CỬU HOANG QUÂN
Khúc Duyệt im lặng đi theo phía sau Khúc Tống đi xuống từng tầng sâu bên dưới. Nàng ở trong kết giới bảo vệ của Khúc Tống tạo ra nên không cảm giác được nhiệt nóng của địa tâm, vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. Trên đường đi có gặp thêm vài vị sư huynh đang làm việc, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng.
Khúc Duyệt liếc qua khóe mắt, nhìn thấy ngoài bóng của nàng và anh trai trên tường, còn có một bóng đen vẫn theo sát nãy giờ, chính là Tháp Linh.
“Nhị Ca!” Khúc Duyệt bỗng nghĩ ra một việc nên truyền âm: “Tỳ bà của muội có cửa vào tháp, vậy lúc muội đánh không lại, có thể trực tiếp bắt địch thủ nhốt vào không?”
“Ngươi đúng là luôn có mấy ý nghĩ kỳ quái. Thiên La Tháp không cung cấp loại dịch vụ này, nó chỉ được dùng để giam giữ thôi.” Người nói chuyện lại là bóng đen trên tường, “Muốn đưa tù nhân vào, nhất thiết phải đi bằng cửa chính thật sự, có người áp giải.”
Khúc Duyệt ngạc nhiên, rõ ràng nàng truyền âm, sao nó lại nghe thấy? Xem ra, mọi sóng âm phát ra bên trong tháp đều không thoát khỏi lỗ tai nó.
“Vậy vì sao Đại Ca nói Cửa Tùy Thân có thể giúp ta ở dị giới?” Khúc Duyệt không hiểu.
“Ngươi không thể thu người vào qua Cửa Tùy Thân nhưng có thể thả người ra, giúp ngươi đánh nhau.” Tháp Linh lại nói.
Thả người ra ngoài sao? Khúc Duyệt suy nghĩ một lát, túm chặt ống tay áo của Khúc Tống: “Muội có thể quay lại quả trứng từ Cửa Tùy Thân, vậy Nhị Ca cũng có thể đi vào cùng muội rồi?”
“Không thể.” Khúc Tống nâng cánh tay, cố gắng thoát khỏi tay nàng nhưng không thành công đành chậm rãi buông xuống: “Cánh cửa ấy như sinh vật sống, nó có thể chạy, cha phải mất rất lâu mới đuổi bắt được nó, hợp nhất với chân khí bẩm sinh của muội, buộc cố định nó trong tỳ bà của muội, chỉ để duy nhất muội sử dụng.”
“Vậy muội có thể thả ai ra ngoài đánh giúp muội đây?” Khúc Duyệt không nói nên lời.
Bóng đen trên tường nói: “Tù nhân! Tù nhân bị Thiên La Tháp hạ ấn ký phạm nhân lên thần hồn đều có thể được ngươi thả ra khỏi tháp.”
“Thả ra để bọn họ đến giết ta sao?” Khúc Duyệt dở khóc dở cười.
Ấn ký thần hồn nó vừa nhắc tới là phương pháp đặc biệt dành cho trọng phạm tầng mười tám. Một khi ấn ký được hạ thì không có cách nào xóa bỏ, dù phạm nhân đào tẩu, Thiên La Tháp đều có thể trấn áp thần hồn của họ từ xa.
“Có khẩu quyết để trấn áp bọn họ. Tuy nhiên tu vi của ngươi quá thấp, sợ là không đủ sức, cần phải chờ thêm một thời gian nữa.”
“Bao lâu?”
Tháp Linh trầm giọng: “Năm trăm năm.”
Khúc Duyệt: … Thôi chào!
Khúc Duyệt không thèm hỏi thêm câu nào nữa.
Trên cầu thang xoắn ốc, Khúc Tống đột nhiên dừng lại. Khúc Duyệt xém chút nữa đụng đầu vào lưng anh.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy bên dưới không còn cầu thang thay vào đó là một biển lửa mênh mông: “Chúng ta đã đến tầng cuối cùng?”
“Không phải, đây chỉ là tầng mười bảy.”
Khúc Tống nói xong nắm lấy bả vai nàng, đưa nàng cùng rơi xuống dưới. Sau khi đứng vững, chân của bọn họ đang giẫm lên biển lửa, tuy nhiên không hề cảm thấy nóng.
Khúc Duyệt quan sát xung quanh và nhìn thấy mấy chục lồng giam lơ lửng giữa không trung, mỗi chiếc lồng đều được quấn quanh bằng xích bùa chú ánh kim.
“Đã tới tầng mười tám.” Khúc Tống nói.
“Thật ra Thiên La Tháp có mười chín tầng.” Giọng của Tháp Linh vang lên.
Khắp nơi đều là lửa ngọn đỏ rực, Khúc Duyệt theo hướng giọng nói tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy một ngọn lửa có bóng đen bên trong.
Nàng hỏi: “Còn một tầng nữa ư?”
Tháp Linh nói: “Ở bên dưới chân ngươi, bên dưới biển lửa, có một nhà tù, chỉ duy nhất một phòng giam.”
Khúc Duyệt cũng cúi đầu tò mò nhìn: “Ai bị nhốt trong đó?”
“Không biết, từ khi ta bị phái tới giữ tháp, căn phòng kia luôn trống.”
Lòng hiếu kỳ của Khúc Duyệt bị đánh bay trong nháy mắt, nhưng đồng thời lại bắt đầu một sự tò mò mới, bị phái tới giữ tháp sao? Thì ra nó vốn không phải linh thể sinh ra từ tháp mà bị dùng thủ đoạn vây khốn ở chốn này.
Đây thường là linh hồn của người chết oan.
Khúc Duyệt không nhìn ngọn lửa có bóng đen ấy nữa, một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, những chiếc lồng giam của tầng mười tám bị bao phủ kín mít bởi chú văn màu vàng kim, không thể nhìn thấy bóng dáng người bên trong.
“Cho đến nay, đã có chín sinh vật bị giam ở tầng này.” Tháp Linh làm hết phận sự giới thiệu, “Trong đó sáu sinh vật đầu tiên bị bắt nhốt khi Liên Minh mới thành lập, năm trăm năm sau đến sinh vật thứ bảy, ba trăm năm sau là sinh vật thứ tám, tên thứ chín bị đưa vào cách đây mười mấy năm.”
Khúc Duyệt im lặng, người thứ chín là Cửu Hoang, hắn và số chín thật đúng là có duyên.
Đôi mắt Khúc Duyệt liếc qua những chú văn vàng kim: “Bị giam ngày này qua ngày khác, không kể bị địa hỏa hun đốt, người ta có thể nhàm chán mà chết.”
“Nào có như vậy, người tạo ra Thiên La Tháp rất có nhân tính.” Tháp Linh bác bỏ quan điểm của nàng. “Để các tù nhân không nhàm chán, cũng để bọn họ thành thật hối cải, không suốt ngày tơ tưởng đến chuyện vượt ngục, người sáng tạo đã rất tài tình.”
“Hả?” Khúc Duyệt nhìn ngọn lửa có bóng đen, ra chiều không hiểu.
“Bên trong lồng sắt của tầng mười tám chính là một không gian vừa thật lại vừa ảo.” Tháp Linh giải thích.
Vừa thật vừa ảo là sao? Lòng hiếu kỳ của Khúc Duyệt lại bị gợi lên: “Có ý gì?”
Tháp Linh giải thích: “Ngươi thích nhất cái gì sẽ có được cái đó.”
Cùng với giọng nói của Tháp Linh, một đám lửa bừng lên trước mặt Khúc Duyệt. Trong ánh lửa cháy hừng hực, hiện ra khung cảnh đẫm máu. Trời hoàng hôn chạng vạng, trên mặt đất đầy thi thể, một nam nhân quần áo tả tơi quay lưng về phía nàng, bàn tay hắn hóa móng vuốt sắc bén, một nhát liền chém rớt đầu một người.
Đó là một ma tu có sát khí cực lớn, Khúc Duyệt cau mày.
Chỉ liếc hắn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy cực không thoải mái.
Tháp Linh nói giọng lạnh băng: “Vị này từng là ma vương xưng bá một phương, không có sở thích gì khác ngoài giết người, cả địa ngục cũng không dung hắn. Vì thế để cho hắn liên tục giết người trong ảo cảnh, giết xong một vạn người, ảo cảnh lại quay lại từ đầu, cho hắn tiếp tục giết.”
Khúc Duyệt giật mình: “Cứ giết mãi đến bất tận sao?”
Tháp Linh giải thích: “Giết bất tận, bản thân hắn cũng không dám dừng lại. Vì một khi dừng lại, sẽ biến thành cảnh tượng trong lòng hắn sợ hãi nhất, hoặc là cảnh đau đớn nhất trong đời hắn, khiến hắn lâm vào họa tâm ma không cách gì giải thoát.”
Khúc Duyệt hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy một tên ma đầu thích tàn sát lại đáng thương hơn đáng ghét. Đây mà gọi là nhân tính sao? So với bị xích xuyên xương tỳ bà và chịu đựng sức nóng của địa hỏa, hình phạt này còn đáng sợ hơn nhiều.
Khúc Duyệt đột nhiên cảm thấy hoảng, nếu chính nàng bị bắt giam dưới tầng mười tám thì thôi thà chết cho xong. Mà, có phải muốn chết cũng chết không được?
Người tạo ra Thiên La Tháp thật sự là người trong chính đạo sao?
Khúc Duyệt cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Đang im lặng, Tháp Linh chậm rãi hỏi: “Phải rồi, ngươi quen phạm nhân thứ chín đúng không?”
Khúc Duyệt nheo mắt, có dự cảm xấu.
Tháp Linh lại hỏi: “Ngươi có muốn xem ảo cảnh của hắn là gì không?”
“Không, ta không muốn xem gì hết!” Khúc Duyệt lắc đầu cự tuyệt, thậm chí còn muốn rời khỏi nơi này.
“Là không muốn xem hay không dám xem?” Tháp Linh đột nhiên cười một tiếng.
Tiếng cười của nó đi vào tai nàng trở nên vô cùng chát chúa, niệm tình nó là oan hồn, không thèm để ý nữa, nàng bình tĩnh nhìn về phía Khúc Tống: “Nhị Ca, huynh dẫn muội tới đây để nói cho muội biết chuyện này?”
“Không phải Đại Ca kêu ta nói với muội sao?” Khúc Tống từ đầu vẫn im lặng đứng nghe Khúc Duyệt nói chuyện, bây giờ nặng nề nói, “Nhưng ta thấy hiện giờ nói với muội cũng không có ích lợi gì. Những người ở tầng mười tám đều là đại họa sát nghiệp đầy người, dù có chú trấn áp nhưng tu vi của muội cũng không hàng phục được bọn họ. Biết hay không biết cũng chẳng khác nhau.”
Càng tệ hơn là, trong lúc nguy cấp, nàng vội vàng lấy ra dùng, kinh sợ không thôi, vậy thì chuyện càng hỏng bét.
Khi cha Khúc làm việc luôn có những cân nhắc riêng. Tên Khúc Đường cẩu mưu mô kia tuy đã gần chạm đến cảnh giới Độ Kiếp, nhưng thật chẳng đáng tin cậy, làm việc thì tùy hứng, kém xa tầm nhìn của cha cả một dãy ngân hà. Vì vậy, cha thà cho em gái một cánh cửa để chạy tới làm chỗ dựa chứ không tin tưởng Khúc Đường có thể chăm sóc tốt cho em gái.
“Tạm thời muội cứ lưu ý chuyện này vậy đi, ta sẽ thử nói chuyện với những tù nhân xem sao.”
Khúc Tống nghĩ tới đây liền đau đầu, bởi vì đâu dễ đặt điều kiện với họ chứ. Từ tầng mười bảy trở lên trên, anh đều có thể quản việc giữ hay thả người. Sau khi anh tiếp nhận Thiên La Tháp, đã kiểm tra và đối chiếu sự thật hoàn cảnh của từng tù nhân, những người có thể thả đều thả, trong vòng một năm ngắn ngủi đã dọn trống phân nửa nhà tù.
Chỉ có tầng mười tám là anh không kiểm soát được. Ấn ký thần hồn không thể nào xóa bỏ, rời khỏi tháp một thời gian dài, thần hồn sẽ câu diệt.
Vì vậy, sau này dù anh có phán tội tù chung thân, cũng chỉ giam giữ phạm nhân ở tầng mười sáu, mười bảy.
Ngoại trừ Cửu Hoang.
“Dạ.” Khúc Duyệt đồng ý.
Cánh cửa này thực ra chỉ là một lối thoát cha cho nàng để bảo toàn mạng sống, nếu trời không sập thì nàng cũng không nghĩ đến chuyện gọi ra phạm nhân bị giam bên trong đâu.
“Không còn gì nói nữa thì muội về nhà lấy chút đồ nha.”
Lúc trước, khi đi xuyên qua kẽ nứt không gian nàng không thể mang theo nhiều vật phẩm, bây giờ đi qua cửa không biết có thể hay không, nàng quyết định thử một lần.
“Được.”
Khúc Tống nắm vai Khúc Duyệt, chuẩn bị đưa nàng đi.
Tháp Linh đột nhiên gọi: “Khúc Duyệt, phạm nhân thứ chín kia có tên là gì vậy?”
Khúc Duyệt khẽ cau mày: “Hắn không có tên, Cửu Hoang hay Cửu Hoang Quân là tên người ta thường gọi hắn.”
Và Rau Hẹ là biệt danh nàng đặt cho hắn khi nhận nhiệm vụ.
Tháp Linh tựa như bối rối một lúc: “Thế thì sao trong ảo cảnh hắn cứ liên tục nhấn mạnh tên mình là Cái Thế vậy? Tên trong thế giới giả tưởng được đặt theo những gì Khúc Bộ Trưởng viết bên trên lồng. Lúc đầu không gọi hắn là Cái Thế, hắn suýt nữa là thoát ra khỏi lồng.”
Khúc Duyệt thoáng ngạc nhiên rồi trầm mặc: “Đó là chỉ một chuyện cười.”
Hồi đó khi nàng còn đang giả dạng để điều tra hắn, lúc nhàn rỗi buồn chán, nàng đã kể cho hắn một câu chuyện cười không mấy vui vẻ.
Trong câu chuyện, có một chàng trai yêu thầm một cô gái nên dò hỏi cô nàng đã thích ai chưa. Cô gái liền khát khao nói người nàng thích là cái thế anh hùng. Chàng trai liền nói sau này chàng ta sẽ là cái thế anh hùng của nàng.
Cửu Hoang nghe vô cùng nghiêm túc, rồi hỏi Khúc Duyệt: “Vậy tên kia có làm được không?”
Khúc Duyệt kể nốt câu chuyện: “Làm được, chàng ta đổi tên mình thành Cái Thế Anh Hùng, chàng thấy có buồn cười không? Cô nương kia cũng dở khóc dở cười nhưng cuối cùng đã chập nhận tình yêu của chàng ta.”
Cửu Hoang trầm mặc một lát: “Vậy người nàng thích là ai?”
Khúc Duyệt lúc ấy chỉ mới có chút tuổi, là người bình thường ở Hoa Hạ thì mới chỉ là một nữ sinh vừa tốt nghiệp sơ trung, nào đã nghĩ đến chuyện yêu đương, nàng thuận miệng nói: “Đương nhiên cũng là cái thế anh hùng, con gái nào không thích cái thế anh hùng.”
Trăm triệu lần không ngờ, ngày hôm sau Cửu Hoang tổ chức yến hội long trọng, mời tới gần hết lãnh chủ quanh núi Cửu Hoang, tuyên bố từ giờ tên hắn là Cái Thế Anh Hùng.
Một lãnh chủ không thân cười nhạo hắn trúng phải gió gì mà đổi cái tên trẻ trâu như vậy.
Hắn lập tức vặn rớt đầu lãnh chủ kia tại chỗ.
Các lãnh chủ tham dự yến hội gọi chậm một chút đều bị hắn cắt lưỡi.
Chỉ trong vài ngày, bốn chữ Cái Thế Anh Hùng truyền khắp giới Thập Cửu Châu, ai ai cũng biết Cửu Hoang Quân có tên mới. Lúc người ta nhắc đến hắn thường tỉnh lược đi hai chữ sau, gọi hắn là Cái Thế.
Khúc Duyệt từ đầu đã nghĩ rằng hai chữ Cái Thế là một sỉ nhục với tên điên này. Tâm trạng nàng nặng trĩu, đúng là nàng luôn cảm thấy thiếu nợ hắn song bắt hắn bỏ tù chịu hình phạt là không hề oan uổng so với những việc ác ngập trời mà hắn đã làm.
— —
Editor muốn nói:
“Cái thế anh hùng” nghĩa là anh hùng cái thế, anh hùng vô song, anh hùng nổi bật nhất thế giới… Vì lý do đảm bảo logic liên quan đến phần sau của truyện nên mình giữ nguyên trật tự hán việt của cụm từ này mà không dịch thuần việt.
Có thể bạn sẽ thích:
Haizz, đúng là ác thì phải đền tội, nhưng mà Cửu Hoang cũng là một kẻ si tình
Cửu Hoang có phải nam chính hong dạ? Sao nghe có hơi buồn…
chính hắn đó bạn 😊 Nhưng không hề buồn đâu, truyện không ngược chỗ nào hết.
Nếu vậy thì truyện càng cuốn