Skip to content

Thần Khúc – Chương 174

CÓ DUYÊN PHẬN

Khúc Duyệt hỏi: “Các đời kiếm chủ trước đây của Thiên Thù chưa ai từng hợp đạo thành công ư?”

Diệp Lam Quân đáp: “Tựa hồ không có, kiếm chủ cuối cùng đã hóa điên. Mà kiếm này nếu không chết, không hợp đạo, thì sẽ giống miếng cao da chó không cách gì thoát khỏi.”

Thấy Khúc Duyệt không phản ứng, trên mặt càng không biểu cảm, hắn cho rằng nàng đang truyền âm với Cửu Hoang.

Nhưng khi thấy Cửu Hoang xuống tay ngày càng tàn nhẫn, hoàn toàn không có ý thu thế, hắn thử thăm dò: “Cô nương, nàng tuy là ma tu nhưng không phải người gian ác, huống chi sớm đã thiệt tình ăn năn…”

“Diệp công tử.” Khúc Duyệt ngắt lời hắn, “Nếu lời của nam kiếm tu kia chỉ là lời từ một phía thì sao?”

Diệp Lam Quân cau mày: “Lúc đó ta đã là tù nhân, hắn lừa ta có ích lợi gì?”

Khúc Duyệt nói: “Người thông minh luôn tính trước ba bước, chừa một đường lui, tiến có thể trả thù Diệp gia của công tử, lui có thể được công tử cầu tình giúp…”

Diệp Lam Quân nhíu mày thật sâu: “Cô nương không khỏi nghĩ quá rồi, nhìn ai cũng thấy xảo trá.”

“Cẩn thận đề phòng là cần thiết.” Khúc Duyệt thường xuyên điều tra phá án, gặp nhiều hạng người xảo trá, có nghi ngờ như vậy là bình thường.

Tuy nhiên nàng cũng cho rằng khả năng họ xảo trá là khá nhỏ, nàng không hiểu hai thầy trò này nhưng kiếm Thiên Thù đã thuyết phục nàng.

“Chỉ vì một nghi vấn nhỏ, giết nhầm người tốt cũng không sao ư?” Diệp Lam Quân nhìn Khúc Duyệt bằng ánh mắt như không tin nổi, giọng điệu mang theo chút không kiên nhẫn.

Khúc Duyệt liếc nhìn hắn, sau đó hơi cụp mi mắt xuống.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp công tử, kiếm ý vừa rồi nàng ta phóng ra không chỉ làm ta khổ sở, các đại lão ở trên kia, bao gồm cả phụ thân của công tử đều có thể gặp ảnh hưởng và bị quái thú kia gây thương tích.”

Diệp Lam Quân: “Nhưng ma nữ kia nổi điên là vì…”

Khúc Duyệt lại lần nữa ngắt lời, thái độ cứng rắn: “Ma nữ kia muốn dạy dỗ đồ đệ thế nào là chuyện của nàng ta, chúng ta và nàng không quen cũng chẳng thân, không có nghĩa vụ phối hợp với nàng ta. Ta cũng không muốn nghe kể khổ gì đó, vì nó chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ biết nàng ta đả thương người ta yêu, tức đại ca của công tử, khiến ta đau lòng rồi tức giận, hận không thể đâm nàng ta mấy đao.”

Nàng chỉ vào vết thương sâu đến tận xương trên cánh tay Cửu Hoang, hai đường máu trên cổ và khóe môi chưa khô vết máu: “Nếu ta nghe lời công tử, thay đổi suy nghĩ về ma nữ này, thậm chí còn thông cảm, sau đó bảo đại ca công tử đừng hạ sát thủ, lấy trạng thái điên loạn hiện giờ của nàng ta, công tử có đảm bảo sau khi đại ca công tử thu thế, sẽ không bị nàng ta đả thương thật nặng không? Diệp công tử, đây là cuộc chiến sinh tử giữa hai đại lão cấp chín, không phải con nít đánh nhau giành kẹo.”

Diệp Lam Quân sửng sốt, môi mím chặt.

Khúc Duyệt nghiêm nghị nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nặng nề, giọng điệu lành lạnh: “Nếu Diệp công tử vẫn cảm thấy vấn đề không lớn, ta sẽ bảo Cửu Hoang dừng tay.”

Diệp Lam Quân muốn nói lại thôi, lát sau mặt hơi đỏ lên.

Hắn hiểu được, sự lạnh lùng và cứng rắn của Khúc Duyệt không phải nhằm vào hai thầy trò nữ ma tu mà nhằm vào hắn.

