Skip to content

Thần Khúc – Chương 156

CHƠI KHÔNG VUI

Khúc Xuân Thu im lặng.

Huyễn Ba gấp không dằn nổi nhưng hắn lại không nhìn thấy Khúc Xuân Thu ở nơi nào, cả không gian tối đen, chỉ có một mặt gương đồng lóe sáng chiếu cảnh trong mơ của hai người Khúc Duyệt.

Rốt cuộc Khúc Xuân Thu lên tiếng: “Ngươi không thích tên tà tu này à? Hay là, ngươi cũng có ý đồ với con gái ta?”

Huyễn Ba hơi sửng sốt rồi bĩu môi nói: “Ta chỉ cảm thấy thử thách này của ông quá cũ kỹ, toàn lãng phí thời gian thôi.”

Khúc Xuân Thu: “Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Huyễn Ba hứng thú bừng bừng chỉ vào gương đồng: “Mặt Trăng Nhỏ đã ma hóa rồi, ông thôi miên nàng, làm nàng không khống chế được mình, chạy ra ngoài giết người, biến thành một ma nữ, sau đó nha…”

Khúc Xuân Thu ngắt lời: “Chuyện này không làm được.”

Huyễn Ba: “Vì sao?”

Khúc Xuân Thu: “Điều cốt lõi của một người, dù thôi miên cũng không thể thay đổi được. Như A Nguyên lão tam nhà ta, dù mất đi ký ức, bị Đường gia thúc ép nhưng hắn cũng không lạm sát người vô tội.”

Nói xong cười khẽ một tiếng. Tràn đầy đắc ý.

Huyễn Ba nghĩ lại cũng đồng ý, đề nghị: “Vậy thế này đi, ông làm cho con gái ông cần ăn tim người, không ăn sẽ phải chết, cũng không thể tự sát. Như vậy, Mặt Trăng Nhỏ chắc chắn cầu xin Rau Hẹ giết nàng, Rau Hẹ đương nhiên không làm. Hắn vốn là tà tu không có đạo đức gì, Mặt Trăng Nhỏ không muốn giết người lấy tim thì hắn sẽ làm. Vì thế hắn cõng Mặt Trăng Nhỏ đi giết rất nhiều người, giúp nàng sống sót… Sau đó Mặt Trăng Nhỏ trị hết, nàng là người có nguyên tắc, cho dù Rau Hẹ vì nàng mà làm việc xấu, nàng cũng sẽ đem hắn trừng trị theo pháp luật. Hay nhất là, ông điều khiển Mặt Trăng Nhỏ thọc cho hắn một kiếm… Trong hoàn cảnh như vậy mà Rau Hẹ vẫn không tức giận, ông còn gì không hài lòng với đứa con rể này?”

Khúc Duyệt luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tựa như đã ngủ một giấc dài, lúc tỉnh lại trời đã tối mịt, không phân biệt được ngày hay đêm.

Ma hóa khiến đầu nàng có vấn đề sao?

“Rau Hẹ, ta muốn vào thành đi dạo.”

“Được.”

Cửu Hoang giúp nàng khoác thêm áo choàng đen, mang mặt nạ cẩn thận, đưa nàng ra khỏi Châu Nam Man, đi đến nơi có thành thị.

Trời đang đêm, trong thành lại ngựa xe như nước.

Móng vuốt mang bao tay túm chặt ống tay áo Cửu Hoang, Khúc Duyệt theo hắn đi vào trong đám người: “Rau Hẹ, chàng có cảm thấy gì lạ không?”

Cửu Hoang nghiêng đầu nhìn nàng: “Lạ chỗ nào?”

Khúc Duyệt do dự nói: “Không rõ lắm, giống như nằm mơ.”

“Có chút.” Đối với Cửu Hoang, đây là ác mộng, vừa là mộng đẹp. Ác mộng vì hắn bất lực trước sự ma hóa của Lục Nương, chỉ có thể chờ tin tức của Ôn Tử Ngọ. Mộng đẹp vì rốt cuộc hắn lại được về nơi sinh sống trước kia, rốt cuộc không cần đau đầu giao tiếp với người ta.

“Lục Nương, nàng muốn ăn mứt quả không?” Cửu Hoang chỉ vào lão bà cách đó không xa.

Khúc Duyệt nhìn sang, hai má ẩn bên dưới mặt nạ, vươn đầu lưỡi liếm môi: “Ta không muốn ăn mứt quả, ta muốn uống máu.”

Hả? Uống máu?

Khúc Duyệt kinh hãi trước ý nghĩa vừa nhảy ra khỏi đầu mình, quỷ gì đây, biến thành Thiên Ma chứ có phải ma cà rồng đâu, sao nàng lại muốn cắn cổ người vậy?

Hơn nữa, ý nghĩ cứ như thủy triều trào dâng, bất kể nhìn thấy người nào, ánh mắt đều đặt lên cổ họ và thèm thuồng như món cổ vịt xào sa tế khiến nàng chảy cả nước miếng.

Thật sự mỹ vị!

Tim đập thình thịch, Khúc Duyệt cực lực tự khống chế, hạ giọng: “Rau Hẹ, đi thôi, ta không ổn lắm.”

Cửu Hoang cho rằng nàng đùa khi nói “uống máu”, giờ nghe giọng nàng vô cùng khẩn trương, hắn cũng lo lắng: “Được.”

Xoay người định đi, vô tình đụng phải một người say đang đi tới, hắn ta há mồm mắng.

Sự chịu đựng của Khúc Duyệt đã đến cực hạn, nháy mắt bùng nổ, bao tay xé tung, móng vuốt đánh tới linh đài của người nọ.

Đây là phàm nhân, một chưởng có thể giết chết hắn trong tích tắc.

Tuyệt đối không được!

“Mau ngăn ta lại!” Thân thủ của Cửu Hoang nhanh hơn nàng rất nhiều, sẽ ngăn cản dễ dàng, bằng không Khúc Duyệt sợ là phải tự chặt tay của mình.

Nhưng Cửu Hoang không ngăn nàng mà đứng chắn trước mặt người nọ, vững vàng bắt lấy tay Khúc Duyệt. Tiếp đó hắn nắm tay nàng quàng qua cổ mình, khom người bế nàng lên, nhún người bay lên cao, ra khỏi thành thị và hướng về núi Cửu Hoang.

Sau khi rời xa đám đông, trạng thái khao khát thèm thuồng của Khúc Duyệt biến mất, cả người mất hết sức lực thở hổn hển.

Nàng nhìn qua, thấy trên cổ Cửu Hoang có mấy vết cào do móng vuốt sắc bén của mình để lại, nàng đau lòng không nói nên lời: “Chàng chắn làm gì. Thời gian đứng chắn kia đủ để chàng bắt trụ cổ tay ta, khống chế ta mà, đúng không?” 

Cửu Hoang nói: “Phải.”

Khúc Duyệt nói: “Lần sau…”

Cửu Hoang khó xử: “Lần sau có lẽ ta cũng không làm được, Lục Nương, ta không có thói quen ngăn cản nàng.”

Lời hắn khiến Khúc Duyệt ngơ ngẩn, chậm rãi rũ mi. Quả thật như vậy, từ trước đến nay, bất luận nàng làm gì, Cửu Hoang đều chưa từng ngăn cản nàng.

Cửu Hoang an ủi: “Yên tâm đi, tu vi của ta cao hơn nàng, nàng không tổn thương ta được.”

Khúc Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn cằm hắn: “Nếu như ta đang cầm đao trong tay, một đường đâm tới, chàng cũng muốn chắn sao?” 

Cửu Hoang nói: “Ta có thể phán đoán, nếu nguy hiểm đến tính mạng, ta không thể chịu đựng được thì sẽ ra tay ngăn cản nàng.”

Lúc này Khúc Duyệt mới nhẹ nhàng thở ra, véo nhẹ lỗ tai hắn: “May mắn chàng còn chưa quá ngốc.”

Được khích lệ Cửu Hoang đỏ mặt: “Ta hiểu mà, nếu ta không cẩn thận để mình chết đi, không còn ai khống chế nàng, nàng giết người rồi sẽ khổ sở, có thể còn lấy chết chuộc tội. Cho nên ta sẽ canh chừng nàng, một bước không rời.”

“Ừm.” Cánh tay Khúc Duyệt ôm cổ hắn chặt hơn, rũ mắt một lúc, không biết ma xui quỷ khiến nào lại hỏi một câu: “Vậy nếu ta không ăn thịt người sẽ chết, chàng có gạt ta đi giết người không?”

“Sẽ không.” Cửu Hoang không nghĩ ngợi lập tức lắc đầu, “Cái đó đối với nàng so với chết còn khó chịu hơn. Ta hiểu mà, Lục Nương.”

Cốt truyện Huyễn Ba dự đoán hoàn toàn không diễn ra.

Bởi vì Khúc Duyệt không ăn tim người sẽ phải chết, nàng cầu xin Cửu Hoang giết mình. Dưới tác dụng của thuật thôi miên, Cửu Hoang cho rằng mình đã tìm đủ loại phương pháp nhưng vô dụng. Trong sự tuyệt vọng, hắn tự tay đóng một cỗ quan tài vừa hai người nằm, đào một huyệt mộ trên núi, cùng Khúc Duyệt nằm xuống, chết cùng nàng.

Huyễn Ba tuy bị vả vào mặt nhưng vẫn xúc động nói: “Ông xem, đây chính là sức mạnh của tình yêu.”

Tình cảnh này há có thể không ngâm thơ?

Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà dạy được heo mẹ leo cây
Sỏi đá phát hờn
Tà tu hoàn toàn tỉnh ngộ
Hỏi thế gian ái tình bao sâu
Tựa Định Hải Thần Châm của Tôn Ngộ Không

Huyễn Ba ngâm một tràng, đột nhiên dừng lại, nói với Khúc Xuân Thu: “Cha của Mặt Trăng Nhỏ này, ông là đại tài tử được thế nhân công nhận, khoảnh khắc như này mà không muốn hát một bài ư? Hay là ông đối tiếp bài thơ của ta nhé?”

Mười mấy tuổi đã có thể viết ra《Tiên dưới trăng》, Huyễn Ba hơi nể phục. Từ Khúc Duyệt, hắn đã xem qua không ít khúc do Khúc Xuân Thu viết ra.

Khúc Xuân Thu nói: “Nhiều năm rồi ta không viết gì nữa cả.”

Huyễn Ba: “Vì sao?”

Khúc Xuân Thu cười nói: “Hết thời rồi.”

Huyễn Ba kinh ngạc: “Sao thế được, tu vi của ông rõ ràng ngày càng cao mà.”

Khúc Xuân Thu: “Tới cảnh giới này của ta, tu vi và tài hoa đã là hai việc khác nhau. Tiểu hải yêu, ngươi cũng phải để ý chút, một khi trải qua chuyện đáng sợ nào đó, cạn kiệt cảm hứng chỉ là vấn đề thời gian.”

Huyễn Ba ít tuổi hơn Khúc Xuân Thu, ông lại là người từng trải, hắn vội vàng hỏi: “Vậy ông đã trải qua chuyện gì?”

Chuyện gì mới gọi là đáng sợ?

Lúc Khúc Xuân Thu còn là phàm nhân, chết vì oan ức bất công, song trải nghiệm bi thảm đó vẫn không khiến ông cạn kiệt tài hoa văn chương.

Khúc Xuân Thu nói: “Tỷ như ta viết《Tiên dưới trăng》với niềm khao khát về tiên nhân, đó là sáng tác đắc ý nhất của ta. Nhưng sau này lại phát hiện, à tiên nhân thì ra là như vậy, tất cả đều trở thành ảo tưởng chẳng đáng nói, 《Tiên dưới trăng》vì thế mà trở nên tẻ nhạt vô vị.  

“Tỷ như ta cũng từng giống ngươi, chứng kiến chuyện tình thăng trầm của người liền nảy sinh cảm hứng dạt dào, viết ra rất nhiều thi văn ca tụng tình yêu… Nhưng thành thân rồi ta mới phát hiện, tình cảm dù tiến triển thế nào, trải qua những gì, cuối cùng vẫn là sinh hoạt thường ngày.”

“Sau đó, ta bận rộn chăm sóc dạy dỗ đám trẻ, đầu chỉ toàn nghĩ bọn nó ăn no chưa, mặc ấm không, ra ngoài liệu có bình an, nào còn chỗ trống để nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tài hoa cũng tự nhiên dần biến mất…”

Nghe Khúc Xuân Thu nói như thế, Huyễn Ba đột nhiên cảm thấy “thành hôn sinh con” quả thực là hồng thủy mãnh thú, đáng sợ đến cực điểm.

Hắn vỗ vỗ ngực mình: “May quá may quá, trên đời này không có Huyễn Ba thứ hai, cũng không có nữ nhân nào xứng với ta.”

Khúc Xuân Thu hơi giật mình, sau đó cười thành tiếng.

Huyễn Ba cảm khái một tiếng “Đáng tiếc!” rồi chống cằm nói: “Nghe giọng điệu của ông chắc là rất hối hận nhỉ?”

