giật lại. 

Tạ Lãm vừa mới quay người cùng Phùng Gia Ấu, nghe vậy thì ngoảnh đầu: 

“Quốc công gia có gì chỉ bảo?”

Thực ra, điều khiến Tùy Kính Đường quyết tâm nhượng bộ chính là lời đe dọa của Tạ Lãm. Người này khiến ông không thể an tâm, bèn hỏi: 

“Ta và Nam Cương Vương có cùng một thắc mắc. Với năng lực của cậu, cậu thực sự cam lòng từ bỏ bá nghiệp, chịu sống dưới người khác sao?”

Tạ Lãm nghe loại câu hỏi này nhiều đến ngán ngẩm: 

“Bá nghiệp của ta chính là thực hiện tâm nguyện của phu nhân ta. Chỉ cần các người không động đến nàng, vĩnh viễn không cần phải chứng kiến năng lực của ta.”

Phùng Gia Ấu ngẩng lên nhìn hắn, khóe môi cong lên.

Tùy Kính Đường gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tạ Lãm nhìn sang Hàn Trầm đang ngồi ngẩn ngơ: 

“Ngươi còn ngồi đó làm gì? Đi thôi.”

Hàn Trầm vốn định đáp trả vài câu cho bõ ghét, nhưng sợ tự chuốc nhục trước mặt mọi người nên đành cắn răng đứng dậy, mặt mày u ám bước ra. 

Lạc Thanh Lưu chắp tay cáo từ: 

“Vương gia, Quốc công gia, tiểu nhân xin đi hỗ trợ.”

“Ta cũng muốn giúp!”

Tùy Anh định chạy theo, nhưng bị Tùy Kính Đường gọi lại: 

“A Anh, trở lại đây, ông có chuyện muốn nói với con.”

Hành Vương thấy vậy liền thức thời rút lui vào hậu sảnh chờ đợi.

Tùy Anh ngoan ngoãn quay lại, lo lắng hỏi: 

“Gia gia, sức khỏe ông rốt cuộc làm sao rồi?”

“Con đừng lo, một hai năm tới ông vẫn chưa chết được đâu.” Tùy Kính Đường liếc ra phía cửa, “Con và người đó…”

Trong phòng giờ chỉ còn hai ông cháu, Tùy Anh khẽ nói: 

“Huynh ấy tên Lạc Thanh Lưu.”

“Thanh Lưu?” Tùy Kính Đường gật nhẹ, “Tên hay.”

“Người cũng rất tốt.” Từ lần hợp tác với nhau ở phủ Hành Vương, Tùy Anh đã cảm thấy Lạc Thanh Lưu là người tốt, đáng tin cậy. 

Tùy Kính Đường thở dài: 

“Đáng tiếc… Ông biết con cảm kích và áy náy với cậu ta, cậu ta lại là người xuất chúng, nhưng chung quy vẫn là một hoạn quan…”

Nếu không, hắn thực sự rất phù hợp với yêu cầu của Tùy Kính Đường về cháu rể.

Tùy Anh không hiểu ý ông, không vui hiện rõ trên mặt: 

“Hoạn quan thì sao? Huống chi huynh ấy còn cứu mạng con. Mà cho dù không có ân cứu mạng, chẳng lẽ hoạn quan không xứng làm bạn với chúng ta ư?”

Nhìn dáng vẻ của nàng, Tùy Kính Đường biết nàng vẫn chưa ngộ ra. Ông vừa lo lắng vừa bất lực: 

“Tóm lại, sau này khi giao thiệp với cậu ta, con phải biết giữ chừng mực.”

Tùy Anh cảm thấy lời ông mình thật kỳ lạ nhưng nàng không hỏi thêm vì đang muốn đi tìm Lạc Thanh Lưu. Nàng muốn hỏi rõ vì sao hắn lại nói ‘hối hận’.

