ĐIỂM TINH NHAI
Lúc này, trong đầu Cửu Hoang đang nghĩ một trăm cách giết chết Tân Lộ nên không nghe rõ câu nói của Khúc Duyệt: “Hả? Lục Nương, nàng muốn ăn cái gì?”
Hắn thu lại sự chú ý: “Ăn trái cây hay thịt?”
Khúc Duyệt: …
Nàng liếc hắn một cái sắc lẻm, đôi mày lá liễu thanh tú nhíu lại cơ hồ dính thành một đường thẳng.
Giận dỗi vì một người luôn đối tốt duy nhất với mình đột nhiên đi quan tâm cô nương khác, chắc là lòng dạ hẹp hòi nhỉ? Chung quy vấn đề hẹp hòi này là di truyền của Khúc gia nhà mình.
Mặc dù Khúc Duyệt không có bất kỳ khát khao nào về “nửa kia”, hết thảy đều tùy duyên nhưng nàng luôn cảm thấy mối quan hệ của mình và Cửu Hoang không thật sự giống tình yêu, vẫn thiếu một cái gì đó.
“Lục Nương?”
“Không sao, ta không đói.” Khúc Duyệt lại ngồi xuống, điều chỉnh tâm tư, không rối rắm việc này nữa, từ từ rồi xem thế nào.
— —
Đi tiếp chín vạn dặm, đến nơi, lọt vào tầm mắt là núi non cao thấp chập chùng. Không giống Châu Nam Man, vách núi không đề tên cùng người sở hữu, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra vị trí núi Bạc Câu. Giữa màu xanh bạt ngàn, chỉ rặng núi này có tuyết phủ trắng xoá, một ngọn núi kỳ lạ nơi tuyết không bao giờ tan. Chung quanh bốn mùa như xuân, nhưng đến gần ngọn núi này, nhiệt độ không khí bỗng chốc giảm mạnh, gió lạnh thấu xương.
Khúc Duyệt đã phong bế khí hải phải quấn áo thật dày, đội mũ bông, trông như cái bánh chưng: “Dừng lại đi.”
Tân Lộ điều khiển phi kiếm dừng lại, đúng lúc ngay vị trí trung tâm của núi.
Khúc Duyệt nói: “Hạ xuống một chút.”
Tân Lộ điều khiển thanh kiếm hạ xuống.
Khúc Duyệt nhắm mắt, lắng nghe động tĩnh trên toàn ngọn núi, xác định nơi ở của vị ẩn sĩ nọ.
Núi tuyết không cao nhưng nhấp nhô lên xuống, tìm không dễ dàng.
Cuối cùng nàng nghe được vài âm thanh giữa núi, vì vậy chỉ vào nơi phát ra tiếng: “Cửu Hoang, nhìn bên đó đi.”
Cửu Hoang thả thần thức ra xem xét rồi kể lại chi tiết: “Bên một bờ vực, có ba mươi người, tu vi đều là đỉnh cấp ba.”
Khúc Duyệt hỏi: “Ta không nghe thấy tiếng đánh nhau hay nói chuyện, bọn họ đang làm gì?”
Cửu Hoang: “Tản ra đứng bất động, chắn ở đầu cầu treo dẫn đến bờ bên kia, trước cầu đặt một tấm bia đá viết “Điểm Tinh Nhai, xâm nhập sẽ chết”.”
Hắn đưa thần thức băng qua vực đến bờ bên kia nhưng ý thức hải bị đau đớn chặn lại, nói: “Điểm Tinh Nhai có đặt kết giới, người bên trong có lẽ chính là người chúng ta cần tìm, tu vi ít nhất đã ở trung hoặc đỉnh Độ Kiếp…”
“Nói không chừng đã hợp đạo.” Tân Lộ hắt xì, suốt cả đường hắn bị Thiên Nộ Kiếm giống con thỏ nhảy loạn hành hạ đến kiệt sức, dù lúc sau Khúc Duyệt đã bình tĩnh lại, Thiên Nộ vẫn như bị trúng độc nhảy nhót không yên, chỉ mới hoàn toàn dừng lại chừng hai ba canh giờ trước. Hiện giờ giống một con cá khô, nằm im lìm trong ý thức hải, không triệu ra được.
Tân Lộ run run nói: “Chùa Đại Vô Tướng thuộc vô tướng giới, nằm bên cạnh Tam Thiên Thế Giới, trong truyền thuyết là nơi giao giữa Thiên Nhân Cảnh và U Tuyền Cảnh, không chịu nhiều ảnh hưởng từ lực Thiên Đạo, rất nhiều tiền bối hợp đạo xong đến đây ẩn cư.”
