CHƯƠNG 96 – NÀNG BỊ SUY NGHĨ ẤY GIÀY VÒ ĐẾN MẤT ĂN MẤT NGỦ
Editor: Mình vẫn chưa có thời gian beta, mọi người đọc tạm.
Cưỡi ngựa rời khỏi cổng Đô Ti Điền Nam, Tạ Lãm hậm hực hỏi:
“Đi hướng nào?”
Phùng Gia Ấu chỉ tay về phía trước:
“Anh ta đang đuổi về hướng nam.”
Tạ Lãm kéo dây cương, đổi hướng về phía nam.
Đi được vài dặm đường bằng phẳng, họ dừng lại trước một ngã ba. Theo lẽ thường, Bùi Nghiên Chiêu hẳn sẽ để lại ký hiệu ở đây, nhưng Tạ Lãm quan sát kỹ lưỡng vẫn không thấy dấu vết gì.
Phùng Gia Ấu chỉ về phía rừng rậm:
“Ở đó.”
Tạ Lãm thật muốn hỏi nàng làm sao nhận ra được. Nhưng đây là bí mật của người yêu cũ, ép nàng nói ra hắn cũng thấy mình quá nhỏ nhen.
Hắn đành nhẫn nhịn, dẫn Phùng Gia Ấu cưỡi ngựa tiến vào rừng rậm:
“Sao nàng để Bùi Nghiên Chiêu đuổi theo xa như vậy rồi mới ra tay?”
Phùng Gia Ấu ngoái đầu nhìn về phía Đô Ti Điền Nam:
“Chàng không nghe A Anh nói sao? Hành Vương muốn lấy Khổng Tước Lệnh của Giám quốc Nam Cương. Nếu không để Giám quốc đi xa hơn một chút, để ông ta rơi vào tay Hành Vương và Trấn Quốc Công, chẳng phải là đưa dao cho bọn họ tạo phản sao?”
“Nhưng khi đó nàng còn chưa biết âm mưu của Hành Vương mà?”
“Không khó đoán.”
Nàng đáp gọn gàng, Tạ Lãm cũng không thấy bất ngờ.
Phùng Gia Ấu bất chợt lên tiếng:
“Chờ đã.”
Tạ Lãm ghìm cương dừng ngựa:
“Sao vậy?”
Sương mù bao phủ trong rừng rậm. Phùng Gia Ấu nhoài người ôm lấy cổ ngựa, chăm chú quan sát phía trước:
“Phải rẽ trái. Nhưng Giám quốc Nam Cương đã hội họp với thuộc hạ tại đây, có không ít cao thủ.”
Tạ Lãm: “…”
Hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi, rốt cuộc là kiểu ký hiệu gì mà ngay cả chi tiết thế này cũng truyền đạt được?
“Rắc rối rồi!” Phùng Gia Ấu lộ vẻ lo lắng, hàng mày nhíu chặt, “Bùi Nghiên Chiêu nhấn mạnh có nhiều cao thủ, cho thấy anh ta không tự tin có thể bắt được Giám quốc trong tình huống bị bao vây.”
Tạ Lãm giả vờ bình tĩnh kéo dây cương:
“Vậy còn đuổi theo không? Nếu hắn đã thất bại, Giám quốc Nam Cương giỏi bày mưu tính kế, biết chúng ta sẽ đuổi theo, rất có thể đã giăng bẫy chờ sẵn.”
“Không đâu.” Phùng Gia Ấu lắc đầu, “Dựa vào phong cách hành sự của Bùi Nghiên Chiêu, nếu thất bại, anh ta nhất định sẽ quay lại chặn chúng ta.”
“Nhỡ đâu hắn bị thương, không thể quay lại…”
Phùng Gia Ấu vuốt bờm ngựa, trầm ngâm nói:
“Trừ phi anh ta chết hoặc bị bắt. Nếu là vậy, dù có bẫy, chúng ta cũng phải đi. Dẫu sao cũng là ta nhờ anh ta đi bắt người. Ân là ân, thù là thù, không thể lẫn lộn.”
Tạ Lãm chỉ khẽ “hừ” một tiếng, ngoái đầu quát:
“Theo sát!”