Khi gần chạy đến cửa, nàng chợt khựng lại, quay đầu hỏi Tùy Kính Đường: 

“Gia gia, ông nói con vừa cảm kích vừa áy náy với huynh ấy?”

Lạc Thanh Lưu đã cứu mạng nàng, cảm kích là đương nhiên.

Nhưng tại sao lại phải áy náy?

Ra khỏi nghị sự đường, Phùng Gia Ấu khen ngợi: 

“Phu quân vừa rồi biểu hiện thật xuất sắc, vượt xa dự liệu của ta.”

Tạ Lãm được khen thì đắc ý vô cùng: 

“Đương nhiên, dù gì ‘Thiếu trại chủ’ cũng là con người thật của ta mà.”

Phùng Gia Ấu cảm thán: 

“Phải rồi, còn ‘Tạ Thiên hộ’ mới là ngụy trang của chàng.”

Tạ Lãm sợ nàng nghĩ nhiều, vội giải thích: 

“Sao gọi là ngụy trang chứ? ‘Tạ Thiên hộ’ là tôn nghiêm để ta kiếm cơm nuôi vợ con đó.”

Phùng Gia Ấu bật cười.

“Cuối cùng nàng cũng cười rồi.” Tạ Lãm đưa tay xoa xoa giữa chân mày nàng. “Từ sau khi Tào Tung chết, mày nàng cứ cau lại sắp thành chữ rồi đấy.”

Nghe vậy, nụ cười của Phùng Gia Ấu lại tắt: 

“Nguy cơ chưa được giải quyết, bây giờ chưa phải lúc thả lỏng. Tiếp theo…”

Hàn Trầm đứng sau họ cười nhạt: 

“Tiếp theo chắc là thuyết phục ta chứ gì? Ta nói lại lần nữa, muốn ta lấy danh nghĩa quốc quân nhận tội ám sát, rồi cắt nhượng Vạn Nhận Quan cho Đại Ngụy các người, nằm mơ đi!”

Phùng Gia Ấu quay đầu: 

“Ta không định thuyết phục huynh. Huynh là người học kiếm, tính cách cứng rắn. Ta sẽ đi gặp cữu cữu của huynh. Ông ta giờ đã thành tù nhân, còn là người biết thời thế, chắc chắn dễ nói chuyện hơn. Chỉ cần ông ta gật đầu, huynh chắc chắn sẽ nghe theo, đúng không?”

Hàn Trầm cố nén lo lắng, cười mỉa mai: 

“Coi thường cữu cữu ta quá rồi!”

Phùng Gia Ấu không dám khinh thường vị giám quốc đó: 

“Nếu không thõa thuận được, chỉ còn cách dùng biện pháp nguyên thủy nhất.”

Hàn Trầm khó hiểu: 

“Biện pháp nguyên thủy nhất ?”

“Tất nhiên là tra tấn.” Tạ Lãm tiếp lời, “Bùi Nghiên Chiêu trước kia quản lý Hắc Ngục của Huyền Ảnh Ti, tra tấn là nghề của hắn, thủ đoạn phong phú đến mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”

“Ngươi dám?” Hàn Trầm quắc mắt nhìn Tạ Lãm.

Tạ Lãm khoanh tay: 

“Ngươi nên đi hỏi Bùi Nghiên Chiêu có dám không, đừng hỏi ta.”

Lúc này, Lạc Thanh Lưu bước ra khỏi nghị sự đường, lạnh nhạt nói: 

“Nếu Bùi Nghiên Chiêu không dám, ta dám. Cực hình của Thập Nhị Giám chúng ta không thua gì Huyền Ảnh Ti, bắt đầu từ cung hình nhẹ nhất là được.”

Hàn Trầm siết chặt nắm tay, gườm gườm nhìn Lạc Thanh Lưu. Không giống khi đối mặt với tên bằng hữu đáng ghét Tạ Lãm, lúc này trong đôi mắt đen láy của hắn tràn đầy sát ý.

Giữa bầu không khí căng thẳng, Tạ Lãm vỗ vai Hàn Trầm: 

“Ngươi đừng hiểu lầm, hắn đang bực ta thôi.”

Không ngờ bị nhìn thấu, Lạc Thanh Lưu xìu xuống ngay, ngượng ngập nói: 

“Đại ca nói gì thế, sao ta dám chứ.”

Tạ Lãm dùng tay còn lại vỗ vai Lạc Thanh Lưu: 

“Tình hình ban nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, đến ta còn phải tự khai thân phận, ngươi cũng đừng thấy ấm ức nữa.”

Lạc Thanh Lưu trông như cảm động lắm:

“Đại ca còn giải thích với ta?”

Tạ Lãm không hài lòng: 

“Ngươi nói kiểu gì vậy, ta là người ngang ngược thế sao?”

Lạc Thanh Lưu và Hàn Trầm gần như đồng loạt trợn mắt.

Phùng Gia Ấu quan sát Hàn Trầm, thấy binh lính đã dẫn ngựa đến, liền gọi họ lên ngựa, xuất phát đi gặp Giám quốc Nam Cương:

“Vương thượng muốn cùng đi không?”

Hàn Trầm tất nhiên phải đi, bước đến một con ngựa chiến: 

“Đừng vội đắc ý, Bùi Nghiên Chiêu có bắt được cữu cữu ta hay không còn chưa biết đâu.”

Tạ Lãm đỡ Phùng Gia Ấu lên ngựa trước, rồi mới leo lên ngồi phía sau nàng, cùng nàng đồng hành: 

“Ấu Nương, nàng chắc chắn muốn đi? Biên giới Điền Nam hiểm trở, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng.”

Hiện tại đã thuyết phục được Trấn Quốc Công, doanh trại tạm thời an toàn, nàng ở lại vẫn tốt hơn.

Việc thuyết phục Giám quốc Nam Cương cơ bản là bất khả thi, cuối cùng vẫn phải dùng vũ lực, đồng thời khơi gợi lòng mong mỏi hòa bình ẩn sâu trong tâm trí Hàn Trầm.

Những việc này, bản thân Tạ Lãm hoàn toàn có thể tự lo liệu.

Phùng Gia Ấu len lén liếc nhìn hắn:

“Không phải ta không tin tưởng chàng làm việc, chỉ là… ta có một lý do không thể không đi.”

Tạ Lãm thoáng nghi hoặc:

“Hửm?”

Phùng Gia Ấu lí nhí:

“Bởi vì… có lẽ chàng sẽ không nhận ra ký hiệu Bùi Nghiên Chiêu để lại dọc đường, không tìm được vị trí của anh ta. Chỉ có ta…”

Tạ Lãm hơi sững người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hắn không nói thêm gì, nghiến răng vung roi thúc ngựa, dẫn Phùng Gia Ấu phóng như bay về phía trước.

Lúc này, Lạc Thanh Lưu vừa lên ngựa, đang định quất roi thì nghe tiếng Tùy Anh từ phía sau gọi lớn:

“Chờ đã!”

Thoáng do dự, song hắn vẫn dứt khoát thúc ngựa đuổi theo ba người Tạ Lãm.

“Huynh chạy cái gì?” Tùy Anh vội vã tháo dây một con chiến mã không rõ của ai, rồi thúc ngựa đuổi theo.

Editor muốn nói: Ai yêu mến cặp Lưu – Anh giống mình thì comment cho mình biết với. Và cùng mình chờ đợi ngoại truyện rất hay của họ nhen ❤


https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/

Share truyện lên:

[danh_sach_chuong category=”lam-phuong-hoa” type=”dropdown”]

[nut_chuong]

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest


1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Phuong
Phuong
1 month ago

Có mình nè. Mong được đọc nhiều về cặp Lưu-Anh lắm. Mong bạn có thật nhiều thảnh thơi để edit truyện nha 🙂

You cannot copy content of this page

1
0
Bạn viết gì đi...x