Không lâu trước đây Khúc Duyệt mới biết đến sự tồn tại của Thiên Nhân Cảnh, nhưng từ nhỏ nàng đã nghe về U Tuyền Cảnh, đó là nơi sinh vật sống không đến được, cùng loại với âm phủ trong truyền thuyết của Hoa Hạ.
“Xem ra những người này đều đến cầu kiến vị tiền bối ẩn sĩ này”. Khúc Duyệt rê phật châu trên tay, “Rau Hẹ, đưa ta qua đó đi.”
“Được.” Cửu Hoang khom lưng, một tay vòng dưới nách nàng.
Khúc Duyệt thuận thế nâng tay choàng qua cổ hắn, được hắn ẵm từ phi kiếm bay qua bờ vực bên kia.
Tân Lộ thu phi kiếm, ngự phong đi theo phía sau.
Cửu Hoang truyền âm: “Vì sao không cho ta đánh hắn?”
Khúc Duyệt: “Chờ cơ hội.”
Cửu Hoang gật đầu, ôm nàng dừng ở khoảnh đất trống trước bia đá, ánh mắt từ khắp nơi lập tức đổ dồn qua.
“Thả ta xuống đi.”
“Ừ.”
Khúc Duyệt đứng xuống, không đi vượt qua tấm bia mà hướng về phía cầu treo chấp tay: “Tiểu tu… Nhạc Lục Nương, được cao tăng Đại Vô Tướng Tự chỉ điểm, đến đây bái kiến tiền bối.”
Trong lúc nói, nàng cố ý đeo chuỗi phật châu lên chỗ hổ khẩu của bàn tay.
Hổ khẩu: khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái.
Lời vừa dứt, phía sau có người lên tiếng: “Cô nương, cô đến từ Đại Vô Tướng Tự, cao tăng trong chùa không nhắc cô quy định của Ôn tiền bối sao?”
Nhất Niệm Phật Tôn chỉ bảo nàng giấu họ Khúc mà thôi, nên Khúc Duyệt đã nghĩ cầm theo chuỗi phật châu này hẳn không cần tuân theo quy định.
Song nàng vẫn xoay người, hướng về tu giả áo trắng kia cung kính chắp tay: “Không biết quy định như thế nào?”
Tu giả áo trắng nói: “Mỗi mười năm Ôn tiền bối chỉ gặp một người đến bái phỏng. Báo danh xong, ở đây chờ hết mười năm, đồng tử sẽ đến đưa ống thẻ, mọi người rút thăm may mắn.”
“Còn có lối tắt.” Một tu giả áo lam mở miệng, chỉ hướng vách núi, “Nhìn xem.”
Khúc Duyệt nhìn theo hướng người nọ chỉ, trên vách núi đá treo một bức tranh cuộn thật dài, hình ảnh sống động. Núi non trùng điệp, hoa thơm chim hót, dưới chân núi thôn xóm đông đúc, khói bếp lượn lờ, ruộng đồng xanh tốt, một khung cảnh trù phú.
Điều kỳ lạ là bầu trời có hai mặt trời, một đông một tây, rất giống cảnh mặt trời lên mặt trăng lặn, song dù mọc hay lặn, trước sau đều là mặt trời. Nói cách khác, bức hoạ này chỉ có ban ngày, không thấy đêm tối.
Tu giả áo lam nói: “Đây là đề mục Ôn tiền bối ra bảy năm trước, đi vào bức hoạ trong thời gian một khắc, người có thể biến ngày thành đêm sẽ có tư cách vào bái kiến ngài ấy.”
Tu giả áo trắng chỉ vào một ngọn núi: “Nhìn đỉnh núi kia kìa, có đài xạ nhật, trên đài có sẵn cung xạ nhật, bắn rớt hai cái mặt trời kia là được. Nhưng bảy năm nay, người đến bái phỏng nhiều vô số, người có bản lĩnh giương cung tổng cộng ba mươi, chỉ tám người có thể trong một khắc kéo dây cung bắn một mũi tên. Vì thế, ban đầu có đến mười mặt trời, giờ chỉ còn hai…”
Cửu Hoang nói: “Lục Nương, ta đi bắn.”
Khúc Duyệt lắc đầu ngăn lại, hỏi: “Nếu lựa chọn đi vào bắn tên, một khắc sau không thể hoàn thành, bị bức hoạ đá ra, có phải tư cách xếp hàng cũng không còn?”
Tu giả áo lam cười: “Đúng vậy.”
Khúc Duyệt nghĩ, mấy người tính khéo thật.
Tân Lộ trực tiếp châm chọc: “Chỉ còn lại ba năm, người đến nhận thử thách chắc không nhiều lắm nhỉ? Cho nên các người thấy Cái Thế huynh của ta tài giỏi, muốn huynh ấy đi vào bắn một mũi tên, như vậy chỉ còn lại một mặt trời cuối cùng, các người liền lập tức lao vào tranh nhau.”