Ngựa phi vun vút trên con đường nhỏ men theo núi.
Địa hình trong rừng gập ghềnh, lại thêm sương mù dày đặc. Nếu không được Tạ Lãm nhắc nhở, Hàn Trầm theo phía sau cũng không nhận ra Tạ Lãm đã đổi hướng.
Nghe thì khó tin, nhưng thân là Nam Cương Vương, hắn lại hoàn toàn xa lạ với vùng biên giới Tây Nam này. Đến mức không nhịn được mà muốn chửi: “Cái nơi quái quỷ gì vậy chứ?” Chín tuổi hắn mới rời khỏi Nam Cương sang Trung Nguyên, nhưng trước đó hắn vẫn luôn bị giam cầm trong cung, gần như chẳng biết gì về thế giới bên ngoài.
Trong khi đó, những chướng ngại và sương mù này lại chẳng làm khó được người giỏi truy dấu như Lạc Thanh Lưu. Hắn không bám sát Tạ Lãm mà còn tụt lại sau Hàn Trầm, là bởi hắn chờ Tùy Anh, sợ nàng lạc đường.
Khoảng cách được giữ vừa đủ, Tùy Anh vẫn thấy bóng lưng hắn nhưng không sao bắt kịp.
Đến một đoạn đường khó đi, Tạ Lãm xuống ngựa dẫn bộ, Lạc Thanh Lưu cũng làm theo.
Cuối cùng Tùy Anh cũng đuổi kịp, dắt ngựa chạy lên trước, vừa giận vừa lo:
“Ta hỏi huynh, huynh làm sao vậy, càng gọi huynh càng chạy!”
Lạc Thanh Lưu không nhìn nàng, chỉ thẳng tiến về phía trước:
“Ta sợ không đuổi kịp Tạ Thiên hộ.”
Tùy Anh bước nhanh hơn, đi song song với hắn:
“Nói bậy, rõ ràng là huynh đang tránh ta.”
Lạc Thanh Lưu siết chặt dây cương:
“Ta tránh cô làm gì?”
“Phải đó, ta cũng muốn biết huynh tránh ta làm gì?”
Tùy Anh nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng xinh đẹp đầy nghi hoặc:
“Gia gia nói ta cảm thấy áy náy với huynh, huynh cũng nói hối hận vì năm đó cứu ta. Lý do là gì?”
Nàng hỏi gia gia, nhưng ông chỉ ậm ờ cho qua, chỉ nhắc nhở nàng phải giữ khoảng cách với Lạc Thanh Lưu.
Càng như thế, lòng nàng càng thấp thỏm.
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, mười năm trước là Văn Quý phi sai Tào Tung đẩy ta xuống nước. Khi đó huynh chỉ là một… một tiểu thái giám, chắc là bị họ trả thù đúng không? Vậy nên khi gia gia vào cung tra hỏi, vì huynh bị phạt nên không thể đứng ra làm chứng?”
Lạc Thanh Lưu gật đầu:
“Vậy đó.”
Cơ bản là không sai.
Lạc Thanh Lưu đeo mặt nạ, Tùy Anh không thấy được biểu cảm:
“Huynh giận ta, là vì gia gia không điều tra được chân tướng, không cứu được huynh khỏi tay Tào Tung, khiến huynh chịu nhiều khổ sở sao?”
Lạc Thanh Lưu thờ ơ đáp:
“Cũng gần như vậy.”
Tùy Anh nghe xong thực sự dâng lên cảm giác áy náy.
Nàng ít nhiều cũng hiểu những thủ đoạn trong cung, trong đầu gần như có thể mường tượng ra cảnh một tiểu thái giám bị Tào Tung hành hạ.
Trong lòng nàng vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng lại sợ hỏi quá nhiều sẽ khơi lại ký ức đau buồn thời niên thiếu của hắn. Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, cuối cùng chẳng thốt ra lời nào.
Lạc Thanh Lưu đã chuẩn bị tinh thần nàng sẽ hỏi dồn dập không ngừng, không ngờ nàng lại im lặng. Quá đỗi kỳ lạ, hắn không kìm được mà liếc nhìn nàng. Chỉ thấy nàng mím môi, hốc mắt hồng hồng, tựa như sắp khóc.