“Vậy thì không phải.” Khúc Xuân Thu lại cười nhẹ, “Một phần tiếc hận, chín phần vui mừng mới đúng.”

Ông lại nói tiếp: “Thôi được rồi, thả bọn chúng ra thôi.”

“Khoan đã, thêm lần nữa cũng không sao mà.” Huyễn Ba xem diễn chưa đủ, “Lần này đổi nhân vật đi.”

“Ồ? Đổi thế nào?”

Huyễn Ba vắt óc suy nghĩ: “Như vầy đi, trừ Mặt Trăng Nhỏ ra, người Rau Hẹ quan tâm nhất chính là sư phụ Tuyết Lí Hồng của hắn. Lần này chúng ta xuống tay từ chỗ Tuyết Lí Hồng…”

Khúc Xuân Thu: “Nói như thế nào?”

Huyễn Ba: “Ông thôi miên thế này đi. Không phải Rau Hẹ là con trai thất lạc của Diệp Thừa Tích, người đứng đầu chính đạo ở Thập Cửu Châu sao, chuyện sẽ không như vậy, phu nhân của gia chủ Diệp gia năm đó vì trả thù trượng phu có người trong lòng, bèn yêu đương vụng trộm với Tuyết Lí Hồng. Rau Hẹ thật ra là con trai của Tuyết Lí Hồng. À, chỗ này cần đổi thân phận của Tuyết Lí Hồng một chút, hắn không phải thiếu chủ Thiên Công gì cả, chỉ là tà tu bình thường thôi.”

“Mẫu thân của Rau Hẹ đúng là sợ thân thế của hắn bị phát hiện nên mới bố trí cho Tuyết Lí Hồng bắt trộm hắn đi. Sau khi Rau Hẹ trở về nhận thân, bị Diệp Thừa Tích phát hiện thân thế, sau đó Diệp Thừa Tích liền hắc hóa, muốn xử tử mẫu thân Rau Hẹ, Tuyết Lí Hồng đi cứu người, chết trong tay Diệp Thừa Tích…”

“Đúng rồi, máu của Rau Hẹ không phải có độc sao, trước khi chết Tuyết Lí Hồng đem máu toàn thân đổi cho Rau Hẹ, dặn dò hắn nhất định phải báo thù. Rau Hẹ vì giúp sư phụ báo thù, nhất định sẽ đại khai sát giới, không còn đường rút lui, biến thân thành đại ma vương, bị Mặt Trăng Nhỏ đuổi giết…”

Trong ảo mộng.

“Tà tu Tuyết Lí Hồng” thay máu của mình cho Cửu Hoang rồi dặn dò: “Con trai, hãy báo thù cho ta!”

Cửu Hoang chỉ lên trời thề, nghẹn ngào nói: “Sẽ! Nhưng hiện giờ con không đánh lại Diệp Thừa Tích, Lục Nương nói không thể không biết lượng sức, người cho con tu luyện thêm một trăm năm nữa, con nhất định sẽ thay người báo thù!”

“Tà tu Tuyết Lí Hồng”: “Ngươi có thể bắt cóc con trai nhỏ của hắn, hoặc là đi hấp thu lửa của Thiên La Tháp…”

Cửu Hoang lắc đầu: “Ai làm người nấy chịu, Lục Nương từng nói không thể để thù hận che mờ mắt. Sư phụ người an tâm ra đi đi thôi, sớm muộn gì cũng có ngày con đánh bại Diệp Thừa Tích!”

“Tà tu Tuyết Lí Hồng” giận mắng: “Ngươi là đứa bất hiếu, mệt ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn, bây giờ còn lấy máu toàn thân đổi cho ngươi, vì ngươi mà chết!”

Cửu Hoang chảy nước mắt: “Nhưng con là con trai người, người đã nói đồ đệ và con cái đều là nợ, nuôi dưỡng con là đương nhiên. Hơn nữa, hôm nay người vì nợ phong lưu của mình mà đền mạng, đâu có liên quan gì đến con?”

“Tà tu Tuyết Lí Hồng”, thăng.

… 

Huyễn Ba: …

Chơi không vui, không thú vị chút nào hết!

— —


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
2 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Mít
Mít
6 months ago

Heh, Lục Nương dạy tốt =))

Canhchuacakhoto
Canhchuacakhoto
5 months ago

Tất cả mọi ng xung quanh Rau Hẹ lần lượt hộc máu với a hết :))))))

You cannot copy content of this page

2
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x