Hắn ở chung với hai thầy trò đó một đoạn thời gian, có phần quen thuộc với họ, quả thật hắn hơi cảm thông với hai người họ, hoàn toàn không đứng trên lập trường của Cửu Hoang mà suy nghĩ. Cửu Hoang bị dao động tâm cảnh, sau khi thu thế có thể gặp nguy hiểm.

Xét đến cùng, hắn rất vui khi biết đại ca còn sống, vô cùng vui vẻ khi được gặp đại ca nhưng từ đáy lòng cũng không xem đại ca là người một nhà, cảm giác gần gũi thậm chí còn không bằng với hai thầy trò này.

Cho nên Khúc Duyệt mới đầu rất coi trọng hắn, có vài phần cẩn trọng khi nói chuyện với hắn, nhưng giờ nàng hoàn toàn lãnh đạm.

Diệp Lam Quân hổ thẹn nói: “Xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý.”

Khúc Duyệt không nói gì. Hai huynh đệ chưa từng ở chung, không có cảm tình là bình thường. Tuy nàng hi vọng Cửu Hoang có thể cảm nhận được tình thân ấm áp nhưng cũng không nghĩ do quan hệ huyết thống, Diệp Lam Quân nhất định phải suy nghĩ vì Cửu Hoang. Có nàng thương yêu Cửu Hoang là được. Nếu Diệp Lam Quân lại tiếp tục thúc giục và nghi ngờ thì đừng trách nàng khó chịu, nói năng gay gắt.

“Vậy…” Lời nói nghẹn trong cổ, Diệp Lam Quân muốn hỏi Khúc Duyệt có cách nào đẹp cả đôi đàng để xử lý cục diện trước mắt hay không, nhưng bất giác lại sợ mình lần nữa chọc nàng tức giận.

Hắn không hiểu biết Khúc Duyệt, nhưng lúc này có ấn tượng sâu sắc rằng cô gái này nhỏ tuổi nhưng tính cách vô cùng mạnh mẽ, thảo nào đại ca rất nghe lời nàng.

Khúc Duyệt không đoái hoài đến Diệp Lam Quân nữa, truyền âm cho nam kiếm tu kia: “Sư phụ ngươi muốn chết vì chịu hận ý của Thiên Thù tra tấn, tinh thần đã không bình thường.” Có vẻ như mắc chứng hưng cảm hay trầm cảm, “Nếu quét sạch kiếm ý rồi nhờ đại sư độ nàng một chút, tự nhiên sẽ không còn ý niệm muốn chết nữa.”

Chứng hưng cảm: là một trạng thái kích hoạt bất thường các mức độ kích thích, cảm xúc và năng lượng, hay nói cách khác là “trạng thái phản ứng quá mức kèm theo tâm trạng phấn khích và dao động”. Hưng cảm thường được coi là đối nghịch với trầm cảm, khi các loại cảm xúc tăng cao, dao động từ hưng phấn đến tức giận. Khi cơn hưng cảm trở nên trầm trọng, sự khó chịu sẽ ngày càng bộc lộ nhiều hơn, dẫn đến hành vi bạo lực.

Nam kiếm tu bị pháp bảo của Tạ Vô Tình đánh trúng vai trái, da thịt lập tức cháy đen: “Kiếm ý của Thiên Thù không cách gì quét sạch, cho dù sư phụ đã chết, cũng sẽ giữ lại một nửa, truyền lại cho ta.”

“Các người đã từng gặp kiếm chủ Thiên Nhân chưa?” Khúc Duyệt hỏi.

“Chưa từng, đến giờ chúng ta chỉ mới gặp Thiên Cuồng, Thiên Đỗng và Thiên Kiếp.” Nam kiếm tu nhớ lại Khúc Duyệt hỏi Cửu Hoang mấy câu hỏi đó liền dễ dàng đánh lui kiếm ý của Thiên Thù, thầm đoán Thiên Nhân có lẽ là khắc tinh của Thiên Thù.

Khi hắn phân tâm suy nghĩ, không thể chống đỡ được công kích của Tạ Vô Tình, gấp gáp hỏi: “Cô nương quen biết kiếm chủ Thiên Nhân?”

“Không quen biết.” Khúc Duyệt thật rất muốn gặp một lần, hẳn là người tốt khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, “Nhưng có lẽ ta sẽ gặp được kiếm chủ Thiên Nhân, hoặc là, gặp được kiếm Thiên Nhân.”

“Ồ?” Nam kiếm tu khó hiểu.

“Nếu ta nói ta có duyên với mười hai thần kiếm, ngươi có tin không?” Lúc Ẩm Triều Tịch bảo Tuyệt Đại Phong Hoa nhờ nàng giúp đỡ tìm kiếm Thiên Yếm đã từng nói như vậy, Khúc Duyệt chỉ cảm thấy hắn nói nhảm, hiện giờ nàng bắt đầu tin, nhưng duyên phận này chắc chắn là nghiệt duyên, “Ta sẽ không cố ý đi tìm, nhưng ta sẽ ghi nhớ.”

“Đây là giải pháp, một con đường khác cho các người. Ta đưa ngươi một chuỗi phật châu, ngươi cầm nó và đưa sư phụ ngươi đến chùa Đại Vô Tướng ở Vô Tướng Giới, tìm Nhất Niệm Phật Tôn hỏi xem có cách gì quét sạch kiếm ý, chặt đứt huyết khế giữa hai thầy trò ngươi hay không. Nếu ông ấy không có cách, hãy đến Điểm Tinh Nhai, tìm đại sư bá Ôn Tử Ngọ của ta, kiếm chủ Thiên Thương, Ẩm Triều Tịch cũng đang ở đó. Ông ấy khác với các kiếm chủ khác, là đệ tử chính thức của Nhập Ngã Kiếm Môn, hiểu biết mười hai thần kiếm rõ nhất.”

Khúc Duyệt giơ ra phật châu đang treo trên hổ khẩu: “Nếu bọn họ chẳng có cách nào, hãy nhờ Tuyệt Đại Phong Hoa tiền bối đưa ngươi đến Liên minh Hoa Hạ của ta, ta sẽ xin lệnh của minh chủ, đưa ngươi vào tầng mười tám của Thiên La Tháp, ở đó dù muốn cũng không thể tự sát, hơn nữa lửa của tháp có thể tiêu trừ nghiệp chướng, có lẽ đủ khống chế hận ý của sư phụ ngươi, chỉ là thân thể sẽ đau đớn thống khổ. Trong khi đó, ngươi có thể đi tìm kiếm chủ Thiên Nhân.”

Nam kiếm tu: “Thiên La Tháp?”

“Đừng lo, Cửu Hoang chính là tù nhân của Thiên La Tháp.” Khúc Duyệt nói, “Còn bây giờ ta cho ngươi một mũi tên Tiêu Linh Tiễn, nó sẽ làm tu vi của sư phụ ngươi biến mất trong thời gian một cái chớp mắt, chúng ta sẽ khống chế được sư phụ ngươi.”

Nam kiếm tu không đáp lại.

Khúc Duyệt buồn cười: “Lo lắng ta gian trá sao?”

Nam kiếm tu đáp: “Không lo, bởi vì cô vốn chẳng cần nói nhiều với ta như vậy làm gì. Bọn ta không phải đối thủ của các người, cứ tiếp tục giằng co như vậy, bọn ta chắc chắn chết. Cô nương thiện tâm, chẳng những cho chúng ta một con đường sống, còn chỉ dẫn chúng ta lối ra.”

“Vậy ngươi còn băn khoăn gì?”

“Ta…” Hắn dường như có rất nhiều băn khoăn và giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn nói, “Được!”

Khúc Duyệt lập tức truyền âm cho Tạ Vô Tình.

Tạ Vô Tình giật mình, thấy nam kiếm tu quả nhiên thu thế, hắn cũng từ từ thu lại, len lén đưa một mũi tên Tiêu Linh Tiễn cho nam kiếm tu.

Hai người giả vờ đánh, vừa di chuyển đến sau lưng nữ ma tu.

Nam kiếm tu bị pháp bảo của Tạ Vô Tình đánh bay ra ngoài, dừng ngay phía sau nữ ma tu, nàng theo bản năng kéo hắn đến bên cạnh bảo vệ. Đáy mắt hắn hiện lên chút giằng co, rồi nghiến răng, bật lên dùng mũi tên đâm vào giữa lưng sư phụ mình.

Nữ ma tu chẳng kịp phản ứng, pháp lực trong nháy mắt biến mất toàn bộ, kế đó một sợi dây vàng từ vòng tay của Tạ Vô Tình bay ra trói chặt nàng lại.

Chưởng của Cửu Hoang đang muốn chụp xuống huyệt thiên linh của nàng ta thì nghe Khúc Duyệt nói: “Dừng tay!”

Cửu Hoang lập tức dừng lại, hắn hành động vững vàng đã quen, thu phóng tự nhiên, chưa bao giờ gặp phản phệ, cũng không thắc mắc lý do.

Mũi tên Tiêu Linh Tiễn chỉ tác dụng trong nháy mắt, sau khi khôi phục pháp lực, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi dây thừng nhưng càng bị khoá chặt hơn. Nàng quay đầu tức giận nhìn đồ đệ: “Ngươi…”

Lời còn chưa dứt đã bị Tạ Vô Tình dán ba lá bùa “người đẹp ngủ”. Nữ ma tu giãy dụa vài cái rồi từ từ ngã xuống, được đồ đệ đỡ lấy.

Nam kiếm tu bế ngang nàng lên: “Đa tạ!”

Tiếng đa tạ này nói với Khúc Duyệt và cả Diệp Lam Quân.

Diệp Lam Quân vẫn chưa hồi thần, hắn vẫn đang suy nghĩ tìm cách mà, cớ sao đã kết thúc rồi?

Khúc Duyệt ném phật châu qua, không nói thêm nữa.

Nam kiếm tu không chần chừ, ôm ma nữ xoay người theo địa đạo rời đi.

“Mặt Trăng Nhỏ, rốt cuộc là sao?” Đầu Huyễn Ba đầy dấu hỏi.

Tạ Vô Tình cũng nhìn Khúc Duyệt vẻ mặt ngơ ngác.

Khúc Duyệt khom lưng nhặt chuôi và chắn kiếm từ mặt đất lên, đưa cho Tạ Vô Tình cầm: “Các người bảo Diệp công tử đến giải thích cho.”

Nói rồi nàng nhảy qua mấy tảng đá đến bên cạnh Cửu Hoang, lấy ra một lọ thuốc trị thương, kéo cánh tay hắn qua nhìn vết thương máu me đầm đìa: “Đáng lẽ ta nên chờ một chút, để chàng đánh nàng ta chết khiếp rồi hẳn nói.”

“Ả đã bị ta đánh trọng thương.” Vết thương trên tay hắn chẳng là gì trong mắt Cửu Hoang, hắn khen: “Lục Nương, nàng thật lợi hại, nếu không phải nàng tìm được đúng nhược điểm của Thiên Thù, ta chắc chắn không có khả năng thắng ả ta.”

“Chuyện cần làm mà.” Khúc Duyệt không thèm khiêm tốn, sau khi rắc thuốc bột lên tay, nàng nhìn cổ hắn: “Ngẩng đầu.”

Vết cắt trên cổ không hợp rắc thuốc bột, Khúc Duyệt đổi thành nước thuốc, nàng tẩm ướt băng gạc rồi xoa lên. Quái thú phía trên đột ngột gầm rống, không rõ vì sao mặt đất chợt rung lắc, Khúc Duyệt đứng không vững, được Cửu Hoang ôm eo: “Cẩn thận!”

Khi chấn động chấm dứt hắn buông tay, Khúc Duyệt tiếp tục giúp hắn bôi thuốc.

Trước đây những lúc như thế này Khúc Duyệt đều có thể cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp, hôm nay nàng vừa ngước mắt lại thấy ánh mắt hắn đờ đẫn.

Khúc Duyệt nói: “Chàng đang nghĩ khi nào về sẽ tìm Ôn Tử Ngọ lấy nội đan ra đúng không?”

Tâm tư bị đoán trúng, Cửu Hoang ngượng ngùng định gật đầu lại bị Khúc Duyệt nắm cầm đẩy mặt hắn lên, mới nhớ trên cổ có bàn tay đang bôi thuốc cho mình.

“Trước kia trong chiến đấu chàng luôn lấy cương mãnh làm chủ, dù tu vi bị tụt xuống một đại cảnh giới cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến chàng, hiện giờ khó tránh khỏi sẽ có chênh lệch. Nếu chàng không thích loại cảm giác bị yếu đi này, chàng lấy ra cũng không sao.”

Cửu Hoang hơi ngẩn ra rồi vội nói: “Không phải Lục Nương, bởi vì ta…”

“Chàng muốn tiếp tục tu luyện, nếu không sau này gặp tình huống tương tự, chàng sợ không đối phó được, không cách gì bảo vệ được ta.” Hiện giờ, Khúc Duyệt đã sờ thấu mọi tâm tư của hắn, “Nếu chàng định nói những lời này, vậy thì không cần, bởi vì dù có tu luyện đến đâu chàng cũng chẳng thể thiên hạ vô địch, cũng sẽ có lúc không thể vẹn toàn.”

Cửu Hoang nói: “Nhưng tu vi cao thì…”

“Chàng có thể cao hơn Tông Quyền được sao, nhưng hắn vẫn suốt ngày luật thuyền đấy thôi.” Khúc Duyệt nhớ tới liền nhịn không được mỉm cười, “Hơn nữa, căng thẳng kích thích một chút, đầu óc và năng lực đối phó với nguy hiểm của ta mới có thể tiếp tục tiến bộ. Nếu chàng cứ che chắn, bảo vệ, một chưởng đánh chết hết thì còn thú vị gì đâu.”

“Chàng xem, cha và các anh ta chưa bao giờ ngăn cản ta đối mặt với nguy hiểm. Mới mười bốn tuổi đã dám để ta một mình đến Châu Nam Man quyến rũ chàng, một đại lão tà tu cấp chín.”

Chuyện này Cửu Hoang hiểu, cho nên bất luận nàng muốn làm gì, hắn chưa bao giờ hỏi nhiều.

Nhưng bây giờ hắn tin rằng khi tu vi của mình yếu đi, nguyên nhân khiến Lục Nương gặp nguy hiểm chính là hắn sốt ruột cưới nàng.

Lần uống say năm đó, nàng giống mèo con cứ muốn dụi vào lòng hắn, sau đó câu lấy cổ hắn, đỏ mặt cắn môi hắn, một chút lại một chút, dần dà thành cắn không buông. Khoảnh khắc hôn sâu triền miên đó, mỗi lần nhớ lại đều như mới vừa xảy ra một khắc trước.

“Chàng có ý nghĩ này là bình thường.” Nhìn hắn cau mày, Khúc Duyệt biết ngay tâm tư hắn lại lạc nơi nào, nàng cất bình thuốc, cong môi truyền âm, “Điều đó chứng minh ta có sức hấp dẫn, có thể mang ra khoe với Tạ Vô Tình được rồi.”

Chợt giọng của Huyễn Ba đang trong hình dạng tinh linh có cánh vang lên sau lưng hai người: “Đây là chuyện tình yêu cảm động nhất ta từng nghe gần đây đó.”

Hắn đang nói về hai người sư phụ và đệ tử kia.

Bọn họ đã nghe Diệp Lam Quân kể xong.

Tạ Vô Tình bực bội hỏi: “Chuyện tình gì chứ? Hai người họ là sư đồ, nào phải tình lữ.”

Huyễn Ba nói: “Này giống sư đồ sao, rõ ràng là một đôi tình nhân.”

Tạ Vô Tình cạn lời: “Tình sư đồ, tình mẫu tử, cái nào mà không được? Không nhất định cứ phải là tình yêu nam nữ mới như thế!”

Huyễn Ba nhìn Diệp Lam Quân: “Ngươi đã tiếp xúc với bọn họ, ngươi nói xem.”

Câu này thật đúng là làm khó Diệp Lam Quân: “Ta chưa từng hỏi nên không rõ.”

Huyễn Ba: “Ngươi dùng mắt nhìn không ra sao?”

Mắt đảo trái phải một vòng, Diệp Lam Quân lắc đầu: “Nhìn không ra được, cũng không có ý tìm tòi. Loại tình cảm nào không quan trọng, tình cảm này kéo họ hướng thiện được, vậy là đủ.”

“Diệp gia các ngươi, người nào người nấy chán quá đi mất.” Huyễn Ba nghiêm túc trợn mắt.

Diệp Lam Quân cười không nói, đưa lưng về phía Cửu Hoang, thầm chột dạ không biết Khúc Duyệt có tố cáo hay không, không dám đi qua nói chuyện.

Cửu Hoang căn bản không để ý sự khác lạ của Diệp Lam Quân, thấy Khúc Duyệt tò mò lắng nghe nên hỏi: “Bọn họ đang nói cái gì?”

“Nói hai sư đồ kia.” Khúc Duyệt biết hắn không nghe thấy nên giải thích ngắn gọn, sau đó trêu, “Nếu là tình sư đồ thì thật ra có thể hiểu, nhưng nếu là tình yêu, chắc chàng sẽ nghĩ người đồ đệ kia quá ích kỷ khi thà để sư phụ điên khùng thống khổ cũng không muốn nàng chết, đúng chứ?”

Cửu Hoang lắc đầu: “Sẽ không, vẫn còn có thể cứu được mà.” Ngày đó khi bị thôi miên đưa vào ảo mộng, hắn thật sự đã bị đẩy tới mức tuyệt vọng. Nếu không, dù chỉ có chút hi vọng nhỏ nhoi, hắn cũng sẽ cố gắng.

Khúc Duyệt đang định nói, Nhất Tuyến Khiên trên tay rung lên.

“Nhị Ca!”

—-“Ta đã hỏi Quân Chấp, hắn nói sẽ đến đó xem thử, chưa nói có muốn thanh kiếm đó hay không.”

“Cũng được.”

—-“Quân Chấp không thể rời khỏi ma chủng quá xa. Lục Điền đã vớt ma chủng ra khỏi Băng Ngọc Trì, theo pháp trận về lại trụ sở của Bộ, sau đó đến đảo qua truyền tống trận. Quân Chấp sẽ tự mang theo ma chủng đến núi lửa để xem tình hình. Có lẽ sắp đến rồi…”

“Được, bọn muội ở dưới núi lửa.”

— —

Pháp trận trên đảo đã bị phá, đường đi hoá đơn giản, có thể bay ở tầng trời thấp.

Ma chủng nằm trong túi đeo ở thắt lưng. Trên đường, Quân Chấp và nam kiếm tu ôm ma nữ kia đi lướt qua nhau, dùng thần thức đánh giá đối phương rồi tránh ra.

Sau khi tiến vào vòng thứ ba, Quân Chấp lập tức cảm nhận được sức mạnh của quái thú khổng lồ kia, đến gần hơn, thần thức có thể thoáng thấy hình dáng, bước chân chàng khựng lại.

Chàng đã từng nhìn thấy yêu thú kỳ lạ này trước đây.

Nhưng trong khoảng khắc không thể nhớ nổi đã từng gặp nơi nào. Dù đã gặp, có lẽ không phải trong thời gian gần, nghe Khúc Tống nói, yêu thú này đã ở trên đảo ít nhất sáu nghìn năm, mà chàng chỉ bắt đầu có ý thức khoảng sáu nghìn năm trước.

Nói cách khác, chàng chỉ tỉnh dậy sau khi nó bị phong ấn.

— —

—- “Vừa rồi đột nhiên cắt đứt liên lạc, sau đó tại sao vẫn luôn không kết nối được nữa vậy?”

Khúc Duyệt: “Yêu thú kia phá phong ấn đi ra, thì ra Hình Ngạn quấn lấy nó là vì nó đã nuốt nữ Thiên Võ kia.”

—- “Hiện giờ sao rồi?”

Khúc Duyệt: “Mấy đại lão đang đối phó với nó, bọn muội đào một đường hầm đi vào bên dưới núi và nhặt được chuôi cùng chắn kiếm của Thiên Kiếp, còn gặp cả Thiên Thù…”

Kể lại mọi chuyện, Khúc Duyệt chú ý nhấn mạnh chuyện Cửu Hoang chiến thắng Thiên Thù như thế nào, chuyện hắn “không hận” ra sao. Nàng muốn Khúc Tống cũng lĩnh ngộ đôi chút, đừng vì năm đó bị đánh thảm thương mà cứ nhắm vào Cửu Hoang, không ưa hắn.

“Chàng bị ủy khuất nhiều như vậy mà không hận huynh, cũng không hận Phong Hòe… Nhị Ca, tuy đó không phải nhân từ nhưng có thể xem là sức mạnh của tha thứ, người xưa có câu nói thế nào nhỉ, khoan dung người khác cũng là tha thứ cho chính mình…”

—-“E rằng đó không phải là sức mạnh của tha thứ mà là sức mạnh của chó la liếm.” Khúc Tống thờ ơ nói.

Cái đầu huynh í, Khúc Duyệt tức đến muốn đá Khúc Tống một cú. Thật muốn cầu lão tổ Kiếm Môn vì loại người như Khúc Tống mà chế tạo một thanh kiếm, tỷ như kiếm đáng yêu hay kiếm quyến rũ gì đấy để trị cái nết khó chịu và xấu xí này.


Share truyện lên:

Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Trâm
Trâm
11 months ago

tung bông ạ

Trâm
Trâm
11 months ago

vâng trong truyenfull mình thấy bl của b, tưởng đâu ng dịch chính chủ, mà ra là ăn cắp k ghi nguồn

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x