Lạc Thanh Lưu sững sờ. Nếu không phải tay vẫn đang dắt ngựa, sợi dây cương siết lại kéo hắn về thực tại, có lẽ rằng hắn đã đứng ngẩn ra tại chỗ.
Khi hoàn hồn, hắn lại tiếp tục bước đi, mắt hướng thẳng phía trước:
“Đừng nghĩ nhiều quá. Ta là ân nhân của cô, nhưng thực ra cô cũng là quý nhân của ta.”
Tuỳ Anh ngẩn ra:
“Gì cơ?”
Lạc Thanh Lưu đáp:
“Năm đó, chính vì bị Tào Tung trả thù, ta mới được Từ Đốc công để mắt đến, được tiếp xúc với nội bộ Thập Nhị Giám, từng bước leo lên vị trí Thiếu giám. Chức vị này không phải quan chức công khai nên có lẽ cô không hiểu rõ quyền lực trong tay ta. Nhưng vừa rồi gia gia cô có nói, ngay cả phủ Quốc Công của các người cũng phải nhờ ta nương tay đấy.”
Dứt lời, không để Tùy Anh kịp lên tiếng, hắn lại bổ sung:
“Bây giờ Tào Tung đã chết, đợi ta cùng Tạ Thiên hộ lập công trở về, không chừng sẽ bước ra khỏi bóng tối, nắm giữ chức Bỉnh bút Ti Lễ Giám. Mai này trở thành Đốc công, quyền thế ngút trời cũng không chừng.”
Tùy Anh dường như được an ủi phần nào, nhưng lại không kìm được hỏi:
“Huynh thích quyền lực sao? Quyền lực thực sự quan trọng với huynh ư?”
Lạc Thanh Lưu cười khẩy:
“Ta là tên thái giám chết tiệt, không thích quyền lực thì lẽ nào thích phụ nữ? Quyền lực không quan trọng với ta, lẽ nào phụ nữ lại quan trọng?”
Bây giờ nghe đến ‘thái giám chết tiệt’ gương mặt Tùy Anh lập tức nóng bừng.
Hơn nữa, lời hắn nói thật khó nghe khiến nỗi buồn của nàng bị dập tắt, muốn mắng hắn: Huynh nói kiểu gì thế, ta nợ huynh chắc?
Nhưng đúng là nàng nợ hắn thật.
Giận không thể trút ra, Tùy Anh chỉ đành tự nuốt vào.
…
Phùng Gia Ấu ngồi trên ngựa, thu ánh mắt đang dõi về phía sau lại, khẽ thở dài.
Tạ Lãm dắt ngựa chậm rãi bước đi trên đường sạn đạo nhỏ hẹp, biết nàng đang thương xót Lạc Thanh Lưu:
“Tại hắn không đủ dũng khí vượt qua định kiến thôi. Nếu là ta, dù có thành hoạn quan, chỉ cần ta thích, nhất định sẽ cố gắng thử, chứ không thu mình lại rồi đẩy người mình yêu ra xa.”
“Cũng không hoàn toàn vì huynh ấy là hoạn quan đâu.”
“Vậy là do thân phận của Tùy Anh? Hắn lo Trấn Quốc Công sẽ không đồng ý?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu:
“Là vì Thanh Lưu không thể thoát thân nữa rồi. Từ Tông Hiến bồi dưỡng huynh ấy suốt tám năm, cực kỳ coi trọng năng lực và phẩm chất của huynh ấy, sao có thể để huynh ấy rời khỏi Thập Nhị Giám.”
Lạc Thanh Lưu trước đây từng nói thoáng qua, rằng hắn biết quá nhiều bí mật của Từ Tông Hiến nên không thể rời đi.
“Hiện giờ huynh ấy còn ẩn trong tối, hành động khá tự do, nhưng sớm muộn gì cũng phải bước ra ánh sáng. Đến lúc đó sẽ giống Từ Tông Hiến, bị kẹt trong thâm cung, vạn cặp mắt dòm ngó, muốn gặp Lý Tự Tu và phu nhân của ông ấy một lần cũng chẳng dễ dàng.”