Chuyện trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, giờ đột nhiên bị vạch trần, mọi ánh mắt nhìn Tân Lộ đồng loạt sắc bén lên. Cho dù là mỹ nhân, cũng chẳng khơi nổi tâm thương hương tiếc ngọc của mấy tu giả đỉnh cấp ba này.
Tân Lộ vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt, trong lòng vui mừng không ít vì Thiên Nộ như cá chết đang dần sống lại. Đi theo bên cạnh Cửu Hoang hắn há sợ bị đánh.
Cửu Hoang mặc kệ: “Lục Nương, trong vòng một khắc bắn hai mũi tên cũng không thành vấn đề.”
Khúc Duyệt vẫn lắc đầu: “Không cần.”
“Nhạc cô nương!”
Trên chiếc cầu treo tràn ngập sương mù, một đạo đồng trông như tám chín tuổi đi đến, nói: “Chủ nhân nhà ta cho mời.”
Khúc Duyệt khom người: “Đa tạ.”
Nàng đang định bước lên cầu, phía sau sôi sục, đám người bực bội nói: “Thế này không hợp quy định!”
Đạo đồng mỉm cười nói: “Quy định do chủ nhân nhà ta đặt ra, chủ nhân muốn đổi liền đổi, ngươi muốn tuân theo thì tuân theo, không muốn thì rời đi.”
“Vậy ba năm sau còn rút thăm không?”
Đạo đồng nói: “Đương nhiên không. Từ hôm nay bắt đầu tính lại mười năm, lát nữa sẽ treo lại bức tranh mới.”
“Vậy cũng phải cho chúng ta một lý do, vì sao cô nương này có thể chen vào?”
“Không sai, ít nhất phải cho chúng ta một lý do!”
Có người xúi giục, mọi người bắt đầu muốn nhào đến vây quanh Khúc Duyệt, không cho nàng đi.
Nhưng cảm nhận được sương độc dày đặc toát ra từ người Cửu Hoang, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại bắt đầu xúi giục lẫn nhau.
Rồi quay sang trực tiếp quở trách Khúc Duyệt: “Cô nương tuổi còn nhỏ cứ không tuân thủ quy củ như vậy, sau này đường tu hành còn dài…”
Ngụ ý là coi chừng chết yểu.
Nói thật, Khúc Duyệt cũng không thích chen ngang, nàng biết cách giải câu đố trên bức họa kia, chỉ cần làm xong thử thách đó nàng không còn là người chen ngang, có thể làm những người này tâm phục khẩu phục.
Nhưng nàng không muốn phá giải, mà càng muốn mang dáng vẻ đi cửa sau cho bọn họ tức chết. Ai bảo họ vừa nhìn thấy Cửu Hoang liền muốn lừa hắn đi vào trong tranh bắn mặt trời chứ, chuyện này khiến trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
Nàng không thèm để ý, lướt qua bia đá chuẩn bị bước lên cầu treo.
Lại nghe Tân Lộ tiếp tục giễu cợt bọn họ: “Mấy người ở đây bảy năm, hơn ba mươi người mà thậm chí không bắn nổi hai mặt trời còn lại, Ôn tiền bối sao muốn gặp loại người như mấy người chứ? Gọi bằng hữu của ta đi vào là đã cho các người một bậc thang đi xuống, để các người cút đi, hiểu chưa, còn có mặt mũi mà ở đây hỏi han sao hả?”
“Tìm chết!” Vài lực đạo đột nhiên bay đến tấn công hắn.
Tân Lộ có tu vi sơ giai cấp tám, đánh nhau với bọn họ không thành vấn đề nhưng mà bọn họ đông người quá. Hắn sở dĩ dám làm càn như vậy là vì ỷ có Cửu Hoang kế bên.
Nhưng Cửu Hoang căn bản không định quan tâm đến Tân Lộ, Tân Lộ bị đánh chết càng hợp ý hắn.
Khúc Duyệt đẩy nhẹ Cửu Hoang, nháy mắt ra hiệu cho hắn động thủ.
Cửu Hoang liền tung một chưởng, sương độc hóa giải hết mấy đạo lực đang đánh tới, đám người không dám rục rịch, vội lui về phía sau.
Tức giận dâng trào mênh mông đánh úp tới, Thiên Nộ Kiếm trong ý thức hải của Tân Lộ rốt cuộc sống lại, hắn cũng một lần nữa hưng phấn.
Khoé môi nhếch rất khẽ, Khúc Duyệt nói: “Vãn bối ngẫm lại, cảm thấy mình chen ngang như vậy quả thật không đúng, vãn bối vẫn nên thực hiện thử thách thôi.”
Đạo đồng nhíu mày: “Cô nương, cô không cần …”
Khúc Duyệt cười nói: “Đến đây bái phỏng tất có việc muốn nhờ, tuân theo quy định của Ôn tiền bối vẫn tốt hơn.”
Nói xong, nàng bảo Cửu Hoang ẵm mình lên, bay đến trước vách đá treo bức hoạ.
Cửu Hoang đưa nàng cùng bước vào trong, lúc đi vào, bức họa nhấp nhô cuộn lên thành từng đợt sóng.
Người bên ngoài đồng thời chăm chú quan sát, vì là tranh động nên có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của hai người. Ngay cả đạo đồng cũng nhìn không chớp mắt.
Ai nấy đều cho rằng bọn họ sẽ lên đỉnh núi lấy cung bắn mặt trời, nhưng hoàn toàn không.
Hai người đến chân núi, ở đó có hồ nước nhỏ, một nam tử trẻ tuổi đang thả câu.
Phạm vi bức họa vẽ ra vô cùng lớn, một hồ nước nho nhỏ như vậy đúng là không dễ dàng nhận ra. Mà nam tử này là con người duy nhất trong tranh. Lại thấy, trong hồ có hình chiếu của hai mặt trời, nam tử thả câu, nhìn qua tựa như đang câu thái dương.
Lẽ nào…
Ai nấy nhìn nhau, có huyền cơ gì đấy chăng. Đề mục chỉ nói “biến ngày thành đêm”, không đề cập việc bắn rớt mặt trời, chỉ vì có người phát hiện trên đỉnh núi đặt một cây cung, còn là cung xạ nhật, liền cho rằng phải bắn rơi toàn bộ mặt trời mới có thể phá giải đề này.
“Cứ cho là trong hồ có ảnh chiếu của mặt trời thì thế nào?”
“Chẳng lẽ nam tử câu cá kia có gì thần thông à?”
Mọi người xôn xao suy đoán.
Hình vẽ Cửu Hoang* trong tranh cũng không hiểu, chỉ chỉ thần cung xạ nhật trên đỉnh núi nói: “Lục Nương, ta có thể làm được.”
Hình vẽ Cửu Hoang: vì đang đứng trong tranh nên người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Cửu Hoang đang tồn tại dưới dạng hình vẽ
“Không đáng.” Khúc Duyệt cười, “Hơn nữa, cho dù không có mười mặt trời cũng chưa chắc sẽ chuyển thành đêm tối, đây chung quy là thế giới trong tranh, không phải thế giới thật.”
Tiếp đó nàng chỉ vào nam tử đang câu cá, thì thầm hai câu vào tai Cửu Hoang.
Cửu Hoang không hiểu ý tứ nhưng vẫn đi tới, lấy ra một mảnh vải đen, bịt mắt nam tử lại.
Trong phút chốc, toàn bộ thế giới trong tranh chìm vào bóng tối…
Trong tranh chỉ có một người này, anh ta còn đang câu ảnh chiếu của mặt trời, câu đố chắc chắn có liên quan đến anh ta.
Người này hẳn là họa linh.
Khúc Duyệt từng đóng vai người mù, đối với người mù mọi thứ vĩnh viễn là đêm tối, chỉ cần bịt kín đôi mắt họa linh, bức họa tự nhiên sẽ biến thành đêm đen.
Cửu Hoang ẵm Khúc Duyệt đi ra, bên ngoài lặng ngắt như tờ.
Tân Lộ cười to: “Xem xem, ban đầu bọn ta chen ngang đi cửa sau, các người thua còn có thể than thở thế đạo bất công, bây giờ chính là tự rước lấy nhục!”
Sắc mặt ai nấy đều khó coi.
“Cô nương, mời.” Thái độ đạo đồng càng thêm cung kính.
“Tạm biệt các vị.” Tân Lộ đã hấp thu được lượng lớn tức giận, vui vẻ vẫy tay với bọn họ.
Kết quả lại nghe Khúc Duyệt nói: “Chúng ta không quen biết người này.”
Đạo đồng chỉ vào Tân Lộ: “Vậy xin dừng bước.”
Tân Lộ khiếp sợ trợn to hai mắt, hỏng rồi, một đám người đợi bên ngoài hơn bảy năm, bây giờ xôi hỏng bỏng không, đã vậy hắn còn châm chọc bọn họ vài lần, tiếp theo sẽ là khung cảnh bị loạn đao chém chết đó. Hắn kêu: “Cái Thế huynh, ta…”
Cửu Hoang cũng nói: “Ta càng không quen biết hắn.” Không quay đầu lại, ẵm Khúc Duyệt bước lên cầu treo.
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Dám làm Khúc Duyệt tức giận, chị nhà thù dai lắm đấy Tân Lộ
Luyện cái kiếm này khổ thật sự =)))