KHÍ HUNG BẠO
Khúc Duyệt nhìn dáng vẻ như đối mặt với đại địch của Ẩm Triều Tịch, hỏi: “Tiền bối Câu Lê là kẻ thù của ngài?”
Là kẻ thù đánh không lại? Nếu không làm sao Kiếm Tiên lại phải trốn tránh tà ma chứ?
Ẩm Triều Tịch đau đầu: “Hắn là đồ đệ của ta.”
“Đồ đệ?”
Là đồ đệ thì sao phải trốn tránh?
Khúc Duyệt chợt nghĩ ra: “Là vị phản đồ kia của ngài?”
Dạy dỗ hơn trăm người, cuối cùng được kẻ phản đồ đó?
Ẩm Triều Tịch: “Đúng vậy, đúng là hắn.”
Khúc Duyệt không thể tin: “Lý nào trùng hợp như vậy chứ, có thể trùng tên không?”
Ẩm Triều Tịch lắc đầu: “Có lẽ không phải trùng hợp, trước kia hắn vẫn luôn muốn giết ta, tám phần là đuổi theo dấu vết của ta đi đến địa cầu của cô nên mới bị tóm.”
Có khả năng này, Khúc Duyệt lôi ra đàn tỳ bà: “Vậy vãn bối đưa ngài trở về trước.”
Ẩm Triều Tịch gật đầu liên tục, dặn dò: “Khúc tiểu cô nương, ngàn vạn lần đừng cho hắn biết ta đang ở trong tháp nhé.”
Khúc Duyệt vuốt vuốt cây đàn, khó xử nói: “Nhưng vãn bối cảm thấy hắn đã biết rồi.”
Ái chà chà, Ẩm Triều Tịch càng đau đầu hơn: “Nếu như hắn chưa biết thì đừng cho hắn biết.”
Khúc Duyệt đáp: “Đã hiểu.”
Ẩm Triều Tịch trông không có vẻ gì sợ hắn, có lẽ chỉ là khó đối mặt chăng?
Đồ đệ làm phản xong, sư phụ lại càng chột dạ hơn, thế gian này chắc chỉ mình hắn.
Khát vọng cầu sinh của Ẩm Triều Tịch vô cùng mạnh mẽ nên Khúc Duyệt chỉ niệm chú mười lần đã có thể đưa hắn về Thiên La Tháp.
Sau đó nàng gọi Nhất Tuyến Khiên, báo cho Khúc Tống biết tin đã bắt được Chi Kỳ. Anh nói cho nàng biết chú ngữ giải phong ấn của lồng số tám.
Sau khi học thuộc, Khúc Duyệt hỏi: “Nhị Ca, vì sao ma quân Câu Lê bị bắt vào tháp vậy?”
Khúc Tống nói: “Hắn có khí hung bạo có thể gây ảnh hưởng lên trí não của người và động vật, khiến họ trở nên hung hăng và bạo lực.”
“Hắn đến thế giới của chúng ta gây nên chiến tranh?”
“Phải, đồng thời, chiến tranh giết chóc xảy ra cũng phóng thích nhiều khí hung bạo cho hắn hấp thu và tu luyện.”
“Hắn đi theo Kiếm Tiên tiền bối tới sao?”
“Việc này không rõ. Người quản lý Thiên La Tháp năm đó đã ngã xuống, không có hồ sơ lưu trữ.”
Thật ra là có hồ sơ nhưng Liên minh bị Khúc Xuân Thu và Giang lão tổ cưỡng chế giao vào tay quốc gia, những người trong Liên minh cũ bất mãn nên trong lúc chuyển giao đã cố ý phá hủy.
Khúc Tống nhắc nhở: “Vì vậy khi muội đưa ma quân Câu Lê ra ngoài phải đặc biệt cẩn thận, đừng để khí hung bạo của hắn ảnh hưởng.”
Cho dù đã thõa thuận đàng hoàng nhưng ma tu trở mặt vẫn là chuyện thường thấy. Tuy nhiên bị cầm tù trong Thiên La Tháp rất nhiều năm khiến tâm khát máu của hắn đã giảm đi rất nhiều.
“Được, muội biết rồi.” Khúc Duyệt nhớ kỹ lời dặn dò, rồi nói tiếp, “Nhị Ca, giúp muội tìm vài tiền bối từng làm việc trong Liên minh, hỏi thăm chuyện cũ của Câu Lê được không?”
Nàng không tò mò, chỉ vì xua tan chấp niệm và cảm hóa bọn họ là nhiệm vụ phụ thân giao cho nàng. Hơn nữa, các cao thủ ấy ra tay giúp đỡ nàng chính là ân tình, nàng cần phải đền đáp, bao gồm cả việc ma quân Câu Lê nghĩ ra được cách đối phó với Quả Ác.
Sau khi ngắt Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt tung đàn tỳ bà lên không trung, trước khi niệm chú, nàng nhắc nhở Quân Chấp: “Tiền bối, lần này phải cẩn thận, đây là nhân vật nguy hiểm.”
Quân Chấp đã sẵn sàng: “Được.”
Khúc Duyệt cố gắng dẹp bỏ căng thẳng, ổn định cảm xúc, định tâm bắt đầu niệm chú.
Niệm đến lần thứ bảy mươi sáu tỳ bà mới có phản ứng, tương tự những lần trước, ánh sáng vàng chiếu xuống đất, một hình người dần ngưng tụ.
Tóc dài đen nhánh, khuôn mặt rắn rỏi, dáng người đĩnh bạt, trông chẳng khác gì người bình thường, ngoại trừ con ngươi màu tím nhạt cho thấy người này dường như mang trong mình huyết thống yêu tộc.
Y phục rách nát giống Cửu Hoang nhưng lại có điểm khác, trước khi bị rách hẳn là một bộ y phục đẹp đẽ sang trọng. Những vết rách trên áo tựa như bị cắt bởi kiếm khí.
Câu Lê đã nói chuyện với Khúc Tống nên tiếp thu tình hình trước mắt rất nhanh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Khúc Duyệt đang thu hồi tỳ bà.
Nàng chắp tay hành lễ: “Vãn bối…”
Câu Lê: “Miễn, ta biết ngươi là ai.”
Giọng nói này… Không phải giọng đã nghe khi nàng ở tầng mười tám cùng Cửu Hoang. Khúc Duyệt cảm thấy hơi thất vọng, nàng vẫn luôn đinh ninh người đã hai lần lên tiếng kia là Câu Lê.
Câu Lê có vẻ như không thích nói dài dòng: “Ngươi có tin tức của Quả Hợp Đạo Ác?”
Khúc Duyệt liền chỉ vào Giang Thiện Duy đang nằm trên đất: “Trốn trong thân thể sư đệ ta.” Rồi nhấn thật mạnh, “Xin tiền bối đừng tổn thương sư đệ ta!”
Câu Lê đi đến trước mặt Giang Thiện Duy, nhíu mày: “Khí tức có thể dung hợp thế này… Quả Hợp Đạo Thiện à?”
Trước kia Khúc Duyệt hoàn toàn không biết gì về Quả Hợp Đạo Thiện Ác, nhưng bây giờ xem ra, trong thế giới của các cao thủ đây chẳng phải chuyện bí mật gì.
Câu Lê lật tay, lòng bàn tay hiện ra một cái móc câu đen tuyền, được xâu vào một sợi dây chuyền bạc sáng bóng.
Thấy động tác đang định xuyên qua ngực Giang Thiện Duy của Câu Lê, Khúc Duyệt muốn ngăn cản nhưng lại nghe hắn nói: “Không việc gì, dùng để câu hồn, không tổn thương hắn đâu!”
Quả nhiên, móc câu xuyên qua vị trí trái tim của Giang Thiện Duy nhưng quần áo vẫn nguyên vẹn, càng không có máu chảy ra.
“Ra ngoài!”
Cùng với tiếng quát chói tai của Câu Lê, dây bạc kéo một cái, lôi tuột Chi Kỳ ra khỏi cơ thể Giang Thiện Duy. Chiếc móc đen xuyên thấu xương tỳ bà của hắn, chặt chẽ khóa trụ.
Chi Kỳ rên rỉ đau đớn.
Quả nhiên tà ma phải do tà ma xử lý, Khúc Duyệt bội phục thủ đoạn của Câu Lê, chiếc móc này hẳn là pháp bảo bản mệnh của hắn.
Vì Kim Quang Lưu Ly Tráo che chắn nên Bì Bì ở một góc tường tiêu hóa đan dược không nghe được gì. Nhưng nó nhìn thấy Ẩm Triều Tịch biến mất, sau đó Câu Lê xuất hiện, còn lôi một người ra khỏi thân thể Giang Thiện Duy, nó giật mình liên tiếp mấy phen.
Mà người bị lôi ra này giống hệt Giang Thiện Duy. Khi nãy hình như cậu ta có nói là đệ đệ song sinh của cậu ta.
Bì Bì nhìn chằm chằm Chi Kỳ đang ngã bên cạnh Giang Thiện Duy, hẳn là đang cực kỳ đau đớn, môi mím chặt, ánh mắt trầm tĩnh. Hình ảnh này khiến nó nhớ đến một con hạc vô cùng không giống hạc bình thường nó đã từng gặp trước đây.
Nó chuyển ánh mắt sang Giang Thiện Duy bên cạnh, thầm nghĩ thật quá thần kỳ. Rõ ràng cùng mái tóc xoăn ấy, tướng mạo ấy, nhưng người kia như sư tử cùng đường bí lối, Giang Thiện Duy lại giống chú chó xù chảy nước dãi trong lúc ngủ…
Khúc Duyệt trong trạng thái chờ Câu Lê và Chi Kỳ giải quyết ân oán giữa họ trước đột nhiên lại nghe Câu Lê nói: “Quả Hợp Đạo Ác này còn non, không phải thứ ta đang tìm.”
Quân Chấp ngạc nhiên: “Thế gian còn có Quả Hợp Đạo Ác khác nữa ư?”
“Một cây chỉ có hai quả nhưng Cây Hợp Đạo lại không chỉ có một.” Trước kia Khúc Duyệt cũng không nói kỹ càng tỉ mỉ cho Quân Chấp.
Câu Lê khoanh tay: “Thêm nữa, hắn không giống với tên Quả Thiện này, Quả Thiện này đã hóa thành người, không còn là quả tinh nữa rồi. Nhưng tên này bị tách khỏi bản thể của hắn, hiện giờ chỉ có thể coi là nửa quỷ vật. Quả tinh bình thường không tu luyện như vậy…”
Hắn nhìn về phía Chi Kỳ, hỏi tiếp: “Bản thể của ngươi, Quả Hợp Đạo Ác kia đâu rồi? Không có khả năng bị ăn mất, nếu không ngươi không thể sống được.”
Khúc Duyệt nghĩ đến một khả năng: “Bản thể của ngươi bị bắt rồi đúng không? Cho nên ngươi mới nảy sinh ý định làm gì đó với hạt ma chủng?
Chi Kỳ nghiến răng im lặng một hồi rồi lạnh lùng nói: “Muốn giết cứ giết, ta nói ra thì các ngươi sẽ tha cho ta sao?”
Lôi Cửu Hoang làm đệm lưng chết cùng, cũng đáng giá.
Khúc Duyệt nghĩ về một vấn đề khác đã bị bỏ qua, những con quái xà bắt giết rất nhiều tu đạo giả của mười mấy năm trước, nếu đưa cho Cửu Hoang khi đó là đỉnh cấp chín thì còn thuyết phục, chứ Chi Kỳ thì… rõ ràng tu vi của hắn không đủ. Ngay cả Quân Chấp tu vi cấp bảy mà hắn cũng đánh không lại, trốn không thoát.
Những tinh khí bị hút về đó chưa chắc để hắn sử dụng.
Hơn nữa, với tu vi như vậy của hắn, cho dù hạt ma chủng bộc phát năng lượng, hắn có thể làm gì?
Khúc Duyệt ngờ vực hỏi: “Phía trên ngươi còn có chủ nhân? Ngươi chỉ tuân lệnh làm việc, người nọ đoạt bản thể của ngươi, ngươi không thể không nghe theo, đúng không?”
Chi Kỳ cười lạnh một tiếng, không đáp.
Khúc Duyệt rất giỏi thẩm vấn phạm nhân: “Chi Kỳ, nếu ngươi không chịu nói gì, dựa vào chứng cứ hiện tại, chúng ta có thể phán ngươi là người khởi xướng và giết chết ngươi. Mấy vị đại lão kia là vì không thể giết chết nên mới bị tống vào tầng mười tám, ngươi không giống thế.”
“Nhưng nếu ngươi bị hiếp bức, thì hãy thẳng thắn kể ra hết, chỉ ra kẻ chủ mưu chân chính, tội danh sẽ được giảm nhẹ. Nếu giúp đỡ chúng ta bắt giữ hung phạm, đó chính là lập công chuộc tội, có lẽ sẽ chỉ bị ngồi ở tầng mười bảy vài thập niên…”
Chi Kỳ ngắt lời nàng: “Xúi giục ta sao? Bản thể của ta đang nằm trong tay hắn, cái bánh lớn ngươi vẽ ra ta không thể nào nuốt trôi.”
Hắn châm chọc.
Vậy là xác định được hắn quả nhiên chỉ nghe lệnh làm việc.
Khúc Duyệt chỉ cái móc đang xuyên thấu xương tỳ bà của hắn: “Con đường này quả thật có nguy hiểm, nhưng ít nhất còn một đường sống. Ngoài ra ngươi không còn đường nào để đi.”
Chi Kỳ không thèm để ý.
Khúc Duyệt chăm chú nhìn vẻ mặt hắn: “Có đường sống trước mặt nhưng ngươi không dám đánh cuộc, có phải vì ngươi cũng không biết thân phận của người nọ, không biết hắn muốn khởi động ma chủng để làm gì?”
“Muốn gạt ta sao? Ta biết được không ít, cũng không ngại nói cho ngươi biết, chủ nhân của ta đang ở Thập Cửu Châu, hạt ma chủng này vốn thuộc về Thập Cửu Châu…” Chi Kỳ khẽ nhếch môi, khinh thường nói: “Đi điều tra đi, ta sẽ không nói gì nữa, cũng không đi làm chứng cho Cửu Hoang. Ở trong tay các người, ta còn có thể chết thống khoái, đồng thời khiến cho các người tiếp tục lo lắng, cũng coi như ta báo thù cho chính mình.”
Khúc Duyệt không hề nổi giận, nàng âm thầm cân nhắc một hồi, rồi uốn gối nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi xem thế này được không, chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với chúng ta, Bộ Đặc Biệt sẽ ưu tiên tìm cách đoạt bản thể của ngươi về, đem việc này trở thành nhiệm vụ của chúng ta.”
Chi Kỳ nhíu mày: “Ngươi…”
Khúc Duyệt kiên quyết nói: “Ta sẽ phụ trách.”
Chi Kỳ rơi vào im lặng, nhẹ xoay đầu, ánh mắt rơi trên người Giang Thiện Duy: “Nhưng nhân loại các ngươi quá mức xảo trá, ta không tin các ngươi.”
Nghe giọng hắn hàm chứa oán giận nhưng rõ ràng đã buông lỏng, Khúc Duyệt nói: “Ngươi đối nghịch với chúng ta, chắc chắn cũng có hiểu biết nhất định về chúng ta, ta cho ngươi một nén nhang để suy xét.”
Nói xong, nàng đứng lên.
Thời tiết lạnh giá, nàng vốn định đưa Giang Thiện Duy về phòng nhưng chợt nghĩ để cậu ta ở lại đây sẽ giúp Chi Kỳ đưa ra quyết định chính xác.
Khúc Duyệt trầm mặc nhìn hai anh em, có cảm giác như đang nhìn thấy giấc mơ trước đây của Giang Thiện Duy. Nhìn hoàn cảnh trước mắt, xem ra Chi Kỳ thật không có ý định làm hại cậu.
“Tiền bối…”
Bận bịu đàm phán với Chi Kỳ xong, Khúc Duyệt lấy lại tinh thần mới phát hiện Câu Lê đã đi ra xa, chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa phòng của Ẩm Triều Tịch, quan sát những lỗ thủng trên tường do các mảnh kiếm vỡ để lại.
Tim Khúc Duyệt giật thót, không phải đã nhận ra rồi chứ?
Nàng đi đến gần: “Tiền bối…”
Câu Lê không quay đầu lại, nói: “Sư phụ ta đã tới?”
Khúc Duyệt giả bộ hồ đồ: “Sư phụ của ngài?”
“Ẩm Triều Tịch!” Chất giọng từ tính của Câu Lê pha chút ý cười, nhưng khiến người nghe phải sởn tóc gáy: “Từng là một vị Kiếm Tiên được thế nhân kính ngưỡng, từng thu nhận hai cô nhi làm đồ đệ, ta và sư đệ Phồn Xuyên nhỏ tuổi nhất xem như là đệ tử cuối cùng của ông ấy.” Dừng một chút, “Trên toàn thế giới, chỉ có mỗi lão già hắn nghĩ ra được cái tên xuất sắc như vậy.”
Nghe như hắn đang trào phúng về cái tên của mình và sư đệ, Khúc Duyệt không hiểu lắm, bởi vì nàng thấy Phồn Xuyên và Câu Lê là hai cái tên rất hay.
Quân Chấp ho nhẹ một tiếng, vỗ vai trái của nàng: “Cô nhớ lại Kiếm Tiên tiền bối họ gì.”
Họ Ẩm?
Khúc Duyệt ngẩn ra.
Ẩm, Câu Lê, Phồn Xuyên?
Thuyền lật trong mương?
— —
Editor muốn nói: Ẩm Câu Lê Phồn Xuyên đồng âm với thành ngữ “âm câu lý phiên thuyền” – lật thuyền trong mương, có nghĩa là sai lầm hoàn toàn không thể xảy ra lại xảy ra.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Tên hay =)))