Vì vậy, Phùng Gia Ấu cũng rất mâu thuẫn. Một mặt cảm thấy Tùy Anh nên biết, nếu không ngay cả bản thân Phùng Gia Ấu cũng thấy tiếc thay cho Lạc Thanh Lưu.
Mặt khác, nàng lại mong Tùy Anh mãi mãi không biết, tốt nhất là không bao giờ động lòng với Lạc Thanh Lưu. Nếu không, Tùy Anh rất có thể sẽ trở thành một Lý phu nhân thứ hai, giấu mình trong bí mật.
Mà không, nàng ấy còn chẳng bằng Lý phu nhân. Lý phu nhân dẫu gì vẫn có Lý Tự Tu bên cạnh an ủi, ân cần phụng dưỡng.
“Hắn còn chưa từng thử, sao biết là không thoát được? Sao biết chúng ta không thể giúp hắn thoát thân?”
Trong mắt Tạ Lãm, vấn đề cốt lõi của Lạc Thanh Lưu hiện tại chính là thiếu dũng khí:
“Hắn toàn nghĩ nhiều mà làm ít, luôn cân nhắc được mất, né tránh rủi ro, không dám hết mình. Bởi thế nên võ công mới khi cao khi thấp.”
Phùng Gia Ấu không thể phản bác, Tạ Lãm nói rất có lý.
Không chỉ Lạc Thanh Lưu, hầu hết mọi người đều gặp vấn đề như vậy, bao gồm cả nàng.
Mà Tạ Lãm trước nay luôn đón đầu thử thách, không tính hậu quả, chẳng màng được mất.
Phùng Gia Ấu dần hiểu được tại sao giữa vô vàn kẻ luyện võ trong thiên hạ, chỉ mình hắn có thể đứng trên đỉnh cao, cười ngạo quần hùng. Ngoài tài năng và sự khổ luyện, còn vì tính cách hắn khác biệt.
Đang miên man, một giọt nước nhỏ lên mặt Phùng Gia Ấu. Nàng giơ tay chạm thử:
“Hình như sắp mưa rồi.”
“Sao vậy, mưa ảnh hưởng đến việc xem ký hiệu Bùi Nghiên Chiêu để lại hả?”
“Không đâu, anh ta dùng dao khắc mà.”
Tạ Lãm khó khăn lắm mới nguôi ngoai một chút, vừa nhắc đến đám ký hiệu đó lại nghiến răng ken két. Ngực dâng lên một ngọn lửa khó gọi thành tên, hắn kéo dây cương đi thật nhanh.
Phùng Gia Ấu biết hắn không vui, nhưng không ngờ hắn lại tức tối suốt dọc đường, bèn nói:
“Chàng đừng vậy mà. Ta ghét Bùi Nghiên Chiêu thế nào, chàng đâu phải không biết.”
Tạ Lãm dừng bước, nhìn nàng chất vấn:
“Ta chỉ hỏi nàng một câu, sau này nếu ta cũng làm tổn thương nàng như hắn, nàng có ghét ta như ghét hắn không?”
Phùng Gia Ấu càng thêm cạn lời:
“Lại muốn nói ta không có tim?”
Tạ Lãm biết giờ nàng đã ‘có tim’ rồi. Từ sau khi nhạc mẫu và nhị thúc hòa ly, nàng bị tác động không ít, thường hay tự kiểm điểm, càng ngày càng tình cảm hơn.
Nhưng Tạ Lãm vẫn không chắc chắn vị trí của mình trong lòng nàng, luôn cảm thấy nàng chỉ sợ mất hắn, chứ không vì yêu hắn.
Tuy nhiên, hai người họ đã đi đến ngày hôm nay, thân mật khắng khít, hoạn nạn có nhau, gần như là đôi vợ chồng hoàn hảo nhất. Giờ mà còn khư khư so đo chuyện này, hắn thật chẳng ra gì.
Song, mỗi lần nghĩ đến, lòng hắn vẫn cứ vướng một cái gút, chẳng sao gỡ nổi.
Tạ Lãm dắt ngựa tiếp tục đi:
“Ta chỉ là..thấy ghen tị thôi.”
Phùng Gia Ấu thấy hắn từ giận dữ chuyển sang buồn bã, liền hỏi:
“Chàng ghen tị cái gì?”
Tạ Lãm thầm nghĩ: Đương nhiên là ghen tị với Bùi Nghiên Chiêu của ngày xưa. Hắn có thể khiến nàng bất chấp tất cả, chẳng màng lý trí.
Đúng là ghen tị đến chết mất.
Vì vậy Tạ Lãm luôn cảm thấy mình luôn là kẻ bại trận trước mặt Bùi Nghiên Chiêu. Chưa bao giờ dám thách thức y như từng làm với Lý Tự Tu.
Không đủ tự tin.
Tạ Lãm nhìn vào màn sương dày đặc trước mặt, chợt nảy sinh một nỗi mông lung khó tả. Hắn không nhịn được kéo dây cương, tủi thân trách móc:
“Ấu Nương, nàng có biết một chuyện không?”
Phùng Gia Ấu:
“Ừm?”
Tạ Lãm ngập ngừng nói ra:
“Nàng chưa từng nói thích ta.”
Chứ đừng nói gì đến yêu.
Phùng Gia Ấu im lặng một lúc:
“Vậy chàng có biết tại sao không?”
Tạ Lãm lập tức căng thẳng, cảm giác như sắp phải đối mặt với trận cuồng phong.
Trong lòng bắt đầu thầm mắng bản thân: Đang yên đang lành, tự nhiên phát điên làm gì hả? Rõ ràng mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, tự tìm rắc rối làm gì chớ?
Nàng đã nỗ lực thay đổi từng chút một, mối quan hệ giữa họ cũng ngày càng tốt hơn. Tương lai còn dài, nhất định sẽ còn tốt đẹp hơn nữa.
Nhưng rồi, Phùng Gia Ấu điềm nhiên đáp:
“Bởi vì chàng cũng chưa từng nói với ta.”
Tạ Lãm đang thầm tự trấn an, bỗng chốc ngẩn người:
“Ta cũng chưa từng nói sao?”
Phùng Gia Ấu gật đầu:
“Chàng sẵn lòng vì ta mà tiếp nhận chiêu an, vì ta mà từ bỏ tham vọng bá nghiệp. Ta cũng tin chàng có thể vì ta mà không tiếc cả mạng sống. Nhưng chàng chưa bao giờ nói rằng chàng thích ta, hoặc yêu ta.”
Tạ Lãm khó tin:
“Ta thực sự chưa từng nói sao?”
Phùng Gia Ấu vuốt ve bờm ngựa, hàng mi rũ xuống:
“Chàng thử nhớ lại xem, ngoại trừ lần bên bờ Hắc Thủy, chàng nghi ngờ mình đã động lòng. Từ đó đến giờ, chàng chưa từng nhắc lại. Ngay cả đêm chàng muốn cùng ta viên phòng, chàng cũng chỉ nói muốn ta vui vẻ, muốn ta toại nguyện.”
Gần đây, nàng thường nghĩ ngợi, phải chăng dù người Tạ Lãm cưới là ai, hắn cũng sẽ dốc lòng dốc sức như bây giờ không?
Tựa như cách hắn luyện võ, luôn dốc hết tâm can, không giữ lại gì, kiên quyết tiến tới.
Trên đường đến Điền Nam, đã có mấy hôm nàng bị suy nghĩ ấy giày vò đến mất ăn mất ngủ.
—
Editor muốn nói:
Một khi đã yêu, ai cũng mong trở thành người đặc biệt, duy nhất và không thể thay thế của người kia. Nỗi sợ “phải chăng dù người Tạ Lãm cưới là ai, hắn cũng sẽ dốc lòng dốc sức như bây giờ” cũng không phải là vô căn cứ.
Cảm giác bị thay thế, hay chỉ là một người tiện đường, khiến người đang yêu tổn thương sâu sắc, thế nên Phùng Gia Ấu bị giày vò mất ăn mất ngủ cũng phải.
Anh Lãm sẽ tỏ tình thế nào đây?
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: